Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
- Không phải chứ? Ta nghĩ Lý Linh huynh đệ đây sẽ không để ý, đúng không…
Bạch Khởi sao khi nhìn Lý Tầm Hoan trước mặt một cái nói.
- Đương nhiên đệ sẽ mặc kệ huynh ấy… chuyện của tam ca đệ sẽ không nói lung tung… nhưng… Bạch đại ca vừa nãy huynh nói tam ca của đệ là gì? Tuyệt thế gì đệ chưa nghe rõ…
Lý Linh nhìn Bạch Khởi vẻ mặt hiếu kỳ hỏi, trong mắt to to tràn đầy vẻ nghi vấn.
- Cái này a… ha hả… em họ à, kì thực không có gì, chẳng qua là bọn họ nói bậy mà thôi, đúng rồi, sao đệ ra ngoài rồi? Ta nhớ là phụ thân của đệ không cho đệ ra ngoài mà?
Lý Tầm Hoan vội vàng hỏi lảng sang chuyện khác.
- Cái này a… là ta lén ra đây…
Lý Linh có chút e ngại, sau khi nhìn Bạch Khởi một cái rồi nói.
- A… vậy sao… Ừm… không nói cái này, hôm nay ra đây chúng ta nên uống rượu thỏa thích, sau khi uống xong để tam ca đệ đưa đệ về là được rồi… ha ha… uống nào… hôm nay có rượu hôm nay say.
Bạch Khởi cười ha ha, vỗ vỗ vai Lý Linh, khoác tay lên đối phương thân mật nói, hoàn toàn không để ý đến Lý Linh mặt đã đỏ lên, sắc mặt quái dị của Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư.
- Uống rượu… nào…
Lý Tầm Hoan cũng cười ha ha, một tay nắm lấy tay Bạch Khởi đang để trên thân của Lý Linh sau đó nói như thế.
Bốn người uống sảng khoái. Tâm tình nhân sinh, nhưng Bạch Khởi cảm thấy hai tên Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư hôm nay biểu hiện có chút quái dị, thần thái có chút ngại ngùng, gần như không được bình thường, chỉ có Bạch Khởi là như bình thường, lời nói hùng hồn gì ngay cả những chuyện mà thường ngày ba người thường nói với nhau Bạch Khởi cũng đều nói ra hết, lúc đó Lý Linh nghe say sưa, ví dụ như nói là Lý Tầm Hoan theo đuổi quý tộc thiếu phụ nào đó, chuyện Bối Tác Tư ức hiếp Bá Tước nào đó từ bên ngoài tới, đều bị moi ra hết, nhưng sắc mặt của hai người được nói tới rất là kỳ dị không có đáp trả.
Sau một phen uống sảng khoái, Bạch Khởi đã bất tỉnh nhân sự, bị đưa về nhà, lúc Bạch Khởi tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai rồi.
Bạch Khởi không biết tối hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mơ hồ là mình được ba người Lý Linh bọn họ đưa về đây, về chuyện khác Bạch Khởi nhớ không rõ, dường như xảy ra một số chuyện, cụ thể là chuyện gì Bạch Khởi không biết.
Bạch Khởi càng không thể biết kết cục tội nghiệp của hai người Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan.
Trong đêm đen kịt, đi trên đường rộng được vây quanh bởi hoàng cung, hai người Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư sắc mặt kì dị theo sau Lý Linh, uống xong rượu, mặt của Lý Linh có chút ửng đỏ, thần sắc có chút mê ly, đi ở phía trước, lảo đảo, tỳ nữ của Lý Tầm Hoan từ trước tới giờ không cho ai tiếp xúc một trái một phải vịnh Lý Linh.
- Ta nói này… Muội muội… muội lại trộm Thượng cổ Ma pháp bảo của phụ thân chạy ra đây? Thật là, lại còn hóa trang thành một nam nhân, nhưng vật này chỉ có thể thay đổi hình dáng nam nữ bên ngoài, tướng mạo rất khó sửa đổi, lúc trước muội cũng trộm qua mấy lần nhưng không có chạy ra đây, lần này tại sao lại ra đây? Chẳng lẽ bọn thị vệ hoàng cung hôm nay đều uống thuốc rồi? Thả cho muội ra đây?
Lý Tầm Hoan vẻ mặt khó lí giải theo sau Lý Linh hỏi như thế.
- Đương nhiên không phải… lần này muội không chỉ trộm Thượng cổ Ma pháp của phụ thân mà còn trộm luôn Kim Bài, bọn thị vệ kia đương nhiên không dám cản muội… Hi hi… muội thông minh chứ… Đúng rồi… chuyện hôm nay huynh không được nói cho bất cứ ai biết…
Lý Linh xoay đầu lại cười hì hì trước mặt Lý Tầm Hoan nói, nhưng thần thái kia đã có thể thấy được cô ấy đã men say mông lung rồi, nhưng vẫn giữ một chút tỉnh táo.
- Được rồi… Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ không nói cho người khác biết… muội là thân sinh muội muội của ta, sao ta có thể bán đứng muội được?
Lý Tầm Hoan sau khi nghe xong câu này bất đắc dĩ gật gật đầu nói.
- Đặc biệt không được nói cho Bạch Khởi nghe, biết chưa? Không được nói cho huynh ấy biết muội là con gái! Càng không được nói với huynh ấy biết muội là ai! Nếu không huynh sẽ không xong với muội đâu! Muội sẽ nói hết mọi chuyện của huynh cho phụ hoàng nghe…
Lý Linh uy hiếp nói, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Bạch Khởi.
- Oạch… Ta biết… nhưng…
Lý Tầm Hoan đang vừa muốn nói cái gì, nhưng lời còn chưa nói xong, bên kia Lý Linh đã đẩy hai tỳ nữ của Lý Tầm Hoan ra, đi đến bên cạnh Bối Tác Tư, chống nạnh hung hãn nói:
- Tiểu Bối, đừng nói là ta không nói với ngươi, ngươi mà dám nói chuyện này ra ngoài, để Bạch Khởi biết, ta đảm bảo ngươi sẽ vĩnh viễn không về được Vương Đô!! Ta còn đảm bảo suốt đời này ngươi sẽ không dám gặp người khác!
- Oạch… Ta biết… Ta biết rồi cô nãi nãi. Ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung, cô có thể yên tâm… ai không biết Bối Tác Tư ta trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ cô… ta tuyệt đối sẽ giữ bí mật…
Bối Tác Tư nghe xong lập tức làm động tác như gà mổ thóc nói.
Lý Tầm Hoan bên cạnh thấy như thế lắc lắc đầu, nói thầm:
- Người ta nói Bối Tác Tư không sợ trời không sợ đất, ai mà có thể biết được tên này thấy muội muội bảo bối của ta như chuột gặp mèo, bảo hắn đi hướng Đông hắn không dám đi hướng Tây… Ai… nỗi ám ảnh của thời thơ ấu a… đây đều là nỗi ám ảnh của thời thơ ấu a… đứa trẻ tội nghiệp.
Không biết thời thơ ấu của Bối Tác Tư gặp phải chuyện gì, cũng không ai để ý Lý Linh đang đứng ở Bối Tác Tư bây này trong lúc nói chuyện đã xoay đầu lại hỏi Lý Tầm Hoan:
- Đúng rồi… Tam ca… vừa nãy huynh vừa nói gì? Nhưng gì?
- Oạch… Không có gì… ta chỉ là giả sử… có phải là muội… thích Bạch Khởi rồi?
Lý Tầm Hoan cẩn thận hỏi, phải cẩn thận hỏi bởi vì hắn hiểu rõ muội muội ngày thường ôn hòa như nước như này, một khi đụng chuyện gì cô ấy cũng không muốn để người khác nhắc đến, hoặc là không muốn người khác biết, lúc không muốn để người khác nói đến chuyện này… sẽ trở thành một người khác… nổi điên lên tuyệt đối không phải là nói đùa, nỗi ám ảnh thời thơ ấu của Bối Tác Tư là lúc đó do tiểu tử không kín miệng, kết quả như thế nào… Bối Tác Tư trời không sợ đất không sợ bây giờ lại nhớ rõ mồn một… xem ra muội muội này của mình khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi…
- Bạch Khởi? Hì hì… hắn rất được đấy… muội quả thật… không đúng… huynh quan tâm nhiều vậy làm gì! Chuyện của muội, muội tự biết là được rồi, muội thích Bạch Khởi hay không liên quan gì đến huynh? Hứ… muội tự về… đúng rồi… bọn người các ngươi đi theo ta…
Lý Linh có chút ngại ngùng nói, nhưng lời chưa nói hết đã tỉnh ngộ, vội vàng chữa lời, nói xong hừ lạnh một tiếng, gọi bốn thị vệ của Lý Tầm Hoan xoay người đi khỏi, khiến hai người Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan nhìn nhau cười khổ.
