Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Không đợi nữa
Hút xong điếu thuốc, Lâm Phi chuẩn bị lên xe rời đi thì Lã Vô Nhai lại quỳ sụp xuống trước mặt Lâm Phi.
“Làm gì đấy? Bằng này tuổi rồi, không phải anh còn muốn chơi cái trò bái sư đấy chứ?”
Thấy Lã Vô Nhai quỳ xuống như vậy, Lâm Phi giật mình, còn cho rằng Lã Vô Nhai bị kỹ năng lái xe thần kỳ của hắn làm cho kinh ngạc nên muốn bái hắn làm thầy.
Hắn có suy nghĩ này là vì Lâm Phi đã nhìn ra Lã Vô Nhai có một sự say mê điên gần như là điên cuồng đối với việc đua xe. Lâm Phi ít nhiều cũng nhận ra sự thể hiện vừa rồi của hắn đối với người bình thường mà nói thì thực sự có một sự chấn động không hề nhỏ.
Nhưng Lâm Phi thật sự không ngờ Lã Vô Nhai mặc dù say mê đua xe, ngạc nhiên với kỹ năng lái xe của Lâm Phi nhưng hắn lại không phải là bọn nhóc choai choai nữa. Là một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi rồi, đương nhiên sẽ không thể vì chút kinh ngạc nhất thời mà quỳ xuống trước mặt người khác như vậy.
Dưới đầu gối nam nhi còn có vàng. Đàn ông càng trưởng thành lại càng hiểu sâu sắc câu nói này hơn.
“Có một chuyện tôi đã cất giấu trong lòng 8 năm rồi. Vì chuyện này mà 8 năm nay tôi đã biết bao lần rơi lệ. Cũng vì tôi không tìm ra được hy vọng giải quyết việc này nên hôm nay mong cậu giúp đỡ, hoặc cho tôi một lời giải thích.”
Lã Vô Nhai quỳ cả hai chân xuống đất, còn đầu lại ngẩng cao, trong đôi mắt hắn lúc này thấp thoáng những giọt nước mắt, hắn đang nhìn thẳng vào Lâm Phi.
“Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn vài chuyện chưa làm.”
Lâm Phi cảm nhận được chuyện tiếp theo mà Lã Vô Nhai sẽ nói, chắc chắn là chuyện không hề tốt đẹp nên hắn chuẩn bị lên xe chuồn đi.
Nhưng Lã Vô Nhai cũng không hề ngốc, thấy Lâm Phi muốn chạy, hắn lên tiếng nói nhanh chóng: “8 năm trước người anh mà tôi kính trọng nhất cũng là người đội trưởng trước đây của đội xe chúng tôi đã chết trong tay một người cùng tham gia giải đấu đua xe toàn thế giới cùng với chúng tôi. Tôi…”
“Được rồi, vào chủ đề đi.”
Thấy Lã Vô Nhai có ý dứt khoát níu hắn lại, Lâm Phi cũng chỉ còn cách bỏ đi ý định đánh bài chuồn của mình. Lâm Phi phất tay ngắt lời Lã Vô Nhai đang dài dòng lê thê, bảo hắn nói ngắn gọn vào chủ đề.
Lã Vô Nhai cũng không phải người dài dòng. Hắn kể cho Lâm Phi một lượt đại khái những sự việc đã xảy ra năm đó, đồng thời nói với Lâm Phi về nguyện vọng muốn trả thù cho người anh em của mình.
“Kỹ năng lái xe của người anh em đó so với anh thế nào?”
Sau khi Lã Vô Nhai nói xong, Lâm Phi lên tiếng hỏi.
“Tốt hơn tôi nhiều.”
Lã Vô Nhai trả lời không hề vòng vo.
Có thể có tiếng tăm trong trận đấu đua xe toàn thế giới thì kỹ năng lái xe không nói cũng biết thế nào. Nhưng Lã Vô Nhai lại trả lời không hề do dự như vậy cũng đã chứng minh cho những phán đoán của Lâm Phi.
“Anh có từng nghĩ dựa vào khả năng lái xe của người anh em đó thì cho dù người các anh đối mặt không phải người thuộc đội đua xe thế giới thì cũng không đến mức xe tàn người vong. Đương nhiên nếu người anh em đó của anh có tốt chất tâm lý kém thì coi như tôi chưa nói gì.”
Không có tốt chất tâm lý thì sao có thể trở thành tay đua chuyên nghiệp, chứ đừng nói đến là chức đội trưởng của đội đua xe. Lâm Phi nói như vậy hoàn toàn là đang thức tỉnh Lã Vô Nhai.
Lã Vô Nhai cau mày nhìn Lâm Phi nghi hoặc nói: “Cậu muốn nói gì?”
“Nếu những gì anh vừa nói không hề giả dối thì xe của người anh em đó đã bị người khác giở trò.”
“Không thể nào. Xe của đội xe chúng tôi luôn…Không thể nào, không thể nào…”
Lã Vô Nhai như đánh mất trí não. Đầu tiên hắn liên tục phủ nhận những phán đoán của Lâm Phi, nhưng sau đó dường như nhớ ra điều gì, miệng hắn lại liên tục nói đi nói lại ba từ “không thể nào”.
Thấy phản ứng này của Lã Vô Nhai, Lâm Phi đã có đáp án riêng trong lòng.
Người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc. Lã Vô Nhai là người trong cuộc, hắn chỉ nghĩ đến tên lính đánh thuê người da trắng mà không hề nghĩ sâu xa hơn. Còn Lâm Phi là người ngoài cuộc, cái mà hắn nghĩ đến là toàn bộ sự việc.
Lính đánh thuê không phải ai cũng có trình độ như Lâm Phi, có thể đạt được trình độ như Lâm Phi thì cả thế giới này khó có thể tìm được một hai người.
Người anh em của Lã Vô Nhai đã có thể có chút tên tuổi trên thế giới thì dù thua một tên lính đánh thuê thì cũng không đến mực nhận kết cục thương vong như vậy. Cho dù tên da trắng kia có dã tâm sát hại nhưng người anh em của Lã Vô Nhai cũng không phải ngốc, sao có thể để tên đó xông đến mà không né tránh đi được.
Khả năng duy nhất chính là xe của người anh em đó bị người ta giở trò khiến cho anh ấy muốn tránh cũng không được.
“Anh cũng đừng nghĩ về tên lính đánh thuê người da trắng đó quá nhiều nữa. Người tham gia vào ngành lính đánh thuê thì suy nghĩ không hề đơn giản, nói không chừng anh ấy đã chết ở một góc nào đó từ trước rồi. Cho dù là chưa chết thì người làm nghề lính đánh thuê cũng chả có mấy ai có thể lùi. Cho nên anh cũng đừng bỏ quá nhiều tâm sức đi tìm anh ấy nữa.”
Lâm Phi vỗ vai Lã Vô Nhai tỏ vẻ hiểu ý của hắn. Oan có đầu nợ có chủ, muốn báo thù thì phải tìm đúng người đã giở trò với người anh em đó.
“Đứng lên đi, anh cứ quỳ thế tôi có xuống xe mà nói thắng anh cũng chả ai tin.”
Lâm Phi đi đến phía trước chiếc xem Audi màu bạc mở cửa và vẫy Lã Vô Nhai. Nhưng Lã Vô Nhai không cùng Lâm Phi xuống núi, thì Lâm Phi cũng chẳng lái nổi chiếc Ferrari đi, cũng không thể vì thắng một trận đua xe mà cướp xe đi được.
Thấy Lâm Phi vẫy vậy Lã Vô Nhai mới từ từ đứng lên, hắn lái chiếc GTR đen đi sau Lâm Phi xuống núi. Có điều trong lòng nghĩ điều gì thì e là chỉ hắn mới hiểu được.
Sau khi xuống núi, Lã Vô Nhai cũng không để ý đến phản ứng của Thiệu Khải mà đưa chìa khoá chiếc Ferrari cho Lâm Phi. Đối với Lã Vô Nhai mà nói chỉ cần một câu nói của Lâm Phi cũng đủ giá trị hơn mười cái xe Ferrari.
