• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cửu U Long Giới (1 Viewer)

  • Chương 67

Ngày hôm sau Bạch Khởi đem theo Áo Ba Mã và Khiếu Thiên, đi theo Tác Luân cùng năm mươi thân binh toàn thân vũ trang cùng nhau hướng về phía Mai Côi thành của vương đô Ba Phạt Lợi Á xa ngàn dặm mà đi.


Cả đường đi không nói một câu, mọi người vội vàng chạy cho kịp, còn hai người Bạch Khởi và A Bố lại chìm trong sự lắc lư của khoái mã, một ngày vẫn chưa thích ứng được, cả người sắp rụng rời rồi mới dần dần ổn định được và tốt trở lại, nhưng lúc này đã sắp tối rồi.


“Tác Luân, trời sắp tối rồi, chúng ta hãy tìm nơi nào đó để nghỉ một chút.” Bạch Khởi đang ngồi trên ngựa sắc mặt tái nhợt hướng về phía Tác Luân đang dẫn đầu đội ngũ nói, thời gian gấp gáp không cho phép bọn họ dừng lại lâu, xe ngựa mặc dù thoải mái nhưng lại làm lỡ thời gian, vì vậy Bạch Khởi mới đành phải từ bỏ việc ngồi xe ngựa, nếu không Bạch Khởi thề có đánh chết cũng không cưỡi ngựa, xét cho cùng cái đồ này có phải cho người cưỡi không cũng khó mà biết được.


Liếc nhìn bầu trời âm u, Tác Luân dừng lại, nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừm, thôi được, vậy chúng ta nghỉ một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ đi tiếp…… hy vọng thiếu gia có thể hiểu, tuy cách ngày quan lễ quý tộc vẫn còn một tháng, nhưng bá tước đại nhân yêu cầu chúng ta đến trước nửa tháng, dù sao cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý một chút, vì vậy chúng ta đành phải tăng nhanh tốc độ, quãng đường này phải để người chịu khổ rồi.”


“Không có gì, có điều……cưỡi ngựa thật không dễ chịu, bây giờ điều ta muốn nhất chính là tìm một nơi yên ổn để ngủ một giấc, sau đó ăn no một bữa là đã hài lòng rồi.” Bạch Khởi gượng cười một tiếng rồi nói, thầm nghĩ trong lòng về sự sáng suốt của mình, may mà trước khi sắp đi đã đem bộ hàn thiết của mình xếp lại, đóng gói sai người đưa đến vương đô, nếu không sẽ phải mặc cái thứ quỷ quái đó, đừng nói con ngựa này có thể chịu được hay không, bản thân chắc chắn đã chịu không nổi rồi.


“Được…… đã như vậy thì trước mặt mười dặm có một quán trọ cho khách du lịch, chúng ta hãy nghỉ ở đó.” Nghe xong, Tác Luân gật đầu nói, nói xong liền thúc ngựa dẫn Bạch Khởi cùng đoàn người ngựa đi về phía trước.


Sau khoảng mười phút, một quán rượu ba tầng bên đường lớn xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, quán rượu này lộ ra vẻ cũ kĩ, những tấm gỗ đó đều đã ố vàng, trên nóc nhà có một lớp bụi dày đặc, xem ra đã nhiều năm rồi, trước cửa quán rượu treo một chiếc đèn lồng đỏ rất to, phía trên viết một hàng chữ: “Hữu gian khách sạn” (khách sạn bình dân)


Nhìn thấy hàng chữ này Bạch Khởi bất giác cười, cái tên này thật sự rất đặc biệt, nhưng Bạch Khởi cũng không nghĩ nhiều liền theo bọn Tác Luân xuống ngựa, đoàn người khí thế hung hãn đi vào trong ‘Hữu gian khách sạn”.


“Quý khách…… mời vào trong, mời vào trong…… người đâu, giúp khách dắt ngựa, dẫn đến sân sau.” Ông chủ từ xa đã nhìn thấy đoàn người của Bạch Khởi, lập tức tươi cười chạy đến, những thớ thịt trên mặt không ngừng rung lên theo từng cử động, ánh mắt rất phù hợp với thần thái của một thương nhân.


Trong lúc nói, có bảy tám tiểu nhị chạy ra, thân thủ nhanh nhẹn chạy tới đoàn người ngựa bên này, nói xong liền giúp đội thân binh dẫn ngựa nhưng đã bị Tác Luân chặn lại, lạnh lùng nhìn người đó, Tác Luân điềm đạm nói: “Không cần, chúng ta có thể tự xử lý……”


Nói xong quay người về phía thuộc hạ đứng bên quát: “Ở lại năm người trông giữ ngựa, hai mươi người ở lại sau khi ăn cơm tối đứng gác đêm, những người còn lại hôm nay nghỉ ngơi một chút ngày mai đến phiên trực.”


“Tuân lệnh.” Sau một tiếng hô to, tất cả mọi người lần lượt bắt đầu hành động một cách nhanh nhẹn và linh hoạt, không để bọn người kia có cơ hội nhúng tay, năm mươi người động tác rất nghiêm chỉnh, phân công rõ ràng, không ai là không biểu hiện ra tố chất ưu tú của mình, xem ra những người này từng là những quân nhân ưu tú nhất.


Sau khi nhìn thấy những binh sĩ đó nghiêm chỉnh bắt đầu hành động, Tác Luân bên này mới đi về phía Bạch Khởi, khom người nói: “Thiếu gia, chúng tôi đã vừa thương lượng với ông chủ ở đây, đêm nay ngài ngủ ở phòng bên cạnh tôi.”


Tuy rằng không biết tại sao Tác Luân lại có yêu cầu như vậy nhưng Bạch Khởi vẫn gật đầu đồng ý, bởi vì hắn biết Tác Luân đã làm như vậy tất nhiên có lý do của ông ta.


Sau khi nói xong đoàn người vủa Bạch Khởi liền đi vào trong quán rượu, khi vào trong quán rượu thì Bạch Khởi mới phát hiện ra quán rượu này tuy không nhỏ nhưng khách lại không nhiều, trong đại sảnh lớn như vậy có thể chứa được trăm người, hôm nay lại chỉ có khoảng hai mươi người ngồi đây, hơn nữa nhìn khí thế và trang phục của họ xem ra đều là những tên dong binh dạo chơi khắp nơi trên đại lục.


Có điều Bạch Khởi cũng không nghĩ nhiều, cùng với Tác Luân và mọi người ăn bữa tối, sau đó đi vào phòng, hắn ta chuẩn bị tắm sau đó nghỉ ngơi một chút…..


Sau khi A Bố mang nước nóng tới, đổ đầy cho Bạch Khởi, Bạch Khởi liền bước vào trong chậu gỗ hình tròn, rồi nằm trong đó, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, nước ấm xung quanh làm ướt da thịt khiến cho Bạch Khởi toàn thân gân cốt thông suốt, thoải mái không nói lên lời, bất giác Bạch Khởi nhắm hai mắt lại nằm nghỉ ngơi thoải mái trong chậu gỗ.


“Kẹt~”Một tiếng động trầm trầm của gỗ vang lên trong phòng Bạch Khởi, âm thanh phát ra từ trên nóc nhà, điều này khiến cho Bạch Khởi ngạc nhiên mở to mắt, liếc nhìn lên nóc nhà, không nói, cũng không làm gì, đưa tay lấy y phục trên giá gỗ bên cạnh, từ từ đứng ra khỏi chậu gỗ rồi khoác y phục lên người.


Khi Bạch Khởi mặc xong y phục, chỉ nghe thấy một tiếng “lách cách”, Cánh cửa sổ phía sau Bạch Khởi bỗng nhiên bị đánh vỡ, hai hắc y nhân một trước một sau từ ngoài xông vào, không một chút do dự, trên người phát ra đấu khí thổ đạm màu cam lao thẳng tới Bạch Khởi, lưỡi kiếm hướng thẳng vào tim Bạch Khởi.


Bạch Khởi không nói lời nào, liền sử dụng “ Đạp vân bộ” né qua một bên, sau đó “Liệt sơn quyền” từ trong tay đột nhiên phát ra, trực tiếp tấn công một tên hắc y nhân, “Bịch” một tiếng vang lên, tên hắc y nhân đó đã bị Bạch Khởi đánh văng ra xa mấy thước, đập mạnh lên tường, trên ngực lộ ra một lỗ thủng đầm đìa máu, toàn bộ trái tim của hắn đều bị đánh vỡ nát.


Còn tên hắc y nhân còn lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt lóe lên sự sợ hãi tột độ và không thể tin vào mắt mình, có điều lại không do dự, ánh mắt kiên quyết muốn liều chết, trực tiếp lao về phía Bạch Khởi……


Bạch Khởi cũng không do dự, trực tiếp nắm lấy tay đối phương, tuy đối phương động tác sắc bén nhưng dù sao cũng chỉ là một đấu sư, khoảng cách kém hơn so với Bạch Khởi rất nhiều, Bạch Khởi dễ dàng nắm chặt tay kiếm của đối phương, nắm lấy áo đối phương, không may xé rách áo hắn, một sơ đồ hình kiếm thuẫn xuất hiện trước mặt Bạch Khởi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom