• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cứu vớt nữ chính (2 Viewers)

  • Chương 8

Có người đoán không biết có phải là anh đã đi phẫu thuật chỉnh hình hay không? Có người lại bảo, có lẽ anh bị tai nạn, trải qua một trận sinh tử nên quyết định phải làm soái ca? Cũng có người trí tưởng tượng phong phú, bảo thật ra Quý Hách cũng là một phú nhị đại an phận như bình thường, che giấu nhan sắc và gia cảnh của mình, chẳng phải mấy vương tử u buồn trong tiểu thuyết ngôn tình đều giống như vậy sao?

Có không ít người giả vờ đi ngang qua để nhìn anh một cái, giống như là đang nhìn thấy vật gì hiếm lạ vậy.

Tóm lại, đến năm cuối cấp ba, mọi người mới cảm giác được sự tồn tại của Quý Hách.

Trong giờ thể dục, Quý Hách đứng ở cuối hàng ngũ, vóc dáng của anh cao tầm 1m9, là bạn nam cao nhất lớp, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như là trở nên trong suốt, mái tóc đen bồng bềnh, tạo thành một vẻ đẹp tương phản, không thể nào khiến người ta làm lơ, mấy nhóm nữ sinh lớp dưới đi ngang qua, chỉ vào anh rồi xì xào bàn tán.

Dư Thiếu Quang là cán bộ môn thể dục, dẫn theo một đám học sinh làm động tác khởi động, thầy thể dục đứng bên cạnh quan sát, không biết là dây thần kinh nào bị chạm, lại đột nhiên tuyên bố: “Hôm nay các bạn nữ chạy 800m, các bạn nam chạy 1000m, các bạn nam chạy trước, sau đó tới các bạn nữ, chuẩn bị đi.”

Vừa dứt lời thì lập tức có mấy người lớn tiếng than thở.

Đối với không ít nữ sinh mà nói, chạy 800m quả thực là tra tấn, không chỉ là khảo nghiệm thể lực của bọn họ mà còn khảo nghiệm cổ họng của bọn họ, sau khi chạy xong vẫn còn phải ổn định một lúc lâu mới có thể cảm thấy dễ chịu trở lại.

Nhưng dù không muốn thế nào thì cuối cùng vẫn phải xông ra chiến trường, Quý Hách và những nam sinh khác đứng sang một bên, cho dù trông anh có vẻ gầy yếu, nhưng sức lực ẩn giấu bên trong cơ thể quả thực là không thể xem thường, dù sao thì Quý Hách cũng đã từng đánh nhau, hạ gục một nam sinh to khỏe hơn mình gấp mấy lần.

Vương Sâm Sâm đứng bên cạnh hô lên với Dư Thiếu Quang: “Quang ngốc, đừng sợ, cậu chính là cán bộ thể dục đấy!”

Rồi lại quay đầu nhìn Quý Hách, tươi cười nói: “Quý Hách, cố lên, tranh thủ vượt qua Dư Thiếu Quang.”

Dư Thiếu Quang tức giận trừng mắt nhìn cô.

Quý Hách quay mặt nhìn Giang Hòa đứng bên cạnh Vương Sâm Sâm, ánh mắt của Giang Hòa không đặt trên người anh, giống như đang thả hồn đi đâu rồi, không biết là cô đang suy nghĩ điều gì, Quý Hách cúi đầu, cười cười tự giễu, tóm lại là không phải nghĩ về anh đâu, khả năng lớn là Từ Triêu Dương rồi.

Đúng lúc này, tiếng huýt còi vang lên, đám nam sinh lập tức xông về phía trước.

Quý Hách chậm một bước, sau đó cũng lập tức xuất phát, anh chạy không nhanh không chậm, nhìn thì có vẻ đã bị người khác bỏ rơi một quãng thật xa, nhưng anh vẫn không chút hoang mang, đến vòng thứ hai thì có người đã giảm dần tốc độ, Quý Hách lại len được vào chính giữa, chỉ là hô hấp có chút dồn dập mà thôi.

Sau vòng thứ hai là tới vòng cuối, Quý Hách bắt đầu tăng tốc, từ từ bỏ lại không ít người đằng trước, lúc còn nửa vòng cuối thì đằng trước Quý Hách chỉ còn vài người, đứng đầu là Dư Thiếu Quang, thể lực của cậu ấy rất tốt, hầu như là từ đầu tới giờ vẫn luôn duy trì vị trí đầu tiên.

Lúc Dư Thiếu Quang và Quý Hách gần chạy về đích, Vương Sâm Sâm hô to với hai người bọn họ: “Dư Thiếu Quang, Quý Hách, cố lên!”

Giang Hòa giống như đã hồi thần trở lại, ánh mắt nhìn vào Quý Hách, không biết vì sao mà cô cứ có cảm giác như Quý Hách đang mong đợi mình nói gì đó, không phải là cô rất muốn, nhưng miệng cũng đã mở ra, hô theo Vương Sâm Sâm: “Cố lên!”

Đôi mắt của Quý Hách chợt mở to, đôi con ngươi sẫm màu trong nháy mắt ngập tràn vui vẻ, đuôi mắt khẽ cong lên.

Cô ấy đang cổ vũ cho ai nhỉ? Có lẽ là Dư Thiếu Quang, cũng có lẽ là người khác, tóm lại là anh đã nghe được, liền bất chấp tất cả, mặt dày cho rằng cô đang cổ vũ mình.

Dư Thiếu Quang cảm giác có người đã đuổi tới sát sau lưng, lúc gần tới đích thì bên cạnh bỗng vọt lên một người.

Thầy giáo thể dục bấm đồng hồ đếm ngược trong tay, nói với hai người bọn họ: “Hai người các em về đích cùng một lúc…” Thầy giáo đọc con số, Quý Hách và Dư Thiếu Quang cũng thở hồng hộc rồi dừng lại.

Dư Thiếu Quang cúi người, chống hai tay lên đầu gối, sau đó giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi nói với Quý Hách đứng bên cạnh: “Cậu vượt lên phía trước lúc nào thế?”

Quý Hách hít sâu một hơi, sau đó nói: “Cỡ vòng thứ hai.”

Dư Thiếu Quang khẽ gật đầu, nói: “Cậu chạy rất nhanh, mình còn tưởng cậu là ma ốm, hôm nay phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác đấy.”

Quý Hách cười cười, thật ra môn thể dục của anh không tệ, chỉ là chẳng có ai thèm để ý mà thôi.

Không biết Vương Sâm Sâm đã xuất hiện từ lúc nào, vỗ một cái vào vai Dư Thiếu Quang, nói: “Không tệ, vậy mà lại về nhất.”

Dư Thiếu Quang đang buồn bực vì sao Vương Sâm Sâm lại không châm chọc mình như mọi ngày thì lại nghe thấy cô tiếp tục nói: “Tiếc là tư thế chạy quá xấu, so với Quý Hách thì cậu bị cậu ấy bỏ xa tới mấy quãng đường rồi.”

“Biết thể nào cậu cũng không nói được những lời tốt đẹp mà.” Dư Thiếu Quang mất hứng đáp.

Quý Hách ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Giang Hòa, Giang Hòa đứng ở đường chạy bên cạnh, ánh mắt nhìn về một cô gái đang đứng cách đó không xa, Quý Hách nhìn theo ánh mắt cô thì trông thấy Tưởng Vi Vi.

Ánh mắt của anh chợt tối sầm, không suy nghĩ nhiều, lập tức đi tới chắn trước mặt Giang Hòa, chặn đi tầm mắt của cô.

Giang Hòa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu đã trông thấy Quý Hách đứng trước mặt mình, cô hơi giật mình, cong môi cười với Quý Hách, nói: “Có chuyện gì sao?”

Quý Hách nhìn Giang Hòa, nói: “Cám ơn!”

Giang Hòa sững sờ, hỏi: “Cám ơn cái gì?”

Quý Hách cúi đầu, nhìn vào đôi mắt sáng trong của Giang Hòa đang phản chiếu hình bóng của anh, khóe môi khẽ cong lên: “Chỉ là muốn cám ơn cậu mà thôi.”

Giang Hòa nâng mắt, má lúm đồng tiền đọng lại bên khóe môi, sau đó cũng cười nói: “Quý Hách, cậu thật là một người kỳ lạ…” Cô hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà mình cũng không cảm thấy chán ghét.”

Quý Hách ngẩn người, lồng ngực không khống chế nổi cơn kích động, anh cố gắng dằn xuống xúc động muốn ôm cô, rồi lại không biết phải nói gì với cô.

Tầm mắt của Giang Hòa lại nhìn về phía Tưởng Vi Vi đang đứng cách đó không xa.

Quý Hách trầm mặc vài giây, sau đó nói với Giang Hòa: “Cô ấy không bằng cậu.”

Giang Hòa còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy Vương Sâm Sâm gọi mình đi chạy 800m, cô nói với Quý Hách một tiếng rồi vội vàng chạy đi.

Ánh mắt của Quý Hách nhìn đến Tưởng Vi Vi, đôi mắt sẫm màu lại như đang nổi lên một tầng băng lạnh lẽo, lạnh đến khiếp người.



Lúc tan học, Giang Hòa đeo cặp sách lên lưng, nhớ tới lời nói của Quý Hách, bước chân cô khẽ dừng lại một chút, sau khi ra khỏi phòng học, không ngờ lại oan gia ngõ hẹp, gặp phải Từ Triêu Dương và Tưởng Vi Vi.

Lúc Từ Triêu Dương trông thấy cô thì cô đã đi tới, hàng chân mày của anh ta hơi nhếch lên, đôi con ngươi thâm thúy mà trong veo, mi mắt hơi mỏng để lộ ra đôi con ngươi vừa to vừa sáng, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng, vẻ mặt lại mang theo một chút ngây thơ, khuôn mặt trẻ con nhưng nước da lại hơi ngăm đen, anh ta thích Cổ Thiên Lạc, cảm thấy da ngăm càng thêm nam tính, vậy nên cũng chịu khó phơi nắng, anh ta nhếch môi nói với Giang Hòa: “Giang Hòa, sao dạo này em không nhận điện thoại của anh?”

Có bạn gái đứng bên cạnh mà còn có thể bình thản hỏi những câu như vậy, chắc là cũng chỉ có mỗi Từ Triêu Dương thôi.

Nên nói là quá ngây thơ hay sao?

Giang Hòa lắc đầu, tùy tiện tìm đại một lý do: “Em đổi số điện thoại rồi.”

Từ Triêu Dương cười rộ lên, nói: “Vậy cho anh số mới đi.”

Giang Hòa khẽ nhìn qua Tưởng Vi Vi đang đứng bên cạnh, lắc đầu nói: “Không cần đâu, như vậy không tốt lắm.”

Từ Triêu Dương nhíu mày, đôi mắt mang theo chút nghi hoặc, hỏi: “Có gì mà không tốt? Tốt xấu gì thì anh cũng coi như là anh trai của em đấy.”

Lúc này Tưởng Vi Vi mới chen vào, cười nói với Giang Hòa: “Giang Hòa, chị cho anh ấy đi, lúc trước anh ấy cũng nói với em mấy lần, nói sao chị không nhận điện thoại, còn tưởng là chị giận gì anh ấy, tính của anh ấy là thế, chị cũng hiểu rõ mà.”

Chỉ một câu đã có thể tự nhiên kéo Từ Triêu Dương về phía mình.

Giang Hòa cảm thấy có chút buồn cười, nhưng dù cố gắng thế nào thì trên mặt cũng không cười nổi.

Nhớ lại khi còn bé, những lúc ở bên cạnh Từ Triêu Dương luôn là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô, chỉ là thứ tình cảm đó lại bắt đầu thay đổi, cô dần dần phát hiện, chỉ cần đứng bên cạnh Từ Triêu Dương thì dường như cô không thể nào thở nổi.

Cô lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa, nói: “Em có việc phải đi trước đây.”

Từ Triêu Dương nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày, nói: “Giang Hòa, đừng như vậy nữa.”

Tưởng Vi Vi cũng giơ tay giữ Giang Hòa, giống như là rất tự đắc, đứng bên cạnh Từ Triêu Dương, nói: “Giang Hòa, đừng như vậy.”

Nhìn xem, chả trách Từ Triêu Dương lại chọn Tưởng Vi Vi, tuy cô ta nhỏ hơn Giang Hòa một tuổi, nhưng lại hiểu phải nên làm thế nào mới đúng.

“Không nhìn thấy cô ấy muốn đi sao?” Giọng nói trầm thấp mà hùng hậu, bên trong còn mang theo một tia lạnh lẽo.

Tiếng nói vừa dứt thì đã trông thấy Quý Hách đứng chắn trước mặt Giang Hòa, ánh mắt quan sát Từ Triêu Dương và Tưởng Vi Vi, làn da tái nhợt cùng với mái tóc xoăn nhẹ, anh cụp mắt, nhìn bàn tay của Từ Triêu Dương đang nắm cổ tay của Giang Hòa, đôi con ngươi sẫm màu dường như đã trở nên rét lạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom