• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cửu U Long Giới (1 Viewer)

  • Chương 341

Vưu Lý Tư rời đi rồi nhưng chuyện này không vì vậy mà giải quyết xong. Cái chết của Tất Đức La của Thánh Thương Gia Tộc đã trở thành một cơn cuồng phong. Đại Trưởng Lão Phân Cách Lý Tư của Thánh Thương Gia Tộc đã bắt đầu hành động khắp nơi. Hai Đấu Đế của Quang Minh Đế Quốc cũng được Phân Cách Lý Tư thuyết phục gia nhập vào đội quân của ông ta, còn nhân mã trợ giúp Phân Cách Lý Tư của Quang Minh Giáo Đình cũng đến vào trưa ngày thứ hai. Nhưng những người của Giáo Đình có vẻ quá nổi bật, sáu Hồng Y Đại Giáo Chủ, năm Thánh Điện Kỵ Sĩ, ngoài ra còn có ba mươi danh Hồng Y Giáo Chủ và ba mươi danh Quang Minh Võ Sĩ, với đội hình như vậy nhân mã mặc dù không phải rất nhiều nhưng những người này đều là những người rất lợi hại.


Những người này chỉ cần tùy tiện lấy ra một người đã vạn người tôn kính tiền hô hậu ủng. Thường ngày bọn họ rất ít khi xuất hiện tập thể, bởi vì hai người có cùng thân phận xuất hiện cùng ở một chỗ ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự tồn tại của đối phương, vì để tránh tình huống đó, tầng lớp cấp cao của Giáo Đình rất ít khi xuất hiện cùng nhau vào cùng một thời gian và cùng một địa điểm, tình cảnh như vậy thật sự rất ít gặp.


Mấy vị cấp cao của Giáo Đình đồng thời xuất hiện, tin tức này lập tức gây chấn động trong Quang Minh Thành, phàm là người có chút đầu óc đều biết chuyện này tuyệt đối không bình thường. Mặc dù bên phía Giáo Đình không có tuyên bố bất cứ thông tin gì, nhưng người thông minh một chút đều biết hôm nay sợ là sẽ có chuyện đại sự xảy ra, chuyện có thể khiến cho các vị cấp cao Giáo Đình xuất hiện cùng lúc như vậy tuyệt đối không đơn giản.


Thậm chí loáng thoáng có vài người bắt đầu suy đoán chuyện này có liên quan đến Bạch Khởi, dù sao thân phận của Bạch Khởi cũng bị người ta đoán ra đến chín phần, mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng thân phận này đã được miêu tả sinh động. Bạch Khởi là ai? Là Nhiếp Chính Vương của Bất Diệt Hoàng Triều, nắm chắc sẽ trở thành Hoàng Đế tương lai, là người phản đối số một của Giáo Đình, là trở ngại lớn nhất khi Giáo Đình tiến vào Đông Phương Đại Lục, là người duy nhất ngàn năm qua giết chết nhân vật cấp cao của Giáo Đình, là người duy nhất muốn trục xuất tín ngưỡng của Giáo Đình.


Với thân phận này cũng đủ đưa ra một vạn lý do để Giáo Đình có thể giết chết Bạch Khởi. Nhưng Bạch Khởi lại có địa vị cao quý, hơn nữa ở Đông Phương Đại Lục xa xôi, thực lực của Bạch Khởi lại rất mạnh. Chuyện gần đây nhất là chuyện của Giáo Đình và Hắc Ám Thần Điện đã gây xôn xao dư luận, hai thế lực lớn không ngừng ra tay, thương vong vô số, về phía Giáo Đình cũng tổn thất không ít cường giả, tạm thời không có cách nào chính đáng để đối phó với Bạch Khởi, nhưng Bạch Khởi lại chạy tới địa bàn của Quang Minh Giáo Đình, cộng thêm gần đây mối quan hệ giữa Quang Minh Thành, Đế Đô của Quang Minh Đế Quốc và Bất Diệt Hoàng Triều không được tốt, điều này chẳng khác gì Bạch Khởi đi tìm cái chết.


Nếu Bạch Khởi tự vác xác đến đây, đồng thời Bạch Khởi còn giết chết người thừa kế của Thánh Thương Gia Tộc, mà bọn họ còn làm ngơ thì sợ là uy tín của toàn bộ Giáo Đình và Quang Minh Đế Quốc sẽ bị mất sạch. Lần này bọn họ nhất định phải hành động, việc các cấp cao của Giáo Đình xuất hiện, cùng với sự xuất hiện của những Quang Minh Võ Sĩ và Hồng Y Giáo Chủ chính là minh chứng tốt nhất, chứng minh là Giáo Đình đã quyết định hạ thủ với Bạch Khởi. Trên Đại Lục trước đây sợ là cũng không có ai có tư cách như Bạch Khởi có thể khiến Giáo Đình phải huy động nhiều cường giả như vậy, những người khác từ trước đến giờ chưa từng nghe nói ai có tư cách như vậy. Dù sao Bạch Khởi bây giờ có thể nói là thanh danh hiển hách, danh tiếng khắp nơi, một Đấu Đế cường giả bình thường e cũng không phải là đối thủ, nếu không huy động nhiều người mới là lạ.


Sau khi các cường giả của Giáo Đình tiến vào Quang Minh Thành, hầu như tất cả mọi người đều đưa ánh mắt tập trung về phía xung quanh Bạch Khởi. Lúc này Bạch Khởi và Vưu Lý Tư đang ngồi trong Đấu Giả Công Hội, bên hàng liễu xanh lay động trong sân vườn, ngồi uống trà đối diện nhau lộ vẻ yên tĩnh vô cùng. Chuyện bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người bọn họ. Mặc dù… xung quanh sân vườn của Bạch Khởi đã tập trung cường giả của các nơi trên thế giới và các Đại thế lực trong Quang Minh Thành, còn có một số Sứ thần quý tộc của các đại Vương Quốc, Đế Quốc trên thế giới.


- Vừa rồi người của ta nói với ta, lần này Giáo Đình sẽ huy động nhân lực cực lớn. Hai Đấu Đế của Đế Quốc, sáu Đấu Đế cường giả của Giáo Đình, tổng cộng là tám Đấu Đế, ngoài ra còn có sáu Hồng Y Đại Giáo Chủ, ba mươi Quang Minh Võ Sĩ, ba mươi Hồng Y Giáo Chủ. Ha ha đã lâu rồi ta không gặp tình cảnh như vậy, xem ra Giáo Đình rất xem trọng ngươi, nhưng Giáo Hoàng Bỉ Đắc lại không đích thân đến, vậy thì sao có thể trị được ngươi? Sợ là những kẻ kia còn không đủ để xem.


Vưu Lý Tư liếc nhìn Bạch Khởi, cầm chén trà xanh ở trước mặt từ từ uống, không biết đó là loại trà gì, chỉ là lá trà phổ thông nhất mà trong nội bộ Đấu Giả Công Hội hay dùng, nhưng có hai người cùng uống trà thì cũng có chút thi vị.


- À, đúng vậy, Vưu Lý Tư Trưởng Lão, ta đang nghĩ xem hôm nay rút cục nên giữ lại bao nhiêu người cho ngài mới được chứ.


Bạch Khởi mỉm cười, quay lại trừng mắt nhìn Vu Lý Tư cười xấu xa, như đem vấn đề này vứt cho Vưu Lý Tư.


- Ồ, chuyện này còn phải xem bản thân ngươi thế nào, nhưng với cấp bậc của chúng ta thì trên thế giới này có bao nhiêu người có thể uy hiếp được chúng ta chứ. Chư Thần bất xuất, ngoại trừ Độc Cô tiền bối của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc ra, mấy người chúng ta là lợi hại nhất. Ta nghĩ làm thế nào cũng không tin có người có thể ngăn cản được ngươi. Cho dù là Thánh Bỉ Đắc sợ là cũng khó mà giữ được ngươi. Ha ha, lần này sợ là Giáo Đình sẽ phải đổ nhiều máu rồi. Không biết cái lão Thánh Bỉ Đắc đó có biết toàn quân của mình sẽ bị tiêu diệt không, mà không có phản ứng gì. Nhưng ta nghĩ lúc này biểu hiện của hắn nhất định là rất đặc sắc.


Vưu Lý Tư cười ha ha rồi nói.


Lời nói lúc trước khiến Bạch Khởi cảm thấy con người Vưu Lý Tư có chút dối trá, giống như muốn đem quả bóng đá xuống sông, nhưng sau khi nghe xong những lời sau đó Bạch Khởi lại lặng người đi, lập tức cười ha ha rồi thấp giọng nói:


- Đã như vậy, vậy ta sẽ sắp xếp theo cách mà Vưu Lý Tư Trưởng Lão đã nói. Nói thật ta cũng muốn xem xem vị Giáo Hoàng Bệ Hạ truyền kỳ đó khi biết nhân mã của ông ta bị tiêu diệt sạch sẽ có biểu hiện như thế nào.


Mới nói xong chưa bao lâu, đại khái thời gian cũng mới hết nửa cây hương thì bức tường trong sân Đấu Giả Công Hội đã bị người ta phá vỡ. Sau một tiếng nổ lớn bức tường rất lớn bốn bên trong sân của Đấu Giả Công Hội đã bị phá vỡ ầm ầm sập xuống nát vụn, hình thành trong không trung một trận mưa bụi, lập tức bị một làn gió nhẹ thổi tung, biến mất vô hình vô ảnh trong không trung.


Để lộ ra trước mặt Bạch Khởi là bảy, tám mươi người, trong đó sáu vị Hồng Y Đại Giáo Chủ trên người mặc trường bào màu hồng, trên trường bào có mạ vàng xuất hiện chính diện trước mặt của Bạch Khởi. Ngoài ra bên cạnh họ còn có tám Đấu Đế cường giả mặc áo giáp màu vàng, còn phía sau bọn họ là ba mươi danh Quang Minh Võ Sĩ và ba mươi danh Hồng Y Giáo Chủ xếp hàng lần lượt đứng vững vàng bốn phía trong sân. Những người cuối cùng không phải là người của Giáo Đình mà là người của Đấu Giả Công Hội. Rất nhiều cường giả của Đấu Giả Công Hội đứng từ xa quan sát, ngoài bọn họ ra còn có gần năm sáu vạn người, bọn họ đều là những người nghe được thông tin này mà chạy tới xem, hơn nữa ngoại trừ bọn họ ra còn có vô số người đang tiếp tục kéo đến.


Phải biết rằng cuộc tranh đấu của Đấu Đế cường giả rất khó nhìn thấy được. Bình thường mà nói phải trăm năm may ra mới có cơ hội quan sát cường giả như vậy quyết đấu. Đối với con đường trưởng thành của bọn họ sau này có lợi ích rất lớn, cho nên hầu như những người biết tin đều dần dần kéo đến. Mặc dù bọn họ cũng biết cuộc quyết đấu của Đấu Đế cường giả sẽ tạo thành lực phá hủy vô cùng lớn, người quan sát khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, thực lực không cao rất có thể sẽ bị mất mạng tại chỗ nhưng bọn họ không nhẫn nại nổi mà phải chạy đến đây.


- Bạch Khởi, tên dị giáo đồ như ngươi dám ngang nhiên xuất hiện trong Quang Minh Thành, đồng thời còn khiêu khích Giáo Đình, công nhiên tập kích người thừa kế của Thánh Thương Gia Tộc của Giáo Đình, ta đại diện cho Giáo Đình đến bắt ngươi, nếu ngươi to gan dám phản kháng thì phụng mệnh của Giáo Hoàng Bệ Hạ, giết không tha!


Từ bức tường bao quanh sụp đổ, một giọng nói uy nghiêm vang lên, người mở miệng không phải là ai khác mà chính là Đại Trưởng Lão của Thánh Thương Gia Tộc, Thánh Điện Kỵ Sĩ của Giáo Đình Phân Cách Lý Tư.


