Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
- Cho ta? Vì sao? Ông không phải là…?
Bạch Khởi nghe xong lời nói đó có chút ngây người nói, hắn không hiểu Lưu Dịch Tư có ý gì mà một thứ quan trọng như vậy lại giao cho mình dễ dàng như thế? Nói thực, vì tấm bản đồ này và cả kho báu này mà An Đức Liệt đã biến lão nhân gia này thành ra bộ dạng như vậy, ông ấy đền không chịu nói ra, thế nhưng bây giờ lại nói với Bạch Khởi đơn giản như vậy, điều này khiến cho Bạch Khởi khó tránh có chút không thích ứng được.
- Ta không phải là chết vẫn giữ cái bí mật này không chịu nói ra sao? Ha ha… muốn Lưu Dịch Tư ta là một Thất Tinh Đấu Hoàng được người tôn sùng, nhiều năm như vậy ta luôn nỗ lực vì sự phục hồi của Đế Quốc Huy Hoàng, tuy ta không phải là người trong hoàng thất, nhưng ta thực sự là một quý tộc trung thành nhất, nhưng đã nhiều năm như vậy trôi qua mà ta vẫn chưa có được thành công nào, năm đó ta đã quyết định giao số tài sản này cho một người mà ta có thể nhìn trúng, An Đức Liệt ban đầu chính là đối tượng khảo nghiệm ban đầu của ta… tuy nhiên tiếc là sau khi trải qua quan sát, ta phát hiện An Đức Liệt không phải là người ta cần tìm, hắn… không có tư cách để có được số tài sản này, số tiền này rơi vào tay hắn cũng chỉ là quá lãng phí mà thôi, không những không thực hiện được lý tưởng của ta, trái lại sẽ đem đến tai họa cho cả phương Đông, bởi vậy ta đã từ bỏ cái ý định giao số tài sản này cho An Đức Liệt, hơn nữa ta nói cho hắn, số tiền này ta chỉ giao cho hậu nhân của Đế Quốc Huy Hoàng, thế nhưng không ngờ An Đức Liệt lại nhân cơ hội ta không phòng bị mà hạ độc với ta, hơn nữa còn phái người truy sát ta, đến bây giờ ta trở thành bộ dạng như này… ngươi nói… ta có thể giao số tiền này cho hắn không? Đây cơ bản chính là đang nằm mơ… bởi vậy đến bây giờ ta vẫn chưa giao thứ này cho hắn.
Lưu Dịch Tư có chút hận ý nói.
Nói đến đây ông ấy dừng lại một chút sau đó nhìn về phía Bạch Khởi trước mặt, sau khi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lượt tiếp tục nói:
- Sở dĩ giao cho ngươi… Đó là bởi vì ngươi lúc đầu đã từng giúp lão phu, ngươi cũng không biết ta là ai mà lại giúp ta… điều này khiến ta rất cảm động… hơn nữa… chỉ trong mấy năm ngắn ngủi ngươi đã từ một Đấu Sĩ nhỏ bé nhảy lên cấp Đấu Vương, hơn nữa còn làm đến Thượng Tướng Quân đoàn trưởng của Ba Phạt Lợi Á, ha ha… Bộ Thống Soái… nếu ta nhớ không nhầm, Bộ Thống Soái là danh hiệu Bất Diệt Hoàng Triều còn lưu lại, phàm là người có thể tiến vào Bộ Thống Soái đều là nhân vật quyền khuynh nhất phương, ngươi ở cái tuổi này mà đã có thể tiến vào Bộ Thống Soái, thực sự ngoài dự đoán của ta… tương lai tiền đồ của ngươi sẽ không giới hạn, tặng số tài sản này cho ngươi cũng chẳng có gì… có điều… ngươi phải đồng ý với ta một chuyện… không coi là giao dịch, cứ coi như là ngươi giúp ta, một lão quỷ đã sắp chết này là được rồi.
- Chuyện gì?
Bạch Khởi sửng sốt một chút lập tức hỏi.
- Thực ra không có gì… ta chỉ là muốn ngươi đồng ý với ta một việc… nếu tương lai có một ngày… ngươi thành công sự thống trị, vậy thì… phải giúp ta tìm lại hậu đại hoàng thất của Đế Quốc Huy Hoàng, giao cho họ một phần đất, bảo đảm cho bọn họ trọn đời phú quý…
Lưu Dịch Tư ngồi trong bình sành nhìn Bạch Khởi trước mặt sau đó lẳng lặng nói như thế.
- Được… ta có thể đồng ý với ông… có điều… lão nhân gia nói mình là người sắp chết ư? Ta thấy không phải chứ…
Bạch Khởi nghe xong lời này gật đầu sau đó nói như vậy.
- Ha ha… đúng rồi… ta vẫn chưa chết được… có điều đã thành ra bộ dạng này rồi, hơn nữa bí mật cuối cùng của ta đã nói ra rồi, vậy thì ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì… tiểu tử giải quyết ta đi… coi như giúp lão phu một tay… Lưu Dịch Tư ta anh hùng một đời không ngờ khi trên tứ chi không toàn vẹn, bộ dạng như vậy của ta cơ bản chính là một phế nhân còn sống, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lưu Dịch Tư ngồi trong bình sành sắc mặt trắng bệch nhìn Bạch Khởi sau đó thấp giọng nói như vậy, khi nói xong, trong ánh mắt xuất hiện sự kiên quyết và phức tạp.
Xem ra vị Thất Tinh Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư này đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ về cái chết rồi, dù sao ông ấy đã từng oai phong một cõi, đột nhiên bị mất đi chân tay, không còn nguyên vẹn, trở thành một phế nhân ông ấy không chịu nổi, nếu không phải ông ấy có cái bí mật này phải giữ kín thì ông ấy không muốn tài sản cuối cùng của Đế Quốc Huy Hoàng rơi vào tay kẻ khác thì có lẽ bây giờ Lưu Dịch Tư đã chết rồi…
- Phế nhân? Ta cũng không nghĩ như vậy… lão nhân gia, ông nói, nếu ta có thể chữa khỏi cho ông thì sao?
Bạch Khởi đứng đó khẽ cười nhìn Lưu Dịch Tư trước mặt nói như vậy.
- Chữa khỏi cho ta? Ha ha ha… ta bây giờ đã thành ra bộ dạng như vậy, nói thật cho dù là Hồng Y Đại giáo chủ đến cũng không thể chữa khỏi cho ta, trừ phi mấy vị Hồng Y Đại giáo chủ phối hợp hoặc là Giáo Hoàng đích thân ra tay… Có điều, điều này có thể sao? Người của Giáo Đình… ta hiểu rõ hơn ngươi, hơn nữa quan hệ giữa ta và bọn họ không tốt đẹp lắm, mấy năm nay cái tên An Đức Liệt đã bỏ vào người ta rất nhiều thuốc độc, cho dù là chân tay của ta có sống lại thì ta vẫn là một phế nhân. Muốn hoàn toàn chữa khỏi thì Giáo Hoàng cũng phải bận rộn một khoảng thời gian… huống chi muốn mời bọn họ cơ bản là không có khả năng… ha ha… tiểu tử, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho ta, cái mạng của lão già này sau này sẽ là của ngươi…
Lưu Dịch Tư rõ ràng đã coi câu nói này của Bạch Khởi là một lời nói đùa, giống như cười mà không phải cười nói vậy, hoàn toàn không cho là một việc.
- Vậy không chắc… hãy ăn đi.
Bạch Khởi nói, trong lúc nói đã lấy ra viên Cửu Chuyển Hồi Sinh Đan trực tiếp nhét vào trong miệng Lưu Dịch Tư, sau một lát, Lưu Dịch Tư liền cảm thấy một dòng khí dào dạt chảy xuôi, sau đó có chút ngứa ngứa, có điều sau mấy phút Lưu Dịch Tư phát hiện ra chân tay đã mất đi của mình lại trở về, điều này khiến cho Lưu Dịch Tư sửng sốt, ngay sau đó vận chuyển đấu khí, toàn thân đấu khí màu tím phun ra, trong nháy mắt bình sành xung quanh đã vỡ vụn, cả người đứng dậy, sau khi khi nhìn trái phải cơ thể mình liền cười ha hả, ngay sau đó tìm một bộ y phục mặc vào với tốc độ rất nhanh, chạy đến quỳ xuống trước mặt Bạch Khởi cung kính nói:
- Lưu Dịch Tư bái kiến chủ nhân!
- Ồ… Lưu lão, đây là…
Bạch Khởi có chút sững sờ, thực sự hắn muốn để Lưu Dịch Tư giúp mình, có điều lại không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, theo Bạch Khởi, nắm được lời này khiến cho Lưu Dịch Tư làm khách của mình cũng được rồi, nhưng không ngờ Lưu Dịch Tư sau khi khôi phục lại quỳ xuống đất nói một câu như vậy, trong lúc nhất thời lại khiến cho Bạch Khởi có chút khó mà chấp nhận.
- Vừa rồi ta đã nói, nếu ngài có thể cứu ta thì cái mạng này của ta là của chủ nhân ngài, Lưu Dịch Tư ta lời đã nói ra chính là đã nói ra, trước sau sẽ không thay đổi, xin chủ nhân lượng thứ, sau này lão nô sẽ đi theo bên cạnh chủ nhân.
Lưu Dịch Tư cung kính vạn phần nói, có điều lời nói như vậy lại khiến cho Bạch Khởi trong lòng có chút khó chịu, nhất thời lại có chút khó mà chấp nhận được.
Vội vàng kéo Lưu Dịch Tư lên, sau khi Bạch Khởi tạm thời đồng ý chuyện này đã bắt đầu dẫn Lưu Dịch Tư cùng đi ra ngoài sắp xếp những chuyện khác của Thanh Phong Thành, trong Thanh Phong Thành vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ví dụ như những tên quý tộc đầu hàng, còn cả tài sản của Liệt Diễm quốc, v.v., những việc này toàn bộ đều cần đến Bạch Khởi xử lý.
Phái người đưa bọn Lộ Đức về, để bọn họ tạm thời ở lại trong Thanh Phong Thành, sau đó sai Độc Cô Chiến Thiên một mình đi đến Liễu Thành, sau khi bảo hắn lấy ra bản đồ dưới con sư tử đá trước cổng thành chủ Liễu Thành cho mình liền tiếp nhận toàn bộ Thanh Phong Thành.
Đại chiến Thanh Phong Thành đã bắt gần một vạn người làm tù binh, những người này được Bạch Khởi phái người giám sát quản lý, quyết định xử lý cụ thể còn phải đợi ý của phía Vương Đô, còn về những chuyện khác Bạch Khởi cũng không làm quá nhiều, tìm kiếm các quan viên trước đây của Thanh Phong Thành, để bọn họ tạm thời quản lý Thanh Phong Thành, Bạch Khởi liền bắt đầu chỉnh đốn quân mã, sau đó phái người mang xác của An Đức Liệt gửi về Vương Đô.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện yên lặng trở lại, Bạch Khởi bắt đầu sai người tính toán tài sản trong Thanh Phong Thành, có điều đáng tiếc là An Đức Liệt cực kỳ hiếu chiến, Ba Phạt Lợi Á hơn năm mươi tỉnh mới nuôi được ba mươi quân đoàn, còn hắn dựa vào bảy tỉnh Tây Bắc hoang vắng lại nuôi hai mươi quân đoàn, vì vậy có thể thấy gánh nặng của hắn quá lớn, do đó ở chỗ An Đức Liệt không có nhiều kim tệ, cũng chỉ hơn tám mươi vạn kim tệ mà thôi, khiến cho Bạch Khởi muốn tham ô một chút cũng không được, có điều cũng may là trong quốc khố của An Đức Liệt ít nhiều cũng còn một số đồ đáng giá, ví dụ như vũ
Tin tức về Thanh Phong Thành được truyền đi bằng một tốc độ nhanh nhất, Bạch Khởi phái tám trăm kỵ binh dẫn theo một ngàn sáu trăm chiến mã cắm cờ hiệu chiến thắng ở ven đường chạy thẳng đến Thành Mân Côi Vương Đô, dọc đường đã phân tán tin tức đi, hơn nữa hiệu triệu tất cả các thành trì xung quanh đầu hàng, bảy tỉnh Tây Bắc đầu hàng Vương Đô, rất nhanh tin tức đã được truyền đi trong cả khu vực Tây Bắc.
Thành Mân Côi nguy nga tọa lạc ở vị trí chính giữa Đông Nam đại lục, Đô thành của Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á này đã từng thuộc về Bất Diệt Hoàng Triều thịnh cực một thời, nơi này đã trải qua ngàn năm mưa gió sừng sững không đổ. Lúc này trong Vương Cung của Thành Mân Côi, trên đại điện này, Quốc vương Lý Tự Minh của Ba Phạt Lợi Á ngồi trên ngai vàng, lẳng lặng nhìn mọi chuyện trước mắt… vẻ mặt ưu sầu bất lực, chiến sự giữa Ba Phạt Lợi Á và Tây Bắc vẫn đang nằm trong bờ vực bấp bênh, tuy tin tức chiến thắng ở lòng sông La Nạp đã truyền về nhưng muốn giải quyết vẫn không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành được, tuy nhiên đại quân của Gia Lam Đế Quốc ở phương Bắc đã bắt đầu tiếp cận, năm quân đoàn nhân mã lúc nào cũng có thể lấy lại Ba Phạt Lợi Á, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên chuyện phải thảo luận ngày hôm nay không phải là chuyện này, mà là chuyện sau chiến thắng ở lòng sông La Nạp, Nguyên soái La Bá Tì tiến cử hiền tài Bạch Khởi vào Bộ Thống Soái, về điều này Lý Tự Minh vô cùng tán thành, có điều bên dưới lại có một số ý kiến, trong lúc nhất thời khó mà thống nhất, có điều cũng may là Nguyên soái La Bá Tì bên này ủng hộ mạnh mẽ, trong Bộ Thống Soái có hai Nguyên soái ủng hộ La Bá Tì, Khâm Tát Tư vẫn giữ sự trầm mặc, cường thế của Bạch Khởi tiến vào hầu như thế không thể cản, thế nhưng Hầu Tước Lỗ Tân còn có mấy đại quý tộc khác ngăn cản chuyện này, lí do rất đơn giản… đó chính là Bạch Khởi vẫn còn quá trẻ, có thể cho tước vị, nhưng chuyện tiến vào Bộ Thống Soái vẫn tạm thời mắc kẹt một chút, khó tránh Bạch Khởi không tận tâm.
- Các vị. Chuyện Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái các vị thấy thế nào? Chuyện này đã thảo luận ba ngày rồi, tiền tuyến đang tác chiến, có công không thưởng e là sẽ khiến cho các tướng lĩnh nơi tiền tuyến trái tim lạnh giá, hơn nữa đại chiến ở Gia Lăng Quan lần trước chỉ hàm thưởng cho các tướng sĩ quan, ngay đến kim tệ cũng không phát, lần này có lẽ phải bổ sung, các vị hãy nhanh chóng có quyết định…
Lý Tự Minh ngồi đó nhìn các đại thần trước mặt cao giọng nói như vậy.
- Điều này… Bệ hạ, Bạch Khởi lập chiến công hẳn là nên có thưởng, thần thấy lần này để Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái là được, dù sao đây cũng là sự tiến cử của Nguyên soái La Bá Tì, hơn nữa Bạch Khởi đã đủ tư cách để tiến vào Bộ Thống Soái.
Một lão Nguyên soái của Bộ Thống Soái đứng ra chậm rãi nói như vậy, hắn là người thuộc phe phái của La Bá Tì, La Bá Tì đã tiến cử Bạch Khởi, hắn đương nhiên không có lý do để phản đối, hơn nữa còn toàn lực ủng hộ, chuyện này trước khi lên triều Nguyên soái La Bá Tì đã gởi thư đến tay hắn và một vị Nguyên soái khác trước một bước.
Lời của hắn vừa thốt ra, lập tức có người đứng ra ủng hộ, đương nhiên những người này đa số đều là tiểu quý tộc, còn lại cơ bản đều là tướng lĩnh thuộc hạ của Bộ Thống Soái, số người cũng không nhiều, cũng chỉ có vẻ mười mấy hay hai mươi mấy người, so với quan văn võ cả triều thực sự ít hơn một chút.
- Bệ hạ… Bạch Khởi tuy rằng chiến công không nhỏ, nhưng dù sao vẫn còn rất trẻ, bây giờ đã là Nhất Đẳng Bá Tước, còn là Thượng Tướng Quân đoàn trưởng, nếu lại tăng thêm e là sẽ bị người khác chê cười, tuy chúng ta không thể có công không thưởng, thế nhưng lại cũng không thể quá nhiều, chi bằng như vậy… không để Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái, tăng cấp cho hắn lên Nhất Đẳng Bá Tước thế tập là được rồi, như vậy cũng khiến cho hắn có một tiền đồ, xuất lực vì Vương Quốc tốt hơn…
Hầu Tước Đỗ Tân vẫn còn có chút ách tắc với Bạch Khởi, tuy nói là chuyện đó đã qua nhưng lại không dễ dàng cho qua như vậy, Độc Cô Chiến Thiên chặn ở cổng Đỗ Tân gia không có cách nào, nhưng bây giờ Bạch Khởi và Độc Cô Chiến Thiên đều không ở Vương Đô, hắn đương nhiên muốn báo thù một phen, huống chi trước đó Bạch Khởi và Tam vương tử Lý Tầm Hoan đã giết hại một Tổng đốc thuộc hạ của mình… mối thù này không dễ cho qua như vậy.
Hầu Tước Đỗ Tân tại triều đường rất có uy vọng, không ít người ủng hộ hắn, trong nháy mắt, sau khi lời của hắn được nói ra đã có mấy trăm người tán thành, trong đó có cả sự ủng hộ của mấy đại quý tộc, hình như chiếm hơn một nửa ở đây, có thể thấy những người không muốn Bạch Khởi thăng tiến quá nhanh chiếm đã số người ở đây.
- Hừ… Nhất Đẳng thế tập Bá Tước? Tính toán thật lớn a, Bạch Khởi tại tiền tuyến nhấn chìm quân địch trăm vạn, giải quyết họa lớn cho Vương Quốc, triệt để làm tàn phế người ngựa cuối cùng của An Đức Liệt, đại công như vậy mà chỉ thêm vào trước Nhất Đẳng Bá Tước hắn hai chữ thế tập? Hầu Tước Đỗ Tân ngươi thật quá hào phóng… ngươi không sợ tướng lĩnh nơi tiền tuyến lạnh lùng trái tim sao? Hừ… nếu như vậy… Lan Lăng Gia ta là người đầu tiên không đồng ý…
Cha của Bối Tác Tư là Lại Bộ quan viên đã không nói lời nào liền đứng ra hét lên như vậy, hắn nói như vậy, tất cả mọi người phe phái Lan Lăng Gia lần lượt đứng ra, cũng có đến khoảng trăm người, những người khác lại ở vào trạng thái xem chừng, người mắt sáng đều nhìn lần này cha của Bối Tác Tư là muốn xuất đầu vì Bạch Khởi…
Lực lượng của Lan Lăng Gia không được xem nhẹ, cha của Bối Tác Tư đứng ra như vậy lập trường đã rõ rồi, trước đây Lan Lăng Gia không nói nhiều, bây giờ hắn cuối cùng đã mởi miệng, xem ra Lan Lăng Gia đã chuẩn bị ủng hộ cho Bạch Khởi, điều này khiến cho không ít người bắt đầu dao động làm thế nào mới đúng.
Trong lúc hai bên đang tranh chấp không ngừng, đột nhiên Thống lĩnh Cấm Vệ Quân hoàng gia gác cung điện vội vàng chạy vào, trong tay cầm một cái hộp, vẻ mặt vui mừng xông vào, lại không để đến ý cấp bậc lễ nghĩa, cũng không bẩm báo mà cứ thế xông vào, điều này khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi, nhưng khi lời trách mắng vẫn chưa kịp nói ra, nhì thất Thống lĩnh quỳ xuống đất hét lớn:
- Bệ hạ! Quân tình khẩn cấp! Thiết Huyết Quân Đoàn Bạch Khởi, suất lĩnh kỵ binh hai mươi vạn, ngày đêm bôn tập Thanh Phong Thành, bây giờ đã giành được Thanh Phong Thành, chém giết phản tặc An Đức Liệt, dâng đầu An Đức Liệt tới đây.
Ào ào!
Trong nháy mắt toàn bộ triều đình ồ lên, không ai có thể ngờ đây lại là sự thật, Lý Tự Minh ngồi trên long ngai đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cả người kích động đứng dậy nhìn chằm chằm vào tướng lĩnh, nói lớn:
- Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa!
- Bệ hạ! Thiết Huyết Quân Đoàn Bạch Khởi, suất lĩnh kỵ binh hai mươi vạn, ngày đêm bôn tập Thanh Phong Thành, bây giờ đã cướp được Thanh Phong Thành, chém giết phản tặc An Đức Liệt, dâng đầu An Đức Liệt tới đây.
Vừa nói vừa mở chiếc hộp trong tay ra, đầu của An Đức Liệt được đặt lù lù trong khối băng, khuôn mặt thê thảm đó hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lý Tự Minh ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Ha ha ha. Người… Truyền chỉ… Thăng chức Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái, nắm giữ quân quyền phương Bắc, thăng chức Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, phong địa La Đức tỉnh… toàn quyền phụ trách chiến sự với Gia Lam, điều phối toàn bộ Quân đoàn 25, 26 và cả ba quân đoàn trong tay Khâm Tát Tư cho Bạch Khởi… Đúng rồi điều động Vương Đô Cấm Vệ Quân hồi kinh, ngoài ra bổ sung Quân đoàn 33 trong tay Nguyên soái La Bá Tì giao cho Bạch Khởi… thưởng cho Bạch Khởi toàn quân ba trăm vạn kim tệ… rượu ngon mười vạn vò… để cho hắn tạm thời nắm giữ tất cả các chức vụ ở Tây Bắc, đợi sau khi La Bá Tì đến sẽ đi về phương Bắc.
Lần này Lý Tự Minh đã vận dụng quyền lực Quốc vương của mình ngay đến hỏi cũng không hỏi mà trực tiếp hạ mệnh lệnh như vậy, cơ bản không để cho người khác có cơ hội được nói, điều này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, sau đó cười gượng, cũng không dám phản đối, dù sao công lao lần này của Bạch Khởi quá lớn, hơn nữa lúc này rõ ràng Lý Tự Minh đang cao hứng, nếu như bây giờ đứng ra phản đối không những đắc tội với Bạch Khởi mà cũng đắc tội với Lý Tự Minh, và càng thêm không đợi cản trở cái gì, chỉ có thể để Bạch Khởi trong tay nắm đại quyền.
Phải biết rằng tất cả mọi người đều hiểu, chiến sự ở Tây Bắc bình định, Gia Lam sẽ không động thủ với Ba Phạt Lợi Á, có lẽ năm quân đoàn của bọn chúng chẳng bao lâu nữa sẽ từ Vương Quốc phương Bắc lui lại, mà thời gian này cũng chính là thời gian mấy tháng, thời gian này đủ để Bạch Khởi khiến cho sáu quân đoàn dưới tay của mình cộng thêm quân đoàn Thiết Huyết Quân Đoàn của mình giống như thiết dũng, lúc đó đại quyền thực sự nắm trong tay, đợi lúc đó hắn không đến tìm mình gây phiền phức mới là lạ… Lúc này không ai đồng ý làm chim đầu đàn cho dù là Hầu Tước Đỗ Tân cũng không ngoại lệ, hắn thậm chí đang suy nghĩ chuyện mình nên đối đãi với Bạch Khởi như thế nào, có phải là nên thay đổi một chút sách lược với Bạch Khởi.
Bạch Khởi nghe xong lời nói đó có chút ngây người nói, hắn không hiểu Lưu Dịch Tư có ý gì mà một thứ quan trọng như vậy lại giao cho mình dễ dàng như thế? Nói thực, vì tấm bản đồ này và cả kho báu này mà An Đức Liệt đã biến lão nhân gia này thành ra bộ dạng như vậy, ông ấy đền không chịu nói ra, thế nhưng bây giờ lại nói với Bạch Khởi đơn giản như vậy, điều này khiến cho Bạch Khởi khó tránh có chút không thích ứng được.
- Ta không phải là chết vẫn giữ cái bí mật này không chịu nói ra sao? Ha ha… muốn Lưu Dịch Tư ta là một Thất Tinh Đấu Hoàng được người tôn sùng, nhiều năm như vậy ta luôn nỗ lực vì sự phục hồi của Đế Quốc Huy Hoàng, tuy ta không phải là người trong hoàng thất, nhưng ta thực sự là một quý tộc trung thành nhất, nhưng đã nhiều năm như vậy trôi qua mà ta vẫn chưa có được thành công nào, năm đó ta đã quyết định giao số tài sản này cho một người mà ta có thể nhìn trúng, An Đức Liệt ban đầu chính là đối tượng khảo nghiệm ban đầu của ta… tuy nhiên tiếc là sau khi trải qua quan sát, ta phát hiện An Đức Liệt không phải là người ta cần tìm, hắn… không có tư cách để có được số tài sản này, số tiền này rơi vào tay hắn cũng chỉ là quá lãng phí mà thôi, không những không thực hiện được lý tưởng của ta, trái lại sẽ đem đến tai họa cho cả phương Đông, bởi vậy ta đã từ bỏ cái ý định giao số tài sản này cho An Đức Liệt, hơn nữa ta nói cho hắn, số tiền này ta chỉ giao cho hậu nhân của Đế Quốc Huy Hoàng, thế nhưng không ngờ An Đức Liệt lại nhân cơ hội ta không phòng bị mà hạ độc với ta, hơn nữa còn phái người truy sát ta, đến bây giờ ta trở thành bộ dạng như này… ngươi nói… ta có thể giao số tiền này cho hắn không? Đây cơ bản chính là đang nằm mơ… bởi vậy đến bây giờ ta vẫn chưa giao thứ này cho hắn.
Lưu Dịch Tư có chút hận ý nói.
Nói đến đây ông ấy dừng lại một chút sau đó nhìn về phía Bạch Khởi trước mặt, sau khi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lượt tiếp tục nói:
- Sở dĩ giao cho ngươi… Đó là bởi vì ngươi lúc đầu đã từng giúp lão phu, ngươi cũng không biết ta là ai mà lại giúp ta… điều này khiến ta rất cảm động… hơn nữa… chỉ trong mấy năm ngắn ngủi ngươi đã từ một Đấu Sĩ nhỏ bé nhảy lên cấp Đấu Vương, hơn nữa còn làm đến Thượng Tướng Quân đoàn trưởng của Ba Phạt Lợi Á, ha ha… Bộ Thống Soái… nếu ta nhớ không nhầm, Bộ Thống Soái là danh hiệu Bất Diệt Hoàng Triều còn lưu lại, phàm là người có thể tiến vào Bộ Thống Soái đều là nhân vật quyền khuynh nhất phương, ngươi ở cái tuổi này mà đã có thể tiến vào Bộ Thống Soái, thực sự ngoài dự đoán của ta… tương lai tiền đồ của ngươi sẽ không giới hạn, tặng số tài sản này cho ngươi cũng chẳng có gì… có điều… ngươi phải đồng ý với ta một chuyện… không coi là giao dịch, cứ coi như là ngươi giúp ta, một lão quỷ đã sắp chết này là được rồi.
- Chuyện gì?
Bạch Khởi sửng sốt một chút lập tức hỏi.
- Thực ra không có gì… ta chỉ là muốn ngươi đồng ý với ta một việc… nếu tương lai có một ngày… ngươi thành công sự thống trị, vậy thì… phải giúp ta tìm lại hậu đại hoàng thất của Đế Quốc Huy Hoàng, giao cho họ một phần đất, bảo đảm cho bọn họ trọn đời phú quý…
Lưu Dịch Tư ngồi trong bình sành nhìn Bạch Khởi trước mặt sau đó lẳng lặng nói như thế.
- Được… ta có thể đồng ý với ông… có điều… lão nhân gia nói mình là người sắp chết ư? Ta thấy không phải chứ…
Bạch Khởi nghe xong lời này gật đầu sau đó nói như vậy.
- Ha ha… đúng rồi… ta vẫn chưa chết được… có điều đã thành ra bộ dạng này rồi, hơn nữa bí mật cuối cùng của ta đã nói ra rồi, vậy thì ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì… tiểu tử giải quyết ta đi… coi như giúp lão phu một tay… Lưu Dịch Tư ta anh hùng một đời không ngờ khi trên tứ chi không toàn vẹn, bộ dạng như vậy của ta cơ bản chính là một phế nhân còn sống, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lưu Dịch Tư ngồi trong bình sành sắc mặt trắng bệch nhìn Bạch Khởi sau đó thấp giọng nói như vậy, khi nói xong, trong ánh mắt xuất hiện sự kiên quyết và phức tạp.
Xem ra vị Thất Tinh Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư này đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ về cái chết rồi, dù sao ông ấy đã từng oai phong một cõi, đột nhiên bị mất đi chân tay, không còn nguyên vẹn, trở thành một phế nhân ông ấy không chịu nổi, nếu không phải ông ấy có cái bí mật này phải giữ kín thì ông ấy không muốn tài sản cuối cùng của Đế Quốc Huy Hoàng rơi vào tay kẻ khác thì có lẽ bây giờ Lưu Dịch Tư đã chết rồi…
- Phế nhân? Ta cũng không nghĩ như vậy… lão nhân gia, ông nói, nếu ta có thể chữa khỏi cho ông thì sao?
Bạch Khởi đứng đó khẽ cười nhìn Lưu Dịch Tư trước mặt nói như vậy.
- Chữa khỏi cho ta? Ha ha ha… ta bây giờ đã thành ra bộ dạng như vậy, nói thật cho dù là Hồng Y Đại giáo chủ đến cũng không thể chữa khỏi cho ta, trừ phi mấy vị Hồng Y Đại giáo chủ phối hợp hoặc là Giáo Hoàng đích thân ra tay… Có điều, điều này có thể sao? Người của Giáo Đình… ta hiểu rõ hơn ngươi, hơn nữa quan hệ giữa ta và bọn họ không tốt đẹp lắm, mấy năm nay cái tên An Đức Liệt đã bỏ vào người ta rất nhiều thuốc độc, cho dù là chân tay của ta có sống lại thì ta vẫn là một phế nhân. Muốn hoàn toàn chữa khỏi thì Giáo Hoàng cũng phải bận rộn một khoảng thời gian… huống chi muốn mời bọn họ cơ bản là không có khả năng… ha ha… tiểu tử, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho ta, cái mạng của lão già này sau này sẽ là của ngươi…
Lưu Dịch Tư rõ ràng đã coi câu nói này của Bạch Khởi là một lời nói đùa, giống như cười mà không phải cười nói vậy, hoàn toàn không cho là một việc.
- Vậy không chắc… hãy ăn đi.
Bạch Khởi nói, trong lúc nói đã lấy ra viên Cửu Chuyển Hồi Sinh Đan trực tiếp nhét vào trong miệng Lưu Dịch Tư, sau một lát, Lưu Dịch Tư liền cảm thấy một dòng khí dào dạt chảy xuôi, sau đó có chút ngứa ngứa, có điều sau mấy phút Lưu Dịch Tư phát hiện ra chân tay đã mất đi của mình lại trở về, điều này khiến cho Lưu Dịch Tư sửng sốt, ngay sau đó vận chuyển đấu khí, toàn thân đấu khí màu tím phun ra, trong nháy mắt bình sành xung quanh đã vỡ vụn, cả người đứng dậy, sau khi khi nhìn trái phải cơ thể mình liền cười ha hả, ngay sau đó tìm một bộ y phục mặc vào với tốc độ rất nhanh, chạy đến quỳ xuống trước mặt Bạch Khởi cung kính nói:
- Lưu Dịch Tư bái kiến chủ nhân!
- Ồ… Lưu lão, đây là…
Bạch Khởi có chút sững sờ, thực sự hắn muốn để Lưu Dịch Tư giúp mình, có điều lại không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, theo Bạch Khởi, nắm được lời này khiến cho Lưu Dịch Tư làm khách của mình cũng được rồi, nhưng không ngờ Lưu Dịch Tư sau khi khôi phục lại quỳ xuống đất nói một câu như vậy, trong lúc nhất thời lại khiến cho Bạch Khởi có chút khó mà chấp nhận.
- Vừa rồi ta đã nói, nếu ngài có thể cứu ta thì cái mạng này của ta là của chủ nhân ngài, Lưu Dịch Tư ta lời đã nói ra chính là đã nói ra, trước sau sẽ không thay đổi, xin chủ nhân lượng thứ, sau này lão nô sẽ đi theo bên cạnh chủ nhân.
Lưu Dịch Tư cung kính vạn phần nói, có điều lời nói như vậy lại khiến cho Bạch Khởi trong lòng có chút khó chịu, nhất thời lại có chút khó mà chấp nhận được.
Vội vàng kéo Lưu Dịch Tư lên, sau khi Bạch Khởi tạm thời đồng ý chuyện này đã bắt đầu dẫn Lưu Dịch Tư cùng đi ra ngoài sắp xếp những chuyện khác của Thanh Phong Thành, trong Thanh Phong Thành vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ví dụ như những tên quý tộc đầu hàng, còn cả tài sản của Liệt Diễm quốc, v.v., những việc này toàn bộ đều cần đến Bạch Khởi xử lý.
Phái người đưa bọn Lộ Đức về, để bọn họ tạm thời ở lại trong Thanh Phong Thành, sau đó sai Độc Cô Chiến Thiên một mình đi đến Liễu Thành, sau khi bảo hắn lấy ra bản đồ dưới con sư tử đá trước cổng thành chủ Liễu Thành cho mình liền tiếp nhận toàn bộ Thanh Phong Thành.
Đại chiến Thanh Phong Thành đã bắt gần một vạn người làm tù binh, những người này được Bạch Khởi phái người giám sát quản lý, quyết định xử lý cụ thể còn phải đợi ý của phía Vương Đô, còn về những chuyện khác Bạch Khởi cũng không làm quá nhiều, tìm kiếm các quan viên trước đây của Thanh Phong Thành, để bọn họ tạm thời quản lý Thanh Phong Thành, Bạch Khởi liền bắt đầu chỉnh đốn quân mã, sau đó phái người mang xác của An Đức Liệt gửi về Vương Đô.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện yên lặng trở lại, Bạch Khởi bắt đầu sai người tính toán tài sản trong Thanh Phong Thành, có điều đáng tiếc là An Đức Liệt cực kỳ hiếu chiến, Ba Phạt Lợi Á hơn năm mươi tỉnh mới nuôi được ba mươi quân đoàn, còn hắn dựa vào bảy tỉnh Tây Bắc hoang vắng lại nuôi hai mươi quân đoàn, vì vậy có thể thấy gánh nặng của hắn quá lớn, do đó ở chỗ An Đức Liệt không có nhiều kim tệ, cũng chỉ hơn tám mươi vạn kim tệ mà thôi, khiến cho Bạch Khởi muốn tham ô một chút cũng không được, có điều cũng may là trong quốc khố của An Đức Liệt ít nhiều cũng còn một số đồ đáng giá, ví dụ như vũ
Tin tức về Thanh Phong Thành được truyền đi bằng một tốc độ nhanh nhất, Bạch Khởi phái tám trăm kỵ binh dẫn theo một ngàn sáu trăm chiến mã cắm cờ hiệu chiến thắng ở ven đường chạy thẳng đến Thành Mân Côi Vương Đô, dọc đường đã phân tán tin tức đi, hơn nữa hiệu triệu tất cả các thành trì xung quanh đầu hàng, bảy tỉnh Tây Bắc đầu hàng Vương Đô, rất nhanh tin tức đã được truyền đi trong cả khu vực Tây Bắc.
Thành Mân Côi nguy nga tọa lạc ở vị trí chính giữa Đông Nam đại lục, Đô thành của Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á này đã từng thuộc về Bất Diệt Hoàng Triều thịnh cực một thời, nơi này đã trải qua ngàn năm mưa gió sừng sững không đổ. Lúc này trong Vương Cung của Thành Mân Côi, trên đại điện này, Quốc vương Lý Tự Minh của Ba Phạt Lợi Á ngồi trên ngai vàng, lẳng lặng nhìn mọi chuyện trước mắt… vẻ mặt ưu sầu bất lực, chiến sự giữa Ba Phạt Lợi Á và Tây Bắc vẫn đang nằm trong bờ vực bấp bênh, tuy tin tức chiến thắng ở lòng sông La Nạp đã truyền về nhưng muốn giải quyết vẫn không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành được, tuy nhiên đại quân của Gia Lam Đế Quốc ở phương Bắc đã bắt đầu tiếp cận, năm quân đoàn nhân mã lúc nào cũng có thể lấy lại Ba Phạt Lợi Á, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên chuyện phải thảo luận ngày hôm nay không phải là chuyện này, mà là chuyện sau chiến thắng ở lòng sông La Nạp, Nguyên soái La Bá Tì tiến cử hiền tài Bạch Khởi vào Bộ Thống Soái, về điều này Lý Tự Minh vô cùng tán thành, có điều bên dưới lại có một số ý kiến, trong lúc nhất thời khó mà thống nhất, có điều cũng may là Nguyên soái La Bá Tì bên này ủng hộ mạnh mẽ, trong Bộ Thống Soái có hai Nguyên soái ủng hộ La Bá Tì, Khâm Tát Tư vẫn giữ sự trầm mặc, cường thế của Bạch Khởi tiến vào hầu như thế không thể cản, thế nhưng Hầu Tước Lỗ Tân còn có mấy đại quý tộc khác ngăn cản chuyện này, lí do rất đơn giản… đó chính là Bạch Khởi vẫn còn quá trẻ, có thể cho tước vị, nhưng chuyện tiến vào Bộ Thống Soái vẫn tạm thời mắc kẹt một chút, khó tránh Bạch Khởi không tận tâm.
- Các vị. Chuyện Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái các vị thấy thế nào? Chuyện này đã thảo luận ba ngày rồi, tiền tuyến đang tác chiến, có công không thưởng e là sẽ khiến cho các tướng lĩnh nơi tiền tuyến trái tim lạnh giá, hơn nữa đại chiến ở Gia Lăng Quan lần trước chỉ hàm thưởng cho các tướng sĩ quan, ngay đến kim tệ cũng không phát, lần này có lẽ phải bổ sung, các vị hãy nhanh chóng có quyết định…
Lý Tự Minh ngồi đó nhìn các đại thần trước mặt cao giọng nói như vậy.
- Điều này… Bệ hạ, Bạch Khởi lập chiến công hẳn là nên có thưởng, thần thấy lần này để Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái là được, dù sao đây cũng là sự tiến cử của Nguyên soái La Bá Tì, hơn nữa Bạch Khởi đã đủ tư cách để tiến vào Bộ Thống Soái.
Một lão Nguyên soái của Bộ Thống Soái đứng ra chậm rãi nói như vậy, hắn là người thuộc phe phái của La Bá Tì, La Bá Tì đã tiến cử Bạch Khởi, hắn đương nhiên không có lý do để phản đối, hơn nữa còn toàn lực ủng hộ, chuyện này trước khi lên triều Nguyên soái La Bá Tì đã gởi thư đến tay hắn và một vị Nguyên soái khác trước một bước.
Lời của hắn vừa thốt ra, lập tức có người đứng ra ủng hộ, đương nhiên những người này đa số đều là tiểu quý tộc, còn lại cơ bản đều là tướng lĩnh thuộc hạ của Bộ Thống Soái, số người cũng không nhiều, cũng chỉ có vẻ mười mấy hay hai mươi mấy người, so với quan văn võ cả triều thực sự ít hơn một chút.
- Bệ hạ… Bạch Khởi tuy rằng chiến công không nhỏ, nhưng dù sao vẫn còn rất trẻ, bây giờ đã là Nhất Đẳng Bá Tước, còn là Thượng Tướng Quân đoàn trưởng, nếu lại tăng thêm e là sẽ bị người khác chê cười, tuy chúng ta không thể có công không thưởng, thế nhưng lại cũng không thể quá nhiều, chi bằng như vậy… không để Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái, tăng cấp cho hắn lên Nhất Đẳng Bá Tước thế tập là được rồi, như vậy cũng khiến cho hắn có một tiền đồ, xuất lực vì Vương Quốc tốt hơn…
Hầu Tước Đỗ Tân vẫn còn có chút ách tắc với Bạch Khởi, tuy nói là chuyện đó đã qua nhưng lại không dễ dàng cho qua như vậy, Độc Cô Chiến Thiên chặn ở cổng Đỗ Tân gia không có cách nào, nhưng bây giờ Bạch Khởi và Độc Cô Chiến Thiên đều không ở Vương Đô, hắn đương nhiên muốn báo thù một phen, huống chi trước đó Bạch Khởi và Tam vương tử Lý Tầm Hoan đã giết hại một Tổng đốc thuộc hạ của mình… mối thù này không dễ cho qua như vậy.
Hầu Tước Đỗ Tân tại triều đường rất có uy vọng, không ít người ủng hộ hắn, trong nháy mắt, sau khi lời của hắn được nói ra đã có mấy trăm người tán thành, trong đó có cả sự ủng hộ của mấy đại quý tộc, hình như chiếm hơn một nửa ở đây, có thể thấy những người không muốn Bạch Khởi thăng tiến quá nhanh chiếm đã số người ở đây.
- Hừ… Nhất Đẳng thế tập Bá Tước? Tính toán thật lớn a, Bạch Khởi tại tiền tuyến nhấn chìm quân địch trăm vạn, giải quyết họa lớn cho Vương Quốc, triệt để làm tàn phế người ngựa cuối cùng của An Đức Liệt, đại công như vậy mà chỉ thêm vào trước Nhất Đẳng Bá Tước hắn hai chữ thế tập? Hầu Tước Đỗ Tân ngươi thật quá hào phóng… ngươi không sợ tướng lĩnh nơi tiền tuyến lạnh lùng trái tim sao? Hừ… nếu như vậy… Lan Lăng Gia ta là người đầu tiên không đồng ý…
Cha của Bối Tác Tư là Lại Bộ quan viên đã không nói lời nào liền đứng ra hét lên như vậy, hắn nói như vậy, tất cả mọi người phe phái Lan Lăng Gia lần lượt đứng ra, cũng có đến khoảng trăm người, những người khác lại ở vào trạng thái xem chừng, người mắt sáng đều nhìn lần này cha của Bối Tác Tư là muốn xuất đầu vì Bạch Khởi…
Lực lượng của Lan Lăng Gia không được xem nhẹ, cha của Bối Tác Tư đứng ra như vậy lập trường đã rõ rồi, trước đây Lan Lăng Gia không nói nhiều, bây giờ hắn cuối cùng đã mởi miệng, xem ra Lan Lăng Gia đã chuẩn bị ủng hộ cho Bạch Khởi, điều này khiến cho không ít người bắt đầu dao động làm thế nào mới đúng.
Trong lúc hai bên đang tranh chấp không ngừng, đột nhiên Thống lĩnh Cấm Vệ Quân hoàng gia gác cung điện vội vàng chạy vào, trong tay cầm một cái hộp, vẻ mặt vui mừng xông vào, lại không để đến ý cấp bậc lễ nghĩa, cũng không bẩm báo mà cứ thế xông vào, điều này khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi, nhưng khi lời trách mắng vẫn chưa kịp nói ra, nhì thất Thống lĩnh quỳ xuống đất hét lớn:
- Bệ hạ! Quân tình khẩn cấp! Thiết Huyết Quân Đoàn Bạch Khởi, suất lĩnh kỵ binh hai mươi vạn, ngày đêm bôn tập Thanh Phong Thành, bây giờ đã giành được Thanh Phong Thành, chém giết phản tặc An Đức Liệt, dâng đầu An Đức Liệt tới đây.
Ào ào!
Trong nháy mắt toàn bộ triều đình ồ lên, không ai có thể ngờ đây lại là sự thật, Lý Tự Minh ngồi trên long ngai đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cả người kích động đứng dậy nhìn chằm chằm vào tướng lĩnh, nói lớn:
- Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa!
- Bệ hạ! Thiết Huyết Quân Đoàn Bạch Khởi, suất lĩnh kỵ binh hai mươi vạn, ngày đêm bôn tập Thanh Phong Thành, bây giờ đã cướp được Thanh Phong Thành, chém giết phản tặc An Đức Liệt, dâng đầu An Đức Liệt tới đây.
Vừa nói vừa mở chiếc hộp trong tay ra, đầu của An Đức Liệt được đặt lù lù trong khối băng, khuôn mặt thê thảm đó hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lý Tự Minh ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Ha ha ha. Người… Truyền chỉ… Thăng chức Bạch Khởi tiến vào Bộ Thống Soái, nắm giữ quân quyền phương Bắc, thăng chức Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, phong địa La Đức tỉnh… toàn quyền phụ trách chiến sự với Gia Lam, điều phối toàn bộ Quân đoàn 25, 26 và cả ba quân đoàn trong tay Khâm Tát Tư cho Bạch Khởi… Đúng rồi điều động Vương Đô Cấm Vệ Quân hồi kinh, ngoài ra bổ sung Quân đoàn 33 trong tay Nguyên soái La Bá Tì giao cho Bạch Khởi… thưởng cho Bạch Khởi toàn quân ba trăm vạn kim tệ… rượu ngon mười vạn vò… để cho hắn tạm thời nắm giữ tất cả các chức vụ ở Tây Bắc, đợi sau khi La Bá Tì đến sẽ đi về phương Bắc.
Lần này Lý Tự Minh đã vận dụng quyền lực Quốc vương của mình ngay đến hỏi cũng không hỏi mà trực tiếp hạ mệnh lệnh như vậy, cơ bản không để cho người khác có cơ hội được nói, điều này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, sau đó cười gượng, cũng không dám phản đối, dù sao công lao lần này của Bạch Khởi quá lớn, hơn nữa lúc này rõ ràng Lý Tự Minh đang cao hứng, nếu như bây giờ đứng ra phản đối không những đắc tội với Bạch Khởi mà cũng đắc tội với Lý Tự Minh, và càng thêm không đợi cản trở cái gì, chỉ có thể để Bạch Khởi trong tay nắm đại quyền.
Phải biết rằng tất cả mọi người đều hiểu, chiến sự ở Tây Bắc bình định, Gia Lam sẽ không động thủ với Ba Phạt Lợi Á, có lẽ năm quân đoàn của bọn chúng chẳng bao lâu nữa sẽ từ Vương Quốc phương Bắc lui lại, mà thời gian này cũng chính là thời gian mấy tháng, thời gian này đủ để Bạch Khởi khiến cho sáu quân đoàn dưới tay của mình cộng thêm quân đoàn Thiết Huyết Quân Đoàn của mình giống như thiết dũng, lúc đó đại quyền thực sự nắm trong tay, đợi lúc đó hắn không đến tìm mình gây phiền phức mới là lạ… Lúc này không ai đồng ý làm chim đầu đàn cho dù là Hầu Tước Đỗ Tân cũng không ngoại lệ, hắn thậm chí đang suy nghĩ chuyện mình nên đối đãi với Bạch Khởi như thế nào, có phải là nên thay đổi một chút sách lược với Bạch Khởi.
Bình luận facebook