Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330
Sau khi rời khỏi thế giới đáy biển, rời khỏi Hải Thần Điện, tiêu diệt Hứa Đức Lạp, Bạch Khởi kêu Tạp Lạc Tư quay về trước còn mình khiêng Khiếu Thiên quay về Đế Đô Thành Hoa Hồng của Bất Diệt Hoàng Triều. Sau ba ngày tới Thành Hoa Hồng, Khiếu Thiên cũng từ từ tỉnh lại nhưng cũng phát sinh một chuyển biến nho nhỏ. Nói chính xác là Khiếu Thiên lại tiến hóa. Toàn bộ cơ thể hắn rút nhỏ lại mấy phần, chỉ còn hơn hai thước. Da lông vẫn có màu bạc như cũ, đôi cánh sau lưng trở nên có lực hơn, trên trán cũng xuất hiện một con mắt thứ ba. Đương nhiên Bạch Khởi cũng không biết con mắt thứ ba này có tác dụng gì, nhưng có thể khẳng định là tuyệt đối không tầm thường.
Mang theo Khiếu Thiên quay về Thành Hoa Hồng, sau mấy tháng trời, Bạch Khởi lần đầu tiên quay về Vương phủ của mình, vui vẻ gặp lại mấy người Linh Nhi, Hải Đường, Bích Lợi Tư và Ảnh Nguyệt. Ai cũng tụ họp lại, sắp xếp một bữa yến tiệc, cùng mọi người nói chuyện vui vẻ.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Bạch Khởi tỉnh dậy từ cơn say rượu, Độc Cô Chiến Thiên ở bên ngoài đã gõ cửa phòng. Sau ba tiếng ‘thùng thùng thùng’ nặng nề, Độc Cô Chiến Thiên đứng ở bên ngoài cung kính nói:
- Đại nhân, Tể Tướng Bối Tát Ni cầu kiến.
- Tể Tướng? Hắn tới đây làm gì? Kêu hắn tới phòng khách đợi ta.
Bạch Khởi nhíu mày, không hiểu Tể Tướng tới tìm mình có chuyện gì. Tên này là kẻ vô sự bất đăng tam bảo điện. Mặc dù hắn đối với mình cũng không trung thành gì, nhưng ít nhất hắn cũng không dám chống đối lại mình. Đối với hắn, Bạch Khởi vẫn rất yên tâm, chỉ là không biết hắn đột nhiên tới thăm rút cục là vì cái gì. Phải biết rằng trước đó ngay cả khi Bạch Khởi ở Đế Đô, hắn cũng không thường xuyên tới tìm mình, ngược lại bản thân lại thường xuyên đi tìm hắn. Cho dù có chuyện gì cấp bách, hắn cũng tìm người khác thông báo cho mình. Nhưng lần này lại đích thân đến thăm, điều này khiến Bạch Khởi nhất thời thấy khó hiểu.
Nói thật trong khoảng thời gian này quốc gia giàu có, nhân dân no đủ, quân đội cường hãn, tứ phương thần phục. Bất Diệt Hoàng Triều quân uy hưng thịnh, tứ phương chấn phúc, phía Nam việc viễn chinh Man Di đã sớm giành được thắng lợi. Phương Nam tập kết ba mươi Quân đoàn, năm Quân đoàn chủ lực, hai mươi lăm Quân đoàn tân binh, rèn đúc tân binh đánh bại kẻ địch, có thể nói là vận mệnh quốc gia hưng thịnh. Tây Vực chư quốc dưới áp lực của Đại La Phái đã chọn lựa sát nhập vào Bất Diệt Hoàng Triều, trở thành một hành tỉnh đời đời thần phục. Bất Diệt Hoàng Triều lại xuất binh ở phương Bắc, tiêu diệt bốn, năm Công Quốc, hầu như đánh trận nào cũng giành được thắng lợi. Phần lớn quân đội đều đang luyện tập, bất luận là Thiên Long của phương Bắc hay là Đức Lan cũng không dám trêu chọc Bất Diệt Hoàng Triều. Bây giờ có thể nói là thái bình hưng thế, căn bản không có chuyện gì khiến Bạch Khởi phải lo lắng. Bạch Khởi rất hiếu kỳ là tại sao lúc này Tể Tướng lại tới gặp mình, mình mới quay về ngày thứ hai hắn đã tới rồi?
Nhưng Tể Tướng dù sao cũng là một công thần, thống trị quốc gia không thể thiếu người như vậy. Huống hồ hắn còn là phụ thân của Bối Tác Tư, Bạch Khởi đương nhiên không thể không gặp, do dự một chút Bạch Khởi vẫn chỉnh trang lại y phục rồi đi ra ngoài.
Khi Bạch Khởi tới phòng khách, Bối Tát Ni đã ngồi nghiêm chỉnh đợi ở đó, nhìn thấy Bạch Khởi đi ra Bối Tát Ni vội vàng đứng lên, khom người nói với Bạch Khởi:
- Vi thần Bối Tát Ni tham kiến Điện Hạ, sáng sớm đã quấy rầy, xin Điện Hạ thứ lỗi.
Bạch Khởi thân là Nhiếp Chính Vương, gọi là Điện Hạ cũng đúng. Thật ra tất cả mọi người đều biết Bạch Khởi trên danh nghĩa mặc dù là Nhiếp Chính Vương, nhưng thật ra Bạch Khởi chính là Hoàng Đế của Bất Diệt Hoàng Triều, Tể Tướng đương nhiên phải thể hiện sự kính trọng, tôn kính.
- Ồ… Tể Tướng đại nhân không cần đa lễ, không biết lần này ngươi tới là vì chuyện gì?
Bạch Khởi nói thẳng cũng không dài dòng, sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, cầm lấy chén trà thơm mà người hầu đưa tới trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đưa ánh mắt nhìn về Tể Tướng đang đứng trước mặt mình.
Thần sắc của Tể Tướng ít nhiều có chút mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng đã hồi phục trở lại, đi tới trước mặt Bạch Khởi rồi lấy từ tay áo của mình một tấm khăn gấm màu vàng, hai tay cung kính đưa lên, sau đó cao giọng nói:
- Điện Hạ, đây là di vật do Tiên Đế Lý Tự Minh cất giấu, là di chiếu của Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, do thủ hạ của vi thần gần đây phát hiện ra trong Ngự thư phòng, hôm nay xin giao cho Điện Hạ.
