-
Chương 23
Edit & beta: Hà Phương
Đây là lần đầu tiên Thu Tử Hàn thật sự đánh giá người đàn ông trước mặt, bố ruột của cậu, Vốn chính là người mà cậu sùng bái nhất, ỷ lại nhất trên thế giới này.
Nhưng khi ông ta không hề xấu hổ nói ra những lời kia, Thu Tử Hàn lần đầu tiên phát hiện, trong lòng mình lại có rất nhiều cảm xúc, thất vọng, bất đắc dĩ, khinh bỉ thậm chí thống hận, ngay tại giờ phút này vướng mắc cùng một chỗ, trói kín cậu không kẽ hở thậm chí không thở nổi.
Thu Vĩ Toàn đương nhiên có tính đến việc Thu Tử Hàn sẽ không đồng ý, ông ta liền mềm mỏng khuyên giải: "Chuyện này không chỉ là vì Minh Châu, mà cũng là vì tốt cho chị con. Con xem xem hiện giờ người trên mạng đánh giá chị con như thế nào, nhận thức lại Minh Châu thì người khác cũng không trách móc nặng nề chị con nữa."
Thu Tử Hàn cười lạnh, châm chọc nói: "Chị của con? Chẳng lẽ chị ấy không phải con gái của bố sao, chắc hiện tại trong lòng bố chỉ có mẹ con Hà Minh Châu đó thôi đúng không?"
"Được, con nói cho bố biết." Thu Tử Hàn thể hiện sự kiên định trước nay chưa từng có: "Chuyện này tuyệt, đối, không, có, khả, năng, chỉ cần một con ngày còn sống tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Hà Minh Châu tiến nhà cửa nhà chúng ta. Bố nói rất đúng, con là trưởng tôn nhà họ Thu, tương lai hết thảy mọi thứ của nhà họ Thu đều là của con, lời nói của con ông nội cũng sẽ trịnh trọng suy xét. Cho nên bố triệt để chết tâm đi."
Thu Vĩ Toàn lập tức giận dữ, ông ta không nghĩ mình đã phải ăn nói khép nép với con trai như vậy, mà nó lại chẳng thèm để ý đến chút cảm nhận nào của mình, ngược lại còn sỉ nhục mình và Minh Châu.
Vì thế trong lúc tức giận nhất thời, ông ta đã ném thứ gì đó trên bàn qua.
Thu Tử Hàn đương nhiên là nhanh tránh đi, chờ cậu cúi đầu trông thấy khung hình nằm trên mặt đất, khung hình bằng kính đã vỡ nát, những người ở bên trong hình cũng giống như bị vỡ thành nhiều khối nhỏ.
Cậu xoay người lượm khung hình lên, lấy ảnh chụp bên trong ra. Đây là ảnh chụp gia đình họ, có mẹ, có cậu và Thu Tử Thiện, cũng có Hà Minh Châu và người đàn ông trước mặt này.
Thu Tử Hàn cẩn thận nhìn thoáng qua tấm ảnh, không khỏi nở nụ cười. Trên ảnh chụp cậu và Thu Tử Thiện đứng cạnh Thang Kiều, mà Hà Minh Châu thì đứng bên cạnh Thu Vĩ Toàn. Kỳ thực cái nhà này theo ngay từ đầu, lúc vô ý đã phân chia đội hình cả rồi.
Thu Vĩ Toàn thấy đồ mình ném chính là khung ảnh gia đình, trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng khi ông ta ngẩng đầu bắt gạp ánh mắt khinh bỉ của con trai, lại không khỏi giận dữ lên.
Bản thân dằn lại tính tình cùng nó giải thích, lại thành khen ngược đánh mất mặt mũi mình.
Thu Vĩ Toàn liền chỉ vào mũi Thu Tử Hàn, nói: "Bố anh còn chưa có chết đâu, tài sản của nhà họ Thu còn không tới phiên anh đến xen vào. Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng anh là đứa con trai duy nhất của tôi, quyền quản gia sản cũng không nhất định phải truyền cho anh. Anh nếu không nghe lời tôi, tôi sẽ cho anh cả đời này trôi qua trong nghèo túng."
Khuôn mặt Thu Tử Hàn vốn đang lạnh lùng, nghe xong lời này, ngược lại nở nụ cười: "Nếu bố thực sự nguyện ý đưa quyền quản gia sản cho người khác, con đây cũng không phản đối. Có điều bố nói rất đúng, tài sản nhà họ Thu không tới lượt con đến phân phối, nhưng nó cũng không tới lượt bố khoa tay múa chân."
Thu Vĩ Toàn nghe được mấy lời nói đại nghịch bất đạo này của cậu, lửa giận công tâm. Dù sao ý tứ Thu Tử Hàn cũng là sự thật, ông cụ vẫn còn kia, ông ta muốn đem tài sản cho những người khác cũng không thể.
Những lời này của Thu Tử Hàn không thể nghi ngờ là chọc đến chỗ đau của Thu Vĩ Toàn, dù sao ông ta cũng sắp năm mươi tuổi đầu rồi, thế mà vẫn bị bố của mình chèn ép. Trong lúc nhất thời, ông ta thật sự là vừa giận vừa tức.
Thu Tử Hàn cũng không buồn để tâm đến cái gọi là tự tôn của ông ta, chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh nhìn chằm chằm, đầu cũng không quay lại liền rời đi.
--- --------
Thu Tử Hàn đi thang máy xuống dưới lầu, chợt phát hiện trong tay mình còn cầm khung ảnh bị vỡ. Hiện tại cậu thật sự không có cách nào tiếp tục ngốc được nữa.
Lúc thấy Thu Tử Hàn đến phòng hậu cần, Thu Tử Thiện còn thấy có chút kỳ quái.
"Em làm sao vậy, sắc mặt khó coi thế, bị cấp trên mắng sao?" Thu Tử Thiện thấy cậu bày ra một khuôn mặt thối, liền giỡn giỡn hỏi.
Nghe cô nói vậy, Thu Tử Hàn cũng không có chút dấu hiệu phản bác. Thu Tử Thiện nhìn thoáng qua đồ trên tay cậu, lại hỏi: "Làm sao vậy, em đây là? Thế mà lại làm vỡ một cái khung hình sao, em mà cũng vụng về thế á? Đưa chị nhìn xem, xem em làm vỡ thứ gì?"
Nói xong, cô liền đưa tay cầm lấy khung hình. Khi cô nhìn thấy tấm ảnh bên trong, mới phát hiện chính là ảnh gia đình họ.
Cô ghét bỏ nhìn thoáng qua ảnh Hà Minh Châu, nhớ đến đời trước, lí do cô không thích Hà Minh Châu, cũng chỉ là vì ả đã đoạt đi sự yêu thích của bố. Thu Tử Thiện chưa từng nghĩ đến việc bố trí Hà Minh Châu vào chỗ chết, nhưng Hà Minh Châu sau khi đoạt mất Dung Trạch, không chỉ đối với cô đuổi tận giết tuyệt, liền ngay cả Thu Tử Hàn vốn có quan hệ tốt với ả cũng không được buông tha.
"Thu Vĩ Toàn tìm em à?" Thu Tử Thiện vừa nhìn thấy khung hình liền đoán được Thu Tử Hàn mới từ chỗ đó trở về.
Thu Tử Thiện nhìn chung quanh liếc mắt một cái sau, sau đó lôi kéo Thu Tử Hàn đến một chỗ ít người qua lại.
"Ông ta tìm em làm gì? Là vì mấy bài báo trên mạng sao?" Thu Tử Thiện trầm tĩnh hỏi, cô cũng không phải không có nhãn lực đến nỗi cảm thấy Thu Vĩ Toàn vì lo lắng cho cô mà đi tìm Thu Tử Hàn thương lượng.
Thu Tử Hàn nắm chặt tay, sau khi cô hỏi nhiều lần, cuối cùng cậu mới đỏ hồng mắt nói: "Ông ấy bảo em về nói chuyện với ông nội, rằng em đồng ý để Hà Minh Châu tiến vào nhà họ Thu."
Trên mặt Thu Tử Thiện xuất hiện biểu tình không tưởng tượng nổi, cô hít sâu một hơi, sau đó hỏi: "Ông ta thật sự nói như vậy, sao ông ta có thể không biết xấu hổ như vậy, sao ông ta có thể đề xuất với em một yêu cầu vô liêm sỉ như vậy?"
Thu Tử Thiện đi qua đi lại hai vòng, cố gắng muốn ngăn chận lửa giận trong lòng. Đúng là có vài người quả thật cặn bã đến trình độ VIP rồi, biến chất thành cỗ máy chiến đấu, luôn biết làm thế nào để dễ dàng khơi mào lửa giận của người khác.
Thu Tử Thiện vẫn luôn nói với bản thân, đừng ôm ấp hi vọng gì với ông bố này nữa, nhưng lúc này cô vẫn không có cách nào khắc chế được nội tâm phẫn nộ cùng thất vọng.
"Ông ta có hỏi thăm qua chị sao? Nếu ông ta đã biết được tin tức, như vậy ông ta cũng biết được mấy người trên mạng mắng chị như thế nào chứ? Nói chị là cái cuống rốn được nuôi lớn, nói chị sống chỉ tổ lãng phí lương thực, nói chị nên được nhét lại vào bụng mẹ, còn có nhiều lời nhục mạ hơn nữa, vậy ông ta có đề cập đến với em không?"
Thu Tử Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện đang có chút kích động, nhưng lại không có cách nào nói ra đáp án trong miệng.
Tuy Thu Tử Thiện là người đã chết qua một lần, nhưng tâm cô vẫn không có cách nào lạnh như sắt thép. Đều nói cha mẹ chính là người bao dung và yêu thương con cái nhất trên thế gian này, nhưng Thu Tử Thiện lại chưa từng được hưởng thụ qua sự quan tâm của Thu Vĩ Toàn. Ngay cả lúc cô bị toàn thế giới nhục mạ, trong mắt bố cô cũng chỉ có một đứa con gái khác mà thôi.
Ông ta lại chưa từng lo lắng qua, một cô bé chỉ mới mười tám tuổi làm thế nào để đối mặt với sự chỉ trích như sóng triều của người trên mạng, ông ta đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm thụ của cô lúc này.
Thu Tử Thiện liều mạng nhịn xuống nước mắt chực trào ra, cô vẫn tưởng bản thân trước kia làm không tốt, thế nên mới không được yêu thích. Cô cố gắng muốn thay đổi tính cách của mình, thay đổi thái độ với cuộc sống, cố gắng muốn thay đổi bản thân thành cô gái được mọi người yêu thích.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, nước mắt rốt cuộc cũng tràn mi.
Thu Tử Hàn nhìn thấy cô khóc, tay chân liền luống cuống, cậu muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
"Chị đừng khóc, chị đừng khóc mà. Dù ông ấy không để ý đến chị, thì chị còn có em, chị còn có mẹ mà."
Thu Tử Thiện đi đến bên cạnh cậu, hai mắt đẫm lệ mông lung lại cắn răng nói: "Thu Tử Hàn, em nhìn thấy rồi đấy. Trong cái nhà này, chúng ta muốn có được cái gì thì bản thân mình phải tự đi tranh thủ."
"Em phải nhớ kỹ, mặc kệ chị làm cái gì, đều là vì bảo vệ em và mẹ."
Nói xong, cô rời đi không quay đầu lại.
Thu Tử Hàn muốn đuổi theo cô, nhưng chân giống như không bước đi được. Cậu gần như chưa từng nhìn thấy Thu Tử Thiện khóc, trong trí nhớ của cậu, chị của cậu vĩnh viễn đều điêu ngoa lại kiêu ngạo.
--- --------
Thu Tử Thiện một mình đi đến ngã tư đường xe cộ như nước, đã rất lâu rồi cô không có im lặng đi dạo phố như vậy. Từ lúc cô lại một lần nữa trở lại Vân Đô, cô đều bận rộn làm thế nào để thay đổi bản thân.
Sau khi tan tầm, Thu Tử Hàn có gửi tin nhắn cho cô, nhưng Thu Tử Thiện chỉ muốn hưởng thụ sự im lặng một mình.
Cao ốc Trung Vực nằm ở khu trung tâm phồn hoa của thành phố, cô đi qua hai con phố đều thấy toàn người là người. Tới gần chạng vạng, ngã tư đường vốn náo nhiệt lại càng thêm ồn ào.
Hiện tại cô cái cô cần chính là tiếng huyên náo như vậy, bởi chỉ có như thế, cô mới không bị buộc đến điên lên.
Đi được nửa giờ, cô mới phát hiện mình lại bất tri bất giác đi tới một con đường u tĩnh. Hai bên đường đều trồng đầy cây nhãn thơm ngát, khiến con đường vốn yên tĩnh lại càng thêm bình yên.
Lúc này Thu Tử Thiện phát hiện bên cạnh đường có một cửa hàng bánh ngọt, từ bé cô đã thích các loại món điểm tâm ngọt, cũng không phải vô cùng thích ăn, chỉ là cô thích bộ dáng tinh xảo của điểm tâm ngọt. Những món bánh ngọt được đặt trong tủ kính trong suốt trong cửa hàng càng hấp dẫn người ta.
Cô nhớ trước đây, sinh nhật hàng năm mẹ cô đều đặt hai cái bánh ngọt, một cái dựa theo yêu thích của Thu Tử Thiện, một cái còn lại là dựa theo sở thích của Thu Tử Hàn.
Mà mỗi lần sinh nhật Hà Minh Châu, luôn là Thu Vĩ Toàn tự mình mang theo bánh ngọt trở về. Trước kia cô chưa từng chú ý đến chi tiết này, nhưng có đôi khi những chi tiết nhỏ như vậy lại có thể là manh mối dẫn đến chân tướng.
Tò mò quá, rõ ràng không nghĩ không suy, nhưng lại luôn có các loại tạp niệm tiến vào trong đầu.
"Thích bánh ngọt này sao?" Bên cạnh chợt có một giọng nói nhàn nhã vang lên.
Dưới ánh đèn đường ấm áp chiếu xuống, người đàn ông này mặt mày tuấn tú, một tay nhét trong túi quần, nhìn vẻ khó có được rãnh rồi. Chỉ thấy anh ta vươn một bàn tay, ngón trỏ hơi hơi gấp khúc nhẹ nhàng gõ lên tủ kính sáng loáng trong suốt.
"Thích thì lấy đi." Lạc Ngạn quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, trên mặt khó có được tươi cười ấm áp.
Lạc Ngạn từ hội sở bên cạnh đi ra, vừa ra khỏi cửa liền trông thấy cô giống hệt một đứa ngốc đứng ở đây, nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính. Tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng Lạc Ngạn tựa hồ có thể nghĩ đến ánh mắt khát vọng của cô, trong nháy mắt này anh chợt nghĩ tới cô bé bán diêm.
Cô bé kia có phải cũng đang dùng loại ánh mắt đó không, giống như cô bé bán diêm nhìn chằm chằm người ta quây quần qua cửa sổ trong đêm đông giá rét.
Thu Tử Thiện quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô bình thản, không có sắc bén, không có quật cường cũng không có cao ngạo như lần đầu gặp mặt, trong lòng anh ngẩn ra, anh luôn nghĩ người tuyệt vọng luôn mang theo sự giận dữ rất lớn. Nhưng hiện tại mới cảm thấy, kỳ thực sau sự bình thản dường như càng có thể truyền đạt loại cảm xúc này.
"Không cần, tôi không thích," Thu Tử Thiện lắc lắc đầu nói.
Lạc Ngạn nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi của cô, không khỏi cười cười. Anh không nói nữa, chỉ sải bước chuẩn bị đến gần cửa hàng bánh ngọt, Thu Tử Thiện thấy vậy lập tức đưa tay kéo ống tay áo của anh. Chẳng qua, đúng lúc này Lạc Ngạn nghe thấy một trận thanh âm bụng réo.
Dù Thu Tử Thiện lúc này cảm xúc sa sút, cô cũng hận không thể lập tức tìm cái lỗ để chui vào.
Lạc Ngạn cười như không cười nhìn cô nói: "Nếu không, tôi mời em ăn cơm?"
Đợi hai người tới bên cạnh xe Lạc Ngạn, Lạc Ngạn gõ gõ lên cửa kính rồi nói với tài xế: "Cậu đưa cô Thẩm đây trở về trước đi."
Thu Tử Thiện kinh ngạc nhìn anh một cái, nhưng sau đó xe đã khởi động, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt cô.
Lạc Ngạn xấu hổ nhìn Thu Tử Thiện liếc mắt một cái, chỉ nói một câu: "Mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt."
Xem mắt?
Thu Tử Thiện thật sự không nghĩ tới, mặc dù không nói tới thanh danh lan xa, nhưng lấy danh xưng Lạc công tử phong lưu tiêu sái lại cũng sẽ đi xem mắt sao?.
Có điều, đợi khi Lạc Ngạn mang đến một chiếc xe khác rồi chở cô đến một nơi, Thu Tử Thiện thật sự cười không nổi.
Cô xuống xe nhìn các quán ăn đồ nướng trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Đây là nơi anh muốn mời tôi ăn cơm sao?"
"Gió biển, bờ cát, đồ nướng, còn có nơi nào tốt hơn nơi này?" Lạc Ngạn đã vén tay áo sơmi tới chỗ khủy tay, anh nhìn mặt biển trải dài trước mắt, hăng hái nói.
Không đợi Thu Tử Thiện nói thêm, Lạc Ngạn quay đầu mang theo biểu tình thâm ảo nói:"Tôi không mang người bình thường đến đây đâu."
Được rồi, cô không phải người bình thường, cô là người sống hai đời, Thu Tử Thiện trong đầu châm chọc.