Còn Lâm Phi cũng coi như không uổng công chuyến này. Hắn lái chiếc Ferrari khuất bóng sau chân núi Liên Bàn.
……
Ở biệt thự lệ Thuỷ vào ban đêm.
Mộ San San thả buông mái tóc đen nhánh đang búi, mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi nằm trên ghế sofa trong phòng khác. Dáng người yểu điệu gợi cảm.
Dưới ánh đèn ấm áp của phòng khách, cô như một mỹ nhân đang ngủ khiến người ta khó kiềm lòng.
Cô ta cầm chiếc điều khiển trong tay cứ thế chỉnh kênh. Đôi mắt hướng nhìn màn hình tinh thể lỏng nhưng tâm tư lại không hề đặt ở đây, chốc chốc Mộ San San lại nhìn ra phía cửa.
“Cô chủ, cũng không còn sớm nữa, hay tôi gọi cho cậu chủ?”
Dì Quế mặc chiếc tạp dề đi đến bên ghế sofa từ lúc nào rồi lên tiếng hỏi Mộ San San.
“Không cần đâu, dì Quế, hắn không về thì chúng ta ăn trước.”
Mộ San San điều chỉnh lại trạng thái, ngồi thẳng dậy rồi quay đầu hơi hé cười với dì Quế rồi đi về hướng phòng ăn trước.
Vừa đi qua khỏi người dì Quế, nụ cười tuyệt như tranh vẽ trên khuôn mặt Mộ San San đã được thu lại, khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng.
Nếu lúc này có người đi vào trông thấy trạng thái lúc này của Mộ San San thì tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi mới chỉ một giây trước cô ta vừa mới nở nụ cười.
“Cô chủ, giờ cũng không phải quá muộn, hay chúng ta đợi cậu chủ thêm lát nữa?”
Thấy Mộ San San không có ý định gọi cho Lâm Phi, dì Quế vội vàng nói lại và khuyên Mộ San San đợi Lâm Phi thêm chút nữa.
“Không cần đâu dì, sau này chúng ta không cần đợi nữa.”
Mộ San San cầm bát đũa lên, miệng hơi hé, còn giọng nói thì lạnh lùng vô cảm.
Tâm trạng lúc này của Mộ San San tuyệt đối không hề bình lặng như vẻ bề ngoài, trong lòng cô ta như bừng lên ngọn lửa ngùn ngụt.
Vốn dĩ sau khi tan làm Mộ San San còn định đưa Lâm Phi cùng về nhà, kết cục cô ta đợi mãi ở bãi đỗ xe, đợi đến khi tất cả nhân viên của tập đoàn Mộ Thị hầu như đã về gần hết cũng không thấy Lâm Phi đâu.
Cô ta còn tưởng Lâm Phi đã về nhà trước, nhưng về tới biệt thự Lệ Thuỷ thì vẫn không hề thấy bóng dáng hắn. Mộ San San cố an ủi bản thân rằng Lâm Phi nhất định có việc gì đó nên về trễ một chút.
50 tan làm, mà giờ hơn 9:00 tối Mộ San San đã xem ti vi ở phòng khách gần bốn tiếng đồng hồ và cũng đã đợi hắn bốn tiếng đồng hồ rồi.
Đối với một Mộ San San trước nay không thích lãng phí thời gian mà nói thì đây là lần đầu tiên cô ta làm một việc trước nay chưa từng có thế này. Đến dì Quế ở nhà Mộ San San bao năm rồi cũng mới chỉ thấy đây là lần đầu tiên Mộ San San ở phòng khách bốn tiếng đồng hồ.
Ngặt một nỗi, đợi bốn tiếng rồi mà không thể đợi tới lúc ông chồng Lâm Phi về nhà.
Nghĩ tới trước đây mình đã từng bịa ra lý do ngốc nghếch vì Lâm Phi, trong lòng Mộ San San dâng lên một sự uất ức khó tả. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi sự uất ức ấy dồn lên đến lồng ngực, như muốn nổ tung.
“Làm gì đấy? Bằng này tuổi rồi, không phải anh còn muốn chơi cái trò bái sư đấy chứ?”
Thấy Lã Vô Nhai quỳ xuống như vậy, Lâm Phi giật mình, còn cho rằng Lã Vô Nhai bị kỹ năng lái xe thần kỳ của hắn làm cho kinh ngạc nên muốn bái hắn làm thầy.
Hắn có suy nghĩ này là vì Lâm Phi đã nhìn ra Lã Vô Nhai có một sự say mê điên gần như là điên cuồng đối với việc đua xe. Lâm Phi ít nhiều cũng nhận ra sự thể hiện vừa rồi của hắn đối với người bình thường mà nói thì thực sự có một sự chấn động không hề nhỏ.
Nhưng Lâm Phi thật sự không ngờ Lã Vô Nhai mặc dù say mê đua xe, ngạc nhiên với kỹ năng lái xe của Lâm Phi nhưng hắn lại không phải là bọn nhóc choai choai nữa. Là một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi rồi, đương nhiên sẽ không thể vì chút kinh ngạc nhất thời mà quỳ xuống trước mặt người khác như vậy.
Dưới đầu gối nam nhi còn có vàng. Đàn ông càng trưởng thành lại càng hiểu sâu sắc câu nói này hơn.
“Có một chuyện tôi đã cất giấu trong lòng 8 năm rồi. Vì chuyện này mà 8 năm nay tôi đã biết bao lần rơi lệ. Cũng vì tôi không tìm ra được hy vọng giải quyết việc này nên hôm nay mong cậu giúp đỡ, hoặc cho tôi một lời giải thích.”
Lã Vô Nhai quỳ cả hai chân xuống đất, còn đầu lại ngẩng cao, trong đôi mắt hắn lúc này thấp thoáng những giọt nước mắt, hắn đang nhìn thẳng vào Lâm Phi.
“Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn vài chuyện chưa làm.”
Lâm Phi cảm nhận được chuyện tiếp theo mà Lã Vô Nhai sẽ nói, chắc chắn là chuyện không hề tốt đẹp nên hắn chuẩn bị lên xe chuồn đi.
Nhưng Lã Vô Nhai cũng không hề ngốc, thấy Lâm Phi muốn chạy, hắn lên tiếng nói nhanh chóng: “8 năm trước người anh mà tôi kính trọng nhất cũng là người đội trưởng trước đây của đội xe chúng tôi đã chết trong tay một người cùng tham gia giải đấu đua xe toàn thế giới cùng với chúng tôi. Tôi…”
“Được rồi, vào chủ đề đi.”
Thấy Lã Vô Nhai có ý dứt khoát níu hắn lại, Lâm Phi cũng chỉ còn cách bỏ đi ý định đánh bài chuồn của mình. Lâm Phi phất tay ngắt lời Lã Vô Nhai đang dài dòng lê thê, bảo hắn nói ngắn gọn vào chủ đề.
Lã Vô Nhai cũng không phải người dài dòng. Hắn kể cho Lâm Phi một lượt đại khái những sự việc đã xảy ra năm đó, đồng thời nói với Lâm Phi về nguyện vọng muốn trả thù cho người anh em của mình.
“Kỹ năng lái xe của người anh em đó so với anh thế nào?”
Sau khi Lã Vô Nhai nói xong, Lâm Phi lên tiếng hỏi.
“Tốt hơn tôi nhiều.”
Lã Vô Nhai trả lời không hề vòng vo.
Có thể có tiếng tăm trong trận đấu đua xe toàn thế giới thì kỹ năng lái xe không nói cũng biết thế nào. Nhưng Lã Vô Nhai lại trả lời không hề do dự như vậy cũng đã chứng minh cho những phán đoán của Lâm Phi.
“Anh có từng nghĩ dựa vào khả năng lái xe của người anh em đó thì cho dù người các anh đối mặt không phải người thuộc đội đua xe thế giới thì cũng không đến mức xe tàn người vong. Đương nhiên nếu người anh em đó của anh có tốt chất tâm lý kém thì coi như tôi chưa nói gì.”
Không có tốt chất tâm lý thì sao có thể trở thành tay đua chuyên nghiệp, chứ đừng nói đến là chức đội trưởng của đội đua xe. Lâm Phi nói như vậy hoàn toàn là đang thức tỉnh Lã Vô Nhai.
Lã Vô Nhai cau mày nhìn Lâm Phi nghi hoặc nói: “Cậu muốn nói gì?”
“Nếu những gì anh vừa nói không hề giả dối thì xe của người anh em đó đã bị người khác giở trò.”
“Không thể nào. Xe của đội xe chúng tôi luôn…Không thể nào, không thể nào…”
Lã Vô Nhai như đánh mất trí não. Đầu tiên hắn liên tục phủ nhận những phán đoán của Lâm Phi, nhưng sau đó dường như nhớ ra điều gì, miệng hắn lại liên tục nói đi nói lại ba từ “không thể nào”.
Thấy phản ứng này của Lã Vô Nhai, Lâm Phi đã có đáp án riêng trong lòng.
Người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc. Lã Vô Nhai là người trong cuộc, hắn chỉ nghĩ đến tên lính đánh thuê người da trắng mà không hề nghĩ sâu xa hơn. Còn Lâm Phi là người ngoài cuộc, cái mà hắn nghĩ đến là toàn bộ sự việc.
Lính đánh thuê không phải ai cũng có trình độ như Lâm Phi, có thể đạt được trình độ như Lâm Phi thì cả thế giới này khó có thể tìm được một hai người.
Người anh em của Lã Vô Nhai đã có thể có chút tên tuổi trên thế giới thì dù thua một tên lính đánh thuê thì cũng không đến mực nhận kết cục thương vong như vậy. Cho dù tên da trắng kia có dã tâm sát hại nhưng người anh em của Lã Vô Nhai cũng không phải ngốc, sao có thể để tên đó xông đến mà không né tránh đi được.
Khả năng duy nhất chính là xe của người anh em đó bị người ta giở trò khiến cho anh ấy muốn tránh cũng không được.
“Anh cũng đừng nghĩ về tên lính đánh thuê người da trắng đó quá nhiều nữa. Người tham gia vào ngành lính đánh thuê thì suy nghĩ không hề đơn giản, nói không chừng anh ấy đã chết ở một góc nào đó từ trước rồi. Cho dù là chưa chết thì người làm nghề lính đánh thuê cũng chả có mấy ai có thể lùi. Cho nên anh cũng đừng bỏ quá nhiều tâm sức đi tìm anh ấy nữa.”
Lâm Phi vỗ vai Lã Vô Nhai tỏ vẻ hiểu ý của hắn. Oan có đầu nợ có chủ, muốn báo thù thì phải tìm đúng người đã giở trò với người anh em đó.
“Đứng lên đi, anh cứ quỳ thế tôi có xuống xe mà nói thắng anh cũng chả ai tin.”
Lâm Phi đi đến phía trước chiếc xem Audi màu bạc mở cửa và vẫy Lã Vô Nhai. Nhưng Lã Vô Nhai không cùng Lâm Phi xuống núi, thì Lâm Phi cũng chẳng lái nổi chiếc Ferrari đi, cũng không thể vì thắng một trận đua xe mà cướp xe đi được.
Thấy Lâm Phi vẫy vậy Lã Vô Nhai mới từ từ đứng lên, hắn lái chiếc GTR đen đi sau Lâm Phi xuống núi. Có điều trong lòng nghĩ điều gì thì e là chỉ hắn mới hiểu được.
Sau khi xuống núi, Lã Vô Nhai cũng không để ý đến phản ứng của Thiệu Khải mà đưa chìa khoá chiếc Ferrari cho Lâm Phi. Đối với Lã Vô Nhai mà nói chỉ cần một câu nói của Lâm Phi cũng đủ giá trị hơn mười cái xe Ferrari.
