Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349
Nếu là lúc bình thường Chiến Thần Vô Song tuyệt đối sẽ không do dự mà giết chết Bạch Khởi, nhưng bây giờ thì không thể, thực lực của Bạch Khởi khiến Chiến Thần Vô Song có chút kiêng nể, hắn không dám trêu chọc Bạch Khởi. Mặc dù hắn có bộ quần áo Chiến Thần được gọi là vô kiên bất tồi có thể nâng cấp thực lực của hắn lên không ít, nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện giết Bạch Khởi. Thực lực của Bạch Khởi trước đó chỉ kém hơn Chiến Thần Vô Song một chút, bây giờ sau khi biến thân thành Thập Nhị Dực thực lực chỉ mạnh hơn chứ không yếu đi, muốn âm mưu đánh bại hắn, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Hơn nữa thẳng thắn mà nói kẻ tên là Bạch Khởi đang ở trước mặt khiến cho Chiến Thần Vô Song cảm thấy có chút áp lực, có cảm giác sợ hãi cái chết. Hắn không phải là kẻ ngốc, thân là Chiến Thần, hắn đã đối mặt với vô số lần chiến đấu nhưng những người thật sự có thể uy hiếp được tính mạng của hắn cũng chỉ có mấy người, và Bạch Khởi rõ ràng là một trong số đó.
Từ không đến có, hắn đã trải qua thời gian mười vạn năm, mười vạn năm mới đạt đến được cảnh giới như bây giờ. Mặc dù sau này hắn không hề tiến thêm bước nào, nhưng hắn đã không còn theo đuổi cái gọi là cảnh giới Chí Cao Thần hư vô, mờ mịt. Dù sao cảnh giới đó, không phải chỉ cần người có thực lực, có sự kiên nhẫn là có thể đạt được, mà còn phải có may mắn. Có lúc không có đủ may mắn cũng không còn cách nào, hắn đã không còn là kẻ mạnh không ngừng khiêu chiến trước đây để âm mưu thăng cấp Chiến Thần của mình. Hắn đã thay đổi, hắn đã trở nên quý trọng sinh mạng của bản thân mình, trở nên quý trọng thành quả của mình. Hắn đã không còn là Chiến Thần dũng cảm, cái gì cũng không sợ trước đây nữa. Sống càng lâu khiến hắn càng sợ chết, hắn sợ chết vì vậy hắn đã mặc kệ đối mặt, đối mặt với cuộc chiến đấu có thể chết, hắn thật sự có chút khiếp đảm.
Quang Minh Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc đứng bên cạnh vẻ mặt mê man nhìn Bạch Khởi và Chiến Thần Vô Song đang ở trước mặt. Mặc dù hắn cũng muốn xen vào, muốn nói một hai câu gì đấy khiến Bạch Khởi phải chết nhưng hắn không dám nói. Dù sao cuộc chiến đấu của hai người đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Cuộc giao đấu của hai kẻ mạnh tuyệt thế không cho phép người nào có thực lực yếu hơn xen mồm vào. Điều này hắn biết rất rõ, cũng giống như cuộc chiến đấu giữa hắn và Hắc Ám Giáo Hoàng từ ban đầu đã không cho phép người khác xen vào. Những kẻ có thực lực không đồng đẳng, thậm chí ngay cả tư cách để nói cũng không có.
Mặc dù biết rất rõ điều đó, nhưng vì sự cừu hận với Bạch Khởi, vì Bạch Khởi đã dành cho Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc sự sỉ nhục lớn lao, khiến hắn có chút điên cuồng. Não bộ cũng trở nên không tỉnh táo, nhìn thấy Bạch Khởi nở nụ cười trên mặt, không biết tại sao Giáo Hoàng lại nổi điên lên, não bộ cũng có chút choáng váng, tự nhiên hét vang lên:
- Chiến Thần Bệ Hạ, sao ngài còn chưa động thủ? Tên ấy chính là kẻ dị giáo, ngài mau giết chết hắn đi!
Lời nói này phát ra Bạch Khởi không có phản ứng gì, ngược lại Chiến Thần Vô Song lại biến đổi sắc mặt, hung dữ quét ánh mắt về phía Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc. Trong nháy mắt toàn thân của Giáo Hoàng đã bị đánh bật ra xa mấy trăm mét, sau đó rơi xuống đất, tạo ra một lỗ thủng trên mặt đất. Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc sau khi liên tiếp ói ra mấy ngụm máu mới ổn định lại được cơ thể, kinh hãi nhìn Chiến Thần Vô Song. Lúc này mới nghe Chiến Thần Vô Song hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Ta phải làm gì không đến lượt ngươi xen mồm vào, thứ hèn mọn nhà ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người đại diện trên nhân gian của Quang Minh Thần thì có thể sai khiến ta. Đừng nói là ngươi, mà ngay cả Quang Minh Thần cũng không dám nói với ta như vậy, vậy mà ngươi lại định làm gì chứ? Tốt nhất là câm mồm lại cho ta, lần này ta chỉ dạy ngươi một bài học, lần sau ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
Lời này vừa thốt ra, Giáo Hoàng lập tức ngậm miệng không dám nói thêm nửa câu. Từ lâu đã nghe nói Chiến Thần Vô Song tính tình tàn bạo, không gì có thể sánh được, ban đầu hắn còn không tin lắm nhưng bây giờ sau khi tự mình trải qua thì hắn đã tin. Hắn biết nếu mình thật sự dám nói nữa thì bản thân nhất định sẽ chết, vì vậy hắn không dám nói thêm gì.
Sau khi giải quyết xong Quang Minh Giáo Hoàng, Chiến Thần Vô Song đứng trên không trung, lẳng lặng đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi, quan sát Bạch Khởi từ trên xuống dưới một hồi lâu. Áo giáp kim sắc dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra ánh sáng sáng lạn, trường thương nắm chặt trong tay ngược lại không có bất cứ động thủ nào, một hồi lâu Chiến Thần Vô Song mới từ từ mở miệng nói:
- Nhân loại kia, ta không thể không nói ngươi rất mạnh, rất lợi hại, mới hai mươi tuổi mà đã có thể đạt đến cảnh giới này, tuyệt đối là đã hơn ta. Phải biết rằng theo những gì Giáo Hoàng nói về thế giới nhân loại, ngươi chỉ là một con người bình thường, mặc dù ngươi có dòng máu của Hắc Ám Thiên Sứ, nhưng ngươi vẫn là một người bình thường. Huyết thống của Hắc Ám Thiên Sứ mặc dù không phải là huyết thống cao cấp lắm, nhưng ngươi lại có thể đạt được sự tu luyện như vậy trong hai mươi năm, có thể đối kháng với ta, không thể không nói ngươi thật sự khiến ngươi ta bội phục. Bây giờ ta đã không còn dám chắc là có thể giết chết được ngươi.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Bạch Khởi từ chối cho ý kiến mà chỉ nói như vậy. Hắn đã ít nhiều nhìn ra được, tên nam nhân tóc vàng, đồng tử màu vàng, mặc áo giáp vàng, cầm trường thương màu vàng đã không muốn tranh đấu với mình, nhưng hắn không dám khẳng định chắc chắn cho nên mới nói như vậy.
Đương nhiên từ lời nói của Bạch Khởi cũng không khó nhìn ra Bạch Khởi cũng không muốn tiếp tục đánh nữa, thực lực của hai người xấp xỉ nhau, thật sự nếu phải đánh nhất định sẽ dẫn đến cục diện cả hai bên đều bị thương. Kết quả như vậy bất luận là đối với Bạch Khởi hay là đối với Chiến Thần Vô Song mà nói đều không phải là kết quả mà bọn họ muốn có.
Thấy Bạch Khởi chuyền lại quả bóng cho mình, sắc mặt của Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút khó coi. Thân là Chủ Thần kêu hắn chủ động cầu hòa có chút khó coi cho hắn. Vừa rồi hắn nói như vậy thật sự chính là muốn nói với Bạch Khởi, kêu Bạch Khởi chủ động một chút, kêu Bạch Khởi cầu hòa với mình, bản thân cũng sẽ thuận thế mượn cớ đem chuyện này của hai người giải quyết hòa bình, nhưng khổ nỗi là Bạch Khởi lại không chủ động nhận lỗi với mình, chủ động cầu hòa. Điều này khiến Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút xấu hổ.
Nhưng Bạch Khởi không nói câu đó hắn cũng không thể động thủ thật sự với Bạch Khởi, làm như vậy thật sự không đáng. Kết quả là do dự một lát, sau khi sắc diện thay đổi mấy lần, Chiến Thần Vô Song cuối cùng bất đắc dĩ bị ép phải mở miệng nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi cũng không đánh thắng ta, mà ta muốn đánh thắng ngươi cũng rất khó khăn, kết quả cuối cùng rất có khả năng là cả hai bên đều bị thương tổn, nếu như vậy đối với ta và ngươi đều không có ích lợi gì cả. Ta vốn là người không thích những chuyện bất lợi, cho nên trận chiến đấu này chúng ta hãy ngừng tay đi thế nào hả?
- Được, đương nhiên là được, giữa chúng ta căn bản không có thù oán gì, không đáng để liều mạng. Huống hồ thực lực của ta và ngươi tương đương nhau, nếu thật sự phải động thủ thì không có ai có kết quả tốt cả, chi bằng như vậy đi, đối với ai cũng có lợi.
Người ta đã chủ động cầu hòa, Bạch Khởi đương nhiên cũng không có lý do truy đuổi cướp mạng vị Chiến Thần Vô Song này đến cùng, thuận theo lời của Chiến Thần Vô Song tiếp tục nói như vậy.
Khi Chiến Thần Vô Song còn định nói gì đó, Bạch Khởi đã giơ tay nói:
- Nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi trước đây.
Nói xong không để đối phương có cơ hội nói gì nữa, xoay người rời khỏi nơi đó. Bạch Khởi vốn đã quyết định sẽ quay về trong nước trước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không làm như vậy, mà đưa ánh mắt nhìn về hướng chiến trường Thiên Long ở phía xa. Khoảng cách giữa hai nơi gần như bằng nhau, nhưng Bạch Khởi đã chọn đến chiến trường Thiên Long, vì trong nước trước mắt chưa có chuyện gì, hắn quay về cũng chẳng có gì để làm, chi bằng đi tới chiến trường Thiên Long giải quyết vấn đề ở đó thì tốt hơn. Phải biết rằng chiến tranh ở chiến trường Thiên Long đã kéo dài nửa năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, thật là hao tổn tâm sức. Người Thiên Long chống lại quá mức ngoan cường, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm Thiên Long đã trưng dụng ngàn vạn binh mã, binh mã tam quốc chém giết binh mã Thiên Long tám trăm vạn thì tự họ cũng tổn thất ngàn vạn. Ví dụ như bây giờ binh mã của Thiên Long là tám trăm vạn, binh mã của tam quốc hơn ngàn vạn, ở Bất Diệt Hoàng Triều còn có hơn bốn mươi vạn nữa, trong sự tổn thất của Quân đoàn hơn ngàn vạn thì Bất Diệt Hoàng Triều cũng chiếm hơn hai trăm vạn rồi, mặc dù không nhiều, nhưng Bạch Khởi không thể cứ để tiếp tục giằng co như vậy.
Mục tiêu của Bạch Khởi không đơn thuần chỉ là một Thiên Long nhỏ bé mà là toàn bộ đông Đại Lục, toàn bộ thế giới, cho nên Bạch Khởi không thể đem binh mã trói chân ở Thiên Long, để họ không ngừng bị tiêu hao ở đây. Điều này không phù hợp với lợi ích của Bạch Khởi vì vậy Bạch Khởi quyết định tự mình đi đến đó một chuyến, giải quyết triệt để Đế Quốc Thiên Long, thuận thế sẽ chiếm đoạt luôn Đế Quốc Đức Lan, sáp nhập Đế Quốc Băng Tuyết, đem toàn bộ các tiểu quốc xung quanh và toàn bộ Đông Đại Lục nhét vào trong túi mình.
