Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Chương 164:
Phùng Minh Thần không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi lời tiếp theo của anh ta. Phùng Minh Lăng hơi thở dài nói: “Thôi, cứ vậy đi, ba cũng sắp xuất quan rồi, lấy Trương Húc Đông trở thành thông báo nhà họ Phùng trở lại Gia Thành đi.”
“Anh hai, Trương Húc Đông cách đây không lâu đã đánh bại Tất Tiêu Dao.” Phùng Minh Thần bỗng nhiên nhắc nhở nói.
Nghe thế thì Phùng Minh Lăng cau mày lẩm bẩm: “Tất Tiêu Dao…” Anh ta đã từng so tài cùng với Tất Tiêu Dao, đấu đến bất phân thắng bại.
Nhưng anh ta cũng không quá lo lắng, cao thủ nội kình cấp chín thì nhà họ Phùng cũng có tới tám người. Trong suy nghĩ của anh ta, tám người họ cũng đủ để nhẹ nhàng thủ thắng được rồi.
Giữa trưa hôm sau, cụ Lâm cho người nấu một bàn đồ ăn thật lớn. Cụ Lâm cười nói: “Trương Húc Đông, lát nữa cậu tới trường học đón Phương Hiểu Điệp đến đây ăn cơm đi.”
“Trường học?” Trương Húc Đông kinh ngạc nói. “Em ấy cũng đi học?”
“Con bé mới mười sáu tuổi, không đi học thì đi đâu?” Lâm Tâm Di xem thường nói.
Trương Húc Đông nhún vai, gật đầu đồng ý.
Trường học của Phương Hiểu Điệp chính là ngôi trường dành cho quý tộc duy nhất trong tỉnh. Những người có thể vào đây học đều là những người có giá thế vô cùng hiển hách.
Chỉ có tiền như nhà họ Liễu cũng không thể theo học ở đây. Trương Húc Đông lái xe tới nơi này nhưng trước cửa trường học đã đỗ đầy các loại xe. Hết cách anh chỉ có thể đi đỗ xe ở chỗ khác rồi đi bộ tới cổng trường. Chỉ đợi một lát Trương Húc Đông đã nhìn thấy Phương Hiểu Điệp vừa đeo cặp sách vừa chạy vừa quay lại phía sau lo lắng nhìn.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Rất nhanh thì Trương Húc Đông thấy được có tới bảy tám học sinh đang đuổi theo phía sau cô bé.
“Trương Húc Đông, cứu tôi…” Phương Hiểu Điệp nhìn thấy Trương Húc Đông thì nhanh chóng chạy tới nấp sau lưng anh.
Trương Húc Đông coi thường nhìn cô.
“Sao thế? Cô đừng có liên luy tôi.”
Phương Hiểu Điệp trừng mắt nhìn anh nói: “Anh có phải đàn ông hay không vậy hả?”
Đang nói thì bảy, tám người học sinh kia đã chạy tới trước mặt Trương Húc Đông. Đi đầu là một cậu học sinh tuổi xấp xỉ Phương Hiểu Điệp, cậu ta chỉ thắng mặt Trương Húc Đông nói: “Anh là ai? Muốn xen vào chuyện của người khác à?”
Trương Húc Đông tóm lấy cổ áo của Phương Hiểu Điệp kéo cô bé ra, lắc đầu nói: “Các cậu nghĩ nhiều rồi, cô ấy ở đây, không có quan hệ gì với tôi hết!”
“Ha ha, hóa ra là kẻ nhát gan.” Đám người kia cười phá lên.
Trương Húc Đông hơi nhăn mày nhưng cũng không nói gì. Tính cách của Phương Hiểu Điệp không tốt, đúng là nên để cho người khác dạy cô bé một bài học.
“Anh có phải đàn ông hay không vậy!” Phương Hiểu Điệp hoảng loạn nói.
“Không phải đã nói sẽ giúp tôi đánh người hay sao?”
“Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà lại còn so đo với đám trẻ con hả?” Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói. “Hơn nữa, cô gây chuyện thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Trong lúc nói chuyện, mấy người kia đã đi tới trước mặt Phương Hiểu Điệp. Thanh niên dẫn đầu giáng cho Phương Hiểu Điệp một cái tát. Lập tức trên mặt Phương Hiểu Điệp hiện lên một dấu tay năm ngón đỏ ửng, cả người lảo đảo, sau đó nước mắt chảy xuống.
“Cái đồ vô lương tâm, nếu chị Di đây chắc chắn sẽ không để tôi chịu ấm ức!” Phương Hiểu Điệp ấm ức nói.
Trương Húc Đông cũng nhíu mày, anh không nghĩ tới đám thanh niên này lại ra tay tàn độc như vậy.
“Đánh gần chết cho tao, mẹ nó chứ!” Cậu nam sinh đi đầu ra lệnh nói. Mấy người đằng sau lập tức chen nhau lao về phía Phương Hiểu Điệp. Đúng lúc này một trận gió thổi qua, Phương Hiểu Điệp lập tức biến mất tại chỗ. Mà lúc này Trương Húc Đông đã đưa Phương Hiểu Điệp lùi lại phía sau hơn mười bước.
“Hóa ra anh biết võ à!” Nam sinh dẫn đầu mắng một tiếng. “Đừng có xen vào chuyện của người khác, có hiểu không hả?”
Trương Húc Đông cau mày nói. “Các cậu đã tát con bé một cái, như thế là được rồi chứ?”
“Được rồi á? Đừng có mơ! Hôm nay tao không đánh nó một trận thì không xong đâu.” Nam sinh kia mắng. Cậu ta đi tới trước mặt Trương Húc Đông, mất kiên nhẫn nói: “Mau cút ra chỗ khác cho tao, có nghe thấy không?”
Dứt lời cậu ta lập tức vươn tay muốn tóm lấy tóc của Phương Hiểu Điệp.
Phùng Minh Thần không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi lời tiếp theo của anh ta. Phùng Minh Lăng hơi thở dài nói: “Thôi, cứ vậy đi, ba cũng sắp xuất quan rồi, lấy Trương Húc Đông trở thành thông báo nhà họ Phùng trở lại Gia Thành đi.”
“Anh hai, Trương Húc Đông cách đây không lâu đã đánh bại Tất Tiêu Dao.” Phùng Minh Thần bỗng nhiên nhắc nhở nói.
Nghe thế thì Phùng Minh Lăng cau mày lẩm bẩm: “Tất Tiêu Dao…” Anh ta đã từng so tài cùng với Tất Tiêu Dao, đấu đến bất phân thắng bại.
Nhưng anh ta cũng không quá lo lắng, cao thủ nội kình cấp chín thì nhà họ Phùng cũng có tới tám người. Trong suy nghĩ của anh ta, tám người họ cũng đủ để nhẹ nhàng thủ thắng được rồi.
Giữa trưa hôm sau, cụ Lâm cho người nấu một bàn đồ ăn thật lớn. Cụ Lâm cười nói: “Trương Húc Đông, lát nữa cậu tới trường học đón Phương Hiểu Điệp đến đây ăn cơm đi.”
“Trường học?” Trương Húc Đông kinh ngạc nói. “Em ấy cũng đi học?”
“Con bé mới mười sáu tuổi, không đi học thì đi đâu?” Lâm Tâm Di xem thường nói.
Trương Húc Đông nhún vai, gật đầu đồng ý.
Trường học của Phương Hiểu Điệp chính là ngôi trường dành cho quý tộc duy nhất trong tỉnh. Những người có thể vào đây học đều là những người có giá thế vô cùng hiển hách.
Chỉ có tiền như nhà họ Liễu cũng không thể theo học ở đây. Trương Húc Đông lái xe tới nơi này nhưng trước cửa trường học đã đỗ đầy các loại xe. Hết cách anh chỉ có thể đi đỗ xe ở chỗ khác rồi đi bộ tới cổng trường. Chỉ đợi một lát Trương Húc Đông đã nhìn thấy Phương Hiểu Điệp vừa đeo cặp sách vừa chạy vừa quay lại phía sau lo lắng nhìn.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Rất nhanh thì Trương Húc Đông thấy được có tới bảy tám học sinh đang đuổi theo phía sau cô bé.
“Trương Húc Đông, cứu tôi…” Phương Hiểu Điệp nhìn thấy Trương Húc Đông thì nhanh chóng chạy tới nấp sau lưng anh.
Trương Húc Đông coi thường nhìn cô.
“Sao thế? Cô đừng có liên luy tôi.”
Phương Hiểu Điệp trừng mắt nhìn anh nói: “Anh có phải đàn ông hay không vậy hả?”
Đang nói thì bảy, tám người học sinh kia đã chạy tới trước mặt Trương Húc Đông. Đi đầu là một cậu học sinh tuổi xấp xỉ Phương Hiểu Điệp, cậu ta chỉ thắng mặt Trương Húc Đông nói: “Anh là ai? Muốn xen vào chuyện của người khác à?”
Trương Húc Đông tóm lấy cổ áo của Phương Hiểu Điệp kéo cô bé ra, lắc đầu nói: “Các cậu nghĩ nhiều rồi, cô ấy ở đây, không có quan hệ gì với tôi hết!”
“Ha ha, hóa ra là kẻ nhát gan.” Đám người kia cười phá lên.
Trương Húc Đông hơi nhăn mày nhưng cũng không nói gì. Tính cách của Phương Hiểu Điệp không tốt, đúng là nên để cho người khác dạy cô bé một bài học.
“Anh có phải đàn ông hay không vậy!” Phương Hiểu Điệp hoảng loạn nói.
“Không phải đã nói sẽ giúp tôi đánh người hay sao?”
“Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà lại còn so đo với đám trẻ con hả?” Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói. “Hơn nữa, cô gây chuyện thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Trong lúc nói chuyện, mấy người kia đã đi tới trước mặt Phương Hiểu Điệp. Thanh niên dẫn đầu giáng cho Phương Hiểu Điệp một cái tát. Lập tức trên mặt Phương Hiểu Điệp hiện lên một dấu tay năm ngón đỏ ửng, cả người lảo đảo, sau đó nước mắt chảy xuống.
“Cái đồ vô lương tâm, nếu chị Di đây chắc chắn sẽ không để tôi chịu ấm ức!” Phương Hiểu Điệp ấm ức nói.
Trương Húc Đông cũng nhíu mày, anh không nghĩ tới đám thanh niên này lại ra tay tàn độc như vậy.
“Đánh gần chết cho tao, mẹ nó chứ!” Cậu nam sinh đi đầu ra lệnh nói. Mấy người đằng sau lập tức chen nhau lao về phía Phương Hiểu Điệp. Đúng lúc này một trận gió thổi qua, Phương Hiểu Điệp lập tức biến mất tại chỗ. Mà lúc này Trương Húc Đông đã đưa Phương Hiểu Điệp lùi lại phía sau hơn mười bước.
“Hóa ra anh biết võ à!” Nam sinh dẫn đầu mắng một tiếng. “Đừng có xen vào chuyện của người khác, có hiểu không hả?”
Trương Húc Đông cau mày nói. “Các cậu đã tát con bé một cái, như thế là được rồi chứ?”
“Được rồi á? Đừng có mơ! Hôm nay tao không đánh nó một trận thì không xong đâu.” Nam sinh kia mắng. Cậu ta đi tới trước mặt Trương Húc Đông, mất kiên nhẫn nói: “Mau cút ra chỗ khác cho tao, có nghe thấy không?”
Dứt lời cậu ta lập tức vươn tay muốn tóm lấy tóc của Phương Hiểu Điệp.
Bình luận facebook