Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (2)
Trên môi Nguyệt Trì Lạc vẫn giữ ý cười thản nhiên như từ đầu đến giờ.
Cô thật không ngờ, trong cuộc đời của mình lại có thể gặp gỡ Tiểu Tam.
Chậc….chậc.
Cô vừa cảm thấy mới mẻ, nhưng bởi vì mục tiêu của đối phương là Đông Phương Tuyết vì thế lại cảm thấy có chút không thú vị.
Dù sao đó cũng là A Tuyết của cô.
Cùng lúc bị hai loại cảm xúc tập kích, khiến cho trong lòng cô dâng lên một luồng hỏa khí không tên.
Cô nheo nheo mắt, cắt ngang lời của cô gái đang nói không ngớt miệng kia: "Tôi không muốn nghe cô nói nhảm."
Ý của Nguyệt Trì Lạc là: Cô có thể đi rồi!
Thế nhưng cô gái ấy lại không thèm đếm xỉa đến ẩn ý của Nguyệt Trì Lạc, bưng lên cà phê bình tĩnh thong thả nhấp nhẹ một hớp: "Tôi biết lời như thế thì không có ai muốn nghe, nhưng mong cô hãy nghe tôi nói hết trước đã."
Lại còn xem nhẹ ý kiến của mình?
Chậc, cũng đúng, người ta có chuẩn bị mới tới, làm sao có thể bị ba hai câu nói của mình đuổi đi chứ?
Nguyệt Trì Lạc nguy hiểm híp híp mắt.
Cô là một sát thủ, là đặc công, chứ không phải là quý bà vô công rỗi nghề giống như bề ngoài hiện nay!
Cô cũng từng giết người vô số.
Sự chết chóc đẫm máu đã ăn sâu vào trong máu, luyện thành một con người lạnh lùng và ngoan tuyệt.
Nếu như là ngày trước, cô sẽ không chút do dự mà giết chết cô ta.
Nhưng hiện tại, cái loại máu tanh đó đã được thời gian dài mài mòn rèn luyện, bị cô ẩn nhẫn che giấu rất tốt.
Nhìn cô gái ở đối diện vẫn đang lảm nhảm, trong đầu Nguyệt Trì Lạc thoáng qua một tia sát khí.
Cô cũng có ý nghĩ muốn giết người con gái này, nhưng cảm thấy thực sự không đáng giá.
Muốn cô ra tay, vẫn chưa có ai trả nổi được giá tiền này.
Rũ xuống hàng mi, khẽ nhấm một hớp cà phê, Nguyệt Trì Lạc ngược lại tập trung tinh thần cao độ để nghe cô bé ở đối diện đang lải nhải không ngừng miệng, giảng đạo lý về ‘chuyện tình yêu’ của Đông Phương Tuyết chồng của Nguyệt Trì Lạc cô cùng với người phụ nữ khác.
Thay lòng đổi dạ?
Lâu ngày sinh tình?
Đông Phương Tuyết sẽ thay lòng đổi dạ?
Đông Phương Tuyết sẽ yêu thương người khác?
Một người đã vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần, nay lại phản bội mình?
Nếu như Đông Phương Tuyết cũng không thể tin nổi, vậy thì trên đời này còn ai có thể tạo được lòng tin cho cô nữa?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Nguyệt Trì Lạc không còn hứng thú để nghe tiếp nữa.
Nhếch môi cười lạnh, cô không nhiệt tình nhưng cũng không mình để sao lãng ngắt lời người đối diện: "Thưa cô, chuyện cười mà cô kể chẳng buồn cười chút nào. . . . . ."
Chuyện cười!
Đông Phương Tuyết có người phụ nữ khác, vậy mà theo ý cô ta đây chỉ là một chuyện cười!
Cô thật không ngờ, trong cuộc đời của mình lại có thể gặp gỡ Tiểu Tam.
Chậc….chậc.
Cô vừa cảm thấy mới mẻ, nhưng bởi vì mục tiêu của đối phương là Đông Phương Tuyết vì thế lại cảm thấy có chút không thú vị.
Dù sao đó cũng là A Tuyết của cô.
Cùng lúc bị hai loại cảm xúc tập kích, khiến cho trong lòng cô dâng lên một luồng hỏa khí không tên.
Cô nheo nheo mắt, cắt ngang lời của cô gái đang nói không ngớt miệng kia: "Tôi không muốn nghe cô nói nhảm."
Ý của Nguyệt Trì Lạc là: Cô có thể đi rồi!
Thế nhưng cô gái ấy lại không thèm đếm xỉa đến ẩn ý của Nguyệt Trì Lạc, bưng lên cà phê bình tĩnh thong thả nhấp nhẹ một hớp: "Tôi biết lời như thế thì không có ai muốn nghe, nhưng mong cô hãy nghe tôi nói hết trước đã."
Lại còn xem nhẹ ý kiến của mình?
Chậc, cũng đúng, người ta có chuẩn bị mới tới, làm sao có thể bị ba hai câu nói của mình đuổi đi chứ?
Nguyệt Trì Lạc nguy hiểm híp híp mắt.
Cô là một sát thủ, là đặc công, chứ không phải là quý bà vô công rỗi nghề giống như bề ngoài hiện nay!
Cô cũng từng giết người vô số.
Sự chết chóc đẫm máu đã ăn sâu vào trong máu, luyện thành một con người lạnh lùng và ngoan tuyệt.
Nếu như là ngày trước, cô sẽ không chút do dự mà giết chết cô ta.
Nhưng hiện tại, cái loại máu tanh đó đã được thời gian dài mài mòn rèn luyện, bị cô ẩn nhẫn che giấu rất tốt.
Nhìn cô gái ở đối diện vẫn đang lảm nhảm, trong đầu Nguyệt Trì Lạc thoáng qua một tia sát khí.
Cô cũng có ý nghĩ muốn giết người con gái này, nhưng cảm thấy thực sự không đáng giá.
Muốn cô ra tay, vẫn chưa có ai trả nổi được giá tiền này.
Rũ xuống hàng mi, khẽ nhấm một hớp cà phê, Nguyệt Trì Lạc ngược lại tập trung tinh thần cao độ để nghe cô bé ở đối diện đang lải nhải không ngừng miệng, giảng đạo lý về ‘chuyện tình yêu’ của Đông Phương Tuyết chồng của Nguyệt Trì Lạc cô cùng với người phụ nữ khác.
Thay lòng đổi dạ?
Lâu ngày sinh tình?
Đông Phương Tuyết sẽ thay lòng đổi dạ?
Đông Phương Tuyết sẽ yêu thương người khác?
Một người đã vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần, nay lại phản bội mình?
Nếu như Đông Phương Tuyết cũng không thể tin nổi, vậy thì trên đời này còn ai có thể tạo được lòng tin cho cô nữa?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Nguyệt Trì Lạc không còn hứng thú để nghe tiếp nữa.
Nhếch môi cười lạnh, cô không nhiệt tình nhưng cũng không mình để sao lãng ngắt lời người đối diện: "Thưa cô, chuyện cười mà cô kể chẳng buồn cười chút nào. . . . . ."
Chuyện cười!
Đông Phương Tuyết có người phụ nữ khác, vậy mà theo ý cô ta đây chỉ là một chuyện cười!
Bình luận facebook