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó đón lấy khăn gấm, liếc nhìn đầu tiên rất ngẩn ngơ, sau đó nhìn về hướng Tể Tướng, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười nghiền ngẫm. Nếu trước đó Bạch Khởi vẫn chưa tin lời của Tể Tướng thì bây giờ Bạch Khởi lại hoàn toàn không tin, bởi vì chiếc khăn gấm này dùng chữ viết Hán tự, là chữ Hán giản thể. Ở đây ngoại trừ mình ra thì e là không có ai có thể xem hiểu.
Nhưng Tể Tướng vẫn một mực chắc chắn đây là di chiếu của Bất Diệt Hoàng Triều Hoàng Đế Lý Khiếu Thiên, hắn dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Giải thích duy nhất chính là hắn đã biết thứ này từ lâu, hơn nữa đã nhìn qua rồi, chỉ là chưa lấy ra mà thôi. Nhưng bây giờ lấy ra, xem ra sau khi hắn đã nghiền ngẫm một phen sau đó mới chọn lựa lấy thứ này ra để tránh khỏi mang họa vào thân.
Tâm tư này của Tể Tướng Bạch Khởi đương nhiên có thể hiểu rõ, nhưng hắn không vạch trần, chỉ dành cho Tể Tướng Bối Tát Ni một nụ cười thâm sâu ý nhị. Điều này khiến Bối Tát Ni toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám nói gì nhiều, đầu tự giác cúi thấp xuống.
- Tể Tướng đại nhân, ngoại trừ cái này ra, ngươi còn có chuyện gì khác không?
Liếc mắt nghiền ngẫm nhìn Tể Tướng, Bạch Khởi nhàn nhạt hỏi.
- Chuyện này… khởi bẩm Điện Hạ, vi thần còn có hai chuyện nữa, xin Điện Hạ định đoạt.
Bối Tát Ni cúi người lập tức nói.
- Được… nói đi.
Bạch Khởi chẳng hề để ý, cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm, phảng phất như căn bản không hề để ý.
- Chuyện thứ nhất là Bắc phương Đại Nguyên Soái Tiêu Thiên Vũ nói là Thiên Long ở phương Bắc suy yếu, đại địch lâm đầu, ứng phó tiến công với Đế Quốc Đức Lan. Một năm trước đại chiến với Đế Quốc chúng ta càng đại thương cân cốt, cho đến giờ vẫn chưa hồi phục. Các tỉnh phía Nam Thiên Long binh lực trống không, có thể nhân dịp này tiến binh. Hắn thỉnh cầu Điện Hạ ân chuẩn, cho hắn xuất quân bốn trăm vạn tiến công Thiên Long.
Tể Tướng nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang ngồi trước mặt, sau đó đem chuyện này nói ra.
- Bốn trăm vạn quân tiến công Thiên Long? Ồ… xem ra lão đầu tử này không đợi được nữa rồi. Bốn trăm vạn binh mã, quân tinh nhuệ ở phương Bắc đều bị hắn kéo đi cả rồi, vạn nhất thất bại thì làm thế nào? Để lại tân binh cũng không có tác dụng gì, chi bằng ngươi hãy nói với hắn, ta ân chuẩn cho hắn xuất binh nghìn vạn, chỉ một lần lấy được Thiên Long cho ta. Quân tinh nhuệ của phương Bắc toàn bộ đều giao cho hắn, tổng cộng là năm mươi Quân đoàn. Ta cấp thêm cho hắn ba mươi Quân đoàn chủ lực, ngoài ra ta còn cho thêm hai mươi Quân đoàn tân binh. Khi đánh địch tiện đường luyện binh luôn cho ta, để những tên binh đó tập luyện với chiến tranh, rèn đúc bọn chúng thật tốt. Nhân dịp đó nuốt sống Thiên Long luôn cho ta, tiện đường kêu hắn phái người liên hệ với người của Đế Quốc Băng Tuyết, hai lộ giáp công. Ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa ở Đế Quốc Băng Tuyết, hắn cứ đi là được rồi.
Bạch Khởi suy nghĩ một lúc rồi đưa ra mệnh lệnh như vậy. Cho đến hiện tại Bất Diệt Hoàng Triều đã có một trăm năm mươi Quân đoàn, tổng cộng là ba mươi triệu người. Bạch Khởi đã hao tốn lương thảo kim tệ của Bất Diệt Hoàng Triều mới nuôi dưỡng ra được số lượng như vậy. Đương nhiên cũng không thể thiếu sự ủng hộ của Hắc Ám Thần Điện. Tuy nhiên Hắc Ám Thần Điện chỉ biết là Bạch Khởi có đại khái từ tám mươi đến một trăm Quân đoàn, Còn Bạch Khởi lại có tới một trăm năm mươi Quân đoàn.
Một trăm năm mươi Quân đoàn, phía Nam bố trí ba mươi Quân đoàn, ngoài ra còn có hai mươi Quân đoàn đã dưới sự giúp đỡ của Đại La Phái đã lặng lẽ tiến công Tây Vực. Đương nhiên điều kiện là Bạch Khởi đồng ý với Đại La Phái, cho bọn họ quyền lợi truyền bá tín ngưỡng ở ranh giới của Bất Diệt Hoàng Triều. Đương nhiên củ cải và cái gậy, Bạch Khởi cũng không quên phái ba trăm Đấu Hoàng cường giả và mấy Đấu Đế cường giả cùng Tinh Linh Nữ Vương Cửu Tinh Đấu Đế Tiên Đế tới Đại La Phái một chuyến. Dĩ nhiên các tông phái hùng bá ở Tây Vực cũng không dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy.
Phía Nam bố trí năm Quân đoàn, ở trung tâm Bạch Khởi đặt đại khái hai mươi Quân đoàn, phía Tây Bạch Khởi đặt mười Quân đoàn, phía Đông bố trí mười Quân đoàn, còn năm mươi Quân đoàn còn lại toàn bộ đều điều động tới phía Bắc. Trong đó thậm chí bao gồm cả mười Quân đoàn tinh nhuệ phương Bắc. Những người này chính là tất cả lực lượng của Bạch Khởi. Lần này Bạch Khởi hạ mệnh lệnh cho tất cả binh lực phương Bắc đều điều động ra tiền tuyến, đồng thời cũng không thể không điều động mấy ngàn dân phu các hành tỉnh phương Bắc đi cung ứng hỗ trợ.
- Chuyện này… vi thần sẽ lập tức truyền đạt lại cho Bắc phương Nguyên Soái. Nhưng Điện Hạ nếu làm như vậy không phải phương Bắc sẽ trống rỗng sao?
Bối Tát Ni lộ vẻ lo lắng nói, bất luận hắn đối với Bạch Khởi như thế nào, nhưng ít nhất đối với quốc gia hắn cũng là một trung thần.
.
- Chuyện này à? Không có vấn đề gì. Tiêu Thiên Vũ không thể bại được, Thiên Long cũng không có nhiều binh lực ứng phó với hắn. Nhưng đề phòng có chuyện bất trắc, điều động mười Quân đoàn trung tâm, năm Quân đoàn Tây Nam, mười Quân đoàn phương Đông, mười lăm Quân đoàn Phương Nam, tổng cộng là bốn mươi Quân đoàn toàn bộ điều tới phương Bắc cho ta. Bây giờ nội bộ Đế Quốc ổn định, bên trong chúng ta không cần nhiều Quân đoàn như vậy. Mục tiêu của chúng ta sớm muộn đều là phương Bắc, để bọn họ đi trước thích ứng một chút cũng tốt.
Bạch Khởi suy nghĩ một lát rồi đưa ra mệnh lệnh như vậy. Bốn mươi Quân đoàn tổng cộng là tám mươi vạn người toàn bộ đều được Bạch Khởi đưa tới phương Bắc.
- Vâng, vi thần biết rồi, ngoài ra còn có một chuyện xin ngài định đoạt, kết thúc chuyện này.
Tể Tướng Bối Tát Ni lại nghĩ tới chuyện khác cho nên lại mở miệng.
- Chuyện gì? Tể Tướng cứ một lần nói ra hết đi, cần gì phải lề mề như vậy? Cứ nói ra hết đi, ta nghe đây.
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó vung tay lên hào sảng nói.
- Chuyện này… bây giờ Bệ Hạ còn nhỏ tuổi, không gánh vác được trách nhiệm, hy vọng thoái vị nhượng hiền, chuẩn bị giao lại Hoàng vị cho ngài. Trước khi ngài trở về đã ra Thánh chỉ, chỉ đợi ngài định đoạt.
Bối Tát Ni cẩn thận nói.
Bạch Khởi nghe xong lời này tâm thần khẽ lay động, liếc nhìn Tể Tướng Bối Tát Ni, sau đó trong lòng có chút tính toán. Chuyện này mới nhìn đã biết là do tự Tể Tướng ra tay. Đại khái là Tể Tướng sợ mình không thấy thỏa mãn với vị trí Nhiếp Chính Vương, cho nên mới nghĩ ra một cách lùi một bước để giữ yên đất nước, không để mình hủy diệt Lý Gia.
Đối với chuyện này, trong lòng Bạch Khởi có chút buồn cười. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tiêu diệt Lý Gia, nhưng dù sao ngôi vị Hoàng Đế này hắn sớm muộn cũng phải có được. Nếu không thì danh không chính ngôn không thuận, sớm muộn sẽ dẫn đến biến cố. Hơn nữa những thủ hạ của mình, còn có những người đi theo mình và Hắc Ám Thần Điện đều hy vọng mình nhanh chóng lên ngôi Hoàng Đế, như vậy bọn chúng mới có thể có được lợi ích một cách danh chính ngôn thuận. Bản thân cho dù không muốn thì e là cũng bị người khác thúc giục.
Chuyện đã tới bước này, Bạch Khởi cũng không còn lựa chọn nào khác, cho dù Bạch Khởi có muốn làm Nhiếp Chính Vương thì các thủ hạ của hắn cũng không đồng ý. Cho dù Bạch Khởi không muốn làm kẻ thù của Lý Gia thì đợi vị Tiểu Hoàng Đế lớn lên sợ là cũng sẽ diệt trừ mình. Nếu đã như vậy chi bằng ngồi lên Hoàng vị để đoạtn tuyệt tâm tư của tất cả mọi người.
- Các vị văn võ đại thần, còn có các vị quý tộc nói thế nào?
Bạch Khởi hỏi một câu như vậy, bởi vì muốn ngồi lên Hoàng vị tuyệt đối không thể thiếu sự ủng hộ của các quý tộc và các đại thần. Đương nhiên Bạch Khởi cường thế như vậy hoàn toàn có thể bỏ qua cảm nhận của bọn họ, nhưng nếu làm như vậy rút cục chỉ gây ra tai họa tiềm ẩn mà thôi.
- Chuyện này… mọi người đương nhiên là ủng hộ ngài rồi. Quý tộc chúng tôi đương nhiên ủng hộ ngài, còn về các đại thần đã liên danh tiến cử ngài kế vị xưng Hoàng. Toàn bộ Đế Đô đều xem tin này là tin mừng, Bệ Hạ xin ngài hãy đáp ứng nguyện vọng của tất cả mọi người.
Tể Tướng chắp tay cung kính nói với Bạch Khởi, thậm chí ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
- Vậy sao? Được! Ta biết rồi… nếu đã như vậy… vậy thì ngươi đi chuẩn bị đi. Không nên phô trương quá, đợi sau khi ta tiêu diệt xong Thiên Long hãy nói tới chuyện xưng Đế, ngươi cứ chuẩn bị trước đi là được rồi.
Bạch Khởi nghe xong lời này gật gật đầu. Hắn đã quyết định, trước tiên phải tiến một bước trong việc tiêu diệt Thiên Long, xác lập công tích của mình, sau đó mới nói tới chuyện xưng Đế. Chuyện này mặc dù gấp gáp nhưng vẫn cần phải vững chắc hơn một chút thì tốt hơn.
- Vâng, vi thần xin cáo lui.
Bối Tát Ni nhìn thấy Bạch Khởi nói như vậy chính là đồng ý, vì vậy không nói thêm gì, chắp tay xin cáo lui.
Sau khi đợi Bối Tát Ni đi xong, Bạch Khởi sờ sờ cái mũi của mình sau đó nói:
- Một trăm năm mươi Quân đoàn à? Với thực lực của Bất Diệt Hoàng Triều bây giờ, nuôi một số lượng như vậy rất tốn kém. Xem ra ta phải sớm đi tìm Hắc Ám Thần Điện nhờ bọn họ giúp cho ít tiền mới được. Ồ… ta cần lấy của bọn chúng năm mươi ức, không biết bọn họ còn có bao nhiêu. Ha ha, bất kể nhiều như vậy, nhưng dù sao bọn họ có bao nhiêu ta cũng cần bấy nhiêu. Chẳng phải bọn họ nói phải làm thế nào cũng để mình không thất vọng sao?
Nói xong Bạch Khởi cũng không nhớ tới những thứ đó nữa, chuyển sang nhìn di thư của Lý Khiếu Thiên, mặt trên có viết một đoạn, đại khái như thế này:
- Các tử tôn của ta, ta viết di thư này không phải vì để các ngươi xem, cho nên các ngươi có xem hay không cũng không liên quan đến ta. Thế tục tiểu tử cầm lấy thứ này, hơn nữa có thể xem hiểu, nói vậy ngươi cũng đã xuyên việt rồi. Lão tử đã là người chết đã lâu, không biết ngươi ở thời đại nào? Ồ, đúng rồi, ta không phải muốn ôn lại chuyện cũ với ngươi. Ngươi có thể cầm được thứ này ắt hẳn ngươi cũng biết ta là người thế nào? Không sai, ta chính là Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên. Hôm nay là ngày sinh một trăm chín mươi tuổi của ta. Ta viết bức thư này chính là để ngươi biết, cần phải đề phòng một vài thứ, ví dụ như cái gọi là Chư Thần. Bọn chúng nghe nói đều đã ngủ say rồi, thật ra có một số vẫn còn sống. Sức mạnh của bọn họ rất cường đại, lợi hại hơn ta nhiều. Mặc dù bây giờ ta đã là Cửu Tinh Đấu Đế, nhưng những tên đó vẫn lợi hại hơn ta. Ồ không thể không nhắc nhở nếu ngươi đụng phải bọn chúng nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận. Đừng học ta, chưa có bản lĩnh thì đừng nói đến cái gì là phản đối Chư Thần. Khi ta còn trẻ, tuổi thì ít nhưng quá cuồng vọng, đợi sau khi ta già rồi mới thấy hối hận nhưng đã muộn rồi. Ta cảm thấy ta không còn sống được mấy năm nữa, nếu ngươi có cơ hội nhất định phải ghi nhớ giúp ta báo thù
- Kẻ thù của ta chính là Huyết Tộc gì đó. À… chính là hắn, Giáo Hoàng của Hắc Ám Thần Điện. Tên khốn khiếp đó, ta vẫn cho rằng hắn chỉ là Cửu Tinh Đấu Đế và có thực lực tương đương với ta. Đáng tiếc là ta đã nhầm, hắn không phải như vậy. Hắn là nhân vật có cấp bậc lợi hại hơn Đấu Đế rất nhiều, nghe nói là cấp Đấu Thánh. Tên đó thật sự rất khủng khiếp. Nếu ngươi tình cờ gặp hắn nhất định phải rất cẩn thận. Đúng rồi còn có Giáo Hoàng của Quang Minh Thần Điện cũng đáng sợ như vậy. Ta cảm thấy… trước đó ta thật quá ngây thơ, ta vốn tưởng rằng ta có thế đối phó với bọn chúng, một cường giả cấp bậc Cửu Tinh Đấu Đế, còn có quân đội mấy trăm vạn, và vô số thủ hạ sống chết vì ta. Nhưng sau này ta mới biết ta chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung mà thôi. Thực lực của ta trước mặt đối phương căn bản không đáng nhắc đến, chẳng qua chỉ là một con kiến to mồm mà thôi. Bọn chúng đều có thể tiêu diệt ta. Hậu bối của ta, ngươi phải cẩn thận. Nhớ rõ, đừng học ta, không có đủ thực lực tuyệt đối trước đó đừng mưu toan nhúng chàm tôn giáo, cũng đừng âm mưu làm chuyện gì không hiện thực.
- Bất kể là ai, chỉ cần ngươi lấy được thứ này là đã chứng minh chúng ta có duyên với nhau. Ta tới nơi này cùng với một chiến nhẫn. Chiếc nhẫn đó rất thần kỳ, có thể đổi được mọi thứ. Ta không biết ngươi có phải cũng như vậy không. Nếu là như vậy, phải tin ta, hậu bối của ta hãy cẩn thận. Nó tuyệt đối không phải đơn giản như vậy đâu, ta có thể cảm nhận được, đây là lời khuyên của người đã từng là bác sĩ tâm lý.
Cất lại chiến khăn gấm, trên khóe miệng của Bạch Khởi xuất hiện một nụ cười. Cái duy nhất mà Lý Khiếu Thiên nói có hữu dụng với mình đó chính là Giáo Hoàng của Hắc Ám Thần Điện. Hắc Ám Giáo Hoàng lại chính là người của Huyết Tộc, hơn nữa thực lực lại còn là cấp bậc Đấu Thánh, điều này là thông tin hữu dụng với mình. Hừm… Mặc dù đã biết từ lâu lão già đó có cấp bậc Đấu Thánh nhưng thân phận thật sự của hắn Bạch Khởi vẫn chưa biết, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi. Xem ra đúng là một lão già khiến người ta đau đầu.
Về phần những cái khác đều là vô dụng, vì những người khác Bạch Khởi đều đã trêu chọc qua rồi, thậm chí ngay cả con trai Hải Thần mình cũng đã chọc qua, hơn nữa còn đối mặt chính diện với các Chư Thần. Bạch Khởi đã không còn để ý sợ dệt gì nữa.
Đương nhiên còn một điểm thu hút sự chú ý của Bạch Khởi đó chính là câu nói cuối cùng của Lý Khiếu Thiên:
- Chiếc nhẫn đó, là chiếc nhẫn có thần kỳ có thể hoán đổi bất cứ thứ gì.
Những lời này thu hút sự chú ý của Bạch Khởi. Lý Khiếu Thiên nói nếu mình gặp phải chuyện như vậy nhất định phải cẩn thận. Xem ra chuyện này không đơn giản như vậy, nếu không thì Lý Khiếu Thiên sẽ không nói như vậy. Điều này khiến trái tim của Bạch Khởi bất giác co rút mấy cái, trong lòng nghĩ tới Cửu U. Không biết tại sao Bạch Khởi luôn cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, giống như người mà Lý Khiếu Thiên nói chính là mình.
