Trong tang lễ của tôi, tôi phát hiện bạn trai yêu đương với tôi đã hai năm và bạn thân của tôi cười nói vui vẻ.
Mà ở trong góc, đối thủ một mất một còn đối nghịch với tôi từ nhỏ Lục Cảnh Trình thì ôm đầu khóc rống.
Tôi sắp chết bỗng kinh hãi bật dậy, không ngờ mấy năm này tôi sống uổng rồi.
Đột nhiên, trước mắt tôi có một dòng chữ sáng lên: "Bé yêu, xem quảng cáo để sống lại nhé!"
01.
Xem xong hai mươi lăm giây quảng cáo ba đời nhà tôi trị sỏi thận, tôi được sống lại năm lớp 12.
Trong nháy mắt tôi khôi phục thị lực, tôi thấy Lục Cảnh Trình đang nằm ngoài ra bàn cạnh tôi nhìn tôi cười, tự nhiên nước mắt chảy ròng ròng.
Lục Cảnh Trình thoáng cái khôi phục vẻ kiêu căng ngang bướng lúc trước, quay đầu lại thấy tôi khóc, thế là phát hoảng.
Tôi có muốn khóc đâu, nhưng mà chuyện đời trước quá chướng mắt.
Tôi lau khô nước mắt, nhìn Lục Cảnh Trình đang tìm giấy lau cho tôi, bèn nhào tới ôm.
Hắn bị tôi ôm chặt, tay cứng lại giữa không trung, vàng tai đỏ lên.
"Khương Trì Trì, làm gì đấy..."
Qua một lúc, hắn mới phát hiện tôi khác thường, chuẩn bị đẩy tôi ra, tôi lại ôm chặt tay hắn.
"Ngồi yên có được không, để mình ôm một lát đi."
Tôi vừa dứt lời, Lục Cảnh Trình thực sự ngồi yên, mãi đến khi tôi buông tay hắn ra mới thôi.
Sau khi buông ra, tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, lúc ấy hắn mới kịp phản ứng, xoay người bỏ chạy.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tôi và Lục Cảnh Trình được hứa gả từ bé, nhưng tôi không thích hắn, bởi vì từ lúc tôi nhớ được chuyện trở đi, bà mẹ kế tào lao của tôi suốt ngày nói với tôi rằng, cha tôi hứa gả tôi cho Lục Cảnh Trình từ bé chỉ vì lợi ích mà thôi.
Ban đầu tôi không tin, cho đến tận khi tôi thực sự nhìn thấy tài sản nhà Lục Cảnh Trình, lại thêm mẹ kế ngày đêm nhắc nhở bên tai, bảo rằng gả cho Lục Cảnh Trình tôi sẽ mất tự do, cho nên tôi bắt đầu ghét Lục Cảnh Trình, cứ thấy hắn, tôi sẽ nói lời cay độc.
Ban đầu Lục Cảnh Trình còn cố gắng kiên nhẫn giải thích với tôi, nhưng tôi không chịu nghe, sau đó, tôi lên cấp hai, tôi học chung một lớp với Lục Cảnh Trình, hắn cũng thành kẻ phản nghịch, tôi mắng hắn, hắn sẽ không khách khí đốp chát lại.
Cũng là từ đó, tôi và Lục Cảnh Trình thành cặp oan gia không ưa gì nhau.
Hồi cấp ba, tôi có một người bạn rất thân, tên là Mạnh Thanh, nhưng Lục Cảnh Trình cấm tôi chơi với cô ấy, nói rằng cô ấy không phải người tốt.
Còn nhớ hôm đó, tôi hung dữ hất tay Lục Cảnh Trình, nói với hắn: "Thứ cậu không thích, tôi đều thích."
Từ đó về sau, Lục Cảnh Trình không còn đến tìm tôi nữa, tôi cũng thông qua người bạn tốt này, bắt đầu có mối tình đầu đời.
Sau khi thi đại học xong, biết được Lục Cảnh Trình học ở thành phố A, tôi bèn báo danh trường ở thành phố B, hai thành phố cách nhau hơn hai ngàn cây số, từ đó tôi không còn gặp lại kẻ chọc tôi không vui mỗi ngày nữa.
Đại học năm hai, tôi được như ý nguyện giải trừ hôn ước với Lục Cảnh Trình, mà tôi cũng chết chiều hôm ấy, do tai nạn giao thông.
Sau khi chết mới biết, hóa ra cô bạn thân Mạnh Thanh thật ra là con gái ruột mẹ kế của tôi, mà người bạn trai Tống Dĩ Hiên tôi yêu vô hạn, lại là diễn viên cho cô ta bỏ tiền ra thuê.
Cuộc đời tôi giống như một trò hề, mà kẻ cứu rỗi duy nhất trong trò hề đó lại bị tôi tự tay đẩy ra xa.
Bình luận facebook