Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (110-18)
Hơn nữa, hắn giả ngu sao?
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Nguyệt Trì Lạc đã quyết định không nghi ngờ Đông Phương Tuyết nữa!
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Đông Phương Tuyết hoàn toàn không giống như vậy!
Vậy tức là thế nào?
"Trời. . . . . . A Lạc, em đừng nghi ngờ linh tinh nữa, Nam Cung Tĩnh. . . . . . Cô ấy có ngươi đàn ông của mình, em suy nghĩ nhiều rồi."
Đông Phương Tuyết nhẹ giọng cười, vuốt ve mái tóc cô.
Cảm xúc trên tay khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm.
Đôi mắt màu tro lạnh chợt hiện vẻ tối tăm không hợp với hoàn cảnh.
Nguyệt Trì Lạc cau mày, suy nghĩ cẩn thận lời nói của Đông Phương Tuyết nên hoàn toàn không chú ý tới.
Cắn răng, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đông Phương Tuyết, nói nghiêm túc:
"A Tuyết, Nam Cung Tĩnh thật sự có ý đồ với anh! Lần trước lúc em mua cà vạt cho anh ở trung tâm mua sắm Thế Kỷ đã đụng phải cô ta. . . . . . . . . . . ."
Thấy Đông Phương Tuyết cau mày, Nguyệt Trì Lạc nói tiếp: "Anh cũng biết đấy, em không hay ra khỏi nhà. Không thể nào trùng hợp như vậy, hơn nữa, cô ta còn nói với em mấy lời. . . . . . . . . . . ."
Đông Phương Tuyết cau mày, hỏi: "Cô ta nói gì với em?"
"Ừ. . . . . ."
Suy nghĩ một lát để tìm từ thích hợp, cô nói: "Chính là thể loại trong ti vi đó, kẻ thứ ba hung hăng tìm đến người vợ hiền hậu, giọng điệu khiêu khích, lại còn dọa dẫm. Tóm lại lời nói của cô ta thuộc kiểu nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh!"
Nguyệt Trì Lạc nói đến cuối thì giọng lạnh hẳn.
Đông Phương Tuyết cẩn thận quan sát Nguyệt Trì Lạc mấy giây, chợt hỏi một câu khiến Nguyệt Trì Lạc bùng nổ: "Hiền hậu? Chỉ em hả?. . . . . . Em cũng có thể tự xưng là hiền hậu sao?"
Khụ. . . . . . Thật ra thì Nguyệt Trì Lạc không hiền hậu chút nào.
Nguyệt Trì Lạc thẹn quá hóa giận.
Không kiềm chế được mà ra sức đấm mạnh lên ngực Phương Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không hiền hậu chỗ nào? Được thôi. . . . . . Ghét bỏ em không hiền hậu, vậy anh đi tìm Nam Cung Tĩnh hiền hậu của anh đi! Hừ. . . . . . Tối nay chia phòng ngủ, đừng hòng lên giường của em!"
Nguyệt Trì Lạc ra tay hơi nặng, Đông Phương Tuyết ho khan hai tiếng, không nhịn được bật cười ha ha.
Đưa tay ôm Nguyệt Trì Lạc, hai người lăn một vòng ở ghế sau, giữ lấy hai chân đạp lung tung của cô, hắn cười vô cùng xấu xa.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Nguyệt Trì Lạc đã quyết định không nghi ngờ Đông Phương Tuyết nữa!
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Đông Phương Tuyết hoàn toàn không giống như vậy!
Vậy tức là thế nào?
"Trời. . . . . . A Lạc, em đừng nghi ngờ linh tinh nữa, Nam Cung Tĩnh. . . . . . Cô ấy có ngươi đàn ông của mình, em suy nghĩ nhiều rồi."
Đông Phương Tuyết nhẹ giọng cười, vuốt ve mái tóc cô.
Cảm xúc trên tay khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm.
Đôi mắt màu tro lạnh chợt hiện vẻ tối tăm không hợp với hoàn cảnh.
Nguyệt Trì Lạc cau mày, suy nghĩ cẩn thận lời nói của Đông Phương Tuyết nên hoàn toàn không chú ý tới.
Cắn răng, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đông Phương Tuyết, nói nghiêm túc:
"A Tuyết, Nam Cung Tĩnh thật sự có ý đồ với anh! Lần trước lúc em mua cà vạt cho anh ở trung tâm mua sắm Thế Kỷ đã đụng phải cô ta. . . . . . . . . . . ."
Thấy Đông Phương Tuyết cau mày, Nguyệt Trì Lạc nói tiếp: "Anh cũng biết đấy, em không hay ra khỏi nhà. Không thể nào trùng hợp như vậy, hơn nữa, cô ta còn nói với em mấy lời. . . . . . . . . . . ."
Đông Phương Tuyết cau mày, hỏi: "Cô ta nói gì với em?"
"Ừ. . . . . ."
Suy nghĩ một lát để tìm từ thích hợp, cô nói: "Chính là thể loại trong ti vi đó, kẻ thứ ba hung hăng tìm đến người vợ hiền hậu, giọng điệu khiêu khích, lại còn dọa dẫm. Tóm lại lời nói của cô ta thuộc kiểu nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh!"
Nguyệt Trì Lạc nói đến cuối thì giọng lạnh hẳn.
Đông Phương Tuyết cẩn thận quan sát Nguyệt Trì Lạc mấy giây, chợt hỏi một câu khiến Nguyệt Trì Lạc bùng nổ: "Hiền hậu? Chỉ em hả?. . . . . . Em cũng có thể tự xưng là hiền hậu sao?"
Khụ. . . . . . Thật ra thì Nguyệt Trì Lạc không hiền hậu chút nào.
Nguyệt Trì Lạc thẹn quá hóa giận.
Không kiềm chế được mà ra sức đấm mạnh lên ngực Phương Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không hiền hậu chỗ nào? Được thôi. . . . . . Ghét bỏ em không hiền hậu, vậy anh đi tìm Nam Cung Tĩnh hiền hậu của anh đi! Hừ. . . . . . Tối nay chia phòng ngủ, đừng hòng lên giường của em!"
Nguyệt Trì Lạc ra tay hơi nặng, Đông Phương Tuyết ho khan hai tiếng, không nhịn được bật cười ha ha.
Đưa tay ôm Nguyệt Trì Lạc, hai người lăn một vòng ở ghế sau, giữ lấy hai chân đạp lung tung của cô, hắn cười vô cùng xấu xa.
Bình luận facebook