Trên mặt Tổ Ma lão tổ còn mang theo vui vẻ liều lĩnh, dáng tươi cười lại ngưng kết trên mặt, hắn không cam lòng nhìn về phía Diệp Thần, nhưng thân thể lại ầm ầm ngã xuống, qua trong giây lát liền hóa thành tro tàn.
Tổ Ma lão tổ ở trong vũ trụ, cũng là tồn tại siêu cường tung hoành mấy chục vạn năm, cuối cùng nhất vẫn là chạy không khỏi vận mệnh kiếp số.
Thiên Lân kiếm cắn nuốt vô tận máu tươi từ trong hư không trụy lạc.
Mắt thấy lần lượt thân nhân, bằng hữu ở trong chiến đấu vẫn lạc, Diệp Thần hai mắt huyết hồng, gần như điên cuồng.
Giết!
Diệp Thần giống như điên cuồng mà hướng Thánh Vương đánh tới, Chấn Thiên Đỉnh cùng Thánh Linh chi cầu ở dưới sự thao túng của Diệp Thần, điên cuồng vọt tới Thánh Vương, Tinh Diễn Phi Đao cũng ở trong hư không hóa xuất ra đạo đạo hàn mang.
Thánh Huyết chiến kích cùng Tinh Diễn Phi Đao ở trong hư không đối oanh, điện quang bao phủ cả phiến Hư Không Thế Giới.
Thánh Vương chỉ có thể ứng phó lấy Diệp Thần điên cuồng công kích, hắn phi thường phiền muộn, vì ở trong Sinh Mệnh chi lộ có thể sống được càng dài, hắn hết sức bảo tồn lấy thể lực, không cùng Diệp Thần liều chết tranh chấp, chỉ là vì ngăn chặn Diệp Thần mà thôi. Vừa rồi thời điểm Diệp Thần dung Tinh Diễn Phi Đao ra tay, Thánh Vương là có cơ hội, nhưng lo lắng Diệp Thần quay giáo một kích, nên vẫn là nhịn xuống. Như Diệp Thần loại cấp bậc cường giả này, phản chế là phi thường nguy hiểm.
Ngăn chặn Diệp Thần là được rồi, không cần phải cùng Diệp Thần gạch ngói cùng tan!
Nhưng mà không nghĩ tới, sau khi nguyên một đám thân nhân chết, Diệp Thần đột nhiên như nổi điên, không tiếc hết thảy đến cùng hắn cắn xé nhau.
Nếu như vậy đánh xuống dưới, tất nhiên sẽ hao tổn Sinh Mệnh lực còn sót lại không nhiều lắm kia!
Thế nhưng mà Thánh Vương không thể không ứng chiến, bởi vì Diệp Thần công kích quá mãnh liệt rồi, một khi không cẩn thận, cũng sẽ bị Diệp Thần Tinh Diễn Phi Đao đánh trúng.
- Cái tên điên này!
Thánh Vương không cách nào lý giải, hắn hoàn toàn không cách nào lý giải nhân loại cái loại tình cảm buồn cười kia, cũng không cách nào lý giải Diệp Thần lại có thể vì một đứa con gái không tiếc tiêu hao Sinh Mệnh lực đến cùng hắn dốc sức liều mạng.
Hào quang Thiên Vũ Kim Giáp rực rỡ tươi đẹp chói mắt, ngăn cản lấy Chấn Thiên Đỉnh cùng Thánh Linh chi cầu va chạm, Thánh Huyết chiến kích hóa ra hàng tỉ đạo hư ảnh, chém về phía Diệp Thần.
Chung quanh hư không không ngừng nứt vỡ, ngay cả Hư Không Thế Giới, tựa hồ cũng không cách nào dung nạp xuống thần uy của hai người.
Huyền Không ở trong hư không bay vút mà qua, một tay bắt lấy Thiên Lân kiếm vô chủ thu nhiếp đến trong tay, hắn cầm Thiên Lân kiếm, cười ha ha nói:
- Ta lấy đến Thiên Lân kiếm rồi!
Lập tức "Bành" một tiếng, đầu lâu của Huyền Không bị Chân Vũ Thánh Hoàng nổ nát, Thiên Lân kiếm đã rơi vào trong tay Chân Vũ Thánh Hoàng.
- Thiên Lân kiếm do ngươi tới dùng, chẳng phải là phung phí của trời, còn không bằng để cho ta tới!
Chân Vũ Thánh Hoàng khinh miệt cười lạnh một tiếng, ở hắn xem ra, như Huyền Không cấp bậc này sử dụng Thiên Lân kiếm thật sự là một loại lãng phí.
Hiện tại ở bên trong mọi người còn sống, thực lực Chân Vũ Thánh Hoàng gần với Thánh Vương cùng Diệp Thần, sau khi đã có Thiên Lân kiếm, hắn lập tức như hổ thêm cánh, thực lực đại trướng, vung lên Thiên Lân kiếm hướng những người khác chém tới.
Cắn nuốt máu tươi của nhiều Vũ Trụ Thần như vậy, Thiên Lân kiếm càng phát triển cường đại, ở trong tay Chân Vũ Thánh Hoàng, càng là phát huy ra uy lực khủng bố.
Lúc này đây, hàn mang của Thiên Lân kiếm, giống như lưới dày đặc, đem Linh Lung Chí Tôn nuốt vào.
Thiên Lân kiếm quá cường đại, hơn nữa thực lực của Chân Vũ Thánh Hoàng gia trì, căn bản không phải cường giả khác có thể ngăn cản, Linh Lung Chí Tôn tuy thiên phú trác tuyệt, nhưng cũng không cách nào ngăn cản, hương tiêu ngọc vẫn.
Linh Lung Chí Tôn thật sâu hướng Diệp Thần nhìn thoáng qua, cuối cùng nhất nàng cũng không cách nào thoát khỏi cái số mệnh này.
Chân Vũ Thánh Hoàng giết đỏ cả mắt rồi, căn bản bất kể là minh hữu hay là địch nhân, một mực hết thảy diệt sát.
Lần lượt Vũ Trụ Thần cường giả vẫn lạc.
Mỗi khi đánh chết một Vũ Trụ Thần, Thiên Lân kiếm sẽ càng cường đại hơn vài phần, càng ngày càng khó khống chế, ngay cả ý niệm của Chân Vũ Thánh Hoàng cũng bị Thiên Lân kiếm khống chế.
Sau khi Diệp Tinh Huyền cùng Nam Cung Trạch dung hợp, tuy thực lực cường đại, thế nhưng mà đối mặt Chân Vũ Thánh Hoàng cầm trong tay Thiên Lân kiếm, y nguyên khó có thể ngăn cản, lại trải qua một phen kịch liệt chém giết, hắn cũng bị chết ở dưới Thiên Lân kiếm.
- Bất kể như thế nào, vì Nhân tộc, nhất định phải đoạt được Sinh Mệnh thần cách!
Hắn cuối cùng truyền âm cho Diệp Thần, thân ảnh bồng bềnh mịt mù biến mất ở trong hư không.
Ở bên trong điên cuồng giết chóc, lực lượng Sinh Mệnh chi lộ tựa hồ càng cường đại hơn rồi.
Chân Vũ Thánh Hoàng liên tục chém giết nguyên một đám Vũ Trụ Thần, Thiên Lân kiếm tuy càng ngày càng mạnh, nhưng Thiên Lân kiếm thực sự đang không ngừng hấp thụ Sinh Mệnh lực trên người hắn, tăng thêm Sinh Mệnh chi lộ không ngừng hao tổn, Chân Vũ Thánh Hoàng trong lúc đó già hơn rất nhiều, tóc trắng xoá, làn da cũng trở nên nhíu lại.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! Ta đã có Thiên Lân kiếm, ta là mạnh nhất! Ta như thế nào sẽ chết?
Chân Vũ Thánh Hoàng không cam lòng giãy dụa gào thét, nhưng mà tóc của hắn không ngừng tróc ra, hàm răng cũng bắt đầu mất, cuối cùng nhất thất tha thất thểu ngã ngã xuống trong hư không, không còn có đứng lên.
Cả đời ngang ngược, cuối cùng nhất cũng không quá đáng là một đám bụi bậm trong vũ trụ.
Thiên Lân kiếm đầy tràn huyết quang, hóa thành một đạo hồng quang, hướng trong hư không trụy lạc.
Mặc dù thiên phú tuyệt thế, lại có mấy người thoát được qua sinh tử Luân Hồi?
Toàn bộ Hư Không Thế Giới, cuối cùng nhất bị chết chỉ còn lại có Diệp Thần, Thánh Vương còn có Diệp Thiên Huyền ngồi ở trên Hỗn Độn Thần Thú.
Bất quá lực lượng Sinh Mệnh chi lộ càng ngày càng lớn mạnh, bất kể là Diệp Thần, Thánh Vương, Diệp Thiên Huyền hay là Hỗn Độn Thần Thú, đều có chút vô lực ngăn cản rồi.
Hỗn Độn Thần Thú tuy là tọa kỵ của Sinh Mệnh Tổ Thần, nhưng nó cũng chỉ là sinh linh trước đó lần thứ nhất Sinh Mệnh chi lộ mở ra còn sống sót mà thôi, ở trước mặt lực lượng của Sinh Mệnh chi lộ, nó cũng giống như vậy.
Lúc này, Diệp Thần, Thánh Vương, Diệp Thiên Huyền đều già hơn rất nhiều, đã vô lực tái chiến, riêng phần mình ở trong hư không ngồi xuống, càng không ngừng thở hổn hển, mà làn da trên người Hỗn Độn Thần Thú, cũng như là cây khô, không ngừng biến chất.
- Phụ thân!
Diệp Thiên Huyền thật sâu ngóng nhìn lấy Diệp Thần, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, tuy vừa rồi bình Thần Huyết kia, để cho hắn nhận được một ít Sinh Mệnh lực lượng, nhưng y nguyên không cách nào ngăn cản Sinh Mệnh chi lộ càng ngày càng lớn mạnh.
- Xem ra chúng ta dù ai cũng không cách nào tránh được Sinh Mệnh chi lộ!
Diệp Thần xúc động thở dài, lần lượt thân nhân, bằng hữu mất đi, để cho hắn lòng tràn đầy bi thương, thế gian này tranh đấu không ngớt, lại là vì sao? Cả đời hào kiệt, cuối cùng bất quá là một nhúm đất vàng.
Bình luận facebook