Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243
Nói đến Đại La Phái, tuy rằng không nổi tiếng ở Bất Diệt Hoàng Triều nhưng lại là một thế lực độc bá tại Tây Vực. Phải biết rằng tại phía Tây Bất Diệt Hoàng Triều này, về phía Tây Bắc, Tây Nam thì ngoài khu đất um tùm rộng vô biên ra, chính là biển cát nhìn mãi không thấy bờ. Ở đó có hàng trăm quốc gia, có quốc gia số dân chưa đến chục vạn người, có quốc gia thì lại gồm vài chục thành lũy. Chỉ có cách vượt qua sa mạc cát dài bất tận ấy mới tới được Đại Lục phương Tây phồn thịnh kia. Nếu như không đi tới đó thì chỉ có thể đi qua con đường xa xôi phương Bắc, xuyên qua Trung Ương Đại Lục mới tới được Tây Đại Lục.
Có lẽ sẽ có người hỏi, không phải ở giữa còn một Đại Lục Trung Ương sao? Vì sao ư? Cứ đi thẳng là có thể đến Đại Lục Phương Tây? Nếu như có người đặt ra câu hỏi đó thì đa số những người Thiên Ân ở đó sẽ tỏ ra khinh bỉ, bởi vì Đại Lục được gọi là Trung Ương ấy thực ra chỉ là một bình nguyên um tùm, một bình nguyên rộng mênh mông. Ở đó chỉ một quốc gia mà nó chỉ gồm vài chục nước chư hầu nhỏ. Hơn nữa bá chủ Đại Lục ấy chính là Đế Quốc Quang Minh. Bên cạnh đó, ngoài bình nguyên um tùm ấy ra, phương Bắc đóng băng hàng vạn dặm, phía Nam lại là những biển cát dài bất tận, phía Đông, Tây thì giáp với hai Đại Lục nữa… Đấy chính là Đại Lục Trung Ương…
Mà ở giữa sa mạc dài vô tận đó, có thực lực lớn mạnh nhất không phải một nước nào đó, cũng không phải một người nào đó mà là một tông phái, Đại La Phái. Không ai hay Đại La Phái ra đời từ khi nào, chỉ biết rằng nó đã có lịch sử rất lâu rất lâu đời. Nó có thể đã tồn tại từ rất lâu, rất lâu trước đây, thậm chí có thể ngược dòng được mấy nghìn năm rồi, cao thủ môn phái này xuất hiện lớp lớp, nắm giữ toàn bộ thế giới Tây Vực Sa Hải, cao thủ lợi hại nhất của bọn họ rốt cuộc là ai, có trình độ như thế nào không có ai biết được, chỉ biết rằng Đại La Phái có Thập Đại Hộ Pháp… mỗi một người đều là cao thủ cấp Đấu Vương, mà trải qua hàng ngàn năm không ngừng tích lũy, Đại La Phái này sớm đã trở thành Cự Vô Phách của Tây Vực Sa Hải.
Bọn họ nắm trong tay tất cả mọi thứ ở Tây Vực Sa Hải, với hình thức tông giáo đã không ngừng mở tộng thế lực của mình, có người nói bọn họ thờ phụng Hỏa Thần… đấu khí hỏa diễm mà bọn họ sử dụng cũng đã biến mất ở Đại Lục. Tuy rằng về thế lực không bằng Giáo Đình kinh khủng và Hắc Ám Thần Điện, nhưng tại Tây Vực, trong biển cát vạn dặm đó lại là độc bá nhất phương. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng nghĩ đưa tay với vào nơi này, tại đó Đại La Phái chính là thần, chính là tất cả, tất cả cao thủ đều xuất thân từ Đại La Phái, tất cả tướng quân đều là người của Đại La Phái. Có thể nói, nếu Đại La Phái muốn thì lúc nào cũng có thể thành lập một quốc gia giống như Quang Minh Đế Quốc ở Tây Vực Sa Hải, có điều tiếc là Đại La Phái không làm như vậy, bọn họ vẫn duy trì đủ sự khiêm tốn, không ngừng tích lũy lực lượng, không ngừng mở rộng thế lực của mính…
Nhưng tiếc là những năm gần đây lực lượng của Đại La Phái tại Tây Vực Sa Hải đã phát huy đến cực hạn, lúc này bọn họ không có cách nào để tiếp tục phát triển, dù sao Tây Vực cũng là nơi có hạn, dân số thưa thớt, muốn tìm kiếm sự phát triển hơn nữa tại nơi này là một điều không hiện thực, bởi vậy Đại La Phái bắt đầu đưa tay ra bên ngoài.
Mà mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là phương Đông giàu có dị thường với dân số đông đảo, Bất Diệt Hoàng Triều là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Dù sao phương Tây cũng là nơi thế lực của Giáo Đình và Hắc Ám Thần Điện tồn tại, cho dù là mạnh như Đại La cũng không dám tùy ý khiêu khích hai đại thần Cự Vô Phách như vậy, chỉ có thể đưa thế lực của mình phát triển ra phương Đông mà bến đầu tiên chính là Bất Diệt Hoàng Triều, hơn nữa bọn họ đã lựa chọn nơi cũng không thu hút sự chú ý của người khác…
Không thể không nói rằng bọn họ lựa chọn mục tiêu này là rất hay, dù sao thực lực của các đại môn phái ở Bất Diệt Hoàng Triều đều không mạnh, cho dù là Liệt Diễm Tông ở Tây Bắc, Sát Khí Tông ở Trung Ương, các môn phái này cơ bản không thể so sánh được với Đại La Phái, cho dù là Hoàng Cực Tông một ngàn năm trước khiến cho người ta sợ như hổ cũng đã xuống dốc. Hiện nay, Bất Diệt Hoàng Triều quả thực là đối tượng tốt nhất để bọn họ thâm nhập, nhưng tiếc là… hình như bọn họ đã lựa chọn sai thời gian để tiến vào, lúc này thực sự không phải là một lựa chọn tốt lắm.
o0o
Ngày xuân ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, những cơn gió nhè nhẹ từ trên bầu trời thổi xuống, nhẹ nhàng lướt qua mặt người, thổi bay mái tóc Bạch Khởi. Lúc này, Bạch Khởi ngồi trên xe ngựa, cả đoàn người đã tiến vào Giang Nam Đạo, xuyên qua mấy tòa thành tiến vào tỉnh Phong Lâm. Đã đi được một ngày, mọi người đều kiệt sức, ngựa thì hết hơi. Trong lúc chạng vạng này đã tìm được một nhà trọ bình dân. Đoàn người của Bạch Khởi một hàng mấy chục người ngồi trong đại sảnh, gọi không ít rượu và thức ăn, cũng là nghỉ ngơi ăn ngon một bữa.
