Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Lâm Thiếu Thần cũng để ý đến biểu cảm của cái tên đã cho mẹ mình t*ng trùng, trong lòng liền nảy ra ý đồ đen tối. Cậu nhìn mẹ nũng nịu:
- Cả đêm qua mẹ không về, mẹ có biết là con lo lắng cho người lắm không? Cũng rất nhớ người nữa.
Lâm Thiếu Thần chính là tiểu tâm can của cô, nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, cô không đau lòng sao được.
Lâm Đình định bế cậu lên nhưng tay cô đã bị còng lại, chỉ có thể ngồi xuống, dùng một tay còn lại ôm cậu.
Lâm Thiếu Thần được ôm, liền hôn chụt một phát lên má Lâm Đình, khiêu khích Bạch Tử Hiên.
Bạch Tử Hiên là một thùng giấm chua, thối lâu năm, đương nhiên sẽ không chịu nổi cảnh này. Anh trừng mắt nhìn Lâm Đình, bộ dáng như một con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.
Lâm Đình thấy vậy, khó hiểu. Cái tên điên này lại bị t*ng trùng lên não à?
- Anh bị làm sao đấy?
Bạch Tử Hiên phụng phịu đáp.
- Sao em lại không ôm hôn tôi?
- Anh có phải con tôi đâu? Với lại anh còn chưa mở cái còng tay này ra, còn đòi tôi ôm hôn anh? Đi ị đi!
- Em.....
Bạch Tử Hiên đen mặt, không nói lên lời.
Lâm Thiếu Thần nhân cơ hội Lâm Đình và Bạch Tử Hiên cãi nhau, không để ý đến mình, bèn nhanh chóng lách người đi vào bên trong.
Cầm cái kính lúp trên tay, Lâm Thiếu Thần trèo lên giường, soi xét kỹ càng từng chỗ một, từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chỗ nào. Hết trên giường lại xuống dưới đất, cuối cùng cũng xong, cậu thở phào nhẹ nhõm. May mà không tìm thấy cái bao ca su nào.
Nhưng theo hiểu biết của cậu về mẹ mình, thì chắc chắn mẹ sẽ không chịu sinh con nữa.
Đang thất thần, đột nhiên thanh âm của Lâm Đình truyền đến.
- Thần, con tìm cái gì thế?
Lâm Thiếu Thần giật mình, vô thức đáp:
- Con tìm bao c...
Biết mình lại vừa lỡ lời, Lâm Thiếu Thần vội sửa lại lời nói.
- Con đang tìm sợi dây chuyền, mà mẹ tặng cho con, nhưng mẹ yêu tâm, con tìm thấy rồi.
Dứt lời, cậu định đưa mẹ về, liền nhìn thấy tay Lâm Đình đã bị còng lại. Híp mắt nhìn Bạch Tử Hiên, trầm tư suy nghĩ một lát rồi vẫy vẫy tay với anh, ý bảo Bạch Tử Hiên cúi người xuống.
Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Lâm Thiếu Thần, Bạch Tử Hiên do dự vài giây rồi cũng quyết định cúi người xuống nghe xem tên tiểu này định nói với hắn cái gì.
Thấy Bạch Tử Hiên đã cúi xuống, Lâm Thiếu Thần liền ghé vào tai anh, thì thầm nói.
- Ba không muốn có trái tim của mẹ à? Nếu muốn thì mau thả mẹ ra, con dạy người cách tán gái.
Bạch Tử Hiên như không tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi lại.
- Thật sao?
- Thật chứ, con lừa ba làm gì? Nếu ba không tin thì con có thể chứng minh.
Thấy Bạch Tử Hiên không đáp, Lâm Thiếu Thần liền biết anh muốn cậu chứng minh. Lâm Thiếu Thần mỉm cười, điều này cậu đã dự liệu được từ trước rồi. Cậu móc điện thoại trong túi ra đưa cho Bạch Tử Hiên xem.
“Vợ yêu đã gửi tin nhắn đến cho bạn.”
Một dòng chữ nho nhỏ đập vào mắt Bạch Tử Hiên. Thằng nhóc này thế mà đã có vợ rồi?
- Cả đêm qua mẹ không về, mẹ có biết là con lo lắng cho người lắm không? Cũng rất nhớ người nữa.
Lâm Thiếu Thần chính là tiểu tâm can của cô, nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, cô không đau lòng sao được.
Lâm Đình định bế cậu lên nhưng tay cô đã bị còng lại, chỉ có thể ngồi xuống, dùng một tay còn lại ôm cậu.
Lâm Thiếu Thần được ôm, liền hôn chụt một phát lên má Lâm Đình, khiêu khích Bạch Tử Hiên.
Bạch Tử Hiên là một thùng giấm chua, thối lâu năm, đương nhiên sẽ không chịu nổi cảnh này. Anh trừng mắt nhìn Lâm Đình, bộ dáng như một con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.
Lâm Đình thấy vậy, khó hiểu. Cái tên điên này lại bị t*ng trùng lên não à?
- Anh bị làm sao đấy?
Bạch Tử Hiên phụng phịu đáp.
- Sao em lại không ôm hôn tôi?
- Anh có phải con tôi đâu? Với lại anh còn chưa mở cái còng tay này ra, còn đòi tôi ôm hôn anh? Đi ị đi!
- Em.....
Bạch Tử Hiên đen mặt, không nói lên lời.
Lâm Thiếu Thần nhân cơ hội Lâm Đình và Bạch Tử Hiên cãi nhau, không để ý đến mình, bèn nhanh chóng lách người đi vào bên trong.
Cầm cái kính lúp trên tay, Lâm Thiếu Thần trèo lên giường, soi xét kỹ càng từng chỗ một, từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chỗ nào. Hết trên giường lại xuống dưới đất, cuối cùng cũng xong, cậu thở phào nhẹ nhõm. May mà không tìm thấy cái bao ca su nào.
Nhưng theo hiểu biết của cậu về mẹ mình, thì chắc chắn mẹ sẽ không chịu sinh con nữa.
Đang thất thần, đột nhiên thanh âm của Lâm Đình truyền đến.
- Thần, con tìm cái gì thế?
Lâm Thiếu Thần giật mình, vô thức đáp:
- Con tìm bao c...
Biết mình lại vừa lỡ lời, Lâm Thiếu Thần vội sửa lại lời nói.
- Con đang tìm sợi dây chuyền, mà mẹ tặng cho con, nhưng mẹ yêu tâm, con tìm thấy rồi.
Dứt lời, cậu định đưa mẹ về, liền nhìn thấy tay Lâm Đình đã bị còng lại. Híp mắt nhìn Bạch Tử Hiên, trầm tư suy nghĩ một lát rồi vẫy vẫy tay với anh, ý bảo Bạch Tử Hiên cúi người xuống.
Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Lâm Thiếu Thần, Bạch Tử Hiên do dự vài giây rồi cũng quyết định cúi người xuống nghe xem tên tiểu này định nói với hắn cái gì.
Thấy Bạch Tử Hiên đã cúi xuống, Lâm Thiếu Thần liền ghé vào tai anh, thì thầm nói.
- Ba không muốn có trái tim của mẹ à? Nếu muốn thì mau thả mẹ ra, con dạy người cách tán gái.
Bạch Tử Hiên như không tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi lại.
- Thật sao?
- Thật chứ, con lừa ba làm gì? Nếu ba không tin thì con có thể chứng minh.
Thấy Bạch Tử Hiên không đáp, Lâm Thiếu Thần liền biết anh muốn cậu chứng minh. Lâm Thiếu Thần mỉm cười, điều này cậu đã dự liệu được từ trước rồi. Cậu móc điện thoại trong túi ra đưa cho Bạch Tử Hiên xem.
“Vợ yêu đã gửi tin nhắn đến cho bạn.”
Một dòng chữ nho nhỏ đập vào mắt Bạch Tử Hiên. Thằng nhóc này thế mà đã có vợ rồi?
Bình luận facebook