Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 275
Có điều lúc này Bạch Khởi không tránh khỏi nghĩ có chút quá đơn giản, quá thuận lợi. Hắc Ám Chủng Tộc còn chưa thu phục hoàn toàn, thậm chí còn chưa nhìn thấy thời điểm đối phương xuất hiện, đã bắt đầu nghĩ tới việc di chuyển toàn tộc của đối phương. Điều này có phần hơi chủ quan. Nói cho cùng mấy Hắc Ám Chủng Tộc đã sống ở đây hàng vạn năm rồi, ai biết được chúng đang nghĩ gì? Ai biết được chúng có chịu vứt bỏ tín ngưỡng của mình không? Đó là vấn đề… Những điều này cần phải suy xét… tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Bên này Bích Lợi Tư mang theo Bạch Khởi và Khiếu Thiên cùng nhau tiến vào trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Đến một ngã ba đường thì hai người chia ra mỗi người một ngả. Bạch Khởi đi về phía trái mà theo lời của Bích Lợi Tư là chỗ ở của liên minh Hắc Ám. Bản thân Bích Lợi Tư hướng về phía liên minh Quang Minh Tinh Linh Tộc. Hai người giao ước đợi Bích Lợi Tư tìm được địa chỉ của Phong Ma nhất tộc thì sẽ chạy tới chỗ Hắc Ám Tinh Linh Tộc tìm Bạch Khởi, còn Bạch Khởi thì ở đó đợi mình.
Mặc dù nói trong thâm tâm Bích Lợi Tư tồn tại hoài nghi, sự tà ác của Hắc Ám Tứ Tộc, sự kinh khủng của liên minh Hắc Ám và thù hận của liên minh Quang Minh, đều là những thứ từ nhỏ Bích Lợi Tư thâm căn cố đế biết đến, về nơi ở của liên minh Hắc Ám, trong lòng Bích Lợi Tư vô cùng sợ hãi, hơn nữa cũng không muốn đi trước, nhưng Bạch Khởi đã quyết định rồi, như vậy Bích Lợi Tư tự nhiên sẽ không phản đối. Thân làm một người nô bộc xuất sắc thì tuyệt đối không phản đối những chuyện như vậy. Nàng đã chuẩn bị quyết tâm phải chết rồi. Vì Bạch Khởi, cho dù là chết trong tay Hắc Ám Tứ Tộc, đối với Bích Lợi Tư mà nói đều là đáng giá.
Bên này Bạch Khởi sau khi cáo biệt Bích Lợi Tư xong liền xâm nhập vào địa bàn của Hắc Ám Tứ Tộc. Sau khi tiến vào địa bàn của Hắc Ám Tứ Tộc, Bạch Khởi vẫn chưa thấy được cái nơi đáng sợ mà Bích Lợi Tư hình dung ra trong lời nói. Cũng không thấy đầm lầy Khô Lâu chứa đầy đầu lâu đâu cả, sát khí đằng đằng khắp nơi… đối nghịch với địa bàn phe Hắc Ám, hiện ra vẻ tường hòa, nơi này lộ ra vẻ cực kỳ bình thản. Nơi này có được dưỡng khí tường hòa mà người khác không thể tưởng tượng ra được. So với những nơi khác trong Vạn Tượng Sâm Lâm chẳng có gì khác biệt.
Chậm rãi cưỡi trên người Khiếu Thiên, một người một thú vô âu vô lo lang thang trong rừng rậm. Sau đó một người hướng về phía sâu trong rừng, chậm rãi tìm kiếm chỗ ở của Hắc Ám Tứ Tộc. Đáng tiếc đi mãi mà cũng chẳng thu hoạch được gì cả. Nhưng một người một thú lại chẳng ẩn núp, dù sao với thực lực của hai người thì chẳng có gì đáng để giấu giếm cả. Chỉ sợ là trong rừng rậm này chẳng có ai có thể gây phiền phức cho họ.
Nhưng đáng tiếc là hai người tìm hồi lâu cũng chẳng có thu hoạch được gì. Giữa trưa Bạch Khởi ngồi dưới một cây đại thụ trong rừng, nhìn Khiếu Thiên cười có chút bất đắc dĩ rồi nói
- Ai… Khiếu Thiên à, ngươi nói xem rốt cuộc Hắc Ám Tứ Tộc ở đâu? Thiệt là chúng ta tìm lâu như vậy còn không tìm được. Nha đầu Bích Lợi Tư còn nói tìm rất dễ, chỉ cần đi vào nơi này là có thể bị Hắc Ám Tứ Tộc phát hiện. Bây giờ ta thấy bè lũ liên minh Hắc Ám chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi. Lâu như vậy rồi mà chẳng phát hiện ra chúng ta. Thật không hiểu chúng làm ăn cái gì không biết.
- Đúng thế, đám súc vật đó còn tự xưng là liên minh Hắc Ám. A đầu Bích Lợi Tư nói thì ghê gớm vậy, tưởng rằng sẽ kinh khủng giống như Cửu Đầu Xà, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta, thật là… Cũng không biết đám súc vật đó đang làm gì. Tôi còn muốn tìm người để đánh nhau đây.
Khiếu Thiên cũng phe phẫy đuôi mà nói.
- Ơ… không phải… tình hình có vẻ gì đó không đồng nhất. Xem ra chúng ta hành sự không thể kết luận quá sớm được, có người đến rồi kìa…
Đang lúc Bạch Khởi còn đang muốn nói gì nữa, thì đột nhiên sắc mặt của Bạch Khởi chợt biến đổi. Nhìn thoáng qua phía bên trái, nhất thời cười lạnh một tiếng rồi nói như vậy.
Lúc nói câu này Bạch Khởi đã cưỡi Khiếu Thiên đứng lên, nhìn về phía trái của mình, hướng phía trái vị trí của rừng rậm. Chừng một phút đồng hồ sau, bên trái khu rừng các bụi cỏ bắt đầu lắc lư, những cây nhỏ xung quanh không ngừng dao động, Tiếp đó chừng một trăm người từ bên ngoài dồn dập lao đến. Những Tinh Linh da ngăm đen xuất hiện trước mặt họ, động tác nhanh nhẹn lủi lên cành cao, sau đó nhao nhao lảng ra hai bên nhánh cây, cầm cung tên nhắm vào Bạch Khởi, Khiếu Thiên. Dường như chỉ cần Bạch Khởi cùng Khiếu Thiên có bất kỳ hành động nào thì hai người sẽ bị những mũi cung vũ sắc bén kia xuyên thủng trái tim. Mười mấy tên Tu La Võ Sĩ áo giáp toàn thân, thân hình cao lớn hai mắt đỏ ngầu cầm cự kiếm xuất hiện trước mặt họ. Từ bốn phương tám hướng bao vây Bạch Khởi và Khiếu Thiên đang đứng ở trung tâm.
- A… xem ra cũng hay đây. Không ngờ Hắc Ám Tứ Tộc quả nhiên không bình thường. Mấy tên tuần tra này chẳng qua cũng chỉ là bọn tiểu lâu la mà thôi. Không ngờ rằng đã nguy hiểm như vậy, mỗi tên đều là Đấu Sư cấp bậc cường giả, vô cùng lợi hại. Cũng không biết những kẻ khác có lợi hại như thế không, nếu như đều là như vậy thì… Vậy tức là ta đã vớ được món hời lớn rồi.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, hài lòng nhìn những chiến sĩ của đám Hắc Ám Chủng Tộc trước mặt mà nói. Khi nói lời này còn không nhịn nổi đánh giá trước sau, vậy nét mặt lại càng hài lòng, vô cùng hài lòng.
Có thể thấy được trong lòng Bạch Khởi đang vô cùng vui mừng. Nếu Bạch Khởi nhìn thấy sự lợi hại của các cao thủ Hắc Ám Tứ Tộc, vậy đương nhiên cũng cho thấy sự lợi hại của thủ hạ trong tương lai. Những kẻ này trong tương lai đều là thủ hạ của hắn. Sau này chúng đều thần phục ta. Những kẻ này mạnh mẽ cũng thể hiện sự mạnh mẽ của ta, trong lòng Bạch Khởi đương nhiên rất mừng.
Mặc dù… Hiện tại những Hắc Ám Chủng Tộc này còn chưa thuần phục Bạch Khởi, chưa nghĩ tới việc thuần phục Bạch Khởi, hiện tại có vẻ như hết thảy đều như đã làm bằng lòng Bạch Khởi, có điều Bạch Khởi vẫn vậy lộ ra vẻ mặt vui mừng.
- Các ngươi là ai? Lại dám xông vào lãnh địa của chúng ta…
Một âm thanh dữ tợn vang lên trước mặt Bạch Khởi. Từ trong đám mười mấy tên Tu La Võ Sĩ đi ra một tên nam tử đầu trọc lóc thân cao hơn hai thước với vết sẹo bên má trái đứng chính diện Bạch Khởi. Sự khác biệt với người thường ở chỗ hai con mắt của hắn đỏ ngầu như máu, cái tia sắc máu đó khiến người ta có cảm giác nhức đầu, pha chút sợ hãi.
Nhưng sau khi tên hán tử cất tiếng nói xong, nhìn thấy trước mặt mình là Bạch Khởi thì trong nháy mắt khuôn mặt bỗng biến sắc, sau đó chớp chớp mắt lạnh giọng nói:
- Chết tiệt, hóa ra là con người. Tên con người xấu xí đê tiện này lại dám tiến vào lãnh địa của liên minh Hắc Ám chúng ta. Ngươi dám tiến vào Vạn Tượng Sâm Lâm, có phải là muốn chết không?
Thượng cổ Bách tộc trong Vạn Tượng Sâm Lâm, bất luận là người thuộc phe hắc ám hay quang minh thì đều chẳng có thiện cảm gì với loài người cả. Với chúng, loài người là kẻ thù, là địch nhân của chúng. Chính loài người đã xua đuổi tổ tiên của chúng khỏi những vùng đất màu mỡ đến nơi này, đuổi đến cái nơi phương Nam của Đại Lục, vào nơi Vạn Tượng Sâm Lâm hoang vu này. Đối với chúng đó là sự sỉ nhục, là mối cừu hận khắc cốt ghi tâm. Cho nên khi thấy Bạch Khởi, trong nháy mắt tên đầu lĩnh kia đã biến đổi sắc mặt, nói ra lời như vậy. Trong lúc nói đã duỗi tay muốn gọi đồng bọn động thủ, hạ sát Bạch Khởi và Khiếu Thiên.
Bạch Khởi nghe xong không hề tức giận. Hắc Ám Chủng Tộc, thậm chí cả Bách tộc Đại Lục này đối với loài người như thế nào, trong lòng Bạch Khởi đã dự đoán được. Bạch Khởi hiểu, đám người này không mong gặp mình, gặp loài người, cho nên hắn cũng không tức giận. Nếu đổi lại là mình thì mình cũng rất tức giận, dù sao thì đó cũng là mối thù truyền kiếp rồi.
- Hắc Ám Tứ Tộc các ngươi đối đãi với bằng hữu như thế sao?
Bạch Khởi hỏi lại.
- Bằng hữu? Hắc Ám Chủng Tộc tuyệt đối không kết bằng hữu với loài người, điều này ngươi phải nhớ kỹ, Hắc Ám Chủng Tộc tuyệt đối không kết giao với loài người.
Tu La Võ Sĩ đó nghe xong sắc mặt cũng biến đổi theo, rồi lạnh giọng nói. Lúc nói lời này, sát khí đã tăng vọt lên. Xem ra hắn đang rất muốn xẻ thịt lột da hạ sát Bạch Khởi.
Đáp lại Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, nói:
- Đã như vậy, vậy nếu đối đãi với chủ nhân thì liệu các người có làm vậy không?
Lời Bạch Khởi khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, theo đó cũng chuẩn bị động thủ. Nhưng chỉ thấy Bạch Khởi nhấc tay lên, sau đó bỏ tay của Atula xuống. Cánh tay mỏng như cánh ve trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt mọi người.
- Tay của Atula! Điều này sao có thể!
Vật Thần Khí này, người ở đây ai cũng biết. Vì bất luận là Tu La Võ Sĩ hay Hắc Ám Tinh Linh cũng đều là tín đồ trung thành nhất của Ma Thần Đại Hắc Thiên. Truyền thuyết về cánh tay Atula, về thiếp thân Thần Khí của Ma Thần Đại Hắc Thiên, bọn chúng đương nhiên biết. Mặc dù chưa tận mắt trông thấy, nhưng từ nhỏ chúng đã được nghe qua vô số lần rồi. Trong tộc điển tích cũng có ghi chép lại, cho nên khi Bạch Khởi cầm lấy tay Atula, những kẻ chung quanh ngay lập tức nhận ra đó là cánh tay của Atula.
- Không có gì là không thể, nếu đã biết về cánh tay Atula, vậy thì dễ rồi. Huynh đệ của ta là Ma Thần Đại Hắc Thiên, hắn để cho ta tiếp quản Hắc Ám Tứ Tộc. Tộc Trưởng của các ngươi đâu?
Bạch Khởi nói như ra lệnh với những Tu La Võ Sĩ đang đứng trước mặt.
- Tham kiến đại nhân…
Đám Tu La Võ Sĩ tên nào tên nấy mặt biến sắc, quỳ rạp xuống đất mà nói. Bọn chúng không biết chuyện này có phải thật hay không, nhưng cánh tay của Atula thì không hề sai. Sự miêu tả trong truyền thuyết với cánh tay Atula mà Bạch Khởi nắm trong tay không sai chút nào. Kẻ nắm giữ cánh tay Atula hiển nhiên có tư cách ra lệnh cho chúng. Vì thế bất luận là Tu La Võ Sĩ hay Hắc Ám Tinh Linh, không có một kẻ nào dám không nghe theo lời Bạch Khởi, đều biểu lộ vẻ mặt tôn kính hết mực. Dù chúng không thể đại diện cho cả chủng tộc, đồng thời chúng cũng không dám có bất kỳ phán đoán nào trong chuyện này. Khi cánh tay Atula xuất hiện, sự việc đã không nằm trong sự quyết định của lũ tiểu binh này rồi. Tất cả phải cần đến Trưởng Lão trong tộc và Tộc Trưởng Đại nhân định đoạt. Điều chúng muốn làm chỉ là ngoan ngoãn dẫn đường cho Bạch Khởi, sau đó đưa bọn họ vào trong chủng tộc. Đó là những việc mà chúng cần phải làm. Những chuyện khác, chúng không cần phải quan tâm, tự khắc có người đến xử lý.
- Uhm… Dẫn ta đi gặp Tộc Trưởng của các ngươi.
Bạch Khởi nghe xong thản nhiên nói, đám người kia đương nhiên không dám phản kháng nửa lời. Nghe lệnh xong lập tức dẫn Bạch Khởi ra khỏi nơi này, đi về nơi cư ngụ của chủng tộc mình.
Khoảng chừng năm giờ sau, Bạch Khởi đã tới đại bản doanh của Hắc Ám Tinh Linh. Một thành thị khổng lồ dưới lòng đất, tọa lạc tại một chỗ rậm rạp thâm sâu trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Xung quanh có mười mấy cây đại thụ và một ngọn núi nhỏ, ở trung tâm của ngọn núi là khu vực với vô số tảng đá đi án ngữ, có một cửa vào rất sâu. Sau khi đi qua cánh cửa đó, lúc này trước mặt Bạch Khởi là một tòa thành trì dưới lòng đất. Tuy không to lớn khác thường như Hắc Thạch Ải Nhân, nhưng cũng không tồi. Đây chính là đại bản doanh của Hắc Ám Tinh Linh Tộc.
Đương nhiên Tu La Võ Sĩ, còn vô số những chủng tộc khác tọa lạc tại nhiều nơi khác nhau. Tuy nói chúng là đồng minh, thậm chí đến cả tuần tra cũng đi cùng nhau, nhưng bản doanh của chúng không phải là cùng một chỗ. Bọn chúng đều có địa bàn riêng của mình. Còn Bạch Khởi thì đang ở bản doanh gần nhất, của Hắc Ám Tinh Linh.
Về phần những Tu La Võ Sĩ, ngoại trừ một bộ phận quay về tổng bộ của mình báo chuyện này lên cấp trên, những người khác chia thành nhóm đi đến hai chủng tộc, bản doanh Hắc Ám Kỵ Sĩ còn cả Cuồng Bạo Dã Man Nhân đem chuyện này thông báo với hai chủng tộc. Dù sao chuyện này đối với Hắc Ám Tứ Tộc cũng là đại sự của đại sự, việc này là việc cấp bách không thể chậm trễ, cũng không dám trì hoãn nửa phút. Tộc Trưởng của Hắc Ám Tứ Tộc phải là người đầu tiên biết chuyện này.
Khi Bạch Khởi đặt chân đến bản doanh của Hắc Ám Tinh Linh, tiếp đón Bạch Khởi là một Trưởng Lão của Hắc Ám Tinh Linh tên là Hắc Ti Đinh. Một Hắc Ám Tinh Linh nam tử cao gầy, thuộc hàng ngũ của Hắc Ám Tinh Linh kiếm sĩ, thực lực không phải quá lớn, nhưng có thể trở thành Trưởng Lão của Hắc Ám Tinh Linh thì thực lực cũng không hề yếu. Một Đấu Vương cấp cao thủ, dù không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng coi là không tệ.
Từ xa trông thấy Bạch Khởi xong, Hắc Ti Đinh bèn lập tức mang theo mười mấy tên thủ hạ chạy tới. Sau khi cúi đầu chào Bạch Khởi, muôn phần cung kính nói:
- Trưởng Lão Hắc Ám Tinh Linh Hắc Ti Đinh tham kiến đại nhân, chào mừng ngài đến thăm. Việc ngài có thể đi tới Hắc Ám Tinh Linh Tộc, quả là vinh hạnh cho chúng tôi. Tôi thay mặt cho Hắc Ám Tinh Linh Tộc chào đón đại nhân đến thăm.
Nghe lời này Bạch Khởi lễ phép gật đầu. Dù không long trọng như Hắc Ti Đinh, chỉ là cái gật đầu điềm đạm, cho thấy đã nhìn thấy Hắc Ti Đinh, nhưng chẳng nói thêm gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Hắc Ti Đinh một cái.
- Tộc Trưởng của các ngươi đâu?
- Cái này… à… Tộc Trưởng của chúng tôi có chút chuyện phải ra ngoài, chúng tôi đã phái người đi tìm Tộc Trưởng rồi, sẽ quay lại nhanh thôi. Đợi ba vị Tộc Trưởng khác đến thì Tộc Trưởng của chúng tôi cũng trở lại bái kiến ngài rồi, mong ngài đừng quá gấp gáp. Ngài đi đường xa mệt nhọc hay là tìm chỗ nghỉ ngơi đi.
Hắc Ti Đinh nghe xong, khóe miệng co giật hai cái, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt của Bạch Khởi, chần chừ chốc lát rồi nói như vậy.
Lời này Bạch Khởi đương nhiên là không tin. Ngược lại trong bụng Bạch Khởi giống như gương sáng vậy. Lời mà Hắc Ti Đinh nói không cần nghĩ cũng biết là giả, có điều Bạch Khởi cũng không vạch mặt đối phương. Hắn nghĩ gì Bạch Khởi hiểu rất rõ, nhưng không nói ra vì Bạch Khởi hiểu tâm tư của đối phương.
Nghĩ đến việc bây giờ Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh Tộc đang ở xó xỉnh nào đó trong thành nhìn trộm, tạm thời không chịu tới gặp mình. Có thể thấy, người này nhất định là đang đợi ba Tộc Trưởng kia đến. Hơn nữa khi bọn họ đến thì cũng không lập tức đến gặp mình ngay. Ngược lại còn cùng nhau tiến hành thảo luận, thông qua thương thảo mới đến gặp mình. Đây là chuyện thường tình của loài người, Bạch Khởi biết và hiểu rõ.
Nếu bảo đám người đó không cùng nhau bàn bạc, lại trực tiếp đến nói rằng thần phục mình, khóc lóc muốn đi theo mình thì mới là kỳ quái. Dù sao Ảnh Tộc chỉ là một ngoại lệ, các chủng tộc khác không biết cách nói chuyện dễ nghe như vậy, đặc biệt là Hắc Ám Tứ Tộc. Nghe đồn Hắc Ám Tứ Tộc là chủng tộc xảo trá nhất, táo bạo nhất, cũng là khó ứng phó nhất trong Hắc Ám Lục Tộc. Mặc dù tín ngưỡng của chúng với Đại Hắc Thiên là kiên định không đổi, nhưng bảo bọn chúng thần phục kẻ khác, thần phục một con người như mình không phải là chuyện đơn giản.
Vì vậy Bạch Khởi nghe xong không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười. Sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ hơi hơi gật đầu, trong ánh mắt tinh quang chợt lóe sáng, nhìn Hắc Ti Đinh trước mặt nói:
- Vậy à? Nếu đã vậy thì ngươi hãy phái người bảo với Tộc Trưởng là không cần phải vội, cứ từ từ rồi đến, chuyện gì cũng phải nghĩ cho kỹ, nghĩ thông suốt rồi thì mới có thể trả lời ta phải không nào? Nếu không thông suốt thì đành vậy, ta chỉ có thời gian, sẽ ở đây đợi các ngươi.
Lời của Bạch Khởi, Hắc Ti Đinh hiểu rất rõ. Hắn cũng không phải kẻ ngốc. Có thể được sai tới tiếp đãi Bạch Khởi đủ thấy được đầu óc và địa vị của Hắc Ti Đinh. Kẻ như vậy sao có thể là kẻ ngu ngốc được? Lời Bạch Khởi rõ ràng như vậy, làm sao mà Hắc Ti Đinh không hiểu cho được? Cho nên trên mặt Hắc Ti Đinh chợt lóe lên ánh mắt lúng túng, khẽ nhìn Bạch Khởi một cái, Hắc Ti Đinh ho hai tiếng, sau đó hướng về Bạch Khởi cung kính nói:
- Cảm tạ sự khảng khái và độ lượng của đại nhân, tôi nhất định chuyển lời của ngài đến các Tộc Trưởng Đại nhân.
- Ừ, được rồi. Dẫn ta đi nghỉ. Nhớ giúp ta chuyển lời qua đó. Đúng rồi còn có một chuyện, đó chính là… Ta hy vọng lần sau khi ngươi thấy ta hãy đổi cách xưng hô… Đừng gọi ta là đại nhân.
Bạch Khởi mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Hắc Ti Đinh mà nói.
Lời này càng khiến cho sắc mặt Hắc Ti Đinh thay đổi, sắc mặt có chút gì đó không tự nhiên. Sau đó lưng khom thấp hơn, do dự một chút, tổng kết lại lời nói, sau đó cung kính nói với Bạch Khởi:
- Đại nhân, Ma Thần Đại Hắc Thiên là tín ngưỡng của chúng tôi. Tín ngưỡng của chúng tôi với Ma Thần Đại Hắc Thiên không hề thay đổi. Có điều… việc này… tôi không thể quyết định được. Tôi cũng muốn lần sau gặp ngài sẽ thay đổi cách xưng hô, nhưng chuyện này tôi không thể làm chủ, hy vọng ngài hiểu cho. Đương nhiên, tôi nghĩ sau khi Tộc Trưởng trong tộc chúng tôi quay về và gặp ngài xong sẽ có kết quả. Đến lúc đó không chừng cách gọi của tôi với ngài sẽ thay đổi..
Lời này rất cẩn thận, Bạch Khởi cũng không để ý, khẽ cười vỗ vỗ vai Hắc Ti Đinh, sau đó cười nhạt hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Bên này Bích Lợi Tư mang theo Bạch Khởi và Khiếu Thiên cùng nhau tiến vào trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Đến một ngã ba đường thì hai người chia ra mỗi người một ngả. Bạch Khởi đi về phía trái mà theo lời của Bích Lợi Tư là chỗ ở của liên minh Hắc Ám. Bản thân Bích Lợi Tư hướng về phía liên minh Quang Minh Tinh Linh Tộc. Hai người giao ước đợi Bích Lợi Tư tìm được địa chỉ của Phong Ma nhất tộc thì sẽ chạy tới chỗ Hắc Ám Tinh Linh Tộc tìm Bạch Khởi, còn Bạch Khởi thì ở đó đợi mình.
Mặc dù nói trong thâm tâm Bích Lợi Tư tồn tại hoài nghi, sự tà ác của Hắc Ám Tứ Tộc, sự kinh khủng của liên minh Hắc Ám và thù hận của liên minh Quang Minh, đều là những thứ từ nhỏ Bích Lợi Tư thâm căn cố đế biết đến, về nơi ở của liên minh Hắc Ám, trong lòng Bích Lợi Tư vô cùng sợ hãi, hơn nữa cũng không muốn đi trước, nhưng Bạch Khởi đã quyết định rồi, như vậy Bích Lợi Tư tự nhiên sẽ không phản đối. Thân làm một người nô bộc xuất sắc thì tuyệt đối không phản đối những chuyện như vậy. Nàng đã chuẩn bị quyết tâm phải chết rồi. Vì Bạch Khởi, cho dù là chết trong tay Hắc Ám Tứ Tộc, đối với Bích Lợi Tư mà nói đều là đáng giá.
Bên này Bạch Khởi sau khi cáo biệt Bích Lợi Tư xong liền xâm nhập vào địa bàn của Hắc Ám Tứ Tộc. Sau khi tiến vào địa bàn của Hắc Ám Tứ Tộc, Bạch Khởi vẫn chưa thấy được cái nơi đáng sợ mà Bích Lợi Tư hình dung ra trong lời nói. Cũng không thấy đầm lầy Khô Lâu chứa đầy đầu lâu đâu cả, sát khí đằng đằng khắp nơi… đối nghịch với địa bàn phe Hắc Ám, hiện ra vẻ tường hòa, nơi này lộ ra vẻ cực kỳ bình thản. Nơi này có được dưỡng khí tường hòa mà người khác không thể tưởng tượng ra được. So với những nơi khác trong Vạn Tượng Sâm Lâm chẳng có gì khác biệt.
Chậm rãi cưỡi trên người Khiếu Thiên, một người một thú vô âu vô lo lang thang trong rừng rậm. Sau đó một người hướng về phía sâu trong rừng, chậm rãi tìm kiếm chỗ ở của Hắc Ám Tứ Tộc. Đáng tiếc đi mãi mà cũng chẳng thu hoạch được gì cả. Nhưng một người một thú lại chẳng ẩn núp, dù sao với thực lực của hai người thì chẳng có gì đáng để giấu giếm cả. Chỉ sợ là trong rừng rậm này chẳng có ai có thể gây phiền phức cho họ.
Nhưng đáng tiếc là hai người tìm hồi lâu cũng chẳng có thu hoạch được gì. Giữa trưa Bạch Khởi ngồi dưới một cây đại thụ trong rừng, nhìn Khiếu Thiên cười có chút bất đắc dĩ rồi nói
- Ai… Khiếu Thiên à, ngươi nói xem rốt cuộc Hắc Ám Tứ Tộc ở đâu? Thiệt là chúng ta tìm lâu như vậy còn không tìm được. Nha đầu Bích Lợi Tư còn nói tìm rất dễ, chỉ cần đi vào nơi này là có thể bị Hắc Ám Tứ Tộc phát hiện. Bây giờ ta thấy bè lũ liên minh Hắc Ám chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi. Lâu như vậy rồi mà chẳng phát hiện ra chúng ta. Thật không hiểu chúng làm ăn cái gì không biết.
- Đúng thế, đám súc vật đó còn tự xưng là liên minh Hắc Ám. A đầu Bích Lợi Tư nói thì ghê gớm vậy, tưởng rằng sẽ kinh khủng giống như Cửu Đầu Xà, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta, thật là… Cũng không biết đám súc vật đó đang làm gì. Tôi còn muốn tìm người để đánh nhau đây.
Khiếu Thiên cũng phe phẫy đuôi mà nói.
- Ơ… không phải… tình hình có vẻ gì đó không đồng nhất. Xem ra chúng ta hành sự không thể kết luận quá sớm được, có người đến rồi kìa…
Đang lúc Bạch Khởi còn đang muốn nói gì nữa, thì đột nhiên sắc mặt của Bạch Khởi chợt biến đổi. Nhìn thoáng qua phía bên trái, nhất thời cười lạnh một tiếng rồi nói như vậy.
Lúc nói câu này Bạch Khởi đã cưỡi Khiếu Thiên đứng lên, nhìn về phía trái của mình, hướng phía trái vị trí của rừng rậm. Chừng một phút đồng hồ sau, bên trái khu rừng các bụi cỏ bắt đầu lắc lư, những cây nhỏ xung quanh không ngừng dao động, Tiếp đó chừng một trăm người từ bên ngoài dồn dập lao đến. Những Tinh Linh da ngăm đen xuất hiện trước mặt họ, động tác nhanh nhẹn lủi lên cành cao, sau đó nhao nhao lảng ra hai bên nhánh cây, cầm cung tên nhắm vào Bạch Khởi, Khiếu Thiên. Dường như chỉ cần Bạch Khởi cùng Khiếu Thiên có bất kỳ hành động nào thì hai người sẽ bị những mũi cung vũ sắc bén kia xuyên thủng trái tim. Mười mấy tên Tu La Võ Sĩ áo giáp toàn thân, thân hình cao lớn hai mắt đỏ ngầu cầm cự kiếm xuất hiện trước mặt họ. Từ bốn phương tám hướng bao vây Bạch Khởi và Khiếu Thiên đang đứng ở trung tâm.
- A… xem ra cũng hay đây. Không ngờ Hắc Ám Tứ Tộc quả nhiên không bình thường. Mấy tên tuần tra này chẳng qua cũng chỉ là bọn tiểu lâu la mà thôi. Không ngờ rằng đã nguy hiểm như vậy, mỗi tên đều là Đấu Sư cấp bậc cường giả, vô cùng lợi hại. Cũng không biết những kẻ khác có lợi hại như thế không, nếu như đều là như vậy thì… Vậy tức là ta đã vớ được món hời lớn rồi.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, hài lòng nhìn những chiến sĩ của đám Hắc Ám Chủng Tộc trước mặt mà nói. Khi nói lời này còn không nhịn nổi đánh giá trước sau, vậy nét mặt lại càng hài lòng, vô cùng hài lòng.
Có thể thấy được trong lòng Bạch Khởi đang vô cùng vui mừng. Nếu Bạch Khởi nhìn thấy sự lợi hại của các cao thủ Hắc Ám Tứ Tộc, vậy đương nhiên cũng cho thấy sự lợi hại của thủ hạ trong tương lai. Những kẻ này trong tương lai đều là thủ hạ của hắn. Sau này chúng đều thần phục ta. Những kẻ này mạnh mẽ cũng thể hiện sự mạnh mẽ của ta, trong lòng Bạch Khởi đương nhiên rất mừng.
Mặc dù… Hiện tại những Hắc Ám Chủng Tộc này còn chưa thuần phục Bạch Khởi, chưa nghĩ tới việc thuần phục Bạch Khởi, hiện tại có vẻ như hết thảy đều như đã làm bằng lòng Bạch Khởi, có điều Bạch Khởi vẫn vậy lộ ra vẻ mặt vui mừng.
- Các ngươi là ai? Lại dám xông vào lãnh địa của chúng ta…
Một âm thanh dữ tợn vang lên trước mặt Bạch Khởi. Từ trong đám mười mấy tên Tu La Võ Sĩ đi ra một tên nam tử đầu trọc lóc thân cao hơn hai thước với vết sẹo bên má trái đứng chính diện Bạch Khởi. Sự khác biệt với người thường ở chỗ hai con mắt của hắn đỏ ngầu như máu, cái tia sắc máu đó khiến người ta có cảm giác nhức đầu, pha chút sợ hãi.
Nhưng sau khi tên hán tử cất tiếng nói xong, nhìn thấy trước mặt mình là Bạch Khởi thì trong nháy mắt khuôn mặt bỗng biến sắc, sau đó chớp chớp mắt lạnh giọng nói:
- Chết tiệt, hóa ra là con người. Tên con người xấu xí đê tiện này lại dám tiến vào lãnh địa của liên minh Hắc Ám chúng ta. Ngươi dám tiến vào Vạn Tượng Sâm Lâm, có phải là muốn chết không?
Thượng cổ Bách tộc trong Vạn Tượng Sâm Lâm, bất luận là người thuộc phe hắc ám hay quang minh thì đều chẳng có thiện cảm gì với loài người cả. Với chúng, loài người là kẻ thù, là địch nhân của chúng. Chính loài người đã xua đuổi tổ tiên của chúng khỏi những vùng đất màu mỡ đến nơi này, đuổi đến cái nơi phương Nam của Đại Lục, vào nơi Vạn Tượng Sâm Lâm hoang vu này. Đối với chúng đó là sự sỉ nhục, là mối cừu hận khắc cốt ghi tâm. Cho nên khi thấy Bạch Khởi, trong nháy mắt tên đầu lĩnh kia đã biến đổi sắc mặt, nói ra lời như vậy. Trong lúc nói đã duỗi tay muốn gọi đồng bọn động thủ, hạ sát Bạch Khởi và Khiếu Thiên.
Bạch Khởi nghe xong không hề tức giận. Hắc Ám Chủng Tộc, thậm chí cả Bách tộc Đại Lục này đối với loài người như thế nào, trong lòng Bạch Khởi đã dự đoán được. Bạch Khởi hiểu, đám người này không mong gặp mình, gặp loài người, cho nên hắn cũng không tức giận. Nếu đổi lại là mình thì mình cũng rất tức giận, dù sao thì đó cũng là mối thù truyền kiếp rồi.
- Hắc Ám Tứ Tộc các ngươi đối đãi với bằng hữu như thế sao?
Bạch Khởi hỏi lại.
- Bằng hữu? Hắc Ám Chủng Tộc tuyệt đối không kết bằng hữu với loài người, điều này ngươi phải nhớ kỹ, Hắc Ám Chủng Tộc tuyệt đối không kết giao với loài người.
Tu La Võ Sĩ đó nghe xong sắc mặt cũng biến đổi theo, rồi lạnh giọng nói. Lúc nói lời này, sát khí đã tăng vọt lên. Xem ra hắn đang rất muốn xẻ thịt lột da hạ sát Bạch Khởi.
Đáp lại Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, nói:
- Đã như vậy, vậy nếu đối đãi với chủ nhân thì liệu các người có làm vậy không?
Lời Bạch Khởi khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, theo đó cũng chuẩn bị động thủ. Nhưng chỉ thấy Bạch Khởi nhấc tay lên, sau đó bỏ tay của Atula xuống. Cánh tay mỏng như cánh ve trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt mọi người.
- Tay của Atula! Điều này sao có thể!
Vật Thần Khí này, người ở đây ai cũng biết. Vì bất luận là Tu La Võ Sĩ hay Hắc Ám Tinh Linh cũng đều là tín đồ trung thành nhất của Ma Thần Đại Hắc Thiên. Truyền thuyết về cánh tay Atula, về thiếp thân Thần Khí của Ma Thần Đại Hắc Thiên, bọn chúng đương nhiên biết. Mặc dù chưa tận mắt trông thấy, nhưng từ nhỏ chúng đã được nghe qua vô số lần rồi. Trong tộc điển tích cũng có ghi chép lại, cho nên khi Bạch Khởi cầm lấy tay Atula, những kẻ chung quanh ngay lập tức nhận ra đó là cánh tay của Atula.
- Không có gì là không thể, nếu đã biết về cánh tay Atula, vậy thì dễ rồi. Huynh đệ của ta là Ma Thần Đại Hắc Thiên, hắn để cho ta tiếp quản Hắc Ám Tứ Tộc. Tộc Trưởng của các ngươi đâu?
Bạch Khởi nói như ra lệnh với những Tu La Võ Sĩ đang đứng trước mặt.
- Tham kiến đại nhân…
Đám Tu La Võ Sĩ tên nào tên nấy mặt biến sắc, quỳ rạp xuống đất mà nói. Bọn chúng không biết chuyện này có phải thật hay không, nhưng cánh tay của Atula thì không hề sai. Sự miêu tả trong truyền thuyết với cánh tay Atula mà Bạch Khởi nắm trong tay không sai chút nào. Kẻ nắm giữ cánh tay Atula hiển nhiên có tư cách ra lệnh cho chúng. Vì thế bất luận là Tu La Võ Sĩ hay Hắc Ám Tinh Linh, không có một kẻ nào dám không nghe theo lời Bạch Khởi, đều biểu lộ vẻ mặt tôn kính hết mực. Dù chúng không thể đại diện cho cả chủng tộc, đồng thời chúng cũng không dám có bất kỳ phán đoán nào trong chuyện này. Khi cánh tay Atula xuất hiện, sự việc đã không nằm trong sự quyết định của lũ tiểu binh này rồi. Tất cả phải cần đến Trưởng Lão trong tộc và Tộc Trưởng Đại nhân định đoạt. Điều chúng muốn làm chỉ là ngoan ngoãn dẫn đường cho Bạch Khởi, sau đó đưa bọn họ vào trong chủng tộc. Đó là những việc mà chúng cần phải làm. Những chuyện khác, chúng không cần phải quan tâm, tự khắc có người đến xử lý.
- Uhm… Dẫn ta đi gặp Tộc Trưởng của các ngươi.
Bạch Khởi nghe xong thản nhiên nói, đám người kia đương nhiên không dám phản kháng nửa lời. Nghe lệnh xong lập tức dẫn Bạch Khởi ra khỏi nơi này, đi về nơi cư ngụ của chủng tộc mình.
Khoảng chừng năm giờ sau, Bạch Khởi đã tới đại bản doanh của Hắc Ám Tinh Linh. Một thành thị khổng lồ dưới lòng đất, tọa lạc tại một chỗ rậm rạp thâm sâu trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Xung quanh có mười mấy cây đại thụ và một ngọn núi nhỏ, ở trung tâm của ngọn núi là khu vực với vô số tảng đá đi án ngữ, có một cửa vào rất sâu. Sau khi đi qua cánh cửa đó, lúc này trước mặt Bạch Khởi là một tòa thành trì dưới lòng đất. Tuy không to lớn khác thường như Hắc Thạch Ải Nhân, nhưng cũng không tồi. Đây chính là đại bản doanh của Hắc Ám Tinh Linh Tộc.
Đương nhiên Tu La Võ Sĩ, còn vô số những chủng tộc khác tọa lạc tại nhiều nơi khác nhau. Tuy nói chúng là đồng minh, thậm chí đến cả tuần tra cũng đi cùng nhau, nhưng bản doanh của chúng không phải là cùng một chỗ. Bọn chúng đều có địa bàn riêng của mình. Còn Bạch Khởi thì đang ở bản doanh gần nhất, của Hắc Ám Tinh Linh.
Về phần những Tu La Võ Sĩ, ngoại trừ một bộ phận quay về tổng bộ của mình báo chuyện này lên cấp trên, những người khác chia thành nhóm đi đến hai chủng tộc, bản doanh Hắc Ám Kỵ Sĩ còn cả Cuồng Bạo Dã Man Nhân đem chuyện này thông báo với hai chủng tộc. Dù sao chuyện này đối với Hắc Ám Tứ Tộc cũng là đại sự của đại sự, việc này là việc cấp bách không thể chậm trễ, cũng không dám trì hoãn nửa phút. Tộc Trưởng của Hắc Ám Tứ Tộc phải là người đầu tiên biết chuyện này.
Khi Bạch Khởi đặt chân đến bản doanh của Hắc Ám Tinh Linh, tiếp đón Bạch Khởi là một Trưởng Lão của Hắc Ám Tinh Linh tên là Hắc Ti Đinh. Một Hắc Ám Tinh Linh nam tử cao gầy, thuộc hàng ngũ của Hắc Ám Tinh Linh kiếm sĩ, thực lực không phải quá lớn, nhưng có thể trở thành Trưởng Lão của Hắc Ám Tinh Linh thì thực lực cũng không hề yếu. Một Đấu Vương cấp cao thủ, dù không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng coi là không tệ.
Từ xa trông thấy Bạch Khởi xong, Hắc Ti Đinh bèn lập tức mang theo mười mấy tên thủ hạ chạy tới. Sau khi cúi đầu chào Bạch Khởi, muôn phần cung kính nói:
- Trưởng Lão Hắc Ám Tinh Linh Hắc Ti Đinh tham kiến đại nhân, chào mừng ngài đến thăm. Việc ngài có thể đi tới Hắc Ám Tinh Linh Tộc, quả là vinh hạnh cho chúng tôi. Tôi thay mặt cho Hắc Ám Tinh Linh Tộc chào đón đại nhân đến thăm.