Nhưng lại không có ai biết trên lầu xa đó lúc này, trong mấy gian phòng đã đứng kín người, ước tính sơ lược ít nhất có bốn năm mươi người, bọn họ lẳng lặng quan sát qua cửa sổ đoàn người của Bạch Khởi dưới lầu.
- Hộ Pháp… Chúng ta thực sự phải ra tay với bọn họ sao? Tổng Đốc Phong Lâm đó thật đáng ghét, lại dám uy hiếp Đại La Phái chúng ta, còn sai chúng ta giúp hắn giết người, thật là nực cười…
Một thanh niên với mái tóc tết thành bím cung kính đứng bên cạnh một lão giả mắt chim ưng, nhìn thấy bọn Bạch Khởi dưới lầu thấp giọng nói, trong ngữ khí chứa đầy sự không cam lòng, có vẻ như hắn rất bất mãn với Tổng Đốc Phong Lâm.
- Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Đại La Phái muốn phát triển thì phải dựa vào phương Đông. Hiện nay, sức mạnh của chúng ta ở Tây Vực Sa Hải đã bão hòa rồi, không thể có sự tiến triển nào nữa, Đại La Phái muốn lớn mạnh, muốn có thể chống lại những quái vật lớn như Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Thần Điện, muốn truyền bá tín ngưỡng Hỏa Thần ra thế giới, mỗi một góc đều phải học cách nhẫn nại, có những lúc sự nhẫn nại của chúng ta là vì sự phát triển ngày càng tốt hơn. Tuy tên Tổng Đốc Lâm Phong này rất đáng ghét, nhưng hắn làm như vậy cũng là chuyện thường tình của con người. Hắn và chúng ta lại không có bất kỳ một quan hệ nào, dựa vào đâu mà giúp đỡ chúng ta? Bây giờ hắn đã tìm đến chúng ta, vậy thì chúng ta đương nhiên cầu còn không được, chẳng qua chỉ là giết người mà thôi, chúng ta đã có thể có được số lượng lớn đệ tử, còn có cả nơi ở của môn phái rất tốt, đây thực sự là một cuộc giao dịch không tệ, tuy có chút không phù hợp với tôn chỉ của Đại La Phái chúng ta, nhưng người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, có những lúc chúng ta cũng cần phải biến báo một chút, chờ tương lai Đại La Phái chúng ta đứng vững bước, chúng ta có rất nhiều cơ hội giải quyết tên Tổng Đốc Phong Lâm này.
Ưng mục lão giả đứng ở vị trí cửa sổ lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi nói, mọi người đều nói gừng càng già càng cay, tuổi của con người ta nhiều, những thứ đã thấy nhiều rồi, những việc biết được đương nhiên cũng nhiều, cho nên bọn họ cũng có thể hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì làm như thế nào thì tốt hơn, những thứ này đều cần phải không ngừng tích lũy… Đôi khi dựa vào người khác truyền thụ không có tác dụng, có những chuyện cần phải đích thân mình trải qua.
- Vâng… tôi hiểu rồi… nhưng thưa Hộ Pháp… cho dù là phải giết người đó thì chúng ta cũng không cần phải điều động nhiều người như vậy chứ, lần này Đại La Phái chúng ta phái đến, một nửa cao thủ đều được ngài dẫn đến đây, hơn nữa ngài còn đích thân ra tay, có phải là có chút quá cẩn thận không? Những mục tiêu này vừa rồi chúng ta đã nhìn qua, một mình tôi là có thể giải quyết bọn chúng.
Người thanh niên tết tóc nghe xong lời Hộ Pháp nói đã gật gật đầu, có điều có chút khinh miệt nhìn bọn Bạch Khởi, thấp giọng nói, rõ ràng hắn coi thường bọn Bạch Khởi, cho rằng bọn Bạch Khởi không có tư cánh đáng để những người này điều động nhiều người đến như vậy.
- Hừ hừ… vậy sao? Điều này ngươi sai rồi, có những chuyện không chỉ nhìn vào bề ngoài, tuy rằng những người này dễ giải quyết, nhưng nếu thực sự dễ đánh bại như vậy, Tổng Đốc Phong Lâm cũng không đến tìm chúng ta xin giúp đỡ, có người nói lần này bọn họ gặp phải trắc trở đều là do đối phương xuất hiện một cao thủ Đấu Vương gây ra… vậy thì nếu có hắn ở đó, chúng ta không đến nhiều người một chút thì làm sao được? về phần ta… không phải lão phu tự khoe khoang, nếu như không có ta, các ngươi dựa vào cái gì để đối phó với một Đấu Vương? Một cao thủ Đấu Vương có thể giết chết toàn bộ các ngươi một cách dễ dàng mà không cần tốn nhiều sức.
Ưng mục lão giả đứng ở đó lạnh lùng nói.
- Cái gì… cao thủ Đấu Vương? Hộ Pháp… Ngài xem là người nào?
Nam tử tết tóc đó nghe xong lời này đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi, chuyện này hắn cũng không rõ, có điều, đã liên quan đến cao thủ Đấu Vương thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Cao thủ Đấu Vương không phải là người mà hắn có thể đối kháng, một cường giả Đấu Linh như hắn chưa đủ để đối phương nhét kẻ răng.
- Cái này… Ta cũng không dễ nói… dù sao, người mà ngươi biết đến cấp Đấu Tông đã có thể che dấu sức mạnh của mình rồi, mà cao thủ Đấu Vương lại càng như vậy, nếu như hắn có ý định ẩn dấu sức mạnh của mình, cho dù là ta cũng rất khó phát hiện. Tại đây ta không nhìn thấu có ba người, một là người trẻ tuổi tóc trắng đó, người thứ hai chính là mục tiêu La Đan của chúng ta và cả tên phu xe của La Đan đó… cho nên người các ngươi phải cẩn thận cũng chỉ có ba người này, những tên khác đều không có gì đáng sợ.
Ưng mục lão giả dù sao cũng là Hộ Pháp của Đại La Phái, nhãn lực như cao thủ Đấu Vương vẫn có, bởi vậy lập tức hướng mục tiêu đặt vào ba người này, phu xe… La Đan… và cả Bạch Khởi…
Bởi vì cao thủ Đấu Vương một khi che dấu sức mạnh của mình thì sẽ trở nên giống với người bình thường, người khác nhìn không ra, hắn đương nhiên cũng không có cách nhận ra, trừ phi sức mạnh của hắn có thể đạt đến cấp Đấu Hoàng, thậm chí cao hơn là cấp Đấu Đế mới có thể một cái nhìn xuyên qua sự che dấu của cấp Đấu Vương. Có điều tiếc là hắn không phải cho nên mới có những suy đoán như vậy, đương nhiên trong lòng hắn càng thiên về lão phu xe đó, bởi vì đối phương bất luận là từ tuổi tác hay thân phận đều phù hợp với yêu cầu này, mà Đấu Vương đó hắn cũng biết rõ sẽ không thể là La Đan, bởi vì theo tình báo nói La Đan không có một chút lực đánh trả nào, có thể nói là kẻ yếu tay trói gà không chặt, còn về Bạch Khởi độ tuổi lại quá trẻ, nhìn dáng vẻ không quá mười tám mười chín tuổi, đánh chết hắn… hắn cũng không tin Bạch Khởi có thể là cao thủ Đấu Vương đó.
Đương nhiên tuy rằng là nghĩ như vậy nhưng hắn lại không thể nói rõ ra, đây là để phòng ngừa bất chắc, ngộ nhỡ đoán sai thì thật là mất mặt? chi bằng hãy giữ lại một chút lo lắng, dù sao trên thế giới này không có chuyện gì là không thể xảy ra, không có gì là không làm được, chỉ có nghĩ không ra… kinh nghiệm mấy năm qua nói cho hắn biết, có những lúc không nên kết luận quá vội vàng thì sẽ tốt hơn.
- Bằng hữu phía trên nếu đã đến rồi… thì hãy ra đây đi, dấu đầu hở đuôi khó tránh khỏi có chút hành vi tiểu nhân. Ta thấy các ngươi hãy quang minh chính đại mà đứng ra đây nói chuyện thì tốt hơn… nói thế nào thì cũng là một Đấu Vương, hai Đấu Tông, cộng thêm mười mấy Đấu Linh và hai mươi Đại Đấu Sư, phóng đến chỗ nào cũng đều là một lực lượng không nhỏ, còn cần phải dấu đầu hở đuôi như vậy sao? Khó tránh có chút bì ổi chứ.
Bạch Khởi ở đó ăn cơm sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, dù sao, đến cấp bậc này của Bạch Khởi muốn phát hiện ra sự tồn tại của đối phương cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, chỉ là Bạch Khởi chưa vạch trần bởi vì hắn đang nghe trộm cuộc đối thoại của đối phương. Thực lực của Bạch Khởi cao hơn một đường so với đối phương, muốn nghe thấy cuộc nói chuyện của đối phương đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa đối phương cũng không có cách phát giác.
Có điều đến lúc này Bạch Khởi rõ ràng đã cảm thấy không còn cần thiết phải nhẫn nại nữa, rượu quá ba tuần, cơm nước cũng ăn xong rồi, nếu muốn bắt đầu đấu võ thì chính là bây giờ rồi, lẽ nào còn chờ đến sau khi ngủ dậy sao? Bởi vậy Bạch Khởi đã mở miệng nói, vạch trần thân phận của đối phương.
Lời của Bạch Khởi vừa dứt, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, trong đó bao gồm cả những cao thủ Đại La Phái cùng với những hộ vệ của La Đan và những dong binh còn sót lại đứng bên cạnh Bạch Khởi, sắc mặt đều đột nhiên biến đổi, sau đó căng thẳng lên.
Những người nên cạnh Bạch Khởi rối rít rút vũ khí ra hộ vệ bên Bạch Khởi và La Đan, còn những cao thủ đó của Đại La Phái lại mặt mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, sau khi cùng nhìn nhau, rối rít hướng ánh mắt nhìn về phía Hộ Pháp, lúc này người có thân phận cao nhất, tu vi cao nhất cũng chính là ông ta, cho nên mọi người đều đang chờ đợi ý kiến của ông ta.
Sau khi Hộ Pháp đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn thấy kẻ nói chuyện lại là Bạch Khởi liền sững sờ ở đó, trong lòng hắn, người không có khả năng nhất là vị Đấu Vương thần bí đó, lại chính là Đấu Vương, Bạch Khởi… trẻ tuổi như vậy mà lại là một Đấu Vương, hơn nữa thực lực còn cao hơn mình, điều này khiến cho vị Hộ Pháp này trong lòng có chút kinh sợ, bất giác nghĩ:
- Hắn mới bao nhiêu tuổi, mười tám mười chín tuổi? Đã trở thành một Đấu Vương, hơn nữa, nhìn dáng vẻ thực lực còn cao hơn mình.
Hộ Pháp cảm thấy cả người có một luồng khí lạnh, độ tuổi như vậy lại có tu vi như vậy, quả thực là khiến cho người ta có chút kinh sợ, hắn bất giác nghĩ thầm, nếu hắn bây giờ đã có sự tu vi như vậy thì nếu như hắn trưởng thành… thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
Nghĩ tới đây hắn đã không dám suy nghĩ nữa, bởi vì hắn biết đó sẽ là một sự tồn tại kinh khủng, điều hắn có thể khẳng định là nếu bây giờ Bạch Khởi đã có thực lực Đấu Vương cao cấp, vượt qua tu vi của mình thì khi bốn mươi tuổi, Bạch Khởi tuyệt đối có thể đột phá tiến vào cấp Đấu Hoàng, sinh thời chỉ cần không chết, có lẽ sẽ lại có một Đấu Đế truyền kỳ xuất hiện, nghĩ tới đây hắn bất giác cả người lạnh toát.
Phải biết rằng, vì một Tổng Đốc Phong Lâm nhỏ bé, vì một nơi cư trú của môn phái mà kết thù với một Đấu Đế tương lai trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lại còn có tiềm năng vô hạn tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt, hiện tại có lẽ vẫn chưa có gì, cho dù là Đấu Vương cao cấp, Đại La Phái cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay nếu không giữ được đối phương, để đối phương chạy thoát thì sao? Tương lai sẽ có một Đấu Đế kinh khủng báo thù, tuyệt đối sẽ khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, e là ngay cả sự tồn tại lớn mạnh như vậy của Đại La Phái cũng không chịu nổi sự trả thù của một Đấu Đế. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn trong nháy mắt đã bắt đầu dao động.
Sau một sự do dự ngắn ngủi, hắn đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt nhất trong lòng, hắn đã nghĩ xong rồi, chuyện này hay là cho qua thì sẽ tốt hơn, thêm một người bạn trước sau cũng tốt hơn thêm một kẻ thù, hơn nữa trẻ tuổi như vậy đã kinh khủng như thế, một đối tượng không thể đoán trước tương lai, kết thù với hắn tuyệt đối không phải là việc một người thông minh nên làm.
- Ài… chuyện hôm nay xem ra không có cách ra tay rồi, đi thôi, người ta đã vạch mặt rồi, chúng ta hãy đi ra thôi… chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi… Đại La Phái chúng ta không nên tham dự vào chuyện này vẫn tốt hơn, tỉnh Phong Lâm không được thì vẫn còn nơi khác, Bất Diệt Hoàng Triều rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ dung thân chúng ta, kết oán với một Đấu Vương cao cấp trẻ tuổi như vậy chỉ vì một Tổng Đốc Phong Lâm nhỏ bé như vậy khó tránh ccó chút không đáng…
Hộ Pháp điềm đạm nói một tiếng như vậy rồi đi ra.
- Tại hạ là Hộ Pháp Trưởng lão Đại La Phái Ân Thiên Cừu, xin chào vị tiểu ca này, không biết tiểu ca tôn tính đại danh có thể cho biết?
Ân Thiên Cừu quả là một người thực thà, đã bị người ta phát hiện ra cũng không che dấu nữa, trực tiếp đứng ra, chắp tay hướng về phía Bạch Khởi, dẫn theo bốn năm thủ hạ của mình lần lượt đi ra, nhìn bộ dạng hắn đã không còn là chuẩn bị ra tay nữa rồi.
- Cũng được… ta tên Bạch Khởi…
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, điềm đạm nói, khi nói, ánh mắt có chút phức tạp. Về thế lực lớn mạnh của Đại La Phái, Bạch Khởi cũng có chút hiểu biết, xét cho cùng, sự tồn tại của Đại La Phái tuy rằng khiêm tốn nhưng đối với người có chút quyền lực và quan tâm đến Tây Vực Sa Hải mà nói thì đây không phải là bí mật, bởi vậy Bạch Khởi đương nhiên cũng biết sự tồn tại của bọn họ. Chỉ là không ngờ lại gặp người của Đại La Phái tại phương Nam, cũng không biết bọn họ đến đây là vì cái gì, hơn nữa lại còn có quan hệ gì đó với Tổng Đốc Phong Lâm, điều này không thể không khiến cho Bạch Khởi trầm tư suy nghĩ một phen.
- Bạch Khởi? Ngươi là Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi của Bất Diệt Hoàng Triều?
Ân Thiên Cừu cũng không phải tên ngốc, Đại La Phái cũng không phải là những kẻ ngốc nghếch, đã muốn tiến vào Bất Diệt Hoàng Triều đương nhiên phải có chút hiểu biết về Bất Diệt Hoàng Triều, tài liệu về những nhân vật quan trọng đều nên biết đại khái, nếu không bọn họ trông cậy vào cái gì phát triển đứng lên? Mà Bạch Khởi vô tình chính là người mà Ân Thiên Cừu biết, trong tài liệu tên này xếp thứ hai, là nhân vật chỉ đứng sau Lý Tự Minh, Ân Thiên Cừu đương nhiên biết cái tên này.
Nghĩ tới đây Ân Thiên Cừu trong nháy mắt đã phán định ra thân phận Bạch Khởi, trong khi Bạch Khởi nói ra tên của mình đã phán định ra, nghĩ thấy cũng đúng, thiên tài như vậy ở Bất Diệt Hoàng Triều không thể có quá nhiều. Thiếu niên tóc bạc, tuổi tác và thực lực đều tương đương, đây cũng chính là một người, là Bạch Khởi, chỉ là Ân Thiên Cừu có chút kinh ngạc là trên tài liệu nói Bạch Khởi cấp Đấu Tông, nhiều nhất là Đấu Tông cao cấp… có điều bây giờ xem ra, sự việc không ngờ lại như vậy… Bạch Khởi không đơn giản là một Đấu Tông, mà là một Đấu Vương cao cấp thực sự…
Trong nháy mắt, trong lòng Ân Thiên Cừu bỗng thấy xuất hiện bao nỗi tâm sự, nhìn ánh mắt Bạch Khởi cũng có chút gì đó phức tạp khó tả, đột nhiên hắn cảm thấy… có lẽ mình nên từ bỏ Tổng Đốc Phong Lâm và hợp tác với Bạch Khởi là một lựa chọn không tệ, tuy rằng… hình như trước đây hai người chưa từng quen biết, thậm chí gặp mặt lần này cũng là bởi vì mình và những người khác muốn giết chết bọn Bạch Khởi mà gặp, có điều… trên thế giới không có bất cứ một chuyện gì là tuyệt đối, ai nói kẻ thù không thể trở thành đồng minh? Ân Thiên Cừu sau khi biết Bạch Khởi, tâm trạng trong nháy mắt lung lay.
Có lẽ sẽ có người hỏi, không phải ở giữa còn một Đại Lục Trung Ương sao? Vì sao ư? Cứ đi thẳng là có thể đến Đại Lục Phương Tây? Nếu như có người đặt ra câu hỏi đó thì đa số những người Thiên Ân ở đó sẽ tỏ ra khinh bỉ, bởi vì Đại Lục được gọi là Trung Ương ấy thực ra chỉ là một bình nguyên um tùm, một bình nguyên rộng mênh mông. Ở đó chỉ một quốc gia mà nó chỉ gồm vài chục nước chư hầu nhỏ. Hơn nữa bá chủ Đại Lục ấy chính là Đế Quốc Quang Minh. Bên cạnh đó, ngoài bình nguyên um tùm ấy ra, phương Bắc đóng băng hàng vạn dặm, phía Nam lại là những biển cát dài bất tận, phía Đông, Tây thì giáp với hai Đại Lục nữa… Đấy chính là Đại Lục Trung Ương…
Mà ở giữa sa mạc dài vô tận đó, có thực lực lớn mạnh nhất không phải một nước nào đó, cũng không phải một người nào đó mà là một tông phái, Đại La Phái. Không ai hay Đại La Phái ra đời từ khi nào, chỉ biết rằng nó đã có lịch sử rất lâu rất lâu đời. Nó có thể đã tồn tại từ rất lâu, rất lâu trước đây, thậm chí có thể ngược dòng được mấy nghìn năm rồi, cao thủ môn phái này xuất hiện lớp lớp, nắm giữ toàn bộ thế giới Tây Vực Sa Hải, cao thủ lợi hại nhất của bọn họ rốt cuộc là ai, có trình độ như thế nào không có ai biết được, chỉ biết rằng Đại La Phái có Thập Đại Hộ Pháp… mỗi một người đều là cao thủ cấp Đấu Vương, mà trải qua hàng ngàn năm không ngừng tích lũy, Đại La Phái này sớm đã trở thành Cự Vô Phách của Tây Vực Sa Hải.
Bọn họ nắm trong tay tất cả mọi thứ ở Tây Vực Sa Hải, với hình thức tông giáo đã không ngừng mở tộng thế lực của mình, có người nói bọn họ thờ phụng Hỏa Thần… đấu khí hỏa diễm mà bọn họ sử dụng cũng đã biến mất ở Đại Lục. Tuy rằng về thế lực không bằng Giáo Đình kinh khủng và Hắc Ám Thần Điện, nhưng tại Tây Vực, trong biển cát vạn dặm đó lại là độc bá nhất phương. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng nghĩ đưa tay với vào nơi này, tại đó Đại La Phái chính là thần, chính là tất cả, tất cả cao thủ đều xuất thân từ Đại La Phái, tất cả tướng quân đều là người của Đại La Phái. Có thể nói, nếu Đại La Phái muốn thì lúc nào cũng có thể thành lập một quốc gia giống như Quang Minh Đế Quốc ở Tây Vực Sa Hải, có điều tiếc là Đại La Phái không làm như vậy, bọn họ vẫn duy trì đủ sự khiêm tốn, không ngừng tích lũy lực lượng, không ngừng mở rộng thế lực của mính…
Nhưng tiếc là những năm gần đây lực lượng của Đại La Phái tại Tây Vực Sa Hải đã phát huy đến cực hạn, lúc này bọn họ không có cách nào để tiếp tục phát triển, dù sao Tây Vực cũng là nơi có hạn, dân số thưa thớt, muốn tìm kiếm sự phát triển hơn nữa tại nơi này là một điều không hiện thực, bởi vậy Đại La Phái bắt đầu đưa tay ra bên ngoài.
Mà mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là phương Đông giàu có dị thường với dân số đông đảo, Bất Diệt Hoàng Triều là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Dù sao phương Tây cũng là nơi thế lực của Giáo Đình và Hắc Ám Thần Điện tồn tại, cho dù là mạnh như Đại La cũng không dám tùy ý khiêu khích hai đại thần Cự Vô Phách như vậy, chỉ có thể đưa thế lực của mình phát triển ra phương Đông mà bến đầu tiên chính là Bất Diệt Hoàng Triều, hơn nữa bọn họ đã lựa chọn nơi cũng không thu hút sự chú ý của người khác…
Không thể không nói rằng bọn họ lựa chọn mục tiêu này là rất hay, dù sao thực lực của các đại môn phái ở Bất Diệt Hoàng Triều đều không mạnh, cho dù là Liệt Diễm Tông ở Tây Bắc, Sát Khí Tông ở Trung Ương, các môn phái này cơ bản không thể so sánh được với Đại La Phái, cho dù là Hoàng Cực Tông một ngàn năm trước khiến cho người ta sợ như hổ cũng đã xuống dốc. Hiện nay, Bất Diệt Hoàng Triều quả thực là đối tượng tốt nhất để bọn họ thâm nhập, nhưng tiếc là… hình như bọn họ đã lựa chọn sai thời gian để tiến vào, lúc này thực sự không phải là một lựa chọn tốt lắm.
o0o
Ngày xuân ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, những cơn gió nhè nhẹ từ trên bầu trời thổi xuống, nhẹ nhàng lướt qua mặt người, thổi bay mái tóc Bạch Khởi. Lúc này, Bạch Khởi ngồi trên xe ngựa, cả đoàn người đã tiến vào Giang Nam Đạo, xuyên qua mấy tòa thành tiến vào tỉnh Phong Lâm. Đã đi được một ngày, mọi người đều kiệt sức, ngựa thì hết hơi. Trong lúc chạng vạng này đã tìm được một nhà trọ bình dân. Đoàn người của Bạch Khởi một hàng mấy chục người ngồi trong đại sảnh, gọi không ít rượu và thức ăn, cũng là nghỉ ngơi ăn ngon một bữa.
Nhưng lại không có ai biết trên lầu xa đó lúc này, trong mấy gian phòng đã đứng kín người, ước tính sơ lược ít nhất có bốn năm mươi người, bọn họ lẳng lặng quan sát qua cửa sổ đoàn người của Bạch Khởi dưới lầu.
- Hộ Pháp… Chúng ta thực sự phải ra tay với bọn họ sao? Tổng Đốc Phong Lâm đó thật đáng ghét, lại dám uy hiếp Đại La Phái chúng ta, còn sai chúng ta giúp hắn giết người, thật là nực cười…
Một thanh niên với mái tóc tết thành bím cung kính đứng bên cạnh một lão giả mắt chim ưng, nhìn thấy bọn Bạch Khởi dưới lầu thấp giọng nói, trong ngữ khí chứa đầy sự không cam lòng, có vẻ như hắn rất bất mãn với Tổng Đốc Phong Lâm.
- Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Đại La Phái muốn phát triển thì phải dựa vào phương Đông. Hiện nay, sức mạnh của chúng ta ở Tây Vực Sa Hải đã bão hòa rồi, không thể có sự tiến triển nào nữa, Đại La Phái muốn lớn mạnh, muốn có thể chống lại những quái vật lớn như Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Thần Điện, muốn truyền bá tín ngưỡng Hỏa Thần ra thế giới, mỗi một góc đều phải học cách nhẫn nại, có những lúc sự nhẫn nại của chúng ta là vì sự phát triển ngày càng tốt hơn. Tuy tên Tổng Đốc Lâm Phong này rất đáng ghét, nhưng hắn làm như vậy cũng là chuyện thường tình của con người. Hắn và chúng ta lại không có bất kỳ một quan hệ nào, dựa vào đâu mà giúp đỡ chúng ta? Bây giờ hắn đã tìm đến chúng ta, vậy thì chúng ta đương nhiên cầu còn không được, chẳng qua chỉ là giết người mà thôi, chúng ta đã có thể có được số lượng lớn đệ tử, còn có cả nơi ở của môn phái rất tốt, đây thực sự là một cuộc giao dịch không tệ, tuy có chút không phù hợp với tôn chỉ của Đại La Phái chúng ta, nhưng người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, có những lúc chúng ta cũng cần phải biến báo một chút, chờ tương lai Đại La Phái chúng ta đứng vững bước, chúng ta có rất nhiều cơ hội giải quyết tên Tổng Đốc Phong Lâm này.
Ưng mục lão giả đứng ở vị trí cửa sổ lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi nói, mọi người đều nói gừng càng già càng cay, tuổi của con người ta nhiều, những thứ đã thấy nhiều rồi, những việc biết được đương nhiên cũng nhiều, cho nên bọn họ cũng có thể hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì làm như thế nào thì tốt hơn, những thứ này đều cần phải không ngừng tích lũy… Đôi khi dựa vào người khác truyền thụ không có tác dụng, có những chuyện cần phải đích thân mình trải qua.
- Vâng… tôi hiểu rồi… nhưng thưa Hộ Pháp… cho dù là phải giết người đó thì chúng ta cũng không cần phải điều động nhiều người như vậy chứ, lần này Đại La Phái chúng ta phái đến, một nửa cao thủ đều được ngài dẫn đến đây, hơn nữa ngài còn đích thân ra tay, có phải là có chút quá cẩn thận không? Những mục tiêu này vừa rồi chúng ta đã nhìn qua, một mình tôi là có thể giải quyết bọn chúng.
Người thanh niên tết tóc nghe xong lời Hộ Pháp nói đã gật gật đầu, có điều có chút khinh miệt nhìn bọn Bạch Khởi, thấp giọng nói, rõ ràng hắn coi thường bọn Bạch Khởi, cho rằng bọn Bạch Khởi không có tư cánh đáng để những người này điều động nhiều người đến như vậy.
- Hừ hừ… vậy sao? Điều này ngươi sai rồi, có những chuyện không chỉ nhìn vào bề ngoài, tuy rằng những người này dễ giải quyết, nhưng nếu thực sự dễ đánh bại như vậy, Tổng Đốc Phong Lâm cũng không đến tìm chúng ta xin giúp đỡ, có người nói lần này bọn họ gặp phải trắc trở đều là do đối phương xuất hiện một cao thủ Đấu Vương gây ra… vậy thì nếu có hắn ở đó, chúng ta không đến nhiều người một chút thì làm sao được? về phần ta… không phải lão phu tự khoe khoang, nếu như không có ta, các ngươi dựa vào cái gì để đối phó với một Đấu Vương? Một cao thủ Đấu Vương có thể giết chết toàn bộ các ngươi một cách dễ dàng mà không cần tốn nhiều sức.
Ưng mục lão giả đứng ở đó lạnh lùng nói.
- Cái gì… cao thủ Đấu Vương? Hộ Pháp… Ngài xem là người nào?
Nam tử tết tóc đó nghe xong lời này đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi, chuyện này hắn cũng không rõ, có điều, đã liên quan đến cao thủ Đấu Vương thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Cao thủ Đấu Vương không phải là người mà hắn có thể đối kháng, một cường giả Đấu Linh như hắn chưa đủ để đối phương nhét kẻ răng.
- Cái này… Ta cũng không dễ nói… dù sao, người mà ngươi biết đến cấp Đấu Tông đã có thể che dấu sức mạnh của mình rồi, mà cao thủ Đấu Vương lại càng như vậy, nếu như hắn có ý định ẩn dấu sức mạnh của mình, cho dù là ta cũng rất khó phát hiện. Tại đây ta không nhìn thấu có ba người, một là người trẻ tuổi tóc trắng đó, người thứ hai chính là mục tiêu La Đan của chúng ta và cả tên phu xe của La Đan đó… cho nên người các ngươi phải cẩn thận cũng chỉ có ba người này, những tên khác đều không có gì đáng sợ.
Ưng mục lão giả dù sao cũng là Hộ Pháp của Đại La Phái, nhãn lực như cao thủ Đấu Vương vẫn có, bởi vậy lập tức hướng mục tiêu đặt vào ba người này, phu xe… La Đan… và cả Bạch Khởi…
Bởi vì cao thủ Đấu Vương một khi che dấu sức mạnh của mình thì sẽ trở nên giống với người bình thường, người khác nhìn không ra, hắn đương nhiên cũng không có cách nhận ra, trừ phi sức mạnh của hắn có thể đạt đến cấp Đấu Hoàng, thậm chí cao hơn là cấp Đấu Đế mới có thể một cái nhìn xuyên qua sự che dấu của cấp Đấu Vương. Có điều tiếc là hắn không phải cho nên mới có những suy đoán như vậy, đương nhiên trong lòng hắn càng thiên về lão phu xe đó, bởi vì đối phương bất luận là từ tuổi tác hay thân phận đều phù hợp với yêu cầu này, mà Đấu Vương đó hắn cũng biết rõ sẽ không thể là La Đan, bởi vì theo tình báo nói La Đan không có một chút lực đánh trả nào, có thể nói là kẻ yếu tay trói gà không chặt, còn về Bạch Khởi độ tuổi lại quá trẻ, nhìn dáng vẻ không quá mười tám mười chín tuổi, đánh chết hắn… hắn cũng không tin Bạch Khởi có thể là cao thủ Đấu Vương đó.
Đương nhiên tuy rằng là nghĩ như vậy nhưng hắn lại không thể nói rõ ra, đây là để phòng ngừa bất chắc, ngộ nhỡ đoán sai thì thật là mất mặt? chi bằng hãy giữ lại một chút lo lắng, dù sao trên thế giới này không có chuyện gì là không thể xảy ra, không có gì là không làm được, chỉ có nghĩ không ra… kinh nghiệm mấy năm qua nói cho hắn biết, có những lúc không nên kết luận quá vội vàng thì sẽ tốt hơn.
- Bằng hữu phía trên nếu đã đến rồi… thì hãy ra đây đi, dấu đầu hở đuôi khó tránh khỏi có chút hành vi tiểu nhân. Ta thấy các ngươi hãy quang minh chính đại mà đứng ra đây nói chuyện thì tốt hơn… nói thế nào thì cũng là một Đấu Vương, hai Đấu Tông, cộng thêm mười mấy Đấu Linh và hai mươi Đại Đấu Sư, phóng đến chỗ nào cũng đều là một lực lượng không nhỏ, còn cần phải dấu đầu hở đuôi như vậy sao? Khó tránh có chút bì ổi chứ.
Bạch Khởi ở đó ăn cơm sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, dù sao, đến cấp bậc này của Bạch Khởi muốn phát hiện ra sự tồn tại của đối phương cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, chỉ là Bạch Khởi chưa vạch trần bởi vì hắn đang nghe trộm cuộc đối thoại của đối phương. Thực lực của Bạch Khởi cao hơn một đường so với đối phương, muốn nghe thấy cuộc nói chuyện của đối phương đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa đối phương cũng không có cách phát giác.
Có điều đến lúc này Bạch Khởi rõ ràng đã cảm thấy không còn cần thiết phải nhẫn nại nữa, rượu quá ba tuần, cơm nước cũng ăn xong rồi, nếu muốn bắt đầu đấu võ thì chính là bây giờ rồi, lẽ nào còn chờ đến sau khi ngủ dậy sao? Bởi vậy Bạch Khởi đã mở miệng nói, vạch trần thân phận của đối phương.
Lời của Bạch Khởi vừa dứt, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, trong đó bao gồm cả những cao thủ Đại La Phái cùng với những hộ vệ của La Đan và những dong binh còn sót lại đứng bên cạnh Bạch Khởi, sắc mặt đều đột nhiên biến đổi, sau đó căng thẳng lên.
Những người nên cạnh Bạch Khởi rối rít rút vũ khí ra hộ vệ bên Bạch Khởi và La Đan, còn những cao thủ đó của Đại La Phái lại mặt mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, sau khi cùng nhìn nhau, rối rít hướng ánh mắt nhìn về phía Hộ Pháp, lúc này người có thân phận cao nhất, tu vi cao nhất cũng chính là ông ta, cho nên mọi người đều đang chờ đợi ý kiến của ông ta.
Sau khi Hộ Pháp đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn thấy kẻ nói chuyện lại là Bạch Khởi liền sững sờ ở đó, trong lòng hắn, người không có khả năng nhất là vị Đấu Vương thần bí đó, lại chính là Đấu Vương, Bạch Khởi… trẻ tuổi như vậy mà lại là một Đấu Vương, hơn nữa thực lực còn cao hơn mình, điều này khiến cho vị Hộ Pháp này trong lòng có chút kinh sợ, bất giác nghĩ:
- Hắn mới bao nhiêu tuổi, mười tám mười chín tuổi? Đã trở thành một Đấu Vương, hơn nữa, nhìn dáng vẻ thực lực còn cao hơn mình.
Hộ Pháp cảm thấy cả người có một luồng khí lạnh, độ tuổi như vậy lại có tu vi như vậy, quả thực là khiến cho người ta có chút kinh sợ, hắn bất giác nghĩ thầm, nếu hắn bây giờ đã có sự tu vi như vậy thì nếu như hắn trưởng thành… thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
Nghĩ tới đây hắn đã không dám suy nghĩ nữa, bởi vì hắn biết đó sẽ là một sự tồn tại kinh khủng, điều hắn có thể khẳng định là nếu bây giờ Bạch Khởi đã có thực lực Đấu Vương cao cấp, vượt qua tu vi của mình thì khi bốn mươi tuổi, Bạch Khởi tuyệt đối có thể đột phá tiến vào cấp Đấu Hoàng, sinh thời chỉ cần không chết, có lẽ sẽ lại có một Đấu Đế truyền kỳ xuất hiện, nghĩ tới đây hắn bất giác cả người lạnh toát.
Phải biết rằng, vì một Tổng Đốc Phong Lâm nhỏ bé, vì một nơi cư trú của môn phái mà kết thù với một Đấu Đế tương lai trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lại còn có tiềm năng vô hạn tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt, hiện tại có lẽ vẫn chưa có gì, cho dù là Đấu Vương cao cấp, Đại La Phái cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay nếu không giữ được đối phương, để đối phương chạy thoát thì sao? Tương lai sẽ có một Đấu Đế kinh khủng báo thù, tuyệt đối sẽ khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, e là ngay cả sự tồn tại lớn mạnh như vậy của Đại La Phái cũng không chịu nổi sự trả thù của một Đấu Đế. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn trong nháy mắt đã bắt đầu dao động.
Sau một sự do dự ngắn ngủi, hắn đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt nhất trong lòng, hắn đã nghĩ xong rồi, chuyện này hay là cho qua thì sẽ tốt hơn, thêm một người bạn trước sau cũng tốt hơn thêm một kẻ thù, hơn nữa trẻ tuổi như vậy đã kinh khủng như thế, một đối tượng không thể đoán trước tương lai, kết thù với hắn tuyệt đối không phải là việc một người thông minh nên làm.
- Ài… chuyện hôm nay xem ra không có cách ra tay rồi, đi thôi, người ta đã vạch mặt rồi, chúng ta hãy đi ra thôi… chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi… Đại La Phái chúng ta không nên tham dự vào chuyện này vẫn tốt hơn, tỉnh Phong Lâm không được thì vẫn còn nơi khác, Bất Diệt Hoàng Triều rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ dung thân chúng ta, kết oán với một Đấu Vương cao cấp trẻ tuổi như vậy chỉ vì một Tổng Đốc Phong Lâm nhỏ bé như vậy khó tránh ccó chút không đáng…
Hộ Pháp điềm đạm nói một tiếng như vậy rồi đi ra.
- Tại hạ là Hộ Pháp Trưởng lão Đại La Phái Ân Thiên Cừu, xin chào vị tiểu ca này, không biết tiểu ca tôn tính đại danh có thể cho biết?
Ân Thiên Cừu quả là một người thực thà, đã bị người ta phát hiện ra cũng không che dấu nữa, trực tiếp đứng ra, chắp tay hướng về phía Bạch Khởi, dẫn theo bốn năm thủ hạ của mình lần lượt đi ra, nhìn bộ dạng hắn đã không còn là chuẩn bị ra tay nữa rồi.
- Cũng được… ta tên Bạch Khởi…
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, điềm đạm nói, khi nói, ánh mắt có chút phức tạp. Về thế lực lớn mạnh của Đại La Phái, Bạch Khởi cũng có chút hiểu biết, xét cho cùng, sự tồn tại của Đại La Phái tuy rằng khiêm tốn nhưng đối với người có chút quyền lực và quan tâm đến Tây Vực Sa Hải mà nói thì đây không phải là bí mật, bởi vậy Bạch Khởi đương nhiên cũng biết sự tồn tại của bọn họ. Chỉ là không ngờ lại gặp người của Đại La Phái tại phương Nam, cũng không biết bọn họ đến đây là vì cái gì, hơn nữa lại còn có quan hệ gì đó với Tổng Đốc Phong Lâm, điều này không thể không khiến cho Bạch Khởi trầm tư suy nghĩ một phen.
- Bạch Khởi? Ngươi là Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi của Bất Diệt Hoàng Triều?
Ân Thiên Cừu cũng không phải tên ngốc, Đại La Phái cũng không phải là những kẻ ngốc nghếch, đã muốn tiến vào Bất Diệt Hoàng Triều đương nhiên phải có chút hiểu biết về Bất Diệt Hoàng Triều, tài liệu về những nhân vật quan trọng đều nên biết đại khái, nếu không bọn họ trông cậy vào cái gì phát triển đứng lên? Mà Bạch Khởi vô tình chính là người mà Ân Thiên Cừu biết, trong tài liệu tên này xếp thứ hai, là nhân vật chỉ đứng sau Lý Tự Minh, Ân Thiên Cừu đương nhiên biết cái tên này.
Nghĩ tới đây Ân Thiên Cừu trong nháy mắt đã phán định ra thân phận Bạch Khởi, trong khi Bạch Khởi nói ra tên của mình đã phán định ra, nghĩ thấy cũng đúng, thiên tài như vậy ở Bất Diệt Hoàng Triều không thể có quá nhiều. Thiếu niên tóc bạc, tuổi tác và thực lực đều tương đương, đây cũng chính là một người, là Bạch Khởi, chỉ là Ân Thiên Cừu có chút kinh ngạc là trên tài liệu nói Bạch Khởi cấp Đấu Tông, nhiều nhất là Đấu Tông cao cấp… có điều bây giờ xem ra, sự việc không ngờ lại như vậy… Bạch Khởi không đơn giản là một Đấu Tông, mà là một Đấu Vương cao cấp thực sự…
Trong nháy mắt, trong lòng Ân Thiên Cừu bỗng thấy xuất hiện bao nỗi tâm sự, nhìn ánh mắt Bạch Khởi cũng có chút gì đó phức tạp khó tả, đột nhiên hắn cảm thấy… có lẽ mình nên từ bỏ Tổng Đốc Phong Lâm và hợp tác với Bạch Khởi là một lựa chọn không tệ, tuy rằng… hình như trước đây hai người chưa từng quen biết, thậm chí gặp mặt lần này cũng là bởi vì mình và những người khác muốn giết chết bọn Bạch Khởi mà gặp, có điều… trên thế giới không có bất cứ một chuyện gì là tuyệt đối, ai nói kẻ thù không thể trở thành đồng minh? Ân Thiên Cừu sau khi biết Bạch Khởi, tâm trạng trong nháy mắt lung lay.
Bình luận facebook