Câu nói này khiến những người đang phán đoán đều lặng đi, biết được thân phận của Bạch Khởi vẫn khiến cho không ít người không khỏi chấn động. Mặc dù trước đó họ cũng đã phán đoán được thân phận của Bạch Khởi, nhưng khi thông tin này được xác thực họ vẫn không kìm được phải ồ lên. Còn nói về mấy nhân vật thiên tài đi cùng Bạch Khởi mấy ngày nay cũng lặng đi. Mấy thiên tài thiếu niên của Bất Diệt Hoàng Triều đại khái cũng không ngờ tình hình này lại như vậy, người mấy tháng nay đi cùng với họ không ngờ lại là thần tượng trong lòng họ, biểu tượng của Bất Diệt Hoàng Triều, Nhiếp Chính Vương Bạch Khởi.


- Chẳng trách ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, người kém chúng ta mấy tuổi mà lợi hại như vậy, trước đây ta chưa từng nghe qua ở Đế Quốc có một thiên tài như vậy. Bây giờ mới biết chính là Nhiếp Chính Vương Lão nhân gia, nếu là ngài ấy thì cũng không có gì là kỳ lạ.


Gã nam nhân đầu bóng lưỡng đi cùng Bạch Khởi cảm thán nói.


- Ồ, đúng vậy, đúng vậy.


Mấy người khác đều la lên phụ họa, còn Lãnh Tình không nói gì chỉ lẳng lẳng nhìn Bạch Khởi, nhãn thần vô cùng phức tạp, có sự mơ ước, có sự sùng bái, có sự ngưỡng mộ, có sự mê đắm… nhãn thần không chứa đủ, khó mà nói rõ.


Phân Cách Lý Tư bắt đầu chùng xuống. khi bắt đầu xuất phát, đám cường giả Giáo Đình và hai vị Đấu Đế vốn khí thế bừng bừng, nhưng khi nhìn thấy Bạch Khởi, tất cả nhất thời đứng ở đó sững sờ, trong chốc lát không biết nên thế nào mới được. người khác không nhận ra Vưu Lý Tư, nhưng nơi này vốn thuộc về Đấu Giả Công Hội, hơn nữa Giáo Đình vốn biết rất nhiều tin mật, Vưu Lý Tư ban đầu cũng từng có chút va chạm với Giáo Đình, và cũng từng giao đấu với Giáo Hoàng Bệ Hạ,với thân phận như vậy của ông ta ở đây ít nhiều cũng có một vài người nhận ra.


Quang Minh Giáo Đình là một tổ chức khổng lồ ở Đại Lục, là tôn giáo khổng lồ có quyền uy vô cùng tối cao, hầu như có sức mạnh có thể bắt bất cứ người nào chết cũng phải chết. Nhưng trên thế giới này vẫn có một vài người bọn họ không nên trêu chọc, hay nói cách khác là người không chịu bị trêu chọc, vừa vặn Vưu Lý Tư là một trong những người đó.


Nếu như đầu lĩnh của bọn họ là Quang Minh Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc thì bọn họ có lẽ cũng không sợ nhưng đầu lĩnh lần này lại là Phân Cách Lý Tư, vì vậy khí thế của bọn họ đã giảm một bậc bởi vì bọn họ căn bản không có tư cách đối thoại với Vưu Lý Tư, càng không có thực lực để so sánh với Vưu Lý Tư.


- Ồ, Vưu Lý Tư đại nhân, sao ngài lại ở đây?


Một vị Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình đã từng tiếp xúc với Vưu Lý Tư không phải chỉ một hai lần, mặc dù không thể nói là quan hệ bằng hữu nhưng ít ra cũng có thể nói chuyện được. Khi tất cả mọi người nhìn thấy Vưu Lý Tư thì chỉ biết im lặng đứng nhìn, ông ta đành phải cúi đầu đi tới hỏi.


Nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ nếu hôm nay Vưu Lý Tư muốn ngăn cản bọn họ vậy thì hôm nay bọn họ có cùng bắt Bạch Khởi cũng không thể làm gì được Bạch Khởi. Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay nhất định là sẽ thất bại, sự xuất hiện của Vưu Lý Tư khiến bọn họ không thể không lui quân, thậm chí giao đấu cũng không dám, chỉ cần Vưu Lý Tư mở miệng bọn họ sẽ lập tức rời khỏi nơi này, không dám ở lại lâu.


Nhưng nếu nơi này không phải trong Quang Minh Thành, nếu đây là vùng ngoại thành hoang sơ thì bọn họ đã không nói nhiều mà lập tức xoay người bỏ đi rồi, đáng tiếc nơi này lại là Quang Minh Thành. Chuyện bọn họ tới đây ít nhất có vạn người biết, hơn nữa thông tin này có thể rất nhanh chóng truyền khắp Quang Minh Thành. Cường giả các nơi đều đang chú ý đến nếu bọn họ vì sự có mặt của Vưu Lý Tư mà chọn lựa sự rút lui thì thể diện của Giáo Đình sẽ bị mất sạch, sau khi quay về Giáo Hoàng không giết bọn họ mới là lạ. Nhưng nếu động thủ thì bọn họ không phải là đối thủ của Vưu Lý Tư, cho nên trong giây lát những người của Giáo Đình lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.


Nếu tiến tới thì bọn họ không phải là đối thủ của Vưu Lý Tư, rất có khả năng sẽ bị Vưu Lý Tư giết chết ở nơi này, thực lực của Vưu Lý Tư bọn họ biết rất rõ, động thủ với hắn chẳng khác gì đi vào chỗ chết. Nhưng nếu lui thì chuyện này sẽ gây chấn động Quang Minh Thành, nếu bọn họ lui quân thì Giáo Đình sẽ mất hết thể diện, hậu quả sau này bọn họ sẽ không cách nào chịu được.


Những cách khác như giết người bịt miệng bọn họ cũng đã nghĩ qua. Nếu là chỗ khác bọn họ thậm chí có thể tiêu hủy một tòa tiểu thành không thương tiếc để che giấu thất bại của Giáo Đình, nhưng ở đây thì không được. Đây là Đế Đô của Quang Minh Đế Quốc, Quang Minh Thành, đất đai rộng lớn, hơn nữa lại có dân số hơn tám triệu người. Ở đây lại có các quý tộc, cường giả các nơi và thiên tài của các nước trên thế giới, còn có rất nhiều gia tộc, đại thương nhân, đại phú hào có quan hệ mật thiết với Giáo Đình, Giáo Đình muốn diệt khẩu thì làm sao có thể giết chết toàn bộ bọn họ được chứ?


- Thế nào? Ta không thể ở đây sao? Ta và Bạch Khởi là bạn vong niên, nói không khách khí, hắn vẫn gọi ta một tiếng lão ca ca.


Vưu Lý Tư bĩu môi hừ lạnh một tiếng, nói có chút bất mãn.


Câu nói này khiến tất cả những người đứng xung quanh đều ồ lên, bọn họ không biết Vưu Lý Tư là ai, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghe nói có người dám nói vô lễ như vậy với Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình. Phải biết rằng đó là người có địa vị cao nhất dưới Giáo Hoàng. Lời nói của Vưu Lý Tư rõ ràng không hề xem Hồng Y Đại Giáo Chủ ra gì, sao có thể không khiến người ta ồ lên được?


Đương nhiên những người biết thân phận của Vưu Lý Tư cũng không phải không có, ví dụ như những cường giả của Đấu Giả Công Hội. Phải biết rằng nơi này là Tổng Bộ của Đấu Giả Công Hội, luận về thực lực Đấu Giả Công Hội có thể kém hơn một chút nhưng kém cũng có mức giới hạn, sức mạnh của Đấu Giả Công Hội tại Quang Minh Thành e là không đơn giản như thế. Ngữ khí của Vưu Lý Tư không hề hiền lành, trong đám đông đã có vài vị Đấu Đế cường giả từ từ xuất hiện, mặc dù bọn họ đã cố gắng trấn áp khí tức của mình nhưng Bạch Khởi vẫn có thể cảm nhận được. Có mấy cường giả của Đấu Giả Công Hội, sau khi nghe nói Thái Thượng Trưởng Lão của bọn họ chuẩn bị ra tay đã tìm đến đây. Nếu Vưu Lý Tư hạ lệnh một tiếng sợ là bọn họ sẽ lập tức động thủ, ngoại trừ bọn họ ra còn có mấy Đấu Hoàng cường giả cộng thêm mười mấy Đấu Vương đã chuẩn bị xong tất cả.


Mối quan hệ giữa Giáo Đình và Đấu Giả Công Hội vốn không tốt đẹp gì, chỉ là nước giếng không phạm đến nước sông mà thôi. Người của Giáo Đình không động đến bọn họ thì bọn họ cũng không động đến Giáo Đình, nhưng với bộ dạng bây giờ, người của Giáo Đình lại đang bao vây Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội, mặc dù chưa động thủ hơn nữa cho dù là động thủ bọn họ cũng không có khả năng thu được kết quả gì, nhưng vẫn khiến cho người của Đấu Giả Công Hội tức giận vì sự khiêu khích của Giáo Đình. Nếu không phải vì Vưu Lý Tư không hạ lệnh, thì bọn họ đã ra tay từ lâu rồi. Người ta sợ Giáo Đình, nhưng Đấu Giả Công Hội cũng không sợ.


- Chuyện này, đương nhiên không phải, chỉ là Giáo Hoàng Bệ Hạ của chúng tôi đã hạ lệnh, ngài…


Vị Hồng Y Đại Giáo Chủ nghe xong thì quay đầu nhìn về phía đồng bạn của mình cười đau khổ, nhưng lời nói ra lên tới miệng cũng không thể nào nói ra.


Hắn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói với Vưu Lý Tư rằng Lão nhân gia có thể ngồi ở đây, chẳng qua Giáo Hoàng của chúng tôi đã hạ lệnh giết chết vị huynh đệ của ngài, cho nên ngài hãy ngồi ở đây đừng động thủ để chúng tôi ra tay giết chết vị huynh đệ của ngài.


Hay là nói Lão nhân gia xin hãy giúp chúng tôi một tay, chúng tôi phải giết vị huynh đệ của ngài, ngài hãy trực tiếp giết vị huynh đệ của mình đi, đừng đắc tội với Giáo Đình của chúng tôi, mọi người đều vui vẻ, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay?


Lời nói này dù thế nào hắn cũng không thể nói ra miệng, nếu ngồi trước mặt Bạch Khởi không phải là Vưu Lý Tư mà là một Đấu Đế cường giả khác thì hắn tuyệt đối dám nói như vậy nhưng vấn đề là ngồi đối diện với hắn lại là Vưu Lý Tư, Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội, là người vượt qua cả sự tồn tại giới hạn của Đấu Đế, là người có sức mạnh tuyệt thế cùng đẳng cấp với Giáo Hoàng Bệ Hạ. Nói như vậy với ông ta thì không phải tìm đến cái chết là gì? Cho dù là Lão nhân gia không ra tay thì khi lời nói đó phát ra những người của Đấu Giả Công Hội e là sẽ lập tức gây bạo động, liều mạng với bọn họ vì sự khiêu khích dành cho sự tôn nghiêm của Đấu Giả Công Hội, Đấu Giả Công Hội không vì chuyện này mà liều mạng với Giáo Đình mới là lạ.


Đấu Giả Công Hội tồn tại thế nào chứ? Đó là tổ chức liên hợp Đấu Giả cả Đại Lục, là thánh địa trong lòng của tất cả Đấu Giả, là tổ chức cộng đồng vượt lên năm mươi triệu Đấu Giả, được xếp hàng thứ ba trên Đại Lục, thực lực khủng khiếp khiến người ta khiếp sợ. So với Quang Minh Giáo Đình mà nói khả năng có thể không bằng nhưng nếu liên hợp với Hắc Ám Thần Điện thì thừa sức tiêu diệt Quang Minh Giáo Đình, vì vậy làm sao hắn dám mở miệng trêu chọc linh tinh chứ.


Sự tình đã đến nước này rồi, đám cường giả của Giáo Đình tiến cũng không được, lùi cũng không xong, trong chốc lát cứ đứng sững sờ ở đấy. Vẻ mặt vô cùng xấu hổ, thậm chí bọn họ đã bắt đầu nghĩ đến phải thông báo cho Giáo Hoàng tự mình đến đây. Tình hình trước mắt khiến cho bọn họ không còn nghĩ được cách nào khác ngoài mời Giáo Hoàng trực tiếp tới đây.


