Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Đừng hối hận
“Thực ra trước khi tôi tiếp quản công ty cũng đã từng quan sát chị một thời gian, ban đầu tôi phủ quyết việc chị đảm nhiệm chức vụ phó phòng hành chính tổng hợp là vì ngoài lý do cá nhân ra thì tôi còn muốn kiểm chứng khả năng làm việc của chị, tôi tin phòng thị trường phù hợp để chị thể hiện năng lực làm việc của mình hơn.”
Mộ San San chăm chú nhìn Thẩm Bội Ni, không hề có ý làm ra vẻ, thực thế đây cũng là những lời nói thật lòng của Mộ San San.
Ban đầu trước khi Mộ San San tiếp quản tập đoàn từ Mộ Hồng, cô ta đã từng bỏ ra không ít công sức để đọc hết toàn bộ sơ yếu lí lịch của các nhân viên quản lý cấp cao trong tập đoàn và phân tích kỹ càng từng người một, trong đó Thẩm Bội Ni có chống lưng ở hội đồng quản trị đương nhiên sẽ khiến Mộ San San hết sức chú ý.
Trước kia cô ruột của Thẩm Bội Ni từng đưa ra ý kiến đề xuất Thẩm Bội Ni đảm nhiệm chức vụ phó phòng hành chính tổng hợp trên cuộc họp cổ đông nhưng đã bị Mộ San San từ chối.
“Tại sao tổng giám đốc Mộ lại cho rằng phòng thị trường phù hợp với tôi hơn?”
Đôi mắt với hàng mi dài cong vút vô cùng xinh đẹp của Thẩm Bội Ni đưa qua đưa lại, không hề chớp lấy một lần và cứ thế nhìn Mộ San San.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ San San như thoáng qua nụ cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì chuyên ngành đại học của quản lý Thẩm là thị trường kinh doanh?”
“Bị tổng giám đốc Mộ nói trúng rồi.” Khuôn mặt xinh xắn của Thẩm Bội Ni như bông hoa hé nở, duyên dáng rung động lòng người.
Chuyên ngành học đại học của Thẩm Bội Ni là gì không còn quan trọng nữa, quan trọng là Mộ San San đã bỏ đi tấm rào cản với Thẩm Bội Ni để tiến tới hoà bình.
Mặc dù vẫn chưa chính thức nhưng có được sự thừa nhận của Mộ San San và sự ủng hộ của cô ruột nên sau cuộc họp cổ đông tuần tới, tập đoàn Mộ Thị sẽ có thêm một trưởng phòng mới họ Thẩm.
Sau vài lần thương thảo, Thẩm Bội Ni rời khỏi văn phòng của Mộ San San, Thẩm Bội Ni lúc này quả thực là chiến thắng trở về.
Chuyến đi tới văn phòng Mộ San San lần này của Thẩm Bội Ni vốn dĩ là để tranh luận với Lăng Vi Vi để dành Lâm Phi về làm thư ký riêng cho mình và nhốt anh ta thật kỹ càng bên cạnh mình.
Mặc dù không thành công trong việc dành được Lâm Phi nhưng cô ta cũng đã dành về cho mình chức trưởng phòng thị trường, đồng thời làm hỏng chuyện Lâm Phi đi mê hoặc người con gái khác.
Không đến mức mặt mày rạng rỡ nhưng như thế cũng đủ hài lòng khiến tâm trạng Thẩm Bội Ni tốt lên, gặp ai cũng nở nụ cười.
Thẩm Bội Ni không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Mộ San San nhưng nhan sắc cũng được xếp vào hàng “cực phẩm”, đặc biệt là phong thái trưởng thành toát ra từ Thẩm Bội Ni, đối với những người thích tuýp con gái trưởng thành thì đây là một sự mê hoặc đến chết người.
Bình thường Thẩm Bội Ni không được mạnh mẽ như Lăng Vi Vi và Mộ San San nhưng cũng không phải người dễ gần.
Tuy nhiên hôm nay tâm trạng Thẩm Bội Ni rất tốt nên cứ gặp bất cứ nhân viên nào của tập đoàn Mộ Thị bất kể nam hay nữ, cô đều nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mặc dù chỉ là cười nhẹ nhàng thôi nhưng với một người chín chắn xinh đẹp như Thẩm Bội Ni mà nói thì nụ cười ấy lại có sức mê hoặc vô cùng lớn.
Với các nhân viên nữ còn đỡ hơn một chút, khi thấy nụ cười của Thẩm Bội Ni, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ biết than ngắn thở dài ghen tị với nụ cười xinh đẹp đó.
Còn với cánh đàn ông, đặc biệt là những nhân viên nam có chút thành quả trong công việc thì khi nhận được nụ cười nhẹ nhàng đó của Thẩm Bội Ni, trong đầu họ không tránh khỏi có những suy nghĩ khó kiểm soát.
Thẩm Bội Ni chín chắn lí trí, sao cô ta có thể không nhận ra ánh mắt của cánh đàn anh xung quanh đang chất chứa ngọn lửa hừng hực dành cho mình. Có điều, Thẩm Bội Ni hôm nay không bận tâm quá nhiều đến điều này.
Làm công chức bao năm nay, Thẩm Bội Ni hiểu rõ rằng đợi sau khi hội đồng quản trị thông báo cô ta là trưởng phòng thị trường thì những ánh mắt hừng hực đang dòm ngó nhan sắc của cô ta sẽ tự biết che giấu đi thôi.
Bước trên đôi cao gót màu đỏ tươi, Thẩm Bội Ni đi thong thả về văn phòng.
“Ô…”
Vừa đẩy cửa bước vào, cái cổ trắng như thiên nga của cô ta bị một bàn tay chặn lại, cả thân hình đẫy đà nẩy nở của cô ta đã bị người ta giữ chặt.
“Tôi chỉ cầu sắc, không cầu tài. Nếu cô hợp tác thì có thể bớt phải chịu cực. Nếu cô không hợp tác, tôi chỉ có thể đánh ngất cô trước.”
Giọng nói khàn khàn như truyền tới từ chín tầng địa ngục đang vang lên bên tai Thẩm Bội Ni khiến cô ta bị áp lực tâm lí nặng nề.
Cũng may Thẩm Bội Ni đã được tôi luyện trong môi trường công sở cũng vài năm, tố chất tâm lí vững vàng nên sau khi qua giây phút hoảng loạn, mặc dù vẫn còn khá kinh ngạc nhưng cô ta đã cố gắng trấn tĩnh trở lại.
“Mặc dù tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi nghĩ giữa chúng ta có lẽ sẽ có cách giải quyết thứ hai.”
Thẩm Bội Ni cố gắng kiềm chế ngữ khí trong giọng nói của mình, tâm lí đầy lí trí của một người chín chắn khiến cho Thẩm Bội Ni hiểu rằng trong trường hợp này, càng yếu đuối thì càng khiến cho đối phương có cơ hội lấn tới hơn.
“Ồ, cô nói xem.”
Giọng nói khàn khàn kia lúc này pha chút hiếu kỳ, đôi tay đang chặn trước cổ Thẩm Bội Ni cũng nới lỏng hơn một chút.
Hành động này khiến Thẩm Bội Ni được thả lỏng. Cô ta không sợ người đột nhiên xuất hiện trong văn phòng mình là một kẻ hung tợn giữ dằn, cô ta sợ rằng hắn không cho mình cơ hội để đàm phán.
Thấy người này không động tay động chân với mình ngay từ đầu, Thẩm Bội Ni như túm được ngọn cỏ đang phất phơ cứu mình, vội vàng lên tiếng: “Mặc dù tôi không biết làm sao anh có thể vào đây nhưng tôi tin anh chắc chắn biết ở đây không hề an toàn cho anh.”
“Vậy đã sao?”
“Tôi có thể cho cậu tiền, cậu tới tiệm uốn tóc hoặc tới các hộp đêm đều có thể thoả mãn nhu cầu của mình, chỉ cần thả tôi ra tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Tôi nhắm mắt, anh có thể lấy một khoản tiền lớn rồi rời đi. Thế nào?”
“Cách này không tồi, nhưng tôi chỉ có hứng thú với cơ thể của cô thôi.”
Giọng nói khàn khàn vừa dứt, cánh tay đang đặt trên vòng eo của Thẩm Bội Ni liền vuốt ve bờ mông săn mẩy đẫy đà rồi nhẹ nhàng xoa xoa vào bộ mông đó.
“Cố gắng hợp tác cho tốt, xong việc tôi còn có thể xem xét cho cô một con đường sống.”
Bàn tay đó vừa cử động lại không quên thổi gió bên tai Thẩm Bội Ni.
“Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ cậu dừng hành động của mình lại rồi lấy tiền rời khỏi đây thì còn kịp. Nếu cậu còn tiếp tục hành động này thì cậu chỉ còn nước bị cảnh sát vây bắt rồi kết cục chờ đợi cậu chỉ là tù ngục thôi.”
Kể cả là trong trường hợp này thì Thẩm Bội Ni vẫn không từ bỏ ý định khuyên răn của mình. Vì cô ta hiểu rõ nếu phản kháng mạnh thì đương nhiên cô ta không phải là đối thủ của kẻ đang cưỡng ép mình, thậm chí rất có khả năng thôi thúc ý định giết người của hắn.”
“Chuyện này không cần cô phải lo, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là làm sao hầu hạ tôi cho tốt. Tôi cho cô 10 giây cởi quần áo. Nếu để tôi tự tay cởi thì tôi không chắc xong xuôi mọi việc cô có thể mặc lại bộ đồ đó đâu.”
Hắn ta vừa dứt lời liền lấy một tấm vải bịt kín mắt Thẩm Bội Ni rồi thả cô ra.
“Tốt nhất đừng nghĩ tới việc chạy trốn, tôi không muốn xảy ra một số chuyện không vui đâu.”
Thẩm Bội Ni thực sự không nghĩ tới việc bỏ trốn, cô ta thậm chí còn không động tới miếng vải đang bịt mắt mình lại, cũng không có ý định hô hào cứu giúp mà chỉ đứng yên tại chỗ, đến quay người cô ta cũng không buồn quay.
Một lúc lâu sau, Thẩm Bội Ni mới lên tiếng hài hước, cố gắng trấn tĩnh và nói với giọng đầy mê hoặc không mang chút cảnh giác: “Anh chắc chắn muốn tôi lột sạch không?”
“Nói thừa, cô cho rằng tôi đến đây làm gì.”
“Đừng hối hận nhé.”
Nói xong Thẩm Bội Ni đặt tay lên chiếc cúc áo sơ mi cao cổ màu trắng của mình.
Mộ San San chăm chú nhìn Thẩm Bội Ni, không hề có ý làm ra vẻ, thực thế đây cũng là những lời nói thật lòng của Mộ San San.
Ban đầu trước khi Mộ San San tiếp quản tập đoàn từ Mộ Hồng, cô ta đã từng bỏ ra không ít công sức để đọc hết toàn bộ sơ yếu lí lịch của các nhân viên quản lý cấp cao trong tập đoàn và phân tích kỹ càng từng người một, trong đó Thẩm Bội Ni có chống lưng ở hội đồng quản trị đương nhiên sẽ khiến Mộ San San hết sức chú ý.
Trước kia cô ruột của Thẩm Bội Ni từng đưa ra ý kiến đề xuất Thẩm Bội Ni đảm nhiệm chức vụ phó phòng hành chính tổng hợp trên cuộc họp cổ đông nhưng đã bị Mộ San San từ chối.
“Tại sao tổng giám đốc Mộ lại cho rằng phòng thị trường phù hợp với tôi hơn?”
Đôi mắt với hàng mi dài cong vút vô cùng xinh đẹp của Thẩm Bội Ni đưa qua đưa lại, không hề chớp lấy một lần và cứ thế nhìn Mộ San San.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ San San như thoáng qua nụ cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì chuyên ngành đại học của quản lý Thẩm là thị trường kinh doanh?”
“Bị tổng giám đốc Mộ nói trúng rồi.” Khuôn mặt xinh xắn của Thẩm Bội Ni như bông hoa hé nở, duyên dáng rung động lòng người.
Chuyên ngành học đại học của Thẩm Bội Ni là gì không còn quan trọng nữa, quan trọng là Mộ San San đã bỏ đi tấm rào cản với Thẩm Bội Ni để tiến tới hoà bình.
Mặc dù vẫn chưa chính thức nhưng có được sự thừa nhận của Mộ San San và sự ủng hộ của cô ruột nên sau cuộc họp cổ đông tuần tới, tập đoàn Mộ Thị sẽ có thêm một trưởng phòng mới họ Thẩm.
Sau vài lần thương thảo, Thẩm Bội Ni rời khỏi văn phòng của Mộ San San, Thẩm Bội Ni lúc này quả thực là chiến thắng trở về.
Chuyến đi tới văn phòng Mộ San San lần này của Thẩm Bội Ni vốn dĩ là để tranh luận với Lăng Vi Vi để dành Lâm Phi về làm thư ký riêng cho mình và nhốt anh ta thật kỹ càng bên cạnh mình.
Mặc dù không thành công trong việc dành được Lâm Phi nhưng cô ta cũng đã dành về cho mình chức trưởng phòng thị trường, đồng thời làm hỏng chuyện Lâm Phi đi mê hoặc người con gái khác.
Không đến mức mặt mày rạng rỡ nhưng như thế cũng đủ hài lòng khiến tâm trạng Thẩm Bội Ni tốt lên, gặp ai cũng nở nụ cười.
Thẩm Bội Ni không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Mộ San San nhưng nhan sắc cũng được xếp vào hàng “cực phẩm”, đặc biệt là phong thái trưởng thành toát ra từ Thẩm Bội Ni, đối với những người thích tuýp con gái trưởng thành thì đây là một sự mê hoặc đến chết người.
Bình thường Thẩm Bội Ni không được mạnh mẽ như Lăng Vi Vi và Mộ San San nhưng cũng không phải người dễ gần.
Tuy nhiên hôm nay tâm trạng Thẩm Bội Ni rất tốt nên cứ gặp bất cứ nhân viên nào của tập đoàn Mộ Thị bất kể nam hay nữ, cô đều nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mặc dù chỉ là cười nhẹ nhàng thôi nhưng với một người chín chắn xinh đẹp như Thẩm Bội Ni mà nói thì nụ cười ấy lại có sức mê hoặc vô cùng lớn.
Với các nhân viên nữ còn đỡ hơn một chút, khi thấy nụ cười của Thẩm Bội Ni, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ biết than ngắn thở dài ghen tị với nụ cười xinh đẹp đó.
Còn với cánh đàn ông, đặc biệt là những nhân viên nam có chút thành quả trong công việc thì khi nhận được nụ cười nhẹ nhàng đó của Thẩm Bội Ni, trong đầu họ không tránh khỏi có những suy nghĩ khó kiểm soát.
Thẩm Bội Ni chín chắn lí trí, sao cô ta có thể không nhận ra ánh mắt của cánh đàn anh xung quanh đang chất chứa ngọn lửa hừng hực dành cho mình. Có điều, Thẩm Bội Ni hôm nay không bận tâm quá nhiều đến điều này.
Làm công chức bao năm nay, Thẩm Bội Ni hiểu rõ rằng đợi sau khi hội đồng quản trị thông báo cô ta là trưởng phòng thị trường thì những ánh mắt hừng hực đang dòm ngó nhan sắc của cô ta sẽ tự biết che giấu đi thôi.
Bước trên đôi cao gót màu đỏ tươi, Thẩm Bội Ni đi thong thả về văn phòng.
“Ô…”
Vừa đẩy cửa bước vào, cái cổ trắng như thiên nga của cô ta bị một bàn tay chặn lại, cả thân hình đẫy đà nẩy nở của cô ta đã bị người ta giữ chặt.
“Tôi chỉ cầu sắc, không cầu tài. Nếu cô hợp tác thì có thể bớt phải chịu cực. Nếu cô không hợp tác, tôi chỉ có thể đánh ngất cô trước.”
Giọng nói khàn khàn như truyền tới từ chín tầng địa ngục đang vang lên bên tai Thẩm Bội Ni khiến cô ta bị áp lực tâm lí nặng nề.
Cũng may Thẩm Bội Ni đã được tôi luyện trong môi trường công sở cũng vài năm, tố chất tâm lí vững vàng nên sau khi qua giây phút hoảng loạn, mặc dù vẫn còn khá kinh ngạc nhưng cô ta đã cố gắng trấn tĩnh trở lại.
“Mặc dù tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi nghĩ giữa chúng ta có lẽ sẽ có cách giải quyết thứ hai.”
Thẩm Bội Ni cố gắng kiềm chế ngữ khí trong giọng nói của mình, tâm lí đầy lí trí của một người chín chắn khiến cho Thẩm Bội Ni hiểu rằng trong trường hợp này, càng yếu đuối thì càng khiến cho đối phương có cơ hội lấn tới hơn.
“Ồ, cô nói xem.”
Giọng nói khàn khàn kia lúc này pha chút hiếu kỳ, đôi tay đang chặn trước cổ Thẩm Bội Ni cũng nới lỏng hơn một chút.
Hành động này khiến Thẩm Bội Ni được thả lỏng. Cô ta không sợ người đột nhiên xuất hiện trong văn phòng mình là một kẻ hung tợn giữ dằn, cô ta sợ rằng hắn không cho mình cơ hội để đàm phán.
Thấy người này không động tay động chân với mình ngay từ đầu, Thẩm Bội Ni như túm được ngọn cỏ đang phất phơ cứu mình, vội vàng lên tiếng: “Mặc dù tôi không biết làm sao anh có thể vào đây nhưng tôi tin anh chắc chắn biết ở đây không hề an toàn cho anh.”
“Vậy đã sao?”
“Tôi có thể cho cậu tiền, cậu tới tiệm uốn tóc hoặc tới các hộp đêm đều có thể thoả mãn nhu cầu của mình, chỉ cần thả tôi ra tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Tôi nhắm mắt, anh có thể lấy một khoản tiền lớn rồi rời đi. Thế nào?”
“Cách này không tồi, nhưng tôi chỉ có hứng thú với cơ thể của cô thôi.”
Giọng nói khàn khàn vừa dứt, cánh tay đang đặt trên vòng eo của Thẩm Bội Ni liền vuốt ve bờ mông săn mẩy đẫy đà rồi nhẹ nhàng xoa xoa vào bộ mông đó.
“Cố gắng hợp tác cho tốt, xong việc tôi còn có thể xem xét cho cô một con đường sống.”
Bàn tay đó vừa cử động lại không quên thổi gió bên tai Thẩm Bội Ni.
“Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ cậu dừng hành động của mình lại rồi lấy tiền rời khỏi đây thì còn kịp. Nếu cậu còn tiếp tục hành động này thì cậu chỉ còn nước bị cảnh sát vây bắt rồi kết cục chờ đợi cậu chỉ là tù ngục thôi.”
Kể cả là trong trường hợp này thì Thẩm Bội Ni vẫn không từ bỏ ý định khuyên răn của mình. Vì cô ta hiểu rõ nếu phản kháng mạnh thì đương nhiên cô ta không phải là đối thủ của kẻ đang cưỡng ép mình, thậm chí rất có khả năng thôi thúc ý định giết người của hắn.”
“Chuyện này không cần cô phải lo, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là làm sao hầu hạ tôi cho tốt. Tôi cho cô 10 giây cởi quần áo. Nếu để tôi tự tay cởi thì tôi không chắc xong xuôi mọi việc cô có thể mặc lại bộ đồ đó đâu.”
Hắn ta vừa dứt lời liền lấy một tấm vải bịt kín mắt Thẩm Bội Ni rồi thả cô ra.
“Tốt nhất đừng nghĩ tới việc chạy trốn, tôi không muốn xảy ra một số chuyện không vui đâu.”
Thẩm Bội Ni thực sự không nghĩ tới việc bỏ trốn, cô ta thậm chí còn không động tới miếng vải đang bịt mắt mình lại, cũng không có ý định hô hào cứu giúp mà chỉ đứng yên tại chỗ, đến quay người cô ta cũng không buồn quay.
Một lúc lâu sau, Thẩm Bội Ni mới lên tiếng hài hước, cố gắng trấn tĩnh và nói với giọng đầy mê hoặc không mang chút cảnh giác: “Anh chắc chắn muốn tôi lột sạch không?”
“Nói thừa, cô cho rằng tôi đến đây làm gì.”
“Đừng hối hận nhé.”
Nói xong Thẩm Bội Ni đặt tay lên chiếc cúc áo sơ mi cao cổ màu trắng của mình.
Bình luận facebook