Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 12
Hai người tràn đầy dục hỏa thiêu đốt áp sát vào nhau, da thịt chỉ cách một lớp áo tù mỏng manh, trong mắt lại chỉ có chán ghét âm u nhìn đối phương. Hà Tĩnh cúi đầu thở một hơi, Mục Doãn Lâm lập tức nghiêng mặt tránh né.
"Nhuyễn ngọc trong người cảm giác thế nào?"
"Ghê tởm!" Thanh niên trong mắt quả thật xích xích quả quả ghê tởm với cô.
"A~" Ngu ngốc! Giờ phút này đã là cá nằm trên thớt còn bày ra vẻ mặt đó với cô. Ánh mắt Hà Tĩnh càng thêm u ám, bàn tay thon dài xé toạc áo tù nhân trên người hắn, khi cô muốn tiến xuống phía dưới, Mục Doãn Lâm không dung phản kích há miệng cắn chặt vào cần cổ cô, ánh mắt không tiếng động cảnh cáo.
Hà Tĩnh dường như không cảm giác được mạch máu chủ đang bị uy hiếp, cô mau ngoan chuẩn bắt lại mệnh căn cứng rắn của hắn. Lập tức cảm giác cả người thanh niên run rẩy, đôi mắt lạnh lẽo của hắn đỏ sậm, lực đạo trên cổ càng mạnh hơn, máu tươi tanh ngọt chảy đầy trong miệng và trên người cả hai.
Hà Tĩnh cười càng thêm rực rỡ, như hoa ăn thịt người dụ dỗ con mồi, bàn tay cầm côn th*t nóng bỏng cọ cọ nơi ướt át của mình.
"Có muốn hay không? Rất thoải mái nha~"
Đầu khấc cảm thụ được nơi muốn đến, quả thật giống như uống rượu độc giải khát, vừa thoải mái một chút là cả một trận khó chịu đánh úp, trong đầu óc hắn không cấm xuất hiện một giọng nói.
Nữ nhân không biết xấu hổ ba lần bốn lượt dụ dỗ hắn, hắn cần gì phải quân tử với cô ta.
Những câu thô tục của đám tù nhân mỗi khi khi dễ một tù nhân nhỏ yếu vang vọng.
Thao chết mày.
Tiện nhân.
Lão tử thao chết mày.
Ánh mắt Mục Doãn Lâm đỏ ngầu như nhập ma, đoán chừng hắn thật sự đã sắp chịu hết nổi. Lúc này cô chỉ cần khiêu khích một chút chắc chắn hắn sẽ thật sự... tuy rằng rất muốn làm nội tâm nam chính càng thêm dày đặc bóng ma, nhưng cô cũng không muốn dùng thân thể này thỏa mãn nam chính. Cho nên, Hà Tĩnh cười khinh miệt nhìn Mục Doãn Lâm, bàn tay bóp mạnh mệnh căn của hắn, thành công giải thoát cái cổ nhỏ của mình, sau đó đứng dậy khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Không phải nói ghê tởm sao? Phía dưới của ai thanh cao nhúc nhích muốn chui vào là chuyện thế nào nhỉ."
Mục Doãn Lâm đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, cơ bắp toàn căng chặt. Pặc! Còng tay bị hắn căng đứt mắt xích. Nhanh như thiểm điện, hay đưa tay bóp mạnh lấy cổ nữ nhân đang cười khinh thường mình, đè mạnh lên giường.
Sát khí lan tràn.
Cảm giác hít thở không thông khiến Hà Tĩnh nheo mắt lại, nam chính thật sự muốn giết chết mình, thành công chọc giận một người đầy chính nghĩa phải ra tay giết mình cũng là một loại thành công đi. Tuy có rất nhiều cách để thoát thân, nhưng đột nhiên cô không muốn động một đầu ngón tay nào nữa, cô sống được rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. So với kết cục bị hàng chục tù nhân trả thù ngược đãi cho đến chết, bị nam chính bóp chết cũng tốt.
Hà Tĩnh nhắm chặt mắt, cong môi cười, nụ cười vẫn xinh đẹp tựa hoa anh túc, dụ hoặc mê người.
Tác giả: Thật sự là hai người này quả thật rất ghét nhau. Nghĩ đến chuyện nếu bản thân cho dù bị trúng thuốc, tác giả cũng không làm được chuyện với người mình ghét. Mọi người thử nghĩ nếu ai đồn mình tương ái tương ghét với người mình rất chán ghét. Thật sự vừa ghê tởm vừa nổi nóng.
Cái gì vừa iu ngươi lại giết ngươi. Đánh rắm.
Mục Doãn Lâm có tín niệm của mình.
Hà Tĩnh cũng có cái bất đắc dĩ.
Hai người là hai đầu thái cực, vĩnh viễn không thể lý giải cách làm của đối phương. Không hiểu nhau thì chả có chuyện yêu thương gì được. Nếu làm tình với nhau chắc cả hai nôn mửa nhau không nhẹ đâu. Tác giả rất thông cảm và lý giải nên hai bảo bảo sẽ tạm biệt với mọi người ở đây.
Câu chuyện này chỉ có canh thịt thôi. Câu truyện sau chắc sẽ ngọt nước ngọt cái hơn.