Chuyện này vốn cần phải có một khoảng thời gian tối thiểu nhất cũng phải tốn mười năm, thậm chí là lâu hơn. Bạch Khởi trước đó cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hắn có đủ nhẫn nại để hoàn thành chuyện này, trước đó bất luận là Hắc Ám Thần Điện hay là Quang Minh Thần Điện, mặc dù thực lực hùng hậu nhưng cũng không thể nào uy hiếp được Bạch Khởi, Bạch Khởi cũng không quan tâm. Nhưng đến bây giờ khi Chiến Thần Vô Song xuất hiện khiến Bạch Khởi có chút cảm giác lo lắng, thực lực của hai người tương đương nhau, Chiến Thần Vô Song lại có sức chiến đấu hùng hậu đáng kinh ngạc, nếu cộng thêm Quang Minh Đế Quốc và Quang Minh Giáo Đình và Tây phương Đại Lục, như vậy khi hai bên đụng độ thì người chịu thiệt vẫn là Bạch Khởi.
Dù sao sức mạnh của Giáo Đình và Quang Minh Đế Quốc cũng đã cách xa Bất Diệt Hoàng Triều, còn có các đại quốc gia của Tây phương Đại Lục gia tăng thêm sức mạnh, Bất Diệt Hoàng Triều tuyệt đối không thể phản kháng được. Trước đó bọn họ bị Bạch Khởi trấn áp không phải vì bọn họ không mạnh mà là vì bọn họ không có cường giả có thể đối kháng với Bạch Khởi, nhưng với sự xuất hiện của Chiến Thần Vô Song đã khiến bọn họ có được một cường giả như vậy. Về mặt ý nghĩa mà nói, Trung Tâm Đại Lục và Tây phương Đại Lục đã nằm ở ưu thế tuyệt đối, Chiến Thần Vô Song chỉ cần quay về tập hợp lực lượng quay đầu đối phó với Bạch Khởi thì thủ hạ của Bạch Khởi sợ là không đấu được. Vì vậy Bạch Khởi có chút lo lắng, hắn hy vọng có thể mau chóng giải quyết vấn đề của Thiên Long, giải quyết Thiên Long sẽ tạo thế để chiếm đoạt toàn bộ Đông Phương Đại Lục, như vậy mới có thể đối kháng được với Chiến Thần Vô Song, đối kháng với những thế lực khác, như vậy mới có thể hoàn thành giấc mơ của Bạch Khởi.
Sức thu hút của Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể đối với Bạch Khởi thật sự là rất lớn, hắn không thể không nỗ lực một chút, hắn không thể không thống nhất toàn bộ Đại Lục, vì có làm như vậy mới có thể đạt được Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, như vậy Bạch Khởi càng cần phải nỗ lực gấp mấy lần, chuyện này trước đây vốn đã có thể định đoạt rồi. Bạch Khởi có ưu thế tuyệt đối và sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng để thống nhất toàn bộ Đại Lục, nhưng bây giờ không còn như vậy. Bây giờ Chiến Thần Vô Song lại trở thành vật cản của Bạch Khởi, hắn khiến Bạch Khởi không thể không lo lắng, cũng không dám lơi là chút nào, vì chỉ cần lơi là một chút cũng có thể tạo thành thất bại sau này. Đây là tình huống Bạch Khởi không cho phép xảy ra.
o0o
Bạch Khởi rời đi rồi, Chiến Thần Vô Song vẫn chưa bỏ đi, nhìn về hướng Bạch Khởi rời đi, trên vẻ mặt của Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút lo lắng, vẻ mặt trở nên rất khó coi, đứng trên cao thì thào nói:
- Nhân loại hèn mọn, ngươi lại khiến cho Chiến Thần vĩ đại như ta phải cầu hòa ngươi, đúng là sỉ nhục, vô cùng sỉ nhục, là sự khiêu khích với Chư Thần. Chuyện này ta sẽ ghi nhớ, đáng chết. Nếu không phải vì ta không muốn phá vỡ phong ấn Quang Minh đáng chết để người khác tỉnh lại thì bây giờ ngươi đã chết rồi. Đồ con kiến nhỏ bé như ngươi mặc dù có sức mạnh có thể đối kháng với ta, nhưng ngươi lại không có bản lĩnh chống lại các Chư Thần. Nhưng ta không muốn những người đó sống lại chĩa mũi nhọn vào ta, cho nên ngươi cứ đợi đi, ta nhất định sẽ phá vỡ phong ấn, cam tâm nhìn những người khác cũng nhau thắt cổ ngươi.
Sau khi nói xong, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi trở lại bình thường, sau đó lại quay lại biểu hiện lạnh lùng, cao ngạo như trước, xoay người biến mất trong không trung, một giây sau đã đến trước mặt Giáo Hoàng, kéo đối phương từ dưới đất lên, nhìn liếc qua Giáo Hoàng đang ở trước mặt, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự yếu như vậy sao? Mới chỉ một lát mà ngươi đã trở thành bộ dạng thế này, thật là mất mặt.
Đối với những lời này Giáo Hoàng chỉ cười đau khổ, hắn thật sự yếu như vậy sao? Có lẽ, đối với những người như Chiến Thần Vô Song và Bạch Khởi mà nói hắn thật sự yếu không tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả một đòn công kích cũng không đỡ được, nhưng đối với Đại Lục mà nói hắn tuyệt đối là một cường giả tuyệt thế. Trên thế giới này chỉ có thể có ba người đánh thắng hắn là Bạch Khởi, Chiến Thần Vô Song và Độc Cô Cầu Bại của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc, những kẻ khác tuyệt đối không thể nào đánh thắng hắn. Hắn rất mạnh, đặc biệt là sau cái chết của Hắc Ám Giáo Hoàng.
Nếu như lời này là do người khác nói ra thì Giáo Hoàng sẽ không do dự mà giết chết hắn, nhưng lời này lại do Chiến Thần Vô Song nói ra, Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc thật sự không còn lời nào để nói, vì đối với Chiến Thần Vô Song mà nói, tình hình thật sự là như vậy.
Đối với biểu hiện của Giáo Hoàng, Chiến Thần Vô Song chỉ nhìn thoáng qua một cách miệt thị rồi nói:
- Được rồi, ngươi yếu thì cũng đã yếu rồi, dù sao ngươi cũng không thể giúp ta đối phó với Bạch Khởi, đối phó với nhân loại nhỏ bé là đủ rồi. Ta quyết định đem Quang Minh Giáo Đình đổi thành Chiến Thần Điện, đem Quang Minh Thánh Vực đổi thành Chiến Thần Thánh Vực, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Ý kiến? Đương nhiên là có rồi, Quang Minh Giáo Đình là do hắn khổ tâm kinh qua mấy vạn năm mới hình thành được, mới đem thế lực của Quang Minh Giáo Đình trải rộng khắp cả thế giới. Chiến Thần Vô Song chỉ dùng một câu nói đã cướp đi Quang Minh Giáo Đình, khiến hắn thay đổi địa vị, sao hắn có thể đồng ý được chứ? Nhưng không còn cách nào khác, tình thế thuộc về kẻ mạnh, hắn biết nếu mình chỉ cần nói thêm một từ thì chỉ một giây sau, vị Chiến Thần tàn bạo này sẽ bóp nát đầu hắn, sau đó tung hoành toàn bộ Giáo Đình, đến lúc đó bản thân chết rồi, thì còn có thể thay đổi được chuyện gì nữa. Cuộc mua bán mất mát như vậy, Giáo Hoàng đương nhiên sẽ không làm, vì vậy Giáo Hoàng chỉ cười đau khổ, bất đắc dĩ gật gật đầu, rút cục cũng phải đồng ý chuyện này.
- Ồ, ngươi cũng thông minh đấy, nhưng ngoài ra ta cần ngươi tập trung sức mạnh của Đại Lục. Không phải ngươi nói thế lực của Bạch Khởi nằm ở phương Đông sao? Vậy thì ta cần ngươi tập trung toàn bộ lực lượng của Tây phương Đại Lục và Trung Tâm Đại Lục để đối phó với Bạch Khởi, điều này đối với ngươi không có vấn đề gì chứ? Đương nhiên ngươi cứ yên tâm, phàm là kẻ nào dám ngăn cản ngươi, ta sẽ tiêu diệt hắn, về điều này thì ngươi không cần phải lo lắng.
Chiến Thần Vô Song đưa ra yêu cầu thứ hai của mình, nhưng sợ là Quang Minh Giáo Hoàng cũng không cách nào tiếp nhận được yêu cầu này của hắn. Dù cho Quang Minh Giáo Hoàng một liều thuốc an thần, dù cho có Chiến Thần Vô Song ra tay, nhưng tất cả đều dễ như trở bàn tay. Trên thế giới này ngoại trừ Bạch Khởi ra hắn tin là không có ai có thể đối kháng được với Chiến Thần Vô Song.
- Chuyện này ta biết rồi, ta có thể làm, nhưng vẫn còn có một chút bất an, hơn nữa ta sợ.
Quang Minh Giáo Hoàng cẩn thận nói, trước đó hắn đã phải chịu một đòn, đương nhiên không hồ đồ nói linh tinh, khi nói lộ rõ vẻ cẩn thận lạ thường. Dù sao tính khí của vị Chiến Thần Điện Hạ này cũng không thể nói là tốt, lúc nào cũng có thể nổi điên lên với mình.
- Sợ cái gì?
Chiến Thần Vô Song cau mày lộ vẻ bất mãn hỏi.
- Ngạch, ta sợ Bạch Khởi bất mãn, đối phó với chúng ta, nếu như vậy chúng ta phải làm thế nào?
Giáo Hoàng cẩn thận nói, đương nhiên khi hắn nói ra, trong lòng rút cục đang nghĩ những gì thì mọi người cũng tự đoán được, cũng không biết hắn thật sự lo lắng vấn đề này hay là một cách biến tướng để Chiến Thần đi tiêu diệt Bạch Khởi.
Nghe xong cái tên Bạch Khởi, vẻ mặt của Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút không tự nhiên. Sau khi nhìn qua Giáo Hoàng đang ở trước mặt một chút để xác định chắc chắn trong nhãn thần của hắn không có ý tứ trào phúng mình, Chiến Thần Vô Song mới chậm rãi mở miệng nói với vẻ mặt có chút hung ác:
- Có phải ngươi có chút bất mãn với chuyện vừa rồi ta thả hắn đi?
- Không, không có, tuyệt đối không có, Chiến Thần Điện Hạ ngài nhất định phải tin tôi.
Toàn thân của Quang Minh Giáo Hoàng bị chấn động vội vàng cao giọng nói, hắn sợ thật sợ, hắn sợ vị Chiến Thần này cho rằng mình có gì bất mãn sẽ trực tiếp tiêu diệt mình, như vậy thì thật là oan uổng quá.
- Không có gì, ngươi bất mãn cũng là chuyện bình thường thôi, ta không thể không thừa nhận Bạch Khởi rất lợi hại, hắn còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh tương đương với ta, ta muốn giết chết hắn thật sự là có chút khó khăn, thậm chí rất có khả năng lưỡng bại câu thương. Đó chính là nguyên nhân vì sao vừa rồi ta thả hắn đi, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta để Bạch Khởi đi nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Ngươi cứ làm tốt chuyện ta giao phó là được rồi, ta tin là Bạch Khởi tạm thời chưa dám trêu chọc chúng ta đâu, còn về chuyện sau này ngươi không cần phải lo lắng. Ta đương nhiên có cách đối phó với Bạch Khởi, cái này không phải vấn đề ngươi cần quan tâm.
Chiến Thần Vô Song rộng lượng phất tay, sau đó lạnh lùng nói, giữa lúc nói đưa ánh mắt lạnh léo, oán độc nhìn về phía xa xa, cũng không biết bây giờ vị Chiến Thần Điện Hạ này rút cục đang suy nghĩ những gì, nhưng có một chuyện có thể chắc chắn chính là Chiến Thần Vô Song e là còn có cách gì khác, có con bài chưa lật để sau này lấy ra đối phó với Bạch Khởi.
Hơn nữa thẳng thắn mà nói kẻ tên là Bạch Khởi đang ở trước mặt khiến cho Chiến Thần Vô Song cảm thấy có chút áp lực, có cảm giác sợ hãi cái chết. Hắn không phải là kẻ ngốc, thân là Chiến Thần, hắn đã đối mặt với vô số lần chiến đấu nhưng những người thật sự có thể uy hiếp được tính mạng của hắn cũng chỉ có mấy người, và Bạch Khởi rõ ràng là một trong số đó.
Từ không đến có, hắn đã trải qua thời gian mười vạn năm, mười vạn năm mới đạt đến được cảnh giới như bây giờ. Mặc dù sau này hắn không hề tiến thêm bước nào, nhưng hắn đã không còn theo đuổi cái gọi là cảnh giới Chí Cao Thần hư vô, mờ mịt. Dù sao cảnh giới đó, không phải chỉ cần người có thực lực, có sự kiên nhẫn là có thể đạt được, mà còn phải có may mắn. Có lúc không có đủ may mắn cũng không còn cách nào, hắn đã không còn là kẻ mạnh không ngừng khiêu chiến trước đây để âm mưu thăng cấp Chiến Thần của mình. Hắn đã thay đổi, hắn đã trở nên quý trọng sinh mạng của bản thân mình, trở nên quý trọng thành quả của mình. Hắn đã không còn là Chiến Thần dũng cảm, cái gì cũng không sợ trước đây nữa. Sống càng lâu khiến hắn càng sợ chết, hắn sợ chết vì vậy hắn đã mặc kệ đối mặt, đối mặt với cuộc chiến đấu có thể chết, hắn thật sự có chút khiếp đảm.
Quang Minh Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc đứng bên cạnh vẻ mặt mê man nhìn Bạch Khởi và Chiến Thần Vô Song đang ở trước mặt. Mặc dù hắn cũng muốn xen vào, muốn nói một hai câu gì đấy khiến Bạch Khởi phải chết nhưng hắn không dám nói. Dù sao cuộc chiến đấu của hai người đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Cuộc giao đấu của hai kẻ mạnh tuyệt thế không cho phép người nào có thực lực yếu hơn xen mồm vào. Điều này hắn biết rất rõ, cũng giống như cuộc chiến đấu giữa hắn và Hắc Ám Giáo Hoàng từ ban đầu đã không cho phép người khác xen vào. Những kẻ có thực lực không đồng đẳng, thậm chí ngay cả tư cách để nói cũng không có.
Mặc dù biết rất rõ điều đó, nhưng vì sự cừu hận với Bạch Khởi, vì Bạch Khởi đã dành cho Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc sự sỉ nhục lớn lao, khiến hắn có chút điên cuồng. Não bộ cũng trở nên không tỉnh táo, nhìn thấy Bạch Khởi nở nụ cười trên mặt, không biết tại sao Giáo Hoàng lại nổi điên lên, não bộ cũng có chút choáng váng, tự nhiên hét vang lên:
- Chiến Thần Bệ Hạ, sao ngài còn chưa động thủ? Tên ấy chính là kẻ dị giáo, ngài mau giết chết hắn đi!
Lời nói này phát ra Bạch Khởi không có phản ứng gì, ngược lại Chiến Thần Vô Song lại biến đổi sắc mặt, hung dữ quét ánh mắt về phía Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc. Trong nháy mắt toàn thân của Giáo Hoàng đã bị đánh bật ra xa mấy trăm mét, sau đó rơi xuống đất, tạo ra một lỗ thủng trên mặt đất. Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc sau khi liên tiếp ói ra mấy ngụm máu mới ổn định lại được cơ thể, kinh hãi nhìn Chiến Thần Vô Song. Lúc này mới nghe Chiến Thần Vô Song hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Ta phải làm gì không đến lượt ngươi xen mồm vào, thứ hèn mọn nhà ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người đại diện trên nhân gian của Quang Minh Thần thì có thể sai khiến ta. Đừng nói là ngươi, mà ngay cả Quang Minh Thần cũng không dám nói với ta như vậy, vậy mà ngươi lại định làm gì chứ? Tốt nhất là câm mồm lại cho ta, lần này ta chỉ dạy ngươi một bài học, lần sau ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
Lời này vừa thốt ra, Giáo Hoàng lập tức ngậm miệng không dám nói thêm nửa câu. Từ lâu đã nghe nói Chiến Thần Vô Song tính tình tàn bạo, không gì có thể sánh được, ban đầu hắn còn không tin lắm nhưng bây giờ sau khi tự mình trải qua thì hắn đã tin. Hắn biết nếu mình thật sự dám nói nữa thì bản thân nhất định sẽ chết, vì vậy hắn không dám nói thêm gì.
Sau khi giải quyết xong Quang Minh Giáo Hoàng, Chiến Thần Vô Song đứng trên không trung, lẳng lặng đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi, quan sát Bạch Khởi từ trên xuống dưới một hồi lâu. Áo giáp kim sắc dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra ánh sáng sáng lạn, trường thương nắm chặt trong tay ngược lại không có bất cứ động thủ nào, một hồi lâu Chiến Thần Vô Song mới từ từ mở miệng nói:
- Nhân loại kia, ta không thể không nói ngươi rất mạnh, rất lợi hại, mới hai mươi tuổi mà đã có thể đạt đến cảnh giới này, tuyệt đối là đã hơn ta. Phải biết rằng theo những gì Giáo Hoàng nói về thế giới nhân loại, ngươi chỉ là một con người bình thường, mặc dù ngươi có dòng máu của Hắc Ám Thiên Sứ, nhưng ngươi vẫn là một người bình thường. Huyết thống của Hắc Ám Thiên Sứ mặc dù không phải là huyết thống cao cấp lắm, nhưng ngươi lại có thể đạt được sự tu luyện như vậy trong hai mươi năm, có thể đối kháng với ta, không thể không nói ngươi thật sự khiến ngươi ta bội phục. Bây giờ ta đã không còn dám chắc là có thể giết chết được ngươi.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Bạch Khởi từ chối cho ý kiến mà chỉ nói như vậy. Hắn đã ít nhiều nhìn ra được, tên nam nhân tóc vàng, đồng tử màu vàng, mặc áo giáp vàng, cầm trường thương màu vàng đã không muốn tranh đấu với mình, nhưng hắn không dám khẳng định chắc chắn cho nên mới nói như vậy.
Đương nhiên từ lời nói của Bạch Khởi cũng không khó nhìn ra Bạch Khởi cũng không muốn tiếp tục đánh nữa, thực lực của hai người xấp xỉ nhau, thật sự nếu phải đánh nhất định sẽ dẫn đến cục diện cả hai bên đều bị thương. Kết quả như vậy bất luận là đối với Bạch Khởi hay là đối với Chiến Thần Vô Song mà nói đều không phải là kết quả mà bọn họ muốn có.
Thấy Bạch Khởi chuyền lại quả bóng cho mình, sắc mặt của Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút khó coi. Thân là Chủ Thần kêu hắn chủ động cầu hòa có chút khó coi cho hắn. Vừa rồi hắn nói như vậy thật sự chính là muốn nói với Bạch Khởi, kêu Bạch Khởi chủ động một chút, kêu Bạch Khởi cầu hòa với mình, bản thân cũng sẽ thuận thế mượn cớ đem chuyện này của hai người giải quyết hòa bình, nhưng khổ nỗi là Bạch Khởi lại không chủ động nhận lỗi với mình, chủ động cầu hòa. Điều này khiến Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút xấu hổ.
Nhưng Bạch Khởi không nói câu đó hắn cũng không thể động thủ thật sự với Bạch Khởi, làm như vậy thật sự không đáng. Kết quả là do dự một lát, sau khi sắc diện thay đổi mấy lần, Chiến Thần Vô Song cuối cùng bất đắc dĩ bị ép phải mở miệng nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi cũng không đánh thắng ta, mà ta muốn đánh thắng ngươi cũng rất khó khăn, kết quả cuối cùng rất có khả năng là cả hai bên đều bị thương tổn, nếu như vậy đối với ta và ngươi đều không có ích lợi gì cả. Ta vốn là người không thích những chuyện bất lợi, cho nên trận chiến đấu này chúng ta hãy ngừng tay đi thế nào hả?
- Được, đương nhiên là được, giữa chúng ta căn bản không có thù oán gì, không đáng để liều mạng. Huống hồ thực lực của ta và ngươi tương đương nhau, nếu thật sự phải động thủ thì không có ai có kết quả tốt cả, chi bằng như vậy đi, đối với ai cũng có lợi.
Người ta đã chủ động cầu hòa, Bạch Khởi đương nhiên cũng không có lý do truy đuổi cướp mạng vị Chiến Thần Vô Song này đến cùng, thuận theo lời của Chiến Thần Vô Song tiếp tục nói như vậy.
Khi Chiến Thần Vô Song còn định nói gì đó, Bạch Khởi đã giơ tay nói:
- Nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi trước đây.
Nói xong không để đối phương có cơ hội nói gì nữa, xoay người rời khỏi nơi đó. Bạch Khởi vốn đã quyết định sẽ quay về trong nước trước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không làm như vậy, mà đưa ánh mắt nhìn về hướng chiến trường Thiên Long ở phía xa. Khoảng cách giữa hai nơi gần như bằng nhau, nhưng Bạch Khởi đã chọn đến chiến trường Thiên Long, vì trong nước trước mắt chưa có chuyện gì, hắn quay về cũng chẳng có gì để làm, chi bằng đi tới chiến trường Thiên Long giải quyết vấn đề ở đó thì tốt hơn. Phải biết rằng chiến tranh ở chiến trường Thiên Long đã kéo dài nửa năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, thật là hao tổn tâm sức. Người Thiên Long chống lại quá mức ngoan cường, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm Thiên Long đã trưng dụng ngàn vạn binh mã, binh mã tam quốc chém giết binh mã Thiên Long tám trăm vạn thì tự họ cũng tổn thất ngàn vạn. Ví dụ như bây giờ binh mã của Thiên Long là tám trăm vạn, binh mã của tam quốc hơn ngàn vạn, ở Bất Diệt Hoàng Triều còn có hơn bốn mươi vạn nữa, trong sự tổn thất của Quân đoàn hơn ngàn vạn thì Bất Diệt Hoàng Triều cũng chiếm hơn hai trăm vạn rồi, mặc dù không nhiều, nhưng Bạch Khởi không thể cứ để tiếp tục giằng co như vậy.
Mục tiêu của Bạch Khởi không đơn thuần chỉ là một Thiên Long nhỏ bé mà là toàn bộ đông Đại Lục, toàn bộ thế giới, cho nên Bạch Khởi không thể đem binh mã trói chân ở Thiên Long, để họ không ngừng bị tiêu hao ở đây. Điều này không phù hợp với lợi ích của Bạch Khởi vì vậy Bạch Khởi quyết định tự mình đi đến đó một chuyến, giải quyết triệt để Đế Quốc Thiên Long, thuận thế sẽ chiếm đoạt luôn Đế Quốc Đức Lan, sáp nhập Đế Quốc Băng Tuyết, đem toàn bộ các tiểu quốc xung quanh và toàn bộ Đông Đại Lục nhét vào trong túi mình.
Chuyện này vốn cần phải có một khoảng thời gian tối thiểu nhất cũng phải tốn mười năm, thậm chí là lâu hơn. Bạch Khởi trước đó cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hắn có đủ nhẫn nại để hoàn thành chuyện này, trước đó bất luận là Hắc Ám Thần Điện hay là Quang Minh Thần Điện, mặc dù thực lực hùng hậu nhưng cũng không thể nào uy hiếp được Bạch Khởi, Bạch Khởi cũng không quan tâm. Nhưng đến bây giờ khi Chiến Thần Vô Song xuất hiện khiến Bạch Khởi có chút cảm giác lo lắng, thực lực của hai người tương đương nhau, Chiến Thần Vô Song lại có sức chiến đấu hùng hậu đáng kinh ngạc, nếu cộng thêm Quang Minh Đế Quốc và Quang Minh Giáo Đình và Tây phương Đại Lục, như vậy khi hai bên đụng độ thì người chịu thiệt vẫn là Bạch Khởi.
Dù sao sức mạnh của Giáo Đình và Quang Minh Đế Quốc cũng đã cách xa Bất Diệt Hoàng Triều, còn có các đại quốc gia của Tây phương Đại Lục gia tăng thêm sức mạnh, Bất Diệt Hoàng Triều tuyệt đối không thể phản kháng được. Trước đó bọn họ bị Bạch Khởi trấn áp không phải vì bọn họ không mạnh mà là vì bọn họ không có cường giả có thể đối kháng với Bạch Khởi, nhưng với sự xuất hiện của Chiến Thần Vô Song đã khiến bọn họ có được một cường giả như vậy. Về mặt ý nghĩa mà nói, Trung Tâm Đại Lục và Tây phương Đại Lục đã nằm ở ưu thế tuyệt đối, Chiến Thần Vô Song chỉ cần quay về tập hợp lực lượng quay đầu đối phó với Bạch Khởi thì thủ hạ của Bạch Khởi sợ là không đấu được. Vì vậy Bạch Khởi có chút lo lắng, hắn hy vọng có thể mau chóng giải quyết vấn đề của Thiên Long, giải quyết Thiên Long sẽ tạo thế để chiếm đoạt toàn bộ Đông Phương Đại Lục, như vậy mới có thể đối kháng được với Chiến Thần Vô Song, đối kháng với những thế lực khác, như vậy mới có thể hoàn thành giấc mơ của Bạch Khởi.
Sức thu hút của Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể đối với Bạch Khởi thật sự là rất lớn, hắn không thể không nỗ lực một chút, hắn không thể không thống nhất toàn bộ Đại Lục, vì có làm như vậy mới có thể đạt được Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, như vậy Bạch Khởi càng cần phải nỗ lực gấp mấy lần, chuyện này trước đây vốn đã có thể định đoạt rồi. Bạch Khởi có ưu thế tuyệt đối và sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng để thống nhất toàn bộ Đại Lục, nhưng bây giờ không còn như vậy. Bây giờ Chiến Thần Vô Song lại trở thành vật cản của Bạch Khởi, hắn khiến Bạch Khởi không thể không lo lắng, cũng không dám lơi là chút nào, vì chỉ cần lơi là một chút cũng có thể tạo thành thất bại sau này. Đây là tình huống Bạch Khởi không cho phép xảy ra.
o0o
Bạch Khởi rời đi rồi, Chiến Thần Vô Song vẫn chưa bỏ đi, nhìn về hướng Bạch Khởi rời đi, trên vẻ mặt của Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút lo lắng, vẻ mặt trở nên rất khó coi, đứng trên cao thì thào nói:
- Nhân loại hèn mọn, ngươi lại khiến cho Chiến Thần vĩ đại như ta phải cầu hòa ngươi, đúng là sỉ nhục, vô cùng sỉ nhục, là sự khiêu khích với Chư Thần. Chuyện này ta sẽ ghi nhớ, đáng chết. Nếu không phải vì ta không muốn phá vỡ phong ấn Quang Minh đáng chết để người khác tỉnh lại thì bây giờ ngươi đã chết rồi. Đồ con kiến nhỏ bé như ngươi mặc dù có sức mạnh có thể đối kháng với ta, nhưng ngươi lại không có bản lĩnh chống lại các Chư Thần. Nhưng ta không muốn những người đó sống lại chĩa mũi nhọn vào ta, cho nên ngươi cứ đợi đi, ta nhất định sẽ phá vỡ phong ấn, cam tâm nhìn những người khác cũng nhau thắt cổ ngươi.
Sau khi nói xong, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi trở lại bình thường, sau đó lại quay lại biểu hiện lạnh lùng, cao ngạo như trước, xoay người biến mất trong không trung, một giây sau đã đến trước mặt Giáo Hoàng, kéo đối phương từ dưới đất lên, nhìn liếc qua Giáo Hoàng đang ở trước mặt, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự yếu như vậy sao? Mới chỉ một lát mà ngươi đã trở thành bộ dạng thế này, thật là mất mặt.
Đối với những lời này Giáo Hoàng chỉ cười đau khổ, hắn thật sự yếu như vậy sao? Có lẽ, đối với những người như Chiến Thần Vô Song và Bạch Khởi mà nói hắn thật sự yếu không tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả một đòn công kích cũng không đỡ được, nhưng đối với Đại Lục mà nói hắn tuyệt đối là một cường giả tuyệt thế. Trên thế giới này chỉ có thể có ba người đánh thắng hắn là Bạch Khởi, Chiến Thần Vô Song và Độc Cô Cầu Bại của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc, những kẻ khác tuyệt đối không thể nào đánh thắng hắn. Hắn rất mạnh, đặc biệt là sau cái chết của Hắc Ám Giáo Hoàng.
Nếu như lời này là do người khác nói ra thì Giáo Hoàng sẽ không do dự mà giết chết hắn, nhưng lời này lại do Chiến Thần Vô Song nói ra, Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc thật sự không còn lời nào để nói, vì đối với Chiến Thần Vô Song mà nói, tình hình thật sự là như vậy.
