Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 282
Lúc Bạch Khởi dẫn theo ba trăm cao thủ vượt qua Vạn Tượng Sâm Lâm ở phương Nam, xuyên qua Sâm La Tuyệt Vực tới lãnh thổ của Đế Quốc Gia Lam ở phương Bắc, cũng chính là địa bàn của hắn thì cũng là lúc cục diện tam vạc đỉnh ở phương Bắc có biến chuyển.
Ở phương Bắc xa xôi này, lực lượng còn sót lại của Gia Lam và Sơn Bản Long Nhất kết hợp lại với nhau. Mặt khác Sơn Bản Long Nhất cũng liên kết với Thiên Long. Tuy không biết hai bên đã dùng điều kiện gì để đạt được hiệp nghị nhưng có một điều chắc chắn, đó là bọn chúng đã liên minh lại, hơn nữa còn đang triển khai tấn công quân đội của Bạch Khởi.
Từ hai phía tấn công quân đội của Bạch Khởi, trên đường đi đối phương có thể nói là thế như chẻ tre. Quân đội của Bạch Khởi có hai Quân đoàn mới thành lập đã bị đối phương đánh bại trong nháy mắt. Lúc Bạch Khởi quay về Gia Lam Thành thì cũng là lúc đối phương đã bắt đầu chính thức khai chiến. Bạch Khởi - chủ soái của quân đội không ở đây nhưng Vạn Lý Vân, Tiêu Thiên Vũ, cả hai người này đều không phải dễ bắt nạt. Tuy lúc đầu đối phương đã đã gây khó khăn cho quân đội của hắn, nhanh chóng nuốt gọn hai Quân đoàn, nhưng dù gì Bạch Khởi giờ cũng không còn như ngày xưa. Hiện giờ binh lực trong tay hắn vô cùng hùng hậu. Tổng cộng ba mươi Quân đoàn, sáu trăm vạn người không phải ngồi không. Đối phương đã dốc toàn bộ lực lượng tấn công, Thiên Long xuất năm trăm vạn quân, Sơn Bản Long Nhất cũng xuất tới bốn trăm vạn, thêm vào hậu phương nữa tổng cộng đối phương có gần ngàn vạn quân.
Đội quân do Tiêu Thiên Vũ dẫn đầu đã chặn đứng đối phương ngay ngoài Gia Lam Thành. Nhưng do binh lực không đủ nên dù là có thể chặn được đối phương nhưng lại không thể phản công lại. Tuy Tiêu Thiên Vũ cũng tấn công đối phương và có được chút lợi thế, nhưng trước ngàn vạn quân địch, lại ở một địa thế không thuận lợi. Xung quanh toàn là bình nguyên rộng rãi, muốn sử dụng kế sách gì đều vô cùng khó khăn.
Vì thế quân của Tiêu Thiên Vũ chỉ có thể chặn quân địch lại ở phòng tuyến bên ngoài Gia Lam Thành. Tuy trong lòng cũng rất muốn phản công nhưng không dám tùy tiện hành động.
Khi Bạch Khởi dẫn theo ba trăm cường giả quay về Gia Lam Thành thì những người ở đây đã vô cùng hoảng loạn rồi. Đám người của hắn tất thảy đều mặc áo đen. Trong Gia Lam Thành phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. 28 Quân đoàn còn lại ở chiến tuyến phương Bắc của Bạch Khởi tất thảy đều được triệu tập đến bên cạnh Gia Lam Thành. Còn trong thành cũng có ba Quân đoàn phòng bị để bảo vệ tòa thành cổ mấy ngàn năm tuổi này. Những binh sĩ này đều cố hết sức giữ vững vị trí của mình, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đương nhiên… Việc Bạch Khởi quay về thành không hề bị phát hiện. Ba trăm cao thủ hắn dẫn về là lực lượng ngầm phía sau. Những người này dù thế nào cũng có chút khác biệt so với nhân loại. Tuy là cũng có một số hình dạng giống con người nhưng đa số đều có hình dáng quái dị. Thượng cổ Bách tộc, hình dạng gì cũng có. Một số nếu để người khác nhìn thấy chỉ e là sẽ sợ phát khiếp. Vì thế Bạch Khởi không còn cách nào khác phải để họ ẩn mình trong bộ hắc y và mặt nạ, bên ngoài lại còn choàng thêm áo bào màu đen. Mục đích cũng là để người khác không phát hiện ra sự khác biệt ở họ.
- Các vị… các vị nói xem, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hiện số lượng người ngựa của đối phương đã lên tới gần ngàn vạn, chín trăm vạn là quân chính quy, lai còn vô số dân phu và quân phòng vệ địa phương. Tổng cộng tất cả lại đã vượt quá ngàn vạn. Trong khi chúng ta điều động tất cả binh mã cũng chỉ có được hai mươi tám Quân đoàn. Binh lực quá nhỏ bé so với kẻ địch. Hai đội quân tiền tuyến của ta đã bị kẻ thù nuốt gọn. Hiện giờ ngày nào cũng có hàng trăm binh lính tử nạn và bị thương. Các vị thấy chúng ta có nên xin Đế Quốc tăng viện binh không?
Trong đại sảnh Hoàng cung, mấy chục tướng lĩnh tụ họp lại. Một Tướng lĩnh cao giọng nói.
- Việc này… Đúng là nên như thế… Có điều tất cả vẫn nên mời Nguyên Soái quyết định. Có điều Nguyên Soái hiện giờ thân vẫn mang bệnh, chưa thể đưa ra quyết định. Vì thế các vị vẫn nên đợi. Chúng ta bây giờ cứ kiên cường, đợi Nguyên Soái khỏi rồi sẽ quyết.
Vạn Lý Vân ngồi ở vị trí chính giữa, trầm ngâm một lúc rồi nói với các tướng lĩnh bên cạnh.
Cho đến nay cả ba mươi Quân đoàn của chiến tuyến phương Bắc đều nằm trong tay Bạch Khởi, gần như tất cả đều tận trung với hắn, những kẻ không chịu nghe lệnh đã bị điều động đến hai đội quân tiền tuyến. Số người trong hai mươi tám Quân đoàn còn lại đều là người của Bạch Khởi. Những người ở tầng lớp cao là do sau này thần phục hắn, hoặc là xem xét thời thế trực tiếp đầu quân cho hắn, hoặc là do thuộc hạ của Bạch Khởi thần phục. Còn tầng lớp trung tầng, hầu như tất cả đi theo Bạch Khởi hồi ở Gia Lăng quan, trở thành binh lính cấp trung trong Quân đoàn của Bạch Khởi. Quân đội của chiến tuyến phương Bắc hiện giờ vững như núi Thái Sơn.
Trong thành nhiều người như vậy nhưng chỉ có vài người biết việc Bạch Khởi đã rời khỏi. Ngoài Tiêu Thiên Vũ và Vạn Lý Vân ra, chỉ còn mỗi Độc Cô Chiến Thiên và Lưu Dịch Tư biết mà thôi. Phải nói rằng trong mấy người này, Lưu Dịch Tư là một cao thủ đức cao vọng trọng, nhưng lại không quản những việc khác, chỉ là một người quản gia của Bạch Khởi mà thôi. Còn Độc Cô Chiến Thiên lại là Đội Trưởng của Đội Thân Binh, tất nhiên không thể xuất hiện ở đây. Lộ Đức thì chẳng bao giờ thấy mặt. Chỉ còn lại Tiêu Thiên Vũ. Bạch Khởi đã từng hạ lệnh Tiêu Thiên Vũ làm Phó Soái, lúc Bạch Khởi đi vắng sẽ nắm binh quyền. Vạn Lý Vân thì là một Tướng Quân, hai người này có thể điều binh, nhưng Tiêu Thiên Vũ sẽ ở tiền tuyến, vì thế việc giữ bí mật Bạch Khởi rời khỏi sẽ đặt lên vai Vạn Lý Vân. Tất nhiên phải có sự giúp đỡ của Lưu Dịch Tư và Độc Cô Chiến Thiên, nếu không tin này đã sớm bị người khác phát hiện rồi.
Hiện giờ toàn bộ đại quân của đối phương đang áp trận, mỗi Quân đoàn đều phải chịu áp lực không nhỏ. Nếu tin Bạch Khởi không có ở đây lan ra, e là lòng quân sẽ không yên. Lúc đó Vạn Lý Vân và Tiêu Thiên Vũ có bản lĩnh thế nào cũng khó mà trấn áp lòng quân được, chắc chắn sẽ vô cùng náo loạn. Dù thế nào thì hầu hết tất cả quân sĩ trong chiến tuyến phương Bắc này đoàn kết với nhau là do có sự tồn tại của Bạch Khởi. Bạch Khởi mới là thủ lĩnh tinh thần cũng như người nắm giữ binh quyền của quân đội phương Bắc. Nếu tin Bạch Khởi rời khỏi lan ra, các binh sĩ sẽ sinh ra hai lòng. Vạn Lý Vân và Tiêu Thiên Vũ cũng chẳng quản lý được. Dù sao hai người này chưa đủ uy tín ở Đế Quốc, rất khó để trấn áp người khác.
Vì thế Vạn Lý Vân bất đắc dĩ đành phải nói Bạch Khởi ngã bệnh, giấu chuyện hắn không có mặt ở đây đi. Nhưng quân tình căng thẳng thế này chỉ e muốn giấu lâu hơn cũng không được.
- Nguyên Soái ngã bệnh chúng ta đều biết, nhưng tình hình hiện nay chỉ cần có người đưa ra ý kiến. Bất kể thế nào chúng tôi cũng muốn gặp Nguyên Soái. Chúng ta bàn bạc thế đủ rồi, tất cả đều phải cần ý kiến của Nguyên Soái. Lúc này nếu không xin Đế Quốc tăng viện binh e là chúng ta không thể cầm cố hơn nữa. Quân địch quá đông, lại còn có đội kỵ sĩ tinh nhuệ của Thiên Long. Nếu chúng ta không nhanh chóng có viện binh hoặc có kế sách gì mới, e là cuối cùng sẽ bại trận mất.
Một trưởng trạm trầm giọng nói.
Lời của y được rất nhiều người tán đồng. Lúc y nói, nhiều người gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến này. Vạn Lý Vân chau mày. Bạch Khởi không ở đây làm sao cho họ gặp hắn được. Nhưng nếu bọn họ không gặp được Bạch Khởi không biết có thể gây ra chuyện gì nữa. Xem ra hiện giờ những tướng sĩ này đã có chút nghi ngờ. Nếu Vạn Lý Vân không nghĩ ra cách gì thỏa đáng, chỉ sợ cục diện sẽ khó mà tưởng tượng được.
Sự việc đến nước này thì đến người có trí tuệ như Vạn Lý Vân cũng phải chau mày nhăn mặt. Vạn Lý Vân trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Điều này…
Nhưng chưa nói hết lời thì một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Sao các ngươi lại sốt ruột gặp ta thế? Chẳng lẽ cục diện đã đến mức xấu thế rồi sao? Bọn chúng chỉ cùng lắm là đông người thôi chứ gì? Có gì đáng sợ chứ. Ta đã có sự an bài rồi.
- Nguyên Soái! Tham kiến Nguyên Soái!
Khi tất cả mọi người nghe thấy giọng nói đều sững người một lúc rồi lần lượt quỳ xuống cung kính nói, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng xen lẫn kinh ngạc. Bạch Khởi không có mặt bọn họ đều cảm thấy như thiếu thứ gì đó. Tuy Tiêu Thiên Vũ cầm quân cũng không tồi. Nhưng khi Bạch Khởi xuất hiện, bọn họ trong lòng vốn đang dao động bỗng lắng xuống. Các tướng lĩnh quỳ rạp xuống hoan nghênh Bạch Khởi trở lại.
- Ừm… Đứng lên hết đi. Tình hình cụ thể Vạn Lý Vân đã nói với ta rồi. Ta cũng hiểu sự tình rồi. Các ngươi cứ lui ra trước đi, ta tự khắc sẽ sắp xếp. Tất cả mau chỉnh đốn binh mã, sẵn sàng chờ lệnh. Chỉ trong vài ngày sẽ có lệnh.
Bạch Khởi khẽ gật đầu rồi ra lệnh.
Các tướng lĩnh xung quanh mặt nhìn nhau, nhưng ngay sau đó trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ vui mừng, rồi nhanh chóng gật đầu nhận lệnh. Khi các tướng lĩnh rời khỏi rồi, Bạch Khởi mới nhìn về phía Vạn Lý Vân, tiện tay kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống. Hắn trầm giọng nói:
- Thế nào? Tình hình thế nào rồi?
- Đại nhân, tình hình bên ngoài… Nói thế nào đây… Rất khó giải quyết. Cái tên Sơn Bản Long Nhất đó không biết đã dùng quỷ kế gì thuyết phục được người Thiên Long. Hiện nay, bọn chúng và Thiên Long phân thành hai ngã tấn công chúng ta. Tiêu Thiên Vũ đã điều động binh mã, hiện giờ đang giằng co với chúng ở ngoài Gia Lam Thành. Nhưng kẻ địch người đông thế mạnh, hơn nữa còn có đội Thiên Long Kỵ Sĩ giúp sức. Tình hình chúng ta hiện nay rất bị động. Mỗi ngày số thương vong ở tiền tuyến có thể lên tới trăm ngàn người. Tình hình ngày một xấu đi, chúng tôi cũng không nghĩ ra biện pháp gì để đánh lui quân địch… chỉ có thể cầm cự… Trước lúc người quay lại, chúng tôi đã phải cố hết sức có thể để ngăn trở đối phương..
- Vậy sao? Nếu đã như vậy… vậy thì mau truyền lệnh… Lệnh cho tất cả binh mã giữ Gia Lam Thành, nội trong vài ngày tập hợp đủ lương thảo dùng cho mấy trăm vạn đại quân, củng cố tuyến phòng ngự, hơn nữa bố trí doanh trại trong Gia Lam Thành, điều động tất cả quân đội của ta đến khu vực giáp thành. Ai có thể vào thành được cứ vào, không thể vào được thì tạm thời củng cố doanh trại. Tóm lại, chuẩn bị cho tốt tất cả doanh trại, hệ thống phòng ngự, sau đó điều động tất cả quân lại cho ta, rồi lan tin ta vốn không ở trong Gia Lam Thành…
Bạch Khởi trầm ngâm một lát rồi đưa ra ý kiến cho Vạn Lý Vân.
- Đại nhân… Ngài như vậy là…
Với trí tuệ của mình mà Vạn Lý Vân cũng không đoán được ý định thật sự của Bạch Khởi. Nhưng những gì mà Bạch Khởi muốn làm là điều tối kỵ trong Binh gia, bỏ trống một phần chiến tuyến rộng rãi. Trong lúc ưu thế của đối phương vô cùng lớn mạnh lại tự thủ trong thành, mà lại không dựa vào tường thành mà lập trại lập ấp xung quanh thành. Điều này làm Vạn Lý Vân không tài nào lý giải nổi.
Vì thế Vạn Lý Vân muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng chưa nói dứt câu thì Bạch Khởi đã xua tay chặn lời Vạn Lý Vân. Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Không cần nói nhiều nữa. Tất cả ta đều có sắp đặt cả rồi. Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được. Điều ta muốn chính là bọn họ tụ tập một chỗ. Như vậy mới có thể đón đầu công kích.
Bạch Khởi đã quyết định như vậy thì Vạn Lý Vân cũng không nói gì thêm nữa. Vạn Lý Vân vốn đã quá hiểu Bạch Khởi. Bạch Khởi không phải là người thích làm bừa, nếu không nắm chắc thứ gì thì không bao giờ hành động bừa bãi. Vì thế Vạn Lý Vân dù có chút băn khoăn vẫn đi sắp xếp theo lời của Bạch Khởi.
Thật ra Vạn Lý Vân làm sao có thể hiểu được vì sao Bạch Khởi lại quyết định như vậy. Nếu trong tay Vạn Lý Vân có mười vạn Ma Pháp Sư, có hơn một vạn ba ngàn Ma Pháp Sư đã giải Hỏa Phong ấn, có hai vạn Ma Pháp Sư Phong Hệ, có hơn hai mươi Đại Ma Đạo Sư pháp lực vô biên, lại còn hai Thánh Ma Đạo Sư thì không còn gì phải giải thích rồi. Nếu Vạn Lý Vân biết rằng, lần này trở về Bạch Khởi có dẫn theo hai Đấu Hoàng, hơn ba trăm Đấu Vương thì tất cả lo lắng đều sẽ không còn nữa.
Chỉ những cao thủ trong tay Bạch Khởi thôi cũng đủ để đánh kẻ địch không còn manh giáp. Nhưng Ma Pháp Sư kia cũng đủ để làm đối phương run sợ rồi. Nhưng Vạn Lý Vân lại không biết điều này, vì thế nên trong lòng mới tràn đầy nghi hoặc. Nếu biết thì những lo lắng trong lòng Vạn Lý Vân sẽ tan biến trong chốc lát.
Sau khi Vạn Lý Vân rời khỏi, Bạch Khởi liền đi ra sân sau. Ở đây không chỉ có Độc Cô Chiến Thiên, Lưu Dịch Tư mà còn có Đại Hắc Thiên, lão Liệt Hỏa cùng các cao thủ Ma Pháp Sư. Bọn họ đều được mời đến ở lại phủ đệ của Bạch Khởi. Nơi đây cũng chính là Hoàng cung Gia Lam trước kia. Trước đây Bạch Khởi đã cho họ một khu vực rộng lớn để họ dùng làm nơi dừng chân, nhưng tất nhiên điều kiện ở đây của Bạch Khởi tốt hơn. Hơn nữa bọn họ ở lại trong phủ Bạch Khởi cũng có phần an tâm hơn.
Bạch Khởi vừa bước vào hậu viện đã gặp được lão Liệt Hỏa, lại còn cả hai vị Thái Thượng Trưởng Lão khác của Liên Minh Thần Thánh Ma Pháp là Cự Phong và Thủy Nhu. Trong ba vị Trưởng Lão này có hai vị đã cải lão hoàn đồng, chỉ còn lại Thủy Nhu Trưởng Lão vẫn giữ bộ dạng già nua. Lúc Bạch Khởi đến ba người bọn họ đang bàn bạc gì đó. Nhìn thấy Bạch Khởi bọn họ vội đứng lên cung nghênh hắn.
- Các vị… Hôm nay ta đến là có việc muốn các vị giúp đỡ. Ta cũng vừa mới trở về, vừa biết được một vài việc, có thể các vị cũng đã biết, quân đội của Thiên Long và Sơn Bản Long Nhất đang vây hãm Gia Lam Thành chúng ta. Binh sĩ của ta đang rất căng thẳng. Vì thế ta muốn thu binh, mong các vị thi triển lực lượng Ma pháp tấn công đối phương. Thế nào? Có thể làm được chứ?
Bạch Khởi nói.
- Tất nhiên… Nếu đối phương ở trong một khu vực cố định, Ma Pháp Sư chúng tôi tuyệt đối có thể tấn công đối phương một đòn trí mạng. Đại nhân đã mở hai Phong ấn Ma pháp Phong Hệ và Hỏa Hệ, những Ma Pháp Sư chúng tôi có thể liên hợp lại thi triển Đại Cấm Chú, một cấm chú Phong Hệ, một cấm chú Hỏa Hệ. Nếu người có thể làm đối phương tụ lại ở một nơi cố định thì chúng tôi có nhất định sẽ quét sạch bọn chúng.
Lão Liệt Hỏa nghe xong cười ha hả rồi nói.
Lần này không chỉ là giúp Bạch Khởi, đối với lão Liệt Hỏa đây còn là cơ hộ cho các Ma Pháp Sư một lần nữa vùng lên. Nếu lần này thi triển tốt cấm chú, chẳng những giúp được Bạch Khởi, mà còn để người đời một lần nữa biết đến Ma Pháp Sư.
- Cấm chú? Ta nhớ là sử sách đã từng nhắc tới, các Thánh Ma Đạo Sư chẳng phải có thể một mình xuất ra cấm chú sao? Tại sao lại phải liên hợp lại? phải biết rằng Ma Pháp Sư Phong Hệ và Hỏa Hệ có đến vài vạn người, lại còn bao nhiêu Đại Ma Đạo Sư, bọn họ đều rất hữu dụng, kết hợp ma lực của họ lại làm gì? Thà rằng hai người tự mình phóng thích cấm chú, để những người khác còn dùng vào việc hữu dụng hơn.
Bạch Khởi tò mò hỏi, tận dụng mọi sức mạnh là việc mà một thống soái như hắn nên làm. Trường hợp này cũng không ngoại lệ.
- À… Việc này… Đại nhân người có thể không biết. Đúng là Thánh Ma Đạo Sư có thể phát ra cấm chú, nhưng… sẽ phải trả giá bằng việc thiêu đốt thân thể. Một khi tự mình sử dụng cấm chú, tuy có thể tạo ra sức hủy diệt khủng khiếp, nhưng cũng dẫn đến nguy hiểm cho tính mạng của mình. Còn nếu chúng tôi liên kết cái Ma Pháp Sư lại cùng niệm cấm chú, sẽ không gây tổn hại gì đến chúng tôi… Nếu người không muốn…
Lão Liệt Hỏa sắc mặt đỏ lên rồi nói, có vẻ khó xử. Tự mình phóng thích cấm chú chẳng khác nào tự tìm cái chết, nhưng y cũng không tiện nói mình sợ chết, vì thế mới tỏ thái độ như vậy.
Ở phương Bắc xa xôi này, lực lượng còn sót lại của Gia Lam và Sơn Bản Long Nhất kết hợp lại với nhau. Mặt khác Sơn Bản Long Nhất cũng liên kết với Thiên Long. Tuy không biết hai bên đã dùng điều kiện gì để đạt được hiệp nghị nhưng có một điều chắc chắn, đó là bọn chúng đã liên minh lại, hơn nữa còn đang triển khai tấn công quân đội của Bạch Khởi.
Từ hai phía tấn công quân đội của Bạch Khởi, trên đường đi đối phương có thể nói là thế như chẻ tre. Quân đội của Bạch Khởi có hai Quân đoàn mới thành lập đã bị đối phương đánh bại trong nháy mắt. Lúc Bạch Khởi quay về Gia Lam Thành thì cũng là lúc đối phương đã bắt đầu chính thức khai chiến. Bạch Khởi - chủ soái của quân đội không ở đây nhưng Vạn Lý Vân, Tiêu Thiên Vũ, cả hai người này đều không phải dễ bắt nạt. Tuy lúc đầu đối phương đã đã gây khó khăn cho quân đội của hắn, nhanh chóng nuốt gọn hai Quân đoàn, nhưng dù gì Bạch Khởi giờ cũng không còn như ngày xưa. Hiện giờ binh lực trong tay hắn vô cùng hùng hậu. Tổng cộng ba mươi Quân đoàn, sáu trăm vạn người không phải ngồi không. Đối phương đã dốc toàn bộ lực lượng tấn công, Thiên Long xuất năm trăm vạn quân, Sơn Bản Long Nhất cũng xuất tới bốn trăm vạn, thêm vào hậu phương nữa tổng cộng đối phương có gần ngàn vạn quân.
Đội quân do Tiêu Thiên Vũ dẫn đầu đã chặn đứng đối phương ngay ngoài Gia Lam Thành. Nhưng do binh lực không đủ nên dù là có thể chặn được đối phương nhưng lại không thể phản công lại. Tuy Tiêu Thiên Vũ cũng tấn công đối phương và có được chút lợi thế, nhưng trước ngàn vạn quân địch, lại ở một địa thế không thuận lợi. Xung quanh toàn là bình nguyên rộng rãi, muốn sử dụng kế sách gì đều vô cùng khó khăn.
Vì thế quân của Tiêu Thiên Vũ chỉ có thể chặn quân địch lại ở phòng tuyến bên ngoài Gia Lam Thành. Tuy trong lòng cũng rất muốn phản công nhưng không dám tùy tiện hành động.
Khi Bạch Khởi dẫn theo ba trăm cường giả quay về Gia Lam Thành thì những người ở đây đã vô cùng hoảng loạn rồi. Đám người của hắn tất thảy đều mặc áo đen. Trong Gia Lam Thành phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. 28 Quân đoàn còn lại ở chiến tuyến phương Bắc của Bạch Khởi tất thảy đều được triệu tập đến bên cạnh Gia Lam Thành. Còn trong thành cũng có ba Quân đoàn phòng bị để bảo vệ tòa thành cổ mấy ngàn năm tuổi này. Những binh sĩ này đều cố hết sức giữ vững vị trí của mình, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đương nhiên… Việc Bạch Khởi quay về thành không hề bị phát hiện. Ba trăm cao thủ hắn dẫn về là lực lượng ngầm phía sau. Những người này dù thế nào cũng có chút khác biệt so với nhân loại. Tuy là cũng có một số hình dạng giống con người nhưng đa số đều có hình dáng quái dị. Thượng cổ Bách tộc, hình dạng gì cũng có. Một số nếu để người khác nhìn thấy chỉ e là sẽ sợ phát khiếp. Vì thế Bạch Khởi không còn cách nào khác phải để họ ẩn mình trong bộ hắc y và mặt nạ, bên ngoài lại còn choàng thêm áo bào màu đen. Mục đích cũng là để người khác không phát hiện ra sự khác biệt ở họ.
- Các vị… các vị nói xem, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hiện số lượng người ngựa của đối phương đã lên tới gần ngàn vạn, chín trăm vạn là quân chính quy, lai còn vô số dân phu và quân phòng vệ địa phương. Tổng cộng tất cả lại đã vượt quá ngàn vạn. Trong khi chúng ta điều động tất cả binh mã cũng chỉ có được hai mươi tám Quân đoàn. Binh lực quá nhỏ bé so với kẻ địch. Hai đội quân tiền tuyến của ta đã bị kẻ thù nuốt gọn. Hiện giờ ngày nào cũng có hàng trăm binh lính tử nạn và bị thương. Các vị thấy chúng ta có nên xin Đế Quốc tăng viện binh không?
Trong đại sảnh Hoàng cung, mấy chục tướng lĩnh tụ họp lại. Một Tướng lĩnh cao giọng nói.
- Việc này… Đúng là nên như thế… Có điều tất cả vẫn nên mời Nguyên Soái quyết định. Có điều Nguyên Soái hiện giờ thân vẫn mang bệnh, chưa thể đưa ra quyết định. Vì thế các vị vẫn nên đợi. Chúng ta bây giờ cứ kiên cường, đợi Nguyên Soái khỏi rồi sẽ quyết.