Vẻ mặt của những người ở Giáo Đình không ngừng biến đổi. Những người đứng xung quanh xem chuyện này cũng bàn tán rôm rả, lúc này xung quanh đều rất lộn xộn nhưng vừa vặn Vưu Lý Tư đang ngồi ở đó lại mở miệng nói, thanh âm rất rõ ràng. Vưu Lý Tư liếc nhìn đám người của Giáo Đình đang đứng trước mặt rồi nói:


- Các ngươi muốn động thủ với vị huynh đệ của ta sao?


- Chuyện này, chuyện này, chúng tôi không dám…


Mặc dù trong lòng bọn họ rất muốn nói ra nhưng lại không có ai dám nói, bao gồm cả Phân Cách Lý Tư của Thánh Thương Gia Tộc, nhận nhiệm vụ chỉ huy lần này cũng không dám nói một chữ, bọn họ vẫn chưa to gan đến mức dám nói như vậy.


- Ha, phải thì nói là phải, không phải thì nói không phải, nam nhân thì phải mạnh mẽ lên chứ, sao lại cứ có bộ dạng nhút nhát thế kia. Giáo Hoàng các ngươi dạy các ngươi như vậy sao? Nhìn bộ dạng của Giáo Đình các ngươi càng ngày càng xuống dốc, chẳng ra sao cả, vừa rồi không phải các ngươi còn rầm rộ kêu muốn giết vị huynh đệ này của ta sao, sao bây giờ lại câm như hến thế?


Vưu Lý Tư lạnh lùng nói, trong ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.


Sau lời nói của Vưu Lý Tư, trong lòng các vị cường giả của Giáo Đình vô cùng đau khổ, ngoài miệng thì để lộ nụ cười đau khổ không biết nên nói những gì mới tốt, còn trong lòng bọn họ đang âm thầm nghĩ:


- Nếu không phải có Lão nhân gia ông ở đây thì chúng tôi có như vậy không? Chúng tôi đã ra tay từ lâu rồi.


Nhưng sau khi nói xong Vưu Lý Tư lại đứng dậy, nhìn đám cường giả của Giáo Đình đang đứng trước mặt chậm rãi nói:


- Các ngươi muốn ra tay thì cố hết sức mà ra tay đi. Các ngươi yên tâm chuyện hôm nay ta sẽ không nhúng tay vào. Vị tiểu huynh đệ của ta có nói hắn muốn tự mình giải quyết, nếu hắn đã muốn tự giải quyết thì lão ca ca ta cũng không muốn tranh giành với hắn. Các ngươi muốn động thủ thì nhanh tay một chút. Nhưng… ta nói trước, một khi đã động thủ rồi thì đừng có hối hận.


- Lời ngài nói là thật sao? Thật sự là ngài sẽ không nhúng tay vào sao?


Phân Cách Lý Tư nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng hỏi, điều mà hắn quan tâm chính là thái độ của Vưu Lý Tư, còn về phía Bạch Khởi, hắn không hề lo lắng gì cả. Mặc dù thật sự công nhận Bạch Khởi là một thiên tài, một thiên tài vạn năm khó gặp nhưng hắn vẫn cho rằng trình độ của Bạch Khởi vẫn chưa thật sự trưởng thành. Với sự tu luyện của Bạch Khởi, Phân Cách Lý Tư tin rằng nếu Vưu Lý Tư không nhúng tay vào thì với những cường giả như bọn họ cũng đủ để có thể trị được Bạch Khởi rồi.


- Cái gì, lẽ nào Lão nhân gia ta nói lời mà không giữ lấy lời sao? Các ngươi cứ ra tay thả sức đi.


Vưu Lý Tư hừ lạnh một tiếng rồi nói, giữa lúc nói đã thi triển công phu bay ra bên ngoài vòng vây.


- Ha ha, Giáo Đình thật sự là một đám kém cỏi, đã muốn giết ta như vậy thì còn chần chừ gì nữa chứ? Thật sự là một chút tiền đồ cũng không có.


Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, ngồi ở đó không có bất kỳ động tác gì chỉ lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mặt, giống như không có gì khác bình thường, người của Giáo Đình hoàn toàn bị hắn quên lãng.


Thái độ của Bạch Khởi đã chọc giận những cường giả của Giáo Đình, bọn họ có thể nhẫn nại vô hạn với Vưu Lý Tư, vì cường giả như Vưu Lý Tư đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ, còn đối với Bạch Khởi bọn họ hoàn toàn không có sự nhẫn nại như thế vì vậy vừa nghe xong nhất thời cả đám đã nổi trận lôi đình, đem oán khí bị trấn áp nãy giờ phát ra toàn bộ bên ngoài.


Chỉ thấy Phân Cách Lý Tư phất tay một cái hét lên giận dữ:


- Người đâu, bắt hắn lại cho ta!


Vừa nói xong đám người đó đã lập tức hành động, từ bốn phương tám hướng bao quanh vị trí chính giữa của Phân Cách Lý Tư. Ba mươi vị Hồng Y Đại Giáo Chủ bắt đầu cất tiếng hát, động tác phức tạp cộng thêm tiếng hát thấp giọng ở xung quanh hình thành nên một nhà tù trong suốt phong kín bao vây năm mươi mét xung quanh vị trí của Bạch Khởi, ngoài ra sáu vị Hồng Y Đại Giáo Chủ cũng bắt đầu cất tiếng hát:


- Quang Minh thần vĩ đại, mời ngài hãy giáng xuống sức mạnh Quang Minh, phong ấn không gian xung quanh, làm suy yếu dã tâm của kẻ địch, và chúc phúc cho cuộc chiến đấu của chúng tôi, xin hãy đem sức mạnh Quang Minh của thần thánh hóa thành gai bụi, đâm thẳng vào trong trái tim của kẻ thù tà ác, Quang Minh Kinh Cúc Trận!


Trong nháy mắt một nhà giam kiên cố bao vây Bạch Khởi ở giữa, sức mạnh của Quang Minh bao phủ xung quanh, hình thành nên một hình thức giam cầm, tất cả những người ở đó đều bị nhốt vào trong, mặt khác vô số bụi gai leo bắt đầu lao tới bên trong, bắt đầu sinh trưởng với tốc độ nhanh như nháy mắt, lóe ra thứ ánh sáng sắc bén như có thể đâm xuyên thủng mọi thứ.


- Lên!


Những Quang Minh Võ Sĩ đang bao vây xung quanh và tám cường giả Đấu Đế đều tiến vào trong, xông thẳng về phía Bạch Khởi. Những bụi gai phát sáng cũng bắt đầu động thủ tiến về phía Bạch Khởi, lúc này Bạch Khởi chỉ cười lạnh lùng, đấu khí màu bạc bắt đầu bao phủ toàn thân, nhũng bụi gai phát sáng không thể làm hại Bạch Khởi một chút nào.


Đinh đinh đang đang~~


Hàng loạt tiếng nổ từ phía sau vang lên lúc này, nhưng e là không thể tạo thành tổn thương nào cho Bạch Khởi, Bạch Khởi đứng yên không hề động đậy, giống như không hề nhìn thấy hàng loạt bụi gai đang không ngừng xông thẳng đến mình.


- Sao lại có thể như thế? Cho dù là Đấu Đế cường giả thì cũng không thể ngăn cản được đòn tấn công như thế, sao hắn có thể làm được?


Một vị Hồng Y Đại Giáo Chủ không kìm được thấp giọng nói, mặc dù thanh âm không lớn nhưng những người ở đó đều là cường giả, đương nhiên có thể nghe thấy, một câu nói khiến tất cả những người có mặt ở đó nhìn Bạch Khởi tràn đầy kính nể.


- Nhìn kìa, đấu khí của hắn là màu bạc đó, đó là cái gì? Đấu khí của Đấu Đế cường giả không phải là màu tím sao? Sao lại còn có đấu khí màu bạc?


Những cường giả đứng xem bên cạnh không kìm được kêu to, đấu khí của Bạch Khởi đã vượt quá sự hiểu biết của bọn họ.


Bọn họ không biết điều đó đại diện cho cái gì, mặc dù bọn họ không biết nhưng các cường giả chân chính lại biết, Đấu Đế cường giả của Đấu Giả Công Hội nhìn thấy tình cảnh này đều biến đổi sắc mặt, thần sắc phức tạp vô cùng nhìn Bạch Khởi. Bọn họ biết đấu khí của Bạch Khởi đại diện cho điều gì, trước đây bọn họ cũng đã từng nhìn thấy Thái Thượng Trưởng Lão thi triển đấu khí màu bạc, điều đó thể hiện rằng người đó đã vượt qua được điểm cực hạn của Đấu Đế, tiến vào một cảnh giới khác.


Bọn họ vốn còn chút hoài nghi là tại sao Thái Thượng Trưởng Lão lại bỏ mặc Bạch Khởi, mặc dù nói Bạch Khởi là tiểu huynh đệ của mình nhưng lại kêu người của Giáo Đình thoải mái ra tay, điều này có chút không giống với tác phong của Thái Thượng Trưởng Lão. Phải biết rằng năm xưa Thái Thượng Trưởng Lão đã vì lợi ích của Đấu Giả Công Hội mà tự mình động thủ, sát thương người của Giáo Đình, và đại chiến ba trăm hiệp với Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc, đặt Đấu Giả Công Hội lên vị trí thứ ba của Đại Lục. Ông ta không có lý do để sợ những người này của Giáo Đình, bây giờ xem ra Thái Thượng Trưởng Lão đã tiên đoán được tình hình từ lâu rồi.


Nghĩ kỹ Thái Thượng Trưởng Lão là người thế nào chứ, làm thế nào để tồn tại? Bạch Khởi địa vị có cao tới đâu nhưng không có thực lực thì e là Thái Thượng Trưởng Lão cũng không thèm để mắt đến, một thanh niên mới khoảng hai mươi tuổi đã có thể khiến Thái Thượng Trưởng Lão gọi là huynh đệ, điều này cho thấy thực lực của Bạch Khởi không hề thua kém, kết qua bây giờ đã thấy rõ.


- Không được, khốn khiếp, sao tình báo không nói Bạch Khởi đã vượt qua điểm cực hạn, mau, mau rút! Chúng ta không thể đối phó nổi hắn đâu!


Phân Cách Lý Tư nhìn thấy đấu khí màu bạc bắt đầu có chút sững sờ, sau đó động tác nhanh chóng xông tới cùng mấy Đấu Đế cường giả, nhưng khi tiến tới bên cạnh Bạch Khởi, đột nhiên hắn mới nhớ ra đấu khí màu bạc tượng trưng cho cái gì nên nhất thời la lớn lên.


Nhưng đáng tiếc lúc này hắn có nói gì cũng đã thành chuyện vô bổ rồi, lúc này tất cả đã muộn, chỉ thấy Bạch Khởi cười lạnh một tiếng rồi nói:


- Muốn bỏ chạy sao? Đâu có dễ như thế, đã tới rồi thì đừng bỏ đi như thế chứ!


Trong lúc nói Bạch Khởi đã ra tay, Hóa Huyết Thần Đao đeo bên hông đã được rút ra, mang theo huyết quang rời khỏi vỏ. Trong nháy mắt Bạch Khởi đã xông tới, không nói nhiều dùng đấu khí màu bạc tạo thành một đường đao bán nguyệt cắt vào hư không, trên trời lúc này đầy một màu huyết quang. Những cường giả của Giáo Đình còn có hai Đấu Đế cường giả của Quang Minh Đế Quốc trong nháy mắt đã bị Bạch Khởi xông tới sát bên, tám Đấu Đế cường giả chỉ trong nháy mắt đã bị Bạch Khởi một đao giết chết, toàn bộ quá trình không đến một giây.


Yên lặng, một sự yên lặng đáng sợ, tất cả mọi người đứng xung quanh đều nín thở, mấy vạn người không dám hé răng, không dám gây ra một tiếng động nào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rất nhiều người không nhìn thấy Bạch Khởi rút cục đã làm gì, bọn họ thậm chí không nhìn thấy động tác của Bạch Khởi chỉ nhìn thấy tám Đấu Đế cường giả phơi thây ở đấy.