Đối với biểu hiện của Giáo Hoàng, Chiến Thần Vô Song chỉ nhìn thoáng qua một cách miệt thị rồi nói:
- Được rồi, ngươi yếu thì cũng đã yếu rồi, dù sao ngươi cũng không thể giúp ta đối phó với Bạch Khởi, đối phó với nhân loại nhỏ bé là đủ rồi. Ta quyết định đem Quang Minh Giáo Đình đổi thành Chiến Thần Điện, đem Quang Minh Thánh Vực đổi thành Chiến Thần Thánh Vực, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Ý kiến? Đương nhiên là có rồi, Quang Minh Giáo Đình là do hắn khổ tâm kinh qua mấy vạn năm mới hình thành được, mới đem thế lực của Quang Minh Giáo Đình trải rộng khắp cả thế giới. Chiến Thần Vô Song chỉ dùng một câu nói đã cướp đi Quang Minh Giáo Đình, khiến hắn thay đổi địa vị, sao hắn có thể đồng ý được chứ? Nhưng không còn cách nào khác, tình thế thuộc về kẻ mạnh, hắn biết nếu mình chỉ cần nói thêm một từ thì chỉ một giây sau, vị Chiến Thần tàn bạo này sẽ bóp nát đầu hắn, sau đó tung hoành toàn bộ Giáo Đình, đến lúc đó bản thân chết rồi, thì còn có thể thay đổi được chuyện gì nữa. Cuộc mua bán mất mát như vậy, Giáo Hoàng đương nhiên sẽ không làm, vì vậy Giáo Hoàng chỉ cười đau khổ, bất đắc dĩ gật gật đầu, rút cục cũng phải đồng ý chuyện này.
- Ồ, ngươi cũng thông minh đấy, nhưng ngoài ra ta cần ngươi tập trung sức mạnh của Đại Lục. Không phải ngươi nói thế lực của Bạch Khởi nằm ở phương Đông sao? Vậy thì ta cần ngươi tập trung toàn bộ lực lượng của Tây phương Đại Lục và Trung Tâm Đại Lục để đối phó với Bạch Khởi, điều này đối với ngươi không có vấn đề gì chứ? Đương nhiên ngươi cứ yên tâm, phàm là kẻ nào dám ngăn cản ngươi, ta sẽ tiêu diệt hắn, về điều này thì ngươi không cần phải lo lắng.
Chiến Thần Vô Song đưa ra yêu cầu thứ hai của mình, nhưng sợ là Quang Minh Giáo Hoàng cũng không cách nào tiếp nhận được yêu cầu này của hắn. Dù cho Quang Minh Giáo Hoàng một liều thuốc an thần, dù cho có Chiến Thần Vô Song ra tay, nhưng tất cả đều dễ như trở bàn tay. Trên thế giới này ngoại trừ Bạch Khởi ra hắn tin là không có ai có thể đối kháng được với Chiến Thần Vô Song.
- Chuyện này ta biết rồi, ta có thể làm, nhưng vẫn còn có một chút bất an, hơn nữa ta sợ.
Quang Minh Giáo Hoàng cẩn thận nói, trước đó hắn đã phải chịu một đòn, đương nhiên không hồ đồ nói linh tinh, khi nói lộ rõ vẻ cẩn thận lạ thường. Dù sao tính khí của vị Chiến Thần Điện Hạ này cũng không thể nói là tốt, lúc nào cũng có thể nổi điên lên với mình.
- Sợ cái gì?
Chiến Thần Vô Song cau mày lộ vẻ bất mãn hỏi.
- Ngạch, ta sợ Bạch Khởi bất mãn, đối phó với chúng ta, nếu như vậy chúng ta phải làm thế nào?
Giáo Hoàng cẩn thận nói, đương nhiên khi hắn nói ra, trong lòng rút cục đang nghĩ những gì thì mọi người cũng tự đoán được, cũng không biết hắn thật sự lo lắng vấn đề này hay là một cách biến tướng để Chiến Thần đi tiêu diệt Bạch Khởi.
Nghe xong cái tên Bạch Khởi, vẻ mặt của Chiến Thần Vô Song ít nhiều có chút không tự nhiên. Sau khi nhìn qua Giáo Hoàng đang ở trước mặt một chút để xác định chắc chắn trong nhãn thần của hắn không có ý tứ trào phúng mình, Chiến Thần Vô Song mới chậm rãi mở miệng nói với vẻ mặt có chút hung ác:
- Có phải ngươi có chút bất mãn với chuyện vừa rồi ta thả hắn đi?
- Không, không có, tuyệt đối không có, Chiến Thần Điện Hạ ngài nhất định phải tin tôi.
Toàn thân của Quang Minh Giáo Hoàng bị chấn động vội vàng cao giọng nói, hắn sợ thật sợ, hắn sợ vị Chiến Thần này cho rằng mình có gì bất mãn sẽ trực tiếp tiêu diệt mình, như vậy thì thật là oan uổng quá.
- Không có gì, ngươi bất mãn cũng là chuyện bình thường thôi, ta không thể không thừa nhận Bạch Khởi rất lợi hại, hắn còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh tương đương với ta, ta muốn giết chết hắn thật sự là có chút khó khăn, thậm chí rất có khả năng lưỡng bại câu thương. Đó chính là nguyên nhân vì sao vừa rồi ta thả hắn đi, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta để Bạch Khởi đi nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Ngươi cứ làm tốt chuyện ta giao phó là được rồi, ta tin là Bạch Khởi tạm thời chưa dám trêu chọc chúng ta đâu, còn về chuyện sau này ngươi không cần phải lo lắng. Ta đương nhiên có cách đối phó với Bạch Khởi, cái này không phải vấn đề ngươi cần quan tâm.
Chiến Thần Vô Song rộng lượng phất tay, sau đó lạnh lùng nói, giữa lúc nói đưa ánh mắt lạnh léo, oán độc nhìn về phía xa xa, cũng không biết bây giờ vị Chiến Thần Điện Hạ này rút cục đang suy nghĩ những gì, nhưng có một chuyện có thể chắc chắn chính là Chiến Thần Vô Song e là còn có cách gì khác, có con bài chưa lật để sau này lấy ra đối phó với Bạch Khởi.
Bình luận facebook