Nhưng cái gã này cũng có thể tính là xui xẻo. Một trăm chín mươi tuổi, lại còn đạt được cấp bậc Cửu Tinh Đấu Đế, có chiếc nhẫn thần kỳ và Cửu U mà không có bản lĩnh gì. Đúng là mất mặt. Đại khái là trong tiềm thức ông ta cũng không muốn sử dụng chiếc nhẫn đạt được quá nhiều thứ, cuối cùng ông ta chết đi, chết dưới lưỡi đao của kẻ thù. Nói ra cũng thật là đáng tiếc.
.
Mang theo Khiếu Thiên quay về Thành Hoa Hồng, sau mấy tháng trời, Bạch Khởi lần đầu tiên quay về Vương phủ của mình, vui vẻ gặp lại mấy người Linh Nhi, Hải Đường, Bích Lợi Tư và Ảnh Nguyệt. Ai cũng tụ họp lại, sắp xếp một bữa yến tiệc, cùng mọi người nói chuyện vui vẻ.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Bạch Khởi tỉnh dậy từ cơn say rượu, Độc Cô Chiến Thiên ở bên ngoài đã gõ cửa phòng. Sau ba tiếng ‘thùng thùng thùng’ nặng nề, Độc Cô Chiến Thiên đứng ở bên ngoài cung kính nói:
- Đại nhân, Tể Tướng Bối Tát Ni cầu kiến.
- Tể Tướng? Hắn tới đây làm gì? Kêu hắn tới phòng khách đợi ta.
Bạch Khởi nhíu mày, không hiểu Tể Tướng tới tìm mình có chuyện gì. Tên này là kẻ vô sự bất đăng tam bảo điện. Mặc dù hắn đối với mình cũng không trung thành gì, nhưng ít nhất hắn cũng không dám chống đối lại mình. Đối với hắn, Bạch Khởi vẫn rất yên tâm, chỉ là không biết hắn đột nhiên tới thăm rút cục là vì cái gì. Phải biết rằng trước đó ngay cả khi Bạch Khởi ở Đế Đô, hắn cũng không thường xuyên tới tìm mình, ngược lại bản thân lại thường xuyên đi tìm hắn. Cho dù có chuyện gì cấp bách, hắn cũng tìm người khác thông báo cho mình. Nhưng lần này lại đích thân đến thăm, điều này khiến Bạch Khởi nhất thời thấy khó hiểu.
Nói thật trong khoảng thời gian này quốc gia giàu có, nhân dân no đủ, quân đội cường hãn, tứ phương thần phục. Bất Diệt Hoàng Triều quân uy hưng thịnh, tứ phương chấn phúc, phía Nam việc viễn chinh Man Di đã sớm giành được thắng lợi. Phương Nam tập kết ba mươi Quân đoàn, năm Quân đoàn chủ lực, hai mươi lăm Quân đoàn tân binh, rèn đúc tân binh đánh bại kẻ địch, có thể nói là vận mệnh quốc gia hưng thịnh. Tây Vực chư quốc dưới áp lực của Đại La Phái đã chọn lựa sát nhập vào Bất Diệt Hoàng Triều, trở thành một hành tỉnh đời đời thần phục. Bất Diệt Hoàng Triều lại xuất binh ở phương Bắc, tiêu diệt bốn, năm Công Quốc, hầu như đánh trận nào cũng giành được thắng lợi. Phần lớn quân đội đều đang luyện tập, bất luận là Thiên Long của phương Bắc hay là Đức Lan cũng không dám trêu chọc Bất Diệt Hoàng Triều. Bây giờ có thể nói là thái bình hưng thế, căn bản không có chuyện gì khiến Bạch Khởi phải lo lắng. Bạch Khởi rất hiếu kỳ là tại sao lúc này Tể Tướng lại tới gặp mình, mình mới quay về ngày thứ hai hắn đã tới rồi?
Nhưng Tể Tướng dù sao cũng là một công thần, thống trị quốc gia không thể thiếu người như vậy. Huống hồ hắn còn là phụ thân của Bối Tác Tư, Bạch Khởi đương nhiên không thể không gặp, do dự một chút Bạch Khởi vẫn chỉnh trang lại y phục rồi đi ra ngoài.
Khi Bạch Khởi tới phòng khách, Bối Tát Ni đã ngồi nghiêm chỉnh đợi ở đó, nhìn thấy Bạch Khởi đi ra Bối Tát Ni vội vàng đứng lên, khom người nói với Bạch Khởi:
- Vi thần Bối Tát Ni tham kiến Điện Hạ, sáng sớm đã quấy rầy, xin Điện Hạ thứ lỗi.
Bạch Khởi thân là Nhiếp Chính Vương, gọi là Điện Hạ cũng đúng. Thật ra tất cả mọi người đều biết Bạch Khởi trên danh nghĩa mặc dù là Nhiếp Chính Vương, nhưng thật ra Bạch Khởi chính là Hoàng Đế của Bất Diệt Hoàng Triều, Tể Tướng đương nhiên phải thể hiện sự kính trọng, tôn kính.
- Ồ… Tể Tướng đại nhân không cần đa lễ, không biết lần này ngươi tới là vì chuyện gì?
Bạch Khởi nói thẳng cũng không dài dòng, sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, cầm lấy chén trà thơm mà người hầu đưa tới trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đưa ánh mắt nhìn về Tể Tướng đang đứng trước mặt mình.
Thần sắc của Tể Tướng ít nhiều có chút mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng đã hồi phục trở lại, đi tới trước mặt Bạch Khởi rồi lấy từ tay áo của mình một tấm khăn gấm màu vàng, hai tay cung kính đưa lên, sau đó cao giọng nói:
- Điện Hạ, đây là di vật do Tiên Đế Lý Tự Minh cất giấu, là di chiếu của Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, do thủ hạ của vi thần gần đây phát hiện ra trong Ngự thư phòng, hôm nay xin giao cho Điện Hạ.
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó đón lấy khăn gấm, liếc nhìn đầu tiên rất ngẩn ngơ, sau đó nhìn về hướng Tể Tướng, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười nghiền ngẫm. Nếu trước đó Bạch Khởi vẫn chưa tin lời của Tể Tướng thì bây giờ Bạch Khởi lại hoàn toàn không tin, bởi vì chiếc khăn gấm này dùng chữ viết Hán tự, là chữ Hán giản thể. Ở đây ngoại trừ mình ra thì e là không có ai có thể xem hiểu.