Đây là lần đầu tiên Thu Tử Hàn thật sự đánh giá người đàn ông trước mặt, bố ruột của cậu, Vốn chính là người mà cậu sùng bái nhất, ỷ lại nhất trên thế giới này.
Nhưng khi ông ta không hề xấu hổ nói ra những lời kia, Thu Tử Hàn lần đầu tiên phát hiện, trong lòng mình lại có rất nhiều cảm xúc, thất vọng, bất đắc dĩ, khinh bỉ thậm chí thống hận, ngay tại giờ phút này vướng mắc cùng một chỗ, trói kín cậu không kẽ hở thậm chí không thở nổi.
Thu Vĩ Toàn đương nhiên có tính đến việc Thu Tử Hàn sẽ không đồng ý, ông ta liền mềm mỏng khuyên giải: "Chuyện này không chỉ là vì Minh Châu, mà cũng là vì tốt cho chị con. Con xem xem hiện giờ người trên mạng đánh giá chị con như thế nào, nhận thức lại Minh Châu thì người khác cũng không trách móc nặng nề chị con nữa."
Thu Tử Hàn cười lạnh, châm chọc nói: "Chị của con? Chẳng lẽ chị ấy không phải con gái của bố sao, chắc hiện tại trong lòng bố chỉ có mẹ con Hà Minh Châu đó thôi đúng không?"
"Được, con nói cho bố biết." Thu Tử Hàn thể hiện sự kiên định trước nay chưa từng có: "Chuyện này tuyệt, đối, không, có, khả, năng, chỉ cần một con ngày còn sống tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Hà Minh Châu tiến nhà cửa nhà chúng ta. Bố nói rất đúng, con là trưởng tôn nhà họ Thu, tương lai hết thảy mọi thứ của nhà họ Thu đều là của con, lời nói của con ông nội cũng sẽ trịnh trọng suy xét. Cho nên bố triệt để chết tâm đi."
Thu Vĩ Toàn lập tức giận dữ, ông ta không nghĩ mình đã phải ăn nói khép nép với con trai như vậy, mà nó lại chẳng thèm để ý đến chút cảm nhận nào của mình, ngược lại còn sỉ nhục mình và Minh Châu.
Vì thế trong lúc tức giận nhất thời, ông ta đã ném thứ gì đó trên bàn qua.
Thu Tử Hàn đương nhiên là nhanh tránh đi, chờ cậu cúi đầu trông thấy khung hình nằm trên mặt đất, khung hình bằng kính đã vỡ nát, những người ở bên trong hình cũng giống như bị vỡ thành nhiều khối nhỏ.
Cậu xoay người lượm khung hình lên, lấy ảnh chụp bên trong ra. Đây là ảnh chụp gia đình họ, có mẹ, có cậu và Thu Tử Thiện, cũng có Hà Minh Châu và người đàn ông trước mặt này.
Thu Tử Hàn cẩn thận nhìn thoáng qua tấm ảnh, không khỏi nở nụ cười. Trên ảnh chụp cậu và Thu Tử Thiện đứng cạnh Thang Kiều, mà Hà Minh Châu thì đứng bên cạnh Thu Vĩ Toàn. Kỳ thực cái nhà này theo ngay từ đầu, lúc vô ý đã phân chia đội hình cả rồi.
Thu Vĩ Toàn thấy đồ mình ném chính là khung ảnh gia đình, trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng khi ông ta ngẩng đầu bắt gạp ánh mắt khinh bỉ của con trai, lại không khỏi giận dữ lên.
Bản thân dằn lại tính tình cùng nó giải thích, lại thành khen ngược đánh mất mặt mũi mình.
Thu Vĩ Toàn liền chỉ vào mũi Thu Tử Hàn, nói: "Bố anh còn chưa có chết đâu, tài sản của nhà họ Thu còn không tới phiên anh đến xen vào. Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng anh là đứa con trai duy nhất của tôi, quyền quản gia sản cũng không nhất định phải truyền cho anh. Anh nếu không nghe lời tôi, tôi sẽ cho anh cả đời này trôi qua trong nghèo túng."
Khuôn mặt Thu Tử Hàn vốn đang lạnh lùng, nghe xong lời này, ngược lại nở nụ cười: "Nếu bố thực sự nguyện ý đưa quyền quản gia sản cho người khác, con đây cũng không phản đối. Có điều bố nói rất đúng, tài sản nhà họ Thu không tới lượt con đến phân phối, nhưng nó cũng không tới lượt bố khoa tay múa chân."
Thu Vĩ Toàn nghe được mấy lời nói đại nghịch bất đạo này của cậu, lửa giận công tâm. Dù sao ý tứ Thu Tử Hàn cũng là sự thật, ông cụ vẫn còn kia, ông ta muốn đem tài sản cho những người khác cũng không thể.
Những lời này của Thu Tử Hàn không thể nghi ngờ là chọc đến chỗ đau của Thu Vĩ Toàn, dù sao ông ta cũng sắp năm mươi tuổi đầu rồi, thế mà vẫn bị bố của mình chèn ép. Trong lúc nhất thời, ông ta thật sự là vừa giận vừa tức.
Thu Tử Hàn cũng không buồn để tâm đến cái gọi là tự tôn của ông ta, chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh nhìn chằm chằm, đầu cũng không quay lại liền rời đi.
--- --------
Thu Tử Hàn đi thang máy xuống dưới lầu, chợt phát hiện trong tay mình còn cầm khung ảnh bị vỡ. Hiện tại cậu thật sự không có cách nào tiếp tục ngốc được nữa.
Lúc thấy Thu Tử Hàn đến phòng hậu cần, Thu Tử Thiện còn thấy có chút kỳ quái.
"Em làm sao vậy, sắc mặt khó coi thế, bị cấp trên mắng sao?" Thu Tử Thiện thấy cậu bày ra một khuôn mặt thối, liền giỡn giỡn hỏi.
Nghe cô nói vậy, Thu Tử Hàn cũng không có chút dấu hiệu phản bác. Thu Tử Thiện nhìn thoáng qua đồ trên tay cậu, lại hỏi: "Làm sao vậy, em đây là? Thế mà lại làm vỡ một cái khung hình sao, em mà cũng vụng về thế á? Đưa chị nhìn xem, xem em làm vỡ thứ gì?"
Nói xong, cô liền đưa tay cầm lấy khung hình. Khi cô nhìn thấy tấm ảnh bên trong, mới phát hiện chính là ảnh gia đình họ.
Cô ghét bỏ nhìn thoáng qua ảnh Hà Minh Châu, nhớ đến đời trước, lí do cô không thích Hà Minh Châu, cũng chỉ là vì ả đã đoạt đi sự yêu thích của bố. Thu Tử Thiện chưa từng nghĩ đến việc bố trí Hà Minh Châu vào chỗ chết, nhưng Hà Minh Châu sau khi đoạt mất Dung Trạch, không chỉ đối với cô đuổi tận giết tuyệt, liền ngay cả Thu Tử Hàn vốn có quan hệ tốt với ả cũng không được buông tha.
"Thu Vĩ Toàn tìm em à?" Thu Tử Thiện vừa nhìn thấy khung hình liền đoán được Thu Tử Hàn mới từ chỗ đó trở về.
Thu Tử Thiện nhìn chung quanh liếc mắt một cái sau, sau đó lôi kéo Thu Tử Hàn đến một chỗ ít người qua lại.
"Ông ta tìm em làm gì? Là vì mấy bài báo trên mạng sao?" Thu Tử Thiện trầm tĩnh hỏi, cô cũng không phải không có nhãn lực đến nỗi cảm thấy Thu Vĩ Toàn vì lo lắng cho cô mà đi tìm Thu Tử Hàn thương lượng.
Thu Tử Hàn nắm chặt tay, sau khi cô hỏi nhiều lần, cuối cùng cậu mới đỏ hồng mắt nói: "Ông ấy bảo em về nói chuyện với ông nội, rằng em đồng ý để Hà Minh Châu tiến vào nhà họ Thu."
Trên mặt Thu Tử Thiện xuất hiện biểu tình không tưởng tượng nổi, cô hít sâu một hơi, sau đó hỏi: "Ông ta thật sự nói như vậy, sao ông ta có thể không biết xấu hổ như vậy, sao ông ta có thể đề xuất với em một yêu cầu vô liêm sỉ như vậy?"
Thu Tử Thiện đi qua đi lại hai vòng, cố gắng muốn ngăn chận lửa giận trong lòng. Đúng là có vài người quả thật cặn bã đến trình độ VIP rồi, biến chất thành cỗ máy chiến đấu, luôn biết làm thế nào để dễ dàng khơi mào lửa giận của người khác.
Thu Tử Thiện vẫn luôn nói với bản thân, đừng ôm ấp hi vọng gì với ông bố này nữa, nhưng lúc này cô vẫn không có cách nào khắc chế được nội tâm phẫn nộ cùng thất vọng.
"Ông ta có hỏi thăm qua chị sao? Nếu ông ta đã biết được tin tức, như vậy ông ta cũng biết được mấy người trên mạng mắng chị như thế nào chứ? Nói chị là cái cuống rốn được nuôi lớn, nói chị sống chỉ tổ lãng phí lương thực, nói chị nên được nhét lại vào bụng mẹ, còn có nhiều lời nhục mạ hơn nữa, vậy ông ta có đề cập đến với em không?"
Thu Tử Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện đang có chút kích động, nhưng lại không có cách nào nói ra đáp án trong miệng.
Tuy Thu Tử Thiện là người đã chết qua một lần, nhưng tâm cô vẫn không có cách nào lạnh như sắt thép. Đều nói cha mẹ chính là người bao dung và yêu thương con cái nhất trên thế gian này, nhưng Thu Tử Thiện lại chưa từng được hưởng thụ qua sự quan tâm của Thu Vĩ Toàn. Ngay cả lúc cô bị toàn thế giới nhục mạ, trong mắt bố cô cũng chỉ có một đứa con gái khác mà thôi.
Ông ta lại chưa từng lo lắng qua, một cô bé chỉ mới mười tám tuổi làm thế nào để đối mặt với sự chỉ trích như sóng triều của người trên mạng, ông ta đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm thụ của cô lúc này.
Thu Tử Thiện liều mạng nhịn xuống nước mắt chực trào ra, cô vẫn tưởng bản thân trước kia làm không tốt, thế nên mới không được yêu thích. Cô cố gắng muốn thay đổi tính cách của mình, thay đổi thái độ với cuộc sống, cố gắng muốn thay đổi bản thân thành cô gái được mọi người yêu thích.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, nước mắt rốt cuộc cũng tràn mi.
Thu Tử Hàn nhìn thấy cô khóc, tay chân liền luống cuống, cậu muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
"Chị đừng khóc, chị đừng khóc mà. Dù ông ấy không để ý đến chị, thì chị còn có em, chị còn có mẹ mà."
Thu Tử Thiện đi đến bên cạnh cậu, hai mắt đẫm lệ mông lung lại cắn răng nói: "Thu Tử Hàn, em nhìn thấy rồi đấy. Trong cái nhà này, chúng ta muốn có được cái gì thì bản thân mình phải tự đi tranh thủ."
"Em phải nhớ kỹ, mặc kệ chị làm cái gì, đều là vì bảo vệ em và mẹ."
Nói xong, cô rời đi không quay đầu lại.
Thu Tử Hàn muốn đuổi theo cô, nhưng chân giống như không bước đi được. Cậu gần như chưa từng nhìn thấy Thu Tử Thiện khóc, trong trí nhớ của cậu, chị của cậu vĩnh viễn đều điêu ngoa lại kiêu ngạo.
--- --------
Thu Tử Thiện một mình đi đến ngã tư đường xe cộ như nước, đã rất lâu rồi cô không có im lặng đi dạo phố như vậy. Từ lúc cô lại một lần nữa trở lại Vân Đô, cô đều bận rộn làm thế nào để thay đổi bản thân.
Sau khi tan tầm, Thu Tử Hàn có gửi tin nhắn cho cô, nhưng Thu Tử Thiện chỉ muốn hưởng thụ sự im lặng một mình.
Cao ốc Trung Vực nằm ở khu trung tâm phồn hoa của thành phố, cô đi qua hai con phố đều thấy toàn người là người. Tới gần chạng vạng, ngã tư đường vốn náo nhiệt lại càng thêm ồn ào.
Hiện tại cô cái cô cần chính là tiếng huyên náo như vậy, bởi chỉ có như thế, cô mới không bị buộc đến điên lên.
Đi được nửa giờ, cô mới phát hiện mình lại bất tri bất giác đi tới một con đường u tĩnh. Hai bên đường đều trồng đầy cây nhãn thơm ngát, khiến con đường vốn yên tĩnh lại càng thêm bình yên.
Lúc này Thu Tử Thiện phát hiện bên cạnh đường có một cửa hàng bánh ngọt, từ bé cô đã thích các loại món điểm tâm ngọt, cũng không phải vô cùng thích ăn, chỉ là cô thích bộ dáng tinh xảo của điểm tâm ngọt. Những món bánh ngọt được đặt trong tủ kính trong suốt trong cửa hàng càng hấp dẫn người ta.
Cô nhớ trước đây, sinh nhật hàng năm mẹ cô đều đặt hai cái bánh ngọt, một cái dựa theo yêu thích của Thu Tử Thiện, một cái còn lại là dựa theo sở thích của Thu Tử Hàn.
Mà mỗi lần sinh nhật Hà Minh Châu, luôn là Thu Vĩ Toàn tự mình mang theo bánh ngọt trở về. Trước kia cô chưa từng chú ý đến chi tiết này, nhưng có đôi khi những chi tiết nhỏ như vậy lại có thể là manh mối dẫn đến chân tướng.
Tò mò quá, rõ ràng không nghĩ không suy, nhưng lại luôn có các loại tạp niệm tiến vào trong đầu.
"Thích bánh ngọt này sao?" Bên cạnh chợt có một giọng nói nhàn nhã vang lên.
Dưới ánh đèn đường ấm áp chiếu xuống, người đàn ông này mặt mày tuấn tú, một tay nhét trong túi quần, nhìn vẻ khó có được rãnh rồi. Chỉ thấy anh ta vươn một bàn tay, ngón trỏ hơi hơi gấp khúc nhẹ nhàng gõ lên tủ kính sáng loáng trong suốt.
"Thích thì lấy đi." Lạc Ngạn quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, trên mặt khó có được tươi cười ấm áp.
Lạc Ngạn từ hội sở bên cạnh đi ra, vừa ra khỏi cửa liền trông thấy cô giống hệt một đứa ngốc đứng ở đây, nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính. Tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng Lạc Ngạn tựa hồ có thể nghĩ đến ánh mắt khát vọng của cô, trong nháy mắt này anh chợt nghĩ tới cô bé bán diêm.
Cô bé kia có phải cũng đang dùng loại ánh mắt đó không, giống như cô bé bán diêm nhìn chằm chằm người ta quây quần qua cửa sổ trong đêm đông giá rét.
Thu Tử Thiện quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô bình thản, không có sắc bén, không có quật cường cũng không có cao ngạo như lần đầu gặp mặt, trong lòng anh ngẩn ra, anh luôn nghĩ người tuyệt vọng luôn mang theo sự giận dữ rất lớn. Nhưng hiện tại mới cảm thấy, kỳ thực sau sự bình thản dường như càng có thể truyền đạt loại cảm xúc này.
"Không cần, tôi không thích," Thu Tử Thiện lắc lắc đầu nói.
Lạc Ngạn nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi của cô, không khỏi cười cười. Anh không nói nữa, chỉ sải bước chuẩn bị đến gần cửa hàng bánh ngọt, Thu Tử Thiện thấy vậy lập tức đưa tay kéo ống tay áo của anh. Chẳng qua, đúng lúc này Lạc Ngạn nghe thấy một trận thanh âm bụng réo.
Dù Thu Tử Thiện lúc này cảm xúc sa sút, cô cũng hận không thể lập tức tìm cái lỗ để chui vào.
Lạc Ngạn cười như không cười nhìn cô nói: "Nếu không, tôi mời em ăn cơm?"
Đợi hai người tới bên cạnh xe Lạc Ngạn, Lạc Ngạn gõ gõ lên cửa kính rồi nói với tài xế: "Cậu đưa cô Thẩm đây trở về trước đi."
Thu Tử Thiện kinh ngạc nhìn anh một cái, nhưng sau đó xe đã khởi động, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt cô.
Lạc Ngạn xấu hổ nhìn Thu Tử Thiện liếc mắt một cái, chỉ nói một câu: "Mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt."
Xem mắt?
Thu Tử Thiện thật sự không nghĩ tới, mặc dù không nói tới thanh danh lan xa, nhưng lấy danh xưng Lạc công tử phong lưu tiêu sái lại cũng sẽ đi xem mắt sao?.
Có điều, đợi khi Lạc Ngạn mang đến một chiếc xe khác rồi chở cô đến một nơi, Thu Tử Thiện thật sự cười không nổi.
Cô xuống xe nhìn các quán ăn đồ nướng trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Đây là nơi anh muốn mời tôi ăn cơm sao?"
"Gió biển, bờ cát, đồ nướng, còn có nơi nào tốt hơn nơi này?" Lạc Ngạn đã vén tay áo sơmi tới chỗ khủy tay, anh nhìn mặt biển trải dài trước mắt, hăng hái nói.
Không đợi Thu Tử Thiện nói thêm, Lạc Ngạn quay đầu mang theo biểu tình thâm ảo nói:"Tôi không mang người bình thường đến đây đâu."
Được rồi, cô không phải người bình thường, cô là người sống hai đời, Thu Tử Thiện trong đầu châm chọc.
Bình luận facebook