-
Chương 40
Nếu lúc này mà có ánh sáng, người đối diện có thể tinh tường trông thấy Thu Tử Thiện mở lớn miệng, biểu tình giật mình như vừa nghe thấy điều khó tin nhất trên thế giới.
Nhưng cô lập tức phản ứng lại, khẽ dùng sức rút bàn tay đang bị Lạc Ngạn nắm chặt. Sau đó cô nghe giọng nữ oán giận vang lên: "Con trai, bố con gạt mẹ nói rằng hôm nay sẽ có hải lưu Seberia đến, sẽ có bầy cá xuất hiện, kết quả bọn mẹ đợi đến bây giờ ngay cả một con tôm cũng chưa câu được."
Lạc Ngạn khẽ lấy tay ôm trán bình tĩnh nhìn mẹ mình, sau đó hỏi: "Bầy cá bình thường chỉ sẽ xuất hiện nơi biển sâu, chẳng lẽ mẹ cho rằng chung quanh hải vực Vân Đô sẽ có thứ đó đấy chứ?"
Lạc Thiên Tề cũng có vẻ rất hứng trí, ông cao hứng quay đầu nhìn vẻ mặt mất hứng của vợ mình nói: "Bà không biết như vậy sẽ rất có ý nghĩa để chúc mừng 30 năm ngày kết hôn sao, chẳng lẽ kỷ niệm ngày kết hôn lúc nào cũng phải có kim cương với hoa tươi?"
Hứa Lan hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Nếu thật sự có bầy cá giống như lời ông nói, tôi sẽ rất cao hứng. Nhưng giờ thì sao, tôi không chỉ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt cả ngày, còn ngốc hồ đồ đến tận giờ này chưa về nhà nữa."
"Vừa rồi bà còn rất cao hứng đấy." Dù Lạc Thiên Tề đã kết hôn được ba mươi năm, hơn nữa ông cũng được cho là người có thanh danh lan xa, nhưng trên thực tế ông cũng không được tính một người đàn ông hiểu được lòng phụ nữ.
Nếu hôm nay ông có thể đưa Hứa Lan rời bến một ngày, sau đó lại bình yên đưa người về nhà, có lẽ tâm tình hiện tại của Hứa Lan cũng sẽ không tệ như vậy.
Nhưng mấu chốt là giờ bà không chỉ đối mặt với con trai, mà còn với một cô gái nghi là nàng dâu tương lai của mình. Trời biết, năm xưa lúc bà gặp mẹ chồng mình, đã bị hình thượng tao nhã cùng cao quý thâm trầm đả động. Bởi vậy bà cũng hy vọng bản thân mình có thể lưu lại một ấn tượng cao quý tao nhã trong lòng cô con dâu tương lai. Chứ không phải giống như bây giờ, y như hai tên ngốc, chỉ có thể đáng thương chờ đợi con trai mình đến cứu vớt.
Thật lâu về sau, Thu Tử Thiện cùng với mẹ chồng tiêu chuẩn nói chuyện về lần gặp mặt đầu tiên này, cô mới rốt cục hiểu được sự kiêu ngạo và nhỏ mọn thỉnh thoảng xuất hiện trên người Lạc Ngạn đến tột cùng là từ đâu mà ra.
Lúc này cô chỉ biết ngây ngô đứng tại chỗ, sau đó cảm thấy hai người bọn họ cũng thật thú vị, đương nhiên Thu Tử Thiện cũng đem loại thú vị này biến thành loại hạnh phúc chỉ thuộc về bọn họ.
Đợi một hồi, Hứa Lan rốt cục hoàn toàn áp chế Lạc Thiên Tề, hơn nữa làm cho ông chân thành khắc ghi nhận thức rằng, hành vi hôm nay của ông là sai lầm nghiêm trọng, ông không chỉ lãng phí thời gian của Hứa nữ sĩ, mà còn làm tổn tương nghiệm trọng hình tượng của Hứa nữ sĩ.
Hứa Lan đắc ý cười cười, sau đó dưới bóng đêm khó có thể nhìn thấy, nở nụ cười mà bà tự nhận là rất tao nhã nói: "Con trai, vị tiểu thư bên cạnh con là ai? Con hẳn nên giới thiệu với mẹ và bố con một chút chứ?"
Lạc Ngạn im lặng nhìn mẹ mình đang có biểu hiện tư thái, nếu lúc này bà không phải đang kéo ống quần, trong tay còn cầm một cái cần câu, thì anh sẽ tin tưởng tiếng nói tao nhã này rất xứng đôi với bà.
Đương nhiên anh sẽ không châm chọc bà trước mặt Thu Tử Thiện, anh nhu hòa nói: "Mẹ, đây là bạn con, Thu Tử Thiện, bố đã gặp qua cô ấy rồi."
Hứa Lan khẽ tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Lạc Thiên Tề, sau đó lại đột nhiên nghĩ trời tối vậy chắc ông nhìn không thấy ánh mắt mình đâu, vì thế liền thừa dịp nguyệt hắc phong cao vụng trộm vươn một bàn tay.
Lạc Ngạn làm sao không biết chút tâm tư nhỏ bé này của mẹ mình, nhưng mà nơi này cũng không phải là nơi tốt để tâm sự, nên anh nói: "Được rồi, trước hết chúng ta về xe cái đã. Nơi này gió biển lớn quá."
"Thiện Thiện, cháu đừng để ý, bác trai bình thường làm người vẫn rất ổn trọng, hôm nay chỉ xảy ra chút trục trặc thôi," hiển nhiên Hứa Lan đã xem Thu Tử Thiện là bạn gái của Lạc Ngạn.
Không phải bất kì người đàn ông nào cũng mang theo bạn không quen thuộc, hơn nửa đêm tới đón bố mẹ đang bị kẹt ở bãi biển.
Bất kể là Hứa Lan hay Lạc Thiên Tề đều không phải là loại người cổ hủ, lúc còn trẻ bọn họ đều từng đi du học ở nước ngoài, đối với hôn nhân của con trai đều có thái độ nhất trí, chính là tự anh làm chủ.
"Cháu biết ạ, bác gái," Thu Tử Thiện hơi kích động, đến mức không biết nói gì cho phải. Cô ngày thường cũng không phải không tiếp xúc với trưởng bổi, nhưng các vị trưởng bối đó hoặc là tao nhã xuất hiện ở phòng khách nhà cô, hoặc là thanh thản tại hoa viên nhà mình chiêu đãi khách nhân.
Nhưng cô lại rất thích cha mẹ Lạc Ngạn như thế này, có tiền nhưng lại không câu nệ, chẳng qua ở hải vực phụ cận Vân Đô thật sự có thể trông thấy bầy cá sao?
Trong lộ trình ngắn ngủi này, Hứa Lan đã phát huy đầy đủ ưu thế ba mươi năm làm phu nhân của mình, có thể hỏi chuyện nhà người ta một cách thân thiết mà lại không khiến người nghe chán ghét phiền phức.
Hứa Lan cũng biết Thu Tử Thiện cũng sinh ra trong hào môn, bà tuy không bài xích gia thế nhà gái, nhưng vấn đề môn đăng hộ đối đã lưu hành ngàn năm và đến bây giờ còn áp dụng, cũng không phải hoàn toàn là sai, ngược lại nó luôn được thời gian chứng mình tính chân lí của mình.
Trong xã hội thượng lưu ở Vân Đô, chuyện tình cô bé lọ lem cũng không thiếu, nhưng là kết cục luôn không được như ý người. Lúc tình yêu tốt đẹp bị cất vào cái chai hôn nhân kia, rất nhiều người mới phát hiện, sự chênh lệch giữa hai người giống như bị kính lúp phóng đại lên.
Hứa Lan luôn hy vọng hôn nhân của con trai mình thuận buồm xuôi gió, cho nên lúc này bà rất hài lòng với cô bé này. Bà biết con trai mình đối với mấy loại chuyện này cũng không quá nhiệt tình, nay tự nhiên lại mang theo cô bé này đến đón hai vợ chồng bà, có phải đã đại biểu cho việc nó đã định không?
Lúc này trong lòng Hứa Lan đã bắt đầu phiêu rồi, sau đó lại nghĩ, nếu đã định rồi, sính lễ phải cho bao nhiêu, nếu quá ít thì có vẻ như không quá đại khí, nhưng nhiều quá thì lại có vẻ như nhà họ Lạc bọn họ giống nhà giàu mới nổi. Đương nhiên việc mẹ chồng cho con dâu trang sức cũng không thể thiếu, không những phải tinh quý còn phải phù hợp với sự yêu thích của các cô gái.
Bà còn nhớ rõ năm đó, mẹ chồng bà tặng bà một đôi vòng tay bằng bạch ngọc, lúc mới nhận đến tay còn rất không ưng. Nhưng đeo một thời gian, ngược lại càng yêu thích, đều nói ngọc dưỡng người là như vậy.
Nhưng bà lại lo lắng hiện tại các cô gái đều không thích các loại ngọc kiểu như ngọc phỉ thúy này nọ, không chừng còn ghét bỏ nó là đồ cổ lỗ sĩ đi. Nhưng mà không quan hệ, bà nhớ rõ lần kỉ niệm hai mươi năm ngày kết hôn, Lạc Thiên Tề đã tặng bà một viên kim cương 18 Carat, bà vẫn luôn không dùng, vậy đến đại sự này có nên dùng đến viên kim cương này không đây?
Hứa Lan quả thực là càng nghĩ càng hưng phấn, y như ngày mai Lạc Ngạn kết hôn luôn ấy. Nhưng sau khi bà ngồi vào xe, đợi Thu Tử Thiện mở cửa xe ngồi vào ghé phó lái, lúc trông thấy rõ khuôn mặt cô bé này thì liền thét chói tai: "Con trai."
Lạc Ngạn từ chỗ điều khiển xe xoay người, hơi kinh ngạc nhìn Hứa Lan.
Hứa Lan run run nửa ngày cũng chưa đến mức không biết xấu hổ nói ra miệng, bởi vì bà vô cùng muốn hỏi con trai mình, đứa bé này đã trưởng thành chưa?
Qua hồi lâu, bà vẫn còn chưa nghĩ ra lí do thoái thác, còn Lạc Ngạn đã khởi động xe chuẩn bị xuất phát.
Cuối cùng, Hứa Lan giống như hạ quyết tâm, làm bộ lơ đãng hỏi: "Thiện Thiện, năm nay cháu bao nhiêu, Lạc Ngạn nhà bác mới trước đây từng có cao tăng chỉ điểm qua, nói là tìm vợ phải tìm người hơn nó năm tuổi đấy."
Lạc Ngạn đang chuẩn bị lái xe dừng động tác một chút, sau đó giọng nói lành lạnh vang lên: "Sao con không biết mình từng được cao tăng chỉ điểm vậy?"
"Đứa nhỏ này thật là, đó không là vì trước kia con cũng không quá để ý sao, mẹ cũng không nói chuyện này với con," Hứa Lan đưa tay vỗ vỗ con mình, đương nhiên trước lúc rời tay đi con ôn nhu vuốt ve anh một chút.
Thu Tử Thiện nghe xong lời của bà, xấu hổ ngồi câm như hến, kết hôn, vợ? Tuy rằng Lạc Ngạn đêm hôm khuya khoắc dẫn cô tới đón bố mẹ anh là chuyện rất đột ngột, nhưng vấn đề bác gái đề cập đến có phải hơi sâu rồi không?
Nhưng cô vẫn hồi đáp chi tiết: "Bác gái, năm nay cháu mười tám, vừa thi đại học xong. Đến tháng 9 này là nhập học ạ."
"Mười tám, ha ha," Giọng nói của Hứa Lan sượng sượng giống như một kẻ ngốc, bất kể là thi đại học hay chỉ là cái danh từ đại học, đều như là nước mưa tầm tã lập tức dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng bà.
Lạc Thiên Tề ở bên cạnh vẫn luôn lắng nghe vợ mình hỏi đông hỏi tây mà không nói gì, lúc này lại lập tức cười khẽ ra tiếng, tiếng cười nhợt nhạt quanh quẩn trong xe, khiến cho Thu Tử Thiện đang ngồi trên ghế phó lái và Hứa Lan đang ngồi phía sau đều xấu hổ chân tay luống cuống.
Cuối cùng, Hứa Lan liền dùng bàn tay tinh tế trắng nõn âu yếm ông chồng nhà mình một chút.
Hứa Lan phát hiện giấc mộng làm mẹ chồng tốt đẹp của mình tan biến, vốn còn hưng trí dạt dào, tự nhiên trông có vẻ hơi chán nản.
Nhìn bộ dạng bà như vậy làm cho Thu Tử Thiện càng thêm không biết làm sao, nhưng trên xe còn có hai vị trưởng bối, Thu Tử Thiện lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi Lạc Ngạn, bản thân đến tột cùng làm sai cái gì, sau đó bốn người mỗi người một suy nghĩ riêng chạy về nội thành.
Vì sắc trời quá muộn nên hai vợ chồng Lạc Thiên Tề không trở về đại trạch nhà họ Lạc, mà đi tới biệt thự của Lạc Ngạn trong thành phố, chính là biệt thự lần trước Thu Tử Thiện từng đến.
Lúc Hứa Lan xuống xe, bà liền đề nghị đã trễ thế này, không bằng để Thu Tử Thiện ở lại đây một đêm. Nhưng không ngờ lần này Lạc Ngạn lại kiên trì đưa cô trở về.
Hứa Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn còn mang theo một chút trẻ con của Thu Tử Thiện, vạn phần không muốn nói: "Thiện Thiện, lần sau nhớ tới nhà dì làm khách nha."
Sau đó giống như đã hạ một quyết định vô cùng khó khăn, giọng nói vừa uể oải vừa chờ mong nói: "Tuổi cháu còn nhỏ cũng không sao, trước cứ ở chung với dì đi đã."
Nhìn Hứa Lan và Lạc Thiên Tề đi vào biệt thự, Thu Tử Thiện mới kỳ quái quay đầu hỏi Lạc Ngạn: "Lời vừa rồi của dì là có ý tứ gì, còn có hình như em làm sai cái gì phải không, vì sao lúc nãy dì còn hưng trí bừng bừng, sau đó lại đột nhiên lại trở nên mất hứng vậy."
Lạc Ngạn nhịn cười giải thích: "Không phải bà ấy mất hứng, chỉ là chút hi vọng bị tan biến thôi."
"Cái gì mà hi vọng tan biến?"
Nhìn Thu Tử Thiện vẻ mặt tò mò, Lạc Ngạn tiên sinh luôn luôn không kiên nhẫn vẫn cẩn thận giải thích: "Bà ấy vừa nghĩ đến việc làm mẹ chồng của mình bị chậm trễ vài năm, đương nhiên thất vọng vô cùng."
Nghe nói như thế Thu Tử Thiện vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, một khuôn mặt đỏ ửng chưa lui hết lúc này đỏ bừng giống như ráng chiều, nháy mắt bao trùm hai gò má cô.
"Anh, " Thu Tử Thiện xấu hổ chỉ vào anh, nhưng hồi lâu cũng chưa nói ra được chữ thứ hai.
"Như vậy, Thu Tử Thiện tiểu thư, em có nên suy xét đề nghị lúc đầu của tôi không, mẹ tôi dường như đã nhận định em rồi đó. Em không phát hiện, biểu tình vừa rồi của bà ấy tuy rằng rối rắm nhưng rất kiên định đấy. Em nhẫn tâm làm cho bà thất vọng sao?" thân thể to lớn của Lạc Ngạn dần nghiêng lại, khuôn mặt hai người gần nhau đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương phả vào mặt mình.
"Mấy ông chú bây giờ đều theo đuổi người khác như vậy sao? Không có kim cương còn chưa tính, ngay cả đóa hoa đều không có, chỉ nói miệng, anh liền tính lừa gạt một thiếu nữ đàng hoàng sao?"
"Được rồi, thiếu nữ bây giờ quả thật là không dễ bị dụ."Lạc Ngạn cười hề hề xoa xoa đầu cô.
Thu Tử Thiện thấy anh cũng không nói gì khác, hơi hơi thất vọng. Lạc Ngạn quay đầu nhìn chằm chằm phía trước chuẩn bị lái xe, khóe miệng hơi hơi giơ lên lộ ra một nụ cười.
Thật lâu về sau, khi Thu Tử Thiện đã trở thành một phần không thể thiếu của anh, cô liền biết người đàn ông này mỗi lần lộ ra loại tươi cười này đều chuẩn bị có chuyện không tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường cha mẹ Lạc
Hứa Lan nhìn xe đậu dưới lầu, u buồn quay đầu nhìn về ông chồng mình, ai oán hỏi: "Vì sao, vì sao con trai lại đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ muốn làm một bà mẹ chồng thôi mà?"
Lạc Thiên Tề không đành lòng nhìn vợ, an ủi nói: "Hay bà bảo con trai nhanh hành động đi?"
"Mười tám tuổi đã đủ tuổi pháp định kết hôn sao?" Hứa Lan bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, sau đó không ngừng suy nghĩ,: "Aiz, thật sự là chán ghét, tại sao phải quy định tuổi pháp định kết hôn kia chứ. Hay là chúng ta kêu bọn nó ra nước ngoài đăng kí đi.
Ông cảm thấy nước Pháp lãng mạn đa tình tốt, hay là thiên đường đảo Bali mới là tốt đây."
"Nhưng mà tôi cảm thấy cả hai nước đó đều không tốt, nếu không đi New Zealand đi. Ở đó tôi còn có một trang trại."
Lạc Thiên Tề ở một bên yên lặng nghe, nhưng trong lòng thầm nghĩ, con dâu, bà suy nghĩ hơi bị nhiều rồi đó?
Nhưng cô lập tức phản ứng lại, khẽ dùng sức rút bàn tay đang bị Lạc Ngạn nắm chặt. Sau đó cô nghe giọng nữ oán giận vang lên: "Con trai, bố con gạt mẹ nói rằng hôm nay sẽ có hải lưu Seberia đến, sẽ có bầy cá xuất hiện, kết quả bọn mẹ đợi đến bây giờ ngay cả một con tôm cũng chưa câu được."
Lạc Ngạn khẽ lấy tay ôm trán bình tĩnh nhìn mẹ mình, sau đó hỏi: "Bầy cá bình thường chỉ sẽ xuất hiện nơi biển sâu, chẳng lẽ mẹ cho rằng chung quanh hải vực Vân Đô sẽ có thứ đó đấy chứ?"
Lạc Thiên Tề cũng có vẻ rất hứng trí, ông cao hứng quay đầu nhìn vẻ mặt mất hứng của vợ mình nói: "Bà không biết như vậy sẽ rất có ý nghĩa để chúc mừng 30 năm ngày kết hôn sao, chẳng lẽ kỷ niệm ngày kết hôn lúc nào cũng phải có kim cương với hoa tươi?"
Hứa Lan hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Nếu thật sự có bầy cá giống như lời ông nói, tôi sẽ rất cao hứng. Nhưng giờ thì sao, tôi không chỉ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt cả ngày, còn ngốc hồ đồ đến tận giờ này chưa về nhà nữa."
"Vừa rồi bà còn rất cao hứng đấy." Dù Lạc Thiên Tề đã kết hôn được ba mươi năm, hơn nữa ông cũng được cho là người có thanh danh lan xa, nhưng trên thực tế ông cũng không được tính một người đàn ông hiểu được lòng phụ nữ.
Nếu hôm nay ông có thể đưa Hứa Lan rời bến một ngày, sau đó lại bình yên đưa người về nhà, có lẽ tâm tình hiện tại của Hứa Lan cũng sẽ không tệ như vậy.
Nhưng mấu chốt là giờ bà không chỉ đối mặt với con trai, mà còn với một cô gái nghi là nàng dâu tương lai của mình. Trời biết, năm xưa lúc bà gặp mẹ chồng mình, đã bị hình thượng tao nhã cùng cao quý thâm trầm đả động. Bởi vậy bà cũng hy vọng bản thân mình có thể lưu lại một ấn tượng cao quý tao nhã trong lòng cô con dâu tương lai. Chứ không phải giống như bây giờ, y như hai tên ngốc, chỉ có thể đáng thương chờ đợi con trai mình đến cứu vớt.
Thật lâu về sau, Thu Tử Thiện cùng với mẹ chồng tiêu chuẩn nói chuyện về lần gặp mặt đầu tiên này, cô mới rốt cục hiểu được sự kiêu ngạo và nhỏ mọn thỉnh thoảng xuất hiện trên người Lạc Ngạn đến tột cùng là từ đâu mà ra.
Lúc này cô chỉ biết ngây ngô đứng tại chỗ, sau đó cảm thấy hai người bọn họ cũng thật thú vị, đương nhiên Thu Tử Thiện cũng đem loại thú vị này biến thành loại hạnh phúc chỉ thuộc về bọn họ.
Đợi một hồi, Hứa Lan rốt cục hoàn toàn áp chế Lạc Thiên Tề, hơn nữa làm cho ông chân thành khắc ghi nhận thức rằng, hành vi hôm nay của ông là sai lầm nghiêm trọng, ông không chỉ lãng phí thời gian của Hứa nữ sĩ, mà còn làm tổn tương nghiệm trọng hình tượng của Hứa nữ sĩ.
Hứa Lan đắc ý cười cười, sau đó dưới bóng đêm khó có thể nhìn thấy, nở nụ cười mà bà tự nhận là rất tao nhã nói: "Con trai, vị tiểu thư bên cạnh con là ai? Con hẳn nên giới thiệu với mẹ và bố con một chút chứ?"
Lạc Ngạn im lặng nhìn mẹ mình đang có biểu hiện tư thái, nếu lúc này bà không phải đang kéo ống quần, trong tay còn cầm một cái cần câu, thì anh sẽ tin tưởng tiếng nói tao nhã này rất xứng đôi với bà.
Đương nhiên anh sẽ không châm chọc bà trước mặt Thu Tử Thiện, anh nhu hòa nói: "Mẹ, đây là bạn con, Thu Tử Thiện, bố đã gặp qua cô ấy rồi."
Hứa Lan khẽ tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Lạc Thiên Tề, sau đó lại đột nhiên nghĩ trời tối vậy chắc ông nhìn không thấy ánh mắt mình đâu, vì thế liền thừa dịp nguyệt hắc phong cao vụng trộm vươn một bàn tay.
Lạc Ngạn làm sao không biết chút tâm tư nhỏ bé này của mẹ mình, nhưng mà nơi này cũng không phải là nơi tốt để tâm sự, nên anh nói: "Được rồi, trước hết chúng ta về xe cái đã. Nơi này gió biển lớn quá."
"Thiện Thiện, cháu đừng để ý, bác trai bình thường làm người vẫn rất ổn trọng, hôm nay chỉ xảy ra chút trục trặc thôi," hiển nhiên Hứa Lan đã xem Thu Tử Thiện là bạn gái của Lạc Ngạn.
Không phải bất kì người đàn ông nào cũng mang theo bạn không quen thuộc, hơn nửa đêm tới đón bố mẹ đang bị kẹt ở bãi biển.
Bất kể là Hứa Lan hay Lạc Thiên Tề đều không phải là loại người cổ hủ, lúc còn trẻ bọn họ đều từng đi du học ở nước ngoài, đối với hôn nhân của con trai đều có thái độ nhất trí, chính là tự anh làm chủ.
"Cháu biết ạ, bác gái," Thu Tử Thiện hơi kích động, đến mức không biết nói gì cho phải. Cô ngày thường cũng không phải không tiếp xúc với trưởng bổi, nhưng các vị trưởng bối đó hoặc là tao nhã xuất hiện ở phòng khách nhà cô, hoặc là thanh thản tại hoa viên nhà mình chiêu đãi khách nhân.
Nhưng cô lại rất thích cha mẹ Lạc Ngạn như thế này, có tiền nhưng lại không câu nệ, chẳng qua ở hải vực phụ cận Vân Đô thật sự có thể trông thấy bầy cá sao?
Trong lộ trình ngắn ngủi này, Hứa Lan đã phát huy đầy đủ ưu thế ba mươi năm làm phu nhân của mình, có thể hỏi chuyện nhà người ta một cách thân thiết mà lại không khiến người nghe chán ghét phiền phức.
Hứa Lan cũng biết Thu Tử Thiện cũng sinh ra trong hào môn, bà tuy không bài xích gia thế nhà gái, nhưng vấn đề môn đăng hộ đối đã lưu hành ngàn năm và đến bây giờ còn áp dụng, cũng không phải hoàn toàn là sai, ngược lại nó luôn được thời gian chứng mình tính chân lí của mình.
Trong xã hội thượng lưu ở Vân Đô, chuyện tình cô bé lọ lem cũng không thiếu, nhưng là kết cục luôn không được như ý người. Lúc tình yêu tốt đẹp bị cất vào cái chai hôn nhân kia, rất nhiều người mới phát hiện, sự chênh lệch giữa hai người giống như bị kính lúp phóng đại lên.
Hứa Lan luôn hy vọng hôn nhân của con trai mình thuận buồm xuôi gió, cho nên lúc này bà rất hài lòng với cô bé này. Bà biết con trai mình đối với mấy loại chuyện này cũng không quá nhiệt tình, nay tự nhiên lại mang theo cô bé này đến đón hai vợ chồng bà, có phải đã đại biểu cho việc nó đã định không?
Lúc này trong lòng Hứa Lan đã bắt đầu phiêu rồi, sau đó lại nghĩ, nếu đã định rồi, sính lễ phải cho bao nhiêu, nếu quá ít thì có vẻ như không quá đại khí, nhưng nhiều quá thì lại có vẻ như nhà họ Lạc bọn họ giống nhà giàu mới nổi. Đương nhiên việc mẹ chồng cho con dâu trang sức cũng không thể thiếu, không những phải tinh quý còn phải phù hợp với sự yêu thích của các cô gái.
Bà còn nhớ rõ năm đó, mẹ chồng bà tặng bà một đôi vòng tay bằng bạch ngọc, lúc mới nhận đến tay còn rất không ưng. Nhưng đeo một thời gian, ngược lại càng yêu thích, đều nói ngọc dưỡng người là như vậy.
Nhưng bà lại lo lắng hiện tại các cô gái đều không thích các loại ngọc kiểu như ngọc phỉ thúy này nọ, không chừng còn ghét bỏ nó là đồ cổ lỗ sĩ đi. Nhưng mà không quan hệ, bà nhớ rõ lần kỉ niệm hai mươi năm ngày kết hôn, Lạc Thiên Tề đã tặng bà một viên kim cương 18 Carat, bà vẫn luôn không dùng, vậy đến đại sự này có nên dùng đến viên kim cương này không đây?
Hứa Lan quả thực là càng nghĩ càng hưng phấn, y như ngày mai Lạc Ngạn kết hôn luôn ấy. Nhưng sau khi bà ngồi vào xe, đợi Thu Tử Thiện mở cửa xe ngồi vào ghé phó lái, lúc trông thấy rõ khuôn mặt cô bé này thì liền thét chói tai: "Con trai."
Lạc Ngạn từ chỗ điều khiển xe xoay người, hơi kinh ngạc nhìn Hứa Lan.
Hứa Lan run run nửa ngày cũng chưa đến mức không biết xấu hổ nói ra miệng, bởi vì bà vô cùng muốn hỏi con trai mình, đứa bé này đã trưởng thành chưa?
Qua hồi lâu, bà vẫn còn chưa nghĩ ra lí do thoái thác, còn Lạc Ngạn đã khởi động xe chuẩn bị xuất phát.
Cuối cùng, Hứa Lan giống như hạ quyết tâm, làm bộ lơ đãng hỏi: "Thiện Thiện, năm nay cháu bao nhiêu, Lạc Ngạn nhà bác mới trước đây từng có cao tăng chỉ điểm qua, nói là tìm vợ phải tìm người hơn nó năm tuổi đấy."
Lạc Ngạn đang chuẩn bị lái xe dừng động tác một chút, sau đó giọng nói lành lạnh vang lên: "Sao con không biết mình từng được cao tăng chỉ điểm vậy?"
"Đứa nhỏ này thật là, đó không là vì trước kia con cũng không quá để ý sao, mẹ cũng không nói chuyện này với con," Hứa Lan đưa tay vỗ vỗ con mình, đương nhiên trước lúc rời tay đi con ôn nhu vuốt ve anh một chút.
Thu Tử Thiện nghe xong lời của bà, xấu hổ ngồi câm như hến, kết hôn, vợ? Tuy rằng Lạc Ngạn đêm hôm khuya khoắc dẫn cô tới đón bố mẹ anh là chuyện rất đột ngột, nhưng vấn đề bác gái đề cập đến có phải hơi sâu rồi không?
Nhưng cô vẫn hồi đáp chi tiết: "Bác gái, năm nay cháu mười tám, vừa thi đại học xong. Đến tháng 9 này là nhập học ạ."
"Mười tám, ha ha," Giọng nói của Hứa Lan sượng sượng giống như một kẻ ngốc, bất kể là thi đại học hay chỉ là cái danh từ đại học, đều như là nước mưa tầm tã lập tức dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng bà.
Lạc Thiên Tề ở bên cạnh vẫn luôn lắng nghe vợ mình hỏi đông hỏi tây mà không nói gì, lúc này lại lập tức cười khẽ ra tiếng, tiếng cười nhợt nhạt quanh quẩn trong xe, khiến cho Thu Tử Thiện đang ngồi trên ghế phó lái và Hứa Lan đang ngồi phía sau đều xấu hổ chân tay luống cuống.
Cuối cùng, Hứa Lan liền dùng bàn tay tinh tế trắng nõn âu yếm ông chồng nhà mình một chút.
Hứa Lan phát hiện giấc mộng làm mẹ chồng tốt đẹp của mình tan biến, vốn còn hưng trí dạt dào, tự nhiên trông có vẻ hơi chán nản.
Nhìn bộ dạng bà như vậy làm cho Thu Tử Thiện càng thêm không biết làm sao, nhưng trên xe còn có hai vị trưởng bối, Thu Tử Thiện lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi Lạc Ngạn, bản thân đến tột cùng làm sai cái gì, sau đó bốn người mỗi người một suy nghĩ riêng chạy về nội thành.
Vì sắc trời quá muộn nên hai vợ chồng Lạc Thiên Tề không trở về đại trạch nhà họ Lạc, mà đi tới biệt thự của Lạc Ngạn trong thành phố, chính là biệt thự lần trước Thu Tử Thiện từng đến.
Lúc Hứa Lan xuống xe, bà liền đề nghị đã trễ thế này, không bằng để Thu Tử Thiện ở lại đây một đêm. Nhưng không ngờ lần này Lạc Ngạn lại kiên trì đưa cô trở về.
Hứa Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn còn mang theo một chút trẻ con của Thu Tử Thiện, vạn phần không muốn nói: "Thiện Thiện, lần sau nhớ tới nhà dì làm khách nha."
Sau đó giống như đã hạ một quyết định vô cùng khó khăn, giọng nói vừa uể oải vừa chờ mong nói: "Tuổi cháu còn nhỏ cũng không sao, trước cứ ở chung với dì đi đã."
Nhìn Hứa Lan và Lạc Thiên Tề đi vào biệt thự, Thu Tử Thiện mới kỳ quái quay đầu hỏi Lạc Ngạn: "Lời vừa rồi của dì là có ý tứ gì, còn có hình như em làm sai cái gì phải không, vì sao lúc nãy dì còn hưng trí bừng bừng, sau đó lại đột nhiên lại trở nên mất hứng vậy."
Lạc Ngạn nhịn cười giải thích: "Không phải bà ấy mất hứng, chỉ là chút hi vọng bị tan biến thôi."
"Cái gì mà hi vọng tan biến?"
Nhìn Thu Tử Thiện vẻ mặt tò mò, Lạc Ngạn tiên sinh luôn luôn không kiên nhẫn vẫn cẩn thận giải thích: "Bà ấy vừa nghĩ đến việc làm mẹ chồng của mình bị chậm trễ vài năm, đương nhiên thất vọng vô cùng."
Nghe nói như thế Thu Tử Thiện vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, một khuôn mặt đỏ ửng chưa lui hết lúc này đỏ bừng giống như ráng chiều, nháy mắt bao trùm hai gò má cô.
"Anh, " Thu Tử Thiện xấu hổ chỉ vào anh, nhưng hồi lâu cũng chưa nói ra được chữ thứ hai.
"Như vậy, Thu Tử Thiện tiểu thư, em có nên suy xét đề nghị lúc đầu của tôi không, mẹ tôi dường như đã nhận định em rồi đó. Em không phát hiện, biểu tình vừa rồi của bà ấy tuy rằng rối rắm nhưng rất kiên định đấy. Em nhẫn tâm làm cho bà thất vọng sao?" thân thể to lớn của Lạc Ngạn dần nghiêng lại, khuôn mặt hai người gần nhau đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương phả vào mặt mình.
"Mấy ông chú bây giờ đều theo đuổi người khác như vậy sao? Không có kim cương còn chưa tính, ngay cả đóa hoa đều không có, chỉ nói miệng, anh liền tính lừa gạt một thiếu nữ đàng hoàng sao?"
"Được rồi, thiếu nữ bây giờ quả thật là không dễ bị dụ."Lạc Ngạn cười hề hề xoa xoa đầu cô.
Thu Tử Thiện thấy anh cũng không nói gì khác, hơi hơi thất vọng. Lạc Ngạn quay đầu nhìn chằm chằm phía trước chuẩn bị lái xe, khóe miệng hơi hơi giơ lên lộ ra một nụ cười.
Thật lâu về sau, khi Thu Tử Thiện đã trở thành một phần không thể thiếu của anh, cô liền biết người đàn ông này mỗi lần lộ ra loại tươi cười này đều chuẩn bị có chuyện không tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường cha mẹ Lạc
Hứa Lan nhìn xe đậu dưới lầu, u buồn quay đầu nhìn về ông chồng mình, ai oán hỏi: "Vì sao, vì sao con trai lại đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ muốn làm một bà mẹ chồng thôi mà?"
Lạc Thiên Tề không đành lòng nhìn vợ, an ủi nói: "Hay bà bảo con trai nhanh hành động đi?"
"Mười tám tuổi đã đủ tuổi pháp định kết hôn sao?" Hứa Lan bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, sau đó không ngừng suy nghĩ,: "Aiz, thật sự là chán ghét, tại sao phải quy định tuổi pháp định kết hôn kia chứ. Hay là chúng ta kêu bọn nó ra nước ngoài đăng kí đi.
Ông cảm thấy nước Pháp lãng mạn đa tình tốt, hay là thiên đường đảo Bali mới là tốt đây."
"Nhưng mà tôi cảm thấy cả hai nước đó đều không tốt, nếu không đi New Zealand đi. Ở đó tôi còn có một trang trại."
Lạc Thiên Tề ở một bên yên lặng nghe, nhưng trong lòng thầm nghĩ, con dâu, bà suy nghĩ hơi bị nhiều rồi đó?
Bình luận facebook