Nhưng Tể Tướng vẫn một mực chắc chắn đây là di chiếu của Bất Diệt Hoàng Triều Hoàng Đế Lý Khiếu Thiên, hắn dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Giải thích duy nhất chính là hắn đã biết thứ này từ lâu, hơn nữa đã nhìn qua rồi, chỉ là chưa lấy ra mà thôi. Nhưng bây giờ lấy ra, xem ra sau khi hắn đã nghiền ngẫm một phen sau đó mới chọn lựa lấy thứ này ra để tránh khỏi mang họa vào thân.
Tâm tư này của Tể Tướng Bạch Khởi đương nhiên có thể hiểu rõ, nhưng hắn không vạch trần, chỉ dành cho Tể Tướng Bối Tát Ni một nụ cười thâm sâu ý nhị. Điều này khiến Bối Tát Ni toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám nói gì nhiều, đầu tự giác cúi thấp xuống.
- Tể Tướng đại nhân, ngoại trừ cái này ra, ngươi còn có chuyện gì khác không?
Liếc mắt nghiền ngẫm nhìn Tể Tướng, Bạch Khởi nhàn nhạt hỏi.
- Chuyện này… khởi bẩm Điện Hạ, vi thần còn có hai chuyện nữa, xin Điện Hạ định đoạt.
Bối Tát Ni cúi người lập tức nói.
- Được… nói đi.
Bạch Khởi chẳng hề để ý, cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm, phảng phất như căn bản không hề để ý.
- Chuyện thứ nhất là Bắc phương Đại Nguyên Soái Tiêu Thiên Vũ nói là Thiên Long ở phương Bắc suy yếu, đại địch lâm đầu, ứng phó tiến công với Đế Quốc Đức Lan. Một năm trước đại chiến với Đế Quốc chúng ta càng đại thương cân cốt, cho đến giờ vẫn chưa hồi phục. Các tỉnh phía Nam Thiên Long binh lực trống không, có thể nhân dịp này tiến binh. Hắn thỉnh cầu Điện Hạ ân chuẩn, cho hắn xuất quân bốn trăm vạn tiến công Thiên Long.
Tể Tướng nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang ngồi trước mặt, sau đó đem chuyện này nói ra.
- Bốn trăm vạn quân tiến công Thiên Long? Ồ… xem ra lão đầu tử này không đợi được nữa rồi. Bốn trăm vạn binh mã, quân tinh nhuệ ở phương Bắc đều bị hắn kéo đi cả rồi, vạn nhất thất bại thì làm thế nào? Để lại tân binh cũng không có tác dụng gì, chi bằng ngươi hãy nói với hắn, ta ân chuẩn cho hắn xuất binh nghìn vạn, chỉ một lần lấy được Thiên Long cho ta. Quân tinh nhuệ của phương Bắc toàn bộ đều giao cho hắn, tổng cộng là năm mươi Quân đoàn. Ta cấp thêm cho hắn ba mươi Quân đoàn chủ lực, ngoài ra ta còn cho thêm hai mươi Quân đoàn tân binh. Khi đánh địch tiện đường luyện binh luôn cho ta, để những tên binh đó tập luyện với chiến tranh, rèn đúc bọn chúng thật tốt. Nhân dịp đó nuốt sống Thiên Long luôn cho ta, tiện đường kêu hắn phái người liên hệ với người của Đế Quốc Băng Tuyết, hai lộ giáp công. Ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa ở Đế Quốc Băng Tuyết, hắn cứ đi là được rồi.
Bạch Khởi suy nghĩ một lúc rồi đưa ra mệnh lệnh như vậy. Cho đến hiện tại Bất Diệt Hoàng Triều đã có một trăm năm mươi Quân đoàn, tổng cộng là ba mươi triệu người. Bạch Khởi đã hao tốn lương thảo kim tệ của Bất Diệt Hoàng Triều mới nuôi dưỡng ra được số lượng như vậy. Đương nhiên cũng không thể thiếu sự ủng hộ của Hắc Ám Thần Điện. Tuy nhiên Hắc Ám Thần Điện chỉ biết là Bạch Khởi có đại khái từ tám mươi đến một trăm Quân đoàn, Còn Bạch Khởi lại có tới một trăm năm mươi Quân đoàn.
Một trăm năm mươi Quân đoàn, phía Nam bố trí ba mươi Quân đoàn, ngoài ra còn có hai mươi Quân đoàn đã dưới sự giúp đỡ của Đại La Phái đã lặng lẽ tiến công Tây Vực. Đương nhiên điều kiện là Bạch Khởi đồng ý với Đại La Phái, cho bọn họ quyền lợi truyền bá tín ngưỡng ở ranh giới của Bất Diệt Hoàng Triều. Đương nhiên củ cải và cái gậy, Bạch Khởi cũng không quên phái ba trăm Đấu Hoàng cường giả và mấy Đấu Đế cường giả cùng Tinh Linh Nữ Vương Cửu Tinh Đấu Đế Tiên Đế tới Đại La Phái một chuyến. Dĩ nhiên các tông phái hùng bá ở Tây Vực cũng không dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy.
Phía Nam bố trí năm Quân đoàn, ở trung tâm Bạch Khởi đặt đại khái hai mươi Quân đoàn, phía Tây Bạch Khởi đặt mười Quân đoàn, phía Đông bố trí mười Quân đoàn, còn năm mươi Quân đoàn còn lại toàn bộ đều điều động tới phía Bắc. Trong đó thậm chí bao gồm cả mười Quân đoàn tinh nhuệ phương Bắc. Những người này chính là tất cả lực lượng của Bạch Khởi. Lần này Bạch Khởi hạ mệnh lệnh cho tất cả binh lực phương Bắc đều điều động ra tiền tuyến, đồng thời cũng không thể không điều động mấy ngàn dân phu các hành tỉnh phương Bắc đi cung ứng hỗ trợ.
- Chuyện này… vi thần sẽ lập tức truyền đạt lại cho Bắc phương Nguyên Soái. Nhưng Điện Hạ nếu làm như vậy không phải phương Bắc sẽ trống rỗng sao?
Bối Tát Ni lộ vẻ lo lắng nói, bất luận hắn đối với Bạch Khởi như thế nào, nhưng ít nhất đối với quốc gia hắn cũng là một trung thần.
.
- Chuyện này à? Không có vấn đề gì. Tiêu Thiên Vũ không thể bại được, Thiên Long cũng không có nhiều binh lực ứng phó với hắn. Nhưng đề phòng có chuyện bất trắc, điều động mười Quân đoàn trung tâm, năm Quân đoàn Tây Nam, mười Quân đoàn phương Đông, mười lăm Quân đoàn Phương Nam, tổng cộng là bốn mươi Quân đoàn toàn bộ điều tới phương Bắc cho ta. Bây giờ nội bộ Đế Quốc ổn định, bên trong chúng ta không cần nhiều Quân đoàn như vậy. Mục tiêu của chúng ta sớm muộn đều là phương Bắc, để bọn họ đi trước thích ứng một chút cũng tốt.
Bạch Khởi suy nghĩ một lát rồi đưa ra mệnh lệnh như vậy. Bốn mươi Quân đoàn tổng cộng là tám mươi vạn người toàn bộ đều được Bạch Khởi đưa tới phương Bắc.
- Vâng, vi thần biết rồi, ngoài ra còn có một chuyện xin ngài định đoạt, kết thúc chuyện này.
Tể Tướng Bối Tát Ni lại nghĩ tới chuyện khác cho nên lại mở miệng.
- Chuyện gì? Tể Tướng cứ một lần nói ra hết đi, cần gì phải lề mề như vậy? Cứ nói ra hết đi, ta nghe đây.
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó vung tay lên hào sảng nói.
- Chuyện này… bây giờ Bệ Hạ còn nhỏ tuổi, không gánh vác được trách nhiệm, hy vọng thoái vị nhượng hiền, chuẩn bị giao lại Hoàng vị cho ngài. Trước khi ngài trở về đã ra Thánh chỉ, chỉ đợi ngài định đoạt.
Bối Tát Ni cẩn thận nói.
Bạch Khởi nghe xong lời này tâm thần khẽ lay động, liếc nhìn Tể Tướng Bối Tát Ni, sau đó trong lòng có chút tính toán. Chuyện này mới nhìn đã biết là do tự Tể Tướng ra tay. Đại khái là Tể Tướng sợ mình không thấy thỏa mãn với vị trí Nhiếp Chính Vương, cho nên mới nghĩ ra một cách lùi một bước để giữ yên đất nước, không để mình hủy diệt Lý Gia.
Đối với chuyện này, trong lòng Bạch Khởi có chút buồn cười. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tiêu diệt Lý Gia, nhưng dù sao ngôi vị Hoàng Đế này hắn sớm muộn cũng phải có được. Nếu không thì danh không chính ngôn không thuận, sớm muộn sẽ dẫn đến biến cố. Hơn nữa những thủ hạ của mình, còn có những người đi theo mình và Hắc Ám Thần Điện đều hy vọng mình nhanh chóng lên ngôi Hoàng Đế, như vậy bọn chúng mới có thể có được lợi ích một cách danh chính ngôn thuận. Bản thân cho dù không muốn thì e là cũng bị người khác thúc giục.
Chuyện đã tới bước này, Bạch Khởi cũng không còn lựa chọn nào khác, cho dù Bạch Khởi có muốn làm Nhiếp Chính Vương thì các thủ hạ của hắn cũng không đồng ý. Cho dù Bạch Khởi không muốn làm kẻ thù của Lý Gia thì đợi vị Tiểu Hoàng Đế lớn lên sợ là cũng sẽ diệt trừ mình. Nếu đã như vậy chi bằng ngồi lên Hoàng vị để đoạtn tuyệt tâm tư của tất cả mọi người.
- Các vị văn võ đại thần, còn có các vị quý tộc nói thế nào?
Bạch Khởi hỏi một câu như vậy, bởi vì muốn ngồi lên Hoàng vị tuyệt đối không thể thiếu sự ủng hộ của các quý tộc và các đại thần. Đương nhiên Bạch Khởi cường thế như vậy hoàn toàn có thể bỏ qua cảm nhận của bọn họ, nhưng nếu làm như vậy rút cục chỉ gây ra tai họa tiềm ẩn mà thôi.
- Chuyện này… mọi người đương nhiên là ủng hộ ngài rồi. Quý tộc chúng tôi đương nhiên ủng hộ ngài, còn về các đại thần đã liên danh tiến cử ngài kế vị xưng Hoàng. Toàn bộ Đế Đô đều xem tin này là tin mừng, Bệ Hạ xin ngài hãy đáp ứng nguyện vọng của tất cả mọi người.
Tể Tướng chắp tay cung kính nói với Bạch Khởi, thậm chí ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
- Vậy sao? Được! Ta biết rồi… nếu đã như vậy… vậy thì ngươi đi chuẩn bị đi. Không nên phô trương quá, đợi sau khi ta tiêu diệt xong Thiên Long hãy nói tới chuyện xưng Đế, ngươi cứ chuẩn bị trước đi là được rồi.
Bạch Khởi nghe xong lời này gật gật đầu. Hắn đã quyết định, trước tiên phải tiến một bước trong việc tiêu diệt Thiên Long, xác lập công tích của mình, sau đó mới nói tới chuyện xưng Đế. Chuyện này mặc dù gấp gáp nhưng vẫn cần phải vững chắc hơn một chút thì tốt hơn.
- Vâng, vi thần xin cáo lui.
Bối Tát Ni nhìn thấy Bạch Khởi nói như vậy chính là đồng ý, vì vậy không nói thêm gì, chắp tay xin cáo lui.
Sau khi đợi Bối Tát Ni đi xong, Bạch Khởi sờ sờ cái mũi của mình sau đó nói:
- Một trăm năm mươi Quân đoàn à? Với thực lực của Bất Diệt Hoàng Triều bây giờ, nuôi một số lượng như vậy rất tốn kém. Xem ra ta phải sớm đi tìm Hắc Ám Thần Điện nhờ bọn họ giúp cho ít tiền mới được. Ồ… ta cần lấy của bọn chúng năm mươi ức, không biết bọn họ còn có bao nhiêu. Ha ha, bất kể nhiều như vậy, nhưng dù sao bọn họ có bao nhiêu ta cũng cần bấy nhiêu. Chẳng phải bọn họ nói phải làm thế nào cũng để mình không thất vọng sao?
