-
Chương 5
Bởi vì buổi tối còn có giờ tự học, vậy nên ba người ở lại khoảng nửa tiếng thì muốn ra về, Vương Sâm Sâm, Dư Thiếu Quang, Giang Hòa nói tạm biệt với Trương Ngọc Yến và Quý Hách, Quý Hách ngồi trên giường bệnh nhìn Giang Hòa, đáy mắt tối sầm, nói: “Phải về rồi sao?”
Làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo của anh, thoạt nhìn để lộ ra một loại hấp dẫn không nói nên lời, đầu hơi cúi thấp khiến người ta cảm thấy giờ phút này anh có chút mất mát.
Giang Hòa nhìn thấy thì trong lòng khẽ run lên, Vương Sâm Sâm đứng bên cạnh cũng ngẩn người, vội vàng huých huých Dư Thiếu Quang đang đứng bên cạnh, nói với Quý Hách: “Bọn mình sẽ còn quay lại mà, phải không, Dư Thiếu Quang?”
Dư Thiếu Quang gãi gãi ót, nói: “Ừ, bọn mình sẽ quay lại thăm cậu.”
Quý Hách ngẩng đầu nhìn bọn họ, khóe môi cong lên, khẽ gật đầu, gò má trắng nõn tưởng chừng như trong suốt, khiến người ta cảm thấy lâng lâng, thậm chí còn giống như ảo giác.
Trương Ngọc Yến dẫn ba đứa trẻ đến cổng bệnh viện, khăng khăng kéo bọn họ đến một nhà hàng dùng cơm trưa, ba người bọn họ có chút ngượng ngùng, ngồi trong nhà hàng có cảm giác lạ lẫm, nhân viên phục vụ đưa menu ra, Trương Ngọc Yến để cho bọn họ gọi món tùy thích, Giang Hòa nhìn lướt qua menu, trong lòng khẽ giật mình, sau đó không thể mở miệng được.
Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang ngồi bên cạnh cũng thế.
Trương Ngọc Yến thấy bọn họ chẳng ai nói tiếng nào thì chủ động gọi món cho bọn họ.
Món ăn được dọn lên, Trương Ngọc Yến nói: “Các cháu ăn đi, đừng khách khí.”
Ba người nhìn đồ ăn đầy ắp trên bàn, Giang Hòa và Vương Sâm Sâm nhìn nhau một cái, Dư Thiếu Quang không nhịn được mà mở miệng trước, nói với Trương Ngọc Yến: “Vậy phải cám ơn cô rồi.”
Tuy đồ ăn rất ngon, nhưng giá cả thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận, bàn ăn này đối với Giang Hòa mà nói, 80% là vượt qua tiền cơm một tháng của cô.
Trương Ngọc Yến ăn mặc trông có vẻ không mấy khoa trương, nhưng nếu cẩn thận nhìn một chút thì sẽ để ý, dáng người được duy trì rất tốt, dịu dàng hào phóng, khí chất rất tốt, nhìn ba đứa trẻ trước mặt, đáy mắt Trương Ngọc Yến tràn ngập ý cười, bà nói: “Đây là lần đầu tiên cô gặp bạn của Quý Hách, từ trước đến giờ nó vẫn chưa từng nói với cô.”
Có lẽ bà lại nhớ đến chuyện gì đó, bỗng thở dài một hơi.
Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang đặt hết tâm tình vào bàn đồ ăn, Giang Hòa nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trương Ngọc Yến, nói với bà: “Cô à, Quý Hách là người rất tốt, bọn cháu cũng rất thích cậu ấy.”
Trương Ngọc Yến ngẩn người, lại cười rộ lên, nói liên tục một tràng ‘tốt, tốt, tốt’, nét vui sướng trên mặt có thể thấy rõ là xuất phát từ tận đáy lòng.
“Tính cách của nó không hướng ngoại lắm, ngay cả cô có khi cũng không thể hiểu rõ là nó đang nghĩ gì, có lẽ thái độ của nó sẽ khiến mọi người không thích, nhưng cô vẫn hy vọng các cháu có thể tiếp xúc với nó nhiều hơn, cô nhìn thấy các cháu cũng rất sáng sủa, chơi với Quý Hách lâu ngày, nói không chừng sẽ giúp nó hoạt bát hơn một chút.” Trương Ngọc Yến nói với bọn họ.
Giang Hòa khẽ gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi ạ.”
Vương Sâm Sâm nhét đồ ăn đầy mồm, vội vàng nuốt xuống, sau đó nói với Trương Ngọc Yến: “Cô à, cô cứ yên tâm, Quý Hách là bạn của chúng cháu, bình thường bọn cháu chơi với nhau rất tốt!”
Cho dù mở to mắt nói dối thì ý cười trên mặt Trương Ngọc Yến càng ngày càng đậm hơn.
Sau khi giải quyết hết một bàn đầy ắp thức ăn, ba người liền nói cảm ơn Trương Ngọc Yến rồi vội vàng quay về trường để học lớp tự học buổi tối.
Trên đường về, bước chân của Vương Sâm Sâm nhẹ tênh, trên mặt tràn đầy ý cười, còn rực rỡ hơn so với dáng vẻ lúc vừa mới đến, Dư Thiếu Quang đi bên cạnh chép chép miệng, dường như vẫn còn dư vị, nói: “Hôm nay thật sự là buôn bán có lời, không ngờ chỉ tới thăm một chút mà lại được đãi cả một buổi tiệc lớn.”
Vương Sâm Sâm quay đầu cười tủm tỉm: “Đúng vậy, thấy chưa, đã nói là đi theo tớ thì sẽ có thịt ăn mà.”
Giang Hòa vỗ vỗ lên má Vương Sâm Sâm, nói: “Không biết sáng nay ai đó còn nói chuyện này thật phiền, bây giờ lại lập tức trở thành như vậy.”
Vương Sâm Sâm mở to mắt, khoa trương đáp: “Cái này muốn trách thì phải trách Quý Hách, lúc nào cũng trầm lặng như vậy, ai nguyện ý chơi với cậu ta chứ! Chẳng qua là…” Cô hơi ngừng lại một chút: “Bây giờ tiếp xúc tớ mới phát hiện, thật ra người đó cũng không tệ lắm.”
Dư Thiếu Quang liếc mắt trêu chọc, nói: “Là cảm thấy dáng vẻ của người ta không tệ mới đúng.”
Vương Sâm Sâm liếc Dư Thiếu Quang, nói: “Tớ nào có thiển cận như vậy, Quý Hách trắng thế kia nhìn cũng không đẹp, tớ chỉ cảm thấy người ta tốt, có hiểu hay không?”
Dư Thiếu Quang cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Mới nói có mấy câu mà đã cảm thấy người ta tốt rồi, vậy mà lúc trước còn nói với tớ là cực kỳ chán ghét cậu ta cơ đấy.”
Vương Sâm Sâm vươn tay nhéo vào hông Dư Thiếu Quang, nhe răng nói: “Cậu không làm tớ mất hứng thì không chịu được à? Nói thế nào thì hôm nay chúng ta đã ăn của cô nhiều tiền như vậy, cũng nên nể mặt người ta một chút chứ!”
Dư Thiếu Quang vội vàng núp sau lưng Giang Hòa, khuôn mặt nhăn nhó vì bị đau, nói: “Cậu đừng có bạo lực như vậy, tớ không nói nữa là được chứ gì?”
“Sớm biết như vậy thì tớ đã không gọi cậu đi cùng rồi.” Vương Sâm Sâm nói với Dư Thiếu Quang.
“Đừng mà, tớ chỉ tùy tiện nói đùa một chút thôi.” Dư Thiếu Quang vội vàng đi qua, giả ngu người khúc khích.
Hai người cãi nhau ầm ỹ trên đường, một lúc sau, Vương Sâm Sâm đột nhiên quay đầu hỏi Giang Hòa: “Giang Hòa, cậu và Quý Hách học cùng năm cấp hai, vậy lúc trước cậu ta là người thế nào?”
Giang Hòa ngẫm nghĩ, thật sự là cô không có ấn tượng lắm, người khiến cô quan tâm cũng chỉ có một vài người, mà Quý Hách lại không nằm trong số đó, cuối cùng cô trả lời: “Không khác bây giờ là bao.”
Vương Sâm Sâm nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Dư Thiếu Quang hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Vương Sâm Sâm cười rộ lên, nói: “Mẹ cậu ấy mời chúng ta một bữa cơm nhiều tiền như vậy, xem ra điều kiện gia đình cậu ấy không tệ, thành tích học tập lại rất tốt, vóc dáng cao ráo, ăn diện thể nào cũng có thể vung tay chi một khoản lớn.”
Dư Thiếu Quang phản bác, nói: “Thấy không, vẫn là cảm thấy dáng vẻ của người ta rất tốt, đúng là con gái hay trông mặt mà bắt hình dong!”
Vương Sâm Sâm giơ tay định đánh cậu, thế nhưng Dư Thiếu Quang lại co giò chạy về phía trường học, Vương Sâm Sâm nói với Giang Hòa một tiếng rồi cũng hét to, đuổi theo cậu ấy.
Giang Hòa ở phía sau cong môi cười rộ lên, trong đầu lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Vương Sâm Sâm.
Lúc trước Quý Hách là người thế nào?
Thật ra Giang Hòa vẫn chưa nói hết, năm đó Quý Hách còn trầm lặng hơn so với bây giờ, anh sắc bén như toàn thân cắm đầy gai, người khác vừa đến gần thì anh sẽ dựng gai của mình lên làm lá chắn, rõ ràng thoạt nhìn rất gầy yếu, nhưng nắm tay lại có lực, mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Cô từng tận mắt nhìn thấy anh bẻ gãy tay của một người con trai khác.
Cho dù như vậy thì từ trước đến giờ, Quý Hách trong ấn tượng của Giang Hòa vẫn không tồn tại nguy hiểm.
Hồi ức càng trôi xa, cô có phần không thể nhớ rõ, đi vào trong lớp học, có rất nhiều người đang vây quanh chỗ ngồi của Vương Sâm Sâm, dường như là đang nghe cô ấy nói gì đó.
Đại khái là đang kể lại chuyện đến bệnh viện.
Giang Hòa không muốn nghĩ nhiều, quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, vị trí của cô gần cửa sổ, có thể trông thấy đám học sinh lật đật bước vào trường học, cũng vào lúc này, Từ Triêu Dương cùng một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, dáng vẻ ngọt ngào, nói nói cười cười bước vào trường học.
Từ Triêu Dương mặc một chiếc áo khoác da bò màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo sơmi sáng màu, hơi nghiêng mặt nhìn cô gái bên cạnh.
Giang Hòa cũng biết cô gái đó, là học sinh lớp 10, dáng vẻ tương đối dễ thương, lúc mới tới trường học quân sự, Từ Triêu Dương lập tức để ý đến cô ấy, sau đó chưa tới vài ngày thì hai người quen nhau.
Từ Triêu Dương thích cô gái xinh đẹp, khéo léo, biết cách trang điểm.
Vậy nên Giang Hòa không phải là đối tượng để anh ta suy nghĩ đến.
Biện Chi Lâm có một đoạn thơ nhỏ thế này: Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em, ánh trăng tô điểm cửa sổ phòng em, em lại tô điểm cho giấc mộng của người khác.
Giang Hòa vẫn cho là mình đang ngắm phong cảnh của người khác, lại chưa từng nghĩ rằng, thật ra cô chính là giấc mộng đẹp của Quý Hách.
…
Quý Hách không thể ngờ, lúc mình còn chưa quay về trường học thì ấn tượng của các bạn trong lớp đối với anh đã trở thành ‘nhà giàu mà khiêm tốn’, ‘thâm tàng bất lộ’, ‘phú nhị đại’ v.v…
Anh không đợi Giang Hòa lại đến thăm mình thì đã xuất viện.
Về đến nhà, Tống Thành Vũ đang ngồi trên ghế sofa uống trà, trông thấy anh thì chỉ khẽ gật đầu, nói: “Về rồi sao?”
Quý Hách nhìn Tống Thành Vũ, khẽ gật đầu.
Tống Thành Vũ là cha dượng của Quý Hách, ông ấy là một sản thương[1], ông không thích Quý Hách, từ đầu Quý Hách cũng đã biết, vậy nên cho dù là nằm viện thì Tống Thành Vũ cũng chỉ tới một hai lần, ông cũng chưa bao giờ che giấu sự lạnh nhạt thờ ơ của mình với Quý Hách, nhưng quả thực mà nói thì ông ấy đối xử với anh cũng không tệ, đi ăn gì ngon cũng dẫn anh theo, chỉ là không cố gắng gần gũi với anh, mà anh cũng không quan tâm đến Tống Thành Vũ, mãi sau này, Quý Hách lớn lên mới dần dần hiểu được.
[1] Sản thương: nhà sản xuất buôn bán – chủ xí nghiệp chế tạo sản phẩm, vật dụng thường ngày dành cho người tiêu dùng, hoặc kinh doanh và lưu thông hàng hóa xuất nhập khẩu.
Đối với Tống Thành Vũ mà nói, Quý Hách anh chỉ giống như một món hàng mà Trương Ngọc Yến luôn mang theo bên người mà thôi, bản thân ông ta cũng lạnh nhạt, chỉ vui vẻ khi ở bên Trương Ngọc Yến, tình cảm của ông ấy cũng chỉ dành cho mình bà, sẽ không chia cho người ngoài, huống chi là Quý Hách quan trọng với Trương Ngọc Yến như thế.
Quý Hách cũng không ghét Tống Thành Vũ, ngược lại còn cảm thấy cách sống chung dừng lại ở chữ ‘lễ’ thế này, càng khiến anh tự do thoải mái.
Làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo của anh, thoạt nhìn để lộ ra một loại hấp dẫn không nói nên lời, đầu hơi cúi thấp khiến người ta cảm thấy giờ phút này anh có chút mất mát.
Giang Hòa nhìn thấy thì trong lòng khẽ run lên, Vương Sâm Sâm đứng bên cạnh cũng ngẩn người, vội vàng huých huých Dư Thiếu Quang đang đứng bên cạnh, nói với Quý Hách: “Bọn mình sẽ còn quay lại mà, phải không, Dư Thiếu Quang?”
Dư Thiếu Quang gãi gãi ót, nói: “Ừ, bọn mình sẽ quay lại thăm cậu.”
Quý Hách ngẩng đầu nhìn bọn họ, khóe môi cong lên, khẽ gật đầu, gò má trắng nõn tưởng chừng như trong suốt, khiến người ta cảm thấy lâng lâng, thậm chí còn giống như ảo giác.
Trương Ngọc Yến dẫn ba đứa trẻ đến cổng bệnh viện, khăng khăng kéo bọn họ đến một nhà hàng dùng cơm trưa, ba người bọn họ có chút ngượng ngùng, ngồi trong nhà hàng có cảm giác lạ lẫm, nhân viên phục vụ đưa menu ra, Trương Ngọc Yến để cho bọn họ gọi món tùy thích, Giang Hòa nhìn lướt qua menu, trong lòng khẽ giật mình, sau đó không thể mở miệng được.
Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang ngồi bên cạnh cũng thế.
Trương Ngọc Yến thấy bọn họ chẳng ai nói tiếng nào thì chủ động gọi món cho bọn họ.
Món ăn được dọn lên, Trương Ngọc Yến nói: “Các cháu ăn đi, đừng khách khí.”
Ba người nhìn đồ ăn đầy ắp trên bàn, Giang Hòa và Vương Sâm Sâm nhìn nhau một cái, Dư Thiếu Quang không nhịn được mà mở miệng trước, nói với Trương Ngọc Yến: “Vậy phải cám ơn cô rồi.”
Tuy đồ ăn rất ngon, nhưng giá cả thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận, bàn ăn này đối với Giang Hòa mà nói, 80% là vượt qua tiền cơm một tháng của cô.
Trương Ngọc Yến ăn mặc trông có vẻ không mấy khoa trương, nhưng nếu cẩn thận nhìn một chút thì sẽ để ý, dáng người được duy trì rất tốt, dịu dàng hào phóng, khí chất rất tốt, nhìn ba đứa trẻ trước mặt, đáy mắt Trương Ngọc Yến tràn ngập ý cười, bà nói: “Đây là lần đầu tiên cô gặp bạn của Quý Hách, từ trước đến giờ nó vẫn chưa từng nói với cô.”
Có lẽ bà lại nhớ đến chuyện gì đó, bỗng thở dài một hơi.
Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang đặt hết tâm tình vào bàn đồ ăn, Giang Hòa nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trương Ngọc Yến, nói với bà: “Cô à, Quý Hách là người rất tốt, bọn cháu cũng rất thích cậu ấy.”
Trương Ngọc Yến ngẩn người, lại cười rộ lên, nói liên tục một tràng ‘tốt, tốt, tốt’, nét vui sướng trên mặt có thể thấy rõ là xuất phát từ tận đáy lòng.
“Tính cách của nó không hướng ngoại lắm, ngay cả cô có khi cũng không thể hiểu rõ là nó đang nghĩ gì, có lẽ thái độ của nó sẽ khiến mọi người không thích, nhưng cô vẫn hy vọng các cháu có thể tiếp xúc với nó nhiều hơn, cô nhìn thấy các cháu cũng rất sáng sủa, chơi với Quý Hách lâu ngày, nói không chừng sẽ giúp nó hoạt bát hơn một chút.” Trương Ngọc Yến nói với bọn họ.
Giang Hòa khẽ gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi ạ.”
Vương Sâm Sâm nhét đồ ăn đầy mồm, vội vàng nuốt xuống, sau đó nói với Trương Ngọc Yến: “Cô à, cô cứ yên tâm, Quý Hách là bạn của chúng cháu, bình thường bọn cháu chơi với nhau rất tốt!”
Cho dù mở to mắt nói dối thì ý cười trên mặt Trương Ngọc Yến càng ngày càng đậm hơn.
Sau khi giải quyết hết một bàn đầy ắp thức ăn, ba người liền nói cảm ơn Trương Ngọc Yến rồi vội vàng quay về trường để học lớp tự học buổi tối.
Trên đường về, bước chân của Vương Sâm Sâm nhẹ tênh, trên mặt tràn đầy ý cười, còn rực rỡ hơn so với dáng vẻ lúc vừa mới đến, Dư Thiếu Quang đi bên cạnh chép chép miệng, dường như vẫn còn dư vị, nói: “Hôm nay thật sự là buôn bán có lời, không ngờ chỉ tới thăm một chút mà lại được đãi cả một buổi tiệc lớn.”
Vương Sâm Sâm quay đầu cười tủm tỉm: “Đúng vậy, thấy chưa, đã nói là đi theo tớ thì sẽ có thịt ăn mà.”
Giang Hòa vỗ vỗ lên má Vương Sâm Sâm, nói: “Không biết sáng nay ai đó còn nói chuyện này thật phiền, bây giờ lại lập tức trở thành như vậy.”
Vương Sâm Sâm mở to mắt, khoa trương đáp: “Cái này muốn trách thì phải trách Quý Hách, lúc nào cũng trầm lặng như vậy, ai nguyện ý chơi với cậu ta chứ! Chẳng qua là…” Cô hơi ngừng lại một chút: “Bây giờ tiếp xúc tớ mới phát hiện, thật ra người đó cũng không tệ lắm.”
Dư Thiếu Quang liếc mắt trêu chọc, nói: “Là cảm thấy dáng vẻ của người ta không tệ mới đúng.”
Vương Sâm Sâm liếc Dư Thiếu Quang, nói: “Tớ nào có thiển cận như vậy, Quý Hách trắng thế kia nhìn cũng không đẹp, tớ chỉ cảm thấy người ta tốt, có hiểu hay không?”
Dư Thiếu Quang cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Mới nói có mấy câu mà đã cảm thấy người ta tốt rồi, vậy mà lúc trước còn nói với tớ là cực kỳ chán ghét cậu ta cơ đấy.”
Vương Sâm Sâm vươn tay nhéo vào hông Dư Thiếu Quang, nhe răng nói: “Cậu không làm tớ mất hứng thì không chịu được à? Nói thế nào thì hôm nay chúng ta đã ăn của cô nhiều tiền như vậy, cũng nên nể mặt người ta một chút chứ!”
Dư Thiếu Quang vội vàng núp sau lưng Giang Hòa, khuôn mặt nhăn nhó vì bị đau, nói: “Cậu đừng có bạo lực như vậy, tớ không nói nữa là được chứ gì?”
“Sớm biết như vậy thì tớ đã không gọi cậu đi cùng rồi.” Vương Sâm Sâm nói với Dư Thiếu Quang.
“Đừng mà, tớ chỉ tùy tiện nói đùa một chút thôi.” Dư Thiếu Quang vội vàng đi qua, giả ngu người khúc khích.
Hai người cãi nhau ầm ỹ trên đường, một lúc sau, Vương Sâm Sâm đột nhiên quay đầu hỏi Giang Hòa: “Giang Hòa, cậu và Quý Hách học cùng năm cấp hai, vậy lúc trước cậu ta là người thế nào?”
Giang Hòa ngẫm nghĩ, thật sự là cô không có ấn tượng lắm, người khiến cô quan tâm cũng chỉ có một vài người, mà Quý Hách lại không nằm trong số đó, cuối cùng cô trả lời: “Không khác bây giờ là bao.”
Vương Sâm Sâm nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Dư Thiếu Quang hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Vương Sâm Sâm cười rộ lên, nói: “Mẹ cậu ấy mời chúng ta một bữa cơm nhiều tiền như vậy, xem ra điều kiện gia đình cậu ấy không tệ, thành tích học tập lại rất tốt, vóc dáng cao ráo, ăn diện thể nào cũng có thể vung tay chi một khoản lớn.”
Dư Thiếu Quang phản bác, nói: “Thấy không, vẫn là cảm thấy dáng vẻ của người ta rất tốt, đúng là con gái hay trông mặt mà bắt hình dong!”
Vương Sâm Sâm giơ tay định đánh cậu, thế nhưng Dư Thiếu Quang lại co giò chạy về phía trường học, Vương Sâm Sâm nói với Giang Hòa một tiếng rồi cũng hét to, đuổi theo cậu ấy.
Giang Hòa ở phía sau cong môi cười rộ lên, trong đầu lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Vương Sâm Sâm.
Lúc trước Quý Hách là người thế nào?
Thật ra Giang Hòa vẫn chưa nói hết, năm đó Quý Hách còn trầm lặng hơn so với bây giờ, anh sắc bén như toàn thân cắm đầy gai, người khác vừa đến gần thì anh sẽ dựng gai của mình lên làm lá chắn, rõ ràng thoạt nhìn rất gầy yếu, nhưng nắm tay lại có lực, mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Cô từng tận mắt nhìn thấy anh bẻ gãy tay của một người con trai khác.
Cho dù như vậy thì từ trước đến giờ, Quý Hách trong ấn tượng của Giang Hòa vẫn không tồn tại nguy hiểm.
Hồi ức càng trôi xa, cô có phần không thể nhớ rõ, đi vào trong lớp học, có rất nhiều người đang vây quanh chỗ ngồi của Vương Sâm Sâm, dường như là đang nghe cô ấy nói gì đó.
Đại khái là đang kể lại chuyện đến bệnh viện.
Giang Hòa không muốn nghĩ nhiều, quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, vị trí của cô gần cửa sổ, có thể trông thấy đám học sinh lật đật bước vào trường học, cũng vào lúc này, Từ Triêu Dương cùng một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, dáng vẻ ngọt ngào, nói nói cười cười bước vào trường học.
Từ Triêu Dương mặc một chiếc áo khoác da bò màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo sơmi sáng màu, hơi nghiêng mặt nhìn cô gái bên cạnh.
Giang Hòa cũng biết cô gái đó, là học sinh lớp 10, dáng vẻ tương đối dễ thương, lúc mới tới trường học quân sự, Từ Triêu Dương lập tức để ý đến cô ấy, sau đó chưa tới vài ngày thì hai người quen nhau.
Từ Triêu Dương thích cô gái xinh đẹp, khéo léo, biết cách trang điểm.
Vậy nên Giang Hòa không phải là đối tượng để anh ta suy nghĩ đến.
Biện Chi Lâm có một đoạn thơ nhỏ thế này: Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em, ánh trăng tô điểm cửa sổ phòng em, em lại tô điểm cho giấc mộng của người khác.
Giang Hòa vẫn cho là mình đang ngắm phong cảnh của người khác, lại chưa từng nghĩ rằng, thật ra cô chính là giấc mộng đẹp của Quý Hách.
…
Quý Hách không thể ngờ, lúc mình còn chưa quay về trường học thì ấn tượng của các bạn trong lớp đối với anh đã trở thành ‘nhà giàu mà khiêm tốn’, ‘thâm tàng bất lộ’, ‘phú nhị đại’ v.v…
Anh không đợi Giang Hòa lại đến thăm mình thì đã xuất viện.
Về đến nhà, Tống Thành Vũ đang ngồi trên ghế sofa uống trà, trông thấy anh thì chỉ khẽ gật đầu, nói: “Về rồi sao?”
Quý Hách nhìn Tống Thành Vũ, khẽ gật đầu.
Tống Thành Vũ là cha dượng của Quý Hách, ông ấy là một sản thương[1], ông không thích Quý Hách, từ đầu Quý Hách cũng đã biết, vậy nên cho dù là nằm viện thì Tống Thành Vũ cũng chỉ tới một hai lần, ông cũng chưa bao giờ che giấu sự lạnh nhạt thờ ơ của mình với Quý Hách, nhưng quả thực mà nói thì ông ấy đối xử với anh cũng không tệ, đi ăn gì ngon cũng dẫn anh theo, chỉ là không cố gắng gần gũi với anh, mà anh cũng không quan tâm đến Tống Thành Vũ, mãi sau này, Quý Hách lớn lên mới dần dần hiểu được.
[1] Sản thương: nhà sản xuất buôn bán – chủ xí nghiệp chế tạo sản phẩm, vật dụng thường ngày dành cho người tiêu dùng, hoặc kinh doanh và lưu thông hàng hóa xuất nhập khẩu.
Đối với Tống Thành Vũ mà nói, Quý Hách anh chỉ giống như một món hàng mà Trương Ngọc Yến luôn mang theo bên người mà thôi, bản thân ông ta cũng lạnh nhạt, chỉ vui vẻ khi ở bên Trương Ngọc Yến, tình cảm của ông ấy cũng chỉ dành cho mình bà, sẽ không chia cho người ngoài, huống chi là Quý Hách quan trọng với Trương Ngọc Yến như thế.
Quý Hách cũng không ghét Tống Thành Vũ, ngược lại còn cảm thấy cách sống chung dừng lại ở chữ ‘lễ’ thế này, càng khiến anh tự do thoải mái.
Bình luận facebook