Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Chương 176:
“Xin chào, Phùng Công.” Mọi người vội vàng đứng dậy, sôi nổi chào hỏi.
“Phùng Công, lần bế quan này của ngài ắt hẳn đã đột phá rồi chứ?” Có người hỏi.
Phùng Công nhàn nhạt trả lời: “Ừ, may mắn đã đạt được đến cảnh giới nội kình tông sư đỉnh phong.”
Nghe thấy thế mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nội kình tông sư đỉnh phong. Cả tỉnh Tân Châu cũng chỉ xuất hiện được vài vị đã đạt tới cảnh giới này mà thôi. Mà Diệp Thiên Vọng chính là một trong số đó, bây giờ vẫn còn đang ở Thủ Đô làm mưa làm gió.
Nhưng khác nhau chính là Diệp Thiên Vọng bước vào cảnh giới này là lúc ông ta ba mươi tuổi. Mà Phùng Công bây giờ đã gần tới tuổi thất thập cổ lai hy rồi.
“Chúc mừng Phùng Công.” Mọi người sôi nổi chúc mừng, sự cung kính trong ánh mắt lại càng tăng lên vài phần. Ngay cả sắc mặt của Hồ tông chủ cũng phải thay đổi.
“Ai là Trương Húc Đông?” Đúng lúc này, Phùng Công bỗng mở miệng hỏi.
Lúc này ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía người đang nghiêm túc ăn uống là Trương Húc Đông. Ánh mắt bọn họ rất phức tạp, có thương hại, có vui sướng khi người khác gặp nạn, nhưng chỉ có một số ít người là hiện lên vẻ lo lắng. Trương Húc Đông chậm rãi bỏ con cua trong tay xuống, đứng dậy nói. “Là tôi. Xin chào Phùng Công.”
Khiến người khác bất ngờ chính là Phùng Công chỉ hơi gật đầu, cũng không nói gì cả. Trương Húc Đông không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ Phùng Công này định cứ thế mà buông tha cho mình hay sao?
“Ủa? Cứ vậy thôi hả?” Trương Húc Đông thấp giọng nói.
Cụ Lâm lắc đầu: “Không thể nào. Ông ta vừa mới xuất quan, cần phải lấy một người ra thử đao, sao có thể bỏ qua cho cậu được.”
Hồ tông chủ thấp giọng nói: “Thế thì cũng chưa chắc, tôi đối đầu với ông ta nhiều năm rồi, bây giờ ông ta đã bước vào nội kình Tông sư đỉnh phong, rất có thể sẽ dùng tôi để lập uy đấy.”
Trương Húc Đông nghe vậy thì hơi liếc mắt nhìn Hồ tông chủ một chút.
Anh nhanh chóng phát hiện ra trong thân thể ông ta, nội kình đúng thật là rất mạnh mẽ nhưng nếu so với Phùng Công thì vẫn còn kém hơn một chút. Nếu hai người họ mà đấu với nhau chỉ sợ Hồ tông chủ cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu, mọi người đều rất vui vẻ ăn uống linh đình, nhìn qua đúng là rất thoải mái.
Đúng lúc này Tất Tiêu Dào từ bên ngoài đi tới, anh ta bước nhanh tới trước mặt Trương Húc Đông, lạnh lùng nói: “Tần… Đại ca, đến lúc cần thiết tôi sẽ dùng thân phận của ban an ninh để điều đình với Phùng Công.”
Trương Húc Đông liếc mắt nhìn anh ta nói: “Nếu cậu không tình nguyện thì cũng đừng miễn cưỡng chính mình làm gì.”
Sắc mặt Tất Tiêu Dao tức thì trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh ta hừ một tiếng nói: “Nếu tôi đã ở trước mặt mọi người nhận anh làm đại ca thì tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Trương Húc Đông tán dương nói: “Không tệ, xem ra trong tỉnh này tam đại thiên tài chỉ có cậu là danh xứng với thực.”
Tất Tiêu Dao không nói gì nữa mà trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Húc Đông. Mà ở ngoài cửa hội trường còn có mấy người chiến sĩ trang bị đầy đủ súng ống, đạn đã lên nòng tùy thời sẵn sàng chiến đấu. Rất rõ ràng những người này chính là do Tất Tiêu Dao đưa tới.
“Thật không nghĩ tới Phùng Công cứ thế mà tha cho anh.” Lúc này Trần Thiên Tông không biết từ đâu đi tới, bên cạnh còn dẫn theo một người bạn gái vô cùng gợi cảm.
Trương Húc Đông còn chưa nói gì thì Tất Tiêu Dao đã từ trên ghế đột nhiên đứng dậy lạnh giọng nói: “Trần Thiên Tông, cậu nhằm vào tôi là được rồi.”
“Nhằm vào cậu?” Trần Thiên Tông cười lạnh nói: “Bây giờ cậu đã nhận người khác làm đại ca rồi thì còn xứng để tôi nhằm vào hay sao?”
“Nếu không phục thì chúng ta có thể ra bên ngoài luyện tay luyện chân một chút.” Tất Tiêu Dao kích động nói, toàn cơ thể đều vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Trần Thiên Tông cười ha ha nói: “Tất Tiêu Dao, cậu quên lần trước thua dưới tay tôi như thế nào rồi hay sao?
Làm sao, lại muốn mất mặt trước nhiều người như vậy nữa hả?”
Đúng lúc này đột nhiên có một cái tát giáng xuống mặt của Trần Thiên Tông. Ngay sau đó thân thể của Trần Thiên Tông trực tiếp bị đánh bay ra xa, đụng ngã mấy cái bàn mới có thể hãm lực dừng lại được.
“Nếu cậu còn tiếp tục bất kính nữa thì tôi không ngại giết cậu ở đây đâu.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói.
Trần Thiên Tông ôm mặt, căm tức nhìn Trương Húc Đông quát lớn: “Cậu thế mà dám động thủ ở đây, cậu đúng là cả gan làm loạn!”
“Xin chào, Phùng Công.” Mọi người vội vàng đứng dậy, sôi nổi chào hỏi.
“Phùng Công, lần bế quan này của ngài ắt hẳn đã đột phá rồi chứ?” Có người hỏi.
Phùng Công nhàn nhạt trả lời: “Ừ, may mắn đã đạt được đến cảnh giới nội kình tông sư đỉnh phong.”
Nghe thấy thế mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nội kình tông sư đỉnh phong. Cả tỉnh Tân Châu cũng chỉ xuất hiện được vài vị đã đạt tới cảnh giới này mà thôi. Mà Diệp Thiên Vọng chính là một trong số đó, bây giờ vẫn còn đang ở Thủ Đô làm mưa làm gió.
Nhưng khác nhau chính là Diệp Thiên Vọng bước vào cảnh giới này là lúc ông ta ba mươi tuổi. Mà Phùng Công bây giờ đã gần tới tuổi thất thập cổ lai hy rồi.
“Chúc mừng Phùng Công.” Mọi người sôi nổi chúc mừng, sự cung kính trong ánh mắt lại càng tăng lên vài phần. Ngay cả sắc mặt của Hồ tông chủ cũng phải thay đổi.
“Ai là Trương Húc Đông?” Đúng lúc này, Phùng Công bỗng mở miệng hỏi.
Lúc này ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía người đang nghiêm túc ăn uống là Trương Húc Đông. Ánh mắt bọn họ rất phức tạp, có thương hại, có vui sướng khi người khác gặp nạn, nhưng chỉ có một số ít người là hiện lên vẻ lo lắng. Trương Húc Đông chậm rãi bỏ con cua trong tay xuống, đứng dậy nói. “Là tôi. Xin chào Phùng Công.”
Khiến người khác bất ngờ chính là Phùng Công chỉ hơi gật đầu, cũng không nói gì cả. Trương Húc Đông không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ Phùng Công này định cứ thế mà buông tha cho mình hay sao?
“Ủa? Cứ vậy thôi hả?” Trương Húc Đông thấp giọng nói.
Cụ Lâm lắc đầu: “Không thể nào. Ông ta vừa mới xuất quan, cần phải lấy một người ra thử đao, sao có thể bỏ qua cho cậu được.”
Hồ tông chủ thấp giọng nói: “Thế thì cũng chưa chắc, tôi đối đầu với ông ta nhiều năm rồi, bây giờ ông ta đã bước vào nội kình Tông sư đỉnh phong, rất có thể sẽ dùng tôi để lập uy đấy.”
Trương Húc Đông nghe vậy thì hơi liếc mắt nhìn Hồ tông chủ một chút.
Anh nhanh chóng phát hiện ra trong thân thể ông ta, nội kình đúng thật là rất mạnh mẽ nhưng nếu so với Phùng Công thì vẫn còn kém hơn một chút. Nếu hai người họ mà đấu với nhau chỉ sợ Hồ tông chủ cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu, mọi người đều rất vui vẻ ăn uống linh đình, nhìn qua đúng là rất thoải mái.
Đúng lúc này Tất Tiêu Dào từ bên ngoài đi tới, anh ta bước nhanh tới trước mặt Trương Húc Đông, lạnh lùng nói: “Tần… Đại ca, đến lúc cần thiết tôi sẽ dùng thân phận của ban an ninh để điều đình với Phùng Công.”
Trương Húc Đông liếc mắt nhìn anh ta nói: “Nếu cậu không tình nguyện thì cũng đừng miễn cưỡng chính mình làm gì.”
Sắc mặt Tất Tiêu Dao tức thì trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh ta hừ một tiếng nói: “Nếu tôi đã ở trước mặt mọi người nhận anh làm đại ca thì tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Trương Húc Đông tán dương nói: “Không tệ, xem ra trong tỉnh này tam đại thiên tài chỉ có cậu là danh xứng với thực.”
Tất Tiêu Dao không nói gì nữa mà trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Húc Đông. Mà ở ngoài cửa hội trường còn có mấy người chiến sĩ trang bị đầy đủ súng ống, đạn đã lên nòng tùy thời sẵn sàng chiến đấu. Rất rõ ràng những người này chính là do Tất Tiêu Dao đưa tới.
“Thật không nghĩ tới Phùng Công cứ thế mà tha cho anh.” Lúc này Trần Thiên Tông không biết từ đâu đi tới, bên cạnh còn dẫn theo một người bạn gái vô cùng gợi cảm.
Trương Húc Đông còn chưa nói gì thì Tất Tiêu Dao đã từ trên ghế đột nhiên đứng dậy lạnh giọng nói: “Trần Thiên Tông, cậu nhằm vào tôi là được rồi.”
“Nhằm vào cậu?” Trần Thiên Tông cười lạnh nói: “Bây giờ cậu đã nhận người khác làm đại ca rồi thì còn xứng để tôi nhằm vào hay sao?”
“Nếu không phục thì chúng ta có thể ra bên ngoài luyện tay luyện chân một chút.” Tất Tiêu Dao kích động nói, toàn cơ thể đều vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Trần Thiên Tông cười ha ha nói: “Tất Tiêu Dao, cậu quên lần trước thua dưới tay tôi như thế nào rồi hay sao?
Làm sao, lại muốn mất mặt trước nhiều người như vậy nữa hả?”
Đúng lúc này đột nhiên có một cái tát giáng xuống mặt của Trần Thiên Tông. Ngay sau đó thân thể của Trần Thiên Tông trực tiếp bị đánh bay ra xa, đụng ngã mấy cái bàn mới có thể hãm lực dừng lại được.
“Nếu cậu còn tiếp tục bất kính nữa thì tôi không ngại giết cậu ở đây đâu.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói.
Trần Thiên Tông ôm mặt, căm tức nhìn Trương Húc Đông quát lớn: “Cậu thế mà dám động thủ ở đây, cậu đúng là cả gan làm loạn!”
Bình luận facebook