Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Chương 140:
“Giờ đã khuya rồi, để ngày mai chị đưa em ra ngoài đi dạo, được không?” Lâm Tâm Di xoa đầu cô bé dịu dàng nói.
“Được, chị hứa rồi đó nhé!” Phương Hiểu Điệp gật mạnh đầu nói.
Trong lòng Trương Húc Đông tính toán, ngày mai đưa con nhóc này ra ngoài chơi thì bản thân cũng nên bế quan để luyện hoá viên tu linh đan kia rồi.
Sáng sớm hôm sau, Phương Hiểu Điệp đã lôi kéo Lâm Tâm Di dậy sớm, thu dọn một chút xong thì ba người cùng nhau rời khỏi biệt thự Long An. Con gái lúc nào cũng thích đi tới trung tâm thương mại, Phương Hiểu Điệp cũng thế. Vì thế nên cô bé chọn địa điểm đầu tiên hính là trung tâm thương mại lớn nhất Đạm Thành: siêu thị nhà họ Nhạc.
“Ôi trời! Khu trung tâm thương mại này cũng cũ kỹ quá đi à!” Vừa mới vào cửa, Phương Hiểu Điệp đã không ngừng làu bàu.
Nhưng than thì vẫn than, chơi thì vẫn chơi, Phương Hiểu Điệp vẫn rất vui vẻ túi lớn túi nhỏ mua một đống đồ đạc. Mà những đồ này tất nhiên là do Trương Húc Đông trả tiền. Dạo một vòng đã hết cả buổi sáng, số quần áo mà Trương Húc Đông cầm trong tay ít nhất cũng tới cả mấy trăm triệu.
“Ha! Mệt chết đi mất!” Giữa trưa, Phương Hiểu Điệp xoa tay nắn eo nói
“Tôi còn mệt hơn đây này!” Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói.
“Đàn ông không nên xách đồ cho phụ nữ hay sao?” Phương Hiểu Điệp trừng mắt nhìn anh nói. “Lại còn than mệt cái gì!”
Trương Húc Đông vừa định nói gì thì đúng lúc này anh lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa trung tâm thương mại.
Người này không ai khác ngoại trừ em gái của Lâm Khinh Thiền, Lâm Tuyết Trinh. Bên cạnh cô ta là một người thanh niên nhìn cũng đẹp trai, mà người thanh niên này còn ôm eo cô ta, nhìn rất thân mật.
“Thế này… Mua chừng này cũng ổn rồi đấy nhỉ? Chúng ta đi ăn gì đó nhé?” Trương Húc Đông không muốn để Phương Hiểu Điệp nhìn thấy cô ta, vì thế lập tức nói.
“Anh vội cái gì? Tôi còn chưa chơi đủ đâu!” Phương Hiểu Điệp lại trừng mắt nhìn Trương Húc Đông.
“Chưa chơi đủ thì chiều lại tới!” Trương Húc Đông tóm lấy cổ tay của Phương Hiểu Điệp, quay đầu rời đi theo hướng ngược lại.
“Trương Húc Đông?” Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Tuyết Trinh vang lên ngay sau lưng.
Trương Húc Đông lập tức cảm thấy một trận tê dại, đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
“Cô là ai?” Phương Hiểu Điệp cảnh giác nhìn Lâm Tuyết Trinh hỏi.
Lâm Tuyết Trinh liếc mắt đánh giá Phương Hiểu Điệp một chút rồi nói: “Trương Húc Đông, sao bên người anh lại có thêm một con nhóc rồi?”
“Con nhóc?” Phương Hiểu Điệp lập tức bạo phát, lộ ra bản tính. “Cô mới là con nhóc, bà đây là ba ruột cô đấy!”
“Phì…” Nghe Phương Hiểu Điệp mắng người, Trương Húc Đông suýt chút nữa thì cười ra tiếng.
“Vẫn là một cô bé tại sao lại không có tố chất như vậy chứ?” Sắc mặt Lâm Tuyết Trinh không tốt nói.
“Tuyết Trinh, đây là ai vậy?” Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh cô ta đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Tuyết Trinh nhìn Trương Húc Đông nói: “Đây là anh rể trước của em, Trương Húc Đông.”
“Anh rể?” Phương Hiểu Điệp tròn mắt nói: “À, tôi biết rồi, cô chính là cái người tên là Lâm Tuyết Trinh đúng không? Tôi cũng đang tìm cô đây.”
“Tìm tôi làm gì?” Lâm Tuyết Trinh không vui nói.
“Làm gì? Đương nhiên là để đánh cô rồi!” Nói xong, Phương Hiểu Điệp liền lập tức giáng cho cô ta một cái tát.
Cái tát này mạnh tới nỗi Lâm Tuyết Trinh phải kêu lên một tiếng, cô ta ôm mặt hét chói tai: “Cô làm cái gì thế hả?”
Đúng lúc này người thanh niên bên cạnh Lâm Tuyết Trinh vươn tay giữ chặt cổ tay của Phương Hiểu Điệp khiến cô bé động cũng không động được.
“Cô bé, ra tay đánh người là hành vi không tốt!” Thanh niên này từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào ngực của Phương Hiểu Điệp.
Phương Hiểu Điệp lập tức tức giận nói: “Anh muốn chết sao? Mau buông tôi ra!”
“Buông cô ra? Không được rồi, lỡ cô lại đánh người yêu tôi thì sao hả?” Gã nói.
