Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Nguyệt Trì Lạc thở dài một tiếng, nhìn vết hôn xanh tím trên người, trong lòng đối với Đông Phương Tuyết áy náy càng thêm sâu.
Là nàng đã làm cho đường đường Vương Gia như hắn chịu nhục.
Mặc dù không phải tự nguyện, nhưng sự thật đúng là bản thân bất trinh với hắn.
Tứ vương phủ này, có lẽ từ nay về sau cũng không dung nạp nàng nữa.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Trì Lạc không chỉ có chút nhức đầu, nàng chỉ muốn tìm một cây đại thụ tốt để che chắn thôi, ngay cả như vậy cũng khó khăn thế sao?
Sau khi thay y phục chỉnh tề, nàng dọc đường hỏi thăm Cao tổng quản, biết được Đông Phương Tuyết ở thư phòng. Nguyệt Trì Lạc một khắc không ngừng vội vã đi qua, trong lòng có chút trống rỗng, có chút rối loạn, mà nhiều hơn chính là cảm thấy hổ thẹn với Đông Phương Tuyết.
Nhíu nhíu đôi mày thanh tú, Nguyệt Trì Lạc kiên định đi về hướng thư phòng.
Dù có áy náy thì sao?
Chẳng lẽ có thể trốn tránh ư?
Không thể nào. . . Cũng vẫn phải đối mặt!
Một khi đã như vậy, sao không tìm Đông Phương Tuyết trước hỏi cho rõ ràng cụ thể?
Mặc dù mở miệng hỏi vấn đề này có chút khó khăn, nhưng bản thân cũng không thể quá quyết đoán bừa bãi, không chừng lại có kỳ tích?
Hơn nữa vô luận như thế nào, cũng không ngoài hai kết quả, chính là. . .!
Hưu và bị hưu, chỉ thế thôi!
Nghĩ như vậy, bước chân Nguyệt Trì Lạc càng thêm kiên định, có điều hàng mi vẫn nhíu chặt không có chút nào buông lỏng.
"Vương phi, Vương Gia nói, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!"
Nguyệt Trì Lạc ngây ngẩn, mắt thấy thư phòng đang ở trước mắt, lại bị thị vệ cận thân của Đông Phương Tuyết nửa đường ngăn cản.
Thanh âm nói ra lãnh đạm lạnh nhạt, mặc dù giọng điệu có phần cung kính, nhưng phần kiên định thì càng nhiều hơn.
Người này, Nguyệt Trì Lạc đã từng gặp hai lần, là thị vệ bên cạnh Đông Phương Tuyết, tên là Tiêu Mặc!
Nguyệt Trì Lạc ngừng lại bước chân, nhìn hắn một cái, lên tiếng nói: "Khi nào Vương Gia ra ngoài?"
Nếu không thể đi vào, vậy thì chờ hắn đi ra, Nguyệt Trì Lạc nghĩ như vậy nên bước chân so với lúc nãy yếu đi một chút.
Người ta nói nàng không được gì, rồi lại cái gì mà mạnh mẽ chứ!
Nhưng không có cách, nàng thật có phần không kiềm được sự yếu ớt.
"Thuộc hạ không biết." Tiêu Mặc lạnh nhạt nói, khi nào Vương Gia ra ngoài làm sao hắn biết?
". . . Hả. . . . . ."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Là nàng đã làm cho đường đường Vương Gia như hắn chịu nhục.
Mặc dù không phải tự nguyện, nhưng sự thật đúng là bản thân bất trinh với hắn.
Tứ vương phủ này, có lẽ từ nay về sau cũng không dung nạp nàng nữa.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Trì Lạc không chỉ có chút nhức đầu, nàng chỉ muốn tìm một cây đại thụ tốt để che chắn thôi, ngay cả như vậy cũng khó khăn thế sao?
Sau khi thay y phục chỉnh tề, nàng dọc đường hỏi thăm Cao tổng quản, biết được Đông Phương Tuyết ở thư phòng. Nguyệt Trì Lạc một khắc không ngừng vội vã đi qua, trong lòng có chút trống rỗng, có chút rối loạn, mà nhiều hơn chính là cảm thấy hổ thẹn với Đông Phương Tuyết.
Nhíu nhíu đôi mày thanh tú, Nguyệt Trì Lạc kiên định đi về hướng thư phòng.
Dù có áy náy thì sao?
Chẳng lẽ có thể trốn tránh ư?
Không thể nào. . . Cũng vẫn phải đối mặt!
Một khi đã như vậy, sao không tìm Đông Phương Tuyết trước hỏi cho rõ ràng cụ thể?
Mặc dù mở miệng hỏi vấn đề này có chút khó khăn, nhưng bản thân cũng không thể quá quyết đoán bừa bãi, không chừng lại có kỳ tích?
Hơn nữa vô luận như thế nào, cũng không ngoài hai kết quả, chính là. . .!
Hưu và bị hưu, chỉ thế thôi!
Nghĩ như vậy, bước chân Nguyệt Trì Lạc càng thêm kiên định, có điều hàng mi vẫn nhíu chặt không có chút nào buông lỏng.
"Vương phi, Vương Gia nói, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!"
Nguyệt Trì Lạc ngây ngẩn, mắt thấy thư phòng đang ở trước mắt, lại bị thị vệ cận thân của Đông Phương Tuyết nửa đường ngăn cản.
Thanh âm nói ra lãnh đạm lạnh nhạt, mặc dù giọng điệu có phần cung kính, nhưng phần kiên định thì càng nhiều hơn.
Người này, Nguyệt Trì Lạc đã từng gặp hai lần, là thị vệ bên cạnh Đông Phương Tuyết, tên là Tiêu Mặc!
Nguyệt Trì Lạc ngừng lại bước chân, nhìn hắn một cái, lên tiếng nói: "Khi nào Vương Gia ra ngoài?"
Nếu không thể đi vào, vậy thì chờ hắn đi ra, Nguyệt Trì Lạc nghĩ như vậy nên bước chân so với lúc nãy yếu đi một chút.
Người ta nói nàng không được gì, rồi lại cái gì mà mạnh mẽ chứ!
Nhưng không có cách, nàng thật có phần không kiềm được sự yếu ớt.
"Thuộc hạ không biết." Tiêu Mặc lạnh nhạt nói, khi nào Vương Gia ra ngoài làm sao hắn biết?
". . . Hả. . . . . ."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook