Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164: Thương tổn (2)
Nếu so với bộ dáng ung dung cao quý của hoàng hậu thì dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt trên mặt Quý Phi chân thật hơn rất nhiều.
"Quý Phi nương nương." Đứng ở chính giữa chủ điện, Nguyệt Trì Lạc thản nhiên hành lễ một cái.
Trên đại điện trống trải, thanh âm nhỏ bé của nàng vang dội, nhàn nhạt mang theo chút thờ ơ hờ hững.
Đây không phải lần đầu tiên Nguyệt Trì Lạc gặp mặt Quý Phi, đã từng thấy qua một lần trong buổi tiệc Thiên Kim, ấn tượng không sâu lắm, nhưng Nguyệt Trì Lạc còn nhớ rất rõ âm thanh lúc nàng nói chuyện, lạnh lùng thản nhiên, làm cho người nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Đến rồi à, ngồi đi." Hoa Quý Phi cười cười, thanh âm hơi lạnh, vẻ mặt cũng có chút lãnh đạm, ánh mắt thoáng nhìn qua, ý bảo nha hoàn mang ghế tới.
Nguyệt Trì Lạc cũng không từ chối, theo lời ngồi xuống.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Nguyệt Trì Lạc mở to mắt, đôi mắt mang theo chút lơ đãng nhìn Quý Phi ở đối diện, hoàn toàn không có cái gì gọi là bối rối dè dặt của tiểu thư khuê các.
Quý Phi nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, bộ dáng tư thế ngồi vô cùng nghiêm khắc, nhưng không có nói thêm gì.
Bầu không khí bao phủ hơi thở quỷ dị, trong đại điện trống trải chỉ có tiếng vài người đang hít thở.
"Ngươi có biết, Vương Gia là do một tay Bổn cung nuôi lớn?" Trầm ngâm một lúc, Quý Phi mở đầu lên tiếng trước.
Nguyệt Trì Lạc gật gật đầu: "Cũng có nghe qua."
Từng có nghe nói mẹ đẻ Đông Phương Tuyết là sinh khó mà chết, sau đó được một tay Quý Phi nuôi lớn, nhưng không có nghe thấy Đông Phương Tuyết kể về vị mẫu thân này, nói vậy tính cách của hai người họ đoán chừng cũng là cái loại tình cảm nhợt nhạt.
Bằng không sẽ không lạnh nhạt khi nói đến Vương gia là nhi tử của mình!
Quý Phi lại hỏi: "Vậy ngươi hẳn cũng có nghe nói một ít chuyện xưa của Vương Gia?"
"Nương nương đang ám chỉ điều gì?" Nguyệt Trì Lạc không rõ nguyên do.
"Tống Chỉ Thi!"
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, không hiểu vị nương nương này nói đến những thứ này có mục đích gì hay không?
"Có nghe một chút, cũng không hiểu rõ, thế nhưng đều không quan trọng, dù sao cũng là chuyện đã qua." Vẻ mặt Nguyệt trì Lạc thản nhiên, nhưng trong lòng không nhịn được có chút khó chịu.
Quý Phi cười một tiếng, không tiếp lời, nhưng lại nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi không xứng với hắn." Giọng nói vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, không phải vì lời bà ta nói, mà là không nghĩ tới Quý Phi thẳng thắn như vậy, cười nhạt, khẽ nhấp một hớp trà nha hoàn dâng lên, cũng không quan tâm nói: "Ta xứng với bất kỳ người nào."
"Quý Phi nương nương." Đứng ở chính giữa chủ điện, Nguyệt Trì Lạc thản nhiên hành lễ một cái.
Trên đại điện trống trải, thanh âm nhỏ bé của nàng vang dội, nhàn nhạt mang theo chút thờ ơ hờ hững.
Đây không phải lần đầu tiên Nguyệt Trì Lạc gặp mặt Quý Phi, đã từng thấy qua một lần trong buổi tiệc Thiên Kim, ấn tượng không sâu lắm, nhưng Nguyệt Trì Lạc còn nhớ rất rõ âm thanh lúc nàng nói chuyện, lạnh lùng thản nhiên, làm cho người nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Đến rồi à, ngồi đi." Hoa Quý Phi cười cười, thanh âm hơi lạnh, vẻ mặt cũng có chút lãnh đạm, ánh mắt thoáng nhìn qua, ý bảo nha hoàn mang ghế tới.
Nguyệt Trì Lạc cũng không từ chối, theo lời ngồi xuống.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Nguyệt Trì Lạc mở to mắt, đôi mắt mang theo chút lơ đãng nhìn Quý Phi ở đối diện, hoàn toàn không có cái gì gọi là bối rối dè dặt của tiểu thư khuê các.
Quý Phi nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, bộ dáng tư thế ngồi vô cùng nghiêm khắc, nhưng không có nói thêm gì.
Bầu không khí bao phủ hơi thở quỷ dị, trong đại điện trống trải chỉ có tiếng vài người đang hít thở.
"Ngươi có biết, Vương Gia là do một tay Bổn cung nuôi lớn?" Trầm ngâm một lúc, Quý Phi mở đầu lên tiếng trước.
Nguyệt Trì Lạc gật gật đầu: "Cũng có nghe qua."
Từng có nghe nói mẹ đẻ Đông Phương Tuyết là sinh khó mà chết, sau đó được một tay Quý Phi nuôi lớn, nhưng không có nghe thấy Đông Phương Tuyết kể về vị mẫu thân này, nói vậy tính cách của hai người họ đoán chừng cũng là cái loại tình cảm nhợt nhạt.
Bằng không sẽ không lạnh nhạt khi nói đến Vương gia là nhi tử của mình!
Quý Phi lại hỏi: "Vậy ngươi hẳn cũng có nghe nói một ít chuyện xưa của Vương Gia?"
"Nương nương đang ám chỉ điều gì?" Nguyệt Trì Lạc không rõ nguyên do.
"Tống Chỉ Thi!"
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, không hiểu vị nương nương này nói đến những thứ này có mục đích gì hay không?
"Có nghe một chút, cũng không hiểu rõ, thế nhưng đều không quan trọng, dù sao cũng là chuyện đã qua." Vẻ mặt Nguyệt trì Lạc thản nhiên, nhưng trong lòng không nhịn được có chút khó chịu.
Quý Phi cười một tiếng, không tiếp lời, nhưng lại nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi không xứng với hắn." Giọng nói vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, không phải vì lời bà ta nói, mà là không nghĩ tới Quý Phi thẳng thắn như vậy, cười nhạt, khẽ nhấp một hớp trà nha hoàn dâng lên, cũng không quan tâm nói: "Ta xứng với bất kỳ người nào."
Bình luận facebook