Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Bạch Khởi sử dụng chính là Bất Bại Kiếm Quyết, Độc Cô Chiến Thiên sử dụng cái gì Bạch Khởi không biết, chỉ là Bạch Khởi thấy mình dường như đang chiếm thế thượng phong, thật ra Bạch Khởi chỉ là đang dựa vào đấu khí hùng hậu tạm thời áp chế đối phương, nếu nói thực lực chân chính của mình e rằng không bằng Độc Cô Chiến Thiên, hơn nữa dùng kiếm pháp của mình giao chiến với hắn càng đánh càng cảm thấy cật lực.
Kiếm pháp của Bạch Khởi tuy rằng đạt được chuẩn, ba điểm tiêu chuẩn, nhưng trong tay Bạch Khởi kiếm vẫn hoàn kiếm, Bạch Khởi và kiếm là hai thể không giống nhau, nhưng khi giao chiến với Độc Cô Chiến Thiên Bạch Khởi cảm thấy Độc Cô Chiên Thiên đứng trước mặt mình vốn không tồn tại, cây kiếm lớn màu đen đó cũng không có xuất hiện, mà là một cây kiếm đặc biệt, Độc Cô Chiến dường như hòa làm một với cây kiếm lớn màu đen, hai người hoàn toàn hợp thành một lại với nhau, bản thân hắn là một thanh kiếm, kiếm chiêu lăng lệ khiến người ta sợ hãi…..
Giao chiến hơn mấy chục hiệp, Bạch Khởi cảm thấy mình càng đánh càng gắng sức, Bạch Khởi biết nếu cứ đà này không cần nghi ngờ mình sẽ bại chắc, đột ngột, linh quang lóe lên trong đầu Bạch Khởi, nhớ tới câu nói trước kia của Âu đại sư: “Phát giác mình rốt cuộc thích hợp đi chiến đấu như thế nào, phát giác những lợi thế của mình và thế yếu của đối phương, dựa vào công kích đánh bại đối phương, nói trắng ra là dựa vào đạo lý dĩ chi trường kích bỉ chi đoản.” (lấy điểm mạnh bản thân đánh bại điểm yếu đối phương)
Sở trường của mình là gì? Bạch Khởi cảm thấy lợi thế của mình là tốc độ và lực lượng, không phải là kiếm pháp, tuy rằng lão tổ tông cho mình “Bất Bại Kiếm Quyết” tinh diệu vô cùng, mình cũng lĩnh ngộ không ít, nhưng mà …. Đó vẫn không phải là lợi thế của mình, mình am hiểu nhất vẫn là tốc độ và lực lượng cũng chính là “Đạp Vân Bộ” và “Liệt Sơn Quyền”, đây mới chính là những thứ mình am hiểu…
Dốc toàn lực, Liệt Sơn Quyền chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, muốn chiến thắng Độc Cô Chiến Thiên chỉ có thể dựa vào sức lực của mình chứ không phải kiếm pháp, bởi vì nó không phải là sở trường của mình, ngược lại Độc Cô Chiến Thiên giao chiến với mình thì dựa vào kiếm pháp là chính, kiếm pháp của hắn…. Không gì sánh kịp, hơn nữa sẽ ngày càng mạnh hơn… Ở phương diện này mình căn bản không có khả năng chiến thắng hắn.
Nghĩ tới đây đấu khí trên người Bạch Khởi đột nhiên tăng vọt, sau khi chính diện đánh với Độc Cô Chiến Thiên thoáng chốc lùi lại mấy bước, rơi trên mặt đất, tiện tay ném cây trường kiếm trong tay mình, trường kiếm do tinh cương chế tạo kia rơi xuống mặt đất, một nửa đâm lút trong đất.
Động tác này khiến những người có mặt ở đây vì vậy mà kinh ngạc, không biết Bạch Khởi đang làm gì, chẳng lẽ hắn... Đã nhận thua rồi? Những người có mặt không hiểu Bạch Khởi làm như vậy là vì cái gì? Hắn tại sao phải làm như vậy? Không ai có thể lý giải đột nhiên trong lúc này quăng kiếm không dùng nữa Bạch Khởi muốn làm gì đây, cho dù là Bạch Kình Thiên sắc mặt cũng trở nên cổ quái hẳn, bất giác hai mày chau lại với nhau.
Tất cả mọi người ở đó đang suy đoán, ngược lại Âu đại sư đứng ở đó, mơ mơ màng màng uống rượu đột nhiên trong lúc này mở to mắt, khóe miệng khẽ cong lên, thấp giọng cười nói: "A a.... Hắn... Rốt cuộc cũng hiểu rồi…”
"Vù ~~" Cây kiếm lớn màu đen của Độc Cô Chiến Thiên đột nhiên trong lúc này gào thét lên, chém thẳng đến trước mặt Bạch Khởi, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng Bạch Khởi, Độc Cô Chiến Thiên đứng đó một tay cầm kiếm lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi... Vậy là ý gì?”
Không có gì. Ta chỉ cảm thấy… Ta không muốn sử dụng thứ đồ vô dụng này nữa. Chúng ta tiếp tục.” Mũi chân Bạch Khởi khẽ chạm đất, trong thoáng chốc lùi lại mấy bước, tránh mũi kiếm của Độc Cô Chiến Thiên, sau đó mỉm cười nói.
"Ồ~" Lời này của Bạch Khởi vừa nói ra khiến xung quanh xôn xao, mọi người xung quanh không ngừng xì xào, Bạch Kình Thiên cũng bất giác cau mày, sắc mặt căng thẳng hẳn lên, tuy rằng hắn không biết Bạch Khởi muốn làm gì, tuy rằng hắn cũng rất lo lắng, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn cách tin tưởng con mình. Đứa con này của mình mười năm không gặp rồi, nhưng bây giờ hình như lần nào nó cũng cho mình rất nhiều kinh ngạc, vô số kì tích xuất hiện trên người của nó, Bạch Kình Thiên tin rằng lần này cũng như vậy.
“Người trẻ tuổi có bản lĩnh là điều tốt, nhưng không thể quá ngông cuồng.” Sắc mặt phụ thân của Bối Tác Tư có chút quái dị nói.
Ngược lại với hắn, Lý Tự Minh lại cười ha hả, vỗ vỗ Lý Tầm Hoan nói: “Hắc hắc… Tiểu tử này không tệ, đủ ngông cuồng, ta thích, nhưng…. ngông cường cũng phải có tư cách, nếu lần này hắn thắng ta nhất định sẽ thưởng tương xứng cho hắn.”
Nói xong lại khẽ nói thầm: “Chậc chậc.... Nếu như tiểu tử này thật sự tay không đánh bại Độc Cô Chiến Thiên, cũng không cần biết nét mặt của đám người kia như thế nào, nhưng thiết nghĩ bọn biến thái của Độc Cô gia chắc chắn là phát điên đến chết mất, đặc biệt là tên khốn Độc Cô Danh Dương… Ha ha ha…. thiết nghĩ đứa con bảo bối mà hắn luôn tự hào bị cao thủ đồng cấp tay không đánh bại, bất kẻ là nét mặt như thế nào đều khiến người ta vui mừng… Chậc chậc... Tiểu tử ngươi đừng làm cho ta thất vọng a..."
Lời này âm thanh cực nhỏ, kể cả Lý Tầm Hoan đứng bên cạnh cũng không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy tên của Độc Cô Danh Dương, nhưng tên này Lý Tầm Hoan nghe cũng chưa từng nghe, cũng không biết tại sao phu thân lại nhắc đến tên này… khiến Lý Tầm Hoan trong phút chốc có chút mơ hồ.
Không để ý đến phản ứng của mọi người, Độc Cô Chiến Thiên đứng ở giữa thu cây kiếm lớn màu đen trong tay mình lại, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi một cái sau đó ngạo nghễ nói: “Nếu ngươi đánh tay không thì không cần nghi ngờ, chết là cái chắc.”
“Vậy cũng không hẳn, chuyện gì cũng phải thử mới biết, đúng không?” Bạch Khởi không vì vậy mà dao động cười nói, cho người ta cảm giác tràn đầy tự tin.
Lời nói này khiến Độc Cô Chiến Thiên nhắm mắt lại, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi một cái, im lặng trong thoáng chốc lạnh lùng nói: “Nếu ta bại, suốt đời làm nô, ngươi nếu bại sẽ chết thảm.”
Lời nói của Độc Cô Chiến Thiên khiến những người xung quanh hồi nãy xì xầm trong thoáng chốc im miệng lại, người nào người nấy nhìn nhau, không biết nên nói gì cho tốt, cũng không ngờ Độc Cô Chiến Thiên có thể nói ra những lời này, một câu tuy ngắn như vậy lại khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Không ai cảm thấy Độc Cô Chiến Thiên đang nói đùa, cũng không ai cho rằng Độc Cô Chiến Thiên sẽ bại… Trong Vương Đô có một truyền kì, một thần thoại, một truyền thuyết bất bại, cao thủ dưới ba mươi tuổi không người nào có thể đánh bại Độc Cô Chiến Thiên… là tượng trưng cho niên thiếu một thời vô địch.
Độc Cô Chiến Thiên nói lời này không phải là Độc Cô Chiến Thiên quá tự phụ, mà Độc Cô Chiến Thiên cũng có sự kiêu ngạo của hắn. Hắn nghĩ ra nếu mình thật sự bại dưới tay Bạch Khởi tay không tấc sắt, đó là thua trong tâm phục khẩu phục, cho nên suốt đời làm nô cũng không hối hận, Và… Hắn càng có lòng tin mình sẽ chiến thắng, và kết quả thắng lợi là Bạch Khởi không chết cũng tàn phế, Độc Cô Chiến Thiên đang ép Bạch Khởi, ép Bạch Khởi cầm vũ khí lên đấu với mình đồng thời hắn cũng có một kì vọng. Kì vọng Bạch Khởi thật sự tay không đọ thực lực với mình vậy mới khiến mình hưng phấn. Khiến mình thỏa thích chiến đấu. Người như vậy mới xứng đáng là đối thủ của mình.
“Được… Ha ha” Bạch Khởi cuồng ngạo cười một tiếng, lao vọt tới. Động tác như quỷ mỵ, hóa ra một luồng tàn ảnh, lao thẳng tới Độc Cô Chiến Thiên.
Độc Cô Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng. Cũng nhấc kiếm xông đến, hai người lao vào nhau, nhưng lần này Bạch Khởi không cùng Độc Cô Chiến Thiên cứng đối cứng. Tay không cứng đối cứng với Độc Cô Chiến Thiên cầm kiếm, Bạch Khởi tạm thời còn chưa chán sống, hắn cũng không cho rằng đôi tay của mình có thể cứng rắn hơn tinh cương, cho nên hắn chọn dùng chiến lược du đấu.
Thoát khỏi sự trói buộc của cây trường kiếm kia, tốc độ Bạch Khởi nhanh lên gấp đôi. Không ngừng né tránh nhằm tìm cơ hội thích hợp công kích Độc Cô Chiến Thiên. Nhưng đáng tiếc mỗi lần công kích đều bị Độc Cô Chiến Thiên dùng cây hắc trường kiếm khổng lồ đỡ lại.
Kiếm trong tay Độc Cô Chiến Thiên giống như cánh tay không ngừng cản lại những đòn công kích. Giống như áo giáp không thể phá vỡ, kiên cố vô cùng, nhưng đồng thời cây kiếm nặng như vậy cũng không tránh khỏi cản trở động tác của Độc Cô Chiến Thiên. Tuy rằng động tác của hắn vốn không chậm. Nhưng không nhanh bằng Bạch Khởi tay không, căn bản không thể tổn hại đến Bạch Khởi.
Đối với những người xem hai người không ngừng rượt đuổi, quyền ảnh đầy trời, kiếm khí ngất trời, nhưng kì thực chỉ có hai người và những cao thủ kia hiểu, bây giờ hai người căn bản đang ở trạng thái đan xen nhau, công kích của Bạch Khởi không cách nào hiệu quả, tuy rằng số lần công kích nhiều nhưng không hề có tác dụng, Độc Cô Chiến Thiên căn bản không thể đánh tới tốc độ cực nhanh của Bạch Khởi.
Trạng thái giằng co.
Bạch Khởi dựa vào tốc độ không ngừng du đấu, tránh né những đòn công kích của Độc Cô Chiến Thiên, đồng thời bắt đầu tìm cơ hội chuẩn bị công kích Độc Cô Chiến Thiên.
"Viu" Trong lúc Bạch Khởi ngây người suy nghĩ làm thế nào để công kích Độc Cô Chiến Thiên thì thoáng chốc cây kiếm lớn chợt lóe, lao thẳng vào bạch Khởi, nếu không phải Bạch Khởi phản ứng nhanh xoay người một cái né tránh, e rằng lúc nãy đã bị Độc Cô Chiến Thiên chặt làm hai khúc.
Dù đã tránh được đòn công kích của Độc Cô Chiến Thiên, ngực Bạch Khởi vẫn để lại một vệt máu dài, nguyên bộ y phục bị xé rách, máu từ ngực chảy ra, những người xung quanh đều giật thót tim.
"Xem chiêu!" Bạch Khởi dường như yếu thế, sau khi cố nhịn đau nhanh chóng tránh khỏi, lợi dụng giây phút Độc Cô Chiến Thiên thu kiếm lại hét lớn một tiếng, “Liệt Sơn Quyền” mang theo hồng quang dày đặc vây quanh nắm đấm, lao thẳng đến trước ngực của Độc Cô Chiến Thiên.
"Bịch ~" một tiếng vang lớn truyền lại, Độc Cô Chiến Thiên dùng cây kiếm khủng lồ trong tay che trước ngực, trực tiếp chặn lại quả đấm của Bạch Khởi. Nhưng sức lực của Bạch Khởi quá lớn, “Liệt Sơn Quyền” với thực lực của bản thân mạnh hơn Độc Cô Chiến Thiên, Bạch Khởi phát ra sức lực mạnh gấp ba lần ngày thường, Bạch Khởi dốc hết toàn bộ sức lực công kích, điều này có thể nghĩ mà biết.
Mặc dù Độc Cô Chiến Thiên chặn lại được, không bị quyền của Bạch Khởi đánh trúng nhưng vẫn không nhịn được lùi mấy thước, cắm cây kiếm trên mặt đất, mới không bị lùi về sau tiếp.
Hai người giờ phút này mặc dù không phải là quyết đấu sinh tử, nhưng hơn hẳn quyết đấu sinh tử, Bạch Khởi ra tay không chút lưu tình, không cho Độc Cô Chiến Thiên cơ hội để thở, lần nữa trực tiếp xông thẳng tới, quyền này đánh về phía ngực trái của Độc Cô Chiến Thiên.
Dựa vào thực lực của Bạch Khởi bây giờ “Liệt Sơn Quyền”, nhiều nhất sử dụng năm lần, sau đó thì không được sử dụng nữa, vì vậy lúc này hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt công kích Độc Cô Chiến Thiên, trực tiếp lao thẳng tới, nhưng đáng tiếc Độc Cô Chiến Thiên vẫn là đại diện cho danh xưng thanh niên một thời bất bại, không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, nắm lấy chuôi kiếm, Độc Cô Chiến Thiên xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, lật người một cái, xoay mấy vòng tránh khỏi sự công kích của Bạch Khởi, sau đó xoay người đâm một kiếm vào sau lưng Bạch Khởi.
"Phụt, Bạch Khởi bị một kiếm của Độc Cô Chiến Thiên đâm trúng, nhưng trong thoáng chốc Bạch Khởi đã xoay mình tránh được chỗ hiểm, kiếm của Độc Cô Chiến Thiên tuy rằng đâm trúng thân của Bạch Khởi, nhưng không tổn thương đến nơi yếu hại.
Nói thật dựa vào tốc độ của Bạch Khởi muốn né đòn công kích này vốn không khó, nhưng Bạch Khởi không làm như vậy, bởi vì hắn biết nếu không thừa cơ hội này, e rằng rất khó đánh bại Độc Cô Chiến Thiên.
Tuy rằng dựa vào tốc độ của Bạch Khởi muốn đánh thế hòa với Độc Cô Chiến Thiên rất đơn giản, dù sao tốc độ của hắn hơn hẳn Độc Cô Chiến Thiên tay cầm kiếm nặng, nhưng hắn không làm vậy, lựa chọn cách nguy hiểm nhất, để đánh bại Độc Cô Chiến thiên… Bởi vì … Thế hòa không phải là thứ hắn muốn… Đồng thời, Bạch Khởi cũng cảm thấy, Độc Cô Chiến Thiên cũng không muốn như thế.
"Bịch" Trong phút chốc Bạch Khởi bị Độc Cô Chiến Thiên đâm trúng, một tay bắt lấy cánh tay của đối phương, kéo cây kiếm về trước để cây kiếm hoàn toàn đâm xuyên vào cơ thể bên trái của mình, còn mình đi đến trước mặt của Độc Cô Chiến Thiên, dốc hết toàn bộ sức lực, tung một chưởng “Liệt Sơn Quyền”, đánh một quyền về phía ngực của Độc Cô Chiến Thiên.
Sau tiếng vang vọng thật lớn, Độc Cô Chiến Thiên bị đánh bay ra ngoài, trên ngực một vùng đỏ tươi, cả người ngã xuống hơn mười thước, thanh kiếm đen lớn kia cũng bị rút ra bên trong thân Bạch Khởi, rơi xuống một bên, dính đầy máu tươi, khiến cả một mảnh đất loang lỗ máu, máu ở vị trí bụng của Bạch Khởi như suối phun trào, giống như một con suối nhỏ vậy.
Tình cảnh như vậy khiến tất cả mọi người đều ngẩn người, ai cũng không ngờ tới Bạch Khởi sẽ sử dụng chiêu thức này, ai có thể ngờ tới Bạch Khởi sẽ làm như vậy, bọn họ thầm nghĩ, nếu là mình thì liệu có dũng khí như vậy không, dùng thân cản kiếm của Độc Cô Chiến Thiên, sau đó dường như là sử dụng phương thức tự hủy hoại, gần như là dùng phương pháp đồng quy vu tận để đánh bại đối thủ.
Đáp án có được là phủ định, bọn họ đương nhiên không có dũng khí làm như vậy….
Cố nén đau đớn Bạch Khởi đứng ở nơi đó nở nụ cười trên mặt, thấp giọng nói: "Ta thắng..."
Độc Cô Chiến Thiên thấy tình cảnh như thế, muốn bò dậy một cách khó khăn, nhưng quyền kia của Bạch Khởi đã dốc toàn sức lực, cho dù là tinh cương cũng sẽ có một lỗ thủng, núi đá cũng bị vỡ vụn, thân thể Độc Cô Chiến Thiên không mạnh tới mức đó, xương sườn của hắn gần như bị gãy hết, sau khi giằng co mấy hồi, hắn cuối cùng cũng không thể đứng dậy, nằm ở dưới đất nhìn thẳng Bạch Khởi toàn thân đầy máu đứng ở đó xem ra bị thương còn nặng hơn mình, thản nhiên nói: “Ta, ta thua rồi…”
Nói xong ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, Bạch Khởi nghe xong lời này thoáng chốc nở một nụ cười trên khóe miệng, sau đó ngã xuống đất, chuyện gì cũng không biết nữa.
Kiếm pháp của Bạch Khởi tuy rằng đạt được chuẩn, ba điểm tiêu chuẩn, nhưng trong tay Bạch Khởi kiếm vẫn hoàn kiếm, Bạch Khởi và kiếm là hai thể không giống nhau, nhưng khi giao chiến với Độc Cô Chiến Thiên Bạch Khởi cảm thấy Độc Cô Chiên Thiên đứng trước mặt mình vốn không tồn tại, cây kiếm lớn màu đen đó cũng không có xuất hiện, mà là một cây kiếm đặc biệt, Độc Cô Chiến dường như hòa làm một với cây kiếm lớn màu đen, hai người hoàn toàn hợp thành một lại với nhau, bản thân hắn là một thanh kiếm, kiếm chiêu lăng lệ khiến người ta sợ hãi…..
Giao chiến hơn mấy chục hiệp, Bạch Khởi cảm thấy mình càng đánh càng gắng sức, Bạch Khởi biết nếu cứ đà này không cần nghi ngờ mình sẽ bại chắc, đột ngột, linh quang lóe lên trong đầu Bạch Khởi, nhớ tới câu nói trước kia của Âu đại sư: “Phát giác mình rốt cuộc thích hợp đi chiến đấu như thế nào, phát giác những lợi thế của mình và thế yếu của đối phương, dựa vào công kích đánh bại đối phương, nói trắng ra là dựa vào đạo lý dĩ chi trường kích bỉ chi đoản.” (lấy điểm mạnh bản thân đánh bại điểm yếu đối phương)
Sở trường của mình là gì? Bạch Khởi cảm thấy lợi thế của mình là tốc độ và lực lượng, không phải là kiếm pháp, tuy rằng lão tổ tông cho mình “Bất Bại Kiếm Quyết” tinh diệu vô cùng, mình cũng lĩnh ngộ không ít, nhưng mà …. Đó vẫn không phải là lợi thế của mình, mình am hiểu nhất vẫn là tốc độ và lực lượng cũng chính là “Đạp Vân Bộ” và “Liệt Sơn Quyền”, đây mới chính là những thứ mình am hiểu…
Dốc toàn lực, Liệt Sơn Quyền chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, muốn chiến thắng Độc Cô Chiến Thiên chỉ có thể dựa vào sức lực của mình chứ không phải kiếm pháp, bởi vì nó không phải là sở trường của mình, ngược lại Độc Cô Chiến Thiên giao chiến với mình thì dựa vào kiếm pháp là chính, kiếm pháp của hắn…. Không gì sánh kịp, hơn nữa sẽ ngày càng mạnh hơn… Ở phương diện này mình căn bản không có khả năng chiến thắng hắn.
Nghĩ tới đây đấu khí trên người Bạch Khởi đột nhiên tăng vọt, sau khi chính diện đánh với Độc Cô Chiến Thiên thoáng chốc lùi lại mấy bước, rơi trên mặt đất, tiện tay ném cây trường kiếm trong tay mình, trường kiếm do tinh cương chế tạo kia rơi xuống mặt đất, một nửa đâm lút trong đất.
Động tác này khiến những người có mặt ở đây vì vậy mà kinh ngạc, không biết Bạch Khởi đang làm gì, chẳng lẽ hắn... Đã nhận thua rồi? Những người có mặt không hiểu Bạch Khởi làm như vậy là vì cái gì? Hắn tại sao phải làm như vậy? Không ai có thể lý giải đột nhiên trong lúc này quăng kiếm không dùng nữa Bạch Khởi muốn làm gì đây, cho dù là Bạch Kình Thiên sắc mặt cũng trở nên cổ quái hẳn, bất giác hai mày chau lại với nhau.
Tất cả mọi người ở đó đang suy đoán, ngược lại Âu đại sư đứng ở đó, mơ mơ màng màng uống rượu đột nhiên trong lúc này mở to mắt, khóe miệng khẽ cong lên, thấp giọng cười nói: "A a.... Hắn... Rốt cuộc cũng hiểu rồi…”
"Vù ~~" Cây kiếm lớn màu đen của Độc Cô Chiến Thiên đột nhiên trong lúc này gào thét lên, chém thẳng đến trước mặt Bạch Khởi, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng Bạch Khởi, Độc Cô Chiến Thiên đứng đó một tay cầm kiếm lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi... Vậy là ý gì?”
Không có gì. Ta chỉ cảm thấy… Ta không muốn sử dụng thứ đồ vô dụng này nữa. Chúng ta tiếp tục.” Mũi chân Bạch Khởi khẽ chạm đất, trong thoáng chốc lùi lại mấy bước, tránh mũi kiếm của Độc Cô Chiến Thiên, sau đó mỉm cười nói.
"Ồ~" Lời này của Bạch Khởi vừa nói ra khiến xung quanh xôn xao, mọi người xung quanh không ngừng xì xào, Bạch Kình Thiên cũng bất giác cau mày, sắc mặt căng thẳng hẳn lên, tuy rằng hắn không biết Bạch Khởi muốn làm gì, tuy rằng hắn cũng rất lo lắng, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn cách tin tưởng con mình. Đứa con này của mình mười năm không gặp rồi, nhưng bây giờ hình như lần nào nó cũng cho mình rất nhiều kinh ngạc, vô số kì tích xuất hiện trên người của nó, Bạch Kình Thiên tin rằng lần này cũng như vậy.
“Người trẻ tuổi có bản lĩnh là điều tốt, nhưng không thể quá ngông cuồng.” Sắc mặt phụ thân của Bối Tác Tư có chút quái dị nói.
Ngược lại với hắn, Lý Tự Minh lại cười ha hả, vỗ vỗ Lý Tầm Hoan nói: “Hắc hắc… Tiểu tử này không tệ, đủ ngông cuồng, ta thích, nhưng…. ngông cường cũng phải có tư cách, nếu lần này hắn thắng ta nhất định sẽ thưởng tương xứng cho hắn.”
Nói xong lại khẽ nói thầm: “Chậc chậc.... Nếu như tiểu tử này thật sự tay không đánh bại Độc Cô Chiến Thiên, cũng không cần biết nét mặt của đám người kia như thế nào, nhưng thiết nghĩ bọn biến thái của Độc Cô gia chắc chắn là phát điên đến chết mất, đặc biệt là tên khốn Độc Cô Danh Dương… Ha ha ha…. thiết nghĩ đứa con bảo bối mà hắn luôn tự hào bị cao thủ đồng cấp tay không đánh bại, bất kẻ là nét mặt như thế nào đều khiến người ta vui mừng… Chậc chậc... Tiểu tử ngươi đừng làm cho ta thất vọng a..."
Lời này âm thanh cực nhỏ, kể cả Lý Tầm Hoan đứng bên cạnh cũng không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy tên của Độc Cô Danh Dương, nhưng tên này Lý Tầm Hoan nghe cũng chưa từng nghe, cũng không biết tại sao phu thân lại nhắc đến tên này… khiến Lý Tầm Hoan trong phút chốc có chút mơ hồ.
Không để ý đến phản ứng của mọi người, Độc Cô Chiến Thiên đứng ở giữa thu cây kiếm lớn màu đen trong tay mình lại, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi một cái sau đó ngạo nghễ nói: “Nếu ngươi đánh tay không thì không cần nghi ngờ, chết là cái chắc.”
“Vậy cũng không hẳn, chuyện gì cũng phải thử mới biết, đúng không?” Bạch Khởi không vì vậy mà dao động cười nói, cho người ta cảm giác tràn đầy tự tin.
Lời nói này khiến Độc Cô Chiến Thiên nhắm mắt lại, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi một cái, im lặng trong thoáng chốc lạnh lùng nói: “Nếu ta bại, suốt đời làm nô, ngươi nếu bại sẽ chết thảm.”
Lời nói của Độc Cô Chiến Thiên khiến những người xung quanh hồi nãy xì xầm trong thoáng chốc im miệng lại, người nào người nấy nhìn nhau, không biết nên nói gì cho tốt, cũng không ngờ Độc Cô Chiến Thiên có thể nói ra những lời này, một câu tuy ngắn như vậy lại khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Không ai cảm thấy Độc Cô Chiến Thiên đang nói đùa, cũng không ai cho rằng Độc Cô Chiến Thiên sẽ bại… Trong Vương Đô có một truyền kì, một thần thoại, một truyền thuyết bất bại, cao thủ dưới ba mươi tuổi không người nào có thể đánh bại Độc Cô Chiến Thiên… là tượng trưng cho niên thiếu một thời vô địch.
Độc Cô Chiến Thiên nói lời này không phải là Độc Cô Chiến Thiên quá tự phụ, mà Độc Cô Chiến Thiên cũng có sự kiêu ngạo của hắn. Hắn nghĩ ra nếu mình thật sự bại dưới tay Bạch Khởi tay không tấc sắt, đó là thua trong tâm phục khẩu phục, cho nên suốt đời làm nô cũng không hối hận, Và… Hắn càng có lòng tin mình sẽ chiến thắng, và kết quả thắng lợi là Bạch Khởi không chết cũng tàn phế, Độc Cô Chiến Thiên đang ép Bạch Khởi, ép Bạch Khởi cầm vũ khí lên đấu với mình đồng thời hắn cũng có một kì vọng. Kì vọng Bạch Khởi thật sự tay không đọ thực lực với mình vậy mới khiến mình hưng phấn. Khiến mình thỏa thích chiến đấu. Người như vậy mới xứng đáng là đối thủ của mình.
“Được… Ha ha” Bạch Khởi cuồng ngạo cười một tiếng, lao vọt tới. Động tác như quỷ mỵ, hóa ra một luồng tàn ảnh, lao thẳng tới Độc Cô Chiến Thiên.
Độc Cô Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng. Cũng nhấc kiếm xông đến, hai người lao vào nhau, nhưng lần này Bạch Khởi không cùng Độc Cô Chiến Thiên cứng đối cứng. Tay không cứng đối cứng với Độc Cô Chiến Thiên cầm kiếm, Bạch Khởi tạm thời còn chưa chán sống, hắn cũng không cho rằng đôi tay của mình có thể cứng rắn hơn tinh cương, cho nên hắn chọn dùng chiến lược du đấu.
Thoát khỏi sự trói buộc của cây trường kiếm kia, tốc độ Bạch Khởi nhanh lên gấp đôi. Không ngừng né tránh nhằm tìm cơ hội thích hợp công kích Độc Cô Chiến Thiên. Nhưng đáng tiếc mỗi lần công kích đều bị Độc Cô Chiến Thiên dùng cây hắc trường kiếm khổng lồ đỡ lại.
Kiếm trong tay Độc Cô Chiến Thiên giống như cánh tay không ngừng cản lại những đòn công kích. Giống như áo giáp không thể phá vỡ, kiên cố vô cùng, nhưng đồng thời cây kiếm nặng như vậy cũng không tránh khỏi cản trở động tác của Độc Cô Chiến Thiên. Tuy rằng động tác của hắn vốn không chậm. Nhưng không nhanh bằng Bạch Khởi tay không, căn bản không thể tổn hại đến Bạch Khởi.
Đối với những người xem hai người không ngừng rượt đuổi, quyền ảnh đầy trời, kiếm khí ngất trời, nhưng kì thực chỉ có hai người và những cao thủ kia hiểu, bây giờ hai người căn bản đang ở trạng thái đan xen nhau, công kích của Bạch Khởi không cách nào hiệu quả, tuy rằng số lần công kích nhiều nhưng không hề có tác dụng, Độc Cô Chiến Thiên căn bản không thể đánh tới tốc độ cực nhanh của Bạch Khởi.
Trạng thái giằng co.
Bạch Khởi dựa vào tốc độ không ngừng du đấu, tránh né những đòn công kích của Độc Cô Chiến Thiên, đồng thời bắt đầu tìm cơ hội chuẩn bị công kích Độc Cô Chiến Thiên.
"Viu" Trong lúc Bạch Khởi ngây người suy nghĩ làm thế nào để công kích Độc Cô Chiến Thiên thì thoáng chốc cây kiếm lớn chợt lóe, lao thẳng vào bạch Khởi, nếu không phải Bạch Khởi phản ứng nhanh xoay người một cái né tránh, e rằng lúc nãy đã bị Độc Cô Chiến Thiên chặt làm hai khúc.
Dù đã tránh được đòn công kích của Độc Cô Chiến Thiên, ngực Bạch Khởi vẫn để lại một vệt máu dài, nguyên bộ y phục bị xé rách, máu từ ngực chảy ra, những người xung quanh đều giật thót tim.
"Xem chiêu!" Bạch Khởi dường như yếu thế, sau khi cố nhịn đau nhanh chóng tránh khỏi, lợi dụng giây phút Độc Cô Chiến Thiên thu kiếm lại hét lớn một tiếng, “Liệt Sơn Quyền” mang theo hồng quang dày đặc vây quanh nắm đấm, lao thẳng đến trước ngực của Độc Cô Chiến Thiên.
"Bịch ~" một tiếng vang lớn truyền lại, Độc Cô Chiến Thiên dùng cây kiếm khủng lồ trong tay che trước ngực, trực tiếp chặn lại quả đấm của Bạch Khởi. Nhưng sức lực của Bạch Khởi quá lớn, “Liệt Sơn Quyền” với thực lực của bản thân mạnh hơn Độc Cô Chiến Thiên, Bạch Khởi phát ra sức lực mạnh gấp ba lần ngày thường, Bạch Khởi dốc hết toàn bộ sức lực công kích, điều này có thể nghĩ mà biết.
Mặc dù Độc Cô Chiến Thiên chặn lại được, không bị quyền của Bạch Khởi đánh trúng nhưng vẫn không nhịn được lùi mấy thước, cắm cây kiếm trên mặt đất, mới không bị lùi về sau tiếp.
Hai người giờ phút này mặc dù không phải là quyết đấu sinh tử, nhưng hơn hẳn quyết đấu sinh tử, Bạch Khởi ra tay không chút lưu tình, không cho Độc Cô Chiến Thiên cơ hội để thở, lần nữa trực tiếp xông thẳng tới, quyền này đánh về phía ngực trái của Độc Cô Chiến Thiên.
Dựa vào thực lực của Bạch Khởi bây giờ “Liệt Sơn Quyền”, nhiều nhất sử dụng năm lần, sau đó thì không được sử dụng nữa, vì vậy lúc này hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt công kích Độc Cô Chiến Thiên, trực tiếp lao thẳng tới, nhưng đáng tiếc Độc Cô Chiến Thiên vẫn là đại diện cho danh xưng thanh niên một thời bất bại, không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, nắm lấy chuôi kiếm, Độc Cô Chiến Thiên xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, lật người một cái, xoay mấy vòng tránh khỏi sự công kích của Bạch Khởi, sau đó xoay người đâm một kiếm vào sau lưng Bạch Khởi.
"Phụt, Bạch Khởi bị một kiếm của Độc Cô Chiến Thiên đâm trúng, nhưng trong thoáng chốc Bạch Khởi đã xoay mình tránh được chỗ hiểm, kiếm của Độc Cô Chiến Thiên tuy rằng đâm trúng thân của Bạch Khởi, nhưng không tổn thương đến nơi yếu hại.
Nói thật dựa vào tốc độ của Bạch Khởi muốn né đòn công kích này vốn không khó, nhưng Bạch Khởi không làm như vậy, bởi vì hắn biết nếu không thừa cơ hội này, e rằng rất khó đánh bại Độc Cô Chiến Thiên.
Tuy rằng dựa vào tốc độ của Bạch Khởi muốn đánh thế hòa với Độc Cô Chiến Thiên rất đơn giản, dù sao tốc độ của hắn hơn hẳn Độc Cô Chiến Thiên tay cầm kiếm nặng, nhưng hắn không làm vậy, lựa chọn cách nguy hiểm nhất, để đánh bại Độc Cô Chiến thiên… Bởi vì … Thế hòa không phải là thứ hắn muốn… Đồng thời, Bạch Khởi cũng cảm thấy, Độc Cô Chiến Thiên cũng không muốn như thế.
"Bịch" Trong phút chốc Bạch Khởi bị Độc Cô Chiến Thiên đâm trúng, một tay bắt lấy cánh tay của đối phương, kéo cây kiếm về trước để cây kiếm hoàn toàn đâm xuyên vào cơ thể bên trái của mình, còn mình đi đến trước mặt của Độc Cô Chiến Thiên, dốc hết toàn bộ sức lực, tung một chưởng “Liệt Sơn Quyền”, đánh một quyền về phía ngực của Độc Cô Chiến Thiên.
Sau tiếng vang vọng thật lớn, Độc Cô Chiến Thiên bị đánh bay ra ngoài, trên ngực một vùng đỏ tươi, cả người ngã xuống hơn mười thước, thanh kiếm đen lớn kia cũng bị rút ra bên trong thân Bạch Khởi, rơi xuống một bên, dính đầy máu tươi, khiến cả một mảnh đất loang lỗ máu, máu ở vị trí bụng của Bạch Khởi như suối phun trào, giống như một con suối nhỏ vậy.
Tình cảnh như vậy khiến tất cả mọi người đều ngẩn người, ai cũng không ngờ tới Bạch Khởi sẽ sử dụng chiêu thức này, ai có thể ngờ tới Bạch Khởi sẽ làm như vậy, bọn họ thầm nghĩ, nếu là mình thì liệu có dũng khí như vậy không, dùng thân cản kiếm của Độc Cô Chiến Thiên, sau đó dường như là sử dụng phương thức tự hủy hoại, gần như là dùng phương pháp đồng quy vu tận để đánh bại đối thủ.
Đáp án có được là phủ định, bọn họ đương nhiên không có dũng khí làm như vậy….
Cố nén đau đớn Bạch Khởi đứng ở nơi đó nở nụ cười trên mặt, thấp giọng nói: "Ta thắng..."
Độc Cô Chiến Thiên thấy tình cảnh như thế, muốn bò dậy một cách khó khăn, nhưng quyền kia của Bạch Khởi đã dốc toàn sức lực, cho dù là tinh cương cũng sẽ có một lỗ thủng, núi đá cũng bị vỡ vụn, thân thể Độc Cô Chiến Thiên không mạnh tới mức đó, xương sườn của hắn gần như bị gãy hết, sau khi giằng co mấy hồi, hắn cuối cùng cũng không thể đứng dậy, nằm ở dưới đất nhìn thẳng Bạch Khởi toàn thân đầy máu đứng ở đó xem ra bị thương còn nặng hơn mình, thản nhiên nói: “Ta, ta thua rồi…”
Nói xong ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, Bạch Khởi nghe xong lời này thoáng chốc nở một nụ cười trên khóe miệng, sau đó ngã xuống đất, chuyện gì cũng không biết nữa.
Bình luận facebook