Vạn Lý Vân ngồi ở vị trí chính giữa, trầm ngâm một lúc rồi nói với các tướng lĩnh bên cạnh.
Cho đến nay cả ba mươi Quân đoàn của chiến tuyến phương Bắc đều nằm trong tay Bạch Khởi, gần như tất cả đều tận trung với hắn, những kẻ không chịu nghe lệnh đã bị điều động đến hai đội quân tiền tuyến. Số người trong hai mươi tám Quân đoàn còn lại đều là người của Bạch Khởi. Những người ở tầng lớp cao là do sau này thần phục hắn, hoặc là xem xét thời thế trực tiếp đầu quân cho hắn, hoặc là do thuộc hạ của Bạch Khởi thần phục. Còn tầng lớp trung tầng, hầu như tất cả đi theo Bạch Khởi hồi ở Gia Lăng quan, trở thành binh lính cấp trung trong Quân đoàn của Bạch Khởi. Quân đội của chiến tuyến phương Bắc hiện giờ vững như núi Thái Sơn.
Trong thành nhiều người như vậy nhưng chỉ có vài người biết việc Bạch Khởi đã rời khỏi. Ngoài Tiêu Thiên Vũ và Vạn Lý Vân ra, chỉ còn mỗi Độc Cô Chiến Thiên và Lưu Dịch Tư biết mà thôi. Phải nói rằng trong mấy người này, Lưu Dịch Tư là một cao thủ đức cao vọng trọng, nhưng lại không quản những việc khác, chỉ là một người quản gia của Bạch Khởi mà thôi. Còn Độc Cô Chiến Thiên lại là Đội Trưởng của Đội Thân Binh, tất nhiên không thể xuất hiện ở đây. Lộ Đức thì chẳng bao giờ thấy mặt. Chỉ còn lại Tiêu Thiên Vũ. Bạch Khởi đã từng hạ lệnh Tiêu Thiên Vũ làm Phó Soái, lúc Bạch Khởi đi vắng sẽ nắm binh quyền. Vạn Lý Vân thì là một Tướng Quân, hai người này có thể điều binh, nhưng Tiêu Thiên Vũ sẽ ở tiền tuyến, vì thế việc giữ bí mật Bạch Khởi rời khỏi sẽ đặt lên vai Vạn Lý Vân. Tất nhiên phải có sự giúp đỡ của Lưu Dịch Tư và Độc Cô Chiến Thiên, nếu không tin này đã sớm bị người khác phát hiện rồi.
Hiện giờ toàn bộ đại quân của đối phương đang áp trận, mỗi Quân đoàn đều phải chịu áp lực không nhỏ. Nếu tin Bạch Khởi không có ở đây lan ra, e là lòng quân sẽ không yên. Lúc đó Vạn Lý Vân và Tiêu Thiên Vũ có bản lĩnh thế nào cũng khó mà trấn áp lòng quân được, chắc chắn sẽ vô cùng náo loạn. Dù thế nào thì hầu hết tất cả quân sĩ trong chiến tuyến phương Bắc này đoàn kết với nhau là do có sự tồn tại của Bạch Khởi. Bạch Khởi mới là thủ lĩnh tinh thần cũng như người nắm giữ binh quyền của quân đội phương Bắc. Nếu tin Bạch Khởi rời khỏi lan ra, các binh sĩ sẽ sinh ra hai lòng. Vạn Lý Vân và Tiêu Thiên Vũ cũng chẳng quản lý được. Dù sao hai người này chưa đủ uy tín ở Đế Quốc, rất khó để trấn áp người khác.
Vì thế Vạn Lý Vân bất đắc dĩ đành phải nói Bạch Khởi ngã bệnh, giấu chuyện hắn không có mặt ở đây đi. Nhưng quân tình căng thẳng thế này chỉ e muốn giấu lâu hơn cũng không được.
- Nguyên Soái ngã bệnh chúng ta đều biết, nhưng tình hình hiện nay chỉ cần có người đưa ra ý kiến. Bất kể thế nào chúng tôi cũng muốn gặp Nguyên Soái. Chúng ta bàn bạc thế đủ rồi, tất cả đều phải cần ý kiến của Nguyên Soái. Lúc này nếu không xin Đế Quốc tăng viện binh e là chúng ta không thể cầm cố hơn nữa. Quân địch quá đông, lại còn có đội kỵ sĩ tinh nhuệ của Thiên Long. Nếu chúng ta không nhanh chóng có viện binh hoặc có kế sách gì mới, e là cuối cùng sẽ bại trận mất.
Một trưởng trạm trầm giọng nói.
Lời của y được rất nhiều người tán đồng. Lúc y nói, nhiều người gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến này. Vạn Lý Vân chau mày. Bạch Khởi không ở đây làm sao cho họ gặp hắn được. Nhưng nếu bọn họ không gặp được Bạch Khởi không biết có thể gây ra chuyện gì nữa. Xem ra hiện giờ những tướng sĩ này đã có chút nghi ngờ. Nếu Vạn Lý Vân không nghĩ ra cách gì thỏa đáng, chỉ sợ cục diện sẽ khó mà tưởng tượng được.
Sự việc đến nước này thì đến người có trí tuệ như Vạn Lý Vân cũng phải chau mày nhăn mặt. Vạn Lý Vân trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Điều này…
Nhưng chưa nói hết lời thì một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Sao các ngươi lại sốt ruột gặp ta thế? Chẳng lẽ cục diện đã đến mức xấu thế rồi sao? Bọn chúng chỉ cùng lắm là đông người thôi chứ gì? Có gì đáng sợ chứ. Ta đã có sự an bài rồi.
- Nguyên Soái! Tham kiến Nguyên Soái!
Khi tất cả mọi người nghe thấy giọng nói đều sững người một lúc rồi lần lượt quỳ xuống cung kính nói, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng xen lẫn kinh ngạc. Bạch Khởi không có mặt bọn họ đều cảm thấy như thiếu thứ gì đó. Tuy Tiêu Thiên Vũ cầm quân cũng không tồi. Nhưng khi Bạch Khởi xuất hiện, bọn họ trong lòng vốn đang dao động bỗng lắng xuống. Các tướng lĩnh quỳ rạp xuống hoan nghênh Bạch Khởi trở lại.
- Ừm… Đứng lên hết đi. Tình hình cụ thể Vạn Lý Vân đã nói với ta rồi. Ta cũng hiểu sự tình rồi. Các ngươi cứ lui ra trước đi, ta tự khắc sẽ sắp xếp. Tất cả mau chỉnh đốn binh mã, sẵn sàng chờ lệnh. Chỉ trong vài ngày sẽ có lệnh.
Bạch Khởi khẽ gật đầu rồi ra lệnh.
Các tướng lĩnh xung quanh mặt nhìn nhau, nhưng ngay sau đó trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ vui mừng, rồi nhanh chóng gật đầu nhận lệnh. Khi các tướng lĩnh rời khỏi rồi, Bạch Khởi mới nhìn về phía Vạn Lý Vân, tiện tay kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống. Hắn trầm giọng nói:
- Thế nào? Tình hình thế nào rồi?
- Đại nhân, tình hình bên ngoài… Nói thế nào đây… Rất khó giải quyết. Cái tên Sơn Bản Long Nhất đó không biết đã dùng quỷ kế gì thuyết phục được người Thiên Long. Hiện nay, bọn chúng và Thiên Long phân thành hai ngã tấn công chúng ta. Tiêu Thiên Vũ đã điều động binh mã, hiện giờ đang giằng co với chúng ở ngoài Gia Lam Thành. Nhưng kẻ địch người đông thế mạnh, hơn nữa còn có đội Thiên Long Kỵ Sĩ giúp sức. Tình hình chúng ta hiện nay rất bị động. Mỗi ngày số thương vong ở tiền tuyến có thể lên tới trăm ngàn người. Tình hình ngày một xấu đi, chúng tôi cũng không nghĩ ra biện pháp gì để đánh lui quân địch… chỉ có thể cầm cự… Trước lúc người quay lại, chúng tôi đã phải cố hết sức có thể để ngăn trở đối phương..
- Vậy sao? Nếu đã như vậy… vậy thì mau truyền lệnh… Lệnh cho tất cả binh mã giữ Gia Lam Thành, nội trong vài ngày tập hợp đủ lương thảo dùng cho mấy trăm vạn đại quân, củng cố tuyến phòng ngự, hơn nữa bố trí doanh trại trong Gia Lam Thành, điều động tất cả quân đội của ta đến khu vực giáp thành. Ai có thể vào thành được cứ vào, không thể vào được thì tạm thời củng cố doanh trại. Tóm lại, chuẩn bị cho tốt tất cả doanh trại, hệ thống phòng ngự, sau đó điều động tất cả quân lại cho ta, rồi lan tin ta vốn không ở trong Gia Lam Thành…
Bạch Khởi trầm ngâm một lát rồi đưa ra ý kiến cho Vạn Lý Vân.
- Đại nhân… Ngài như vậy là…
Với trí tuệ của mình mà Vạn Lý Vân cũng không đoán được ý định thật sự của Bạch Khởi. Nhưng những gì mà Bạch Khởi muốn làm là điều tối kỵ trong Binh gia, bỏ trống một phần chiến tuyến rộng rãi. Trong lúc ưu thế của đối phương vô cùng lớn mạnh lại tự thủ trong thành, mà lại không dựa vào tường thành mà lập trại lập ấp xung quanh thành. Điều này làm Vạn Lý Vân không tài nào lý giải nổi.
Vì thế Vạn Lý Vân muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng chưa nói dứt câu thì Bạch Khởi đã xua tay chặn lời Vạn Lý Vân. Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Không cần nói nhiều nữa. Tất cả ta đều có sắp đặt cả rồi. Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được. Điều ta muốn chính là bọn họ tụ tập một chỗ. Như vậy mới có thể đón đầu công kích.
Bạch Khởi đã quyết định như vậy thì Vạn Lý Vân cũng không nói gì thêm nữa. Vạn Lý Vân vốn đã quá hiểu Bạch Khởi. Bạch Khởi không phải là người thích làm bừa, nếu không nắm chắc thứ gì thì không bao giờ hành động bừa bãi. Vì thế Vạn Lý Vân dù có chút băn khoăn vẫn đi sắp xếp theo lời của Bạch Khởi.
Thật ra Vạn Lý Vân làm sao có thể hiểu được vì sao Bạch Khởi lại quyết định như vậy. Nếu trong tay Vạn Lý Vân có mười vạn Ma Pháp Sư, có hơn một vạn ba ngàn Ma Pháp Sư đã giải Hỏa Phong ấn, có hai vạn Ma Pháp Sư Phong Hệ, có hơn hai mươi Đại Ma Đạo Sư pháp lực vô biên, lại còn hai Thánh Ma Đạo Sư thì không còn gì phải giải thích rồi. Nếu Vạn Lý Vân biết rằng, lần này trở về Bạch Khởi có dẫn theo hai Đấu Hoàng, hơn ba trăm Đấu Vương thì tất cả lo lắng đều sẽ không còn nữa.
Chỉ những cao thủ trong tay Bạch Khởi thôi cũng đủ để đánh kẻ địch không còn manh giáp. Nhưng Ma Pháp Sư kia cũng đủ để làm đối phương run sợ rồi. Nhưng Vạn Lý Vân lại không biết điều này, vì thế nên trong lòng mới tràn đầy nghi hoặc. Nếu biết thì những lo lắng trong lòng Vạn Lý Vân sẽ tan biến trong chốc lát.
Sau khi Vạn Lý Vân rời khỏi, Bạch Khởi liền đi ra sân sau. Ở đây không chỉ có Độc Cô Chiến Thiên, Lưu Dịch Tư mà còn có Đại Hắc Thiên, lão Liệt Hỏa cùng các cao thủ Ma Pháp Sư. Bọn họ đều được mời đến ở lại phủ đệ của Bạch Khởi. Nơi đây cũng chính là Hoàng cung Gia Lam trước kia. Trước đây Bạch Khởi đã cho họ một khu vực rộng lớn để họ dùng làm nơi dừng chân, nhưng tất nhiên điều kiện ở đây của Bạch Khởi tốt hơn. Hơn nữa bọn họ ở lại trong phủ Bạch Khởi cũng có phần an tâm hơn.
Bạch Khởi vừa bước vào hậu viện đã gặp được lão Liệt Hỏa, lại còn cả hai vị Thái Thượng Trưởng Lão khác của Liên Minh Thần Thánh Ma Pháp là Cự Phong và Thủy Nhu. Trong ba vị Trưởng Lão này có hai vị đã cải lão hoàn đồng, chỉ còn lại Thủy Nhu Trưởng Lão vẫn giữ bộ dạng già nua. Lúc Bạch Khởi đến ba người bọn họ đang bàn bạc gì đó. Nhìn thấy Bạch Khởi bọn họ vội đứng lên cung nghênh hắn.
- Các vị… Hôm nay ta đến là có việc muốn các vị giúp đỡ. Ta cũng vừa mới trở về, vừa biết được một vài việc, có thể các vị cũng đã biết, quân đội của Thiên Long và Sơn Bản Long Nhất đang vây hãm Gia Lam Thành chúng ta. Binh sĩ của ta đang rất căng thẳng. Vì thế ta muốn thu binh, mong các vị thi triển lực lượng Ma pháp tấn công đối phương. Thế nào? Có thể làm được chứ?
Bạch Khởi nói.
- Tất nhiên… Nếu đối phương ở trong một khu vực cố định, Ma Pháp Sư chúng tôi tuyệt đối có thể tấn công đối phương một đòn trí mạng. Đại nhân đã mở hai Phong ấn Ma pháp Phong Hệ và Hỏa Hệ, những Ma Pháp Sư chúng tôi có thể liên hợp lại thi triển Đại Cấm Chú, một cấm chú Phong Hệ, một cấm chú Hỏa Hệ. Nếu người có thể làm đối phương tụ lại ở một nơi cố định thì chúng tôi có nhất định sẽ quét sạch bọn chúng.
Lão Liệt Hỏa nghe xong cười ha hả rồi nói.
Lần này không chỉ là giúp Bạch Khởi, đối với lão Liệt Hỏa đây còn là cơ hộ cho các Ma Pháp Sư một lần nữa vùng lên. Nếu lần này thi triển tốt cấm chú, chẳng những giúp được Bạch Khởi, mà còn để người đời một lần nữa biết đến Ma Pháp Sư.
- Cấm chú? Ta nhớ là sử sách đã từng nhắc tới, các Thánh Ma Đạo Sư chẳng phải có thể một mình xuất ra cấm chú sao? Tại sao lại phải liên hợp lại? phải biết rằng Ma Pháp Sư Phong Hệ và Hỏa Hệ có đến vài vạn người, lại còn bao nhiêu Đại Ma Đạo Sư, bọn họ đều rất hữu dụng, kết hợp ma lực của họ lại làm gì? Thà rằng hai người tự mình phóng thích cấm chú, để những người khác còn dùng vào việc hữu dụng hơn.
Bạch Khởi tò mò hỏi, tận dụng mọi sức mạnh là việc mà một thống soái như hắn nên làm. Trường hợp này cũng không ngoại lệ.
- À… Việc này… Đại nhân người có thể không biết. Đúng là Thánh Ma Đạo Sư có thể phát ra cấm chú, nhưng… sẽ phải trả giá bằng việc thiêu đốt thân thể. Một khi tự mình sử dụng cấm chú, tuy có thể tạo ra sức hủy diệt khủng khiếp, nhưng cũng dẫn đến nguy hiểm cho tính mạng của mình. Còn nếu chúng tôi liên kết cái Ma Pháp Sư lại cùng niệm cấm chú, sẽ không gây tổn hại gì đến chúng tôi… Nếu người không muốn…
Lão Liệt Hỏa sắc mặt đỏ lên rồi nói, có vẻ khó xử. Tự mình phóng thích cấm chú chẳng khác nào tự tìm cái chết, nhưng y cũng không tiện nói mình sợ chết, vì thế mới tỏ thái độ như vậy.
Bình luận facebook