Nói xong Bạch Khởi cũng không nhớ tới những thứ đó nữa, chuyển sang nhìn di thư của Lý Khiếu Thiên, mặt trên có viết một đoạn, đại khái như thế này:
- Các tử tôn của ta, ta viết di thư này không phải vì để các ngươi xem, cho nên các ngươi có xem hay không cũng không liên quan đến ta. Thế tục tiểu tử cầm lấy thứ này, hơn nữa có thể xem hiểu, nói vậy ngươi cũng đã xuyên việt rồi. Lão tử đã là người chết đã lâu, không biết ngươi ở thời đại nào? Ồ, đúng rồi, ta không phải muốn ôn lại chuyện cũ với ngươi. Ngươi có thể cầm được thứ này ắt hẳn ngươi cũng biết ta là người thế nào? Không sai, ta chính là Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên. Hôm nay là ngày sinh một trăm chín mươi tuổi của ta. Ta viết bức thư này chính là để ngươi biết, cần phải đề phòng một vài thứ, ví dụ như cái gọi là Chư Thần. Bọn chúng nghe nói đều đã ngủ say rồi, thật ra có một số vẫn còn sống. Sức mạnh của bọn họ rất cường đại, lợi hại hơn ta nhiều. Mặc dù bây giờ ta đã là Cửu Tinh Đấu Đế, nhưng những tên đó vẫn lợi hại hơn ta. Ồ không thể không nhắc nhở nếu ngươi đụng phải bọn chúng nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận. Đừng học ta, chưa có bản lĩnh thì đừng nói đến cái gì là phản đối Chư Thần. Khi ta còn trẻ, tuổi thì ít nhưng quá cuồng vọng, đợi sau khi ta già rồi mới thấy hối hận nhưng đã muộn rồi. Ta cảm thấy ta không còn sống được mấy năm nữa, nếu ngươi có cơ hội nhất định phải ghi nhớ giúp ta báo thù
- Kẻ thù của ta chính là Huyết Tộc gì đó. À… chính là hắn, Giáo Hoàng của Hắc Ám Thần Điện. Tên khốn khiếp đó, ta vẫn cho rằng hắn chỉ là Cửu Tinh Đấu Đế và có thực lực tương đương với ta. Đáng tiếc là ta đã nhầm, hắn không phải như vậy. Hắn là nhân vật có cấp bậc lợi hại hơn Đấu Đế rất nhiều, nghe nói là cấp Đấu Thánh. Tên đó thật sự rất khủng khiếp. Nếu ngươi tình cờ gặp hắn nhất định phải rất cẩn thận. Đúng rồi còn có Giáo Hoàng của Quang Minh Thần Điện cũng đáng sợ như vậy. Ta cảm thấy… trước đó ta thật quá ngây thơ, ta vốn tưởng rằng ta có thế đối phó với bọn chúng, một cường giả cấp bậc Cửu Tinh Đấu Đế, còn có quân đội mấy trăm vạn, và vô số thủ hạ sống chết vì ta. Nhưng sau này ta mới biết ta chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung mà thôi. Thực lực của ta trước mặt đối phương căn bản không đáng nhắc đến, chẳng qua chỉ là một con kiến to mồm mà thôi. Bọn chúng đều có thể tiêu diệt ta. Hậu bối của ta, ngươi phải cẩn thận. Nhớ rõ, đừng học ta, không có đủ thực lực tuyệt đối trước đó đừng mưu toan nhúng chàm tôn giáo, cũng đừng âm mưu làm chuyện gì không hiện thực.
- Bất kể là ai, chỉ cần ngươi lấy được thứ này là đã chứng minh chúng ta có duyên với nhau. Ta tới nơi này cùng với một chiến nhẫn. Chiếc nhẫn đó rất thần kỳ, có thể đổi được mọi thứ. Ta không biết ngươi có phải cũng như vậy không. Nếu là như vậy, phải tin ta, hậu bối của ta hãy cẩn thận. Nó tuyệt đối không phải đơn giản như vậy đâu, ta có thể cảm nhận được, đây là lời khuyên của người đã từng là bác sĩ tâm lý.
Cất lại chiến khăn gấm, trên khóe miệng của Bạch Khởi xuất hiện một nụ cười. Cái duy nhất mà Lý Khiếu Thiên nói có hữu dụng với mình đó chính là Giáo Hoàng của Hắc Ám Thần Điện. Hắc Ám Giáo Hoàng lại chính là người của Huyết Tộc, hơn nữa thực lực lại còn là cấp bậc Đấu Thánh, điều này là thông tin hữu dụng với mình. Hừm… Mặc dù đã biết từ lâu lão già đó có cấp bậc Đấu Thánh nhưng thân phận thật sự của hắn Bạch Khởi vẫn chưa biết, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi. Xem ra đúng là một lão già khiến người ta đau đầu.
Về phần những cái khác đều là vô dụng, vì những người khác Bạch Khởi đều đã trêu chọc qua rồi, thậm chí ngay cả con trai Hải Thần mình cũng đã chọc qua, hơn nữa còn đối mặt chính diện với các Chư Thần. Bạch Khởi đã không còn để ý sợ dệt gì nữa.
Đương nhiên còn một điểm thu hút sự chú ý của Bạch Khởi đó chính là câu nói cuối cùng của Lý Khiếu Thiên:
- Chiếc nhẫn đó, là chiếc nhẫn có thần kỳ có thể hoán đổi bất cứ thứ gì.
Những lời này thu hút sự chú ý của Bạch Khởi. Lý Khiếu Thiên nói nếu mình gặp phải chuyện như vậy nhất định phải cẩn thận. Xem ra chuyện này không đơn giản như vậy, nếu không thì Lý Khiếu Thiên sẽ không nói như vậy. Điều này khiến trái tim của Bạch Khởi bất giác co rút mấy cái, trong lòng nghĩ tới Cửu U. Không biết tại sao Bạch Khởi luôn cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, giống như người mà Lý Khiếu Thiên nói chính là mình.
Nhưng cái gã này cũng có thể tính là xui xẻo. Một trăm chín mươi tuổi, lại còn đạt được cấp bậc Cửu Tinh Đấu Đế, có chiếc nhẫn thần kỳ và Cửu U mà không có bản lĩnh gì. Đúng là mất mặt. Đại khái là trong tiềm thức ông ta cũng không muốn sử dụng chiếc nhẫn đạt được quá nhiều thứ, cuối cùng ông ta chết đi, chết dưới lưỡi đao của kẻ thù. Nói ra cũng thật là đáng tiếc.
.
Bình luận facebook