-
Chương 336: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 30
Edit by AShu ^_^.
______________
Thẩm Uyên cùng Thẩm gia quyết liệt như thế, nên hắn không đi Thẩm thị, Tô Đường một chút cũng không lo lắng, nhưng không chịu nổi Thẩm Uyên a.
Liền tỷ như hiện tại, bệnh của nàng đã hết hơn một tháng rồi, gia hỏa này cư nhiên còn muốn bồi giường, quả thực chính là lòng dạ như Tư Mã Chiêu a!
Bồi cái gì giường, ta nhìn là hắn muốn lên giường a!
Thẩm Uyên không còn là tổng tài bá đạo như lúc trước, hiện giờ hắn giống như một chú chó hoang không nhà để về, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
"Công ty không có, lão bà cũng không có."
Tô Đường tức giận cười ra tiếng, "Anh có lão bà lúc nào? Sao em không biết?"
Thẩm Uyên vừa nghe, lập tức liền nói: "Em xem, lúc trước chúng ta còn nằm chung giường, hiện tại liền trở mặt không nhận." Nói xong lời cuối cùng, cư nhiên còn ủy khuất ba ba.
Tô Đường sợ ngây người, người này...... Người này sao lại có thể không biết xấu hổ như thế.
Tô Đường là người, nếu so về sự kiên cường, nàng có thể kiên cường hơn ngươi gấp mấy lần, nhưng nàng không chịu nổi người làm nũng a, Thẩm Uyên như biết được điểm này của nàng, ngay từ đầu còn diễn còn khá đơ, cho tới bây giờ, cái kỹ thuật diễn kia, nàng đều tự thấy mình không bằng hắn.
Sau khi hắn rời khỏi Thẩm thị, liền thuê một căn phòng ở office building gần nhà mở một công ty, công ty rất nhỏ, cũng chỉ có mười mấy người, không chỉ trở thành chuyện cười ở Thẩm gia, cuối cùng còn bị đưa lên tin tức.
Đương nhiên, Thẩm gia tuy vụиɠ ŧяộʍ cười, nhưng bọn họ vẫn rất mịt mờ, không có tuyên bố chuyện bởi vì ' người yêu đồng tính ' mà Thẩm Uyên chiến tranh lạnh với Thẩm thị, đối với bên ngoài chỉ tuyên bố hắn đưa ra quyết sách sai, làm công ty liên tiếp hao tổn, tự nguyện từ chức.
Thẩm Uyên lúc trước khi tiếp quản Thẩm thị, có không ít nhà báo đưa tin về hắn, hiện tại, hắn từ chức, cũng có rất nhiều nhà báo viết về chuyện này.
Không thể không nói, đối đãi với người đẹp, mọi người luôn phá lệ khoan dung.
Liền tỷ như hiện tại, Tô Đường đọc bình luận phía dưới bài báo, liền thiếu chút nữa cười ra tiếng.
"Thẩm Uyên, không nghĩ tới a, thâm tàng bất lậu a."
Hai người hiện giờ đang ở văn phòng, so sánh với văn phòng xa hoa lúc trước, căn phòng này cơ hồ coi như là đơn sơ. Mà không, ngay cả sô pha tiếp khách cũng không có, Tô Đường liền như vậy ngồi trên ghế nhỏ, cười đến vô cùng rực rỡ.
"Anh xem bình luận này đi, cô ấy nói: Mấy người toàn là người nông cạn, không có tiền Thẩm tổng liền không bằng Thẩm nhị thiếu đầy thị phi ư? Tôi thích cũng không phải là tiền của anh ấy, tôi thích chính là khuôn mặt tuấn tú đó, chỉ cần không hủy dung, anh ấy vẫn là nam thần của tôi."
"Còn có nữa này, cô ấy cư nhiên nói anh đang ở trong ổ chăn của cô ấy, kêu mấy nữ nhân khác đừng nghĩ ngợi lung tung."
Tô Đường ôm bụng cười, "Còn có cái này, đại muội tử này rất có ý tưởng a, cô ấy nói Thẩm tổng tuy rằng làm thương nghiệp, nhưng chỉ bằng gương mặt này, hoàn toàn liền có thể xuất đạo."
Thẩm Uyên biết Thẩm thị thả ra tin tức, bất quá không chú ý tới, hiện giờ Thẩm thị, hắn căn bản là không để vào mắt, bất quá nghe được Tô Đường đọc những bình luận đó, hắn nhướng mày, "Cảm thấy rất thú vị?"
Tô Đường gật đầu, "Sa điêu võng hữu chính là suối nguồn niềm vui của em, anh không hiểu." Nói xong, lại cảm thấy tiếc nuối.
Nàng thật ra muốn khoác danh tiểu hào cùng chúng sa điêu một trận tử chiến, nhưng nàng còn nhớ rõ những huyết lệ sử lúc trước, một khi bị bắt, nàng liền xong đời.
Nàng sách một tiếng, thầm than một tiếng đáng tiếc, sau đó chuẩn bị thu hồi di động, liền thấy bình luận thay đổi hướng gió.
Nàng tò mò, liền thuận tay ấn vào tin tức mới, sau đó nàng trợn tròn mắt, chính là trợn mắt há hốc mồm.
"Thẩm tổng?"
Thẩm Uyên thu hồi di động, mỉm cười, "Ân, sa điêu võng hữu cũng là suối nguồn vui sướng của anh."
Tô Đường bị một phen thao tác đáng sợ này của hắn làm sợ ngây người, Thẩm thị thả ra tiếng gió, đại đa số đều không rõ chân tướng, chỉ lo cười ngây ngô, tuy rằng trong đó còn có không ít người nói hắn uổng cho cái túi da, nhưng đại bộ phận võng hữu đều là cười ha ha cho qua chuyện.
Nhưng mấu chốt chính là, hắn cư nhiên ở trên Weibo cơ hồ mọc đầy cỏ dại của chính mình đăng lên tấm ảnh chụp nàng.
Trong tấm ảnh chụp, thiếu niên mặc một bộ bạch y, rũ rũ mắt, ngọn đèn dầu lộng lẫy bốn phía, chiếu vào trên người nàng, tươi đẹp lại diễm lệ, một vẻ đẹp thiên sứ.
Đại bộ phận mọi người trên weibo đều là xem náo nhiệt mà không chê sự việc lớn lên, nhưng tấm ảnh chụp này vừa đăng lên, tất cả mọi người điên rồi.
Thẩm tổng của chúng ta, cư nhiên dựa vào một tấm ảnh chụp mà lên hot search.
Mà mấu chốt nhất chính là, khi Thẩm tổng đăng bức ảnh này lên, còn kèm theo hai chữ.
Đáng yêu.
Đáng yêu cái gì, đầu óc của mọi người trên weibo liền như rơi vào hố đen của vũ trụ, ngươi vĩnh viễn không biết các nàng sẽ nói ra lời cợt nhả kinh thiên động địa gì a.
Ngay từ đầu, bình luận còn rất thập cẩm, liền tỷ như loại này chỉ biết thét chói tai, a a a kêu soái, còn có những người cầu tư liệu, cầu ảnh chụp, đó đều là bình thường, đến cuối cùng, nhóm người này bỗng thống nhất.
Liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ có bốn chữ.
Đáng yêu, muốn a.
Tô Đường:............
Nhưng mà, Thẩm tổng của chúng ta tựa hồ tìm được lạc thú, sau khi nhìn thấy một đám người thét chói tai, hắn khôi phục cao lãnh đánh hai chữ.
Của tôi.
Dân mạng càng sôi trào, lúc trước hắn ở trên Weibo không hề trả lời lại bất kỳ bình luận nào của dan mạng, nhưng hôm nay, như là đụng tới bảo bối của hắn, hắn liền vội vã tuyên bố quyền sở hữu của mình ra toàn thế giới, ngạo kiều chết đi được.
Mà không, dân mạng lại càng kích động.
—— Đúng đúng đúng, là của anh, chúng ta không đoạt, chúng ta chỉ liếm liếm.
—— ha ha ha, vị ma quỷ trên lầu ơi, Thẩm tổng cho phép ngươi liếm sao? Thật là, liếm xong rồi nhanh nhường một chút, ta còn xếp hàng phía sau a.
......
Trong dự kiến, bình luận của dân mạng có lẽ sẽ chậm lại, nhưng vẫn chưa hạ nhiệt, bất quá lần này Tô Đường thế nhưng không coi nữa.
Thẩm Uyên nhìn nàng ném xuống di động, giương giương mi mắt, "Không nhìn nữa?"
Tô Đường hừ hừ, "Bọn họ đều là ma quỷ." Nói xong, lại nhìn về phía Thẩm Uyên, "Bất quá anh là ma quỷ chi vương, tên gọi tắt là Ma Vương!"
Thẩm · đại ma vương · Uyên không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: "Bây giờ liền ăn cơm trưa, muốn ăn cái gì?"
Vừa nghe đến ăn, Tô Đường liền có tinh thần, "Bò bít tết đi."
Thẩm Uyên, "Được." Nói xong, thu hồi tư liệu, cầm lấy áo vest để trên lưng ghế.
Tô Đường lập tức đã quên chuyện không vui lúc trước, vô cùng cao hứng đi theo, nàng vẫn mặc nam trang như lúc trước, mặc một bộ tây trang, điểm duy nhất khác chính là tóc dài quá, nàng lười đi cắt, liền cột nó lên.
Gương mặt của Diệp Kiều vốn lớn lên rất kiều diễm, hiện tại lại cột tóc mái lên, lại càng thêm phần nghịch ngợm, giống như hai từ mà Thẩm Uyên đăng lên Weibo, thật là thực đáng yêu.
Thẩm Uyên tuy rằng chiến tranh lạnh với Thẩm thị, nhưng hắn không hề phá sản, cho nên địa điểm hắn dẫn Tô Đường đi ăn, đương nhiên là nơi không phải giá cả rẻ gì, nhà hàng ăn ngon ở thành phố B rất nhiều, nhưng cái loại vừa có phòng bao mà đồ ăn lại ngon này, liền ít đi.
Mà không, cư nhiên bọn họ lại gặp được Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng từ nhị thế tổ nhảy lên trở thành tổng tài Thẩm thị, rất có khí chất của tổng tài, bất quá khi lại lần nữa nhìn thấy Thẩm Uyên, vẫn có chột dạ một chút, bởi vì hắn biết rõ hơn bất kỳ ai khác, cái vị trí Thẩm tổng này, hoàn toàn hắn không nghĩ muốn, mà có thể đến phiên hắn.
Bất quá, chột dạ thì có đó, nhưng khi Thẩm Uyên rời khỏi phòng đi WC, hắn lại áp không được tâm ngo ngoe rục rịch của mình.
Tô Đường làm hắn xấu mặt ở trong tiệc đính hôn của hắn, hắn cảm thấy chính mình cần phải báo thù.
"Đây không phải là Trình thiếu sao? Như thế nào, có còn cần làm tiểu trợ lý của Thẩm tổng không?"
Bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, Tô Đường nhìn thấy lại vui vẻ.
Người này, có máu M sao, bị nàng ngược chưa đủ hay sao? Cư nhiên còn tự mình đưa tới cửa.
______________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu
______________
Thẩm Uyên cùng Thẩm gia quyết liệt như thế, nên hắn không đi Thẩm thị, Tô Đường một chút cũng không lo lắng, nhưng không chịu nổi Thẩm Uyên a.
Liền tỷ như hiện tại, bệnh của nàng đã hết hơn một tháng rồi, gia hỏa này cư nhiên còn muốn bồi giường, quả thực chính là lòng dạ như Tư Mã Chiêu a!
Bồi cái gì giường, ta nhìn là hắn muốn lên giường a!
Thẩm Uyên không còn là tổng tài bá đạo như lúc trước, hiện giờ hắn giống như một chú chó hoang không nhà để về, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
"Công ty không có, lão bà cũng không có."
Tô Đường tức giận cười ra tiếng, "Anh có lão bà lúc nào? Sao em không biết?"
Thẩm Uyên vừa nghe, lập tức liền nói: "Em xem, lúc trước chúng ta còn nằm chung giường, hiện tại liền trở mặt không nhận." Nói xong lời cuối cùng, cư nhiên còn ủy khuất ba ba.
Tô Đường sợ ngây người, người này...... Người này sao lại có thể không biết xấu hổ như thế.
Tô Đường là người, nếu so về sự kiên cường, nàng có thể kiên cường hơn ngươi gấp mấy lần, nhưng nàng không chịu nổi người làm nũng a, Thẩm Uyên như biết được điểm này của nàng, ngay từ đầu còn diễn còn khá đơ, cho tới bây giờ, cái kỹ thuật diễn kia, nàng đều tự thấy mình không bằng hắn.
Sau khi hắn rời khỏi Thẩm thị, liền thuê một căn phòng ở office building gần nhà mở một công ty, công ty rất nhỏ, cũng chỉ có mười mấy người, không chỉ trở thành chuyện cười ở Thẩm gia, cuối cùng còn bị đưa lên tin tức.
Đương nhiên, Thẩm gia tuy vụиɠ ŧяộʍ cười, nhưng bọn họ vẫn rất mịt mờ, không có tuyên bố chuyện bởi vì ' người yêu đồng tính ' mà Thẩm Uyên chiến tranh lạnh với Thẩm thị, đối với bên ngoài chỉ tuyên bố hắn đưa ra quyết sách sai, làm công ty liên tiếp hao tổn, tự nguyện từ chức.
Thẩm Uyên lúc trước khi tiếp quản Thẩm thị, có không ít nhà báo đưa tin về hắn, hiện tại, hắn từ chức, cũng có rất nhiều nhà báo viết về chuyện này.
Không thể không nói, đối đãi với người đẹp, mọi người luôn phá lệ khoan dung.
Liền tỷ như hiện tại, Tô Đường đọc bình luận phía dưới bài báo, liền thiếu chút nữa cười ra tiếng.
"Thẩm Uyên, không nghĩ tới a, thâm tàng bất lậu a."
Hai người hiện giờ đang ở văn phòng, so sánh với văn phòng xa hoa lúc trước, căn phòng này cơ hồ coi như là đơn sơ. Mà không, ngay cả sô pha tiếp khách cũng không có, Tô Đường liền như vậy ngồi trên ghế nhỏ, cười đến vô cùng rực rỡ.
"Anh xem bình luận này đi, cô ấy nói: Mấy người toàn là người nông cạn, không có tiền Thẩm tổng liền không bằng Thẩm nhị thiếu đầy thị phi ư? Tôi thích cũng không phải là tiền của anh ấy, tôi thích chính là khuôn mặt tuấn tú đó, chỉ cần không hủy dung, anh ấy vẫn là nam thần của tôi."
"Còn có nữa này, cô ấy cư nhiên nói anh đang ở trong ổ chăn của cô ấy, kêu mấy nữ nhân khác đừng nghĩ ngợi lung tung."
Tô Đường ôm bụng cười, "Còn có cái này, đại muội tử này rất có ý tưởng a, cô ấy nói Thẩm tổng tuy rằng làm thương nghiệp, nhưng chỉ bằng gương mặt này, hoàn toàn liền có thể xuất đạo."
Thẩm Uyên biết Thẩm thị thả ra tin tức, bất quá không chú ý tới, hiện giờ Thẩm thị, hắn căn bản là không để vào mắt, bất quá nghe được Tô Đường đọc những bình luận đó, hắn nhướng mày, "Cảm thấy rất thú vị?"
Tô Đường gật đầu, "Sa điêu võng hữu chính là suối nguồn niềm vui của em, anh không hiểu." Nói xong, lại cảm thấy tiếc nuối.
Nàng thật ra muốn khoác danh tiểu hào cùng chúng sa điêu một trận tử chiến, nhưng nàng còn nhớ rõ những huyết lệ sử lúc trước, một khi bị bắt, nàng liền xong đời.
Nàng sách một tiếng, thầm than một tiếng đáng tiếc, sau đó chuẩn bị thu hồi di động, liền thấy bình luận thay đổi hướng gió.
Nàng tò mò, liền thuận tay ấn vào tin tức mới, sau đó nàng trợn tròn mắt, chính là trợn mắt há hốc mồm.
"Thẩm tổng?"
Thẩm Uyên thu hồi di động, mỉm cười, "Ân, sa điêu võng hữu cũng là suối nguồn vui sướng của anh."
Tô Đường bị một phen thao tác đáng sợ này của hắn làm sợ ngây người, Thẩm thị thả ra tiếng gió, đại đa số đều không rõ chân tướng, chỉ lo cười ngây ngô, tuy rằng trong đó còn có không ít người nói hắn uổng cho cái túi da, nhưng đại bộ phận võng hữu đều là cười ha ha cho qua chuyện.
Nhưng mấu chốt chính là, hắn cư nhiên ở trên Weibo cơ hồ mọc đầy cỏ dại của chính mình đăng lên tấm ảnh chụp nàng.
Trong tấm ảnh chụp, thiếu niên mặc một bộ bạch y, rũ rũ mắt, ngọn đèn dầu lộng lẫy bốn phía, chiếu vào trên người nàng, tươi đẹp lại diễm lệ, một vẻ đẹp thiên sứ.
Đại bộ phận mọi người trên weibo đều là xem náo nhiệt mà không chê sự việc lớn lên, nhưng tấm ảnh chụp này vừa đăng lên, tất cả mọi người điên rồi.
Thẩm tổng của chúng ta, cư nhiên dựa vào một tấm ảnh chụp mà lên hot search.
Mà mấu chốt nhất chính là, khi Thẩm tổng đăng bức ảnh này lên, còn kèm theo hai chữ.
Đáng yêu.
Đáng yêu cái gì, đầu óc của mọi người trên weibo liền như rơi vào hố đen của vũ trụ, ngươi vĩnh viễn không biết các nàng sẽ nói ra lời cợt nhả kinh thiên động địa gì a.
Ngay từ đầu, bình luận còn rất thập cẩm, liền tỷ như loại này chỉ biết thét chói tai, a a a kêu soái, còn có những người cầu tư liệu, cầu ảnh chụp, đó đều là bình thường, đến cuối cùng, nhóm người này bỗng thống nhất.
Liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ có bốn chữ.
Đáng yêu, muốn a.
Tô Đường:............
Nhưng mà, Thẩm tổng của chúng ta tựa hồ tìm được lạc thú, sau khi nhìn thấy một đám người thét chói tai, hắn khôi phục cao lãnh đánh hai chữ.
Của tôi.
Dân mạng càng sôi trào, lúc trước hắn ở trên Weibo không hề trả lời lại bất kỳ bình luận nào của dan mạng, nhưng hôm nay, như là đụng tới bảo bối của hắn, hắn liền vội vã tuyên bố quyền sở hữu của mình ra toàn thế giới, ngạo kiều chết đi được.
Mà không, dân mạng lại càng kích động.
—— Đúng đúng đúng, là của anh, chúng ta không đoạt, chúng ta chỉ liếm liếm.
—— ha ha ha, vị ma quỷ trên lầu ơi, Thẩm tổng cho phép ngươi liếm sao? Thật là, liếm xong rồi nhanh nhường một chút, ta còn xếp hàng phía sau a.
......
Trong dự kiến, bình luận của dân mạng có lẽ sẽ chậm lại, nhưng vẫn chưa hạ nhiệt, bất quá lần này Tô Đường thế nhưng không coi nữa.
Thẩm Uyên nhìn nàng ném xuống di động, giương giương mi mắt, "Không nhìn nữa?"
Tô Đường hừ hừ, "Bọn họ đều là ma quỷ." Nói xong, lại nhìn về phía Thẩm Uyên, "Bất quá anh là ma quỷ chi vương, tên gọi tắt là Ma Vương!"
Thẩm · đại ma vương · Uyên không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: "Bây giờ liền ăn cơm trưa, muốn ăn cái gì?"
Vừa nghe đến ăn, Tô Đường liền có tinh thần, "Bò bít tết đi."
Thẩm Uyên, "Được." Nói xong, thu hồi tư liệu, cầm lấy áo vest để trên lưng ghế.
Tô Đường lập tức đã quên chuyện không vui lúc trước, vô cùng cao hứng đi theo, nàng vẫn mặc nam trang như lúc trước, mặc một bộ tây trang, điểm duy nhất khác chính là tóc dài quá, nàng lười đi cắt, liền cột nó lên.
Gương mặt của Diệp Kiều vốn lớn lên rất kiều diễm, hiện tại lại cột tóc mái lên, lại càng thêm phần nghịch ngợm, giống như hai từ mà Thẩm Uyên đăng lên Weibo, thật là thực đáng yêu.
Thẩm Uyên tuy rằng chiến tranh lạnh với Thẩm thị, nhưng hắn không hề phá sản, cho nên địa điểm hắn dẫn Tô Đường đi ăn, đương nhiên là nơi không phải giá cả rẻ gì, nhà hàng ăn ngon ở thành phố B rất nhiều, nhưng cái loại vừa có phòng bao mà đồ ăn lại ngon này, liền ít đi.
Mà không, cư nhiên bọn họ lại gặp được Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng từ nhị thế tổ nhảy lên trở thành tổng tài Thẩm thị, rất có khí chất của tổng tài, bất quá khi lại lần nữa nhìn thấy Thẩm Uyên, vẫn có chột dạ một chút, bởi vì hắn biết rõ hơn bất kỳ ai khác, cái vị trí Thẩm tổng này, hoàn toàn hắn không nghĩ muốn, mà có thể đến phiên hắn.
Bất quá, chột dạ thì có đó, nhưng khi Thẩm Uyên rời khỏi phòng đi WC, hắn lại áp không được tâm ngo ngoe rục rịch của mình.
Tô Đường làm hắn xấu mặt ở trong tiệc đính hôn của hắn, hắn cảm thấy chính mình cần phải báo thù.
"Đây không phải là Trình thiếu sao? Như thế nào, có còn cần làm tiểu trợ lý của Thẩm tổng không?"
Bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, Tô Đường nhìn thấy lại vui vẻ.
Người này, có máu M sao, bị nàng ngược chưa đủ hay sao? Cư nhiên còn tự mình đưa tới cửa.
______________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu
Bình luận facebook