- Ách… Ta nói này… Tầm Hoan… muội muội của ngươi chắc không phải là thích Bạch Khởi thật chứ…
Bối Tác Tư đi qua cẩn thận hỏi.
- Ài… ta thấy có khả năng… nhưng… ai biết được… hay tiểu tử nhà ngươi cũng thích em gái ta? Ha… như thế thì hay rồi, sau này ngươi phải chiến đấu với Bạch Khởi rồi, hai người các ngươi bất kể người nào thắng người nào thua cũng phải gọi ta một tiếng Tam ca, hắc hắc…
Lý Tầm Hoan vẻ mặt nham hiểm cười nói…
Lời của hắn khiến Bối Tác Tư run run, sau đó nhìn Lý Tầm Hoan một cái, vỗ vỗ ngực nói với Lý Tầm Hoan:
- Ngươi sai rồi, tuy rằng muội muội của ngươi xinh đẹp như hoa, nhưng… Bối Tác Tư ta vợ nào cũng dám cưới, ai cũng cũng dám lấy chỉ là không dám lấy cô ta… nếu như ta cưới cô ta sau này sẽ không cách nào sống nổi, chuyện tốt như thế này hãy để cho Bạch Khởi đi,… Ô… ta đang nghĩ nếu bọn họ thật sự mà thành, đó không hẳn không phải là một chuyện tốt, tiềm lực Bạch Khởi ngươi cũng thấy được rồi, tương lai có quan hệ cùng với chúng ta tuyệt đối là một chuyện tốt, tuy rằng… bây giờ chúng ta đã thân lắm rồi… hắc hắc nhưng thân càng thân hơn sẽ càng tốt mà… huống hồ… nếu cô ta gả cho Bạch Khởi, có người lo… ta nghĩ ta nhất định tốt hơn rất nhiều…
- Oạch… ngươi nói không sai a… ta thấy được… nhưng… Oạch, bên muội muội ta còn phải coi bản thân nó, ai dám ép nó a…
Lý Tầm Hoan gật gật đầu nói như thế.
Không để ý tới hai gã đàn ông hèn mọn kia, Lý Linh đi ra mấy dặm đột ngột quay đầu lại sau khi trợn mắt nhìn hai người một cái hét lớn:
- Hai người nhớ đấy, sau này có chuyện gì đều phải dắt muội theo, đặc biệt là chuyện của Bạch Khởi, nếu như muội biết các người đi với Bạch Khởi không dắt theo muội… vậy các huynh xong rồi đấy!
Nói xong bước đi cũng không quay đầu lại, để lại hai người nhìn nhau cười khổ, Bối Tác Tư một lát sau đau khổ nói:
- Xong rồi… xong rồi… cuối cùng xong rồi, sau này ta không có ngày tháng tốt đẹp nữa rồi…
- Ta biết… Ta biết… Không riêng gì ngươi… Ta cũng xong đời rồi. Trời ạ, sau này cô ta đi theo chúng ta, sao ta có thể đi yêu đương, sao có thể ôm gái… sao có thể biểu đạt tình yêu với những tiểu thư xinh đẹp gợi cảm? A… trời ạ… có để người ta sống không…
Lý Tầm Hoan cũng đau khổ khóc thét lên.
Nhưng mà hai người nham hiểm này nói những lời nói nhảm của bọn họ, cách nghĩ dơ bẩn vô sỉ kia, Bạch Khởi không thể biết, cho nên đêm này ánh trăng vằng vặt ở trên trời, Bạch Khởi đang nằm ở trong phòng ở khuôn viên lớn của Bạch Gia, dưới sự hầu hạ của Tinh Linh nữ nô Bích Lợi Tư, thoải mái ngủ say trên giường, những lời nói của hai người này Bạch Khởi căn bản hoàn toàn không biết gì.
Buổi sáng ngày thứ hai lúc Bạch Khởi tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đã chiếu vào trong phòng, Bối Tác Tư quỳ ở đầu giường ngủ say ở đó, Bạch Khởi ngồi dậy thấy thấy Bích Lợi Tư ngủ say bất giác khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Bạch Khởi kéo tấm mền lên, mặc xong quần áo, lấy mền đắp lên thân Bích Lợi Tư, sao đó từ từ ẵm Bích Lợi Tư lên giường, nhìn tinh linh chìm vào giấc ngủ kia, trong lòng Bạch Khởi ấm áp, còn có một tâm trạng khác, không khỏi cảm khái về sự lựa chọn chính xác lúc đầu của mình…
Bạch Khởi sao khi nhìn Lý Tầm Hoan trước mặt một cái nói.
- Đương nhiên đệ sẽ mặc kệ huynh ấy… chuyện của tam ca đệ sẽ không nói lung tung… nhưng… Bạch đại ca vừa nãy huynh nói tam ca của đệ là gì? Tuyệt thế gì đệ chưa nghe rõ…
Lý Linh nhìn Bạch Khởi vẻ mặt hiếu kỳ hỏi, trong mắt to to tràn đầy vẻ nghi vấn.
- Cái này a… ha hả… em họ à, kì thực không có gì, chẳng qua là bọn họ nói bậy mà thôi, đúng rồi, sao đệ ra ngoài rồi? Ta nhớ là phụ thân của đệ không cho đệ ra ngoài mà?
Lý Tầm Hoan vội vàng hỏi lảng sang chuyện khác.
- Cái này a… là ta lén ra đây…
Lý Linh có chút e ngại, sau khi nhìn Bạch Khởi một cái rồi nói.
- A… vậy sao… Ừm… không nói cái này, hôm nay ra đây chúng ta nên uống rượu thỏa thích, sau khi uống xong để tam ca đệ đưa đệ về là được rồi… ha ha… uống nào… hôm nay có rượu hôm nay say.
Bạch Khởi cười ha ha, vỗ vỗ vai Lý Linh, khoác tay lên đối phương thân mật nói, hoàn toàn không để ý đến Lý Linh mặt đã đỏ lên, sắc mặt quái dị của Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư.
- Uống rượu… nào…
Lý Tầm Hoan cũng cười ha ha, một tay nắm lấy tay Bạch Khởi đang để trên thân của Lý Linh sau đó nói như thế.
Bốn người uống sảng khoái. Tâm tình nhân sinh, nhưng Bạch Khởi cảm thấy hai tên Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư hôm nay biểu hiện có chút quái dị, thần thái có chút ngại ngùng, gần như không được bình thường, chỉ có Bạch Khởi là như bình thường, lời nói hùng hồn gì ngay cả những chuyện mà thường ngày ba người thường nói với nhau Bạch Khởi cũng đều nói ra hết, lúc đó Lý Linh nghe say sưa, ví dụ như nói là Lý Tầm Hoan theo đuổi quý tộc thiếu phụ nào đó, chuyện Bối Tác Tư ức hiếp Bá Tước nào đó từ bên ngoài tới, đều bị moi ra hết, nhưng sắc mặt của hai người được nói tới rất là kỳ dị không có đáp trả.
Sau một phen uống sảng khoái, Bạch Khởi đã bất tỉnh nhân sự, bị đưa về nhà, lúc Bạch Khởi tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai rồi.
Bạch Khởi không biết tối hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mơ hồ là mình được ba người Lý Linh bọn họ đưa về đây, về chuyện khác Bạch Khởi nhớ không rõ, dường như xảy ra một số chuyện, cụ thể là chuyện gì Bạch Khởi không biết.
Bạch Khởi càng không thể biết kết cục tội nghiệp của hai người Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan.
Trong đêm đen kịt, đi trên đường rộng được vây quanh bởi hoàng cung, hai người Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư sắc mặt kì dị theo sau Lý Linh, uống xong rượu, mặt của Lý Linh có chút ửng đỏ, thần sắc có chút mê ly, đi ở phía trước, lảo đảo, tỳ nữ của Lý Tầm Hoan từ trước tới giờ không cho ai tiếp xúc một trái một phải vịnh Lý Linh.
- Ta nói này… Muội muội… muội lại trộm Thượng cổ Ma pháp bảo của phụ thân chạy ra đây? Thật là, lại còn hóa trang thành một nam nhân, nhưng vật này chỉ có thể thay đổi hình dáng nam nữ bên ngoài, tướng mạo rất khó sửa đổi, lúc trước muội cũng trộm qua mấy lần nhưng không có chạy ra đây, lần này tại sao lại ra đây? Chẳng lẽ bọn thị vệ hoàng cung hôm nay đều uống thuốc rồi? Thả cho muội ra đây?
Lý Tầm Hoan vẻ mặt khó lí giải theo sau Lý Linh hỏi như thế.
- Đương nhiên không phải… lần này muội không chỉ trộm Thượng cổ Ma pháp của phụ thân mà còn trộm luôn Kim Bài, bọn thị vệ kia đương nhiên không dám cản muội… Hi hi… muội thông minh chứ… Đúng rồi… chuyện hôm nay huynh không được nói cho bất cứ ai biết…
Lý Linh xoay đầu lại cười hì hì trước mặt Lý Tầm Hoan nói, nhưng thần thái kia đã có thể thấy được cô ấy đã men say mông lung rồi, nhưng vẫn giữ một chút tỉnh táo.
- Được rồi… Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ không nói cho người khác biết… muội là thân sinh muội muội của ta, sao ta có thể bán đứng muội được?
Lý Tầm Hoan sau khi nghe xong câu này bất đắc dĩ gật gật đầu nói.
- Đặc biệt không được nói cho Bạch Khởi nghe, biết chưa? Không được nói cho huynh ấy biết muội là con gái! Càng không được nói với huynh ấy biết muội là ai! Nếu không huynh sẽ không xong với muội đâu! Muội sẽ nói hết mọi chuyện của huynh cho phụ hoàng nghe…
Lý Linh uy hiếp nói, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Bạch Khởi.
- Oạch… Ta biết… nhưng…
Lý Tầm Hoan đang vừa muốn nói cái gì, nhưng lời còn chưa nói xong, bên kia Lý Linh đã đẩy hai tỳ nữ của Lý Tầm Hoan ra, đi đến bên cạnh Bối Tác Tư, chống nạnh hung hãn nói:
- Tiểu Bối, đừng nói là ta không nói với ngươi, ngươi mà dám nói chuyện này ra ngoài, để Bạch Khởi biết, ta đảm bảo ngươi sẽ vĩnh viễn không về được Vương Đô!! Ta còn đảm bảo suốt đời này ngươi sẽ không dám gặp người khác!
- Oạch… Ta biết… Ta biết rồi cô nãi nãi. Ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung, cô có thể yên tâm… ai không biết Bối Tác Tư ta trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ cô… ta tuyệt đối sẽ giữ bí mật…
Bối Tác Tư nghe xong lập tức làm động tác như gà mổ thóc nói.
Lý Tầm Hoan bên cạnh thấy như thế lắc lắc đầu, nói thầm:
- Người ta nói Bối Tác Tư không sợ trời không sợ đất, ai mà có thể biết được tên này thấy muội muội bảo bối của ta như chuột gặp mèo, bảo hắn đi hướng Đông hắn không dám đi hướng Tây… Ai… nỗi ám ảnh của thời thơ ấu a… đây đều là nỗi ám ảnh của thời thơ ấu a… đứa trẻ tội nghiệp.
Không biết thời thơ ấu của Bối Tác Tư gặp phải chuyện gì, cũng không ai để ý Lý Linh đang đứng ở Bối Tác Tư bây này trong lúc nói chuyện đã xoay đầu lại hỏi Lý Tầm Hoan:
- Đúng rồi… Tam ca… vừa nãy huynh vừa nói gì? Nhưng gì?
- Oạch… Không có gì… ta chỉ là giả sử… có phải là muội… thích Bạch Khởi rồi?
Lý Tầm Hoan cẩn thận hỏi, phải cẩn thận hỏi bởi vì hắn hiểu rõ muội muội ngày thường ôn hòa như nước như này, một khi đụng chuyện gì cô ấy cũng không muốn để người khác nhắc đến, hoặc là không muốn người khác biết, lúc không muốn để người khác nói đến chuyện này… sẽ trở thành một người khác… nổi điên lên tuyệt đối không phải là nói đùa, nỗi ám ảnh thời thơ ấu của Bối Tác Tư là lúc đó do tiểu tử không kín miệng, kết quả như thế nào… Bối Tác Tư trời không sợ đất không sợ bây giờ lại nhớ rõ mồn một… xem ra muội muội này của mình khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi…
- Bạch Khởi? Hì hì… hắn rất được đấy… muội quả thật… không đúng… huynh quan tâm nhiều vậy làm gì! Chuyện của muội, muội tự biết là được rồi, muội thích Bạch Khởi hay không liên quan gì đến huynh? Hứ… muội tự về… đúng rồi… bọn người các ngươi đi theo ta…
Lý Linh có chút ngại ngùng nói, nhưng lời chưa nói hết đã tỉnh ngộ, vội vàng chữa lời, nói xong hừ lạnh một tiếng, gọi bốn thị vệ của Lý Tầm Hoan xoay người đi khỏi, khiến hai người Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan nhìn nhau cười khổ.
