-
Chương 26
Edit: Hà Phương
Chương này không
Phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, nhưng thường thường khó xử phụ nữ lại là phụ nữ.
Đối với Tần Tinh mà nói, dù cô biết rõ trong chuyện này trách nhiệm của Chu Tuấn Thanh lớn hơn, nhưng cô lại càng nguyện ý tìm Hà Minh Châu gây phiền toái.
Cho nên, cô không chút khách khí, thậm chí đem hết toàn lực cho Hà Minh Châu một bạt tai.
Mặt Hà Minh Châu nháy mắt bị đánh ra dấu bàn tay đỏ tươi.
"Lẳng lơ, đồ, hạ, lưu."
Cô hung hăng tát Hà Minh Châu một bạt tai, dường như còn chưa hết giận, lại nâng tay hung hăng cho Hà Minh Châu một bạt tai nữa, thanh âm vang dội lên tận trời.
Tuy Thu Tử Thiện ngồi ở vị trí cách bọn họ cũng không gần, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ âm thanh cái tát vang dội. Thu Tử Thiện hơi hơi lắc lắc đầu, miệng không ngừng phát ra âm thanh chậc chậc, ôi, cô chỉ nghe tiếng thôi mà cảm thấy đau thay cho Hà Minh Châu.
Bạch Phú Mỹ ngồi đối diện lại hạ giọng hỏi: "Tiểu Thu, cô nói cô ta có đau không?"
"Nếu không cô thử xem?" Thu Tử Thiện không có ý tốt hỏi.
Bạch Phú Mỹ sợ tới mức lập tức sống chết lắc đầu.
Lúc này Hà Minh Châu thật sự là động cũng không được, không động cũng không được, ả vẫn lăng lăng đứng tại chỗ chưa phản ứng lại. Bên má phải sưng vù in hẳn dấu bàn tay đỏ tươi.
Hà Minh Châu muốn bỏ dĩa đồ ăn xuống, nhưng cái bàn lại cách chỗ ả đứng rất xa. Ả chỉ có thể vừa bưng phần ăn vừa hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: "Tần Tinh, cô làm gì vậy? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Ả không khóc còn đỡ, vừa khóc thì cơn tức trong lòng Tần Tinh liền lớn hơn nữa. Tần Tinh oán hận nghĩ đến, bình thường ả chính là dựa vào bộ dáng đáng thương này để quyến rũ đàn ông đi.
Cô lại nâng tay lên tính cho ả một cái tát nữa.
Lúc này, nam đồng nghiệp bên cạnh rốt cục nhìn không được nữa, mở miệng ngăn cản: "Cô sao lại thế này? Chưa nói xong đã động tay đánh người, cô là người của phòng ban nào?"
"Liên quan gì đến anh, đây là chuyện giữa tôi và đồ đê tiện Hà Minh Châu này, anh ít xen vào việc của người khác đi. Sao hả, anh muốn nói chuyện thay cô ta sao, hay anh cũng có một chân với cô ta?" Tần Tinh ác độc nhìn đồng nghiệp nam bên cạnh, trào phúng nói.
Hà Minh Châu nghe xong thì tức đến đỏ mặt, ả nhịn không được lớn tiếng bác bỏ: "Tần Tinh, cô đừng nói hươu nói vượn bêu xấu tôi. Cô vừa đến liền động thủ đánh người, bây giờ còn nói xấu tôi như vậy, cô đừng cho rằng tôi tốt tính thì có thể tùy ý bắt nạt tôi.
Nghe đến đó, ngay cả Thu Tử Thiện cũng nhịn không được lắc đầu, Hà Minh Châu bây giờ còn không ý thức được, Tần Tinh cũng không phải loại người mà ả đã từng đối phó qua.
Ả chỉ nghỉ đến nếu mình giả vờ đáng thương, sẽ tranh thủ được sự đồng tình của những người xung quanh, nhưng lại không biết làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho Tần Tinh càng thêm thống hận ả. Đối với Tần Tinh mà nói, cho dù Hà Minh Châu có thể giành được người chung quanh đồng tình thì thế nào, hôm nay cô chính là đến đánh cho thống khoái.
"Cô là con đàn bà đê tiện, cô mẹ nó chỉ biết giả vờ đáng thương, cô chính là dựa vào bộ dáng đáng thương này để dụ dỗ đàn ông đúng không, hôm nay tôi sẽ xé nát khuôn mạt này ra, xem cô còn như thế nào dụ dỗ đàn ông nữa," Tần Tinh lập tức đi lên túm lấy Hà Minh Châu, Hà Minh Châu muốn tránh, hai người trong lúc giằng co đã làm đổ phần ăn trong tay Hà Minh Châu.
Canh nóng bỏng, đồ ăn bóng nhẫy cùng với cơm lập tức đổ trúng vào người hai người, Hà Minh Châu rốt cục thì nhịn không được thét chói tai một tiếng.
Người bên cạnh cho dù muốn đi lên can ngăn, nhưng ngại đồ ăn nước canh tung tóe, cũng nhịn không được muốn nhăn mặt nhăn mũi.
Lúc này, mọi người ngồi trong nhà ăn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trò khôi hài này, thậm chí có người bắt đầu cầm điện thoại lên quay lại.
Tần Tinh là ai chứ, cũng đi ra từ huyện nhỏ như Chu Tuấn Thanh, năm đó mẹ cô có tiếng mạnh mẽ vang dội. Tần Tinh tuy rằng rất ít khi cùng người động tay, nhưng cô quen nhìn cảnh mẹ mình động thủ với người ta mà lớn lên.
Bạn trai phản bội, lại chính là bạn tốt ở sau lưng đâm cho một đao, khiến Tần Tinh gần như điên cuồng, lí trí của cô đã sớm bị tách ra, hiện tại hoàn toàn dựa vào ý nghĩ trong lòng, còn mấy cái khác tự nhiên càng không thèm quan tâm.
Hà Minh Châu lúc này làm sao có lực để đáp trả, sở trường xưa nay của ả chính là giả vờ đáng thương, vì xưa giờ Thu Tử Thiện có khó xử ả, thì nhiều lắm cũng chỉ dùng lời nói nhục nhã ả mà thôi.
Lúc này ả chỉ có thể lấy cánh tay gắt gao che ở trước mặt mình, còn Tần Tinh thì một tay túm lấy quần áo ả, một tay càng không ngừng đánh lên trên người ả, còn có khi dùng chân đá mấy cái.
"Ô, my God," Thu Tử Thiện đang nhìn tự nhiên gặp phải cảnh tượng này, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Hà Minh Châu chỉ biết càng không ngừng né tránh, lúc ả lui lại vài bước, vừa vặn đụng vào một người đang xem náo nhiệt, nhưng ai biết người nọ lại nhanh chóng né qua một bên.
Tần Tinh thì vẫn đang túm chặt quần áo của ả, bàn tay giống như hạt mưa rơi xuống không ngừng. Đánh tới cuối cùng, cô lại một cước đá Hà Minh Châu té xuống đất.
Lúc này, đồng nghiệp của Hà Minh Châu cũng chạy tới kéo Tần Tinh ra.
Mà vai nam chủ vẫn chưa lộ diện, rốt cục tại thời khắc cuối cùng mới chạy tới, hắn trông thấy nữ thần trong cảm nhận của mình một thân chật vật nằm sóng xoài trên đất, lập tức đau lòng đi qua nâng dậy.
"Minh Châu, em không sao chứ, em làm sao vậy?" Chu Tuấn Thanh nâng Hà Minh Châu dậy, kêu vài tiếng cũng không thấy ả có phản ứng.
Tần Tinh vốn đã muốn bị người ngăn lại, nhưng cô thấy Chu Tuấn Thanh đến đây, ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái đã đi thẳng đến chỗ Hà Minh Châu, lửa giận trong lòng lại càng sâu.
Cô lập tức giãy giụa ra khỏi người đang ngăn cản mình, chạy lại chỗ Chu Tuấn Thanh hòng muốn kéo Hà Minh Châu trong lòng hắn ra đánh tiếp. Nhưng Chu Tuấn Thanh vừa thấy cô chạy lại đây, cũng nâng tay lên tát cho cô một cái bạt tai.
Tần Tinh không nghĩ tới Chu Tuấn Thanh lại dám động thủ đánh mình, nhất thời liền ngốc lăng tại chỗ.
Chu Tuấn Thanh lại dùng giọng nói vô cùng đau đớn hỏi: "Tần Tinh, cô điên rồi sao? Sao cô lại đối đãi với Minh Châu như vậy, sao cô có thể đánh cô ấy như vậy? Cô ấy yếu đuối biết bao."
Cô ấy yếu đuối biết bao....
Vốn tất cả mọi người đều đồng tình Hà Minh Châu, dù sao cũng bị đánh đến thảm như vậy. Nhưng khi Chu Tuấn Thanh tuôn ra mấy lời nói đó, trong lòng tất cả phụ nữ ở đây lập tức dâng lên loại tình cảm khinh bỉ. Cho dù Tần Tinh không đúng, thì dù sao cũng vẫn là bạn gái hắn. Vì một người ngoài lại có thể động thủ đánh bạn gái mình, lúc này trong lúc vô ý Chu Tuấn Thanh lại càng thêm xác thực thân phận kẻ thứ ba của Hà Minh Châu.
Tần Tinh bụm mặt không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt mình, nước mắt vốn kìm nén rốt cuộc cũng chảy ra, cô quát: "Chu Tuấn Thanh, anh CMN còn được coi là một thằng đàn ông sao? Tôi vừa mới sinh non con của anh, vậy mà anh vì con đàn bà đê tiện này mà ra tay đánh tôi."
Lúc này, nhà ăn lập tức truyền đến âm thanh xôn xao, cho dù không thích hành vi vừa rồi của Tần Tinh, cũng không thể không đồng tình với cô. Một người phụ nữ vì bạn trai mình mà lưu sản, nhưng trong lòng bạn trai lại chỉ có người phụ nữ khác. Lúc này người chung quanh cũng không cảm thấy chán ghét cô như vừa rồi.
Chu Tuấn Thanh một chút cũng không thèm để ý cái nhìn của mọi người chung quanh, trên mặt hắn còn mang theo tức giận hỏi: "Vậy cô cũng không thể đánh người như vậy, Minh Châu là bạn của chúng ta, sao cô có thể làm như vậy với cô ấy?"
"Vậy anh và cô ta đã đối xử với tôi thế nào? Anh rõ ràng là bạn trai của tôi, nhưng cả ngày chỉ biết quan tâm đến Hà Minh Châu, mà cô ta thì sao, lại càng ti tiện, biết rõ ràng người anh thích là cô ta, nhưng vẫn giựt giây kêu tôi theo đuổi anh."
Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, ở giữa còn có một đoạn khúc chiết như vậy. Thanh âm nghị luận trong nhà ăn lại càng lúc càng lớn, mà lúc này Hà Minh Châu luôn luôn làm bộ té xỉu nằm trong lòng Chu Tuấn Thanh cũng rốt cục giả bộ không nổi nữa.
Chỉ thấy ả mông lung mở to mắt, nhìn Tần Tinh trước mặt một cái, sau mới bắt đầu ríu ra ríu rít khóc nói: "Tinh Tinh, tôi nghĩ cô thật sự có hiểu lầm với tôi, tôi và cô làm bạn với nhau lâu như vậy, làm sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được.
Chu Tuấn Thanh vừa nghe cũng lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy, em nghe ai nói lung tung. Anh và Minh Châu cũng chỉ là bạn bình thường mà thôi, em đừng bởi vì hiểu lầm mà giận dữ rồi đánh người lung tung."
Tần Tinh gặp phải hai kẻ tiện nhân đã chết đến nơi còn không chịu thừa nhận, không khỏi cười lạnh: "Đúng vậy, tôi và cô biết nhau lâu như vậy, sao tôi có thể không biết cách làm người của cô được chứ."
Hà Minh Châu vừa nghe liền cảm thấy không tốt, vừa định ngăn cản cô, nhưng cũng đã không còn kịp nữa.
"Chu Tuấn Thanh, anh thật sự nghĩ rằng nữ thần của anh thực sự là đóa hoa sen trắng không nhiễm khói lửa nhân gian sao? Tốt lắm, hôm nay tôi sẽ để cho mọi người được trông thấy bộ mặt thật của cô ta."
Tần Tinh chỉ vào Hà Minh Châu, cười lạnh nói: "Ả đàn bà trong lòng anh vì hãm hại em ruột của mình, lại dám tìm người hắt cafe lên đầu mình, tôi nói cho anh biết, loại phụ nữ như Hà Minh Châu, mặt ngoài lúc nào cũng giả đáng thương yếu đuối, nhưng sau lưng lại tâm địa đen tối xấu xa, ngay cả chính mình cũng dám xuống tay."
Lời này vừa nói ra, vốn nhà ăn còn nghị luận nho nhỏ, giờ giống như một chén nước đổ vào trong chảo nóng bỏng, nháy mắt tiếng người ồn ào huyên náo hẳn lên.
Tất cả mọi người mang theo một loại hưng phấn, vốn chỉ tưởng chính thất đại chiến tiểu tam, nhưng mặt sau lại liên lụy ra ân oán hào môn, còn là bản bát quái của nhà Chủ Tịch.
Lúc này, Thu Tử Thiện cũng đang chống cánh tay nhìn chằm chằm bên kia biểu diễn. Có điều cô thật không nghĩ tới, lại còn có chuyện như vậy được khui ra, nói như vậy ảnh chụp lúc cô hắt cafe vào Hà Minh Châu không phải là bị người vô tình chụp được, sau bị Hà Minh Châu mua đi. Mà là do Hà Minh Châu tự mình giả tạo ảnh chụp.
Người chung quanh hiển nhiên cũng đã sớm phát hiện vị Đại tiểu thư Thu Tử Thiện đang ngồi ở chỗ này, nhưng chỉ thấy cô ngồi chống tay xem như người ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm ba người kia, sợ bỏ qua cảnh tượng hấp dẫn nào.
Hà Minh Châu lập tức kích động vô cùng, nhưng ả vẫn lập tức lắc đầu phủ nhận: "Tần Tinh, cô không thể bởi vì hiểu lầm tôi cùng Chu Tuấn Thanh, mà hãm hại tôi như vậy được. Rốt cuộc là ai sai khiến cô làm như vậy?"
Hà Minh Châu đến lúc này cũng chưa quên trả đũa, ả nói như vậy chính là trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng về phía Thu Tử Thiện. Hiển nhiên, ả chính là đang ám chỉ với mọi người, là Thu Tử Thiện sai khiến Tần Tinh đến nói lung tung.
Tần Tinh cũng mặc kệ, cô lập tức chửi ầm lên: "Chuyện này còn cần người khác sai khiến tôi sao? Hôm nay tôi muốn để cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của ả đàn bà đê tiện này. Cô cũng y hệt bà mẹ tiểu tam của mình, ỷ vào bộ dáng xinh đẹp của bản thân liền đi dụ dỗ đàn ông, mẹ cô dụ dỗ đàn ông có tiền đã kết hôn. Cô cũng học theo thấy đàn ông là muốn dính chặt lấy."
Hà Minh Châu đã bao giờ gặp qua hạng đàn bà chanh chua chửi đổng như thế này, lúc này sắc mặt ả đỏ bừng, một bộ dạng muốn nói lại nhưng vô lực, nhưng thật ra như vậy lại thắng được không ít sự đồng tình của đàn ông có mặt ở đây.
Hà Minh Châu lệ quang trong suốt một bộ ủy khuất lại bất khuất nói: "Tần Tinh, cho dù chúng ta có tranh cãi, nhưng cô không được lôi mẹ tôi vào, bằng không tôi nhất định sẽ không để yên cho cô."
Tần Tinh sao lại để ý đến loại uy hiếp giống như hổ giấy này, tiếp tục cười lạnh nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Mẹ cô cả đời đi làm tiểu tam cho người ta, sinh ra đứa con hoang là cô. Mẹ cô dụ dỗ chồng của người khác, cô còn cảm thấy ấm ức sao, người ta Thu phu nhân đều tự mình bóp chết cô còn chưa đủ. Cô còn tìm người hắt cafe lên người mình, cố ý tung lên mạng để cho tất cả mọi người thay cô kêu oan, sao nào, có phải cô thực sự nghĩ nếu làm như vậy, cô liền thật sự có thể trở thành đại tiểu thư nhà họ Thu sao?"
Cuối cùng cô trảm đinh tiệt thiết nói: "Con hoang chính là con hoang, chỉ biết sử dụng mấy thủ đoạn ti tiện, cả đời đều lên không được mặt bàn. Cô muốn làm đại tiểu thư nhà họ Thu, nằm mơ đi."
Tần Tinh lớn lên ở huyện nhỏ, mắng người đều âm ngoan cay độc, chuyên uy hiếp người kiểu vậy, lại làm cho người ta tìm không được chỗ phản bác.
Thu Tử Thiện thấy đã muốn nói tới đây, hết thảy hiệu quả cô muốn đều đã muốn vượt mức đạt tới.
Vì thế cô lập tức đứng lên, mà người chung quanh chỉ dám dùng dư quang vụng trộm ngắm vị Đại tiểu thư này.
Chương này không
Phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, nhưng thường thường khó xử phụ nữ lại là phụ nữ.
Đối với Tần Tinh mà nói, dù cô biết rõ trong chuyện này trách nhiệm của Chu Tuấn Thanh lớn hơn, nhưng cô lại càng nguyện ý tìm Hà Minh Châu gây phiền toái.
Cho nên, cô không chút khách khí, thậm chí đem hết toàn lực cho Hà Minh Châu một bạt tai.
Mặt Hà Minh Châu nháy mắt bị đánh ra dấu bàn tay đỏ tươi.
"Lẳng lơ, đồ, hạ, lưu."
Cô hung hăng tát Hà Minh Châu một bạt tai, dường như còn chưa hết giận, lại nâng tay hung hăng cho Hà Minh Châu một bạt tai nữa, thanh âm vang dội lên tận trời.
Tuy Thu Tử Thiện ngồi ở vị trí cách bọn họ cũng không gần, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ âm thanh cái tát vang dội. Thu Tử Thiện hơi hơi lắc lắc đầu, miệng không ngừng phát ra âm thanh chậc chậc, ôi, cô chỉ nghe tiếng thôi mà cảm thấy đau thay cho Hà Minh Châu.
Bạch Phú Mỹ ngồi đối diện lại hạ giọng hỏi: "Tiểu Thu, cô nói cô ta có đau không?"
"Nếu không cô thử xem?" Thu Tử Thiện không có ý tốt hỏi.
Bạch Phú Mỹ sợ tới mức lập tức sống chết lắc đầu.
Lúc này Hà Minh Châu thật sự là động cũng không được, không động cũng không được, ả vẫn lăng lăng đứng tại chỗ chưa phản ứng lại. Bên má phải sưng vù in hẳn dấu bàn tay đỏ tươi.
Hà Minh Châu muốn bỏ dĩa đồ ăn xuống, nhưng cái bàn lại cách chỗ ả đứng rất xa. Ả chỉ có thể vừa bưng phần ăn vừa hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: "Tần Tinh, cô làm gì vậy? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Ả không khóc còn đỡ, vừa khóc thì cơn tức trong lòng Tần Tinh liền lớn hơn nữa. Tần Tinh oán hận nghĩ đến, bình thường ả chính là dựa vào bộ dáng đáng thương này để quyến rũ đàn ông đi.
Cô lại nâng tay lên tính cho ả một cái tát nữa.
Lúc này, nam đồng nghiệp bên cạnh rốt cục nhìn không được nữa, mở miệng ngăn cản: "Cô sao lại thế này? Chưa nói xong đã động tay đánh người, cô là người của phòng ban nào?"
"Liên quan gì đến anh, đây là chuyện giữa tôi và đồ đê tiện Hà Minh Châu này, anh ít xen vào việc của người khác đi. Sao hả, anh muốn nói chuyện thay cô ta sao, hay anh cũng có một chân với cô ta?" Tần Tinh ác độc nhìn đồng nghiệp nam bên cạnh, trào phúng nói.
Hà Minh Châu nghe xong thì tức đến đỏ mặt, ả nhịn không được lớn tiếng bác bỏ: "Tần Tinh, cô đừng nói hươu nói vượn bêu xấu tôi. Cô vừa đến liền động thủ đánh người, bây giờ còn nói xấu tôi như vậy, cô đừng cho rằng tôi tốt tính thì có thể tùy ý bắt nạt tôi.
Nghe đến đó, ngay cả Thu Tử Thiện cũng nhịn không được lắc đầu, Hà Minh Châu bây giờ còn không ý thức được, Tần Tinh cũng không phải loại người mà ả đã từng đối phó qua.
Ả chỉ nghỉ đến nếu mình giả vờ đáng thương, sẽ tranh thủ được sự đồng tình của những người xung quanh, nhưng lại không biết làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho Tần Tinh càng thêm thống hận ả. Đối với Tần Tinh mà nói, cho dù Hà Minh Châu có thể giành được người chung quanh đồng tình thì thế nào, hôm nay cô chính là đến đánh cho thống khoái.
"Cô là con đàn bà đê tiện, cô mẹ nó chỉ biết giả vờ đáng thương, cô chính là dựa vào bộ dáng đáng thương này để dụ dỗ đàn ông đúng không, hôm nay tôi sẽ xé nát khuôn mạt này ra, xem cô còn như thế nào dụ dỗ đàn ông nữa," Tần Tinh lập tức đi lên túm lấy Hà Minh Châu, Hà Minh Châu muốn tránh, hai người trong lúc giằng co đã làm đổ phần ăn trong tay Hà Minh Châu.
Canh nóng bỏng, đồ ăn bóng nhẫy cùng với cơm lập tức đổ trúng vào người hai người, Hà Minh Châu rốt cục thì nhịn không được thét chói tai một tiếng.
Người bên cạnh cho dù muốn đi lên can ngăn, nhưng ngại đồ ăn nước canh tung tóe, cũng nhịn không được muốn nhăn mặt nhăn mũi.
Lúc này, mọi người ngồi trong nhà ăn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trò khôi hài này, thậm chí có người bắt đầu cầm điện thoại lên quay lại.
Tần Tinh là ai chứ, cũng đi ra từ huyện nhỏ như Chu Tuấn Thanh, năm đó mẹ cô có tiếng mạnh mẽ vang dội. Tần Tinh tuy rằng rất ít khi cùng người động tay, nhưng cô quen nhìn cảnh mẹ mình động thủ với người ta mà lớn lên.
Bạn trai phản bội, lại chính là bạn tốt ở sau lưng đâm cho một đao, khiến Tần Tinh gần như điên cuồng, lí trí của cô đã sớm bị tách ra, hiện tại hoàn toàn dựa vào ý nghĩ trong lòng, còn mấy cái khác tự nhiên càng không thèm quan tâm.
Hà Minh Châu lúc này làm sao có lực để đáp trả, sở trường xưa nay của ả chính là giả vờ đáng thương, vì xưa giờ Thu Tử Thiện có khó xử ả, thì nhiều lắm cũng chỉ dùng lời nói nhục nhã ả mà thôi.
Lúc này ả chỉ có thể lấy cánh tay gắt gao che ở trước mặt mình, còn Tần Tinh thì một tay túm lấy quần áo ả, một tay càng không ngừng đánh lên trên người ả, còn có khi dùng chân đá mấy cái.
"Ô, my God," Thu Tử Thiện đang nhìn tự nhiên gặp phải cảnh tượng này, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Hà Minh Châu chỉ biết càng không ngừng né tránh, lúc ả lui lại vài bước, vừa vặn đụng vào một người đang xem náo nhiệt, nhưng ai biết người nọ lại nhanh chóng né qua một bên.
Tần Tinh thì vẫn đang túm chặt quần áo của ả, bàn tay giống như hạt mưa rơi xuống không ngừng. Đánh tới cuối cùng, cô lại một cước đá Hà Minh Châu té xuống đất.
Lúc này, đồng nghiệp của Hà Minh Châu cũng chạy tới kéo Tần Tinh ra.
Mà vai nam chủ vẫn chưa lộ diện, rốt cục tại thời khắc cuối cùng mới chạy tới, hắn trông thấy nữ thần trong cảm nhận của mình một thân chật vật nằm sóng xoài trên đất, lập tức đau lòng đi qua nâng dậy.
"Minh Châu, em không sao chứ, em làm sao vậy?" Chu Tuấn Thanh nâng Hà Minh Châu dậy, kêu vài tiếng cũng không thấy ả có phản ứng.
Tần Tinh vốn đã muốn bị người ngăn lại, nhưng cô thấy Chu Tuấn Thanh đến đây, ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái đã đi thẳng đến chỗ Hà Minh Châu, lửa giận trong lòng lại càng sâu.
Cô lập tức giãy giụa ra khỏi người đang ngăn cản mình, chạy lại chỗ Chu Tuấn Thanh hòng muốn kéo Hà Minh Châu trong lòng hắn ra đánh tiếp. Nhưng Chu Tuấn Thanh vừa thấy cô chạy lại đây, cũng nâng tay lên tát cho cô một cái bạt tai.
Tần Tinh không nghĩ tới Chu Tuấn Thanh lại dám động thủ đánh mình, nhất thời liền ngốc lăng tại chỗ.
Chu Tuấn Thanh lại dùng giọng nói vô cùng đau đớn hỏi: "Tần Tinh, cô điên rồi sao? Sao cô lại đối đãi với Minh Châu như vậy, sao cô có thể đánh cô ấy như vậy? Cô ấy yếu đuối biết bao."
Cô ấy yếu đuối biết bao....
Vốn tất cả mọi người đều đồng tình Hà Minh Châu, dù sao cũng bị đánh đến thảm như vậy. Nhưng khi Chu Tuấn Thanh tuôn ra mấy lời nói đó, trong lòng tất cả phụ nữ ở đây lập tức dâng lên loại tình cảm khinh bỉ. Cho dù Tần Tinh không đúng, thì dù sao cũng vẫn là bạn gái hắn. Vì một người ngoài lại có thể động thủ đánh bạn gái mình, lúc này trong lúc vô ý Chu Tuấn Thanh lại càng thêm xác thực thân phận kẻ thứ ba của Hà Minh Châu.
Tần Tinh bụm mặt không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt mình, nước mắt vốn kìm nén rốt cuộc cũng chảy ra, cô quát: "Chu Tuấn Thanh, anh CMN còn được coi là một thằng đàn ông sao? Tôi vừa mới sinh non con của anh, vậy mà anh vì con đàn bà đê tiện này mà ra tay đánh tôi."
Lúc này, nhà ăn lập tức truyền đến âm thanh xôn xao, cho dù không thích hành vi vừa rồi của Tần Tinh, cũng không thể không đồng tình với cô. Một người phụ nữ vì bạn trai mình mà lưu sản, nhưng trong lòng bạn trai lại chỉ có người phụ nữ khác. Lúc này người chung quanh cũng không cảm thấy chán ghét cô như vừa rồi.
Chu Tuấn Thanh một chút cũng không thèm để ý cái nhìn của mọi người chung quanh, trên mặt hắn còn mang theo tức giận hỏi: "Vậy cô cũng không thể đánh người như vậy, Minh Châu là bạn của chúng ta, sao cô có thể làm như vậy với cô ấy?"
"Vậy anh và cô ta đã đối xử với tôi thế nào? Anh rõ ràng là bạn trai của tôi, nhưng cả ngày chỉ biết quan tâm đến Hà Minh Châu, mà cô ta thì sao, lại càng ti tiện, biết rõ ràng người anh thích là cô ta, nhưng vẫn giựt giây kêu tôi theo đuổi anh."
Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, ở giữa còn có một đoạn khúc chiết như vậy. Thanh âm nghị luận trong nhà ăn lại càng lúc càng lớn, mà lúc này Hà Minh Châu luôn luôn làm bộ té xỉu nằm trong lòng Chu Tuấn Thanh cũng rốt cục giả bộ không nổi nữa.
Chỉ thấy ả mông lung mở to mắt, nhìn Tần Tinh trước mặt một cái, sau mới bắt đầu ríu ra ríu rít khóc nói: "Tinh Tinh, tôi nghĩ cô thật sự có hiểu lầm với tôi, tôi và cô làm bạn với nhau lâu như vậy, làm sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được.
Chu Tuấn Thanh vừa nghe cũng lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy, em nghe ai nói lung tung. Anh và Minh Châu cũng chỉ là bạn bình thường mà thôi, em đừng bởi vì hiểu lầm mà giận dữ rồi đánh người lung tung."
Tần Tinh gặp phải hai kẻ tiện nhân đã chết đến nơi còn không chịu thừa nhận, không khỏi cười lạnh: "Đúng vậy, tôi và cô biết nhau lâu như vậy, sao tôi có thể không biết cách làm người của cô được chứ."
Hà Minh Châu vừa nghe liền cảm thấy không tốt, vừa định ngăn cản cô, nhưng cũng đã không còn kịp nữa.
"Chu Tuấn Thanh, anh thật sự nghĩ rằng nữ thần của anh thực sự là đóa hoa sen trắng không nhiễm khói lửa nhân gian sao? Tốt lắm, hôm nay tôi sẽ để cho mọi người được trông thấy bộ mặt thật của cô ta."
Tần Tinh chỉ vào Hà Minh Châu, cười lạnh nói: "Ả đàn bà trong lòng anh vì hãm hại em ruột của mình, lại dám tìm người hắt cafe lên đầu mình, tôi nói cho anh biết, loại phụ nữ như Hà Minh Châu, mặt ngoài lúc nào cũng giả đáng thương yếu đuối, nhưng sau lưng lại tâm địa đen tối xấu xa, ngay cả chính mình cũng dám xuống tay."
Lời này vừa nói ra, vốn nhà ăn còn nghị luận nho nhỏ, giờ giống như một chén nước đổ vào trong chảo nóng bỏng, nháy mắt tiếng người ồn ào huyên náo hẳn lên.
Tất cả mọi người mang theo một loại hưng phấn, vốn chỉ tưởng chính thất đại chiến tiểu tam, nhưng mặt sau lại liên lụy ra ân oán hào môn, còn là bản bát quái của nhà Chủ Tịch.
Lúc này, Thu Tử Thiện cũng đang chống cánh tay nhìn chằm chằm bên kia biểu diễn. Có điều cô thật không nghĩ tới, lại còn có chuyện như vậy được khui ra, nói như vậy ảnh chụp lúc cô hắt cafe vào Hà Minh Châu không phải là bị người vô tình chụp được, sau bị Hà Minh Châu mua đi. Mà là do Hà Minh Châu tự mình giả tạo ảnh chụp.
Người chung quanh hiển nhiên cũng đã sớm phát hiện vị Đại tiểu thư Thu Tử Thiện đang ngồi ở chỗ này, nhưng chỉ thấy cô ngồi chống tay xem như người ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm ba người kia, sợ bỏ qua cảnh tượng hấp dẫn nào.
Hà Minh Châu lập tức kích động vô cùng, nhưng ả vẫn lập tức lắc đầu phủ nhận: "Tần Tinh, cô không thể bởi vì hiểu lầm tôi cùng Chu Tuấn Thanh, mà hãm hại tôi như vậy được. Rốt cuộc là ai sai khiến cô làm như vậy?"
Hà Minh Châu đến lúc này cũng chưa quên trả đũa, ả nói như vậy chính là trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng về phía Thu Tử Thiện. Hiển nhiên, ả chính là đang ám chỉ với mọi người, là Thu Tử Thiện sai khiến Tần Tinh đến nói lung tung.
Tần Tinh cũng mặc kệ, cô lập tức chửi ầm lên: "Chuyện này còn cần người khác sai khiến tôi sao? Hôm nay tôi muốn để cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của ả đàn bà đê tiện này. Cô cũng y hệt bà mẹ tiểu tam của mình, ỷ vào bộ dáng xinh đẹp của bản thân liền đi dụ dỗ đàn ông, mẹ cô dụ dỗ đàn ông có tiền đã kết hôn. Cô cũng học theo thấy đàn ông là muốn dính chặt lấy."
Hà Minh Châu đã bao giờ gặp qua hạng đàn bà chanh chua chửi đổng như thế này, lúc này sắc mặt ả đỏ bừng, một bộ dạng muốn nói lại nhưng vô lực, nhưng thật ra như vậy lại thắng được không ít sự đồng tình của đàn ông có mặt ở đây.
Hà Minh Châu lệ quang trong suốt một bộ ủy khuất lại bất khuất nói: "Tần Tinh, cho dù chúng ta có tranh cãi, nhưng cô không được lôi mẹ tôi vào, bằng không tôi nhất định sẽ không để yên cho cô."
Tần Tinh sao lại để ý đến loại uy hiếp giống như hổ giấy này, tiếp tục cười lạnh nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Mẹ cô cả đời đi làm tiểu tam cho người ta, sinh ra đứa con hoang là cô. Mẹ cô dụ dỗ chồng của người khác, cô còn cảm thấy ấm ức sao, người ta Thu phu nhân đều tự mình bóp chết cô còn chưa đủ. Cô còn tìm người hắt cafe lên người mình, cố ý tung lên mạng để cho tất cả mọi người thay cô kêu oan, sao nào, có phải cô thực sự nghĩ nếu làm như vậy, cô liền thật sự có thể trở thành đại tiểu thư nhà họ Thu sao?"
Cuối cùng cô trảm đinh tiệt thiết nói: "Con hoang chính là con hoang, chỉ biết sử dụng mấy thủ đoạn ti tiện, cả đời đều lên không được mặt bàn. Cô muốn làm đại tiểu thư nhà họ Thu, nằm mơ đi."
Tần Tinh lớn lên ở huyện nhỏ, mắng người đều âm ngoan cay độc, chuyên uy hiếp người kiểu vậy, lại làm cho người ta tìm không được chỗ phản bác.
Thu Tử Thiện thấy đã muốn nói tới đây, hết thảy hiệu quả cô muốn đều đã muốn vượt mức đạt tới.
Vì thế cô lập tức đứng lên, mà người chung quanh chỉ dám dùng dư quang vụng trộm ngắm vị Đại tiểu thư này.
Bình luận facebook