Còn Lâm Phi cũng coi như không uổng công chuyến này. Hắn lái chiếc Ferrari khuất bóng sau chân núi Liên Bàn.
……
Ở biệt thự lệ Thuỷ vào ban đêm.
Mộ San San thả buông mái tóc đen nhánh đang búi, mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi nằm trên ghế sofa trong phòng khác. Dáng người yểu điệu gợi cảm.
Dưới ánh đèn ấm áp của phòng khách, cô như một mỹ nhân đang ngủ khiến người ta khó kiềm lòng.
Cô ta cầm chiếc điều khiển trong tay cứ thế chỉnh kênh. Đôi mắt hướng nhìn màn hình tinh thể lỏng nhưng tâm tư lại không hề đặt ở đây, chốc chốc Mộ San San lại nhìn ra phía cửa.
“Cô chủ, cũng không còn sớm nữa, hay tôi gọi cho cậu chủ?”
Dì Quế mặc chiếc tạp dề đi đến bên ghế sofa từ lúc nào rồi lên tiếng hỏi Mộ San San.
“Không cần đâu, dì Quế, hắn không về thì chúng ta ăn trước.”
Mộ San San điều chỉnh lại trạng thái, ngồi thẳng dậy rồi quay đầu hơi hé cười với dì Quế rồi đi về hướng phòng ăn trước.
Vừa đi qua khỏi người dì Quế, nụ cười tuyệt như tranh vẽ trên khuôn mặt Mộ San San đã được thu lại, khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng.
Nếu lúc này có người đi vào trông thấy trạng thái lúc này của Mộ San San thì tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi mới chỉ một giây trước cô ta vừa mới nở nụ cười.
“Cô chủ, giờ cũng không phải quá muộn, hay chúng ta đợi cậu chủ thêm lát nữa?”
Thấy Mộ San San không có ý định gọi cho Lâm Phi, dì Quế vội vàng nói lại và khuyên Mộ San San đợi Lâm Phi thêm chút nữa.
“Không cần đâu dì, sau này chúng ta không cần đợi nữa.”
Mộ San San cầm bát đũa lên, miệng hơi hé, còn giọng nói thì lạnh lùng vô cảm.
Tâm trạng lúc này của Mộ San San tuyệt đối không hề bình lặng như vẻ bề ngoài, trong lòng cô ta như bừng lên ngọn lửa ngùn ngụt.
Vốn dĩ sau khi tan làm Mộ San San còn định đưa Lâm Phi cùng về nhà, kết cục cô ta đợi mãi ở bãi đỗ xe, đợi đến khi tất cả nhân viên của tập đoàn Mộ Thị hầu như đã về gần hết cũng không thấy Lâm Phi đâu.
Cô ta còn tưởng Lâm Phi đã về nhà trước, nhưng về tới biệt thự Lệ Thuỷ thì vẫn không hề thấy bóng dáng hắn. Mộ San San cố an ủi bản thân rằng Lâm Phi nhất định có việc gì đó nên về trễ một chút.
50 tan làm, mà giờ hơn 9:00 tối Mộ San San đã xem ti vi ở phòng khách gần bốn tiếng đồng hồ và cũng đã đợi hắn bốn tiếng đồng hồ rồi.
Đối với một Mộ San San trước nay không thích lãng phí thời gian mà nói thì đây là lần đầu tiên cô ta làm một việc trước nay chưa từng có thế này. Đến dì Quế ở nhà Mộ San San bao năm rồi cũng mới chỉ thấy đây là lần đầu tiên Mộ San San ở phòng khách bốn tiếng đồng hồ.
Ngặt một nỗi, đợi bốn tiếng rồi mà không thể đợi tới lúc ông chồng Lâm Phi về nhà.
Nghĩ tới trước đây mình đã từng bịa ra lý do ngốc nghếch vì Lâm Phi, trong lòng Mộ San San dâng lên một sự uất ức khó tả. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi sự uất ức ấy dồn lên đến lồng ngực, như muốn nổ tung.
Bình luận facebook