Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314
Đông Phương Tuyết nheo mắt lại, giọng nói khêu gợi làm cho người ta tê dại từ đầu tới chân: "Nguyệt Trì Lạc, em càng ngày càng biết cách chỉnh anh rồi............"
Nguyệt Trì Lạc nhếch cánh môi đỏ mọng, lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý lời hắn.
Không muốn suy nghĩ gì nữa.
Ở bên hắn lâu như vậy, người cùng hắn đi qua những năm tháng xưa, là ai? Là ai?
Ngoại trừ cô vẫn là cô!
"Ngoại trừ em ra...... A.... Còn có ai...." Nguyệt Trì Lạc lên án hắn, giọng nói lại ngọt ngào như nước.
"A Lạc......"
Đông Phương Tuyết tăng sức đụng chạm, cụp mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cong khóe môi mỏng, đôi mắt màu xám như màn đêm sâu thẳm tĩnh mịch lại mang tình nồng ý đượm.
Hắn nói mạch lạc rõ ràng, nhưng động tác vẫn xấu xa lại vô tội như vậy.
"Nếu em đã hiểu rõ anh như vậy, tại sao, chính em cũng không tin.”
"Từng chỗ trên người anh, thậm chí ngay cả chỗ riêng tư nhất.....”
Hắn cầm tay Nguyệt Trì Lạc lên, đưa tới nơi thân mật nhất của hai người, bàn tay hơi chai của hắn dẫn lối cho bàn tay mềm mại của cô, chạm vào nơi cứng rắn đó.
Nhìn đôi mắt e lệ né tránh, cánh môi hồng phấn xinh đẹp của cô, Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ, xấu xa lại dịu dàng.
"A Lạc, em chạm vào thử xem, chạm vào đi, chỗ này…. Chỗ này, và cả chỗ này, chỉ có hai người chúng ta biết, chúng ta thân mật như vậy, em hiểu anh… hiểu rõ anh như vậy…. Tại sao còn có thể nghi ngờ anh… Không tin chính mình!”
"Hai người chúng ta, mới là những người thân thiết nhất trên thế gian.”
Nói xong, Nguyệt Trì Lạc liền giật mình nhìn gương mặt Đông Phương Tuyết như đanh lại, mang theo chút tức giận, không chút lưu tình ra sức tiến vào.
Động tác của Đông Phương Tuyết mạnh mẽ, khiến cô đau đớn nhưng lại mang theo khoái cảm trí mạng. Nguyệt Trì Lạc lớn tiếng rên rỉ không ngừng, nhìn gương mặt tà mị lại tức giận của hắn, có chút ảo não cắn cánh môi.
Tay của cô vẫn đặt trên vật cứng rắn của hắn, nóng bỏng như thế, khiến gò má cô ửng hồng theo.
Da thịt toàn thân cũng nhiềm màu hồng nhàn nhạt.
Nhìn động tác của hắn cuồng dã như thế, Nguyệt Trì Lạc vô thức nắm vật trong tay thật chặt.
Nguyệt Trì Lạc nhếch cánh môi đỏ mọng, lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý lời hắn.
Không muốn suy nghĩ gì nữa.
Ở bên hắn lâu như vậy, người cùng hắn đi qua những năm tháng xưa, là ai? Là ai?
Ngoại trừ cô vẫn là cô!
"Ngoại trừ em ra...... A.... Còn có ai...." Nguyệt Trì Lạc lên án hắn, giọng nói lại ngọt ngào như nước.
"A Lạc......"
Đông Phương Tuyết tăng sức đụng chạm, cụp mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cong khóe môi mỏng, đôi mắt màu xám như màn đêm sâu thẳm tĩnh mịch lại mang tình nồng ý đượm.
Hắn nói mạch lạc rõ ràng, nhưng động tác vẫn xấu xa lại vô tội như vậy.
"Nếu em đã hiểu rõ anh như vậy, tại sao, chính em cũng không tin.”
"Từng chỗ trên người anh, thậm chí ngay cả chỗ riêng tư nhất.....”
Hắn cầm tay Nguyệt Trì Lạc lên, đưa tới nơi thân mật nhất của hai người, bàn tay hơi chai của hắn dẫn lối cho bàn tay mềm mại của cô, chạm vào nơi cứng rắn đó.
Nhìn đôi mắt e lệ né tránh, cánh môi hồng phấn xinh đẹp của cô, Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ, xấu xa lại dịu dàng.
"A Lạc, em chạm vào thử xem, chạm vào đi, chỗ này…. Chỗ này, và cả chỗ này, chỉ có hai người chúng ta biết, chúng ta thân mật như vậy, em hiểu anh… hiểu rõ anh như vậy…. Tại sao còn có thể nghi ngờ anh… Không tin chính mình!”
"Hai người chúng ta, mới là những người thân thiết nhất trên thế gian.”
Nói xong, Nguyệt Trì Lạc liền giật mình nhìn gương mặt Đông Phương Tuyết như đanh lại, mang theo chút tức giận, không chút lưu tình ra sức tiến vào.
Động tác của Đông Phương Tuyết mạnh mẽ, khiến cô đau đớn nhưng lại mang theo khoái cảm trí mạng. Nguyệt Trì Lạc lớn tiếng rên rỉ không ngừng, nhìn gương mặt tà mị lại tức giận của hắn, có chút ảo não cắn cánh môi.
Tay của cô vẫn đặt trên vật cứng rắn của hắn, nóng bỏng như thế, khiến gò má cô ửng hồng theo.
Da thịt toàn thân cũng nhiềm màu hồng nhàn nhạt.
Nhìn động tác của hắn cuồng dã như thế, Nguyệt Trì Lạc vô thức nắm vật trong tay thật chặt.
Bình luận facebook