Người nhìn thấy Bạch Khởi động thủ càng thêm kinh hãi, chính vì nhìn thấy nên bọn họ mới khiếp sợ. Những cường giả có thể miễn cưỡng nhìn thấy động tác của Bạch Khởi bất giác đưa tay lên ngực tự hỏi, nếu như bản thân mình gặp phải đòn công kích của Bạch Khởi thì kết quả sẽ như thế nào? Nhưng kết quả khiến cho bọn họ hồn kinh phách tán vì kết quả mà bọn họ cảm nhận được chính là nếu bản thân mình gặp phải đòn công kích như vậy thì chắc chắn là chết không nghi ngờ gì.


Nghĩ tới đây những người đứng xung quanh như nín thở, chăm chú nhìn Bạch Khởi, nhìn từng động tác của Bạch Khởi, bọn họ biết rằng chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Chuyện này còn lâu mới kết thúc, bên ngoài đồn đãi Bạch Khởi giết người không ghê tay, danh hiệu Sát Thần không phải là danh hão. Đám người của Giáo Đình đến tận cửa đòi giết Bạch Khởi, Bạch Khởi không có lý bỏ qua cho họ.


Quả nhiên sau khi Bạch Khởi giết chết tám gã Đấu Đế, sau khi Hóa Huyết Thần Đao kêu lên một tiếng, Bạch Khởi chăm chú cầm chuôi đao bắt đầu động thủ, cầm vũ khí xông ra, lao thẳng tới đám Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình, xung quanh còn có những Hồng Y Giáo Chủ và Quang Minh Võ Sĩ đang đứng xa xa.


Bạch Khởi ra tay đương nhiên là nhanh như sấm sét, động tác giống như cuồng phong, những người tới đây ngay cả tám Đấu Đế cường giả cũng đã ngã xuống, dần dần từ bỏ ý định chạy trốn cuối cùng. Lúc này không còn kịp nữa rồi.


- A a a a.


Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, trong nháy mắt đã truyền khắp sân. Trên bầu trời những cơn mưa máu không ngừng rơi xuống, những người này thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị Bạch Khởi chém giết.


Bạch Khởi không cần dùng đến một phút đã giết sạch toàn bộ đám người, chỉ để lại một người. Cái cổ của gã Hồng Y Đại Giáo Chủ bị một tay Bạch Khởi đè xuống, sắc mặt ngày càng đỏ bừng không nói được câu nào, chỉ không ngừng đấm đá lung tung nhưng đáng tiếc không có tác dụng gì, đôi mắt nhỏ lệ không ngừng rơi xuống.


- Buông ra, cầu xin ngài hãy buông tay ra.


Hồng Y Đại Giáo Chủ dùng tiếng nói khàn khàn ứ nghẹn cầu xin Bạch Khởi, cầu mong Bạch Khởi có thể buông mình ra. Mặc dù ông ta cũng biết khả năng đó là rất ít nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác.


Khi đối diện với sự sống chết, Hồng Y Đại Giáo Chủ cuối cùng cũng vứt bỏ sự tôn nghiêm của mình, vứt bỏ tín ngưỡng của mình mà chọn cách hướng về Bạch Khởi cầu xin tha thứ. Bạch Khởi chỉ cười lạnh lùng, tiện tay đẩy hắn xuống đất, nhìn liếc qua vị Hồng Y Đại Giáo Chủ trước mặt, Bạch Khởi nheo mắt nói:


- Hôm nay ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải quỳ xuống dập đầu trước mặt tất cả mọi người ở đây cho ta, ta mới mãn nguyện, thế nào hả?


- Được, được, ta dập đầu.


Vị Hồng Y Đại Giáo Chủ không nói nhiều quỳ xuống đất hướng về phía Bạch Khởi không ngừng dập đầu, cũng không quan tâm tới ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh. Thể diện của Giáo Đình lần này đã bị mất sạch rồi, nếu nói người của Giáo Đình trước khi động thủ đã bị Bạch Khởi giết sạch thì nhiều lắm cũng chỉ là do thực lực không cân bằng mà thôi, cũng không có gì, chỉ có thế nói là do Bạch Khởi quá mạnh, quá lợi hại… sự uy nghiêm cũng có chút tổn thương nhưng cũng không có gì. Nhưng vị Hồng Y Đại Giáo Chủ này lại quá tham sống sợ chết, lại quỳ xuống dập đầu với Bạch Khởi trước ánh mắt của bao nhiêu người khiến cho thể diện của Giáo Đình đã mất sạch.


Sở dĩ Bạch Khởi giết tất cả bọn chúng chỉ để lại duy nhất một người chính là vì vừa rồi Bạch Khởi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của hắn, khi bắt đầu chiến đấu chỉ trốn ở phía sau đủ để chứng minh hắn là một kẻ tham sống sợ chết, cho nên Bạch Khởi mới chọn lựa hắn.


Quả nhiên vị Hồng Y Đại Giáo Chủ này không khiến cho Bạch Khởi thất vọng, thật sự vô sỉ như vậy, vì sự sống mà dập đầu trước mặt đám đông, hoàn toàn không để ý đến địa vị của mình, khiến Giáo Đình mất mặt.


Trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, vị Hồng Y Đại Giáo Chủ sau khi dập đầu khoảng một trăm cái, Bạch Khởi mới phất tay ra hiệu dừng lại, cười lạnh một tiếng rồi nói với vị Hồng Y Đại Giáo Chủ ở trước mặt:


- Được rồi, xem ra ngươi cũng có thành ý, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.


- Đa tạ, cảm tạ ngài.


Vị Hồng Y Đại Giáo Chủ nghe thấy lời này vui mừng vô cùng sau khi dập đầu mấy cái liền đứng dậy xoay người hốt hoảng bỏ trốn, hắn không muốn ở thêm phút nào ở chỗ này.


Nhưng lúc này Bạch Khởi lại nheo mắt lại lạnh lùng nói:


- Đứng lại… đừng đi vội, ta còn chưa nói xong mà.


