Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Thần tâm tình vui sướng theo đường cái thẳng đường đi tới.
Xèo xèo.
A Ly ở trên bờ vai Diệp Thần nói vài câu.
- Tiểu Dực, A Ly đang nói cái gì?
Diệp Thần nhìn về phía Tiểu Dực hỏi, hắn chỉ nghe hiểu từng chút trong đó, nhưng cả câu lý giải lên, lo lắng ý tứ sẽ có thành kiến.
- A Ly tỷ tỷ nói, Diệp Thần ca ca muốn dược thảo mà nói, cần gì đi tiệm thuốc mua, A Ly tỷ tỷ vài ngày thời gian là có thể đem dược thảo quý trọng ở tất cả dược điếm trong đế đô toàn bộ lấy ra.
Tiểu Dực nói, hắn cũng hiểu được rất buồn bực, cần dược thảo mà nói, đi lấy không tốt sao, cần gì phải mua? Thật lãng phí a.
Diệp Thần nghe được đầu đầy mồ hôi, A Ly thật là có thể làm được, chính là bởi như vậy, đế đô có thể rối loạn lớn lắm, hơn nữa như vậy tựa hồ không tốt lắm đâu?
- Còn là không cần, dược thảo quý trọng đều trộm sạch, những tiệm thuốc kia đều bồi chết rồi.
Diệp Thần suy nghĩ một chút nói.
- A Ly tỷ tỷ nói, cái này gọi là cầm, không gọi trộm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dực rất là nghiêm túc nói, đôi mắt khờ dại vô tà nhìn xem Diệp Thần.
- Sau này hãy nói a.
Diệp Thần bại lui, cầm không phải là trộm ư, bất quá như Hách thị dược điếm ác tâm như vậy, trộm dược thảo của bọn hắn, Diệp Thần cũng không có tâm lý gánh nặng gì, này không gọi trộm, gọi thay trời hành đạo.
- Đến đế đô, chúng ta đi tìm Lê đại sư a, còn muốn cùng Hiên Dật dược tôn học luyện đan.
Bởi vì sớm đi tới đế đô, không có cùng người Lê đại sư đón đầu, Diệp Thần bốn phía nghe ngóng, tìm được chỗ ở của Ân vương gia tại đế đô. Quản gia Ân vương gia vừa nhìn thấy A Ly trên bờ vai Diệp Thần, cùng với tướng mạo Diệp Thần, liền phi thường khách khí, giúp Diệp Thần bề bộn mọi vuệc. Ân vương gia đã đặc biệt thông báo, nhìn thấy một người tuổi trẻ mang theo hồ ly, nhất định phải chiêu đãi, hữu cầu tất ứng.
Quản gia của Ân vương gia ở nơi này biết rõ Diệp Thần muốn đi tìm Hiên Dật dược tôn, vội vàng phái người hầu liên lạc Lê Hủ, Lê Hủ vừa nghe Diệp Thần đến đế đô, liền vội vội vàng vàng chạy tới.
Trong trạch viện của Ân vương gia, Diệp Thần đang ở một chỗ biệt viện tu luyện, nơi này phi thường yên tĩnh.
- Lê đại sư đến!
Bên ngoài đại sảnh truyền đến một tiếng hô to.
Diệp Thần đang ngồi xếp bằng tu luyện bỗng nhiên mở mắt, nhìn thoáng qua A Ly cùng Tiểu Dực bên cạnh, có chút hưng phấn nói:
- A Ly, Tiểu Dực, Lê đại sư đến rồi!
Diệp Thần vội vàng đi đến đại sảnh.
- Lê đại sư.
Chứng kiến Lê Hủ, Diệp Thần lập tức vái chào.
Lê Hủ đang ngồi ở trên ghế uống trà, chứng kiến Diệp Thần, cười ha hả nói:
- Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã tới đế đô rồi, may mà có Ân vương gia hỗ trợ, bằng không sợ là liên lạc không được ngươi.
Bộ dạng Lê Hủ lạnh nhạt hòa ái, làm cho Diệp Thần cảm thấy rất thân thiết.
- Chuẩn bị một chút, theo ta cùng đi gặp sư phó a.
Lê Hủ cười cười nói, hắn cũng có vài phần gấp khó dằn nổi muốn dẫn tiến Diệp Thần cho Hiên Dật dược tôn .
- Đồ đạc của ta đều ở trong túi càn khôn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Diệp Thần hỏi.
Ánh mắt Lê Hủ rơi vào trên người Tiểu Dực bên cạnh Diệp Thần, bộ dạng Tiểu Dực chỉ có năm sáu tuổi, mập mạp, thập phần đáng yêu.
- Ta có thể mang Tiểu Dực cùng đi sao?
- Hắn là ai?
- Người nhà của ta.
Diệp Thần khẽ mĩm cười nói.
Nghe được Diệp Thần nói, trong hốc mắt Tiểu Dực lệ quang ẩn hiện, tay phải nắm chặt góc áo của Diệp Thần. Ngoại trừ gia gia, Diệp Thần là cái thứ hai đem hắn coi thành người nhà, cùng Diệp Thần và A Ly chung một chỗ, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
- Vậy cho hắn cùng đi a.
Lê Hủ gật đầu nói, theo lý thuyết Trí Hiên Các là không cho phép mang ngoại nhân, bất quá lúc này đây phá lệ, dù sao Tiểu Dực mới là một hài tử năm sáu tuổi mà thôi, ảnh hưởng không lớn.
- Cảm ơn Lê đại sư.
Đối với gia nhập Hiên Dật dược tôn làm môn hạ, Diệp Thần cũng có vài phần không yên, lúc trước hắn ở trong bao tay nếm thử luyện đan, xác xuất thành công phi thường thấp, tuy nói thượng cổ luyện đan pháp cùng luyện đan pháp hiện tại không cùng một dạng, nhưng vạn nhất mình ở luyện đan một đạo thiên phú cũng không có cao như vậy, bị Hiên Dật dược tôn cho lui đi ra, chẳng phải là dọa người.
Bất quá đã đến nơi này, Diệp Thần cũng sẽ không lùi bước, đi theo Lê đại sư, ngồi xe ngựa một đường vào Hoàng thành.
Xe ngựa ở trên Hoàng thành cổ đạo ghé qua, sau khi tiến vào Hoàng thành, cảnh sắc liền không hề cùng dạng, đình đài lầu các, hiển thị rõ hoàng gia khí phái, non sông tươi đẹp, đẹp không sao tả xiết, xa xa cung điện liên tục không ngừng, chảy dài hơn mười dặm, kim gạch ngọc ngói, khí thế bàng bạc.
- Sư tôn ở bắc uyển Trí Hiên Các của Hoàng thành, nam diện chính là hoàng cung, cấm vệ sâm nghiêm, không có sư tôn cho phép, tuyệt đối không thể đi qua, Ân thị hoàng tộc này có rất nhiều cấm kỵ.
Lê Hủ báo cho Diệp Thần nói.
Tiểu Dực tò mò hướng bên hoàng cung kia nhìn quanh, dù sao hắn còn là lần đầu tiên tới loại địa phương phồn hoa này, nơi này kiến trúc xa hoa, làm cho hắn xem ngây người.
- Tại sao Hiên Dật dược tôn lại ở trong hoàng cung này?
Diệp Thần có chút khó hiểu hỏi.
- Nói rất dài dòng, sư tôn xuất từ danh môn, về sau bởi vì một sự tình, bị ép rời đi sư môn. Du lịch hơn phân nửa đông đại lục, sau khi đến Tây Vũ đế quốc. Bị Minh Vũ Đại Đế mời, liền lưu lại nơi này, về phần tại sao sẽ tiếp nhận Minh Vũ Đại Đế mời, sau khi ngươi gia nhập sư môn sẽ biết . Trước mắt sư tôn có tất cả bốn đệ tử chính thức. Ta là đại sư huynh, mặt khác còn có ba người đệ tử, ngươi ngày sau có thể nhận thức. Bọn họ một cái cao cấp dược sư, hai cái trung cấp dược sư, có hai người đến từ Trung Ương đế quốc, một cái trong đó đến từ Tây Vũ đế quốc Hách thị chúng ta.
Lê Hủ vì Diệp Thần giới thiệu tình huống sư môn, hai đầu lông mày hiện lên một tia đau buồn âm thầm.
Hách thị? Lông mày Diệp Thần vừa động.
- Ba người bọn hắn theo ta quan hệ không phải rất tốt, ngươi là ta dẫn tiến nhập sư môn, khả năng sẽ làm khó ngươi, bất quá lấy việc nhẫn nại. Dù sao chúng ta tới nơi đây, là hướng sư tôn học bổn sự. Không phải đến lục đục với nhau.
Lê Hủ nói, ở trong sư môn, hắn rất được Hiên Dật dược tôn coi trọng, cho nên bị ba sư đệ còn lại xa lánh, bất quá hắn không cùng người nào tranh, một lòng luyện đan, cùng ba người kia tiếp xúc cũng không nhiều.
- Ân.
Diệp Thần gật đầu nói, hắn nhìn ra được, ở trong sư môn, Lê Hủ là người hiền lành, nói dễ nghe một chút là tấm long bao la, nói không dễ nghe một chút, là mềm yếu, Diệp Thần nghĩ, nếu như người khác không khi dễ đến trên đầu mình thì thôi, nếu như ba người kia khi dễ đến đầu mình, vậy thì đừng trách hắn không khách khí, hắn cũng không giống như Lê Hủ tốt sống chung như vậy.