Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227
- Tốt… Bạch Khởi ta cũng không quá tự cao, tuy nói ta xem thường Thiên Long cao thủ các ngươi, nhưng cũng có mức độ, dưới trăm tuổi tùy ý khiêu chiến, Bạch Khởi ta xin hầu đến cùng.
Độc Cô Danh Dương vẻ mặt trêu tức, lúc nãy ngồi bên cạnh Bạch Khởi, đã nói với Bạch Khởi một chuyện, đó chính là bên cạnh Triệu Vô Cực có một cao thủ cấp Đấu Hoàng. Nhưng hiện tại tuổi của hắn ít nhất cũng trên trăm tuổi rồi, Nhị Tinh Đấu Hoàng, dự đoán trong tương lai cũng không có triển vọng gì…
Thế nhưng, tuy chỉ là một vị Nhị Tinh Đấu Hoàng, nhưng Bạch Khởi cũng không cho rằng Ngũ Tinh Đấu Vương như mình có thể đánh bại Nhị Tinh Đấu Hoàng của người ta. Khiêu chiến vượt cấp không dễ dàng như vậy, đặc biệt là lúc đẳng cấp càng cao, càng là như thế. Đến cấp bậc hiện tại của hắn, quả thật nói chênh lệch mỗi một tinh giữa hai người có thể cách nhau gấp hai lần thậm chí là gấp mười lần. Bạch Khởi nghĩ muốn đánh bại vị Đấu Hoàng cao thủ này tuyệt đối không phải là chuyện dễ, cho nên Bạch Khởi nói vậy, vốn không có gì tuyệt đối, để lại một đường sinh cơ, mắc công nói chắc quá, khiêng cục đá không nổi rốt lại tự đè lên chân mình.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là nếu Bạch Khởi triển khai Hắc Ám Vũ Dực của mình, chưa chắc không thể quyết một trận cao thấp với Nhị Tinh Đấu Hoàng kia. Nhưng Bạch Khởi không thể làm vậy, vì việc này mà để lộ Hắc Ám Vũ Dực của mình, đó không phải là chuyện người thông minh nên làm. Hắc Ám Vũ Dực là bí mật lớn nhất của Bạch Khởi, quan hệ khẩn yếu, không thể tùy ý triển khai. Vật này… là dùng để bảo vệ sinh mạng, không thể sử dụng lúc này.
- Tốt… Nếu đã như vậy… Vậy để ngươi xem qua lợi hại của cao thủ ta…
Cơn tức của Triệu Vô Cực dâng lên. Tuy rằng nói Thiên Long bây giờ đang cầu xin sự giúp đỡ của Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng bây giờ Bạch Khởi ức hiếp đến cửa rồi, hắn không thể cứ tiếp tục chịu đựng như thế nữa. Nếu là như vậy, e rằng hắn sau này khó ngẩng đầu trước thủ hạ mình. Điều này liên quan đến sự tôn nghiêm của một quốc gia. Việc hợp tác bàn không xong không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể để Thiên Long mất đi sự tôn nghiêm, cho nên Triệu Vô Cực nổi giận, phái một thủ hạ của mình xuất chiến.
Một tên tướng quân thân mặc áo giáp khoảng bốn mươi tuổi đi ra. Hắn luôn theo bên cạnh Triệu Vô Cực, bên lưng đeo một cây trường đao, uy phong lẫm lẫm, sát khí bừng bừng. Cả người đi tới khiến cho người ta một loại khí thế trầm ổn. Đây là Đội trưởng Hộ vệ bên cạnh Triệu Vô Cực, một cao thủ cấp Đấu Tông hàng thật giá thật, một tên Tứ Tinh Đấu Tông… Tuy rằng hắn không phải là cao thủ lợi hại nhất bên cạnh Triệu Vô Cực, nhưng đứng về phía Triệu Vô Cực mà nhìn, hắn… đủ để đối phó với Bạch Khởi rồi.
Đương nhiên… Không thể không nói cách nghĩ này quá ngây thơ. Nếu như Bạch Khởi thật sự dễ đối phó như vậy, vậy hắn cũng sẽ không hiệu xưng là Sát Thần rồi, cũng sẽ không dám nói ra những lời này. Hiển nhiên Triệu Vô Cực không nghĩ đến điều này, đương nhiên còn một nguyên nhân chủ yếu nữa, là căn cứ vào tình báo, thực lực của Bạch Khởi chỉ ở mức Đấu Tông, nhưng cụ thể cấp mấy, người khác vốn không rõ, bởi vì Bạch Khởi rất ít thể hiện thực lực trước mặt người ngoài, cho nên Triệu Vô Cực cũng không biết. Hắn chỉ biết Bạch Khởi có thể là một Đấu Tông, cho nên hắn phái ra thủ hạ này của mình, hắn cho rằng thủ hạ này của mình đủ để đối phó với Bạch Khởi rồi.
- Đây là Đội trưởng Hộ vệ của ta… Tương Hổ… Ở Thiên Long bọn ta không là cao thủ gì, chỉ là người chạy việc bên cạnh ta, nhưng ta nghĩ đủ để đối phó ngươi rồi.
Triệu Vô Cực khinh bỉ nói. Kỳ thực trong lòng hắn hiểu rõ, Tương Hổ trong bọn thủ hạ của hắn đã là đệ nhị cao thủ rồi, lên phía trên chỉ còn có vị lão nhân gia do phụ thân phái tới để bảo vệ an toàn cho mình mà thôi. Nhưng sự tồn tại của lão nhân gia, không đến lúc vạn bất bất đắc dĩ không nên để người khác biết thì tốt hơn. Dù sao bí ẩn một chút, mình có thể an bài thêm một chút, át chủ bài chỉ có thời khắc cuối cùng mới lấy ra.
- Hanh… Nguyên Soái mời ngài.
Tương Hổ rất phối hợp bước lên một bước, ôm quyền nói với Bạch Khởi như thế. Lúc nói câu này, vẻ mặt lộ ra một tia dữ tợn và cười nhạt, Tương Hổ vẫn rất tự tin về thực lực của mình, hắn vốn không hiểu rõ Bạch Khởi, chỉ biết đối phương là một thiên tài, một nhân tài mới xuất hiện, chuyện khác hắn biết không nhiều, cho nên mới có phần cuồng ngạo, có phần tự tin. Nếu như tên Tương Hổ này biết vị đứng trước mặt mình tuổi chẳng qua là một thanh niên chỉ mười mấy tuổi, lại có thực lực của Ngũ Tinh Đấu Vương, cũng không biết hắn còn cười nổi không, nghĩ là chắc cười không nổi.
- Tốt…
Bạch Khởi khinh thường cười một tiếng, xoay người một cái, rút ra cây trường đao từ bên hông tên hộ vệ bên cạnh mình, cứ như vậy xông lên…
Phốc xuy ~~
Trong chớp mắt tiếng kêu đau đớn qua đi, vị Tương Hổ hồi nãy vẻ mặt tràn đầy tự phụ, sắc mặt biến đổi, sau đó mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Bạch Khởi…
Oạch…
Qua một lát… Âm thanh đau đớn phát ra, Tương Hổ từ từ rơi xuống đất, thân thể trên dưới đứt lìa, tướng nằm chết vô cùng thê thảm.
- Hắc hắc… Thì ra Thiên Long cao thủ chỉ có chút trình độ này? Vậy mà các ngươi cũng lấy ra khiến người khác mất mặt? Tứ Hoàng tử… Ta thấy Đội trưởng Hộ vệ của ngươi thực lực chẳng ra sao cả. Nếu ngươi muốn, ta có thể miễn phí tặng ngươi hai tân binh, để tránh Tứ Hoàng tử ở Bất Diệt Hoàng Triều bọn ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Bạch Khởi không thèm ngó ngàng đến Tương Hổ đang nằm dưới đất, cười với giọng đùa cợt, nhìn Triệu Vô Cực ngồi đối diện mình, sắc mặt đã rất khó coi, có chút tái mét, ngôn ngữ kích thích nói.
Môi Triệu Vô Cực huyễn động hai cái, do dự một chút, sau khi nhìn vị Độc Cô Danh Dương đang nghênh ngang ngồi đó uống rượu một cái, từ từ bình tĩnh lại. Triệu Vô Cực quyết định nhẫn nại, hắn quyết định tạm thời giữ lấy con át chủ bài của mình. Hôm nay để Bạch Khởi thắng một lần được rồi, chuyện về thể diện, tạm thời có thể bỏ qua, công dụng của vị Đấu Hoàng này thật sự rất lớn, không nên sớm tiết lộ như thế.
Nhưng Triệu Vô Cực nghĩ như vậy, có người lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy một lão giả mặc cẩm bào ở phía sau Triệu Vô Cực, mái tóc bạc trắng, sau khi nghe Bạch Khởi nói thế, vẻ mặt lạnh lùng đứng ra, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi trước mắt bước lên một cái, cất tiếng nói to:
- Vậy sao? Thiên Long ta thật sự không còn cao thủ? Người thanh niên chớ tưởng có một chút thực lực thì muốn làm gì thì làm, Long Đông ta sẽ bước ra thỉnh giáo ngươi…
Xôn xao~~
Xung quanh đều chấn động, Thủy Chi Đấu Hoàng Long Đông của Đế Quốc Gia Lam không ngờ lại ở đây. Vị Thủy Chi Đấu Hoàng này ở Gia Lam rất nổi tiếng, một trong năm đại cao thủ Đấu Hoàng của Gia Lam, Thủy Chi Đấu khí vang vội, không ngờ lại theo Triệu Vô Cực đến Bất Diệt Hoàng Triều này. Lúc Long Đông đứng ra, những người xung quanh đều xôn xao, ngoại trừ số ít mấy người gần như không ai coi trọng Bạch Khởi nữa.
Đương nhiên mấy người ít ỏi xem trọng Bạch Khởi cũng không bởi vì thực lực của Bạch Khởi mà xem trọng hắn. Thẳng thắn mà nói, tuy rằng Bạch Khởi rất lợi hại, nhưng so với vị Đấu Hoàng cao thủ đã nổi danh hơn mười năm, không có ai tin hắn sẽ có phần thắng. Bọn họ xem trọng Bạch Khởi chẳng qua là thế lực bên cạnh Bạch Khởi và thế lực phía sau mà thôi, bởi vì rất ít người biết, bên cạnh Bạch Khởi còn có cao thủ khác tồn tại.
Tuy rằng Triệu Vô Cực vốn không muốn để Long Đông xuất đầu lộ diện, nhưng không còn cách nào khác. Cao thủ Đấu Hoàng đã không phải là pháp luật của quốc gia bình thường có thể ràng buộc được. Sử dụng quân đội không thể nào truy bắt bọn họ, trừ phi ngươi có nhiều cao thủ hơn để áp chế bọn họ, nhưng điều này là không thể, cho nên Đấu Hoàng cường giả có quyền tự do rất cao. Long Đông cũng không ngoại lệ, giống như việc hắn đã hứa bảo vệ cho Triệu Vô Cực, nhưng không phải với thân phận nô lệ, mà là một người cung phụng, một người có thể phát biểu ý kiến của mình, làm những việc mà mình muốn. Chỉ cần không ảnh hưởng đến đại phương diện thì có thể chấp nhận được, tuy rằng Triệu Vô Cực không biết làm gì nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
- Tiểu Long Đông a… Đã lâu không gặp ngươi rồi… Không ngờ tóc ngươi đã trở nên bạc trắng thế này… Sư phụ của ngươi khỏe chứ?
Lưu Dịch Tư từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tác gì, lúc này chậm rãi bước ra, chắn trước mặt Bạch Khởi, giương giương mí mắt nhìn Long Đông trước mặt một cái, nói ra một câu khiến người ta lạnh người.
Đường đường là một Thủy Chi Đấu Hoàng lại biến thành tiểu Long Đông trong miệng Lưu Dịch Tư… Nhưng nói đi nói lại, tên Lưu Dịch Tư này đã một trăm bốn mươi tuổi rồi, Long Đông chẳng qua chỉ hơn trăm tuổi, trong miệng Lưu Dịch Tư, Long Đông đương nhiên là chỉ là một đứa trẻ rồi. Và… nghe khẩu khí của Lưu Dịch Tư như vậy, đủ biết Lưu Dịch Tư có mối quan hệ mật thiết với sư phụ của Long Đông.
- Ngươi là…?
Long Đông có chút không vui, có chút quái dị nhìn Lưu Dịch Tư trước mặt, thấp giọng hỏi, kèm theo vài phần nghi hoặc, lại có vài phần quen thuộc. Sư phụ mình đã chết gần ba mươi năm rồi. Ba mươi năm nay Long Đông không nghe ai nhắc đến sư phụ mình, nhưng bây giờ có một người thoạt nhìn tuổi già sức yếu như mình, lại đứng ra hỏi sư phụ mình. Trong thoáng chốc khiến Long Đông có chút hiếu kỳ không cách nào tiếp nhận.
- Ha ha… Lão phu Lưu Dịch Tư. Năm mươi năm trước, trước khi ta rời khỏi Gia Lam đã trở thành bạn chi giao với sư phụ ngươi, ta còn chỉ điểm qua ngươi hai năm.. Sao bây giờ ngay cả ta cũng nhận không ra rồi?
Lưu Dịch Tư đứng ở đó, vốn không kích động gì, chỉ là bình thản cười cười, sau đó phân vân nói.
- Người là… Thúc phụ Lưu Dịch Tư?
Long Đông nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, vẻ không dám tin nhìn Lưu Dịch Tư trước mặt. Đã dùng tới tôn xưng thúc phụ, khiến người ta đều nghe ra, vị Gia Lam cao thủ này vừa nãy khí thế hùng hổ bước ra, đối với Lưu Dịch Tư tương đối tôn trọng…
- Xích Viêm Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư… Hắn là Xích Viêm Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư năm mươi năm trước danh chấn Gia Lam. Nghe nói năm mươi năm trước du ngoạn đại lục, hai mươi năm trước, sau khi tiến vào Bất Diệt Hoàng Triều của ta thì không biết tung tích nữa… Không ngờ … Không ngờ hắn lại ở đây!
Người quen biết Lưu Dịch Tư đều không nhịn được, kinh hãi kêu lên. Phải biết là người lợi hại nhất hiện tại của Bất Diệt Hoàng Triều cũng chỉ là Đấu Vương, một cao thủ Đấu Hoàng đi vào đương nhiên gây sự chú ý cho vô số người, cho nên không ít người vốn không xa lạ gì với Lưu Dịch Tư. Lời vừa nãy của Long Đông vừa thốt ra, đã có vô số người liên tưởng đến Lưu Dịch Tư năm đó…
- Ha ha… Ngươi cũng còn nhớ ta… Tiểu Long Đông… Đây là chủ nhân của ta… Ngươi biết đấy, chuyện này ngươi vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn. Lão phu đã thề với trời, suốt đời này tận trung với chủ nhân, cho đến chết mới thôi. Nếu ngươi vẫn muốn ra tay, lão phu cũng chỉ có thể nghênh chiến rồi…
Lưu Dịch Tư sau khi nhìn Bạch Khởi một cái, lạnh lùng nói với Long Đông, mục đích của lời này rất hiển nhiên là để Long Đông biết khó mà lui…
- Điều này… Được thôi… Ta nể mặt thúc phụ người, chuyện này đến đây kết thúc. Long Đông ta ở Bất Diệt Hoàng Triều chỉ phụ trách bảo vệ Tứ Hoàng tử, chuyện khác không quản gì hết…
Long Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Lưu Dịch Tư năm mươi năm trước đã là cao thủ cấp Đấu Hoàng, bây giờ e rằng hắn đã thâm bất khả trắc rồi. Long Đông không có lòng tin có thể đánh bại Lưu Dịch Tư, huống hồ chi còn một phần tình nghĩa trong đó. Cho nên Long Đông thức thời phải tìm cho mình lối thoát, nói xong cứ như vậy, không nói nhiều nữa, xoay người rời khỏi, để lại vẻ mặt nghi hoặc và bất lực cho Triệu Vô Cực…
Nhìn sâu vào Lưu Dịch Tư trước mặt một cái, Triệu Vô Cực vẻ mặt bất lực. Thiên Long cao thủ vô số, cộng thêm Gia Lam Đấu Hoàng Long Đông đã đầu quân Thiên Long, lần này theo mình đến đây, vốn là cho mình cảm giác hổ mọc thêm cánh, nhưng không ngờ bây giờ lại trở thành kết quả như thế…
- Hắc hắc… Thế nào? Các ngươi cuối cùng ngay cả Gia Lam cao thủ giữ thể diện cũng không có, Thiên Long các ngươi có bản lĩnh gì? Sách sách… Khó lắm mới kiếm được một tên kha khá, không ngờ lại là một Gia Lam Đấu Hoàng. Nghĩ lại các ngươi thật có bản lĩnh, nhưng cao thủ chính gốc Thiên Long đâu? Sách sách… Hình như thật sự là bất kham một kích…
Đợi Long Đông sau khi xoay người rời khỏi, Bạch Khởi đứng ở đó càng cười tươi hơn, nói to, có chút ngày càng táo tợn.
Điều này khiến cho Triệu Vô Cực không nói gì, nhưng cũng không có cách nào. Hắn không có cách phản bác lại lời Bạh Khởi, bây giờ bên cạnh hắn quả thật không còn cao thủ rồi. Một cao thủ duy nhất Thủy Chi Đấu Hoàng Long Đông của Gia Lam cũng vì sự xuất hiện của Lưu Dịch Tư mà lựa chọn rời khỏi, bây giờ Triệu Vô Cực thật sự không có lời nào để đối đáp lại rồi.
Kỳ thực Thiên Long cao thủ thật sự không ít, nếu không sẽ không có tên gọi là Đệ Nhất Cường Quốc, nhưng không còn cách nào khác, lần này hắn đến là xin Bất Diệt Hoàng Triều chi viện, không phải là đến hạ nhục, cho nên hắn cũng không dẫn theo nhiều cao thủ, nếu không… sẽ không rơi đến bước này rồi.
- Ngươi…
Triệu Vô Cực môi rung rung một lát cũng không nói thêm gì, bởi vì hắn nói không ra lời, cuối cùng bất lực phẩy tay áo bỏ đi.
Sau khi Triệu Vô Cực phẩy tay áo rời khỏi, bọn đặc phái viên Thiên Long ngồi ở đó đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian này đi cũng không phải, không đi cũng không phải, cho nên giằng co ở nơi đó. Bọn chúng cần cầu xin sự giúp đỡ của Bất Diệt Hoàng Triều, cho nên không thể rời khỏi, nhưng Tứ Hoàng tử đã phẩy tay áo đi ra, điều này khiến cho bọn chúng không thể không theo, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cuối cùng Lý Tự Minh ngồi trên Long ngai kia chậm rãi nói:
- Được rồi, hôm nay đến nay thôi, mời các vị đặc phái trở về trước đi.
Nói xong, hạ lệnh tiễn khách, những thành viên sứ đoàn xung quanh như nhặt được đại xá, lần lượt đứng dậy rời khỏi nơi đây, đuổi theo Tứ Hoàng tử Triệu Vô Cực. Sau khi Triệu Vô Cực và người của sứ đoàn rời khỏi, Thái Tử Lý Dũng lập tức đứng dậy, giận dữ quát:
- Bạch Khởi ngươi lớn gan lắm, dám ở trước mặt mọi người làm nhục sứ đoàn Thiên Long. Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi phá hoại mối quan hệ của hai nước, ngươi đã gây ảnh hưởng đến hai nước chúng ta, đừng tưởng ngươi có công với đất nước thì muốn làm gì thì làm… Quả thật quá hỗn xược rồi… Người đâu… Bắt hắn lại cho ta!
Nhưng đáng tiếc a… Trong Hoàng cung này, vị trí Thái Tử tuy rằng đáng tôn sùng, nhưng không có người nào vào lúc này dám nghe lời hắn. Đặc biệt là chuyện bắt Bạch Khởi bọn chúng càng không dám làm bừa. Nguyên nhân… cái khác không nói… Chỉ là Độc Cô Chiến Thiên lạnh băng đứng ở đó nhìn bốn phía cũng đã khiến bọn chúng từ bỏ cách nghĩ này rồi. Ai không biết, Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan, công tử Tể Tướng Bối Tác Tư, Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi, Thần quỷ chớ gần Độc Cô Chiến Thiên, mấy người này là cùng mặc chung cái quần. Thái Tử càng đáng sợ, cho nên bọn chúng vẫn lựa chọn trầm mặc, lời của Thái Tử vừa ra khỏi miệng, bọn chúng người nào người nấy đều cúi đầu nhìn xuống đất, làm như hoàn toàn không nghe thấy gì cả…
- Đủ rồi!!! Ngươi im miệng cho ta. Ở đây hoàn toàn không tới phiên ngươi ra lệnh… Chuyện này không cần ngươi quản… Ngươi lui xuống cho ta. Đường đường là Thái Tử một nước, lại nhát gan sợ phiền phức như vậy. Thiên Long thì sao nào? Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta chẳng lẽ lại phải sợ Thiên Long bọn chúng sao? Ngươi làm Thái Tử kiểu gì vậy? Bây giờ là bọn chúng đang cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta, ngươi đã như vậy rồi, nếu một ngày nào đó ngươi giao thủ với Thiên Long không biết sẽ như thế nào nữa? Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi…
Lý Tự Minh lạnh lùng khiển trách, hiển nhiên là rất bất mãn với hành động của Thái Tử. Thái Tử một nước lại nói hùa theo Hoàng tử quốc gia khác, điều này khiến cho Lý Tự Minh từ trước đến nay luôn chú trọng bá quyền rất bất mãn, bất mãn với tác phong nhu nhược của Thái Tử.
- Nhưng… Phụ hoàng con…
Thái Tử mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được một lời. Hắn không biết mình nên nói gì, sau khi oán hận nhìn Bạch Khởi một cái, chậm rãi lui xuống. Đối với vị phụ thân của mình, hắn hiểu rất rõ, hắn hiểu nếu mình tiếp tục tranh luận, hậu quả sẽ như thế nào.
- Hanh… Được rồi… Ta không muốn nghe lời giải thích của ngươi, dù sao lời của ngươi cũng khiến ta quá thất vọng rồi, lui xuống cho ta. Ta đã nói ngươi câm miệng, không cần ngươi nói nhiều gì nữa hết. Nhớ đó, lời của ta chỉ nói một lần…
Lý Tự Minh hừ lạnh một tiếng nói như thế, sau khi nói xong quay sang nhìn Bạch Khởi trước mặt.
Nhìn thật sâu Bạch Khởi một cái, sau đó lẳng lặng, bình tĩnh nói:
- Một lát ngươi đến hậu đường… Ta hy vọng ngươi cho ta một lời giải thích vừa ý ta…
Sau khi nói xong, Lý Tự Minh cũng xoay người rời khỏi, cũng không nói thêm gì nữa. Bọn vương công quý tộc xung quanh sau khi lần lượt nhìn nhau, lại nhìn nhìn Bạch Khởi, không rõ Bạch Khởi đây là đang làm gì, nhưng cũng không nói nhiều, lần lượt rời khỏi.
Độc Cô Danh Dương vẻ mặt trêu tức, lúc nãy ngồi bên cạnh Bạch Khởi, đã nói với Bạch Khởi một chuyện, đó chính là bên cạnh Triệu Vô Cực có một cao thủ cấp Đấu Hoàng. Nhưng hiện tại tuổi của hắn ít nhất cũng trên trăm tuổi rồi, Nhị Tinh Đấu Hoàng, dự đoán trong tương lai cũng không có triển vọng gì…
Thế nhưng, tuy chỉ là một vị Nhị Tinh Đấu Hoàng, nhưng Bạch Khởi cũng không cho rằng Ngũ Tinh Đấu Vương như mình có thể đánh bại Nhị Tinh Đấu Hoàng của người ta. Khiêu chiến vượt cấp không dễ dàng như vậy, đặc biệt là lúc đẳng cấp càng cao, càng là như thế. Đến cấp bậc hiện tại của hắn, quả thật nói chênh lệch mỗi một tinh giữa hai người có thể cách nhau gấp hai lần thậm chí là gấp mười lần. Bạch Khởi nghĩ muốn đánh bại vị Đấu Hoàng cao thủ này tuyệt đối không phải là chuyện dễ, cho nên Bạch Khởi nói vậy, vốn không có gì tuyệt đối, để lại một đường sinh cơ, mắc công nói chắc quá, khiêng cục đá không nổi rốt lại tự đè lên chân mình.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là nếu Bạch Khởi triển khai Hắc Ám Vũ Dực của mình, chưa chắc không thể quyết một trận cao thấp với Nhị Tinh Đấu Hoàng kia. Nhưng Bạch Khởi không thể làm vậy, vì việc này mà để lộ Hắc Ám Vũ Dực của mình, đó không phải là chuyện người thông minh nên làm. Hắc Ám Vũ Dực là bí mật lớn nhất của Bạch Khởi, quan hệ khẩn yếu, không thể tùy ý triển khai. Vật này… là dùng để bảo vệ sinh mạng, không thể sử dụng lúc này.
- Tốt… Nếu đã như vậy… Vậy để ngươi xem qua lợi hại của cao thủ ta…
Cơn tức của Triệu Vô Cực dâng lên. Tuy rằng nói Thiên Long bây giờ đang cầu xin sự giúp đỡ của Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng bây giờ Bạch Khởi ức hiếp đến cửa rồi, hắn không thể cứ tiếp tục chịu đựng như thế nữa. Nếu là như vậy, e rằng hắn sau này khó ngẩng đầu trước thủ hạ mình. Điều này liên quan đến sự tôn nghiêm của một quốc gia. Việc hợp tác bàn không xong không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể để Thiên Long mất đi sự tôn nghiêm, cho nên Triệu Vô Cực nổi giận, phái một thủ hạ của mình xuất chiến.
Một tên tướng quân thân mặc áo giáp khoảng bốn mươi tuổi đi ra. Hắn luôn theo bên cạnh Triệu Vô Cực, bên lưng đeo một cây trường đao, uy phong lẫm lẫm, sát khí bừng bừng. Cả người đi tới khiến cho người ta một loại khí thế trầm ổn. Đây là Đội trưởng Hộ vệ bên cạnh Triệu Vô Cực, một cao thủ cấp Đấu Tông hàng thật giá thật, một tên Tứ Tinh Đấu Tông… Tuy rằng hắn không phải là cao thủ lợi hại nhất bên cạnh Triệu Vô Cực, nhưng đứng về phía Triệu Vô Cực mà nhìn, hắn… đủ để đối phó với Bạch Khởi rồi.
Đương nhiên… Không thể không nói cách nghĩ này quá ngây thơ. Nếu như Bạch Khởi thật sự dễ đối phó như vậy, vậy hắn cũng sẽ không hiệu xưng là Sát Thần rồi, cũng sẽ không dám nói ra những lời này. Hiển nhiên Triệu Vô Cực không nghĩ đến điều này, đương nhiên còn một nguyên nhân chủ yếu nữa, là căn cứ vào tình báo, thực lực của Bạch Khởi chỉ ở mức Đấu Tông, nhưng cụ thể cấp mấy, người khác vốn không rõ, bởi vì Bạch Khởi rất ít thể hiện thực lực trước mặt người ngoài, cho nên Triệu Vô Cực cũng không biết. Hắn chỉ biết Bạch Khởi có thể là một Đấu Tông, cho nên hắn phái ra thủ hạ này của mình, hắn cho rằng thủ hạ này của mình đủ để đối phó với Bạch Khởi rồi.
- Đây là Đội trưởng Hộ vệ của ta… Tương Hổ… Ở Thiên Long bọn ta không là cao thủ gì, chỉ là người chạy việc bên cạnh ta, nhưng ta nghĩ đủ để đối phó ngươi rồi.
Triệu Vô Cực khinh bỉ nói. Kỳ thực trong lòng hắn hiểu rõ, Tương Hổ trong bọn thủ hạ của hắn đã là đệ nhị cao thủ rồi, lên phía trên chỉ còn có vị lão nhân gia do phụ thân phái tới để bảo vệ an toàn cho mình mà thôi. Nhưng sự tồn tại của lão nhân gia, không đến lúc vạn bất bất đắc dĩ không nên để người khác biết thì tốt hơn. Dù sao bí ẩn một chút, mình có thể an bài thêm một chút, át chủ bài chỉ có thời khắc cuối cùng mới lấy ra.
- Hanh… Nguyên Soái mời ngài.
Tương Hổ rất phối hợp bước lên một bước, ôm quyền nói với Bạch Khởi như thế. Lúc nói câu này, vẻ mặt lộ ra một tia dữ tợn và cười nhạt, Tương Hổ vẫn rất tự tin về thực lực của mình, hắn vốn không hiểu rõ Bạch Khởi, chỉ biết đối phương là một thiên tài, một nhân tài mới xuất hiện, chuyện khác hắn biết không nhiều, cho nên mới có phần cuồng ngạo, có phần tự tin. Nếu như tên Tương Hổ này biết vị đứng trước mặt mình tuổi chẳng qua là một thanh niên chỉ mười mấy tuổi, lại có thực lực của Ngũ Tinh Đấu Vương, cũng không biết hắn còn cười nổi không, nghĩ là chắc cười không nổi.
- Tốt…
Bạch Khởi khinh thường cười một tiếng, xoay người một cái, rút ra cây trường đao từ bên hông tên hộ vệ bên cạnh mình, cứ như vậy xông lên…
Phốc xuy ~~
Trong chớp mắt tiếng kêu đau đớn qua đi, vị Tương Hổ hồi nãy vẻ mặt tràn đầy tự phụ, sắc mặt biến đổi, sau đó mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Bạch Khởi…
Oạch…
Qua một lát… Âm thanh đau đớn phát ra, Tương Hổ từ từ rơi xuống đất, thân thể trên dưới đứt lìa, tướng nằm chết vô cùng thê thảm.
- Hắc hắc… Thì ra Thiên Long cao thủ chỉ có chút trình độ này? Vậy mà các ngươi cũng lấy ra khiến người khác mất mặt? Tứ Hoàng tử… Ta thấy Đội trưởng Hộ vệ của ngươi thực lực chẳng ra sao cả. Nếu ngươi muốn, ta có thể miễn phí tặng ngươi hai tân binh, để tránh Tứ Hoàng tử ở Bất Diệt Hoàng Triều bọn ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Bạch Khởi không thèm ngó ngàng đến Tương Hổ đang nằm dưới đất, cười với giọng đùa cợt, nhìn Triệu Vô Cực ngồi đối diện mình, sắc mặt đã rất khó coi, có chút tái mét, ngôn ngữ kích thích nói.
Môi Triệu Vô Cực huyễn động hai cái, do dự một chút, sau khi nhìn vị Độc Cô Danh Dương đang nghênh ngang ngồi đó uống rượu một cái, từ từ bình tĩnh lại. Triệu Vô Cực quyết định nhẫn nại, hắn quyết định tạm thời giữ lấy con át chủ bài của mình. Hôm nay để Bạch Khởi thắng một lần được rồi, chuyện về thể diện, tạm thời có thể bỏ qua, công dụng của vị Đấu Hoàng này thật sự rất lớn, không nên sớm tiết lộ như thế.
Nhưng Triệu Vô Cực nghĩ như vậy, có người lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy một lão giả mặc cẩm bào ở phía sau Triệu Vô Cực, mái tóc bạc trắng, sau khi nghe Bạch Khởi nói thế, vẻ mặt lạnh lùng đứng ra, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi trước mắt bước lên một cái, cất tiếng nói to:
- Vậy sao? Thiên Long ta thật sự không còn cao thủ? Người thanh niên chớ tưởng có một chút thực lực thì muốn làm gì thì làm, Long Đông ta sẽ bước ra thỉnh giáo ngươi…
Xôn xao~~
Xung quanh đều chấn động, Thủy Chi Đấu Hoàng Long Đông của Đế Quốc Gia Lam không ngờ lại ở đây. Vị Thủy Chi Đấu Hoàng này ở Gia Lam rất nổi tiếng, một trong năm đại cao thủ Đấu Hoàng của Gia Lam, Thủy Chi Đấu khí vang vội, không ngờ lại theo Triệu Vô Cực đến Bất Diệt Hoàng Triều này. Lúc Long Đông đứng ra, những người xung quanh đều xôn xao, ngoại trừ số ít mấy người gần như không ai coi trọng Bạch Khởi nữa.
Đương nhiên mấy người ít ỏi xem trọng Bạch Khởi cũng không bởi vì thực lực của Bạch Khởi mà xem trọng hắn. Thẳng thắn mà nói, tuy rằng Bạch Khởi rất lợi hại, nhưng so với vị Đấu Hoàng cao thủ đã nổi danh hơn mười năm, không có ai tin hắn sẽ có phần thắng. Bọn họ xem trọng Bạch Khởi chẳng qua là thế lực bên cạnh Bạch Khởi và thế lực phía sau mà thôi, bởi vì rất ít người biết, bên cạnh Bạch Khởi còn có cao thủ khác tồn tại.
Tuy rằng Triệu Vô Cực vốn không muốn để Long Đông xuất đầu lộ diện, nhưng không còn cách nào khác. Cao thủ Đấu Hoàng đã không phải là pháp luật của quốc gia bình thường có thể ràng buộc được. Sử dụng quân đội không thể nào truy bắt bọn họ, trừ phi ngươi có nhiều cao thủ hơn để áp chế bọn họ, nhưng điều này là không thể, cho nên Đấu Hoàng cường giả có quyền tự do rất cao. Long Đông cũng không ngoại lệ, giống như việc hắn đã hứa bảo vệ cho Triệu Vô Cực, nhưng không phải với thân phận nô lệ, mà là một người cung phụng, một người có thể phát biểu ý kiến của mình, làm những việc mà mình muốn. Chỉ cần không ảnh hưởng đến đại phương diện thì có thể chấp nhận được, tuy rằng Triệu Vô Cực không biết làm gì nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
- Tiểu Long Đông a… Đã lâu không gặp ngươi rồi… Không ngờ tóc ngươi đã trở nên bạc trắng thế này… Sư phụ của ngươi khỏe chứ?
Lưu Dịch Tư từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tác gì, lúc này chậm rãi bước ra, chắn trước mặt Bạch Khởi, giương giương mí mắt nhìn Long Đông trước mặt một cái, nói ra một câu khiến người ta lạnh người.
Đường đường là một Thủy Chi Đấu Hoàng lại biến thành tiểu Long Đông trong miệng Lưu Dịch Tư… Nhưng nói đi nói lại, tên Lưu Dịch Tư này đã một trăm bốn mươi tuổi rồi, Long Đông chẳng qua chỉ hơn trăm tuổi, trong miệng Lưu Dịch Tư, Long Đông đương nhiên là chỉ là một đứa trẻ rồi. Và… nghe khẩu khí của Lưu Dịch Tư như vậy, đủ biết Lưu Dịch Tư có mối quan hệ mật thiết với sư phụ của Long Đông.
- Ngươi là…?
Long Đông có chút không vui, có chút quái dị nhìn Lưu Dịch Tư trước mặt, thấp giọng hỏi, kèm theo vài phần nghi hoặc, lại có vài phần quen thuộc. Sư phụ mình đã chết gần ba mươi năm rồi. Ba mươi năm nay Long Đông không nghe ai nhắc đến sư phụ mình, nhưng bây giờ có một người thoạt nhìn tuổi già sức yếu như mình, lại đứng ra hỏi sư phụ mình. Trong thoáng chốc khiến Long Đông có chút hiếu kỳ không cách nào tiếp nhận.
- Ha ha… Lão phu Lưu Dịch Tư. Năm mươi năm trước, trước khi ta rời khỏi Gia Lam đã trở thành bạn chi giao với sư phụ ngươi, ta còn chỉ điểm qua ngươi hai năm.. Sao bây giờ ngay cả ta cũng nhận không ra rồi?
Lưu Dịch Tư đứng ở đó, vốn không kích động gì, chỉ là bình thản cười cười, sau đó phân vân nói.
- Người là… Thúc phụ Lưu Dịch Tư?
Long Đông nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, vẻ không dám tin nhìn Lưu Dịch Tư trước mặt. Đã dùng tới tôn xưng thúc phụ, khiến người ta đều nghe ra, vị Gia Lam cao thủ này vừa nãy khí thế hùng hổ bước ra, đối với Lưu Dịch Tư tương đối tôn trọng…
- Xích Viêm Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư… Hắn là Xích Viêm Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư năm mươi năm trước danh chấn Gia Lam. Nghe nói năm mươi năm trước du ngoạn đại lục, hai mươi năm trước, sau khi tiến vào Bất Diệt Hoàng Triều của ta thì không biết tung tích nữa… Không ngờ … Không ngờ hắn lại ở đây!
Người quen biết Lưu Dịch Tư đều không nhịn được, kinh hãi kêu lên. Phải biết là người lợi hại nhất hiện tại của Bất Diệt Hoàng Triều cũng chỉ là Đấu Vương, một cao thủ Đấu Hoàng đi vào đương nhiên gây sự chú ý cho vô số người, cho nên không ít người vốn không xa lạ gì với Lưu Dịch Tư. Lời vừa nãy của Long Đông vừa thốt ra, đã có vô số người liên tưởng đến Lưu Dịch Tư năm đó…
- Ha ha… Ngươi cũng còn nhớ ta… Tiểu Long Đông… Đây là chủ nhân của ta… Ngươi biết đấy, chuyện này ngươi vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn. Lão phu đã thề với trời, suốt đời này tận trung với chủ nhân, cho đến chết mới thôi. Nếu ngươi vẫn muốn ra tay, lão phu cũng chỉ có thể nghênh chiến rồi…
Lưu Dịch Tư sau khi nhìn Bạch Khởi một cái, lạnh lùng nói với Long Đông, mục đích của lời này rất hiển nhiên là để Long Đông biết khó mà lui…
- Điều này… Được thôi… Ta nể mặt thúc phụ người, chuyện này đến đây kết thúc. Long Đông ta ở Bất Diệt Hoàng Triều chỉ phụ trách bảo vệ Tứ Hoàng tử, chuyện khác không quản gì hết…
Long Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Lưu Dịch Tư năm mươi năm trước đã là cao thủ cấp Đấu Hoàng, bây giờ e rằng hắn đã thâm bất khả trắc rồi. Long Đông không có lòng tin có thể đánh bại Lưu Dịch Tư, huống hồ chi còn một phần tình nghĩa trong đó. Cho nên Long Đông thức thời phải tìm cho mình lối thoát, nói xong cứ như vậy, không nói nhiều nữa, xoay người rời khỏi, để lại vẻ mặt nghi hoặc và bất lực cho Triệu Vô Cực…
Nhìn sâu vào Lưu Dịch Tư trước mặt một cái, Triệu Vô Cực vẻ mặt bất lực. Thiên Long cao thủ vô số, cộng thêm Gia Lam Đấu Hoàng Long Đông đã đầu quân Thiên Long, lần này theo mình đến đây, vốn là cho mình cảm giác hổ mọc thêm cánh, nhưng không ngờ bây giờ lại trở thành kết quả như thế…
- Hắc hắc… Thế nào? Các ngươi cuối cùng ngay cả Gia Lam cao thủ giữ thể diện cũng không có, Thiên Long các ngươi có bản lĩnh gì? Sách sách… Khó lắm mới kiếm được một tên kha khá, không ngờ lại là một Gia Lam Đấu Hoàng. Nghĩ lại các ngươi thật có bản lĩnh, nhưng cao thủ chính gốc Thiên Long đâu? Sách sách… Hình như thật sự là bất kham một kích…
Đợi Long Đông sau khi xoay người rời khỏi, Bạch Khởi đứng ở đó càng cười tươi hơn, nói to, có chút ngày càng táo tợn.
Điều này khiến cho Triệu Vô Cực không nói gì, nhưng cũng không có cách nào. Hắn không có cách phản bác lại lời Bạh Khởi, bây giờ bên cạnh hắn quả thật không còn cao thủ rồi. Một cao thủ duy nhất Thủy Chi Đấu Hoàng Long Đông của Gia Lam cũng vì sự xuất hiện của Lưu Dịch Tư mà lựa chọn rời khỏi, bây giờ Triệu Vô Cực thật sự không có lời nào để đối đáp lại rồi.
Kỳ thực Thiên Long cao thủ thật sự không ít, nếu không sẽ không có tên gọi là Đệ Nhất Cường Quốc, nhưng không còn cách nào khác, lần này hắn đến là xin Bất Diệt Hoàng Triều chi viện, không phải là đến hạ nhục, cho nên hắn cũng không dẫn theo nhiều cao thủ, nếu không… sẽ không rơi đến bước này rồi.
- Ngươi…
Triệu Vô Cực môi rung rung một lát cũng không nói thêm gì, bởi vì hắn nói không ra lời, cuối cùng bất lực phẩy tay áo bỏ đi.
Sau khi Triệu Vô Cực phẩy tay áo rời khỏi, bọn đặc phái viên Thiên Long ngồi ở đó đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian này đi cũng không phải, không đi cũng không phải, cho nên giằng co ở nơi đó. Bọn chúng cần cầu xin sự giúp đỡ của Bất Diệt Hoàng Triều, cho nên không thể rời khỏi, nhưng Tứ Hoàng tử đã phẩy tay áo đi ra, điều này khiến cho bọn chúng không thể không theo, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cuối cùng Lý Tự Minh ngồi trên Long ngai kia chậm rãi nói:
- Được rồi, hôm nay đến nay thôi, mời các vị đặc phái trở về trước đi.
Nói xong, hạ lệnh tiễn khách, những thành viên sứ đoàn xung quanh như nhặt được đại xá, lần lượt đứng dậy rời khỏi nơi đây, đuổi theo Tứ Hoàng tử Triệu Vô Cực. Sau khi Triệu Vô Cực và người của sứ đoàn rời khỏi, Thái Tử Lý Dũng lập tức đứng dậy, giận dữ quát:
- Bạch Khởi ngươi lớn gan lắm, dám ở trước mặt mọi người làm nhục sứ đoàn Thiên Long. Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi phá hoại mối quan hệ của hai nước, ngươi đã gây ảnh hưởng đến hai nước chúng ta, đừng tưởng ngươi có công với đất nước thì muốn làm gì thì làm… Quả thật quá hỗn xược rồi… Người đâu… Bắt hắn lại cho ta!
Nhưng đáng tiếc a… Trong Hoàng cung này, vị trí Thái Tử tuy rằng đáng tôn sùng, nhưng không có người nào vào lúc này dám nghe lời hắn. Đặc biệt là chuyện bắt Bạch Khởi bọn chúng càng không dám làm bừa. Nguyên nhân… cái khác không nói… Chỉ là Độc Cô Chiến Thiên lạnh băng đứng ở đó nhìn bốn phía cũng đã khiến bọn chúng từ bỏ cách nghĩ này rồi. Ai không biết, Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan, công tử Tể Tướng Bối Tác Tư, Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi, Thần quỷ chớ gần Độc Cô Chiến Thiên, mấy người này là cùng mặc chung cái quần. Thái Tử càng đáng sợ, cho nên bọn chúng vẫn lựa chọn trầm mặc, lời của Thái Tử vừa ra khỏi miệng, bọn chúng người nào người nấy đều cúi đầu nhìn xuống đất, làm như hoàn toàn không nghe thấy gì cả…
- Đủ rồi!!! Ngươi im miệng cho ta. Ở đây hoàn toàn không tới phiên ngươi ra lệnh… Chuyện này không cần ngươi quản… Ngươi lui xuống cho ta. Đường đường là Thái Tử một nước, lại nhát gan sợ phiền phức như vậy. Thiên Long thì sao nào? Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta chẳng lẽ lại phải sợ Thiên Long bọn chúng sao? Ngươi làm Thái Tử kiểu gì vậy? Bây giờ là bọn chúng đang cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta, ngươi đã như vậy rồi, nếu một ngày nào đó ngươi giao thủ với Thiên Long không biết sẽ như thế nào nữa? Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi…
Lý Tự Minh lạnh lùng khiển trách, hiển nhiên là rất bất mãn với hành động của Thái Tử. Thái Tử một nước lại nói hùa theo Hoàng tử quốc gia khác, điều này khiến cho Lý Tự Minh từ trước đến nay luôn chú trọng bá quyền rất bất mãn, bất mãn với tác phong nhu nhược của Thái Tử.
- Nhưng… Phụ hoàng con…
Thái Tử mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được một lời. Hắn không biết mình nên nói gì, sau khi oán hận nhìn Bạch Khởi một cái, chậm rãi lui xuống. Đối với vị phụ thân của mình, hắn hiểu rất rõ, hắn hiểu nếu mình tiếp tục tranh luận, hậu quả sẽ như thế nào.
- Hanh… Được rồi… Ta không muốn nghe lời giải thích của ngươi, dù sao lời của ngươi cũng khiến ta quá thất vọng rồi, lui xuống cho ta. Ta đã nói ngươi câm miệng, không cần ngươi nói nhiều gì nữa hết. Nhớ đó, lời của ta chỉ nói một lần…
Lý Tự Minh hừ lạnh một tiếng nói như thế, sau khi nói xong quay sang nhìn Bạch Khởi trước mặt.
Nhìn thật sâu Bạch Khởi một cái, sau đó lẳng lặng, bình tĩnh nói:
- Một lát ngươi đến hậu đường… Ta hy vọng ngươi cho ta một lời giải thích vừa ý ta…
Sau khi nói xong, Lý Tự Minh cũng xoay người rời khỏi, cũng không nói thêm gì nữa. Bọn vương công quý tộc xung quanh sau khi lần lượt nhìn nhau, lại nhìn nhìn Bạch Khởi, không rõ Bạch Khởi đây là đang làm gì, nhưng cũng không nói nhiều, lần lượt rời khỏi.
Bình luận facebook