Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: Đinh! Nón xanh của ngài đã tới! 9
Edit by AShu ^_^.
________________
Sau khi Tô Đường trở về liền mượn cớ đầu choáng váng, hảo hảo 'hôn mê' mấy ngày.
Bên trong Hầu phủ, lại không có mấy người đáng tin cậy, cuối cùng thật sự nghẹn không nổi nữa, Tô Đường liền đứng dậy đóng gói, quyết định tạm thời về nhà mẹ đẻ trước. Nhưng nàng không nghĩ tới, Ngụy Khuyết cư nhiên sẽ không biết xấu hổ như vậy, liền phái người theo sát nàng.
Nàng nhìn chằm chằm hai binh lính mặt than phía sau, trên mặt thanh lãnh bày bày ra một loại tư thái cao cao tại thượng, "Ta không cần các ngươi đi theo."
Binh lính lại nói: "Phu nhân, Hầu gia phân phó, nhất định phải đi bên cạnh để bảo hộ cho ngài."
Tô Đường cắn răng, nàng về nhà mẹ đẻ chính là vì muốn tránh người ở Hầu phủ, trời mới biết mấy ngày nay nàng đều nghẹn muốn điên rồi, ai có thể nghĩ đến bọn họ cư nhiên âm hồn không tan như thế.
Sắc mặt Thiệu Dương quận chúa khó coi, nhưng binh lính lại bất vi sở động, cuối cùng, Tô Đường đành phải nhận thua.
Được thôi, muốn đi theo thì đi đi, nàng cũng không tin, tới Hoài Nam vương phủ còn không làm gì được bọn họ.
Ngụy Khuyết mấy ngày nay không quấy rầy nàng, hắn hồi kinh cũng không phải không có việc gì để làm, bất quá ngoài với dự kiến của hắn, lúc này mới mấy ngày, tiểu cô nương cư nhiên liền không nhịn được.
Hắn nhớ rõ, ba năm này hắn không hề ở trong kinh, nàng chính là tĩnh dưỡng ở biệt viện suốt ba năm, ngoại giới chỉ nghe đồn về nàng, cũng không hề thấy chính chủ.
Hắn rời đi ba năm, nàng tĩnh dưỡng ba năm, là quá mức trùng hợp, hay là có nội tình khác......
"Mấy ngày trước ngươi tra hành tung của phu nhân ba năm nay, tra như thế nào rồi?"
Thuộc hạ, "Ba năm này phu nhân đều ở biệt viện tĩnh dưỡng, hiếm khi ra cửa, bất quá thỉnh thoảng có thư từ lui tới." Nói xong, lại trình lên vài phong thư, "Hai phong này là phu nhân viết cho Liễu Nam, còn có một phong này là cho Lâm Thanh Hà. Tạm thời chỉ lấy được ba phong thư này, còn một số phong thư khác thuộc hạ đang tìm cách lấy"
Ngụy Khuyết đem cầm ba phong thư, nửa câu sau nghe thuộc hạ nói, sắc mặt tức khắc cực kỳ tối tăm, "Còn có nữa?"
Thuộc hạ, "Hồi Hầu gia, còn có tiểu công tử Anh quốc công bên kia, bất quá Anh quốc công thủ vệ nghiêm ngặt, tạm thời lấy không được. Cùng với Nghiêm gia ở Giang Nam, Lưu gia ở Thục Châu, bất quá những người này cách kinh thành quá xa, người phái đi còn chưa có trở về."
Sắc mặt Ngụy Khuyết liền xanh mét, trong mắt càng trở nên đen tối, bất quá mới ba năm, nàng liền nháo ra nhiều tri kỷ như vậy, thật là phi thường hảo.
"Còn có đâu?"
Hắn bất quá là thuận miệng vừa hỏi, thuộc hạ do dự một lát, lại nói: "Còn có vài người cũng viết thư từ cho phu nhân, bất quá phu nhân vẫn chưa trả lời lại. Trong đó liền có thái tử điện hạ, con thứ của Đề Đốc, cùng với mấy thanh niên mới bên Nho gia kia......"
Ngụy Khuyết nghe không nổi nữa, tay vặn mấy phong thư liền đều thay đổi hình dạng, "Đủ rồi, đi ra ngoài."
Thư từ kỳ thật cũng không có bất luận ngôn ngữ quá mức gì, giống như là bạn tốt bình thường thăm hỏi, chẳng qua hiện giờ Ngụy Khuyết cảm xúc không đúng, cho nên nhìn cái gì cũng đều là sai.
Một canh giờ sau.
Tô Đường thích ý oa ở bên trong khuê phòng chưa xuất giá lúc trước của nàng, ăn mẻ trái cây mới mà đệ đệ mới vừa đưa tới, cả người đều có cảm giác như sống lại.
Tiểu Hoài Nam vương hiện giờ đã là một thiếu niên mười lăm tuổi, dung mạo đoan chính tuấn mỹ, bất quá lúc này tiểu thiếu niên lại cau mày, "Tỷ, Ngụy Khuyết đối đãi tỷ không tốt, tỷ liền trở về vương phủ đi."
Thiếu niên nói đau lòng là thật sự đau lòng, ba năm này tỷ tỷ của hắn đều ở biệt viện, mặc dù là đệ đệ ruột như hắn cũng cự tuyệt gặp mặt, bất quá mặc dù như thế, nhưng tỷ tỷ vẫn luôn quan tâm hắn, vương phủ một khi có chuyện gì, đều là cho người xử lý trước tiên, mấy năm nay, ít nhiều cũng nhờ nàng, nếu không hắn cũng không biết vương phủ sẽ bị thua đến kiểu gì!
Tô Đường vẫn là thực thích người đệ đệ ruột này, nhìn hắn nhăn cái mặt non nớt, cười cười mà đem quả quýt trong tay nhét vào trong miệng hắn, "Tỷ tỷ có chừng mực, ngươi không cần lo lắng. Đúng rồi, lâu rồi không ăn đồ ăn của đầu bếp, đợi lát nữa nói hắn nấu nhiều một chút."
Thiếu niên vừa nghe, càng đau lòng nhìn nàng, hắn luôn luôn biết tỷ tỷ nhà mình kén ăn như thế nào, ba năm này ở biệt viện, cũng không biết nàng vượt qua như thế nào.
"Tỷ chịu khổ rồi."
Mắt thấy nước mắt của hắn đều muốn tuôn ra, Tô Đường dở khóc dở cười, hống nói: "Không có chịu khổ, ngươi đừng thương tâm a, tỷ tỷ không phải còn tốt sao? Chờ tháng sau là tới năm mới, tỷ tỷ bồi cùng đệ."
Tuy nói đã mười lăm tuổi, nhưng mấy năm nay thiếu niên vẫn luôn một mình ăn tết, vừa nghe lời này, trong mắt tức khắc tỏa sáng, "Thật sự?"
Tô Đường, "Ta còn có thể lừa ngươi sao?"
Khi Ngụy Khuyết lại đây, liền thấy tiểu cô nương đang ăn vẻ mặt thoả mãn, híp cả hai tròng mắt lại, cả người như một con tiểu nãi miêu lười biếng, làm người nhịn không được muốn vuốt lông nàng a.
Kết quả, còn không đợi hắn tới gần, liền nghe cậu em vợ ở kia nói: "Tỷ, mấy năm nay đệ cũng lưu ý giùm tỷ mấy thiếu niên, đợi lát nữa đệ gọi bọn họ lại đây cho tỷ xem qua."
Tô Đường đang chìm vào nỗi hạnh phúc khi ăn, chợt nghe lời này, trực tiếp mà sặc đến ho khụ khụ lên.
Edit by AShu
Nàng ứng phó mấy người như Lâm Thanh Hà đã là quá sức, lại nhiều thêm mấy người, chẳng phải là muốn mệt chết nàng sao.
Đáng tiếc, đệ đệ này không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, ngược lại vẻ mặt hưng phấn tiếp tục nói: "Đệ nói tỷ biết, có hai người là hiệp sĩ giang hồ, là cái người mà sẽ vượt nóc băng tường đó, rất lợi hại ......"
Thiếu niên thao thao bất tuyệt nói, Tô Đường miễn cưỡng uống xong một ly trà, thật vất vả đem ho khan áp xuống, liền nghe một đạo thanh âm vang lên sau người.
"Không cần."
Hai người đều cả kinh, Tô Đường quay đầu lại, liền thấy Ngụy Khuyết không biết khi nào xuất hiện ở trong sân.
Ngụy Khuyết người này, thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, đứng ở đó, khí độ toàn thân khó làm người bỏ qua, cho nên người như vậy, tiến vào như thế nào mà không ai thông báo?
"Sao ngươi lại tới đây!"
Ngụy Khuyết tiến lên, nghĩ mới vừa rồi hơi ngứa tay, liền đặt ở nàng trên đầu, xoa xoa, "Vi phu không yên tâm phu nhân, liền đến xem."
Tô Đường một tay đem tay hắn đẩy ra, "Có chuyện liền nói, không cần động tay động chân."
Ngụy Khuyết lại cười cười, hắn vốn lớn lên tuấn mỹ, cái nụ cười đánh trực tiếp vào nội tâm của người đối diện, làm người không hề còn sức chống cự, "Phu nhân thẹn thùng sao?"
Tô Đường may không uống nước, nếu không chắc cũng đã sặc chết.
Người này...... Người này làm sao không biết xấu hổ như thế!
Ngụy Khuyết quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, đều là lấy thanh đạm làm chủ, không giống trong phủ của hắn, hàng năm thân ở Tây Bắc, khẩu vị của hắn thì lại thiên tê thiên cay.
"Phu nhân nếu nhớ thương đầu bếp trong Hoài Nam vương phủ, liền cho người đi theo cùng trở về Hầu phủ đi."
Tô Đường lạnh nhạt mặt, "Ngươi tới đây làm cái gì."
Ngụy Khuyết, "Phu nhân đi đã lâu, vi phu đến để đưa phu nhân hồi phủ."
Tô Đường cảm thấy mấy ngày không thấy hắn, đầu óc của Ngụy Khuyết hẳn là bị lừa đá đi. Quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào, là đối thủ một mất một còn, thái độ ôn nhu đưa tình này của hắn, hắn là tới ghê tởm nàng, hay là ghê tởm chính mình?
Hai người đối diện nhau, Tô Đường vẻ mặt hờ hững, còn Ngụy Khuyết, cười đến đôi mắt đều cong lên.
Không thích hợp, quá không thích hợp, dựa theo tính tình của lão tặc Ngụy Khuyết này, cũng sẽ không cái gì vu hồi chi thuật, hắn đột nhiên sửa thái độ lúc trước, nhất định là có âm mưu!
"Ngươi tột cùng là muốn làm cái gì."
Tô Đường lạnh lùng nhìn hắn, ý đồ nhìn ra dấu vết từ trên mặt hắn để lại, nhưng mà đối phương lại vô cùng tự nhiên nói: "Lúc trước niên thiếu trẻ người non dạ, hiện giờ mới cảm thấy, phu nhân yếu ớt như vậy, nên phủng ở lòng bàn tay mới đúng."
Tô Đường, "...... Ngươi ăn trúng phải đồ dơ gì rồi à?"
Lời tác giả: Cảm ơn cự manh cự manh đại khả ái (??., tứ ngũ, ←_← ba vị tiểu thiên sứ đánh thưởng, sao sao trát, ái các ngươi ~
________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu
________________
Sau khi Tô Đường trở về liền mượn cớ đầu choáng váng, hảo hảo 'hôn mê' mấy ngày.
Bên trong Hầu phủ, lại không có mấy người đáng tin cậy, cuối cùng thật sự nghẹn không nổi nữa, Tô Đường liền đứng dậy đóng gói, quyết định tạm thời về nhà mẹ đẻ trước. Nhưng nàng không nghĩ tới, Ngụy Khuyết cư nhiên sẽ không biết xấu hổ như vậy, liền phái người theo sát nàng.
Nàng nhìn chằm chằm hai binh lính mặt than phía sau, trên mặt thanh lãnh bày bày ra một loại tư thái cao cao tại thượng, "Ta không cần các ngươi đi theo."
Binh lính lại nói: "Phu nhân, Hầu gia phân phó, nhất định phải đi bên cạnh để bảo hộ cho ngài."
Tô Đường cắn răng, nàng về nhà mẹ đẻ chính là vì muốn tránh người ở Hầu phủ, trời mới biết mấy ngày nay nàng đều nghẹn muốn điên rồi, ai có thể nghĩ đến bọn họ cư nhiên âm hồn không tan như thế.
Sắc mặt Thiệu Dương quận chúa khó coi, nhưng binh lính lại bất vi sở động, cuối cùng, Tô Đường đành phải nhận thua.
Được thôi, muốn đi theo thì đi đi, nàng cũng không tin, tới Hoài Nam vương phủ còn không làm gì được bọn họ.
Ngụy Khuyết mấy ngày nay không quấy rầy nàng, hắn hồi kinh cũng không phải không có việc gì để làm, bất quá ngoài với dự kiến của hắn, lúc này mới mấy ngày, tiểu cô nương cư nhiên liền không nhịn được.
Hắn nhớ rõ, ba năm này hắn không hề ở trong kinh, nàng chính là tĩnh dưỡng ở biệt viện suốt ba năm, ngoại giới chỉ nghe đồn về nàng, cũng không hề thấy chính chủ.
Hắn rời đi ba năm, nàng tĩnh dưỡng ba năm, là quá mức trùng hợp, hay là có nội tình khác......
"Mấy ngày trước ngươi tra hành tung của phu nhân ba năm nay, tra như thế nào rồi?"
Thuộc hạ, "Ba năm này phu nhân đều ở biệt viện tĩnh dưỡng, hiếm khi ra cửa, bất quá thỉnh thoảng có thư từ lui tới." Nói xong, lại trình lên vài phong thư, "Hai phong này là phu nhân viết cho Liễu Nam, còn có một phong này là cho Lâm Thanh Hà. Tạm thời chỉ lấy được ba phong thư này, còn một số phong thư khác thuộc hạ đang tìm cách lấy"
Ngụy Khuyết đem cầm ba phong thư, nửa câu sau nghe thuộc hạ nói, sắc mặt tức khắc cực kỳ tối tăm, "Còn có nữa?"
Thuộc hạ, "Hồi Hầu gia, còn có tiểu công tử Anh quốc công bên kia, bất quá Anh quốc công thủ vệ nghiêm ngặt, tạm thời lấy không được. Cùng với Nghiêm gia ở Giang Nam, Lưu gia ở Thục Châu, bất quá những người này cách kinh thành quá xa, người phái đi còn chưa có trở về."
Sắc mặt Ngụy Khuyết liền xanh mét, trong mắt càng trở nên đen tối, bất quá mới ba năm, nàng liền nháo ra nhiều tri kỷ như vậy, thật là phi thường hảo.
"Còn có đâu?"
Hắn bất quá là thuận miệng vừa hỏi, thuộc hạ do dự một lát, lại nói: "Còn có vài người cũng viết thư từ cho phu nhân, bất quá phu nhân vẫn chưa trả lời lại. Trong đó liền có thái tử điện hạ, con thứ của Đề Đốc, cùng với mấy thanh niên mới bên Nho gia kia......"
Ngụy Khuyết nghe không nổi nữa, tay vặn mấy phong thư liền đều thay đổi hình dạng, "Đủ rồi, đi ra ngoài."
Thư từ kỳ thật cũng không có bất luận ngôn ngữ quá mức gì, giống như là bạn tốt bình thường thăm hỏi, chẳng qua hiện giờ Ngụy Khuyết cảm xúc không đúng, cho nên nhìn cái gì cũng đều là sai.
Một canh giờ sau.
Tô Đường thích ý oa ở bên trong khuê phòng chưa xuất giá lúc trước của nàng, ăn mẻ trái cây mới mà đệ đệ mới vừa đưa tới, cả người đều có cảm giác như sống lại.
Tiểu Hoài Nam vương hiện giờ đã là một thiếu niên mười lăm tuổi, dung mạo đoan chính tuấn mỹ, bất quá lúc này tiểu thiếu niên lại cau mày, "Tỷ, Ngụy Khuyết đối đãi tỷ không tốt, tỷ liền trở về vương phủ đi."
Thiếu niên nói đau lòng là thật sự đau lòng, ba năm này tỷ tỷ của hắn đều ở biệt viện, mặc dù là đệ đệ ruột như hắn cũng cự tuyệt gặp mặt, bất quá mặc dù như thế, nhưng tỷ tỷ vẫn luôn quan tâm hắn, vương phủ một khi có chuyện gì, đều là cho người xử lý trước tiên, mấy năm nay, ít nhiều cũng nhờ nàng, nếu không hắn cũng không biết vương phủ sẽ bị thua đến kiểu gì!
Tô Đường vẫn là thực thích người đệ đệ ruột này, nhìn hắn nhăn cái mặt non nớt, cười cười mà đem quả quýt trong tay nhét vào trong miệng hắn, "Tỷ tỷ có chừng mực, ngươi không cần lo lắng. Đúng rồi, lâu rồi không ăn đồ ăn của đầu bếp, đợi lát nữa nói hắn nấu nhiều một chút."
Thiếu niên vừa nghe, càng đau lòng nhìn nàng, hắn luôn luôn biết tỷ tỷ nhà mình kén ăn như thế nào, ba năm này ở biệt viện, cũng không biết nàng vượt qua như thế nào.
"Tỷ chịu khổ rồi."
Mắt thấy nước mắt của hắn đều muốn tuôn ra, Tô Đường dở khóc dở cười, hống nói: "Không có chịu khổ, ngươi đừng thương tâm a, tỷ tỷ không phải còn tốt sao? Chờ tháng sau là tới năm mới, tỷ tỷ bồi cùng đệ."
Tuy nói đã mười lăm tuổi, nhưng mấy năm nay thiếu niên vẫn luôn một mình ăn tết, vừa nghe lời này, trong mắt tức khắc tỏa sáng, "Thật sự?"
Tô Đường, "Ta còn có thể lừa ngươi sao?"
Khi Ngụy Khuyết lại đây, liền thấy tiểu cô nương đang ăn vẻ mặt thoả mãn, híp cả hai tròng mắt lại, cả người như một con tiểu nãi miêu lười biếng, làm người nhịn không được muốn vuốt lông nàng a.
Kết quả, còn không đợi hắn tới gần, liền nghe cậu em vợ ở kia nói: "Tỷ, mấy năm nay đệ cũng lưu ý giùm tỷ mấy thiếu niên, đợi lát nữa đệ gọi bọn họ lại đây cho tỷ xem qua."
Tô Đường đang chìm vào nỗi hạnh phúc khi ăn, chợt nghe lời này, trực tiếp mà sặc đến ho khụ khụ lên.
Edit by AShu
Nàng ứng phó mấy người như Lâm Thanh Hà đã là quá sức, lại nhiều thêm mấy người, chẳng phải là muốn mệt chết nàng sao.
Đáng tiếc, đệ đệ này không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, ngược lại vẻ mặt hưng phấn tiếp tục nói: "Đệ nói tỷ biết, có hai người là hiệp sĩ giang hồ, là cái người mà sẽ vượt nóc băng tường đó, rất lợi hại ......"
Thiếu niên thao thao bất tuyệt nói, Tô Đường miễn cưỡng uống xong một ly trà, thật vất vả đem ho khan áp xuống, liền nghe một đạo thanh âm vang lên sau người.
"Không cần."
Hai người đều cả kinh, Tô Đường quay đầu lại, liền thấy Ngụy Khuyết không biết khi nào xuất hiện ở trong sân.
Ngụy Khuyết người này, thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, đứng ở đó, khí độ toàn thân khó làm người bỏ qua, cho nên người như vậy, tiến vào như thế nào mà không ai thông báo?
"Sao ngươi lại tới đây!"
Ngụy Khuyết tiến lên, nghĩ mới vừa rồi hơi ngứa tay, liền đặt ở nàng trên đầu, xoa xoa, "Vi phu không yên tâm phu nhân, liền đến xem."
Tô Đường một tay đem tay hắn đẩy ra, "Có chuyện liền nói, không cần động tay động chân."
Ngụy Khuyết lại cười cười, hắn vốn lớn lên tuấn mỹ, cái nụ cười đánh trực tiếp vào nội tâm của người đối diện, làm người không hề còn sức chống cự, "Phu nhân thẹn thùng sao?"
Tô Đường may không uống nước, nếu không chắc cũng đã sặc chết.
Người này...... Người này làm sao không biết xấu hổ như thế!
Ngụy Khuyết quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, đều là lấy thanh đạm làm chủ, không giống trong phủ của hắn, hàng năm thân ở Tây Bắc, khẩu vị của hắn thì lại thiên tê thiên cay.
"Phu nhân nếu nhớ thương đầu bếp trong Hoài Nam vương phủ, liền cho người đi theo cùng trở về Hầu phủ đi."
Tô Đường lạnh nhạt mặt, "Ngươi tới đây làm cái gì."
Ngụy Khuyết, "Phu nhân đi đã lâu, vi phu đến để đưa phu nhân hồi phủ."
Tô Đường cảm thấy mấy ngày không thấy hắn, đầu óc của Ngụy Khuyết hẳn là bị lừa đá đi. Quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào, là đối thủ một mất một còn, thái độ ôn nhu đưa tình này của hắn, hắn là tới ghê tởm nàng, hay là ghê tởm chính mình?
Hai người đối diện nhau, Tô Đường vẻ mặt hờ hững, còn Ngụy Khuyết, cười đến đôi mắt đều cong lên.
Không thích hợp, quá không thích hợp, dựa theo tính tình của lão tặc Ngụy Khuyết này, cũng sẽ không cái gì vu hồi chi thuật, hắn đột nhiên sửa thái độ lúc trước, nhất định là có âm mưu!
"Ngươi tột cùng là muốn làm cái gì."
Tô Đường lạnh lùng nhìn hắn, ý đồ nhìn ra dấu vết từ trên mặt hắn để lại, nhưng mà đối phương lại vô cùng tự nhiên nói: "Lúc trước niên thiếu trẻ người non dạ, hiện giờ mới cảm thấy, phu nhân yếu ớt như vậy, nên phủng ở lòng bàn tay mới đúng."
Tô Đường, "...... Ngươi ăn trúng phải đồ dơ gì rồi à?"
Lời tác giả: Cảm ơn cự manh cự manh đại khả ái (??., tứ ngũ, ←_← ba vị tiểu thiên sứ đánh thưởng, sao sao trát, ái các ngươi ~
________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu
Bình luận facebook