Nghe lời này Bạch Khởi lễ phép gật đầu. Dù không long trọng như Hắc Ti Đinh, chỉ là cái gật đầu điềm đạm, cho thấy đã nhìn thấy Hắc Ti Đinh, nhưng chẳng nói thêm gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Hắc Ti Đinh một cái.
- Tộc Trưởng của các ngươi đâu?
- Cái này… à… Tộc Trưởng của chúng tôi có chút chuyện phải ra ngoài, chúng tôi đã phái người đi tìm Tộc Trưởng rồi, sẽ quay lại nhanh thôi. Đợi ba vị Tộc Trưởng khác đến thì Tộc Trưởng của chúng tôi cũng trở lại bái kiến ngài rồi, mong ngài đừng quá gấp gáp. Ngài đi đường xa mệt nhọc hay là tìm chỗ nghỉ ngơi đi.
Hắc Ti Đinh nghe xong, khóe miệng co giật hai cái, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt của Bạch Khởi, chần chừ chốc lát rồi nói như vậy.
Lời này Bạch Khởi đương nhiên là không tin. Ngược lại trong bụng Bạch Khởi giống như gương sáng vậy. Lời mà Hắc Ti Đinh nói không cần nghĩ cũng biết là giả, có điều Bạch Khởi cũng không vạch mặt đối phương. Hắn nghĩ gì Bạch Khởi hiểu rất rõ, nhưng không nói ra vì Bạch Khởi hiểu tâm tư của đối phương.
Nghĩ đến việc bây giờ Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh Tộc đang ở xó xỉnh nào đó trong thành nhìn trộm, tạm thời không chịu tới gặp mình. Có thể thấy, người này nhất định là đang đợi ba Tộc Trưởng kia đến. Hơn nữa khi bọn họ đến thì cũng không lập tức đến gặp mình ngay. Ngược lại còn cùng nhau tiến hành thảo luận, thông qua thương thảo mới đến gặp mình. Đây là chuyện thường tình của loài người, Bạch Khởi biết và hiểu rõ.
Nếu bảo đám người đó không cùng nhau bàn bạc, lại trực tiếp đến nói rằng thần phục mình, khóc lóc muốn đi theo mình thì mới là kỳ quái. Dù sao Ảnh Tộc chỉ là một ngoại lệ, các chủng tộc khác không biết cách nói chuyện dễ nghe như vậy, đặc biệt là Hắc Ám Tứ Tộc. Nghe đồn Hắc Ám Tứ Tộc là chủng tộc xảo trá nhất, táo bạo nhất, cũng là khó ứng phó nhất trong Hắc Ám Lục Tộc. Mặc dù tín ngưỡng của chúng với Đại Hắc Thiên là kiên định không đổi, nhưng bảo bọn chúng thần phục kẻ khác, thần phục một con người như mình không phải là chuyện đơn giản.
Vì vậy Bạch Khởi nghe xong không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười. Sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ hơi hơi gật đầu, trong ánh mắt tinh quang chợt lóe sáng, nhìn Hắc Ti Đinh trước mặt nói:
- Vậy à? Nếu đã vậy thì ngươi hãy phái người bảo với Tộc Trưởng là không cần phải vội, cứ từ từ rồi đến, chuyện gì cũng phải nghĩ cho kỹ, nghĩ thông suốt rồi thì mới có thể trả lời ta phải không nào? Nếu không thông suốt thì đành vậy, ta chỉ có thời gian, sẽ ở đây đợi các ngươi.
Lời của Bạch Khởi, Hắc Ti Đinh hiểu rất rõ. Hắn cũng không phải kẻ ngốc. Có thể được sai tới tiếp đãi Bạch Khởi đủ thấy được đầu óc và địa vị của Hắc Ti Đinh. Kẻ như vậy sao có thể là kẻ ngu ngốc được? Lời Bạch Khởi rõ ràng như vậy, làm sao mà Hắc Ti Đinh không hiểu cho được? Cho nên trên mặt Hắc Ti Đinh chợt lóe lên ánh mắt lúng túng, khẽ nhìn Bạch Khởi một cái, Hắc Ti Đinh ho hai tiếng, sau đó hướng về Bạch Khởi cung kính nói:
- Cảm tạ sự khảng khái và độ lượng của đại nhân, tôi nhất định chuyển lời của ngài đến các Tộc Trưởng Đại nhân.
- Ừ, được rồi. Dẫn ta đi nghỉ. Nhớ giúp ta chuyển lời qua đó. Đúng rồi còn có một chuyện, đó chính là… Ta hy vọng lần sau khi ngươi thấy ta hãy đổi cách xưng hô… Đừng gọi ta là đại nhân.
Bạch Khởi mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Hắc Ti Đinh mà nói.
Lời này càng khiến cho sắc mặt Hắc Ti Đinh thay đổi, sắc mặt có chút gì đó không tự nhiên. Sau đó lưng khom thấp hơn, do dự một chút, tổng kết lại lời nói, sau đó cung kính nói với Bạch Khởi:
- Đại nhân, Ma Thần Đại Hắc Thiên là tín ngưỡng của chúng tôi. Tín ngưỡng của chúng tôi với Ma Thần Đại Hắc Thiên không hề thay đổi. Có điều… việc này… tôi không thể quyết định được. Tôi cũng muốn lần sau gặp ngài sẽ thay đổi cách xưng hô, nhưng chuyện này tôi không thể làm chủ, hy vọng ngài hiểu cho. Đương nhiên, tôi nghĩ sau khi Tộc Trưởng trong tộc chúng tôi quay về và gặp ngài xong sẽ có kết quả. Đến lúc đó không chừng cách gọi của tôi với ngài sẽ thay đổi..
Lời này rất cẩn thận, Bạch Khởi cũng không để ý, khẽ cười vỗ vỗ vai Hắc Ti Đinh, sau đó cười nhạt hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Bình luận facebook