-
Chương 41
Edit & beta: Hà Phương
Hơn hai giờ sáng mới về tới nhà ngủ, hơn nữa tám giờ sáng còn phải rời giường đến công ty, Thu Tử Thiện bất đắc dĩ nghĩ đây có lẽ là một khảo nghiệm không hề nhỏ với bất kì ai.
Lúc cô xuống nhà trông thấy Thu Tử Hàn ở nhà ăn, đầu tiên kinh ngạc, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.
Thu Tử Hàn lúc này thoạt nhìn đã ăn gần xong bữa sáng, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi. Thang Kiều ở bên cạnh thấy vậy thì gọi lại nói: "Dù sao chị con cũng đi làm, hay con ngồi chung xe với nó đến công ty đi?"
Nghe Thu Tử Hàn muốn đến công ty, cô khẽ nhướng mày rồi lơ đãng cầm lấy ly sữa trên bàn uống.
Ông nội cô cũng ngồi ăn bên cạnh, nhưng ông cụ cái gì cũng không nói, không những không răn dạy hành vi trốn việc mấy ngày trước của Thu Tử Hàn, cũng không phản ứng gì đến việc hôm nay cậu muốn đến công ty. Cho nên Thu Tử Thiện cũng thông minh lựa chọn im miệng.
Thang Kiều cũng cưng chiều cậu quá thể, mặc kệ Thu Tử Hàn vì sao trốn việc nhưng chắc chắn là cậu có lí do, Thu Tử Hàn không tự mình nhắc tới trước mặt ông nội, cô tự nhiên cũng không muốn giẫm vào bãi mìn này.
Cũng may Thu Tử Hàn không có bất luận cái cảm xúc gì, chỉ nói: "Không cần, tự con đến công ty cũng được."
"Nếu không để mẹ lái xe đưa con đi, ở đây làm gì có xe taxi mà đi," Thang Kiều còn chưa từ bỏ ý định, đứng lên đuổi theo cậu lên lầu.
Sau khi Thang Kiều lên lầu, ông cụ mới chậm rãi buông chén xuống, nặng nề nói: "Con hư tại mẹ."
Thu Tử Thiện bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi, chung quanh đây không có những người khác, hiển nhiên những lời này là nói cho cô nghe. Nhưng lão nhân gia ngài vì sao không nói lúc mẹ có mặt ở đây ấy, Thu Tử Thiện ở trong lòng phun tào.
Nhưng rõ ràng, Thu Tử Thiện không thể làm như không nghe thấy những lời này, cô chỉ có thể kiên trì nói: "Ông nội, con sẽ tìm thời gian cùng mẹ nói chuyện này."
Thu Tử Thiện lái xe ra khỏi nhà, trong lòng vô cùng buồn bực. Cô cùng lắm sinh ra sớm hơn Thu Tử Hàn có ba phút, nhưng vì sao cô phải đảm đương trách nhiệm của một tộc trưởng chứ. Nhưng hiện thực quá tàn khốc, trong nhà này cô dường như không tìm được người nào thích hợp hơn mình cả.
Ông nội lớn tuổi, giáo dục ra được một người bác thành công và ông bố thật bại của cô xong, hiển nhiên không còn tinh lực đi quản giáo tới mấy đứa cháu nữa. Huống hồ còn là đứa bé không chịu an phận, nếu chuyện tối hôm qua mà đến tai ông cụ, Thu Tử Thiện thậm chí không chút nghi ngờ chuyện này sẽ khiến ông cụ lên huyết áp.
Còn Thu Vĩ Toàn, cô đã hoàn toàn buông tha cho việc tìm kiếm trách nhiệm của người làm cha trên người ông ta, có lẽ trong cảm nhận của ông ta, chỉ có đứa con gái riêng của tiểu tam kia mới có thể lấy được chút ít tình thương người cha từ ông ta.
Thang Kiều càng không cần phải nói, bà chỉ thích hợp làm mẹ hiền.
Nghĩ đến Thu Vĩ Toàn, cô liền cười lạnh, ông ta và Trương Tuyết Vân xuất ngoại du lịch lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.
Mỗi lần trông thấy mấy bức ảnh được gửi từ nước ngoài về, trong lòng Thu Tử Thiện vừa đau lại vừa oán giận. Mấy lần Thang Kiều muốn cùng ông ta xuất ngoại đi chơi, ông ta đều tìm mọi cách để hoãn lại.
Lúc này, thừa dịp đèn đỏ, Thu Tử Thiện liền bấm điện thoại: "Mấy ngày nay các anh giúp tôi theo dõi chặt chẽ Thu Tử Hàn, nó đi đến chỗ nào đều phải báo lại cho tôi biết."
Đầu dây bên kia nói: "Thu tiểu thư, chuyện đêm qua...."
"Tôi biết là các anh báo nguy, tôi không trách các anh. Tôi nghĩ ai nhìn thấy tình huống như thế đều làm vậy, nhưng các anh cứ yên tâm, chuyện này tôi đã xử lý tốt rồi. Hiện tại các anh chỉ cần đi theo nhìn chằm chằm nó là được."
Cúp máy xong, Thu Tử Thiện liền lấy tai nghe xuống phẫn nộ quăng ở bên cạnh chỗ phó lái.
Năm trăm vạn, năm trăm vạn, định mệnh nó tiền mười tám năm dành dụm của cô đều quăng hết vào việc lần này rồi. Thu Tử Thiện kiệt lực không cho bản thân suy nghĩ chuyện năm trăm vạn này nữa, nhưng ba chữ năm trăm vạn này vẫn cứ tiến vào trong óc cô, khiến cô đau lòng đến nội thương.
Cũng may cô nắm trong tay tiền của Thu Tử Hàn, lúc trước vì ông bội tín nhiệm cô nên đã để cho cô bảo quản tài sản tư nhân của Thu Tử Hàn. Kỳ thực tài sản danh nghĩa của cô khẳng định không chỉ có năm trăm vạn, nhưng tài sản này phần nhiều là bất động sản, điền sản còn có châu báu các kiểu chứ không phải tiền mặt.
Đừng nói bất động sản, điền sản cô đều không động vào được, ngay cả châu báu cô cũng không có khả năng xuất ra được.
Nghĩ đến đây, Thu Tử Thiện vỗ mạnh vào tay lái, sau đó cái còi càng không ngừng kêu gào. Vừa nghĩ đến việc cô phải cúi đầu trước Hà Minh Châu, việc đó không khác lấy mạng cô cả.
Cô lấy tiền của mình đưa Hà Minh Châu, đây đúng là việc làm khiến cho người ta nghẹn khuất lại không thể chịu đựng được.
--- ------ ------ ------
Sau khi đến công ty, cô nhanh chóng đi tìm Chương Lỗi. Về chuyện Bạch Phú Mỹ, cô đã nghĩ xong rồi, dù sao Bạch Phú Mỹ đã biết chuyện tối hôm qua. Cô tin Bạch Phú Mỹ, nhưng cô vẫn muốn nhiều hơn một phần đảm bảo.
"Phòng thư kí của chúng ta có đang thiếu một chân chạy vặt không, ví dụ như đưa văn kiện cho các phòng ban hoặc là mua trà bánh, tôi cảm thấy loại chuyện này không nên để mấy vị mỹ nữ bên ngoài làm được, giống như có chút lãng phí nhân tài." Thu Tử Thiện tránh nặng tìm nhẹ, cô không nghĩ khiến Chương Lỗi cho rằng cô đang dùng thân phận đề ép hắn.
Cô cũng biết yêu cầu của bản thân có phần quá đáng, dù sao cô mới đến văn phòng Tổng Giám Đốc này làm chưa đến hai tuần lễ, đã bắt đầu khoa tay múa chân với Chương Lỗi. Tuy rằng cô rất không muốn để lại ấn tượng xấu, nhưng hiện tại cô đúng là đang làm chuyện như vậy.
Chương Lỗi nhìn nhìn cô, thấy cô không phải đang nói đùa liền hiểu được tâm tư cô, cũng không có lảng tránh trực tiếp hỏi: "Như vậy cô cảm thấy ai là người thích hợp?"
"Tôi cảm thấy Bạch Phú Mỹ bên phòng hậu cần là được nhất, đương nhiên chúng ta có thể không cần điều động phòng ban của cô ấy, cứ bố trí một chỗ trong phòng thư kí cho cô ấy, sau đó làm việc vặt." Thu Tử Thiện có chút chán nản nói, cô đương nhiên không có khả năng yêu cầu người khác an bài vị trí gì cho Bạch Phú Mỹ.
Bạch Phú Mỹ dù sao cũng chỉ là một thực tập sinh, cũng giống như cô vậy. Có một người là cô làm việc tại phòng thư kí đã là không bình thường, bây giờ cô lại còn muốn dẫn thêm một người nữa vào, cơ bản Thu Tử Thiện đã có thể nghĩ đến giọng điệu mà mấy người kia nghị luận về cô.
Chương Lỗi ôn hòa cười cười: "Tử Thiện, cô không cần ngượng ngùng như vậy, kỳ thực mấy cô kia cũng có nói qua với tôi về chuyện này, lúc trước tôi cũng không coi trọng lắm, hiện tại chúng ta có thể lôi ra để hoàn thành rồi."
Không thể không nói, Chương Lỗi có thể làm đến vị trí Thư kí trưởng cũng là có đạo lý, dù sao hắn cũng là mắt xích giữa các Giám Đốc và Tổng Giám Đốc, cũng có thể nói là dầu bôi trơn. Hắn hiểu được làm thế nào để xử lý thỏa đáng một số yêu cầu không hợp lý.
Thu Tử Thiện gần như là mang theo thành ý cảm động đến rơi nước mắt, đợi sau này Thu Tử Hàn lên làm Tổng giám đốc, sẽ khuyên cậu tận dụng Chương Lỗi, đây đúng là một nhân tài.
Sua khi cô từ văn phòng Chương Lỗi đi ra, chuẩn bị trở lại văn phòng của mình liền trông thấy có người đẩy cửa tiến vào.
Đập vào mắt cô là một người đang bị một bó hoa lớn che hết gần nửa người, Thu Tử Thiện bĩu môi nhìn hình ảnh trước mặt, giống hệt nhà giàu mới nổi.
Ngay lúc cô chuẩn bị đi vào văn phòng của mình thì thấy cô lễ tân gian nan ló mặt ra từ sau bó hoa, hỏi: "Thu tiểu thư, cô ở trong văn phòng sao? Có người tặng cô một bó hoa."
Thu Tử Thiện dừng chân, sau đó cô lại lần nữa dùng biểu tình giật mình nhìn bó hoa vĩ đại trước mặt, ủa nói vậy vị nhà giàu mới nổi bị cô khinh bỉ kia tặng hoa cho cô hả?
Cô lễ tân gắng sức ôm lấy bó hoa vĩ đại, trong Trung Vực từ trước đến giờ cũng không thiếu mấy việc này, mỗi lần fan gửi quà qua bưu điện đến công ty, đều là do nhân viên lễ tân kí nhận.
Lúc mới đầu, nhân viên lễ tân còn đặc biệt khẩn trương phụ trách đưa quà, nhưng sau khi đưa qua mới phát hiện, người ta không chỉ không cảm ơn cô mà còn chê cô mang đồ choán hết không gian của người ta nữa.
Cho nên mỗi lần trông thấy mấy quà tặng này của người hâm mộ, cô lễ tân đều bĩu môi. Mấy minh tinh này lúc nói chuyện còn hay hơn hát, cái gì mà được fan yêu quý là động lực của tôi, vì có fan yêu quý nên tôi mới có thể kiên trì đến bây giờ, sự thật là tiền và danh lợi mới là động lực lớn nhất của bọn họ.
Vì vậy sau này khi nhân viên lễ tân nhận được đồ gửi đến liền để ở đó, đợi gom lại thấy kha khá mới báo cho trợ lý của ngôi sao đến lấy, thậm chí có mấy thứ mà fan đưa lại hợp ý các cô thì các cô còn vụng trộm giấu đi.
Nhưng hôm nay lúc có người ôm bó hoa lớn này đến, đầu tiên cô lễ tân còn không chú ý, bởi vì người đưa hoa đến cũng không phải là ít, nhưng đa phần số mệnh của những bó hoa này là năm chỏng chơ trong thùng rác..
Tưởng chỉ là một trợ lý nho nhỏ vừa vào công ty thì cứ để đó từ từ đưa, nhưng người giao hoa sống chết muốn đưa đến tận tay người nhận, còn muốn tự mình kí nhận đã đưa hoa. Nhưng cô lễ tân nhất quyết đồng ý làm để người này đi vào, hai người liền ầm ỹ hai câu.
Cuối cùng người đưa hoa khinh thường hỏi, nếu lỡ may mất rồi cô bồi thường được không? Nếu cô bồi thường được thì cô cứ kí đi.
Khi Trưởng quầy lễ tân nhìn thoáng kĩ bó hoa kia, mới nhanh chóng để người kia đưa vào, hóa đơn cũng nhất định phải đưa lên cho người nhận kí.
"Của tôi sao?" Thu Tử Thiện hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp nhận tờ giấy trong tay cô lễ tân, tùy tay cầm chiếc bút ký tên mình lên.
Cô lễ tân cũng chỉ là cô gái vừa tốt nghiệp ra trường, thấy Thu Tử Thiện còn nhỏ tuổi, nói chuyện mang theo bộ dáng tười cười, hoàn toàn không đáng sợ giống như lời đồn, liền lấy dũng khí nói: "Người dưới lầu nói hoa này là được vận chuyển từ Pháp về, vài vạn đấy."
Cô ta thè lưỡi, kinh ngạc nói: "Thu tiểu thư, người theo đuổi cô đúng thật là một thổ hào (địa chủ, phú hào có quyền thế ở một địa phương)."
Thổ hào? Thu Tử Thiện trông thấy bên trong có tấm thiệp, tùy ý lấy ra, chỉ thấy mặt trên viết "Đây là tâm ý của tôi, hy vọng em sẽ thích", chỗ kí tên còn đề "Your Vince".
Thu Tử Thiện cầm tấm thiệp, khuôn mặt khẽ ngẩng lên, khóe miệng chậm rãi lộ ra một cỗ ý cười. Thổ hào? Cô ý đồ muốn hình dung từ này và Lạc Ngạn liên hệ cùng một chỗ, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.
"Thu tiểu thư, tôi nói sai rồi sao?" Cô lễ tân thấy Thu Tử Thiện mặt mày hớn hở xem tấm thiệp, nhìn sao cũng ra bộ dáng đang trong tình yêu ngọt ngào, vậy nên có chút sợ hãi nói.
"À, không có việc gì, cô đưa cái này xuống cho người giao hoa đi, cám ơn," Thu Tử Thiện chỉ chỉ hóa đơn ý báo cô ta lấy đi.
Thu Tử Thiện ôm hoa tươi định trở về văn phòng mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nên quay đầu nói với Nghiêm Phái: "Thư ký Nghiêm, chị có thể tìm giúp tôi một bình hoa không?"
"Đương nhiên có thể," tuy rằng vừa rồi trong văn phòng mọi người đều không nói gì, nhưng không có nghĩa là bọn họ không phát hiện được một bó hoa lớn như vậy, cùng với nụ cười trên mặt Thu Tử Thiện.
Sau khi Thu Tử Thiện đi mất, đầu tiên là Vivian dài thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngay cả một cô nhóc mười tám tuổi đều có thể bất động nhận được một bó hoa lớn như vậy, còn mấy bà cô như chúng ta chẳng lẽ thật sự đã bị thời đại và đàn ông từ bỏ rồi sao?"
"Aiyoo, cô bị vứt bỏ thì thôi đi, đừng kéo chúng tôi vào cùng. Nhưng mà cô gái giống như Thu tiểu thư, đàn ông dám theo đuổi không phải là thương gia bạc triệu thì cũng phải lâ một phú nhị đại rồi." Nghiêm Phái đứng lên chuẩn bị đi tìm cái bình hoa, sau đó có chút nghi hoặc nói: "Tôi phải đi đâu tìm một bình hoa lớn để chứa hết nhiêu đó hoa đây? Bó hoa đó chắc cũng cỡ 999 đóa ấy chứ?"
--- ------ ------ ------
Sau khi Thu Tử Thiện trở về phòng liền nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bàn, rồi cầm điện thoại lên ấn một dãy số.
Trong điện thoại vọng ra những âm thanh đô đô, mỗi một tiếng giống phù hợp với tâm tư người gọi, ngọt ngào lại mang theo chờ đợi ngượng ngùng.
"Thiện Thiện, nhận được hoa chưa?" Sau khi điện thoại thông, một giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua điện thoại truyền đến màng tai cô, nếu nói ngay cả màng tai cũng phân biệt âm thanh, như vậy hiện tại hơi nóng lên ốc nhĩ có phải ý nghĩa là giọng nói của anh đã muốn khắc vào tai cô không.
Thu Tử Thiện đưa tay vân vê cánh hoa kiều diễm ướt át, trên đó còn đọng lại nhiều hạt sương li ti, giống như vừa mới được ngắt trong vườn xuống, độ cong nơi khóe miệng cô lan rộng, thậm chí giọng nói mang theo yếu ớt: "Người ta nói anh là thổ hào, vừa ra tay là tặng ngay một bó hoa to đùng, anh đúng là tục không tầm thường đâu?"
Nếu lúc này chỉ số thông minh của Thu Tử Thiện còn duy trì ở mức tiêu chuẩn bình thường, cô không thể không phát hiện, giọng nói lúc này của cô so với trước kia mềm mại hơn rất nhiều.
"Tôi cảm thấy mình tất yếu phải tuyên bố rằng tôi đang theo đuổi em, để tránh trong công ty có người nào đó không có mắt làm xằng làm bậy," trong giọng nói của Lạc Ngạn chứa sự lười nhác, lúc này lại truyền đến một trận tiếng lật trang giấy.
Nếu bây giờ có một tấm gương trước mặt Thu Tử Thiện, cô sẽ nhìn thấy biểu tình trên mặt cô ngọt ngấy, thậm chí có thể nói là ngấy đến buồn nôn.
Hai người hẹn nhau, tối nay Lạc Ngạn sẽ đến gặp cô, lúc này mới cúp máy.
Thu Tử Thiện vẫn nhớ đến sự kiện năm trăm vạn kia, cô liền gọi điện thoại kiểm tra tài khoản cá nhân của mình, biết được nàng trước mắt chỉ có thể huy động được ba trăm vạn mà thôi.
Thu Tử Thiện nghe xong bèn nghiêm túc suy nghĩ. Từ bé bất kể là tiền tiêu vặt hay tiền mừng tuổi, nhà họ Thu từ trước đều là cho hai chị em họ như nhau. Nếu vậy dù Thu Tử Hàn có xài xa hoa một chút, vậy khoản tiền còn lại chắc là cũng tầm khoảng hai trăm vạn đi.
Đối với gia đình như bọn họ, dù là chị em ruột cũng không có khả năng đối chiếu tiền bạc của nhau. Cho dù lúc trước cô chế trụ tài chính của Thu Tử Hàn, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời bảo quản. Nay muốn sử dụng tiền của cậu, thì vẫn phải chờ bản thân cậu đồng ý.
Thu Tử Thiện liền gọi điện thoại, kêu cậu đến văn phòng cô một chuyến.
"Chuyện Hà Minh Châu chị đã giải quyết ổn thỏa, loại chuyện này nói nhỏ thì cũng chỉ là đùa giỡn. Chỉ cần người bị hại không truy cứu thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề hiện tại chính là chị tính đưa chị ta một khoản tiền để bịt miệng." Thu Tử Thiện bình tĩnh báo kết quả giải quyết cho Thu Tử Hàn biết.
Thu Tử Hàn khóe mắt rút rút, sự tình được giải quyết đương nhiên là chuyện tốt. Tiền bịt miệng cậu đương nhiên cũng nguyện ý chi ra, nhưng biểu tình ngưng trọng trên mặt Thu Tử Thiện làm cậu nhịn không được hỏi: "Chị tính đưa bao nhiêu?"
"Năm trăm vạn."
Thu Tử Hàn có bình tĩnh đi nữa cũng nhịn không được muốn nhảy dựng lên. Cậu dùng tay nắm chặt tay vịn sofa, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hỏi: "Chị không thấy con số này quá lớn sao?"
"Nếu lần này nhân vật chính là người khác, như vậy không cần nói năm trăm vạn, ngay cả năm mươi vạn chị cũng không cho. Nhưng lần này là Hà Minh Châu, không cần nói đến hậu quả khi bị truyền thông biết tin. Nếu làm cho Thu Vĩ Toàn đã biết, hậu quả chúng ta không cần phải nói đến." Thu Tử Thiện nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải Thu Vĩ Toàn còn có 11% cổ phần công ty, thì cô sẽ khinh địch như vậy mà nhả ra sao?
Nếu Hà Minh Châu thật sự không quan tâm đem chuyện này nói cho Thu Vĩ Toàn, đến lúc đó Thu Tử Thiện thật sự không dám cam đoan người cha không có tể bào não này có thể một mạch chuyển nhượng luôn số cố phần trong tay cho Hà Minh Châu không nữa.
Tuy rằng ông nội để Thu Vĩ Toàn lấy danh nghĩa tĩnh dưỡng mà tạm thời mời ông ta ra khỏi công ty, nhưng ai biết được khi nào ông nội sẽ thay đổi chủ ý. Cho nên cô không thể để Hà Minh Châu có một chút cơ hội nào, huống chi, cô cũng không phải không có chuẩn bị phía sau.
Hà Minh Châu gần đây đi lại rất gần với Dung Trạch, mọi người đều biết nhà họ Dung luôn luôn có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Thu. Nhưng cô không tin nhà họ Dung sẽ bỏ qua một đại tiểu thư chân chính là cô để lựa chọn một đứa con con gái riêng có thân phận không rõ như Hà Minh Châu.
"Chị biết con số năm trăm vạn này lớn, nhưng sự tình này bây giờ em cho là không cắt thịt thì có thể giải quyết vấn đề này sao? Huống chi, lần này là chị chi ra ba trăm vạn, em chỉ cần chi ra hai trăm vạn là được. Có điều ba trăm vạn này cũng không phải cho không, nếu em dám làm xằng làm bậy nữa, chị sẽ không nương tay với em đâu."
Thu Tử Hàn nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, ngay lúc Thu Tử Thiện muốn lên tiếng, cậu liền giành trước nói: "Không phải tôi không muốn lấy ra khoản tiền này, mà là tiền mặt của tôi thật sự không đủ hai trăm vạn."
Thu Tử Thiện dài thở dài một hơi, gân xanh trên thái dương càng không ngừng vọt động, cô hít vào thở ra mấy hơi, miễn cưỡng nói: "Em xài hết rồi hả?"
Thu Tử Hàn không dám gật đầu, chỉ nhỏ giọng ừ một tiếng.
"Được, rất tốt, quả thật là Thu thiếu gia tiêu tiền như nước." Thu Tử Thiện hận không thể lấy đồ trên bàn ném cho lủng đầu cậu, sau đó xem não cậu đến tột cùng được cấu tạo thế nào?
Lúc bọn họ trung học thì hàng tháng trong nhà đều cho tiêu vặt gần 5 con số, chưa kể Thang Kiều còn dúi riêng cho Thu Tử Hàn, nói cách khác làm học sinh bọn họ ăn trong nhà, dùng trong nhà sau đó hàng tháng còn cầm trên một vạn tiêu vặt. Sau đó cứ như vậy, cậu còn dám động đến số tiền kia?
Thu Tử Thiện trước kia coi như là mơ hồ nghe nói nam sinh tiêu xài hoang phí, nhưng cô thật không nghĩ tới một đám nam sinh trung học lại dám chơi hoang phí đến mức này. Hơn nữa cô dám khẳng định, Thu Tử Hàn tuyệt đối sẽ là người tiêu tiền nhiều nhất đám.
Vì thế cuối cùng Thu Tử Thiện ngay cả cười đều lười cười, nhấc chân bước thẳng ra ngoài.
Khoản tiền này xem ra là tự cô phải nghĩ cách rồi.
Hiện tại xem ra cô cần khoảng 100 vạn nữa để bù đủ số tiền 500 vạn này. Nhưng cũng may cô không phải hoàn toàn không có bạn, lúc gọi điện thoại cho Hứa Kiều Na, vẫn có chút khiêm tốn.
Dù sao đã lâu cô chưa liên hệ với người bạn tốt này, giờ liên hệ lại là vì vay tiền.
"Alo, Tử Thiện, không phải khéo như vậy đi, tớ vừa định gọi điện thoại cho cậu, thế mà cậu đã gọi đến rồi."
Thu Tử Thiện có chút buồn cười, liền hỏi: "Làm sao vậy, cậu gọi điện thoại tìm tớ có việc?"
"Bố cậu sao rồi?" Hứa Kiều Na mở miệng liền hỏi Thu Vĩ Toàn.
Thu Tử Thiện đột nhiên có chút tò mò, nhưng cô chỉ vô tình nói: "Xuất ngoại đi chơi rồi, dù sao gần đây tôi không gặp ông ta."
"Nghe giọng cậu này, còn có vẻ thờ ơ như vậy. Tớ nói cho cậu nghe, bố cậu lập tức muốn cho mẹ hai của cậu vào cửa đấy."
"Có ý tứ gì?" Thu Tử Thiện nhăn mày lại.
"Tớ cũng chỉ nghe cô tôi nói lại, cô với dượng tớ sáng sớm cùng bạn đi đánh golf, ai ngờ tình cờ gặp bố cậu mang theo một người đàn bà lạ hoắc. Hơn nữa lúc bố cậu chào hỏi với cô mình, còn giới thiệu người đàn bà kia, nói đây là phu nhân của ông ta."
Lúc này da đầu Thu Tử Thiện từng đợt run lên, giống như vô số bom đang nổ mạnh chung quanh, khiến suy nghĩ trong đầu cô không còn một mảnh.
"Cô tớ biết quan hệ giữa tớ và cậu, cho nên liền gọi điện thoại lại đây hỏi tớ. Nên vừa rồi tớ mới định gọi cho cậu, hỏi bố mẹ cậu li hôn rồi sao?"
"Không," Thu Tử Thiện gần như là cắn răng phun lời này ra.
Hứa Kiều Na càng kỳ quái: "Không li hôn? Vậy sao bố cậu lại nói vậy, chẳng lẽ ông ta còn học người bên Hongkong, lấy vài bà vợ hay sao? Sau đó đều tuyên bố với người bên ngoài mỗi một bà vợ đều là bà Thu? Cậu... "
Sau đó, bên kia liền im bặt, Thu Tử Thiện bên này cũng lặng thinh.
Bởi vì các cô đều nghĩ tới khả năng này.
Hơn hai giờ sáng mới về tới nhà ngủ, hơn nữa tám giờ sáng còn phải rời giường đến công ty, Thu Tử Thiện bất đắc dĩ nghĩ đây có lẽ là một khảo nghiệm không hề nhỏ với bất kì ai.
Lúc cô xuống nhà trông thấy Thu Tử Hàn ở nhà ăn, đầu tiên kinh ngạc, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.
Thu Tử Hàn lúc này thoạt nhìn đã ăn gần xong bữa sáng, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi. Thang Kiều ở bên cạnh thấy vậy thì gọi lại nói: "Dù sao chị con cũng đi làm, hay con ngồi chung xe với nó đến công ty đi?"
Nghe Thu Tử Hàn muốn đến công ty, cô khẽ nhướng mày rồi lơ đãng cầm lấy ly sữa trên bàn uống.
Ông nội cô cũng ngồi ăn bên cạnh, nhưng ông cụ cái gì cũng không nói, không những không răn dạy hành vi trốn việc mấy ngày trước của Thu Tử Hàn, cũng không phản ứng gì đến việc hôm nay cậu muốn đến công ty. Cho nên Thu Tử Thiện cũng thông minh lựa chọn im miệng.
Thang Kiều cũng cưng chiều cậu quá thể, mặc kệ Thu Tử Hàn vì sao trốn việc nhưng chắc chắn là cậu có lí do, Thu Tử Hàn không tự mình nhắc tới trước mặt ông nội, cô tự nhiên cũng không muốn giẫm vào bãi mìn này.
Cũng may Thu Tử Hàn không có bất luận cái cảm xúc gì, chỉ nói: "Không cần, tự con đến công ty cũng được."
"Nếu không để mẹ lái xe đưa con đi, ở đây làm gì có xe taxi mà đi," Thang Kiều còn chưa từ bỏ ý định, đứng lên đuổi theo cậu lên lầu.
Sau khi Thang Kiều lên lầu, ông cụ mới chậm rãi buông chén xuống, nặng nề nói: "Con hư tại mẹ."
Thu Tử Thiện bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi, chung quanh đây không có những người khác, hiển nhiên những lời này là nói cho cô nghe. Nhưng lão nhân gia ngài vì sao không nói lúc mẹ có mặt ở đây ấy, Thu Tử Thiện ở trong lòng phun tào.
Nhưng rõ ràng, Thu Tử Thiện không thể làm như không nghe thấy những lời này, cô chỉ có thể kiên trì nói: "Ông nội, con sẽ tìm thời gian cùng mẹ nói chuyện này."
Thu Tử Thiện lái xe ra khỏi nhà, trong lòng vô cùng buồn bực. Cô cùng lắm sinh ra sớm hơn Thu Tử Hàn có ba phút, nhưng vì sao cô phải đảm đương trách nhiệm của một tộc trưởng chứ. Nhưng hiện thực quá tàn khốc, trong nhà này cô dường như không tìm được người nào thích hợp hơn mình cả.
Ông nội lớn tuổi, giáo dục ra được một người bác thành công và ông bố thật bại của cô xong, hiển nhiên không còn tinh lực đi quản giáo tới mấy đứa cháu nữa. Huống hồ còn là đứa bé không chịu an phận, nếu chuyện tối hôm qua mà đến tai ông cụ, Thu Tử Thiện thậm chí không chút nghi ngờ chuyện này sẽ khiến ông cụ lên huyết áp.
Còn Thu Vĩ Toàn, cô đã hoàn toàn buông tha cho việc tìm kiếm trách nhiệm của người làm cha trên người ông ta, có lẽ trong cảm nhận của ông ta, chỉ có đứa con gái riêng của tiểu tam kia mới có thể lấy được chút ít tình thương người cha từ ông ta.
Thang Kiều càng không cần phải nói, bà chỉ thích hợp làm mẹ hiền.
Nghĩ đến Thu Vĩ Toàn, cô liền cười lạnh, ông ta và Trương Tuyết Vân xuất ngoại du lịch lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.
Mỗi lần trông thấy mấy bức ảnh được gửi từ nước ngoài về, trong lòng Thu Tử Thiện vừa đau lại vừa oán giận. Mấy lần Thang Kiều muốn cùng ông ta xuất ngoại đi chơi, ông ta đều tìm mọi cách để hoãn lại.
Lúc này, thừa dịp đèn đỏ, Thu Tử Thiện liền bấm điện thoại: "Mấy ngày nay các anh giúp tôi theo dõi chặt chẽ Thu Tử Hàn, nó đi đến chỗ nào đều phải báo lại cho tôi biết."
Đầu dây bên kia nói: "Thu tiểu thư, chuyện đêm qua...."
"Tôi biết là các anh báo nguy, tôi không trách các anh. Tôi nghĩ ai nhìn thấy tình huống như thế đều làm vậy, nhưng các anh cứ yên tâm, chuyện này tôi đã xử lý tốt rồi. Hiện tại các anh chỉ cần đi theo nhìn chằm chằm nó là được."
Cúp máy xong, Thu Tử Thiện liền lấy tai nghe xuống phẫn nộ quăng ở bên cạnh chỗ phó lái.
Năm trăm vạn, năm trăm vạn, định mệnh nó tiền mười tám năm dành dụm của cô đều quăng hết vào việc lần này rồi. Thu Tử Thiện kiệt lực không cho bản thân suy nghĩ chuyện năm trăm vạn này nữa, nhưng ba chữ năm trăm vạn này vẫn cứ tiến vào trong óc cô, khiến cô đau lòng đến nội thương.
Cũng may cô nắm trong tay tiền của Thu Tử Hàn, lúc trước vì ông bội tín nhiệm cô nên đã để cho cô bảo quản tài sản tư nhân của Thu Tử Hàn. Kỳ thực tài sản danh nghĩa của cô khẳng định không chỉ có năm trăm vạn, nhưng tài sản này phần nhiều là bất động sản, điền sản còn có châu báu các kiểu chứ không phải tiền mặt.
Đừng nói bất động sản, điền sản cô đều không động vào được, ngay cả châu báu cô cũng không có khả năng xuất ra được.
Nghĩ đến đây, Thu Tử Thiện vỗ mạnh vào tay lái, sau đó cái còi càng không ngừng kêu gào. Vừa nghĩ đến việc cô phải cúi đầu trước Hà Minh Châu, việc đó không khác lấy mạng cô cả.
Cô lấy tiền của mình đưa Hà Minh Châu, đây đúng là việc làm khiến cho người ta nghẹn khuất lại không thể chịu đựng được.
--- ------ ------ ------
Sau khi đến công ty, cô nhanh chóng đi tìm Chương Lỗi. Về chuyện Bạch Phú Mỹ, cô đã nghĩ xong rồi, dù sao Bạch Phú Mỹ đã biết chuyện tối hôm qua. Cô tin Bạch Phú Mỹ, nhưng cô vẫn muốn nhiều hơn một phần đảm bảo.
"Phòng thư kí của chúng ta có đang thiếu một chân chạy vặt không, ví dụ như đưa văn kiện cho các phòng ban hoặc là mua trà bánh, tôi cảm thấy loại chuyện này không nên để mấy vị mỹ nữ bên ngoài làm được, giống như có chút lãng phí nhân tài." Thu Tử Thiện tránh nặng tìm nhẹ, cô không nghĩ khiến Chương Lỗi cho rằng cô đang dùng thân phận đề ép hắn.
Cô cũng biết yêu cầu của bản thân có phần quá đáng, dù sao cô mới đến văn phòng Tổng Giám Đốc này làm chưa đến hai tuần lễ, đã bắt đầu khoa tay múa chân với Chương Lỗi. Tuy rằng cô rất không muốn để lại ấn tượng xấu, nhưng hiện tại cô đúng là đang làm chuyện như vậy.
Chương Lỗi nhìn nhìn cô, thấy cô không phải đang nói đùa liền hiểu được tâm tư cô, cũng không có lảng tránh trực tiếp hỏi: "Như vậy cô cảm thấy ai là người thích hợp?"
"Tôi cảm thấy Bạch Phú Mỹ bên phòng hậu cần là được nhất, đương nhiên chúng ta có thể không cần điều động phòng ban của cô ấy, cứ bố trí một chỗ trong phòng thư kí cho cô ấy, sau đó làm việc vặt." Thu Tử Thiện có chút chán nản nói, cô đương nhiên không có khả năng yêu cầu người khác an bài vị trí gì cho Bạch Phú Mỹ.
Bạch Phú Mỹ dù sao cũng chỉ là một thực tập sinh, cũng giống như cô vậy. Có một người là cô làm việc tại phòng thư kí đã là không bình thường, bây giờ cô lại còn muốn dẫn thêm một người nữa vào, cơ bản Thu Tử Thiện đã có thể nghĩ đến giọng điệu mà mấy người kia nghị luận về cô.
Chương Lỗi ôn hòa cười cười: "Tử Thiện, cô không cần ngượng ngùng như vậy, kỳ thực mấy cô kia cũng có nói qua với tôi về chuyện này, lúc trước tôi cũng không coi trọng lắm, hiện tại chúng ta có thể lôi ra để hoàn thành rồi."
Không thể không nói, Chương Lỗi có thể làm đến vị trí Thư kí trưởng cũng là có đạo lý, dù sao hắn cũng là mắt xích giữa các Giám Đốc và Tổng Giám Đốc, cũng có thể nói là dầu bôi trơn. Hắn hiểu được làm thế nào để xử lý thỏa đáng một số yêu cầu không hợp lý.
Thu Tử Thiện gần như là mang theo thành ý cảm động đến rơi nước mắt, đợi sau này Thu Tử Hàn lên làm Tổng giám đốc, sẽ khuyên cậu tận dụng Chương Lỗi, đây đúng là một nhân tài.
Sua khi cô từ văn phòng Chương Lỗi đi ra, chuẩn bị trở lại văn phòng của mình liền trông thấy có người đẩy cửa tiến vào.
Đập vào mắt cô là một người đang bị một bó hoa lớn che hết gần nửa người, Thu Tử Thiện bĩu môi nhìn hình ảnh trước mặt, giống hệt nhà giàu mới nổi.
Ngay lúc cô chuẩn bị đi vào văn phòng của mình thì thấy cô lễ tân gian nan ló mặt ra từ sau bó hoa, hỏi: "Thu tiểu thư, cô ở trong văn phòng sao? Có người tặng cô một bó hoa."
Thu Tử Thiện dừng chân, sau đó cô lại lần nữa dùng biểu tình giật mình nhìn bó hoa vĩ đại trước mặt, ủa nói vậy vị nhà giàu mới nổi bị cô khinh bỉ kia tặng hoa cho cô hả?
Cô lễ tân gắng sức ôm lấy bó hoa vĩ đại, trong Trung Vực từ trước đến giờ cũng không thiếu mấy việc này, mỗi lần fan gửi quà qua bưu điện đến công ty, đều là do nhân viên lễ tân kí nhận.
Lúc mới đầu, nhân viên lễ tân còn đặc biệt khẩn trương phụ trách đưa quà, nhưng sau khi đưa qua mới phát hiện, người ta không chỉ không cảm ơn cô mà còn chê cô mang đồ choán hết không gian của người ta nữa.
Cho nên mỗi lần trông thấy mấy quà tặng này của người hâm mộ, cô lễ tân đều bĩu môi. Mấy minh tinh này lúc nói chuyện còn hay hơn hát, cái gì mà được fan yêu quý là động lực của tôi, vì có fan yêu quý nên tôi mới có thể kiên trì đến bây giờ, sự thật là tiền và danh lợi mới là động lực lớn nhất của bọn họ.
Vì vậy sau này khi nhân viên lễ tân nhận được đồ gửi đến liền để ở đó, đợi gom lại thấy kha khá mới báo cho trợ lý của ngôi sao đến lấy, thậm chí có mấy thứ mà fan đưa lại hợp ý các cô thì các cô còn vụng trộm giấu đi.
Nhưng hôm nay lúc có người ôm bó hoa lớn này đến, đầu tiên cô lễ tân còn không chú ý, bởi vì người đưa hoa đến cũng không phải là ít, nhưng đa phần số mệnh của những bó hoa này là năm chỏng chơ trong thùng rác..
Tưởng chỉ là một trợ lý nho nhỏ vừa vào công ty thì cứ để đó từ từ đưa, nhưng người giao hoa sống chết muốn đưa đến tận tay người nhận, còn muốn tự mình kí nhận đã đưa hoa. Nhưng cô lễ tân nhất quyết đồng ý làm để người này đi vào, hai người liền ầm ỹ hai câu.
Cuối cùng người đưa hoa khinh thường hỏi, nếu lỡ may mất rồi cô bồi thường được không? Nếu cô bồi thường được thì cô cứ kí đi.
Khi Trưởng quầy lễ tân nhìn thoáng kĩ bó hoa kia, mới nhanh chóng để người kia đưa vào, hóa đơn cũng nhất định phải đưa lên cho người nhận kí.
"Của tôi sao?" Thu Tử Thiện hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp nhận tờ giấy trong tay cô lễ tân, tùy tay cầm chiếc bút ký tên mình lên.
Cô lễ tân cũng chỉ là cô gái vừa tốt nghiệp ra trường, thấy Thu Tử Thiện còn nhỏ tuổi, nói chuyện mang theo bộ dáng tười cười, hoàn toàn không đáng sợ giống như lời đồn, liền lấy dũng khí nói: "Người dưới lầu nói hoa này là được vận chuyển từ Pháp về, vài vạn đấy."
Cô ta thè lưỡi, kinh ngạc nói: "Thu tiểu thư, người theo đuổi cô đúng thật là một thổ hào (địa chủ, phú hào có quyền thế ở một địa phương)."
Thổ hào? Thu Tử Thiện trông thấy bên trong có tấm thiệp, tùy ý lấy ra, chỉ thấy mặt trên viết "Đây là tâm ý của tôi, hy vọng em sẽ thích", chỗ kí tên còn đề "Your Vince".
Thu Tử Thiện cầm tấm thiệp, khuôn mặt khẽ ngẩng lên, khóe miệng chậm rãi lộ ra một cỗ ý cười. Thổ hào? Cô ý đồ muốn hình dung từ này và Lạc Ngạn liên hệ cùng một chỗ, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.
"Thu tiểu thư, tôi nói sai rồi sao?" Cô lễ tân thấy Thu Tử Thiện mặt mày hớn hở xem tấm thiệp, nhìn sao cũng ra bộ dáng đang trong tình yêu ngọt ngào, vậy nên có chút sợ hãi nói.
"À, không có việc gì, cô đưa cái này xuống cho người giao hoa đi, cám ơn," Thu Tử Thiện chỉ chỉ hóa đơn ý báo cô ta lấy đi.
Thu Tử Thiện ôm hoa tươi định trở về văn phòng mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nên quay đầu nói với Nghiêm Phái: "Thư ký Nghiêm, chị có thể tìm giúp tôi một bình hoa không?"
"Đương nhiên có thể," tuy rằng vừa rồi trong văn phòng mọi người đều không nói gì, nhưng không có nghĩa là bọn họ không phát hiện được một bó hoa lớn như vậy, cùng với nụ cười trên mặt Thu Tử Thiện.
Sau khi Thu Tử Thiện đi mất, đầu tiên là Vivian dài thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngay cả một cô nhóc mười tám tuổi đều có thể bất động nhận được một bó hoa lớn như vậy, còn mấy bà cô như chúng ta chẳng lẽ thật sự đã bị thời đại và đàn ông từ bỏ rồi sao?"
"Aiyoo, cô bị vứt bỏ thì thôi đi, đừng kéo chúng tôi vào cùng. Nhưng mà cô gái giống như Thu tiểu thư, đàn ông dám theo đuổi không phải là thương gia bạc triệu thì cũng phải lâ một phú nhị đại rồi." Nghiêm Phái đứng lên chuẩn bị đi tìm cái bình hoa, sau đó có chút nghi hoặc nói: "Tôi phải đi đâu tìm một bình hoa lớn để chứa hết nhiêu đó hoa đây? Bó hoa đó chắc cũng cỡ 999 đóa ấy chứ?"
--- ------ ------ ------
Sau khi Thu Tử Thiện trở về phòng liền nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bàn, rồi cầm điện thoại lên ấn một dãy số.
Trong điện thoại vọng ra những âm thanh đô đô, mỗi một tiếng giống phù hợp với tâm tư người gọi, ngọt ngào lại mang theo chờ đợi ngượng ngùng.
"Thiện Thiện, nhận được hoa chưa?" Sau khi điện thoại thông, một giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua điện thoại truyền đến màng tai cô, nếu nói ngay cả màng tai cũng phân biệt âm thanh, như vậy hiện tại hơi nóng lên ốc nhĩ có phải ý nghĩa là giọng nói của anh đã muốn khắc vào tai cô không.
Thu Tử Thiện đưa tay vân vê cánh hoa kiều diễm ướt át, trên đó còn đọng lại nhiều hạt sương li ti, giống như vừa mới được ngắt trong vườn xuống, độ cong nơi khóe miệng cô lan rộng, thậm chí giọng nói mang theo yếu ớt: "Người ta nói anh là thổ hào, vừa ra tay là tặng ngay một bó hoa to đùng, anh đúng là tục không tầm thường đâu?"
Nếu lúc này chỉ số thông minh của Thu Tử Thiện còn duy trì ở mức tiêu chuẩn bình thường, cô không thể không phát hiện, giọng nói lúc này của cô so với trước kia mềm mại hơn rất nhiều.
"Tôi cảm thấy mình tất yếu phải tuyên bố rằng tôi đang theo đuổi em, để tránh trong công ty có người nào đó không có mắt làm xằng làm bậy," trong giọng nói của Lạc Ngạn chứa sự lười nhác, lúc này lại truyền đến một trận tiếng lật trang giấy.
Nếu bây giờ có một tấm gương trước mặt Thu Tử Thiện, cô sẽ nhìn thấy biểu tình trên mặt cô ngọt ngấy, thậm chí có thể nói là ngấy đến buồn nôn.
Hai người hẹn nhau, tối nay Lạc Ngạn sẽ đến gặp cô, lúc này mới cúp máy.
Thu Tử Thiện vẫn nhớ đến sự kiện năm trăm vạn kia, cô liền gọi điện thoại kiểm tra tài khoản cá nhân của mình, biết được nàng trước mắt chỉ có thể huy động được ba trăm vạn mà thôi.
Thu Tử Thiện nghe xong bèn nghiêm túc suy nghĩ. Từ bé bất kể là tiền tiêu vặt hay tiền mừng tuổi, nhà họ Thu từ trước đều là cho hai chị em họ như nhau. Nếu vậy dù Thu Tử Hàn có xài xa hoa một chút, vậy khoản tiền còn lại chắc là cũng tầm khoảng hai trăm vạn đi.
Đối với gia đình như bọn họ, dù là chị em ruột cũng không có khả năng đối chiếu tiền bạc của nhau. Cho dù lúc trước cô chế trụ tài chính của Thu Tử Hàn, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời bảo quản. Nay muốn sử dụng tiền của cậu, thì vẫn phải chờ bản thân cậu đồng ý.
Thu Tử Thiện liền gọi điện thoại, kêu cậu đến văn phòng cô một chuyến.
"Chuyện Hà Minh Châu chị đã giải quyết ổn thỏa, loại chuyện này nói nhỏ thì cũng chỉ là đùa giỡn. Chỉ cần người bị hại không truy cứu thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề hiện tại chính là chị tính đưa chị ta một khoản tiền để bịt miệng." Thu Tử Thiện bình tĩnh báo kết quả giải quyết cho Thu Tử Hàn biết.
Thu Tử Hàn khóe mắt rút rút, sự tình được giải quyết đương nhiên là chuyện tốt. Tiền bịt miệng cậu đương nhiên cũng nguyện ý chi ra, nhưng biểu tình ngưng trọng trên mặt Thu Tử Thiện làm cậu nhịn không được hỏi: "Chị tính đưa bao nhiêu?"
"Năm trăm vạn."
Thu Tử Hàn có bình tĩnh đi nữa cũng nhịn không được muốn nhảy dựng lên. Cậu dùng tay nắm chặt tay vịn sofa, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hỏi: "Chị không thấy con số này quá lớn sao?"
"Nếu lần này nhân vật chính là người khác, như vậy không cần nói năm trăm vạn, ngay cả năm mươi vạn chị cũng không cho. Nhưng lần này là Hà Minh Châu, không cần nói đến hậu quả khi bị truyền thông biết tin. Nếu làm cho Thu Vĩ Toàn đã biết, hậu quả chúng ta không cần phải nói đến." Thu Tử Thiện nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải Thu Vĩ Toàn còn có 11% cổ phần công ty, thì cô sẽ khinh địch như vậy mà nhả ra sao?
Nếu Hà Minh Châu thật sự không quan tâm đem chuyện này nói cho Thu Vĩ Toàn, đến lúc đó Thu Tử Thiện thật sự không dám cam đoan người cha không có tể bào não này có thể một mạch chuyển nhượng luôn số cố phần trong tay cho Hà Minh Châu không nữa.
Tuy rằng ông nội để Thu Vĩ Toàn lấy danh nghĩa tĩnh dưỡng mà tạm thời mời ông ta ra khỏi công ty, nhưng ai biết được khi nào ông nội sẽ thay đổi chủ ý. Cho nên cô không thể để Hà Minh Châu có một chút cơ hội nào, huống chi, cô cũng không phải không có chuẩn bị phía sau.
Hà Minh Châu gần đây đi lại rất gần với Dung Trạch, mọi người đều biết nhà họ Dung luôn luôn có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Thu. Nhưng cô không tin nhà họ Dung sẽ bỏ qua một đại tiểu thư chân chính là cô để lựa chọn một đứa con con gái riêng có thân phận không rõ như Hà Minh Châu.
"Chị biết con số năm trăm vạn này lớn, nhưng sự tình này bây giờ em cho là không cắt thịt thì có thể giải quyết vấn đề này sao? Huống chi, lần này là chị chi ra ba trăm vạn, em chỉ cần chi ra hai trăm vạn là được. Có điều ba trăm vạn này cũng không phải cho không, nếu em dám làm xằng làm bậy nữa, chị sẽ không nương tay với em đâu."
Thu Tử Hàn nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, ngay lúc Thu Tử Thiện muốn lên tiếng, cậu liền giành trước nói: "Không phải tôi không muốn lấy ra khoản tiền này, mà là tiền mặt của tôi thật sự không đủ hai trăm vạn."
Thu Tử Thiện dài thở dài một hơi, gân xanh trên thái dương càng không ngừng vọt động, cô hít vào thở ra mấy hơi, miễn cưỡng nói: "Em xài hết rồi hả?"
Thu Tử Hàn không dám gật đầu, chỉ nhỏ giọng ừ một tiếng.
"Được, rất tốt, quả thật là Thu thiếu gia tiêu tiền như nước." Thu Tử Thiện hận không thể lấy đồ trên bàn ném cho lủng đầu cậu, sau đó xem não cậu đến tột cùng được cấu tạo thế nào?
Lúc bọn họ trung học thì hàng tháng trong nhà đều cho tiêu vặt gần 5 con số, chưa kể Thang Kiều còn dúi riêng cho Thu Tử Hàn, nói cách khác làm học sinh bọn họ ăn trong nhà, dùng trong nhà sau đó hàng tháng còn cầm trên một vạn tiêu vặt. Sau đó cứ như vậy, cậu còn dám động đến số tiền kia?
Thu Tử Thiện trước kia coi như là mơ hồ nghe nói nam sinh tiêu xài hoang phí, nhưng cô thật không nghĩ tới một đám nam sinh trung học lại dám chơi hoang phí đến mức này. Hơn nữa cô dám khẳng định, Thu Tử Hàn tuyệt đối sẽ là người tiêu tiền nhiều nhất đám.
Vì thế cuối cùng Thu Tử Thiện ngay cả cười đều lười cười, nhấc chân bước thẳng ra ngoài.
Khoản tiền này xem ra là tự cô phải nghĩ cách rồi.
Hiện tại xem ra cô cần khoảng 100 vạn nữa để bù đủ số tiền 500 vạn này. Nhưng cũng may cô không phải hoàn toàn không có bạn, lúc gọi điện thoại cho Hứa Kiều Na, vẫn có chút khiêm tốn.
Dù sao đã lâu cô chưa liên hệ với người bạn tốt này, giờ liên hệ lại là vì vay tiền.
"Alo, Tử Thiện, không phải khéo như vậy đi, tớ vừa định gọi điện thoại cho cậu, thế mà cậu đã gọi đến rồi."
Thu Tử Thiện có chút buồn cười, liền hỏi: "Làm sao vậy, cậu gọi điện thoại tìm tớ có việc?"
"Bố cậu sao rồi?" Hứa Kiều Na mở miệng liền hỏi Thu Vĩ Toàn.
Thu Tử Thiện đột nhiên có chút tò mò, nhưng cô chỉ vô tình nói: "Xuất ngoại đi chơi rồi, dù sao gần đây tôi không gặp ông ta."
"Nghe giọng cậu này, còn có vẻ thờ ơ như vậy. Tớ nói cho cậu nghe, bố cậu lập tức muốn cho mẹ hai của cậu vào cửa đấy."
"Có ý tứ gì?" Thu Tử Thiện nhăn mày lại.
"Tớ cũng chỉ nghe cô tôi nói lại, cô với dượng tớ sáng sớm cùng bạn đi đánh golf, ai ngờ tình cờ gặp bố cậu mang theo một người đàn bà lạ hoắc. Hơn nữa lúc bố cậu chào hỏi với cô mình, còn giới thiệu người đàn bà kia, nói đây là phu nhân của ông ta."
Lúc này da đầu Thu Tử Thiện từng đợt run lên, giống như vô số bom đang nổ mạnh chung quanh, khiến suy nghĩ trong đầu cô không còn một mảnh.
"Cô tớ biết quan hệ giữa tớ và cậu, cho nên liền gọi điện thoại lại đây hỏi tớ. Nên vừa rồi tớ mới định gọi cho cậu, hỏi bố mẹ cậu li hôn rồi sao?"
"Không," Thu Tử Thiện gần như là cắn răng phun lời này ra.
Hứa Kiều Na càng kỳ quái: "Không li hôn? Vậy sao bố cậu lại nói vậy, chẳng lẽ ông ta còn học người bên Hongkong, lấy vài bà vợ hay sao? Sau đó đều tuyên bố với người bên ngoài mỗi một bà vợ đều là bà Thu? Cậu... "
Sau đó, bên kia liền im bặt, Thu Tử Thiện bên này cũng lặng thinh.
Bởi vì các cô đều nghĩ tới khả năng này.