Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
“Huyết lang đạo đoàn?” Thực ra thì Bạch Khởi không hiểu về vùng đất Hỗn Loạn, chính xác là ở Ba Phạt Lợi Á ngoài những người của bộ phận tình hình quân sự và mấy lão thuộc bộ phận thống soái ra thì hầu như không ai biết gì về các thế lực ở vùng đất Hỗn Loạn, tất nhiên trừ bộ đội ở Tương Bình. Cho nên Huyết lang đạo đoàn tuy là cái tên vang dội khắp nửa vùng trời tỉnh La Đức nhưng Bạch Khởi chưa từng nghe đến.
Nếu không, có lẽ Bạch Khởi sẽ không đưa ra quyết định sau đây. Bạch Khởi nghe xong cái tên này thì cười khẩy, lạnh lùng nói: “Ta không biết Huyết lang đạo đoàn là cái quái gì, cũng chưa từng nghe qua, song lần này ta vào vùng đất Hỗn Loạn là để truy giết bọn cướp. Nếu các ngươi là một băng cướp, thì đối với ngươi mà nói đây chưa hẳn không phải là một việc may, sau khi chết ngươi phải nhớ kĩ rằng người giết ngươi… là Bạch Khởi ta.”
Nói rồi Bạch Khởi lại xông lên, hoàn toàn không để cho đối phương tranh cãi hay có cơ hội nghỉ ngơi, đã lại bắt đầu giết lẫn nhau. Còn Tiêu Thiên động tác cũng không chậm chút nào, bám sát theo sau Bạch Khởi. Một người một thú xông vào phe bọn cướp cứ như tiến vào chốn không người vậy.
Bọn cướp này ngoài mấy đấu sĩ ra những tên còn lại chẳng ai lợi hại cả, ngoài mấy tên có vũ khí ra những tên khác chẳng khác nào dân phu, tất nhiên có một điểm không giống đó là họ hung hãn hơn dân phu, song cái đó chẳng có tác dụng gì cả.
Bây giờ Bạch Khởi đã hiểu ra một chút tại sao chúng đông như thế mà bị một đấu sư chỉ huy tầm 20 hộ vệ chặn lại lâu như thế. Hóa ra bọn chúng chỉ là lũ vô tích sự, không bằng cả đám hộ vệ của nhóm thương nhân kia. Thảo nào mãi mà chúng không đánh bại nổi nhóm thương nhân.
Một đại đấu sư 6 sao cộng thêm một Tiêu Thiên có thể sánh với đại đấu sư, một người một thú như tiến vào chốn không người, triển khai một trận tàn sát, đúng thế, hoàn toàn không phải là giao chiến, mà chỉ là một bên tiến hành tàn sát, tiếng kêu thảm thiết cứ liên tục vang lên kinh rợn. Đám hộ vệ của nhóm thương nhân đứng phía sau Bạch Khởi xem, ai cũng nuốt nước bọt ừng ực, không dám nói nhiều… ai cũng kinh hãi nhìn Bạch Khởi.
Không phải họ chưa từng thấy người chết, trái lại, là những hộ vệ cho thương nhân thường xuyên qua lại vùng đất Hỗn Loạn, họ đã từng thấy rất nhiều người chết rồi, cũng từng tận tay giết người, song chưa từng thấy ai giết người tàn nhẫn đến thế… Bạch Khởi không dùng kiếm mà dùng bao tay, bao tay hàn thiết do lão già lưu manh Âu đại sư đích thân chế tạo, cái vật này ngoài điểm vô cùng chắc chắn, điểm đáng sợ nhất của nó chính là những cái gai nhọn khủng khiếp phía trên, nó đi theo nắm đấm của Bạch Khởi đánh vào thân thể của đối phương, có thể nhẹ nhàng xé rách da và xương của đối phương. Mỗi nắm đấm Bạch Khởi phát ra chạm vào ai đó thì chắc chắn phải có một xác chết không toàn thây, hoàn toàn hợp với tác phong làm người thường ngày của Âu đại sư.
Song những người khác thì không tránh khỏi có chút kinh hãi cực độ. Mỗi nắm đấm của Bạch Khởi hầu như đều xuyên qua thân thể đối phương, đấm thẳng vào lồng ngực đối phương, rồi rút ra lẫn với cả những nội tạng, nắm tay xuyên qua thân thể người. Cảnh tượng đó đáng sợ thế nào có thể tưởng tượng được. Huống hồ Bạch Khởi tàn sát thoải mái, toàn thân ướt đẫm máu tươi, khuôn mặt vốn khôi ngô, thanh tú đã có vẻ dữ tợn, có vẻ cực kì kinh dị.
“Á…” Cùng với tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, Bạch Khởi đã giết chết tên cướp cuối cùng, nắm đấm chắc nịch đập nát sọ đối phương, sau đó mới dừng động tác, dắt Tiêu Thiên toàn thân đẫm máu tươi đang ở đó không ngừng rung mình để rũ sạch đám máu tươi đó đi, cùng quay người lại.
“Á…” Thấy động tác này của Bạch Khởi, đám hộ vệ thương nhân xung quanh bất giác lùi hết lại sau một bước, tất cả đều sợ hãi nhìn Bạch Khởi, sợ rằng sẽ rơi vào tình cảnh như bọn cướp đó…
May mà Bạch Khởi không tàn nhẫn như họ tưởng tượng, giải quyết xong 103 tên cướp, trong tiếng cười của Cửu U, Bạch Khởi giành được 1030 điểm giao dịch, tự nhiên tâm trạng khá tuyệt, liếc nhìn đống xác bọn cướp Bạch Khởi có vẻ rất lạnh lùng. Những người này là cướp ở vùng đất Hỗn Loạn, chắc hẳn đã làm hại, đã dính đầy máu tươi của người vô tội, chết thì chết, chẳng có gì đáng thương, cũng chẳng có gì khiến hắn áy náy trong lòng cả.
“Thương nhân nhóm nhỏ như các ngươi sao lại dám đi lung tung trong vùng đất Hỗn Loạn này?” Từ từ bước lên mấy bước, Bạch Khởi lạnh lùng hỏi.
“Cái này… cái này… đại nhân… Chúng tôi chuẩn bị đến phía trước hợp lại với nhóm lớn. Ngài biết ở vùng đất Hỗn Loạn thương nhân nhóm nhỏ hoàn toàn không thể đi lại được. Phía trước chúng tôi có đội hình lớn do mấy chục thương hội hợp thành, chúng tôi có chút việc nên bị nhỡ, phải vội vã đuổi theo họ. Ai ngờ, vừa đi qua một thôn lại gặp ngay Huyết lang đạo đoàn đang tàn sát thôn trang, chúng tôi lập tức quay đầu chuyển hướng định đi vòng qua, nhưng không ngờ vẫn bị bọn chúng phái người đuổi theo.” Đám hộ vệ nhìn lẫn nhau, không ai dám trả lời Bạch Khởi, cuối cùng thì vị đấu sư phải đứng ra nói lí nhí.
“Tàn sát thôn xóm?!” Bạch Khởi nghe xong câu này thì chau mày, trong lòng càng khẳng định hắn ra tay không có gì sai cả, bọn khốn kiếp này đã tàn sát thôn xóm thì hoàn toàn không bằng cầm thú, chúng chết cũng đáng đời.
“Vâng… Đúng thế, tàn sát thôn xóm. Hai năm nay Vương quốc không có hơi sức mà quản lí nơi đây, còn rút đi quân đội đóng giữ, khiến tỉnh La Đức hoàn toàn biến thành địa ngục, cũng chính là vùng đất Hỗn Loạn như mọi người thường nói. Bọn cướp kia đều là lũ súc sinh, không việc tàn ác nào mà chúng không làm, việc như tàn sát thôn xóm cũng thỉnh thoảng xảy ra. Bọn phản quân tuy có lành hơn tí, song cũng là một bọn cướp. Ngoài mấy thế lực có hạn ra thì vùng đất Hỗn Loạn không còn một người tốt nào nữa, người ở đây giống như sống ở địa ngục vậy, nếu không thể thoát li, e rằng bây giờ vùng đất Hỗn Loạn đã không có bình dân cư trú rồi.” Vị đấu sư thở dài, nói với vẻ vô cùng thương xót, giọng điệu toàn vẻ bất lực. Có thể thấy hắn cũng muốn giúp đỡ, nhưng khỗ nỗi không có khả năng đó.
Bạch Khởi không nói gì, vị đấu sư lại chắp tay cung kính trước Bạch Khởi khẩn cầu: “Đại nhân… Ngài cứu chúng tôi với, tôi ở đây cảm ơn ngài, song tôi khuyên ngài nên sớm rời khỏi vùng đất Hỗn Loạn này, chúng tôi cũng chuẩn bị rời khỏi đây quay về Tương Bình, nếu không, một khi bị người của Huyết lang đạo đoàn phát hiện ra thì chết chắc… Ngài có thể vẫn chưa biết Huyết lang đạo đoàn là một trong bốn thế lực lớn ở vùng đất Hỗn Loạn này, có đến 8000 người, nghe nói thủ lĩnh của bọn chúng là một đại đấu sư bậc cao nhất, thậm chí có tin đồn rằng hắn đã đột phá cấp đại đấu sư, tiến vào giai đoạn đấu linh rồi. Nếu bị chúng bắt gặp thì ngài…”
“Nói như thế thì Huyết lang đạo đoàn còn những người khác nữa? Hừ hừ… Vừa nãy các ngươi nói chúng đang tàn sát thôn xóm? Chúng có bao nhiêu người? Thực lực thế nào?” Bạch Khởi nghe xong câu nói đó thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn. Song đột nhiên hỏi vấn đề này khiến người khác không biết Bạch Khởi rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Cái này… Chúng có khoảng 300 tên, vừa nãy tách ra 100 tên truy giết chúng tôi, chắc còn 200 tên nữa, thế lực… tôi nghĩ chắc mạnh hơn đám này chút, song chắc cũng không quá mạnh, tuy chúng là người của Huyết lang đạo đoàn nhưng… nơi đây vốn gần Tương Bình, ở đây rất ít khi có chủ lực của Huyết lang đạo đoàn xuất hiện, bọn xuất hiện ở đây chỉ là phân nhánh, thực lực bình thường đều không mạnh.” Người đó tuy không biết Bạch Khởi hỏi vấn đề này làm gì, nhưng… hắn vẫn cứ nói thật ra, không dám giấu giếm gì. Ở đại lục Thiên Ân, kẻ mạnh luôn được tôn kính, kẻ yếu đều giữ sự kính nể đúng mực đối với kẻ mạnh, huống hồ Bạch Khởi vừa cứu họ, thực lực thể hiện ra cũng khiến họ kinh sợ.
“Thôn trang ở đâu?” Bạch Khởi nghe xong thì gật đầu và hỏi nhỏ.
Thực ra vừa rồi Bạch Khởi hỏi dò thế là vì muốn biết đối phương có mạnh không, nếu không mạnh thì tiêu diệt luôn, không những có thể tăng điểm giao dịch lại còn có thể làm suy yếu lực lượng địch, vì dù sao hắn cũng đã kết thù oán với Huyết lang đạo đoàn rồi. Thế thì phải tấn công đối thủ không từ thủ đoạn nào, vì tuy hiện tại Huyết lang đạo đoàn có lẽ chưa biết hắn là ai, cũng có thể chưa tìm được hắn, nhưng đến ngày nào đó sẽ biết, sẽ tìm đến hắn, trước lúc đó hắn sẽ dốc toàn lực tấn công đối phương, đồng thời cũng muốn kiếm điểm giao dịch cho hắn.
Lúc này nghe nói thực lực đối phương không mạnh, Bạch Khởi tự nhiên có ý định chuẩn bị diệt sạch bọn khốn kiếp đó.
“Cái này… Tây Nam… 3 dặm…” Vị đấu sư ngập ngừng trả lời.
“Thế này nhé… Các ngươi cứ đi tiếp, tiếp tục đuổi theo đoàn thương nhân, ta biết các ngươi mạo hiểm đi độc lập thế này, chắc là vụ làm ăn này rất quan trọng với các ngươi, các ngươi đi đi, còn bọn cướp ở đó thế lực không mạnh thì cứ giao cho ta là được rồi, ta đảm bảo… chúng không còn một tên sống sót, còn việc của các ngươi cũng sẽ không ai biết.” Bạch Khởi gật đầu nói. Nói rồi cùng Tiêu Thiên đi về nơi xa, tiến thẳng về thôn trang cách 3 dặm hướng Tây Nam.
Nhìn theo hướng Bạch Khởi bỏ đi, vị đấu sư đó ánh mắt hơi phức tạp, thở một hơi dài thườn thượt, lẩm bẩm: “Nếu hắn không chết thì tương lai tên của hắn nhất định sẽ lưu truyền khắp vùng đất Hỗn Loạn… Ừm… Bạch Khởi à… Cái tên này… ta sẽ làm người đầu tiên truyền phát để mọi người biết việc ngươi làm, cho dù… ngươi chết trong cuộc chiến lần này.”
Nói rồi hắn đứng thẳng người, hô hào nhóm thương nhân tiếp tục lên đường. Còn Bạch Khởi phía đằng kia đã nhanh chóng đến được nông trang ở xa rồi. Bây giờ tuy Bạch Khởi vẫn đang gánh trọng lượng 500 kg, nhưng đã bỏ vòng trọng lực ra, hàn thiết trên người không những giúp hắn tăng cường phòng ngự kiên cố, ngoài ra không hề gây ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn, Bạch Khởi đã hoàn toàn thích ứng với trọng lượng này.
Lúc Bạch Khởi mặt đầy hưng phấn dẫn theo Tiêu Thiên đến thôn trang mà vị đấu sư chỉ chuẩn bị giết bọn cướp đó, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nét mặt vốn đang tươi cười bỗng trở nên vô cùng u ám, thậm chí có chút dữ tợn.
Xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một cảnh tượng địa ngục trần gian, các ngôi nhà trong thôn trang đã bị đốt rụi, ở đầu thôn mấy ông già vừa chết, trên mình có mấy vết thương, rõ ràng đã bị giết một cách tàn nhẫn, mấy đứa trẻ nằm trên vệ đường đầu thôn, mất đầu, chết mà vẻ mặt còn mang nỗi khiếp đảm.
Phía đằng xa còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc, từ trong những căn nhà chưa bị đốt cháy ở cách đó tầm trăm mét có thể nghe thấy tiếng kêu thê thảm của phụ nữ và tiếng khóc ré của trẻ con lẫn tiếng cười nham hiểm của bọn cướp đó.
Nếu không, có lẽ Bạch Khởi sẽ không đưa ra quyết định sau đây. Bạch Khởi nghe xong cái tên này thì cười khẩy, lạnh lùng nói: “Ta không biết Huyết lang đạo đoàn là cái quái gì, cũng chưa từng nghe qua, song lần này ta vào vùng đất Hỗn Loạn là để truy giết bọn cướp. Nếu các ngươi là một băng cướp, thì đối với ngươi mà nói đây chưa hẳn không phải là một việc may, sau khi chết ngươi phải nhớ kĩ rằng người giết ngươi… là Bạch Khởi ta.”
Nói rồi Bạch Khởi lại xông lên, hoàn toàn không để cho đối phương tranh cãi hay có cơ hội nghỉ ngơi, đã lại bắt đầu giết lẫn nhau. Còn Tiêu Thiên động tác cũng không chậm chút nào, bám sát theo sau Bạch Khởi. Một người một thú xông vào phe bọn cướp cứ như tiến vào chốn không người vậy.
Bọn cướp này ngoài mấy đấu sĩ ra những tên còn lại chẳng ai lợi hại cả, ngoài mấy tên có vũ khí ra những tên khác chẳng khác nào dân phu, tất nhiên có một điểm không giống đó là họ hung hãn hơn dân phu, song cái đó chẳng có tác dụng gì cả.
Bây giờ Bạch Khởi đã hiểu ra một chút tại sao chúng đông như thế mà bị một đấu sư chỉ huy tầm 20 hộ vệ chặn lại lâu như thế. Hóa ra bọn chúng chỉ là lũ vô tích sự, không bằng cả đám hộ vệ của nhóm thương nhân kia. Thảo nào mãi mà chúng không đánh bại nổi nhóm thương nhân.
Một đại đấu sư 6 sao cộng thêm một Tiêu Thiên có thể sánh với đại đấu sư, một người một thú như tiến vào chốn không người, triển khai một trận tàn sát, đúng thế, hoàn toàn không phải là giao chiến, mà chỉ là một bên tiến hành tàn sát, tiếng kêu thảm thiết cứ liên tục vang lên kinh rợn. Đám hộ vệ của nhóm thương nhân đứng phía sau Bạch Khởi xem, ai cũng nuốt nước bọt ừng ực, không dám nói nhiều… ai cũng kinh hãi nhìn Bạch Khởi.
Không phải họ chưa từng thấy người chết, trái lại, là những hộ vệ cho thương nhân thường xuyên qua lại vùng đất Hỗn Loạn, họ đã từng thấy rất nhiều người chết rồi, cũng từng tận tay giết người, song chưa từng thấy ai giết người tàn nhẫn đến thế… Bạch Khởi không dùng kiếm mà dùng bao tay, bao tay hàn thiết do lão già lưu manh Âu đại sư đích thân chế tạo, cái vật này ngoài điểm vô cùng chắc chắn, điểm đáng sợ nhất của nó chính là những cái gai nhọn khủng khiếp phía trên, nó đi theo nắm đấm của Bạch Khởi đánh vào thân thể của đối phương, có thể nhẹ nhàng xé rách da và xương của đối phương. Mỗi nắm đấm Bạch Khởi phát ra chạm vào ai đó thì chắc chắn phải có một xác chết không toàn thây, hoàn toàn hợp với tác phong làm người thường ngày của Âu đại sư.
Song những người khác thì không tránh khỏi có chút kinh hãi cực độ. Mỗi nắm đấm của Bạch Khởi hầu như đều xuyên qua thân thể đối phương, đấm thẳng vào lồng ngực đối phương, rồi rút ra lẫn với cả những nội tạng, nắm tay xuyên qua thân thể người. Cảnh tượng đó đáng sợ thế nào có thể tưởng tượng được. Huống hồ Bạch Khởi tàn sát thoải mái, toàn thân ướt đẫm máu tươi, khuôn mặt vốn khôi ngô, thanh tú đã có vẻ dữ tợn, có vẻ cực kì kinh dị.
“Á…” Cùng với tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, Bạch Khởi đã giết chết tên cướp cuối cùng, nắm đấm chắc nịch đập nát sọ đối phương, sau đó mới dừng động tác, dắt Tiêu Thiên toàn thân đẫm máu tươi đang ở đó không ngừng rung mình để rũ sạch đám máu tươi đó đi, cùng quay người lại.
“Á…” Thấy động tác này của Bạch Khởi, đám hộ vệ thương nhân xung quanh bất giác lùi hết lại sau một bước, tất cả đều sợ hãi nhìn Bạch Khởi, sợ rằng sẽ rơi vào tình cảnh như bọn cướp đó…
May mà Bạch Khởi không tàn nhẫn như họ tưởng tượng, giải quyết xong 103 tên cướp, trong tiếng cười của Cửu U, Bạch Khởi giành được 1030 điểm giao dịch, tự nhiên tâm trạng khá tuyệt, liếc nhìn đống xác bọn cướp Bạch Khởi có vẻ rất lạnh lùng. Những người này là cướp ở vùng đất Hỗn Loạn, chắc hẳn đã làm hại, đã dính đầy máu tươi của người vô tội, chết thì chết, chẳng có gì đáng thương, cũng chẳng có gì khiến hắn áy náy trong lòng cả.
“Thương nhân nhóm nhỏ như các ngươi sao lại dám đi lung tung trong vùng đất Hỗn Loạn này?” Từ từ bước lên mấy bước, Bạch Khởi lạnh lùng hỏi.
