Marvellous
Moderator
-
Chương-50
Chương 50
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nam tử bạch y có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, lãng mục sơ mi, cốt cách thanh tú, tiêu diêu giống như tiên nhân, phiêu dật xuất trần không diễn tả thành lời. Nhìn gần lại thấy hắn có một đôi mắt phượng xinh đẹp, đáy mắt lại như một cái u tuyền, che giấu vẻ lạnh lùng không dễ phát hiện, khiến người ta không sinh ra nổi một tia bất kính.
Nam tử bạch y vẫy tay một cái liền triệt tiêu màn chắn, sau đó vội vàng đánh giá Tố Dĩ từ trên xuống dưới, thấy nàng không bị thương tích gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, hắn cũng mới phát hiện, ánh mắt Tố Dĩ nhìn hắn rất kỳ quái.
“Tố Dĩ, ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi là ai?”
Mộc Phong quá sợ hãi, liền đưa tay đặt lên mạch môn của Tố Dĩ:
“Ta là sư huynh của ngươi! Sao ngươi càng ngày càng choáng váng thế này?”
Hắn mới ở trên núi bế quan một đoạn thời gian, lúc đi ra lại phát hiện cả sư phụ cùng sư muội đều mất tích, làm hắn gấp đến độ luống cuống tay chân, thật vất vả tìm đến sư muội, như thế nào liền giống như thay đổi một người?
Tố Dĩ không giãy ra tay hắn, nàng từ hắn trên người hắn cảm giác được hơi thở quen thuộc, nhiều ngày bôn ba mệt mỏi, tựa hồ sau sự xuất hiện của hắn đều hóa thành hư không, toàn thân thả lỏng:
“Ta hình như mất trí nhớ.”
Mộc Phong nhất thời cảm thấy cả hai chân mình đều nhuyễn. Hắn còn định tìm được sư muội rồi sẽ nghỉ ngơi cho đàng hoàng, hưởng thụ những ngày nhàn rỗi hiếm có, nhưng vừa nãy ngẫu nhiên bói toán một chút liền phát hiện sư muội ngốc không biết trêu chọc đến người nào, mệnh cách vốn đang yên bình lại trở nên cực kỳ hung hiểm. Tuy rằng bản sự của sư muội kém hơn so với hắn một chút, nhưng tự bảo vệ mình vẫn là dư dả.
Còn chuyện mất trí nhớ này làm sao bây giờ? Hắn không muốn làm bảo mẫu đâu a?
Đây nhất định là trời cao muốn khảo nghiệm hắn.
Không được, hắn cần phải bói toán một chút, rốt cuộc là ai hãm hại sư muội của hắn. Dám chọc đến người của Nam Tuyết Sơn, quả thực ngại mệnh quá dài! Bất quá, trước đó, có nên giúp Tố Dĩ khôi phục thần trí cùng võ công hay không?
Mang theo một sư muội ngu như vậy ra ngoài, thật sự rất ảnh hưởng đến thần thái phong lưu phóng khoáng của hắn, aiz~!
******
Nửa năm sau.
Vùng phụ cận Nam Tuyết Sơn có một thị trấn nhỏ không biết tên, nhưng mỗi ngày đều thập phần náo nhiệt. Bởi nơi này chính là con đường huyết mạch thông thương đến kinh thành, cho nên từ động thái trong cung, cho tới những sự tình nhỏ nhặt trong dân chúng, đều có thể nghe được rõ ràng.
Đang buổi trưa, đường phố có hơi vắng vẻ. Người qua đường đều tụ lại trong khách điếm hoặc tửu lâu nghỉ ngơi.
Tại một khách điếm nhỏ, không ít người đang thúc giục một nam tử kể ra đại sự gần đây nhất.
“Tiểu Nhị, cho một bình trà......Này, ngươi biết Mị Phi không?”
Mọi người đều lộ ra biểu tình “ngươi đừng xem ta là kẻ ngốc” nhìn hắn. Trong đó, một thiếu niên trẻ tuổi còn kích động đến đỏ bừng hai má:
“Mị Phi thì ai chẳng biết, đệ nhất sủng phi của đương triều, dung mạo thiên tiên, kinh tài tuyệt diễm!”
Mấy tháng trước, hoàng đế cải trang vi hành, ở đầu đường ngẫu nhiên gặp được Mị Phi, bị một khúc ca của nàng làm kinh diễm, liền phái người thúc ngựa suốt đêm đem nàng đưa vào cung, hàng đêm đều lật thẻ bài thị tẩm, cuồn cuộn sủng ái. Mị Phi chỉ dùng thời gian nửa năm đã an vị đến chức quý phi, nổi bật đại thịnh, ngay cả hoàng hậu còn phải đối với nàng kính trọng vài phần. Thậm chí nghe nói, nếu nàng sinh được hoàng tử, hoàng đế sẽ phế đi thái tử đương nhiệm, lập con trai Mị Phi làm thái tử.
Những chuyện có liên quan đến vị đệ nhất sủng phi này, đều bị truyền bá cực kỳ ồn ào huyên náo, phiên bản gì cũng có, khiến cho mọi người đều đem chuyện về Mị Phi xem như truyện đồng thoại mà truyền miệng cho nhau, thật sự cực kỳ phấn khích.
“Có tin tức gì a? Chẳng lẽ Mị Phi lại viết ra tân khúc, hay là phát minh ra trò chơi thú vị gì đó?”
Mị Phi tài mạo song toàn, một khi nàng phát minh ra thứ gì, liền được vô số người tranh đoạt. Mà cách trang điểm hay ăn mặc của nàng, đều trở thành xu hướng cho các tiểu thư, khuê nữ trong kinh thành, khiến phần đông nữ tử tranh nhau bắt chước.
“Hắc hắc! Các ngươi hỏi ta là hỏi đúng rồi, người khác còn chưa biết chuyện này đâu!”
“Ai da, ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa, nhanh nói đi!”
Nam tử buông xuống chén trà, đảo mắt nhìn khắp chung quanh một vòng. Hắn cúi người, nhổm lên phía trước một chút, mới nhỏ giọng nói:
“Mị phi trúng tà.”
Mọi người nhất thời hít một ngụm lãnh khí:
“Cái gì!? Gạt người! Coi chừng bị chém đầu!”
“Suỵt!” Nam tử sốt ruột nói:
“Đây là ta liều mạng hỏi thăm được, đừng cho ai biết!”
Không muốn cho ai biết còn tại khách điếm nói? Mọi người cũng không để ý tới bộ dạng muốn làm ra vẻ thần bí của hắn, lập tức thúc giục hắn kể tiếp:
“Mới đầu Mị Phi chỉ là khẩu vị có hơi giảm sút, bệ hạ giận dữ trượng tễ vài ngự trù, cũng phái người tìm danh trù ở khắp các nơi đưa vào cung. Nhưng hiệu quả rất nhỏ, về sau Mị Phi lại bắt đầu mất ngủ đau đầu. Ngự y chỉ nói nàng là ưu tư quá mức, kê chút thuốc an thần. Bệ hạ mắt thấy nàng ngày càng tiều tụy, gấp đến độ đăng thông cáo tìm danh y, nhưng vẫn như cũ không hề có tin tức. Lúc này, bệ hạ mới nhớ tới quốc sư đại nhân pháp lực cao cường. Quả nhiên, hắn chỉ ở trong phòng Mị Phi có một khắc, bệnh của nàng thế mà lại tốt lên nhiều. Bệ hạ lúc ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội hỏi quốc sư: "Mị Phi đây là có chuyện gì?”
Cao triều thay nhau nổi lên, mọi người cơ hồ đều ngừng lại hô hấp, chuyên chú lắng nghe. Nam tử kia hơi thở dài, mới sâu xa nói:
“Quốc sư đại nhân nói, Mị Phi bị điềm xấu bò lên.”
Ngữ khí của nam tử thực âm trầm, làm mọi người sợ tới mức hít thêm vài ngụm lãnh khí.
“Về sau quốc sư cũng bệnh nặng, đóng cửa không ra.”
Nhắc tới quốc sư đại nhân, không ai có khả năng nói rõ được lai lịch của hắn, chỉ có thể dùng hai chữ “thần bí” để hình dung.
Không biết tính danh thật của hắn là gì, không biết tuổi, thậm chí không biết hắn từ đâu đến. Nửa năm trước, hoàng đế nhận được cấp báo, phía Nam chịu nạn hồng thủy, khắp nơi sinh linh đồ thán. Dân chúng bị vây khốn, không thể thoát ly hiểm cảnh. Hoàng đế kinh hãi, phái ra phần đông quan viên đến giải cứu dân chúng. Nhưng thiên tai cứ không ngừng ập đến, khó lòng ngăn cản. Mắt thấy hồng thủy sắp bao trùm thành trấn thứ hai, cho dù đã an bài dân chúng sơ tán tới địa phương an toàn, nhưng tổn thất cùng thương vong vẫn như cũ không thể dè chừng.
Hoàng đế không thể lại ngồi chờ tin tức. Hắn quyết định muốn đích thân đi về phía Nam!
Cho dù bách quan quỳ xuống đất khẩn cầu hoàng đế thu hồi quyết định đã ban, nhưng hoàng đế vẫn khư khư cố chấp. Cuối cùng, Ngự Lâm Quân mở đường, che chở cho hoàng đế một đường đi vào khu vực thiên tai.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh tượng đau thương trước mắt, vô cùng đau đớn, luôn hô to bản thân mình vô năng, không bảo hộ được dân chúng. Hắn quỳ xuống đất, hướng về phía trời cao dập đầu, khẩn cầu cho mọi trừng phạt đều chuyển đến trên người hắn. Lúc này, quan viên đột nhiên truyền đến tin tức tốt: "Hồng thủy đã ngừng!"
Hoàng đế mừng rỡ, vội vàng hỏi thăm tình huống, biết được thì ra là một nam tử đã vì dân chúng hy sinh bản thân! Hoàng đế nhanh chóng đến gặp nam tử nọ, mới chứng kiến giữa mưa rền gió dữ, một nam tử thanh y đứng sừng sững không ngã. Dáng người của hắn gầy yếu, nhưng gió bão có thổi thế nào cũng không thể làm hắn lui về sau nửa bước. Mà trước người hắn, hồng thủy mãnh liệt đều đình chỉ ở bên chân hắn, giống như e ngại nam tử này vậy, không lại tràn thêm một tấc.
Thấy thế, hoàng đế cảm động vạn phần, cảm thán:
“Người này rất có tài, trẫm nguyện lấy quốc sư chi vị, cung nghênh hắn tiến cung, hộ quốc gia ta mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an!”
Vì thế, nam tử thần bí kia liền trở thành quốc sư - một chức vụ mà trước nay vẫn xem như để trang trí trong triều đình.
Vậy quốc sư đại nhân có lợi hại đúng như người ta đồn đại hay không?
Nghe đồn bộ dạng của hắn cực kỳ tốt, đặc biệt là khí chất tựa thần tiên. Về phần bản sự hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh? Ai da, ngượng ngùng, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, quên mất xem xét việc này! Bất quá, người có một thân khí thế như vậy, tuyệt đối không đơn giản!
Nói xong chuyện quốc sư, lại quay về thực tế ở nơi này.
Trong góc khách điếm có ngồi một nam một nữ, vô luận bên kia có đàm luận kịch liệt cỡ nào, bọn họ cũng chỉ im lặng uống trà, không hề bị quấy nhiễu.
Nghe được tin quốc sư bệnh nặng, nam tử bạch y phất ra cây quạt trong tay, nhẹ nhàng lay động, cực kỳ phong lưu phóng khoáng nói:
“Sư muội, chúng ta có việc làm rồi.”
Nữ tử thanh y thản nhiên nhìn hắn một cái:
“Sư huynh, chỉ sợ ta sẽ không học được tài năng giả danh lừa bịp của ngươi.”
Nam tử bạch y nhẹ nhàng nở nụ cười, trên mặt lộ ra biểu tình bí hiểm:
“Sai, đây là bản lãnh thật sự của sư huynh. Ngươi chỉ cần đi theo vi huynh, không nói lời nào là được.”
Nữ tử thanh y chính là Tố Dĩ. Đối với lời nói của sư huynh, nàng từ chối cho ý kiến.
Sau khi xuống núi, một đường đi tới, sư huynh luôn lấy danh nghĩa “Nam Sơn thần côn” đến “chỉ điểm” mọi người thoát khỏi mê muội. Những người đó nghe được hắn nói cái gì mà nhà ngươi sắp gặp “huyết tinh tai ương”, “ấn đường biến thành màu đen” đều tức giận không thôi, nhưng vài ngày sau đều đến cảm tạ. Tố Dĩ đối với bản lãnh này của hắn thật sự không có cảm giác. Ngay cả địa điểm mục đích của bọn họ cũng là căn cứ theo hắn bói toán mà định đoạt. Chỉ cần bọn họ không phải qua đêm nơi đồng không mông quạnh, không bị lạc đường, Tố Dĩ đối với sự an bài của hắn cũng không có dị nghị gì.
“Sư huynh, ngươi còn biết chữa bệnh?”
“Chỉ cần là quái bệnh, liền không làm khó được sư huynh của ngươi.”
Mộc Phong sư huynh nếu đã là thần côn, kỹ năng cơ bản chính là bắt quỷ trừ tà. Mị Phi không phải trúng tà sao? Quốc sư xem ra cũng trêu chọc phải tiểu quỷ. Như vậy, Mộc Phong đại sư muốn tới thay trời hành đạo, vì dân trừ hại.
Xem ảnh 2
-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Mộc Phong sử dụng kỹ năng "Thần côn nhất chỉ", thu được mười đồng tiền cũ nát, một cục đá không có lực công kích, một con chim trĩ bị trụi lông, một hộp son dùng còn thừa, một đóa hoa cài đầu của bà mối, một miếng vải bó chân cũ kỹ hơn nửa năm không giặt, một cái yếm mà Mã quả phụ yêu thích nhất, một cái tiết khố của lão bản bán thịt heo......]
Tố Dĩ: "Sư huynh, mấy thứ ngươi mang về càng ngày càng kỳ quái."
Mộc Phong: "Trừ tiền ra, những thứ khác đều vứt đi. A, đây là cái gì?"
Hệ thống: [Mộc Phong nhặt được một khối "thi thể hư thối".]
Mộc Phong: "Hệ thống, mau tắt chức năng “tự động thu thập đồ vật” này đi cho ta!!"╰["□′]╯
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nam tử bạch y có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, lãng mục sơ mi, cốt cách thanh tú, tiêu diêu giống như tiên nhân, phiêu dật xuất trần không diễn tả thành lời. Nhìn gần lại thấy hắn có một đôi mắt phượng xinh đẹp, đáy mắt lại như một cái u tuyền, che giấu vẻ lạnh lùng không dễ phát hiện, khiến người ta không sinh ra nổi một tia bất kính.
Nam tử bạch y vẫy tay một cái liền triệt tiêu màn chắn, sau đó vội vàng đánh giá Tố Dĩ từ trên xuống dưới, thấy nàng không bị thương tích gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, hắn cũng mới phát hiện, ánh mắt Tố Dĩ nhìn hắn rất kỳ quái.
“Tố Dĩ, ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi là ai?”
Mộc Phong quá sợ hãi, liền đưa tay đặt lên mạch môn của Tố Dĩ:
“Ta là sư huynh của ngươi! Sao ngươi càng ngày càng choáng váng thế này?”
Hắn mới ở trên núi bế quan một đoạn thời gian, lúc đi ra lại phát hiện cả sư phụ cùng sư muội đều mất tích, làm hắn gấp đến độ luống cuống tay chân, thật vất vả tìm đến sư muội, như thế nào liền giống như thay đổi một người?
Tố Dĩ không giãy ra tay hắn, nàng từ hắn trên người hắn cảm giác được hơi thở quen thuộc, nhiều ngày bôn ba mệt mỏi, tựa hồ sau sự xuất hiện của hắn đều hóa thành hư không, toàn thân thả lỏng:
“Ta hình như mất trí nhớ.”
Mộc Phong nhất thời cảm thấy cả hai chân mình đều nhuyễn. Hắn còn định tìm được sư muội rồi sẽ nghỉ ngơi cho đàng hoàng, hưởng thụ những ngày nhàn rỗi hiếm có, nhưng vừa nãy ngẫu nhiên bói toán một chút liền phát hiện sư muội ngốc không biết trêu chọc đến người nào, mệnh cách vốn đang yên bình lại trở nên cực kỳ hung hiểm. Tuy rằng bản sự của sư muội kém hơn so với hắn một chút, nhưng tự bảo vệ mình vẫn là dư dả.
Còn chuyện mất trí nhớ này làm sao bây giờ? Hắn không muốn làm bảo mẫu đâu a?
Đây nhất định là trời cao muốn khảo nghiệm hắn.
Không được, hắn cần phải bói toán một chút, rốt cuộc là ai hãm hại sư muội của hắn. Dám chọc đến người của Nam Tuyết Sơn, quả thực ngại mệnh quá dài! Bất quá, trước đó, có nên giúp Tố Dĩ khôi phục thần trí cùng võ công hay không?
Mang theo một sư muội ngu như vậy ra ngoài, thật sự rất ảnh hưởng đến thần thái phong lưu phóng khoáng của hắn, aiz~!
******
Nửa năm sau.
Vùng phụ cận Nam Tuyết Sơn có một thị trấn nhỏ không biết tên, nhưng mỗi ngày đều thập phần náo nhiệt. Bởi nơi này chính là con đường huyết mạch thông thương đến kinh thành, cho nên từ động thái trong cung, cho tới những sự tình nhỏ nhặt trong dân chúng, đều có thể nghe được rõ ràng.
Đang buổi trưa, đường phố có hơi vắng vẻ. Người qua đường đều tụ lại trong khách điếm hoặc tửu lâu nghỉ ngơi.
Tại một khách điếm nhỏ, không ít người đang thúc giục một nam tử kể ra đại sự gần đây nhất.
“Tiểu Nhị, cho một bình trà......Này, ngươi biết Mị Phi không?”
Mọi người đều lộ ra biểu tình “ngươi đừng xem ta là kẻ ngốc” nhìn hắn. Trong đó, một thiếu niên trẻ tuổi còn kích động đến đỏ bừng hai má:
“Mị Phi thì ai chẳng biết, đệ nhất sủng phi của đương triều, dung mạo thiên tiên, kinh tài tuyệt diễm!”
Mấy tháng trước, hoàng đế cải trang vi hành, ở đầu đường ngẫu nhiên gặp được Mị Phi, bị một khúc ca của nàng làm kinh diễm, liền phái người thúc ngựa suốt đêm đem nàng đưa vào cung, hàng đêm đều lật thẻ bài thị tẩm, cuồn cuộn sủng ái. Mị Phi chỉ dùng thời gian nửa năm đã an vị đến chức quý phi, nổi bật đại thịnh, ngay cả hoàng hậu còn phải đối với nàng kính trọng vài phần. Thậm chí nghe nói, nếu nàng sinh được hoàng tử, hoàng đế sẽ phế đi thái tử đương nhiệm, lập con trai Mị Phi làm thái tử.
Những chuyện có liên quan đến vị đệ nhất sủng phi này, đều bị truyền bá cực kỳ ồn ào huyên náo, phiên bản gì cũng có, khiến cho mọi người đều đem chuyện về Mị Phi xem như truyện đồng thoại mà truyền miệng cho nhau, thật sự cực kỳ phấn khích.
“Có tin tức gì a? Chẳng lẽ Mị Phi lại viết ra tân khúc, hay là phát minh ra trò chơi thú vị gì đó?”
Mị Phi tài mạo song toàn, một khi nàng phát minh ra thứ gì, liền được vô số người tranh đoạt. Mà cách trang điểm hay ăn mặc của nàng, đều trở thành xu hướng cho các tiểu thư, khuê nữ trong kinh thành, khiến phần đông nữ tử tranh nhau bắt chước.
“Hắc hắc! Các ngươi hỏi ta là hỏi đúng rồi, người khác còn chưa biết chuyện này đâu!”
“Ai da, ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa, nhanh nói đi!”
Nam tử buông xuống chén trà, đảo mắt nhìn khắp chung quanh một vòng. Hắn cúi người, nhổm lên phía trước một chút, mới nhỏ giọng nói:
“Mị phi trúng tà.”
Mọi người nhất thời hít một ngụm lãnh khí:
“Cái gì!? Gạt người! Coi chừng bị chém đầu!”
“Suỵt!” Nam tử sốt ruột nói:
“Đây là ta liều mạng hỏi thăm được, đừng cho ai biết!”
Không muốn cho ai biết còn tại khách điếm nói? Mọi người cũng không để ý tới bộ dạng muốn làm ra vẻ thần bí của hắn, lập tức thúc giục hắn kể tiếp:
“Mới đầu Mị Phi chỉ là khẩu vị có hơi giảm sút, bệ hạ giận dữ trượng tễ vài ngự trù, cũng phái người tìm danh trù ở khắp các nơi đưa vào cung. Nhưng hiệu quả rất nhỏ, về sau Mị Phi lại bắt đầu mất ngủ đau đầu. Ngự y chỉ nói nàng là ưu tư quá mức, kê chút thuốc an thần. Bệ hạ mắt thấy nàng ngày càng tiều tụy, gấp đến độ đăng thông cáo tìm danh y, nhưng vẫn như cũ không hề có tin tức. Lúc này, bệ hạ mới nhớ tới quốc sư đại nhân pháp lực cao cường. Quả nhiên, hắn chỉ ở trong phòng Mị Phi có một khắc, bệnh của nàng thế mà lại tốt lên nhiều. Bệ hạ lúc ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội hỏi quốc sư: "Mị Phi đây là có chuyện gì?”
Cao triều thay nhau nổi lên, mọi người cơ hồ đều ngừng lại hô hấp, chuyên chú lắng nghe. Nam tử kia hơi thở dài, mới sâu xa nói:
“Quốc sư đại nhân nói, Mị Phi bị điềm xấu bò lên.”
Ngữ khí của nam tử thực âm trầm, làm mọi người sợ tới mức hít thêm vài ngụm lãnh khí.
“Về sau quốc sư cũng bệnh nặng, đóng cửa không ra.”
Nhắc tới quốc sư đại nhân, không ai có khả năng nói rõ được lai lịch của hắn, chỉ có thể dùng hai chữ “thần bí” để hình dung.
Không biết tính danh thật của hắn là gì, không biết tuổi, thậm chí không biết hắn từ đâu đến. Nửa năm trước, hoàng đế nhận được cấp báo, phía Nam chịu nạn hồng thủy, khắp nơi sinh linh đồ thán. Dân chúng bị vây khốn, không thể thoát ly hiểm cảnh. Hoàng đế kinh hãi, phái ra phần đông quan viên đến giải cứu dân chúng. Nhưng thiên tai cứ không ngừng ập đến, khó lòng ngăn cản. Mắt thấy hồng thủy sắp bao trùm thành trấn thứ hai, cho dù đã an bài dân chúng sơ tán tới địa phương an toàn, nhưng tổn thất cùng thương vong vẫn như cũ không thể dè chừng.
Hoàng đế không thể lại ngồi chờ tin tức. Hắn quyết định muốn đích thân đi về phía Nam!
Cho dù bách quan quỳ xuống đất khẩn cầu hoàng đế thu hồi quyết định đã ban, nhưng hoàng đế vẫn khư khư cố chấp. Cuối cùng, Ngự Lâm Quân mở đường, che chở cho hoàng đế một đường đi vào khu vực thiên tai.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh tượng đau thương trước mắt, vô cùng đau đớn, luôn hô to bản thân mình vô năng, không bảo hộ được dân chúng. Hắn quỳ xuống đất, hướng về phía trời cao dập đầu, khẩn cầu cho mọi trừng phạt đều chuyển đến trên người hắn. Lúc này, quan viên đột nhiên truyền đến tin tức tốt: "Hồng thủy đã ngừng!"
Hoàng đế mừng rỡ, vội vàng hỏi thăm tình huống, biết được thì ra là một nam tử đã vì dân chúng hy sinh bản thân! Hoàng đế nhanh chóng đến gặp nam tử nọ, mới chứng kiến giữa mưa rền gió dữ, một nam tử thanh y đứng sừng sững không ngã. Dáng người của hắn gầy yếu, nhưng gió bão có thổi thế nào cũng không thể làm hắn lui về sau nửa bước. Mà trước người hắn, hồng thủy mãnh liệt đều đình chỉ ở bên chân hắn, giống như e ngại nam tử này vậy, không lại tràn thêm một tấc.
Thấy thế, hoàng đế cảm động vạn phần, cảm thán:
“Người này rất có tài, trẫm nguyện lấy quốc sư chi vị, cung nghênh hắn tiến cung, hộ quốc gia ta mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an!”
Vì thế, nam tử thần bí kia liền trở thành quốc sư - một chức vụ mà trước nay vẫn xem như để trang trí trong triều đình.
Vậy quốc sư đại nhân có lợi hại đúng như người ta đồn đại hay không?
Nghe đồn bộ dạng của hắn cực kỳ tốt, đặc biệt là khí chất tựa thần tiên. Về phần bản sự hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh? Ai da, ngượng ngùng, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, quên mất xem xét việc này! Bất quá, người có một thân khí thế như vậy, tuyệt đối không đơn giản!
Nói xong chuyện quốc sư, lại quay về thực tế ở nơi này.
Trong góc khách điếm có ngồi một nam một nữ, vô luận bên kia có đàm luận kịch liệt cỡ nào, bọn họ cũng chỉ im lặng uống trà, không hề bị quấy nhiễu.
Nghe được tin quốc sư bệnh nặng, nam tử bạch y phất ra cây quạt trong tay, nhẹ nhàng lay động, cực kỳ phong lưu phóng khoáng nói:
“Sư muội, chúng ta có việc làm rồi.”
Nữ tử thanh y thản nhiên nhìn hắn một cái:
“Sư huynh, chỉ sợ ta sẽ không học được tài năng giả danh lừa bịp của ngươi.”
Nam tử bạch y nhẹ nhàng nở nụ cười, trên mặt lộ ra biểu tình bí hiểm:
“Sai, đây là bản lãnh thật sự của sư huynh. Ngươi chỉ cần đi theo vi huynh, không nói lời nào là được.”
Nữ tử thanh y chính là Tố Dĩ. Đối với lời nói của sư huynh, nàng từ chối cho ý kiến.
Sau khi xuống núi, một đường đi tới, sư huynh luôn lấy danh nghĩa “Nam Sơn thần côn” đến “chỉ điểm” mọi người thoát khỏi mê muội. Những người đó nghe được hắn nói cái gì mà nhà ngươi sắp gặp “huyết tinh tai ương”, “ấn đường biến thành màu đen” đều tức giận không thôi, nhưng vài ngày sau đều đến cảm tạ. Tố Dĩ đối với bản lãnh này của hắn thật sự không có cảm giác. Ngay cả địa điểm mục đích của bọn họ cũng là căn cứ theo hắn bói toán mà định đoạt. Chỉ cần bọn họ không phải qua đêm nơi đồng không mông quạnh, không bị lạc đường, Tố Dĩ đối với sự an bài của hắn cũng không có dị nghị gì.
“Sư huynh, ngươi còn biết chữa bệnh?”
“Chỉ cần là quái bệnh, liền không làm khó được sư huynh của ngươi.”
Mộc Phong sư huynh nếu đã là thần côn, kỹ năng cơ bản chính là bắt quỷ trừ tà. Mị Phi không phải trúng tà sao? Quốc sư xem ra cũng trêu chọc phải tiểu quỷ. Như vậy, Mộc Phong đại sư muốn tới thay trời hành đạo, vì dân trừ hại.
Xem ảnh 2
-- Tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Mộc Phong sử dụng kỹ năng "Thần côn nhất chỉ", thu được mười đồng tiền cũ nát, một cục đá không có lực công kích, một con chim trĩ bị trụi lông, một hộp son dùng còn thừa, một đóa hoa cài đầu của bà mối, một miếng vải bó chân cũ kỹ hơn nửa năm không giặt, một cái yếm mà Mã quả phụ yêu thích nhất, một cái tiết khố của lão bản bán thịt heo......]
Tố Dĩ: "Sư huynh, mấy thứ ngươi mang về càng ngày càng kỳ quái."
Mộc Phong: "Trừ tiền ra, những thứ khác đều vứt đi. A, đây là cái gì?"
Hệ thống: [Mộc Phong nhặt được một khối "thi thể hư thối".]
Mộc Phong: "Hệ thống, mau tắt chức năng “tự động thu thập đồ vật” này đi cho ta!!"╰["□′]╯
Bình luận facebook