-
Chương 57
Được sống lại một lần nữa chính là ước mơ của biết bao nhiêu người, nhưng khi cuộc đời bạn phải đối mặt với những gì vốn dĩ phải diễn ra, bạn đoạt mất thứ vốn không thuộc về bạn thậm chí là người không thuộc về bạn, như vậy bạn sẽ hốt hoảng sao?
Giống như bạn trộm đồ của người khác, trước khi chủ nhân tìm đến, bạn luôn cố ý không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng không thèm nghĩ nữa thì chuyện sẽ không xảy ra sao?
Dĩ nhiên sẽ không.
Giây phút Thu Tử Thiện nhìn thấy Ninh Vãn Thu, trong lòng không biết là khẩn trương hay là đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, có lẽ trong tiềm thức cô đang chờ đợi ngày này đến.
Lạc Ngạn quay đầu lại thì nhìn thấy Thu Tử Thiện đang đứng ngẩn người cách đó không xa, anh buồn cười bước đến kéo cô: "Sao vậy? Sao lại ngẩn ngơ đứng đây."
Lạc Ngạn nghiêng đầu thân mật nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt Thu Tử Thiện lại không chớp nhìn chằm chằm Ninh Vãn Thu. Lạc Ngạn nương theo ánh mắt cô nhìn sang, không khỏi bật cười, anh ôm eo cô nhẹ giọng hỏi: "Anh cũng lắm chỉ nói với cô ta mấy câu thôi, ghen dữ vậy sao bình dấm chua nhỏ."
Giọng nói Lạc Ngạn trầm thấp và nhu hòa, rõ ràng là âm thanh trong trẻo lại bởi vì âm cuối mà mang theo triền miên khắc sâu, Thu Tử Thiện đột nhiên nghĩ chắc ở kiếp trước anh cũng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Ninh Vãn Thu. Đời trước mình thậm chí cũng không chính thức xuất hiện trước mắt anh, chỉ sợ có vô tình gặp được thì anh cũng sẽ không nhớ mình là ai.
Một khi có cái ý niệm cắm rễ trong đầu thì cô không có cách nào ngăn cản nó nảy mầm, thậm chí khi cô suy nghĩ lung tung lại vô tình giúp nó khỏe mạnh lớn lên.
Thu Tử Thiện bỗng nhiên quay đầu, kiên định nói: "Em muốn về nhà, ngay bây giờ."
Lạc Ngạn có chút kinh ngạc, mới vừa rồi bên lễ tân đã nói một lượt tình hình ngoài kia, lúc mưa to như thác đổ thế này không thích hợp xuống núi. Lạc Ngạn bất đắc dĩ sờ sờ tóc mai cô, cẩn thận an ủi: "Bây giờ đường núi trơn trợt, xuống núi rất nguy hiểm, chúng ta nên đợi trời tạnh mưa rồi đi có được không? Sáng nay em còn nói không muốn trở về, vừa đúng thừa dịp trời mưa chúng ta có thể ở lại thêm hai ngày nữa."
Ninh Vãn Thu đứng một bên đột nhiên quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, ánh mắt cô ta dịu dàng nhu hòa, nhưng lại khiến Thu Tử Thiện run sợ trong lòng.
Cô cũng không dám nhìn vào mắt Ninh Vãn Thu, bất luận là từ trên đạo nghĩa hay là trên thực tế, đời này là cô gặp Lạc Ngạn trước, cô không nên sinh ra loại tâm tình này đối với Ninh Vãn Thu, nhưng cô thật sự không dám nhìn vào mắt người này.
Bởi vì trong lòng cô cảm thấy mình là kẻ ăn trộm.
"Không được, em phải đi bây giờ, em muốn trở về Vân Đô, lập tức quay về," Thu Tử Thiện cố chấp nói.
Lạc Ngạn thấy sau khi cô từ toilet trở về thì thái độ đột nhiên biến chuyển, anh nghi ngờ hỏi: "Có phải Trung Vực đã xảy ra chuyện gì không? Hay là Tử Hàn có chuyện gì?"
Anh thấy Thu Tử Thiện gấp gáp như vậy thì chỉ có thể nghĩ đến hai lý do này. Nhưng anh vạn lần không ngờ, nguyên nhân thực sự là do cô gái anh vô tình gặp được kia.
Thu Tử Thiện không lộ vẻ gì trên mặt, hoặc giả nói là cố nén vẻ mặt, đâu ra đấy nói: "Không phải, em chỉ không muốn đợi ở đây thôi, em muốn về nhà. Đợi ở đây làm em không thở được, hôm nay em phải về nhà."
Lần này Lạc Ngạn thực sự kinh ngạc, Thu Tử Thiện bình thường cũng có khi giở tính trẻ con nhưng nói chung cô vẫn khéo hiểu lòng người. Có lúc cô không muốn làm chuyện gì đó, Lạc Ngạn khuyên mấy câu xong cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hai người thỉnh thoảng tranh cãi, nhưng lúc nên cúi đầu Thu Tử Thiện tuyệt đối sẽ không cố chấp đến cùng.
Nhưng hôm nay bất kể Lạc Ngạn nói thế nào, Thu đại tiểu thư chỉ nói mỗi một câu, em muốn về nhà, giờ đi liền.
Hai người đang giằng co một hồi thì Ninh Vãn Thu đứng bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: "Vị tiểu thư này, chúng tôi cũng là đoàn du lịch đến từ Vân Đô, chúng tôi cũng rất muốn về nhà. Nhưng thời tiết hiện giờ không tiện xuống núi, hay là hai người chịu khó chờ một chút, ngày mai thời tiết sẽ tốt lên thôi."
Thu Tử Thiện đang tâm phiền ý loạn, tự nhiên giờ Ninh Vãn Thu lại diễn vai chị gái tốt bụng chen miệng vào khiến cảm xúc cô đang cố gắng áp chế giống như bỗng chốc tìm được đường ra, cô không khách khí lạnh giọng nói với Ninh Vãn Thu: "Mắc mớ gì tới chị, đi hay không là chuyện của tôi với bạn trai mình, chị có tư cách gì chen miệng vào chuyện của chúng tôi."
Ninh Vãn Thu đi cùng các thầy cô trong trường học đến đây du lịch, du lịch hè hàng năm cũng coi là phúc lợi của các giáo sư. Đồng nghiệp của cô ta vẫn còn đứng xung quanh, đột nhiên bị người ta chỉ trích như thế, gương mặt trắng nõn lập tức giống như nhiễm một tầng nước sơn màu đỏ, cô ta lúng túng nhìn Thu Tử Thiện rồi lại liếc nhìn Lạc Ngạn, còn sau cắn môi không nói gì nữa.
Đồng nghiệp bên cạnh cô ta nhịn không được, bất bình thay cô ta nói: "Cô gái này nói chuyện kiểu gì thế, Cô giáo Ninh cũng chỉ tốt bụng khuyên cô, cô cần gì nói lời tổn thương người như vậy."
Thu Tử Thiện lúc này một lòng muốn rời khỏi chỗ này, cách xa cái chỗ này ra, quan trọng là cách xa người phụ nữ tên là Ninh Vãn Thu này.
"Anh có đi hay không, anh không đi thì em đi," nói xong Thu Tử Thiện liền kéo hành lí của mình đi thẳng ra ngoài đại sảnh.
Lạc Ngạn từ đầu đến cuối cũng không nói qua một lời nói nặng nào, anh thậm chí còn không hiểu được tình hình ra sao đã nhìn thấy Thu Tử Thiện tức giận rời đi.
Thu Tử Thiện kéo hành lí đi ra ngoài, trong lòng thì chắc chắn Lạc Ngạn nhất định sẽ theo kịp. Cô biết mình hoàn toàn không có lý do gì để tức giận nhưng cô không khống chế được, cô không có cách nào bình tĩnh nhìn Lạc Ngạn và Ninh Vãn Thu đứng cùng nhau.
Bởi vì cô biết, Ninh Vãn Thu là bất đồng, cô ta không giống bất kì người phụ nữ nào mà Lạc Ngạn quen trước kia.
Thậm chí giờ khắc này cô đã bắt đầu suy nghĩ xem xét sự khác nhau giữa mình và Ninh Vãn Thu, cô kì cục điêu ngoa còn Ninh Vãn Thu lại khéo léo hiểu lòng người, cô tính khí kém tính tình không tốt còn Ninh Vãn Thu vừa nhìn đã biết là dạng hiền thê lương mẫu khoan hậu bao dung, dung mạo của cô rất đẹp nhưng trên người Ninh Vãn Thu có phong cách lành lạnh mà cô không có.
Lúc Lạc Ngạn đuổi kịp cô, nước mắt Thu Tử Thiện đã đong đầy hốc mắt, giọt nước long lanh cứ như vậy để dành trong đôi mắt.
Lạc Ngạn vốn là cũng bởi vì cô tùy hứng mà có hơi tức giận, nhưng lại bị dập tắt bởi đôi mắt ngập nước của cô, ngay cả một tia lửa cũng không lưu lại.
"Được rồi được rồi, không phải là muốn về nhà sao, khóc nước mắt nước mũi tèm lem rồi, bây giờ chú dẫn em trở về còn không được sao," Lạc Ngạn một cầm dù che một tay ôm cô, lại dụ dỗ lại khuyên bảo an ủi hồi lâu sau, cuối cùng cũng làm cho cảm xúc của cô bình ổn.
Nếu cô không muốn ngồi đợi, Lạc Ngạn dĩ nhiên sẽ không ép buộc cô, tuy trong tình hình thời tiết xấu như này xuống núi không hay nhưng lái xe chậm một chút chắc cũng sẽ không có vấn đề.
Lạc Ngạn đến bên cạnh xe gọi điện thoại, bảo người công ty chi nhánh dưới chân núi book vé máy bay cho mình.
Khi hai người lai xe ra gần khỏi khu nhà thì Thu Tử Thiện thoáng nhìn lại, cô nhìn thấy Ninh Vãn Thu cầm một cây dù màu xanh đang đi ra.
Lạc Ngạn quẹo trái ra khỏi sơn trang, cứ như vậy tự nhiên không thấy bóng dáng Ninh Vãn Thu nữa.
Dọc theo đường đi, hai người đều lặng yên. Thu Tử Thiện có tâm sự, còn Lạc Ngạn chỉ chuyên tâm lái xe.
Xuống núi lúc này cũng không chỉ có hai người bọn họ, phía sau xe bọn họ còn có một chiếc xe khác, lúc ở dưới đại sảnh cũng có gặp qua. Trong nhà người đó có người bị nhập viện nên phải lập tức quay trở về nên mới giống bọn họ đội mưa lên đường.
Nếu là bình thường xuống núi chỉ cần một canh giờ, nhưng hôm nay trời mưa quá lớn, Lạc Ngạn cũng không dám chạy nhanh, chiếc xe coi như vững vàng chạy trên đường.
Xe đang an ổn chạy xuống chân núi, mưa từ phía chân trời càng lúc càng lớn tầm tã đổ xuống, vì vậy lúc đột nhiên có tiếng sấm sét khác thường ầm ầm vang lên, Thu Tử Thiện ngẩng đầu nhìn qua thấy Lạc Ngạn chợt đánh tay lái về phía bên trái, mà đá vụn xen lẫn mưa rơi mang theo như sấm nổ đập xuống đường núi.
"Không tốt, lở núi rồi," Lạc Ngạn chợt đảo quanh tay lái, quẹo cua xe dán vào thân núi chạy qua. Lúc này, phía dưới xe đột nhiên truyền đến lay động kịch liệt, sau đó cả chiếc xe tựa như mất đi thăng bằng.
Lạc Ngạn dù bình tĩnh cách mấy lúc này cũng không khỏi lộ ra sắc mặt trắng nhợt, anh miễn cưỡng ổn định tâm thần đạp mạnh thắng xe cố gắng dừng xe lại. Cả khuôn mặt Thu Tử Thiện đột nhiên trắng bệch không có một chút huyết sắc, bờ môi run rẩy, ngón tay run rẩy chỉ hướng trước mặt, Lạc Ngạn vừa mới chuyển đầu thấy cô mang bộ dáng này, ẩn ẩn cảm thấy không nên hỏi gì trong lúc này.
Trên trời không ngừng hiện lên những tia sét chói lòa, tuy xe bọn họ đã vững vàng dừng lại nhưng cũng run rẩy kịch liệt, Lạc Ngạn nhìn thoáng qua trước mặt rồi lập tức đưa tay kéo bả vai Thu Tử Thiện, ấn đầu cô vào lồng ngực mình.
Ở trên núi mà mưa lớn như vậy, nếu như bùn đất xốp trên núi bị nước xối xuống, rất có thể tạo thành đất đá trôi. Chiếc xe vẫn theo chân bọn họ phía sau cũng không biết tại sao đột nhiên tăng tốc độ lên vượt qua bọn họ. Cũng vì thế, chiếc xe đó vừa vặn bị trúng bùn cát từ trên núi trôi xuống.
Lạc Ngạn ôm lấy Thu Tử Thiện đang run rẩy, nhìn phía chiếc xe màu trắng trước mặt từ từ bị bùn cát tràn đến cửa sổ xe, tràn qua mui xe, sau đó cả chiếc xe lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng di động đến bên kia đường núi. Bờ đường núi bên kia dù không phải là vách đá vạn trượng, nhưng nếu như cả chiếc xe bị lật xuống đó, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
"Lạc Ngạn," Thu Tử Thiện lúc này cũng cực kỳ sợ, cô bị Lạc Ngạn đè lại nhưng cô đã nhìn thấy bùn cát nhanh chóng lấp mất chiếc xe kia. Cô biết chiếc xe kia của một nhà bốn người, nhỏ nhất là một bé trai sáu tuổi, lúc cô gặp cậu bé ở đại sảnh, cậu bé còn cười gọi cô là chị.
Lạc Ngạn một tay ôm chặt cô, một tay móc điện thoại di động trong túi ra. Anh nhìn điện thoại di động, mặc dù tín hiệu không phải rất tốt nhưng vẫn có thể miễn cưỡng gọi điện thoại cầu cứu.
Anh nhanh chóng bấm điện thoại báo cảnh sát, truyền tin tín hiệu đặc biệt không được, anh nói mấy lần nhưng bên kia cũng không nghe hiểu. Lúc anh đang định lập lại một lần nữa, chợt thấy bên kia truyền đến âm thanh đô đô.
Lạc Ngạn liếc mắt nhìn điện thoại di động đã mất sóng, phẫn hận ném nó xuống ghế xe. Lúc này Thu Tử Thiện cẩn thận ngẩng đầu, cô khóc nức nở: "Xin lỗi anh, đều do em không tốt."
Lúc này cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm thuộc về ai, huống chi Lạc Ngạn cũng sẽ không nặng lời với cô, anh sờ sờ tóc Thu Tử Thiện, cúi người in một nụ hôn lên trán cô, an ủi: "Xem ra chúng ta hôm nay phải làm một đôi uyên ương số khổ rồi."
Thu Tử Thiện nghe lời Lạc Ngạn nói, sắc mặt càng thêm khó coi, trong cổ họng nức nức nở nở, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Lúc này đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng va chạm khổng lồ, Thu Tử Thiện vừa quay đầu đã nhìn thấy chiếc xe bị bao trùm trong bùn đất biến mất trong tầm mắt mình, chỉ còn lại tiếng vang cực lớn.
Lạc Ngạn cẩn thận nhìn gương mặt Thu Tử Thiện, lông mi nhỏ nhẹ run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, thân thể co lại trong ngực anh, cô đang cực sợ hãi.
Lúc này bánh xe của họ cũng đã bị những tảng đá núi bị vỡ cắt trúng, Lạc Ngạn không dám trễ nãi, cũng may bọn họ rời khỏi chưa lâu, nếu như men theo đường núi trở về Sơn Trang cũng chỉ mất khoảng ba giờ. Nhưng cái mà anh lo lắng chính là mấy đoạn đường khác có xuất hiện hiện tượng lở núi không.
Nhưng ngồi chờ xe trong chính là chờ chết, bởi vì cách bọn họ 20m có một chỗ đất đá bị trôi xuống, chọn lựa duy nhất tốt nhất của họ bây giờ chính là đi dọc theo sơn đạo trở về.
"Thiện Thiện, giờ chúng ta chỉ có thể quay trở về Sơn Trang, em đừng lo lắng, anh sẽ vẫn luôn bên cạnh anh," Lạc Ngạn ôm Thu Tử Thiện đang run rẩy kịch liệt, không ai trong bọn họ lên tiếng thảo luận chiếc xe bị lật xuống núi kia, loại thời điểm này đối với bọn họ mà nói là gánh nặng quá lớn trong lòng.
Thu Tử Thiện lúc này đã không làm chủ được tinh thần của mình nữa, cô sống ở Vân Đô, ở Vân Đô không phải chưa xảy ra mưa lớn bao giờ, nhưng trừ việc một số tuyến đường bị ngập nước cũng sẽ không có vụ trôi đất đá như vậy, lúc này cô cảm thấy thật sự hối hận vì sự tùy hứng của chính mình.
Nếu như cô gặp chuyện không may thì thôi, một khi liên lụy đến Lạc Ngạn cô thật sự không dám tưởng tượng ra. Cho nên lúc này cô rất phối hợp, Lạc Ngạn nói cái gì thì là cái đấy.
Lạc Ngạn lấy cây dù sau xe ra, vừa mới mở cửa xe ra đã bị những hạt mưa lớn bằng hạt đậu quất thẳng xuống người anh, anh một mặt khó khăn xuống xe một mặt bật cây dù lên. Anh cầm dù đi về phía bên kia cửa xe, cẩn thận mở cửa xe cho Thu Tử Thiện bước xuống.
Lạc Ngạn không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng ôm lấy Thu Tử Thiện men theo sơn đạo quay về. Lúc này không chỉ mưa to mà gió giật cũng kinh người, Lạc Ngạn khom người đưa một tay ôm chặt Thu Tử Thiện vào lòng.
Sợ trên núi sẽ có đất đá chảy xuống nên Lạc Ngạn đi về phía gần thân núi, để Thu Tử Thiện đi bên phải. Anh vừa che dù vừa ôm Thu Tử Thiện, còn phải nhìn đường dưới chân, hai người lấy tốc độ giống như bà già bị bó chân thời xưa mà đi.
Đột nhiên một cơn cuồng phong quét tới, Lạc Ngạn sơ sảy một cái, cán dù liền bị gió mạnh quất về phía sau. Dù mà Lạc Ngạn cầm là một cái dù hiệu Alexan-derMnet, vẻ tinh quý của nó dưới mưa to gió lớn chả có tác dụng mẹ gì cả, cả cây dù cũng bị thổi lệch ra sau, anh mới vừa đứng vững chuẩn bị gập cây dù thì Thu Tử Thiện bên cạnh chợt thình lình ngẩng đầu lên đẩy anh ra.
Lạc Ngạn bất ngờ bị cỗ lực lượng này đẩy ra, chờ anh cố gắng quay đầu thì đập vào trong mắt chính là cảnh tượng Thu Tử Thiện té xuống vách núi.
Cảnh tượng giống như một pha quay phim chậm, bọn họ vốn là men dọc theo đường núi mà đi, mưa to không dứt khiến cho bùn đất trở nên xốp, mới vừa rồi cô dùng toàn lực đẩy Lạc Ngạn ra, động tác quá lớn khiến cho tầng đất cô đang giẫm lên nhanh chóng sụp đổ.
Lạc Ngạn ngay cả tay còn chưa kịp đưa ra đã không nhìn thấy bóng dáng Thu Tử Thiện đâu nữa.
Anh giống như mất đi ý thức buông lỏng cái ô trong tay ra, ngay lúc này một khối đá to cỡ đứa trẻ hai tuổi dọc theo sườn núi lăn xuống, đập trên đất rồi lăn đến mũi chân anh. Nếu như vừa rồi Thiện Thiện không đẩy anh ra thì…, khi ý niệm này hiện lên trong đầu Lạc Ngạn thì anh giống như trở nên điên cuồng chạy nhào vào bên cạnh vách núi.
Vách núi này cũng không phải vách đứng cheo leo, nhưng phía dưới là một độ dốc cao chót vót, bởi vì có thực vật tươi tốt bao trùm trên sườn núi, lại cộng thêm lúc này mưa rơi quá lớn, tầm nhìn thực sự quá thấp, anh hoàn toàn không thấy rõ Thu Tử Thiện đã bị lăn đến nơi nào.
Trong nháy mắt đó, cả đầu óc Lạc Ngạn trống rỗng, anh nằm sấp trên sơn đạo, giờ khắc này ngay cả trái tim cũng như ngưng đập. Hạt mưa đập vào người anh, nhưng không nghe được một chút âm thanh nào phát ra rừ miệng anh, ngay cả khổ sở cũng gần như biến mất.
Trong thiên địa giờ khắc này đều trống rỗng.
Sự bình tĩnh tôi luyện trong một thời gian dài rốt cuộc ở một khắc này trở nên có tác dụng lớn, Lạc Ngạn nhìn sườn núi cũng không tính là cao chót vót, đưa tay cởi dây lưng xuống, sau đó quấn lên một gốc cây nhỏ ven đường, Lạc Ngạn lại cởi áo sơ mi trên người ra, vừa cắn vừa xé đưa nó biến thành từng sợi dây vải. Anh cứ để trần như vậy buộc chặt lại tất cả các sợi dây vải, tuy trong lòng anh cũng hiểu vải này cũng không thể chịu đựng một sức nặng của một người đàn ông trưởng thành.
Anh chỉ có thể gửi hi vọng vào cuộc điện thoại cầu cứu vừa nãy, Lạc Ngạn không nghĩ nhiều nữa, anh nắm lấy sợi dây vải rồi men theo thảm thực vật thăm dò đi xuống.
Lúc Lạc Ngạn đi học ở nước ngoài cũng thích tham gia mấy trò vận động mạo hiểm, thậm chí ngay cả loại hình tay không leo núi này cũng đã nếm thử. Chỉ là lúc leo núi đó luôn có tảng đá nhô ra để cho anh đặt chân, còn lúc này anh vừa đạp lên thảm cỏ cây trơn trượt, cả người cũng không chịu khống chế đi lần xuống. Huống chi, lúc này trong lòng Lạc Ngạn không còn sự bình tĩnh như nước, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác nóng ruột như vậy.
Trái tim rõ ràng vẫn còn trong lồng ngực mình nhưng mặc kệ là tần số đập nhanh hơn hay là nó muốn thiêu đốt nóng rực, anh cũng không có cách nào khống chế.
Khi lần xuống hết chiều sài sợi dây vải, Lạc Ngạn nhìn xuống dưới mấy lần, còn có mười mấy thước nữa mới có thể đến một nơi bằng phẳng. Lạc Ngạn nhìn phía trên lại nhìn nhìn dưới chân, sau đó anh buông lỏng tay.
Ngày hôm nay là ngày mà cả đời Lạc Ngạn không thể nào quên.
Anh lấy ra dũng khí một đời được ăn cả ngã về không, có lẽ dưới vách núi có một tảng đá bén nhọn đang chờ dập rách đầu, nội tạng thậm chí là huyệt Thái Dương, có lẽ dưới chỗ sườn núi này là vực sâu vạn trượng, nhưng anh vẫn kiên quyết nới lỏng tay.
Thảm thực vật nhìn mềm mại, nhưng đá nhỏ xen lẫn lại cắt hết vào người anh. Hai tay anh ôm đầu mình, cả người cuộn lại rồi lăn xuống dưới.
Sau khi cơ thể bị che kín các vết thương lớn nhỏ, Lạc Ngạn rốt cuộc cảm thấy trời đất đang xoay tròn an tĩnh lại.
Hiển nhiên trời không tuyệt đường người, anh vừa vặn rơi xuống một chỗ ruộng bậc thang vững vàng, đi theo sườn núi này về phía trước 4-5m chính là vách núi dựng đứng thực sự.
Lạc Ngạn không dám trễ nãi, vội vàng tìm kiếm Thu Tử Thiện khắp nơi. Mặc dù Thu Tử Thiện bị lăn thẳng xuống đây, nhưng đám thảm thực vật này cũng đã cản trở một phần nào va đập.
Lúc Lạc Ngạn tìm được Thu Tử Thiện dưới một thân cây thì cô đã lâm vào hôn mê, Lạc Ngạn không dám để cho cô ngủ đi, vỗ nhè nhẹ bên má cố gắng đánh thức cô.
May nhờ bên trong dãy núi này có rất nhiều ruộng bậc thang, chỗ này chắc là ruộng bậc thang chưa khai phá, lúc này bọn họ ở một chỗ đất nền dài chừng bảy tám thước, cộng thêm thảm thực vật cây cối xung quanh nên hai người mới giữ được mạng nhỏ của mình.
Thu Tử Thiện sâu kín rên lên một tiếng, lông mi giật giật, đột nhiên cả người kịch liệt co quắp một cái, lồng ngực của Lạc Ngạn liền bị dính vào một tầng màu đỏ.
Bên khóe miệng cô còn không ngừng mà hiện lên bọt máu, Lạc Ngạn đưa tay đi sờ, nhưng mới vừa lau sạch sẽ lại tiếp tục phun ra, tâm tình vừa mới bình phục giờ khắc này rốt cuộc không chịu nổi nữa. Anh quá đau rồi, thân thể mỗi một chỗ đều kêu gào đau đớn, nhưng anh biết, bị đau là tim của anh.
Lạc Ngạn chưa bao giờ biết rằng anh sẽ vì một cô gái mà chảy nước mắt, anh ôm lấy Thu Tử Thiện, bao bọc cô trong lòng mình, lúc này ý thức cô hơi tỉnh táo một chút, cô đưa tay nắm Lạc Ngạn tay, thều thào nói: "Lạc Ngạn, anh tới cứu em sao?"
Cô vừa nói xong thì lồng ngực lại co rút đau đớn, đau quá, nhưng cô biết lúc này mình không thể ngủ được. Cô muốn nói chuyện với Lạc Ngạn, cô muốn nghe giọng nói êm tai của anh. Kiếp trước lúc cô chết, là trực tiếp từ lầu ba mươi mấy rớt xuống, té thành một đống máu thịt lẫn lộn, ngay cả một thi thể cũng không bằng. Lúc ấy bên người cô không có bất kỳ ai, cũng không biết cuối cùng có được ai chôn cất cho không.
Đời này nếu quả thật chết rồi thì được chết trong lòng người yêu cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Thu Tử Thiện chưa bao giờ biết rằng chính cô lại có một loại cảm giác dí dỏm như vậy, nhưng bây giờ cô không có hơi sức chia sẻ cảm giác dí dỏm đó cùng Lạc Ngạn.
"Thiện Thiện, đừng sợ, sẽ không sao đâu. Anh có để lại ký hiệu bên trên, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta," giữa màn mưa tầm tã, giờ khắc này không phân rõ nước mắt hay nước mưa, nhưng giọng nói Lạc Ngạn chưa bao giờ nặng nề như vậy, nghe toàn giọng mũi.
Gương mặt Thu Tử Thiện không có lấy một chút huyết sắc, nhưng vừa rồi ộc máu khiến cánh môi cô bị nhuộm thành một màu đỏ tươi trông rất bất thường, thuần trắng cùng đỏ tươi giờ khắc này lại tương dung một cách kì diệu.
"A Ngạn, cám ơn anh đã tìm được em, cám ơn anh đã cứu em," giọng Thu Tử Thiện vừa nhẹ vừa mềm, qua mỗi một phút cô đều tinh tường cảm giác được sức lực thân thể đang dần mất đi, cô biết đây chính là sinh mạng của mình đang dần trôi đi.
Lạc Ngạn chỉ có thể ôm cô vào lòng, anh không dám chớp mắt một cái, anh sợ mình mà chớp mắt thì ánh mắt của cô sẽ nhắm lại, anh chưa bao giờ sợ như lúc này. Lạc Ngạn đưa tay vén sợi tóc ướt đẫm trên mặt cô, thân thể cong xuống cố gắng che đi những hạt mưa đang rơi xuống mặt cô.
Giọng anh run rẩy rồi lại kiên định: "Cô bé ngốc, cái này thì có cái gì mà phải cảm ơn. Em chính là mạng của anh, sau này anh sẽ đối với em càng tốt hơn, chẳng lẽ mỗi một ngày em đều muốn cảm ơn anh sao?"
Lần này Thu Tử Thiện không phản bác, trong lòng cô lại yên lặng nói một câu, anh không hiểu đâu.
A Ngạn, anh không hiểu được tư vị của sự tuyệt vọng, không biết cảm giác sau khi mất đi tất cả nhưng ngay cả ba ruột huyết mạch tương liên cũng không đưa tay ra cứu, anh không có em trai ruột vì tin người mà chết trong tuyệt vọng, kiếp trước cô chính là bị phản bội mà tuyệt vọng mới đi tới tuyệt cảnh.
Khi em ở trong tuyệt cảnh không có ai nguyện ý đưa ra một cái tay, cho nên anh không biết anh tìm được em có ý nghĩa quan trọng như thế nào đâu.
Bởi vì trong cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên có người vươn tay ra giúp em, thậm chí là dùng mạng tới cứu em.
Cho nên cám ơn anh, mặc dù là em vô sỉ ăn trộm, từ người khác trộm được anh, nhưng em nhất định sẽ không buông tay, chỉ cần em còn sống em sẽ không buông tay.
"A Ngạn, chỉ cần em còn sống, chúng ta không bao giờ tách ra có được không?" Thu Tử Thiện cảm thấy rất lạnh, dù mưa rơi xuống người cô cũng không nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh quá lạnh quá.
Lạc Ngạn theo bản năng không muốn nhận những lời này, nhưng anh vẫn đưa tay cởi sợi dây trên cổ xuống, anh cẩn thận nghiêm túc đeo lên cổ Thu Tử Thiện, lại ôm cô nhẹ giọng nói: "Đây là vật khi anh chào đời, bà nội anh đã dập đầu ba ngày trong chùa để cầu được, đây là thứ quan trọng của anh, giờ anh tặng em, nó sẽ phù hộ chúng ta bình an."
"Anh có yêu em không?"
"Yêu, đời này trừ em ra sẽ không bao giờ yêu người khác."
"Vậy sau này anh sẽ lấy em sao?"
"Sẽ, đợi sau khi trở về chúng ta sẽ đi đăng kí ngay."
"Thiện Thiện," Lạc Ngạn nhẹ giọng gọi một câu, nhưng phía chân trời trừ tiếng mưa rơi ùn ùn kéo tới, không còn một âm thanh nào khác đáp lại anh.
Giống như bạn trộm đồ của người khác, trước khi chủ nhân tìm đến, bạn luôn cố ý không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng không thèm nghĩ nữa thì chuyện sẽ không xảy ra sao?
Dĩ nhiên sẽ không.
Giây phút Thu Tử Thiện nhìn thấy Ninh Vãn Thu, trong lòng không biết là khẩn trương hay là đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, có lẽ trong tiềm thức cô đang chờ đợi ngày này đến.
Lạc Ngạn quay đầu lại thì nhìn thấy Thu Tử Thiện đang đứng ngẩn người cách đó không xa, anh buồn cười bước đến kéo cô: "Sao vậy? Sao lại ngẩn ngơ đứng đây."
Lạc Ngạn nghiêng đầu thân mật nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt Thu Tử Thiện lại không chớp nhìn chằm chằm Ninh Vãn Thu. Lạc Ngạn nương theo ánh mắt cô nhìn sang, không khỏi bật cười, anh ôm eo cô nhẹ giọng hỏi: "Anh cũng lắm chỉ nói với cô ta mấy câu thôi, ghen dữ vậy sao bình dấm chua nhỏ."
Giọng nói Lạc Ngạn trầm thấp và nhu hòa, rõ ràng là âm thanh trong trẻo lại bởi vì âm cuối mà mang theo triền miên khắc sâu, Thu Tử Thiện đột nhiên nghĩ chắc ở kiếp trước anh cũng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Ninh Vãn Thu. Đời trước mình thậm chí cũng không chính thức xuất hiện trước mắt anh, chỉ sợ có vô tình gặp được thì anh cũng sẽ không nhớ mình là ai.
Một khi có cái ý niệm cắm rễ trong đầu thì cô không có cách nào ngăn cản nó nảy mầm, thậm chí khi cô suy nghĩ lung tung lại vô tình giúp nó khỏe mạnh lớn lên.
Thu Tử Thiện bỗng nhiên quay đầu, kiên định nói: "Em muốn về nhà, ngay bây giờ."
Lạc Ngạn có chút kinh ngạc, mới vừa rồi bên lễ tân đã nói một lượt tình hình ngoài kia, lúc mưa to như thác đổ thế này không thích hợp xuống núi. Lạc Ngạn bất đắc dĩ sờ sờ tóc mai cô, cẩn thận an ủi: "Bây giờ đường núi trơn trợt, xuống núi rất nguy hiểm, chúng ta nên đợi trời tạnh mưa rồi đi có được không? Sáng nay em còn nói không muốn trở về, vừa đúng thừa dịp trời mưa chúng ta có thể ở lại thêm hai ngày nữa."
Ninh Vãn Thu đứng một bên đột nhiên quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, ánh mắt cô ta dịu dàng nhu hòa, nhưng lại khiến Thu Tử Thiện run sợ trong lòng.
Cô cũng không dám nhìn vào mắt Ninh Vãn Thu, bất luận là từ trên đạo nghĩa hay là trên thực tế, đời này là cô gặp Lạc Ngạn trước, cô không nên sinh ra loại tâm tình này đối với Ninh Vãn Thu, nhưng cô thật sự không dám nhìn vào mắt người này.
Bởi vì trong lòng cô cảm thấy mình là kẻ ăn trộm.
"Không được, em phải đi bây giờ, em muốn trở về Vân Đô, lập tức quay về," Thu Tử Thiện cố chấp nói.
Lạc Ngạn thấy sau khi cô từ toilet trở về thì thái độ đột nhiên biến chuyển, anh nghi ngờ hỏi: "Có phải Trung Vực đã xảy ra chuyện gì không? Hay là Tử Hàn có chuyện gì?"
Anh thấy Thu Tử Thiện gấp gáp như vậy thì chỉ có thể nghĩ đến hai lý do này. Nhưng anh vạn lần không ngờ, nguyên nhân thực sự là do cô gái anh vô tình gặp được kia.
Thu Tử Thiện không lộ vẻ gì trên mặt, hoặc giả nói là cố nén vẻ mặt, đâu ra đấy nói: "Không phải, em chỉ không muốn đợi ở đây thôi, em muốn về nhà. Đợi ở đây làm em không thở được, hôm nay em phải về nhà."
Lần này Lạc Ngạn thực sự kinh ngạc, Thu Tử Thiện bình thường cũng có khi giở tính trẻ con nhưng nói chung cô vẫn khéo hiểu lòng người. Có lúc cô không muốn làm chuyện gì đó, Lạc Ngạn khuyên mấy câu xong cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hai người thỉnh thoảng tranh cãi, nhưng lúc nên cúi đầu Thu Tử Thiện tuyệt đối sẽ không cố chấp đến cùng.
Nhưng hôm nay bất kể Lạc Ngạn nói thế nào, Thu đại tiểu thư chỉ nói mỗi một câu, em muốn về nhà, giờ đi liền.
Hai người đang giằng co một hồi thì Ninh Vãn Thu đứng bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: "Vị tiểu thư này, chúng tôi cũng là đoàn du lịch đến từ Vân Đô, chúng tôi cũng rất muốn về nhà. Nhưng thời tiết hiện giờ không tiện xuống núi, hay là hai người chịu khó chờ một chút, ngày mai thời tiết sẽ tốt lên thôi."
Thu Tử Thiện đang tâm phiền ý loạn, tự nhiên giờ Ninh Vãn Thu lại diễn vai chị gái tốt bụng chen miệng vào khiến cảm xúc cô đang cố gắng áp chế giống như bỗng chốc tìm được đường ra, cô không khách khí lạnh giọng nói với Ninh Vãn Thu: "Mắc mớ gì tới chị, đi hay không là chuyện của tôi với bạn trai mình, chị có tư cách gì chen miệng vào chuyện của chúng tôi."
Ninh Vãn Thu đi cùng các thầy cô trong trường học đến đây du lịch, du lịch hè hàng năm cũng coi là phúc lợi của các giáo sư. Đồng nghiệp của cô ta vẫn còn đứng xung quanh, đột nhiên bị người ta chỉ trích như thế, gương mặt trắng nõn lập tức giống như nhiễm một tầng nước sơn màu đỏ, cô ta lúng túng nhìn Thu Tử Thiện rồi lại liếc nhìn Lạc Ngạn, còn sau cắn môi không nói gì nữa.
Đồng nghiệp bên cạnh cô ta nhịn không được, bất bình thay cô ta nói: "Cô gái này nói chuyện kiểu gì thế, Cô giáo Ninh cũng chỉ tốt bụng khuyên cô, cô cần gì nói lời tổn thương người như vậy."
Thu Tử Thiện lúc này một lòng muốn rời khỏi chỗ này, cách xa cái chỗ này ra, quan trọng là cách xa người phụ nữ tên là Ninh Vãn Thu này.
"Anh có đi hay không, anh không đi thì em đi," nói xong Thu Tử Thiện liền kéo hành lí của mình đi thẳng ra ngoài đại sảnh.
Lạc Ngạn từ đầu đến cuối cũng không nói qua một lời nói nặng nào, anh thậm chí còn không hiểu được tình hình ra sao đã nhìn thấy Thu Tử Thiện tức giận rời đi.
Thu Tử Thiện kéo hành lí đi ra ngoài, trong lòng thì chắc chắn Lạc Ngạn nhất định sẽ theo kịp. Cô biết mình hoàn toàn không có lý do gì để tức giận nhưng cô không khống chế được, cô không có cách nào bình tĩnh nhìn Lạc Ngạn và Ninh Vãn Thu đứng cùng nhau.
Bởi vì cô biết, Ninh Vãn Thu là bất đồng, cô ta không giống bất kì người phụ nữ nào mà Lạc Ngạn quen trước kia.
Thậm chí giờ khắc này cô đã bắt đầu suy nghĩ xem xét sự khác nhau giữa mình và Ninh Vãn Thu, cô kì cục điêu ngoa còn Ninh Vãn Thu lại khéo léo hiểu lòng người, cô tính khí kém tính tình không tốt còn Ninh Vãn Thu vừa nhìn đã biết là dạng hiền thê lương mẫu khoan hậu bao dung, dung mạo của cô rất đẹp nhưng trên người Ninh Vãn Thu có phong cách lành lạnh mà cô không có.
Lúc Lạc Ngạn đuổi kịp cô, nước mắt Thu Tử Thiện đã đong đầy hốc mắt, giọt nước long lanh cứ như vậy để dành trong đôi mắt.
Lạc Ngạn vốn là cũng bởi vì cô tùy hứng mà có hơi tức giận, nhưng lại bị dập tắt bởi đôi mắt ngập nước của cô, ngay cả một tia lửa cũng không lưu lại.
"Được rồi được rồi, không phải là muốn về nhà sao, khóc nước mắt nước mũi tèm lem rồi, bây giờ chú dẫn em trở về còn không được sao," Lạc Ngạn một cầm dù che một tay ôm cô, lại dụ dỗ lại khuyên bảo an ủi hồi lâu sau, cuối cùng cũng làm cho cảm xúc của cô bình ổn.
Nếu cô không muốn ngồi đợi, Lạc Ngạn dĩ nhiên sẽ không ép buộc cô, tuy trong tình hình thời tiết xấu như này xuống núi không hay nhưng lái xe chậm một chút chắc cũng sẽ không có vấn đề.
Lạc Ngạn đến bên cạnh xe gọi điện thoại, bảo người công ty chi nhánh dưới chân núi book vé máy bay cho mình.
Khi hai người lai xe ra gần khỏi khu nhà thì Thu Tử Thiện thoáng nhìn lại, cô nhìn thấy Ninh Vãn Thu cầm một cây dù màu xanh đang đi ra.
Lạc Ngạn quẹo trái ra khỏi sơn trang, cứ như vậy tự nhiên không thấy bóng dáng Ninh Vãn Thu nữa.
Dọc theo đường đi, hai người đều lặng yên. Thu Tử Thiện có tâm sự, còn Lạc Ngạn chỉ chuyên tâm lái xe.
Xuống núi lúc này cũng không chỉ có hai người bọn họ, phía sau xe bọn họ còn có một chiếc xe khác, lúc ở dưới đại sảnh cũng có gặp qua. Trong nhà người đó có người bị nhập viện nên phải lập tức quay trở về nên mới giống bọn họ đội mưa lên đường.
Nếu là bình thường xuống núi chỉ cần một canh giờ, nhưng hôm nay trời mưa quá lớn, Lạc Ngạn cũng không dám chạy nhanh, chiếc xe coi như vững vàng chạy trên đường.
Xe đang an ổn chạy xuống chân núi, mưa từ phía chân trời càng lúc càng lớn tầm tã đổ xuống, vì vậy lúc đột nhiên có tiếng sấm sét khác thường ầm ầm vang lên, Thu Tử Thiện ngẩng đầu nhìn qua thấy Lạc Ngạn chợt đánh tay lái về phía bên trái, mà đá vụn xen lẫn mưa rơi mang theo như sấm nổ đập xuống đường núi.
"Không tốt, lở núi rồi," Lạc Ngạn chợt đảo quanh tay lái, quẹo cua xe dán vào thân núi chạy qua. Lúc này, phía dưới xe đột nhiên truyền đến lay động kịch liệt, sau đó cả chiếc xe tựa như mất đi thăng bằng.
Lạc Ngạn dù bình tĩnh cách mấy lúc này cũng không khỏi lộ ra sắc mặt trắng nhợt, anh miễn cưỡng ổn định tâm thần đạp mạnh thắng xe cố gắng dừng xe lại. Cả khuôn mặt Thu Tử Thiện đột nhiên trắng bệch không có một chút huyết sắc, bờ môi run rẩy, ngón tay run rẩy chỉ hướng trước mặt, Lạc Ngạn vừa mới chuyển đầu thấy cô mang bộ dáng này, ẩn ẩn cảm thấy không nên hỏi gì trong lúc này.
Trên trời không ngừng hiện lên những tia sét chói lòa, tuy xe bọn họ đã vững vàng dừng lại nhưng cũng run rẩy kịch liệt, Lạc Ngạn nhìn thoáng qua trước mặt rồi lập tức đưa tay kéo bả vai Thu Tử Thiện, ấn đầu cô vào lồng ngực mình.
Ở trên núi mà mưa lớn như vậy, nếu như bùn đất xốp trên núi bị nước xối xuống, rất có thể tạo thành đất đá trôi. Chiếc xe vẫn theo chân bọn họ phía sau cũng không biết tại sao đột nhiên tăng tốc độ lên vượt qua bọn họ. Cũng vì thế, chiếc xe đó vừa vặn bị trúng bùn cát từ trên núi trôi xuống.
Lạc Ngạn ôm lấy Thu Tử Thiện đang run rẩy, nhìn phía chiếc xe màu trắng trước mặt từ từ bị bùn cát tràn đến cửa sổ xe, tràn qua mui xe, sau đó cả chiếc xe lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng di động đến bên kia đường núi. Bờ đường núi bên kia dù không phải là vách đá vạn trượng, nhưng nếu như cả chiếc xe bị lật xuống đó, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
"Lạc Ngạn," Thu Tử Thiện lúc này cũng cực kỳ sợ, cô bị Lạc Ngạn đè lại nhưng cô đã nhìn thấy bùn cát nhanh chóng lấp mất chiếc xe kia. Cô biết chiếc xe kia của một nhà bốn người, nhỏ nhất là một bé trai sáu tuổi, lúc cô gặp cậu bé ở đại sảnh, cậu bé còn cười gọi cô là chị.
Lạc Ngạn một tay ôm chặt cô, một tay móc điện thoại di động trong túi ra. Anh nhìn điện thoại di động, mặc dù tín hiệu không phải rất tốt nhưng vẫn có thể miễn cưỡng gọi điện thoại cầu cứu.
Anh nhanh chóng bấm điện thoại báo cảnh sát, truyền tin tín hiệu đặc biệt không được, anh nói mấy lần nhưng bên kia cũng không nghe hiểu. Lúc anh đang định lập lại một lần nữa, chợt thấy bên kia truyền đến âm thanh đô đô.
Lạc Ngạn liếc mắt nhìn điện thoại di động đã mất sóng, phẫn hận ném nó xuống ghế xe. Lúc này Thu Tử Thiện cẩn thận ngẩng đầu, cô khóc nức nở: "Xin lỗi anh, đều do em không tốt."
Lúc này cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm thuộc về ai, huống chi Lạc Ngạn cũng sẽ không nặng lời với cô, anh sờ sờ tóc Thu Tử Thiện, cúi người in một nụ hôn lên trán cô, an ủi: "Xem ra chúng ta hôm nay phải làm một đôi uyên ương số khổ rồi."
Thu Tử Thiện nghe lời Lạc Ngạn nói, sắc mặt càng thêm khó coi, trong cổ họng nức nức nở nở, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Lúc này đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng va chạm khổng lồ, Thu Tử Thiện vừa quay đầu đã nhìn thấy chiếc xe bị bao trùm trong bùn đất biến mất trong tầm mắt mình, chỉ còn lại tiếng vang cực lớn.
Lạc Ngạn cẩn thận nhìn gương mặt Thu Tử Thiện, lông mi nhỏ nhẹ run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, thân thể co lại trong ngực anh, cô đang cực sợ hãi.
Lúc này bánh xe của họ cũng đã bị những tảng đá núi bị vỡ cắt trúng, Lạc Ngạn không dám trễ nãi, cũng may bọn họ rời khỏi chưa lâu, nếu như men theo đường núi trở về Sơn Trang cũng chỉ mất khoảng ba giờ. Nhưng cái mà anh lo lắng chính là mấy đoạn đường khác có xuất hiện hiện tượng lở núi không.
Nhưng ngồi chờ xe trong chính là chờ chết, bởi vì cách bọn họ 20m có một chỗ đất đá bị trôi xuống, chọn lựa duy nhất tốt nhất của họ bây giờ chính là đi dọc theo sơn đạo trở về.
"Thiện Thiện, giờ chúng ta chỉ có thể quay trở về Sơn Trang, em đừng lo lắng, anh sẽ vẫn luôn bên cạnh anh," Lạc Ngạn ôm Thu Tử Thiện đang run rẩy kịch liệt, không ai trong bọn họ lên tiếng thảo luận chiếc xe bị lật xuống núi kia, loại thời điểm này đối với bọn họ mà nói là gánh nặng quá lớn trong lòng.
Thu Tử Thiện lúc này đã không làm chủ được tinh thần của mình nữa, cô sống ở Vân Đô, ở Vân Đô không phải chưa xảy ra mưa lớn bao giờ, nhưng trừ việc một số tuyến đường bị ngập nước cũng sẽ không có vụ trôi đất đá như vậy, lúc này cô cảm thấy thật sự hối hận vì sự tùy hứng của chính mình.
Nếu như cô gặp chuyện không may thì thôi, một khi liên lụy đến Lạc Ngạn cô thật sự không dám tưởng tượng ra. Cho nên lúc này cô rất phối hợp, Lạc Ngạn nói cái gì thì là cái đấy.
Lạc Ngạn lấy cây dù sau xe ra, vừa mới mở cửa xe ra đã bị những hạt mưa lớn bằng hạt đậu quất thẳng xuống người anh, anh một mặt khó khăn xuống xe một mặt bật cây dù lên. Anh cầm dù đi về phía bên kia cửa xe, cẩn thận mở cửa xe cho Thu Tử Thiện bước xuống.
Lạc Ngạn không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng ôm lấy Thu Tử Thiện men theo sơn đạo quay về. Lúc này không chỉ mưa to mà gió giật cũng kinh người, Lạc Ngạn khom người đưa một tay ôm chặt Thu Tử Thiện vào lòng.
Sợ trên núi sẽ có đất đá chảy xuống nên Lạc Ngạn đi về phía gần thân núi, để Thu Tử Thiện đi bên phải. Anh vừa che dù vừa ôm Thu Tử Thiện, còn phải nhìn đường dưới chân, hai người lấy tốc độ giống như bà già bị bó chân thời xưa mà đi.
Đột nhiên một cơn cuồng phong quét tới, Lạc Ngạn sơ sảy một cái, cán dù liền bị gió mạnh quất về phía sau. Dù mà Lạc Ngạn cầm là một cái dù hiệu Alexan-derMnet, vẻ tinh quý của nó dưới mưa to gió lớn chả có tác dụng mẹ gì cả, cả cây dù cũng bị thổi lệch ra sau, anh mới vừa đứng vững chuẩn bị gập cây dù thì Thu Tử Thiện bên cạnh chợt thình lình ngẩng đầu lên đẩy anh ra.
Lạc Ngạn bất ngờ bị cỗ lực lượng này đẩy ra, chờ anh cố gắng quay đầu thì đập vào trong mắt chính là cảnh tượng Thu Tử Thiện té xuống vách núi.
Cảnh tượng giống như một pha quay phim chậm, bọn họ vốn là men dọc theo đường núi mà đi, mưa to không dứt khiến cho bùn đất trở nên xốp, mới vừa rồi cô dùng toàn lực đẩy Lạc Ngạn ra, động tác quá lớn khiến cho tầng đất cô đang giẫm lên nhanh chóng sụp đổ.
Lạc Ngạn ngay cả tay còn chưa kịp đưa ra đã không nhìn thấy bóng dáng Thu Tử Thiện đâu nữa.
Anh giống như mất đi ý thức buông lỏng cái ô trong tay ra, ngay lúc này một khối đá to cỡ đứa trẻ hai tuổi dọc theo sườn núi lăn xuống, đập trên đất rồi lăn đến mũi chân anh. Nếu như vừa rồi Thiện Thiện không đẩy anh ra thì…, khi ý niệm này hiện lên trong đầu Lạc Ngạn thì anh giống như trở nên điên cuồng chạy nhào vào bên cạnh vách núi.
Vách núi này cũng không phải vách đứng cheo leo, nhưng phía dưới là một độ dốc cao chót vót, bởi vì có thực vật tươi tốt bao trùm trên sườn núi, lại cộng thêm lúc này mưa rơi quá lớn, tầm nhìn thực sự quá thấp, anh hoàn toàn không thấy rõ Thu Tử Thiện đã bị lăn đến nơi nào.
Trong nháy mắt đó, cả đầu óc Lạc Ngạn trống rỗng, anh nằm sấp trên sơn đạo, giờ khắc này ngay cả trái tim cũng như ngưng đập. Hạt mưa đập vào người anh, nhưng không nghe được một chút âm thanh nào phát ra rừ miệng anh, ngay cả khổ sở cũng gần như biến mất.
Trong thiên địa giờ khắc này đều trống rỗng.
Sự bình tĩnh tôi luyện trong một thời gian dài rốt cuộc ở một khắc này trở nên có tác dụng lớn, Lạc Ngạn nhìn sườn núi cũng không tính là cao chót vót, đưa tay cởi dây lưng xuống, sau đó quấn lên một gốc cây nhỏ ven đường, Lạc Ngạn lại cởi áo sơ mi trên người ra, vừa cắn vừa xé đưa nó biến thành từng sợi dây vải. Anh cứ để trần như vậy buộc chặt lại tất cả các sợi dây vải, tuy trong lòng anh cũng hiểu vải này cũng không thể chịu đựng một sức nặng của một người đàn ông trưởng thành.
Anh chỉ có thể gửi hi vọng vào cuộc điện thoại cầu cứu vừa nãy, Lạc Ngạn không nghĩ nhiều nữa, anh nắm lấy sợi dây vải rồi men theo thảm thực vật thăm dò đi xuống.
Lúc Lạc Ngạn đi học ở nước ngoài cũng thích tham gia mấy trò vận động mạo hiểm, thậm chí ngay cả loại hình tay không leo núi này cũng đã nếm thử. Chỉ là lúc leo núi đó luôn có tảng đá nhô ra để cho anh đặt chân, còn lúc này anh vừa đạp lên thảm cỏ cây trơn trượt, cả người cũng không chịu khống chế đi lần xuống. Huống chi, lúc này trong lòng Lạc Ngạn không còn sự bình tĩnh như nước, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác nóng ruột như vậy.
Trái tim rõ ràng vẫn còn trong lồng ngực mình nhưng mặc kệ là tần số đập nhanh hơn hay là nó muốn thiêu đốt nóng rực, anh cũng không có cách nào khống chế.
Khi lần xuống hết chiều sài sợi dây vải, Lạc Ngạn nhìn xuống dưới mấy lần, còn có mười mấy thước nữa mới có thể đến một nơi bằng phẳng. Lạc Ngạn nhìn phía trên lại nhìn nhìn dưới chân, sau đó anh buông lỏng tay.
Ngày hôm nay là ngày mà cả đời Lạc Ngạn không thể nào quên.
Anh lấy ra dũng khí một đời được ăn cả ngã về không, có lẽ dưới vách núi có một tảng đá bén nhọn đang chờ dập rách đầu, nội tạng thậm chí là huyệt Thái Dương, có lẽ dưới chỗ sườn núi này là vực sâu vạn trượng, nhưng anh vẫn kiên quyết nới lỏng tay.
Thảm thực vật nhìn mềm mại, nhưng đá nhỏ xen lẫn lại cắt hết vào người anh. Hai tay anh ôm đầu mình, cả người cuộn lại rồi lăn xuống dưới.
Sau khi cơ thể bị che kín các vết thương lớn nhỏ, Lạc Ngạn rốt cuộc cảm thấy trời đất đang xoay tròn an tĩnh lại.
Hiển nhiên trời không tuyệt đường người, anh vừa vặn rơi xuống một chỗ ruộng bậc thang vững vàng, đi theo sườn núi này về phía trước 4-5m chính là vách núi dựng đứng thực sự.
Lạc Ngạn không dám trễ nãi, vội vàng tìm kiếm Thu Tử Thiện khắp nơi. Mặc dù Thu Tử Thiện bị lăn thẳng xuống đây, nhưng đám thảm thực vật này cũng đã cản trở một phần nào va đập.
Lúc Lạc Ngạn tìm được Thu Tử Thiện dưới một thân cây thì cô đã lâm vào hôn mê, Lạc Ngạn không dám để cho cô ngủ đi, vỗ nhè nhẹ bên má cố gắng đánh thức cô.
May nhờ bên trong dãy núi này có rất nhiều ruộng bậc thang, chỗ này chắc là ruộng bậc thang chưa khai phá, lúc này bọn họ ở một chỗ đất nền dài chừng bảy tám thước, cộng thêm thảm thực vật cây cối xung quanh nên hai người mới giữ được mạng nhỏ của mình.
Thu Tử Thiện sâu kín rên lên một tiếng, lông mi giật giật, đột nhiên cả người kịch liệt co quắp một cái, lồng ngực của Lạc Ngạn liền bị dính vào một tầng màu đỏ.
Bên khóe miệng cô còn không ngừng mà hiện lên bọt máu, Lạc Ngạn đưa tay đi sờ, nhưng mới vừa lau sạch sẽ lại tiếp tục phun ra, tâm tình vừa mới bình phục giờ khắc này rốt cuộc không chịu nổi nữa. Anh quá đau rồi, thân thể mỗi một chỗ đều kêu gào đau đớn, nhưng anh biết, bị đau là tim của anh.
Lạc Ngạn chưa bao giờ biết rằng anh sẽ vì một cô gái mà chảy nước mắt, anh ôm lấy Thu Tử Thiện, bao bọc cô trong lòng mình, lúc này ý thức cô hơi tỉnh táo một chút, cô đưa tay nắm Lạc Ngạn tay, thều thào nói: "Lạc Ngạn, anh tới cứu em sao?"
Cô vừa nói xong thì lồng ngực lại co rút đau đớn, đau quá, nhưng cô biết lúc này mình không thể ngủ được. Cô muốn nói chuyện với Lạc Ngạn, cô muốn nghe giọng nói êm tai của anh. Kiếp trước lúc cô chết, là trực tiếp từ lầu ba mươi mấy rớt xuống, té thành một đống máu thịt lẫn lộn, ngay cả một thi thể cũng không bằng. Lúc ấy bên người cô không có bất kỳ ai, cũng không biết cuối cùng có được ai chôn cất cho không.
Đời này nếu quả thật chết rồi thì được chết trong lòng người yêu cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Thu Tử Thiện chưa bao giờ biết rằng chính cô lại có một loại cảm giác dí dỏm như vậy, nhưng bây giờ cô không có hơi sức chia sẻ cảm giác dí dỏm đó cùng Lạc Ngạn.
"Thiện Thiện, đừng sợ, sẽ không sao đâu. Anh có để lại ký hiệu bên trên, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta," giữa màn mưa tầm tã, giờ khắc này không phân rõ nước mắt hay nước mưa, nhưng giọng nói Lạc Ngạn chưa bao giờ nặng nề như vậy, nghe toàn giọng mũi.
Gương mặt Thu Tử Thiện không có lấy một chút huyết sắc, nhưng vừa rồi ộc máu khiến cánh môi cô bị nhuộm thành một màu đỏ tươi trông rất bất thường, thuần trắng cùng đỏ tươi giờ khắc này lại tương dung một cách kì diệu.
"A Ngạn, cám ơn anh đã tìm được em, cám ơn anh đã cứu em," giọng Thu Tử Thiện vừa nhẹ vừa mềm, qua mỗi một phút cô đều tinh tường cảm giác được sức lực thân thể đang dần mất đi, cô biết đây chính là sinh mạng của mình đang dần trôi đi.
Lạc Ngạn chỉ có thể ôm cô vào lòng, anh không dám chớp mắt một cái, anh sợ mình mà chớp mắt thì ánh mắt của cô sẽ nhắm lại, anh chưa bao giờ sợ như lúc này. Lạc Ngạn đưa tay vén sợi tóc ướt đẫm trên mặt cô, thân thể cong xuống cố gắng che đi những hạt mưa đang rơi xuống mặt cô.
Giọng anh run rẩy rồi lại kiên định: "Cô bé ngốc, cái này thì có cái gì mà phải cảm ơn. Em chính là mạng của anh, sau này anh sẽ đối với em càng tốt hơn, chẳng lẽ mỗi một ngày em đều muốn cảm ơn anh sao?"
Lần này Thu Tử Thiện không phản bác, trong lòng cô lại yên lặng nói một câu, anh không hiểu đâu.
A Ngạn, anh không hiểu được tư vị của sự tuyệt vọng, không biết cảm giác sau khi mất đi tất cả nhưng ngay cả ba ruột huyết mạch tương liên cũng không đưa tay ra cứu, anh không có em trai ruột vì tin người mà chết trong tuyệt vọng, kiếp trước cô chính là bị phản bội mà tuyệt vọng mới đi tới tuyệt cảnh.
Khi em ở trong tuyệt cảnh không có ai nguyện ý đưa ra một cái tay, cho nên anh không biết anh tìm được em có ý nghĩa quan trọng như thế nào đâu.
Bởi vì trong cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên có người vươn tay ra giúp em, thậm chí là dùng mạng tới cứu em.
Cho nên cám ơn anh, mặc dù là em vô sỉ ăn trộm, từ người khác trộm được anh, nhưng em nhất định sẽ không buông tay, chỉ cần em còn sống em sẽ không buông tay.
"A Ngạn, chỉ cần em còn sống, chúng ta không bao giờ tách ra có được không?" Thu Tử Thiện cảm thấy rất lạnh, dù mưa rơi xuống người cô cũng không nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh quá lạnh quá.
Lạc Ngạn theo bản năng không muốn nhận những lời này, nhưng anh vẫn đưa tay cởi sợi dây trên cổ xuống, anh cẩn thận nghiêm túc đeo lên cổ Thu Tử Thiện, lại ôm cô nhẹ giọng nói: "Đây là vật khi anh chào đời, bà nội anh đã dập đầu ba ngày trong chùa để cầu được, đây là thứ quan trọng của anh, giờ anh tặng em, nó sẽ phù hộ chúng ta bình an."
"Anh có yêu em không?"
"Yêu, đời này trừ em ra sẽ không bao giờ yêu người khác."
"Vậy sau này anh sẽ lấy em sao?"
"Sẽ, đợi sau khi trở về chúng ta sẽ đi đăng kí ngay."
"Thiện Thiện," Lạc Ngạn nhẹ giọng gọi một câu, nhưng phía chân trời trừ tiếng mưa rơi ùn ùn kéo tới, không còn một âm thanh nào khác đáp lại anh.
Bình luận facebook