“Cái này… cái này… đại nhân… Chúng tôi chuẩn bị đến phía trước hợp lại với nhóm lớn. Ngài biết ở vùng đất Hỗn Loạn thương nhân nhóm nhỏ hoàn toàn không thể đi lại được. Phía trước chúng tôi có đội hình lớn do mấy chục thương hội hợp thành, chúng tôi có chút việc nên bị nhỡ, phải vội vã đuổi theo họ. Ai ngờ, vừa đi qua một thôn lại gặp ngay Huyết lang đạo đoàn đang tàn sát thôn trang, chúng tôi lập tức quay đầu chuyển hướng định đi vòng qua, nhưng không ngờ vẫn bị bọn chúng phái người đuổi theo.” Đám hộ vệ nhìn lẫn nhau, không ai dám trả lời Bạch Khởi, cuối cùng thì vị đấu sư phải đứng ra nói lí nhí.
“Tàn sát thôn xóm?!” Bạch Khởi nghe xong câu này thì chau mày, trong lòng càng khẳng định hắn ra tay không có gì sai cả, bọn khốn kiếp này đã tàn sát thôn xóm thì hoàn toàn không bằng cầm thú, chúng chết cũng đáng đời.
“Vâng… Đúng thế, tàn sát thôn xóm. Hai năm nay Vương quốc không có hơi sức mà quản lí nơi đây, còn rút đi quân đội đóng giữ, khiến tỉnh La Đức hoàn toàn biến thành địa ngục, cũng chính là vùng đất Hỗn Loạn như mọi người thường nói. Bọn cướp kia đều là lũ súc sinh, không việc tàn ác nào mà chúng không làm, việc như tàn sát thôn xóm cũng thỉnh thoảng xảy ra. Bọn phản quân tuy có lành hơn tí, song cũng là một bọn cướp. Ngoài mấy thế lực có hạn ra thì vùng đất Hỗn Loạn không còn một người tốt nào nữa, người ở đây giống như sống ở địa ngục vậy, nếu không thể thoát li, e rằng bây giờ vùng đất Hỗn Loạn đã không có bình dân cư trú rồi.” Vị đấu sư thở dài, nói với vẻ vô cùng thương xót, giọng điệu toàn vẻ bất lực. Có thể thấy hắn cũng muốn giúp đỡ, nhưng khỗ nỗi không có khả năng đó.
Bạch Khởi không nói gì, vị đấu sư lại chắp tay cung kính trước Bạch Khởi khẩn cầu: “Đại nhân… Ngài cứu chúng tôi với, tôi ở đây cảm ơn ngài, song tôi khuyên ngài nên sớm rời khỏi vùng đất Hỗn Loạn này, chúng tôi cũng chuẩn bị rời khỏi đây quay về Tương Bình, nếu không, một khi bị người của Huyết lang đạo đoàn phát hiện ra thì chết chắc… Ngài có thể vẫn chưa biết Huyết lang đạo đoàn là một trong bốn thế lực lớn ở vùng đất Hỗn Loạn này, có đến 8000 người, nghe nói thủ lĩnh của bọn chúng là một đại đấu sư bậc cao nhất, thậm chí có tin đồn rằng hắn đã đột phá cấp đại đấu sư, tiến vào giai đoạn đấu linh rồi. Nếu bị chúng bắt gặp thì ngài…”
“Nói như thế thì Huyết lang đạo đoàn còn những người khác nữa? Hừ hừ… Vừa nãy các ngươi nói chúng đang tàn sát thôn xóm? Chúng có bao nhiêu người? Thực lực thế nào?” Bạch Khởi nghe xong câu nói đó thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn. Song đột nhiên hỏi vấn đề này khiến người khác không biết Bạch Khởi rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Cái này… Chúng có khoảng 300 tên, vừa nãy tách ra 100 tên truy giết chúng tôi, chắc còn 200 tên nữa, thế lực… tôi nghĩ chắc mạnh hơn đám này chút, song chắc cũng không quá mạnh, tuy chúng là người của Huyết lang đạo đoàn nhưng… nơi đây vốn gần Tương Bình, ở đây rất ít khi có chủ lực của Huyết lang đạo đoàn xuất hiện, bọn xuất hiện ở đây chỉ là phân nhánh, thực lực bình thường đều không mạnh.” Người đó tuy không biết Bạch Khởi hỏi vấn đề này làm gì, nhưng… hắn vẫn cứ nói thật ra, không dám giấu giếm gì. Ở đại lục Thiên Ân, kẻ mạnh luôn được tôn kính, kẻ yếu đều giữ sự kính nể đúng mực đối với kẻ mạnh, huống hồ Bạch Khởi vừa cứu họ, thực lực thể hiện ra cũng khiến họ kinh sợ.
“Thôn trang ở đâu?” Bạch Khởi nghe xong thì gật đầu và hỏi nhỏ.
Thực ra vừa rồi Bạch Khởi hỏi dò thế là vì muốn biết đối phương có mạnh không, nếu không mạnh thì tiêu diệt luôn, không những có thể tăng điểm giao dịch lại còn có thể làm suy yếu lực lượng địch, vì dù sao hắn cũng đã kết thù oán với Huyết lang đạo đoàn rồi. Thế thì phải tấn công đối thủ không từ thủ đoạn nào, vì tuy hiện tại Huyết lang đạo đoàn có lẽ chưa biết hắn là ai, cũng có thể chưa tìm được hắn, nhưng đến ngày nào đó sẽ biết, sẽ tìm đến hắn, trước lúc đó hắn sẽ dốc toàn lực tấn công đối phương, đồng thời cũng muốn kiếm điểm giao dịch cho hắn.
Lúc này nghe nói thực lực đối phương không mạnh, Bạch Khởi tự nhiên có ý định chuẩn bị diệt sạch bọn khốn kiếp đó.
“Cái này… Tây Nam… 3 dặm…” Vị đấu sư ngập ngừng trả lời.
“Thế này nhé… Các ngươi cứ đi tiếp, tiếp tục đuổi theo đoàn thương nhân, ta biết các ngươi mạo hiểm đi độc lập thế này, chắc là vụ làm ăn này rất quan trọng với các ngươi, các ngươi đi đi, còn bọn cướp ở đó thế lực không mạnh thì cứ giao cho ta là được rồi, ta đảm bảo… chúng không còn một tên sống sót, còn việc của các ngươi cũng sẽ không ai biết.” Bạch Khởi gật đầu nói. Nói rồi cùng Tiêu Thiên đi về nơi xa, tiến thẳng về thôn trang cách 3 dặm hướng Tây Nam.
Nhìn theo hướng Bạch Khởi bỏ đi, vị đấu sư đó ánh mắt hơi phức tạp, thở một hơi dài thườn thượt, lẩm bẩm: “Nếu hắn không chết thì tương lai tên của hắn nhất định sẽ lưu truyền khắp vùng đất Hỗn Loạn… Ừm… Bạch Khởi à… Cái tên này… ta sẽ làm người đầu tiên truyền phát để mọi người biết việc ngươi làm, cho dù… ngươi chết trong cuộc chiến lần này.”
Nói rồi hắn đứng thẳng người, hô hào nhóm thương nhân tiếp tục lên đường. Còn Bạch Khởi phía đằng kia đã nhanh chóng đến được nông trang ở xa rồi. Bây giờ tuy Bạch Khởi vẫn đang gánh trọng lượng 500 kg, nhưng đã bỏ vòng trọng lực ra, hàn thiết trên người không những giúp hắn tăng cường phòng ngự kiên cố, ngoài ra không hề gây ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn, Bạch Khởi đã hoàn toàn thích ứng với trọng lượng này.
Lúc Bạch Khởi mặt đầy hưng phấn dẫn theo Tiêu Thiên đến thôn trang mà vị đấu sư chỉ chuẩn bị giết bọn cướp đó, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nét mặt vốn đang tươi cười bỗng trở nên vô cùng u ám, thậm chí có chút dữ tợn.
Xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một cảnh tượng địa ngục trần gian, các ngôi nhà trong thôn trang đã bị đốt rụi, ở đầu thôn mấy ông già vừa chết, trên mình có mấy vết thương, rõ ràng đã bị giết một cách tàn nhẫn, mấy đứa trẻ nằm trên vệ đường đầu thôn, mất đầu, chết mà vẻ mặt còn mang nỗi khiếp đảm.
Phía đằng xa còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc, từ trong những căn nhà chưa bị đốt cháy ở cách đó tầm trăm mét có thể nghe thấy tiếng kêu thê thảm của phụ nữ và tiếng khóc ré của trẻ con lẫn tiếng cười nham hiểm của bọn cướp đó.
Bình luận facebook