- Ách… Ta nói này… Tầm Hoan… muội muội của ngươi chắc không phải là thích Bạch Khởi thật chứ…
Bối Tác Tư đi qua cẩn thận hỏi.
- Ài… ta thấy có khả năng… nhưng… ai biết được… hay tiểu tử nhà ngươi cũng thích em gái ta? Ha… như thế thì hay rồi, sau này ngươi phải chiến đấu với Bạch Khởi rồi, hai người các ngươi bất kể người nào thắng người nào thua cũng phải gọi ta một tiếng Tam ca, hắc hắc…
Lý Tầm Hoan vẻ mặt nham hiểm cười nói…
Lời của hắn khiến Bối Tác Tư run run, sau đó nhìn Lý Tầm Hoan một cái, vỗ vỗ ngực nói với Lý Tầm Hoan:
- Ngươi sai rồi, tuy rằng muội muội của ngươi xinh đẹp như hoa, nhưng… Bối Tác Tư ta vợ nào cũng dám cưới, ai cũng cũng dám lấy chỉ là không dám lấy cô ta… nếu như ta cưới cô ta sau này sẽ không cách nào sống nổi, chuyện tốt như thế này hãy để cho Bạch Khởi đi,… Ô… ta đang nghĩ nếu bọn họ thật sự mà thành, đó không hẳn không phải là một chuyện tốt, tiềm lực Bạch Khởi ngươi cũng thấy được rồi, tương lai có quan hệ cùng với chúng ta tuyệt đối là một chuyện tốt, tuy rằng… bây giờ chúng ta đã thân lắm rồi… hắc hắc nhưng thân càng thân hơn sẽ càng tốt mà… huống hồ… nếu cô ta gả cho Bạch Khởi, có người lo… ta nghĩ ta nhất định tốt hơn rất nhiều…
- Oạch… ngươi nói không sai a… ta thấy được… nhưng… Oạch, bên muội muội ta còn phải coi bản thân nó, ai dám ép nó a…
Lý Tầm Hoan gật gật đầu nói như thế.
Không để ý tới hai gã đàn ông hèn mọn kia, Lý Linh đi ra mấy dặm đột ngột quay đầu lại sau khi trợn mắt nhìn hai người một cái hét lớn:
- Hai người nhớ đấy, sau này có chuyện gì đều phải dắt muội theo, đặc biệt là chuyện của Bạch Khởi, nếu như muội biết các người đi với Bạch Khởi không dắt theo muội… vậy các huynh xong rồi đấy!
Nói xong bước đi cũng không quay đầu lại, để lại hai người nhìn nhau cười khổ, Bối Tác Tư một lát sau đau khổ nói:
- Xong rồi… xong rồi… cuối cùng xong rồi, sau này ta không có ngày tháng tốt đẹp nữa rồi…
- Ta biết… Ta biết… Không riêng gì ngươi… Ta cũng xong đời rồi. Trời ạ, sau này cô ta đi theo chúng ta, sao ta có thể đi yêu đương, sao có thể ôm gái… sao có thể biểu đạt tình yêu với những tiểu thư xinh đẹp gợi cảm? A… trời ạ… có để người ta sống không…
Lý Tầm Hoan cũng đau khổ khóc thét lên.
Nhưng mà hai người nham hiểm này nói những lời nói nhảm của bọn họ, cách nghĩ dơ bẩn vô sỉ kia, Bạch Khởi không thể biết, cho nên đêm này ánh trăng vằng vặt ở trên trời, Bạch Khởi đang nằm ở trong phòng ở khuôn viên lớn của Bạch Gia, dưới sự hầu hạ của Tinh Linh nữ nô Bích Lợi Tư, thoải mái ngủ say trên giường, những lời nói của hai người này Bạch Khởi căn bản hoàn toàn không biết gì.
Buổi sáng ngày thứ hai lúc Bạch Khởi tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đã chiếu vào trong phòng, Bối Tác Tư quỳ ở đầu giường ngủ say ở đó, Bạch Khởi ngồi dậy thấy thấy Bích Lợi Tư ngủ say bất giác khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Bạch Khởi kéo tấm mền lên, mặc xong quần áo, lấy mền đắp lên thân Bích Lợi Tư, sao đó từ từ ẵm Bích Lợi Tư lên giường, nhìn tinh linh chìm vào giấc ngủ kia, trong lòng Bạch Khởi ấm áp, còn có một tâm trạng khác, không khỏi cảm khái về sự lựa chọn chính xác lúc đầu của mình…
Bình luận facebook