Hai người tràn đầy dục hỏa thiêu đốt áp sát vào nhau, da thịt chỉ cách một lớp áo tù mỏng manh, trong mắt lại chỉ có chán ghét âm u nhìn đối phương. Hà Tĩnh cúi đầu thở một hơi, Mục Doãn Lâm lập tức nghiêng mặt tránh né.
"Nhuyễn ngọc trong người cảm giác thế nào?"
"Ghê tởm!" Thanh niên trong mắt quả thật xích xích quả quả ghê tởm với cô.
"A~" Ngu ngốc! Giờ phút này đã là cá nằm trên thớt còn bày ra vẻ mặt đó với cô. Ánh mắt Hà Tĩnh càng thêm u ám, bàn tay thon dài xé toạc áo tù nhân trên người hắn, khi cô muốn tiến xuống phía dưới, Mục Doãn Lâm không dung phản kích há miệng cắn chặt vào cần cổ cô, ánh mắt không tiếng động cảnh cáo.
Hà Tĩnh dường như không cảm giác được mạch máu chủ đang bị uy hiếp, cô mau ngoan chuẩn bắt lại mệnh căn cứng rắn của hắn. Lập tức cảm giác cả người thanh niên run rẩy, đôi mắt lạnh lẽo của hắn đỏ sậm, lực đạo trên cổ càng mạnh hơn, máu tươi tanh ngọt chảy đầy trong miệng và trên người cả hai.
Hà Tĩnh cười càng thêm rực rỡ, như hoa ăn thịt người dụ dỗ con mồi, bàn tay cầm côn th*t nóng bỏng cọ cọ nơi ướt át của mình.
"Có muốn hay không? Rất thoải mái nha~"
Đầu khấc cảm thụ được nơi muốn đến, quả thật giống như uống rượu độc giải khát, vừa thoải mái một chút là cả một trận khó chịu đánh úp, trong đầu óc hắn không cấm xuất hiện một giọng nói.
Nữ nhân không biết xấu hổ ba lần bốn lượt dụ dỗ hắn, hắn cần gì phải quân tử với cô ta.
Những câu thô tục của đám tù nhân mỗi khi khi dễ một tù nhân nhỏ yếu vang vọng.
Thao chết mày.
Tiện nhân.
Lão tử thao chết mày.
Ánh mắt Mục Doãn Lâm đỏ ngầu như nhập ma, đoán chừng hắn thật sự đã sắp chịu hết nổi. Lúc này cô chỉ cần khiêu khích một chút chắc chắn hắn sẽ thật sự... tuy rằng rất muốn làm nội tâm nam chính càng thêm dày đặc bóng ma, nhưng cô cũng không muốn dùng thân thể này thỏa mãn nam chính. Cho nên, Hà Tĩnh cười khinh miệt nhìn Mục Doãn Lâm, bàn tay bóp mạnh mệnh căn của hắn, thành công giải thoát cái cổ nhỏ của mình, sau đó đứng dậy khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Không phải nói ghê tởm sao? Phía dưới của ai thanh cao nhúc nhích muốn chui vào là chuyện thế nào nhỉ."
Mục Doãn Lâm đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, cơ bắp toàn căng chặt. Pặc! Còng tay bị hắn căng đứt mắt xích. Nhanh như thiểm điện, hay đưa tay bóp mạnh lấy cổ nữ nhân đang cười khinh thường mình, đè mạnh lên giường.
Sát khí lan tràn.
Cảm giác hít thở không thông khiến Hà Tĩnh nheo mắt lại, nam chính thật sự muốn giết chết mình, thành công chọc giận một người đầy chính nghĩa phải ra tay giết mình cũng là một loại thành công đi. Tuy có rất nhiều cách để thoát thân, nhưng đột nhiên cô không muốn động một đầu ngón tay nào nữa, cô sống được rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. So với kết cục bị hàng chục tù nhân trả thù ngược đãi cho đến chết, bị nam chính bóp chết cũng tốt.
Hà Tĩnh nhắm chặt mắt, cong môi cười, nụ cười vẫn xinh đẹp tựa hoa anh túc, dụ hoặc mê người.
Tác giả: Thật sự là hai người này quả thật rất ghét nhau. Nghĩ đến chuyện nếu bản thân cho dù bị trúng thuốc, tác giả cũng không làm được chuyện với người mình ghét. Mọi người thử nghĩ nếu ai đồn mình tương ái tương ghét với người mình rất chán ghét. Thật sự vừa ghê tởm vừa nổi nóng.
Cái gì vừa iu ngươi lại giết ngươi. Đánh rắm.
Mục Doãn Lâm có tín niệm của mình.
Hà Tĩnh cũng có cái bất đắc dĩ.
Hai người là hai đầu thái cực, vĩnh viễn không thể lý giải cách làm của đối phương. Không hiểu nhau thì chả có chuyện yêu thương gì được. Nếu làm tình với nhau chắc cả hai nôn mửa nhau không nhẹ đâu. Tác giả rất thông cảm và lý giải nên hai bảo bảo sẽ tạm biệt với mọi người ở đây.
Câu chuyện này chỉ có canh thịt thôi. Câu truyện sau chắc sẽ ngọt nước ngọt cái hơn.
Bình luận facebook