Trương Húc Đông lúc này cũng cau mày nói:
“Giờ đã khuya rồi, để ngày mai chị đưa em ra ngoài đi dạo, được không?” Lâm Tâm Di xoa đầu cô bé dịu dàng nói.
“Được, chị hứa rồi đó nhé!” Phương Hiểu Điệp gật mạnh đầu nói.
Trong lòng Trương Húc Đông tính toán, ngày mai đưa con nhóc này ra ngoài chơi thì bản thân cũng nên bế quan để luyện hoá viên tu linh đan kia rồi.
Sáng sớm hôm sau, Phương Hiểu Điệp đã lôi kéo Lâm Tâm Di dậy sớm, thu dọn một chút xong thì ba người cùng nhau rời khỏi biệt thự Long An. Con gái lúc nào cũng thích đi tới trung tâm thương mại, Phương Hiểu Điệp cũng thế. Vì thế nên cô bé chọn địa điểm đầu tiên hính là trung tâm thương mại lớn nhất Đạm Thành: siêu thị nhà họ Nhạc.
“Ôi trời! Khu trung tâm thương mại này cũng cũ kỹ quá đi à!” Vừa mới vào cửa, Phương Hiểu Điệp đã không ngừng làu bàu.
Nhưng than thì vẫn than, chơi thì vẫn chơi, Phương Hiểu Điệp vẫn rất vui vẻ túi lớn túi nhỏ mua một đống đồ đạc. Mà những đồ này tất nhiên là do Trương Húc Đông trả tiền. Dạo một vòng đã hết cả buổi sáng, số quần áo mà Trương Húc Đông cầm trong tay ít nhất cũng tới cả mấy trăm triệu.
“Ha! Mệt chết đi mất!” Giữa trưa, Phương Hiểu Điệp xoa tay nắn eo nói
“Tôi còn mệt hơn đây này!” Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói.
“Đàn ông không nên xách đồ cho phụ nữ hay sao?” Phương Hiểu Điệp trừng mắt nhìn anh nói. “Lại còn than mệt cái gì!”
Trương Húc Đông vừa định nói gì thì đúng lúc này anh lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa trung tâm thương mại.
Người này không ai khác ngoại trừ em gái của Lâm Khinh Thiền, Lâm Tuyết Trinh. Bên cạnh cô ta là một người thanh niên nhìn cũng đẹp trai, mà người thanh niên này còn ôm eo cô ta, nhìn rất thân mật.
“Thế này… Mua chừng này cũng ổn rồi đấy nhỉ? Chúng ta đi ăn gì đó nhé?” Trương Húc Đông không muốn để Phương Hiểu Điệp nhìn thấy cô ta, vì thế lập tức nói.
“Anh vội cái gì? Tôi còn chưa chơi đủ đâu!” Phương Hiểu Điệp lại trừng mắt nhìn Trương Húc Đông.
“Chưa chơi đủ thì chiều lại tới!” Trương Húc Đông tóm lấy cổ tay của Phương Hiểu Điệp, quay đầu rời đi theo hướng ngược lại.
“Trương Húc Đông?” Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Tuyết Trinh vang lên ngay sau lưng.
Trương Húc Đông lập tức cảm thấy một trận tê dại, đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
“Cô là ai?” Phương Hiểu Điệp cảnh giác nhìn Lâm Tuyết Trinh hỏi.
Lâm Tuyết Trinh liếc mắt đánh giá Phương Hiểu Điệp một chút rồi nói: “Trương Húc Đông, sao bên người anh lại có thêm một con nhóc rồi?”
“Con nhóc?” Phương Hiểu Điệp lập tức bạo phát, lộ ra bản tính. “Cô mới là con nhóc, bà đây là ba ruột cô đấy!”
“Phì…” Nghe Phương Hiểu Điệp mắng người, Trương Húc Đông suýt chút nữa thì cười ra tiếng.
“Vẫn là một cô bé tại sao lại không có tố chất như vậy chứ?” Sắc mặt Lâm Tuyết Trinh không tốt nói.
“Tuyết Trinh, đây là ai vậy?” Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh cô ta đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Tuyết Trinh nhìn Trương Húc Đông nói: “Đây là anh rể trước của em, Trương Húc Đông.”
“Anh rể?” Phương Hiểu Điệp tròn mắt nói: “À, tôi biết rồi, cô chính là cái người tên là Lâm Tuyết Trinh đúng không? Tôi cũng đang tìm cô đây.”
“Tìm tôi làm gì?” Lâm Tuyết Trinh không vui nói.
“Làm gì? Đương nhiên là để đánh cô rồi!” Nói xong, Phương Hiểu Điệp liền lập tức giáng cho cô ta một cái tát.
Cái tát này mạnh tới nỗi Lâm Tuyết Trinh phải kêu lên một tiếng, cô ta ôm mặt hét chói tai: “Cô làm cái gì thế hả?”
Đúng lúc này người thanh niên bên cạnh Lâm Tuyết Trinh vươn tay giữ chặt cổ tay của Phương Hiểu Điệp khiến cô bé động cũng không động được.
“Cô bé, ra tay đánh người là hành vi không tốt!” Thanh niên này từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào ngực của Phương Hiểu Điệp.
Phương Hiểu Điệp lập tức tức giận nói: “Anh muốn chết sao? Mau buông tôi ra!”
“Buông cô ra? Không được rồi, lỡ cô lại đánh người yêu tôi thì sao hả?” Gã nói.
Trương Húc Đông lúc này cũng cau mày nói:
Bình luận facebook