Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Phiền toái của Phú Khả Địch Quốc 7
Nguyệt Vũ Chi không biến sắc nhìn nàng, ngay sau đó nghĩ đến điều gì, môi mỏng nhếch lên, cười trêu nói: "Tiểu muội rất thất vọng? Bởi vì đại ca cho ngươi đồ cưới ít? Tiểu muội muốn một nửa gia tài Nguyệt gia sao?"
Chậc chậc, xem ra tiểu nha đầu này còn rất tham tiền, trong lòng Nguyệt Vũ Chi chậc chậc hai tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ cười thản nhiên.
Hắn về là muốn biết, hắn không có ở đây mấy năm, người nọ có phải vẫn còn ngốc giống như trước kia hay không?
Xem ra, người này đã sớm không phải là kia người.
Nguyệt Trì Lạc nhìn vào ánh mắt đó, sáng trong óng ánh, khiến Nguyệt Trì Lạc không nhịn được run lên.
"Dĩ nhiên, ai không muốn? Người giàu có nhất nước Đông Phương, tùy tiện cho một chút nhỏ tí tẹo cũng có thể để ta sống Phú Quý nửa đời! Ngươi cho ta chút đồ cưới này tối đa cũng chỉ là giá trị liên thành, đồ vật giá trị liên thành thế này Tứ vương phủ còn nhiều mà!" Tiếc là không thể lấy đi thế chấp! (ha ha sợ luôn)
Lời nói Nguyệt Trì Lạc kể ra cũng không giả, Nguyệt Vũ Chi có tiền như vậy, tùy tiện cho nàng một ít, cũng đủ cho nàng mua khu nhà cao cấp, mua đầy tớ, nhàn nhã ung dung sống nửa đời rồi.
Kỳ lạ, người này mặc dù có tiền, nhưng cho nàng món đồ cưới này thật sự cũng xem như không có gì cả.
Có thể tưởng tượng nàng lúc này, vì cuộc sống an nhàn, đã tự gả mình đi.
Hơn nữa tiền đó, có thể nắm chắc trong tay hay không mới là một chuyện, nàng không có bãn lãnh quái gì về buôn bán, không thể vạn năng giống như nữ chủ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bây giờ có thể vơ vét chút nào thì đương nhiên cứ vơ vét.
Nguyệt Vũ Chi hơi sững sờ, không nghĩ tới Nguyệt Trì Lạc nói thẳng không kiêng kỵ. Lẽ ra, một tiểu thư khuê các cũng nên dè dặt chút, đây nhất định không giống với người sinh ra từ khuê phòng à, Nguyệt Vũ Chi không chút kín đáo nói: "Chậc, ta lại không nghĩ tới, tiểu muội là như thế . . . Rất yêu tiền à. . . . . ."
"Đại ca không yêu sao? Đại ca không yêu tiền thì sao có thể trở thành người giàu có thế?" Hơn nữa còn là vắt chày ra nước, quả thật keo kiệt!
Chậc chậc, xem ra tiểu nha đầu này còn rất tham tiền, trong lòng Nguyệt Vũ Chi chậc chậc hai tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ cười thản nhiên.
Hắn về là muốn biết, hắn không có ở đây mấy năm, người nọ có phải vẫn còn ngốc giống như trước kia hay không?
Xem ra, người này đã sớm không phải là kia người.
Nguyệt Trì Lạc nhìn vào ánh mắt đó, sáng trong óng ánh, khiến Nguyệt Trì Lạc không nhịn được run lên.
"Dĩ nhiên, ai không muốn? Người giàu có nhất nước Đông Phương, tùy tiện cho một chút nhỏ tí tẹo cũng có thể để ta sống Phú Quý nửa đời! Ngươi cho ta chút đồ cưới này tối đa cũng chỉ là giá trị liên thành, đồ vật giá trị liên thành thế này Tứ vương phủ còn nhiều mà!" Tiếc là không thể lấy đi thế chấp! (ha ha sợ luôn)
Lời nói Nguyệt Trì Lạc kể ra cũng không giả, Nguyệt Vũ Chi có tiền như vậy, tùy tiện cho nàng một ít, cũng đủ cho nàng mua khu nhà cao cấp, mua đầy tớ, nhàn nhã ung dung sống nửa đời rồi.
Kỳ lạ, người này mặc dù có tiền, nhưng cho nàng món đồ cưới này thật sự cũng xem như không có gì cả.
Có thể tưởng tượng nàng lúc này, vì cuộc sống an nhàn, đã tự gả mình đi.
Hơn nữa tiền đó, có thể nắm chắc trong tay hay không mới là một chuyện, nàng không có bãn lãnh quái gì về buôn bán, không thể vạn năng giống như nữ chủ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bây giờ có thể vơ vét chút nào thì đương nhiên cứ vơ vét.
Nguyệt Vũ Chi hơi sững sờ, không nghĩ tới Nguyệt Trì Lạc nói thẳng không kiêng kỵ. Lẽ ra, một tiểu thư khuê các cũng nên dè dặt chút, đây nhất định không giống với người sinh ra từ khuê phòng à, Nguyệt Vũ Chi không chút kín đáo nói: "Chậc, ta lại không nghĩ tới, tiểu muội là như thế . . . Rất yêu tiền à. . . . . ."
"Đại ca không yêu sao? Đại ca không yêu tiền thì sao có thể trở thành người giàu có thế?" Hơn nữa còn là vắt chày ra nước, quả thật keo kiệt!
Bình luận facebook