Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Rời bỏ
Cùng lúc đó, sau khi ăn tối với ả hồ ly xong thì anh về nhà để tiếp tục ép cô ký vào giấy ly hôn. Chạy xe về đến nhà, anh thấy cổng nhà và cả cửa ra vào đều mở toang, anh vội đi vào trong thì thấy một màu đen bao phủ căn nhà anh thầm nghĩ: "Cô ta bỏ đi rồi sao?"
Loáng thoáng trong không khí anh ngửi thấy một mùi tanh khó chịu...là mùi...máu. Anh vội mở đèn lên thì bàng hoàng khi trước mắt anh là cảnh tượng máu me bê bét như Bá Kỳ đã chứng kiến trước đó. Tờ giấy ly hôn vẫn chưa ký và vẫn vẹn nguyên trên bàn.
- Sao lại nhiều máu như vậy? _ Anh hoang mang.
- Không lẽ là máu của...Thục Tâm. Nhưng lúc mình bỏ đi thấy cô ta đâu có bị thương nghiêm trọng như vậy...
Hàng loạt câu hỏi diễn ra trong đầu anh. Anh theo vết máu đi vào phòng của cô thì thấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn nhà. Cúi xuống nhặt điện thoại lên mở ra xem anh thấy Bá Kỳ đã gọi cho cô cách đây vào tiếng trước.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời khỏi nhà? _ Vừa nói anh vừa mặt áo khoác vào rồi bước ra khỏi nhà và bấm gọi lại cho Bá Kỳ bằng điện thoại của cô.
Nhưng điện thoại Bá Kỳ báo: "Thuê bao quý khách...". Anh tức giận với vô số câu hỏi chồng chéo lên nhau: " Không lẽ cô ta bỏ trốn cùng hắn, vậy còn gã tình nhân lần trước ở khách sạn cùng cô ta thì sao, rồi vết máu đó vì sao mà có???" _ Anh nổi điên dùng tay đấm mạnh vào tường...
Anh vội vã lái xe đến quán cafe mà lúc trước cô đã làm để tìm Bá Kỳ nhưng nhân viên ở quán cho hay:
- Từ chiều hôm nay đã không thấy cậu ấy đến làm và cậu ấy cũng không xin phép trước hay gọi điện báo cho quán nên chúng tôi cũng không biết hiện giờ Kỳ đang ở đâu?
Về phần Bá Kỳ, anh đi mua cháo cho cô để khi cô tỉnh dậy có thể bồi bổ ngay. Anh chăm sóc cô chu đáo đến mức người ngoài nhìn vào chứ nghĩ anh là chồng của cô. Anh hạnh phúc vì hiện giờ anh đang được ở cạnh chăm sóc cho cô nhưng đan xen đó là sự đau lòng bởi những điều cô đã, đang và sẽ phải chịu đựng.
Anh bước đến phòng bệnh, nhẹ nhàng vừa bước vào vừa nói đầy ấm áp:
- Thục Tâm ơi! Anh mua cháo về cho em nè, em anh đi cho...
Anh ngạc nhiên đến hoang mang, cặp lồng đựng cháo trên tay anh rơi xuống đất văng tung tóe:
- Cô ấy...đâu...rồi!
Nhanh chân anh chạy ra ngoài hỏi y tá và những người ở xung quanh thì không ai thấy cô đâu cả, anh tìm khắp bệnh viện nhưng cũng không thấy cô đâu anh hét lên:
- Thục Tâm! Em ở đâu? Em đi đâu khi đang trong tình trạng như vậy hả!?
Vừa lúc đó anh nhớ đến điện thoại, anh không biết rõ là cô có mang theo điện thoại không nhưng chỉ còn duy nhất cách đó để hy vọng tìm được cô, anh vội lấy điện ra: "Chết tiệc, sao lại hết pin vào giờ này!"
Anh hối hả chạy đi mượn điện thoại của một trong số những người ở bệnh viện và bấm số điện thoại của cô, ở đầu máy bên kia, một giọng nói đàn ông vang lên:
- Alo! Ai đó? _ Vĩnh Ân lên tiếng.
- Có phải số điện thoại của Thục Tâm không? _ Kỳ bất ngờ.
- Phải! Nhưng cô ấy không có ở đây! Ai vậy?
- Có phải anh là Vĩnh Ân không? Tôi là Bá Kỳ!
- Thì ra là anh! Tên khốn! Anh đã đưa Thục Tâm đi đâu rồi? _ Vĩnh Ân hằn giọng.
- Vợ anh bỏ đi rồi...
- Đi với anh thì anh còn báo tôi làm gì...
- Không...cô ấy trốn khỏi bệnh viện...
- Bệnh viện? Anh nói gì vậy? _ Bắt đầu lo lắng.
- Anh là thằng chồng tồi, tôi không biết anh đã làm gì cô ấy nhưng cô ấy đã hư thai, sức khỏe thì cực kém. Nếu lúc chiều tôi không đưa cô ấy vào bệnh viện kịp thì chắc cô ấy không sống nổi...
Đầu óc anh choáng váng...anh có nghe lầm không? Cô đã hư thai? Vậy là cô có thai với anh, lúc chiều chính anh đã bạo hành cô...
- Alo,...anh còn nghe tôi nói không vậy? Mau đi tìm cô ấy nhanh lên. Cô ấy mà có chuyện gì tôi sẽ không để anh chết toàn thây!
Và ngay lúc này đây, trời đổ một cơn mưa tầm tã, không biết cơn mưa là nước mắt của ông trời dành cho số phận bi thương của cô gái bé nhỏ hay là cơn mưa thử thách lòng người...
Loáng thoáng trong không khí anh ngửi thấy một mùi tanh khó chịu...là mùi...máu. Anh vội mở đèn lên thì bàng hoàng khi trước mắt anh là cảnh tượng máu me bê bét như Bá Kỳ đã chứng kiến trước đó. Tờ giấy ly hôn vẫn chưa ký và vẫn vẹn nguyên trên bàn.
- Sao lại nhiều máu như vậy? _ Anh hoang mang.
- Không lẽ là máu của...Thục Tâm. Nhưng lúc mình bỏ đi thấy cô ta đâu có bị thương nghiêm trọng như vậy...
Hàng loạt câu hỏi diễn ra trong đầu anh. Anh theo vết máu đi vào phòng của cô thì thấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn nhà. Cúi xuống nhặt điện thoại lên mở ra xem anh thấy Bá Kỳ đã gọi cho cô cách đây vào tiếng trước.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời khỏi nhà? _ Vừa nói anh vừa mặt áo khoác vào rồi bước ra khỏi nhà và bấm gọi lại cho Bá Kỳ bằng điện thoại của cô.
Nhưng điện thoại Bá Kỳ báo: "Thuê bao quý khách...". Anh tức giận với vô số câu hỏi chồng chéo lên nhau: " Không lẽ cô ta bỏ trốn cùng hắn, vậy còn gã tình nhân lần trước ở khách sạn cùng cô ta thì sao, rồi vết máu đó vì sao mà có???" _ Anh nổi điên dùng tay đấm mạnh vào tường...
Anh vội vã lái xe đến quán cafe mà lúc trước cô đã làm để tìm Bá Kỳ nhưng nhân viên ở quán cho hay:
- Từ chiều hôm nay đã không thấy cậu ấy đến làm và cậu ấy cũng không xin phép trước hay gọi điện báo cho quán nên chúng tôi cũng không biết hiện giờ Kỳ đang ở đâu?
Về phần Bá Kỳ, anh đi mua cháo cho cô để khi cô tỉnh dậy có thể bồi bổ ngay. Anh chăm sóc cô chu đáo đến mức người ngoài nhìn vào chứ nghĩ anh là chồng của cô. Anh hạnh phúc vì hiện giờ anh đang được ở cạnh chăm sóc cho cô nhưng đan xen đó là sự đau lòng bởi những điều cô đã, đang và sẽ phải chịu đựng.
Anh bước đến phòng bệnh, nhẹ nhàng vừa bước vào vừa nói đầy ấm áp:
- Thục Tâm ơi! Anh mua cháo về cho em nè, em anh đi cho...
Anh ngạc nhiên đến hoang mang, cặp lồng đựng cháo trên tay anh rơi xuống đất văng tung tóe:
- Cô ấy...đâu...rồi!
Nhanh chân anh chạy ra ngoài hỏi y tá và những người ở xung quanh thì không ai thấy cô đâu cả, anh tìm khắp bệnh viện nhưng cũng không thấy cô đâu anh hét lên:
- Thục Tâm! Em ở đâu? Em đi đâu khi đang trong tình trạng như vậy hả!?
Vừa lúc đó anh nhớ đến điện thoại, anh không biết rõ là cô có mang theo điện thoại không nhưng chỉ còn duy nhất cách đó để hy vọng tìm được cô, anh vội lấy điện ra: "Chết tiệc, sao lại hết pin vào giờ này!"
Anh hối hả chạy đi mượn điện thoại của một trong số những người ở bệnh viện và bấm số điện thoại của cô, ở đầu máy bên kia, một giọng nói đàn ông vang lên:
- Alo! Ai đó? _ Vĩnh Ân lên tiếng.
- Có phải số điện thoại của Thục Tâm không? _ Kỳ bất ngờ.
- Phải! Nhưng cô ấy không có ở đây! Ai vậy?
- Có phải anh là Vĩnh Ân không? Tôi là Bá Kỳ!
- Thì ra là anh! Tên khốn! Anh đã đưa Thục Tâm đi đâu rồi? _ Vĩnh Ân hằn giọng.
- Vợ anh bỏ đi rồi...
- Đi với anh thì anh còn báo tôi làm gì...
- Không...cô ấy trốn khỏi bệnh viện...
- Bệnh viện? Anh nói gì vậy? _ Bắt đầu lo lắng.
- Anh là thằng chồng tồi, tôi không biết anh đã làm gì cô ấy nhưng cô ấy đã hư thai, sức khỏe thì cực kém. Nếu lúc chiều tôi không đưa cô ấy vào bệnh viện kịp thì chắc cô ấy không sống nổi...
Đầu óc anh choáng váng...anh có nghe lầm không? Cô đã hư thai? Vậy là cô có thai với anh, lúc chiều chính anh đã bạo hành cô...
- Alo,...anh còn nghe tôi nói không vậy? Mau đi tìm cô ấy nhanh lên. Cô ấy mà có chuyện gì tôi sẽ không để anh chết toàn thây!
Và ngay lúc này đây, trời đổ một cơn mưa tầm tã, không biết cơn mưa là nước mắt của ông trời dành cho số phận bi thương của cô gái bé nhỏ hay là cơn mưa thử thách lòng người...
Bình luận facebook