Vị Hồng Y Đại Giáo Chủ nghe xong vốn đã muốn bỏ chạy đành phải quay trở lại, vẻ mặt cầu xin nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt, biểu hiện khiêm tốn thấp giọng hỏi:


- Không biết Lão nhân gia ngài còn gì giao phó?


- Giao phó? Ô, giao phó thì không có, nhưng có một vài chuyện phải nói cho rõ ràng. Ta nói cho ngươi biết, lần này ta thả cho ngươi quay về chẳng qua là vì muốn ngươi giúp ta chuyển lời đến Giáo Hoàng. Nói với hắn Bạch Khởi ta không phải là loại dễ trêu đùa, lần này ta chẳng qua chỉ giết tám vị Đấu Đế, sáu vị Hồng Y Đại Giáo Chủ và một đám tạp ngư mà thôi, nhưng lần sau sẽ không đơn giản như thế đâu. Nếu Giáo Đình còn muốn khiêu khích ta, ta sẽ đích thân đến sát thương Giáo Đình, tiêu hủy Quanh Minh Thánh Vực chó má của các ngươi.


Bạch Khởi cao giọng nói để bảo đảm những người ở đây đều có thể nghe rõ.


Sau khi nghe xong, vị Hồng Y Đại Giáo Chủ không dám có chút bất mãn, vội vàng cúi đầu khom lưng trước mặt Bạch Khởi cung kính nói:


- Tôi nhất định sẽ chuyển lời, nhất định chuyển lời.


Nói xong liền quay người bỏ đi với tốc độ cực nhanh, Bạch Khởi tin là tốc độ của tên lửa tuyệt đối cũng không thể nào bằng được tốc độ của hắn, tốc độ bỏ chạy của hắn phải nói là quá nhanh, hai cái chân giống như hai bánh xe phi như bay khỏi đó.


Chạy như vậy sợ là cũng không bao giờ quay lại nữa, đương nhiên hắn cũng sẽ không quay lại Quang Minh Giáo Đình. Dựa vào những hành động mà hắn đã làm hôm nay nếu quay lại Quang Minh Giáo Đình thì hắn có chết một trăm lần cũng không đủ, sự tức giận của Giáo Hoàng không khiến hắn nát thành trăm mảnh mới lạ. Về điều này Bạch Khởi rất rõ, vị Hồng Y Đại Giáo Chủ đó còn rõ hơn, cho nên hắn sẽ không quay lại.


Nhưng Bạch Khởi lại không hề lo lắng về điều này, mục đích mà hắn cần đã đạt được rồi. Hắn làm nhục Giáo Đình như vậy là đủ rồi, còn về chuyện vừa nói, Bạch Khởi tin là cho dù tên Hồng Y Đại Giáo Chủ không nói, nhưng không bao lâu nữa sẽ truyền khắp Quang Minh Thành. Vị Giáo Hoàng Bệ Hạ của Thánh Vực nhất định đã có thể có được tin tức hôm nay, cũng không biết sau khi biết tin này xong, ông ta sẽ có biểu hiện gì.


Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là mục đích của Bạch Khởi đã đạt được rồi, hắn đã cảnh cáo Giáo Đình, đồng thời cũng biểu lộ sức mạnh của mình trước thế giới, hơn nữa còn uy hiếp Quang Minh Đế Quốc. Mặc dù gần đây Bạch Khởi không ở Bất Diệt Hoàng Triều nhưng đi lại cũng thấy rất nhiều, nghe nói cũng rất nhiều là gần đây Giáo Đình và Quang Minh Đế Quốc đã bắt đầu rục rịch, tập kết binh mã chuẩn bị lương thảo, đồng thời câu kết với Thiên Long làm bậy. Mặc dù bọn họ làm chuyện này rất bí mật nhưng Bạch Khởi cũng có thể nhìn ra được, cho nên lần này đến đây không chỉ là dạy cho Giáo Đình một bài học, đồng thời cũng là vì muốn cảnh báo bọn họ, khiến bọn họ biết rằng bản thân mình cũng không phải dễ bị trêu đùa. Nếu bọn họ dám làm loạn bao nhiêu đảm bảo là bọn họ sẽ càng chết sớm bấy nhiêu, nếu không thì Bạch Khởi sẽ dám giết chết toàn bộ Giáo Đình, để bọn họ biết hậu quả khi trêu chọc mình.


Chuyện ngày hôm nay trong nháy mắt Bạch Khởi tàn sát tám gã Đấu Đế, còn có mười Đấu Hoàng và sáu vị Hồng Y Đại Giáo Chủ và ba mươi Hồng Y Giáo Chủ cả vạn người đã chứng kiến. Tin tức này đã nhanh chóng lan ra khắp nơi, danh tiếng của Bạch Khởi một lần nữa lại chấn động cả Đại Lục.


Nếu nói thẳng ra chuyện lần trước Bạch Khởi tập kích Thú Nhân, mọi người chỉ cảm thấy Bạch Khởi lợi hại, Bạch Khởi có thể nói là uy danh thiên hạ, còn nói về chuyện bắt Hoàng Kim Bỉ Mông Vương làm tọa kỵ thì ít người chứng kiến, dù sao Bỉ Mông đã biến mất bao nhiêu năm, nếu Bỉ Mông thật sự còn tồn tại vậy tại sao đến bây giờ mới xuất hiện? Thú Nhân sớm đã vận dụng rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ? Nếu có Bỉ Mông trong tay, bọn họ đã đánh vào thế giới nhân loại từ lâu chứ hà tất phải đợi? Còn nói về chuyện Hoàng Kim Bỉ Mông Vương thì càng ít người thấy… nhưng chuyện Bạch Khởi tập kích Thú Nhân thật sự đã khiến hắn nổi danh thiên hạ.


Chuyện Bạch Khởi phất tay giết chết tám Đấu Đế lần này sẽ khiến Bạch Khởi uy chấn thiên hạ, từ nay về sau danh tiếng của Bạch Khởi sẽ vang vọng khắp Đại Lục, được liệt vào hàng cường giả tuyệt thế hàng đầu của Đại Lục, không có ai không biết, không có ai không hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom