Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-51
Chương 51: Cưng chiều của tổng giám đốc bá đạo
"Nóng, tôi nóng."
Lý Triều Kha không chịu nổi sức nóng của nồi lẩu, cả người cô đều nóng, trên trán toàn là mồ hôi, tóc cũng bết dính cả vào mặt.
Ở trong văn phòng ăn lẩu, Lý Triều Kha cũng là lần đầu thử.
Người đàn ông bên cạnh lại cứ cúi sát người vào, chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, nghe được cả tiếng hít thở.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Lý Triều Kha càng thấy nóng bức hơn.
Cô theo thói quen giơ tay xốc áo ra, quơ qua quơ lại cho mát.
Nhưng tay lại bị anh nắm lấy.
"Sao vậy, quá nóng?"
Giọng anh ngả ngớn trêu ghẹo.
Lý Triều Kha cảm thấy anh đang có ý xấu gì đó.
Cô dùng sức rút tay về, anh theo quán tính của tay cô, môi mỏng chạm vào lỗ tai của cô, còn ác ý thổi thổi vào tai cô.
Hương vị cay nồng.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Triều Kha lập tức đỏ lên.
"Em còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cũng than nóng như vầy."
"Em không biết lúc đó em hấp dẫn thế nào đâu."
"Con mèo hoang nhỏ trời sinh."
Khiến cho người có tự chủ tốt như anh cũng phải bỏ vũ khí đầu hàng.
Thịnh Thế Hùng chắc chắn, nếu đêm đó người anh gặp không phải cô, thì dù cho anh bị người ta bỏ thuốc, anh cũng sẽ không chạm vào người kia.
Cho nên, người phụ nữ này, cô chính là con mèo hoang nhỏ, là yêu tinh trời sinh dẫn dụ người khác.
Lý Triều Kha cảm thấy ánh mắt Thịnh Thế Hùng ngày càng nóng bỏng hơn.
Làn da bị anh nhìn vào cũng nóng lên.
Cô giơ tay ra, để tay ở ngực anh, muốn anh cách xa mình chút.
Mùi hương nam tính mà anh tỏa ra quá nồng, dựa vào gần, khiến cho cô mặt cũng đỏ lên, tim đập nhanh.
Nhưng anh lại cầm lấy tay cô, cúi đầu, ngậm đầu ngón tay của cô.
Mút vào một cái.
Kích thích đến dây thần kinh.
Da đầu cũng run lên.
Một cảm giác khó có thể nói nên lời truyền đi khắp cơ thể.
Lúc Lý Triều Kha không biết làm sao, Thịnh Thế Hùng lại buông tay cô ra, lấy lại sự đứng đắn nói: "Nhanh ăn lẩu đi, tôi còn có việc phải về công ty."
"Tôi cũng có việc." Lý Triều Kha vội nói theo.
"Ừ."
Lý Triều Kha cũng không biết có phải câu nói này của mình làm cho Thịnh Thế Hùng mất hứng.
Dù sao thì sau đó Thịnh Thế Hùng không nói gì nữa, ăn lẩu xong, liền rời đi.
Nhưng bữa lẩu này, trực tiếp khiến Lý Triều Kha thành người nổi tiếng của Bách Lệ.
Đồng nghiệp trong công ty bình thường không có qua lại với Lý Triều Kha cũng chạy tới xem Lý Triều Kha.
"Chị Kha, về sau có hoạt động gì, chị phải dắt em theo à, em năm nay hai mươi ba tuổi, vẫn là tấm chiếu mới, chưa hề quen bạn trai."
"Chị Kha, em biết khiêu vũ, biết nấu ăn, bên cạnh chị có người đàn ông tốt, nhớ giới thiệu cho em nha."
"Chị Kha, còn có em, em…"
"…"
Lý Triều Kha: "?"
Sao cô lại thành bà mai rồi?
Hướng Vũ Liên giơ tay giải tán mọi người: "Giờ làm việc đâu, mỗi người nhanh về làm việc của mình, chị em à, đàn ông có tốt như tiền sao."
"Không không không, tiền phải có mà đàn ông cũng cần!"
"Chị Kha, hạnh phúc cả đời em giao cho chị."
"Chị Kha, nhờ chị đó."
Lý Triều Kha chỉ có thể cười cười, nói: "Thật ra chị chỉ mới về thành phố Cổ, không quen ai."
Trừ Thịnh Thế Hùng âm hồn không tan muốn tranh con với cô, trước mắt bên cạnh cô, vẫn chưa có người đàn ông nào xuất hiện.
Để người suốt ngày ru rú trong nhà như cô giới thiệu bạn trai cho họ, Lý Triều Kha chỉ có thể nói, ánh mắt mấy người họ không tốt lắm.
Sau khi đồng nghiệp giải tán, Hướng Vũ Liên lén lút vỗ vai Lý Triều Kha, rất nhẹ.
"Triều Kha, hôm nay quá hết giận mà, cô thấy mặt Hồ Vy Vy không, hậm hực quá trời."
"Cho cô ta kiêu ngạo, lần này bị cậu Thịnh cảnh cáo, về sau nhìn thấy cô, chắc chắn đều thành thật cúp đuôi làm người."
"Nhưng Triều Kha a, cô nhịn giỏi quá đi thôi."
"Nếu tôi là cô, sau lưng có chỗ dựa vững chắc như cậu Thịnh, dù tôi không ra ngoài tác oai tác quái khi dễ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không cho ai có cơ hội khi dễ tôi."
Lý Triều Kha cười khổ một tiếng, nói: "Đó là vì cô nghĩ sai rồi, anh ấy cũng không phải người đàn ông chống lưng cho tôi."
Anh thậm chí không phải người đàn ông của cô.
Cô và anh, chỉ là vận mệnh trêu người cho một đoạn nhân duyên sớm nở tối tàn thôi, sau khi kết thúc thì có con, có ràng buộc.
Nếu không một đêm kia qua đi, ai nhớ ai chứ.
Hướng Vũ Liên nở nụ cười: “Mặc kệ hiện tại có phải hay không, dù sao anh ấy có ý với cô."
"Triều Kha, có thể được người như vậy coi trọng, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội, đây là cơ hội tốt cho cả cô lẫn Tuấn Kiệt."
Nét mặt Lý Triều Kha bình thản, không gật đầu, cũng không nói chuyện.
"Tôi đi làm việc đây." Hướng Vũ Liên thông minh nói sang chuyện khác: “Triều Kha, cố lên, tôi tin Bách Lệ của chúng ta, nhất định sẽ vì cô mà càng ngày tốt hơn."
Lý Triều Kha rất có lòng tin với chuyện này, cô dùng sức gật đầu.
Một ngày làm việc bận rộn qua đi, Lý Triều Kha ra về sớm mười phút, cô lái xe tới nhà trẻ Quốc tế Quý tộc đón con trai.
Học viện quý tộc đúng là học viện quý tộc, bảo vệ rất phù hợp, đều cao lớn uy vũ, trang bị đầy đủ.
Lý Triều Kha dừng xe nhìn lại, hay thật, hôm nay cô lái xe Bentley của Thịnh Thế Hùng, cũng là một chiếc xe rất tốt, nhưng giữa những chiếc xe rực rỡ muôn màu, siêu xe như mây ở đây, Bentley lại không đáng chú ý chút nào.
Những gia đình cho con học ở đây, đều là không phú thì quý.
Lý Triều Kha đột nhiên cảm thán.
May mắn tên nhóc kia là con của Thịnh Thế Hùng.
Từ nay về sau không bị ai chỉ vào nói cậu bé là con hoang.
Anh cũng có khả năng cho cậu bé nhận nền giáo dục và sự bảo vệ tốt nhất.
Cha con họ nhận nhau, thật là một chuyện tốt vẹn cả đôi đường.
Chỉ là trong lòng cô có chút không vui.
Luôn cảm thấy con trai mình vất vả nuôi lớn, bị người khác cướp đi rồi.
"Mẹ!"
Nhà trẻ cuối cùng cũng tan học, mấy bạn nhỏ đi ra.
Học sinh của học viện quý tộc, đều được sắp xếp cho giáo viên lo việc thường ngày.
Giáo viên ấy cười với Lý Triều Kha, gật đầu nói: "Chào chị, mẹ của Tuấn Kiệt."
"Xin chào."
Lý Triều Kha cũng gật đầu chào hỏi cô giáo: “Tuấn Kiệt ở trường học nhờ cô chăm sóc giúp."
"Đó là trách nhiệm của tôi, cậu bé rất thông minh, sau này lớn lên tiền đồ rất xán lạn." Cô giáo khen không dứt miệng.
Lý Triều Kha khiêm tốn cười cười, ôm cậu bé vẫy tay chào tạm biệt cô giáo.
Nhưng khóe miệng nhếch lên của cô đã thể hiện rõ niềm vui trong lòng.
Làm mẹ, ai không thích người khác khen con mình chứ, nghe khen, liền thấy rất tự hào, muốn giả bộ không để ý cũng rất khó.
Con trai bảo bối của cô, dù khen thế nào cũng khen không đủ.
Người khác khen thế nào, cũng cảm thấy nghe hoài không chán.
Cậu bé vừa lên xe, liền lấy điện thoại của Lý Triều Kha gọi cho Thịnh Thế Hùng: “Ba, sao ba không cùng mẹ tới đón con?"
Lý Triều Kha nhìn thoáng qua cậu bé trong kính chiếu hậu trên xe, cậu bé nhìn thấy, liền nở nụ cười: “Mẹ, mẹ cũng nhớ ba rồi có phải không?"
Sau đó, cậu bé mở loa ngoài, ra lệnh với người đàn ông ở đầu bên kia: "Ba, ba mau hôn mẹ một cái đi, mẹ đang chờ."
Lý Triều Kha: "…"
Làm cô xấu hổ chính là-
"Nóng, tôi nóng."
Lý Triều Kha không chịu nổi sức nóng của nồi lẩu, cả người cô đều nóng, trên trán toàn là mồ hôi, tóc cũng bết dính cả vào mặt.
Ở trong văn phòng ăn lẩu, Lý Triều Kha cũng là lần đầu thử.
Người đàn ông bên cạnh lại cứ cúi sát người vào, chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, nghe được cả tiếng hít thở.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Lý Triều Kha càng thấy nóng bức hơn.
Cô theo thói quen giơ tay xốc áo ra, quơ qua quơ lại cho mát.
Nhưng tay lại bị anh nắm lấy.
"Sao vậy, quá nóng?"
Giọng anh ngả ngớn trêu ghẹo.
Lý Triều Kha cảm thấy anh đang có ý xấu gì đó.
Cô dùng sức rút tay về, anh theo quán tính của tay cô, môi mỏng chạm vào lỗ tai của cô, còn ác ý thổi thổi vào tai cô.
Hương vị cay nồng.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Triều Kha lập tức đỏ lên.
"Em còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cũng than nóng như vầy."
"Em không biết lúc đó em hấp dẫn thế nào đâu."
"Con mèo hoang nhỏ trời sinh."
Khiến cho người có tự chủ tốt như anh cũng phải bỏ vũ khí đầu hàng.
Thịnh Thế Hùng chắc chắn, nếu đêm đó người anh gặp không phải cô, thì dù cho anh bị người ta bỏ thuốc, anh cũng sẽ không chạm vào người kia.
Cho nên, người phụ nữ này, cô chính là con mèo hoang nhỏ, là yêu tinh trời sinh dẫn dụ người khác.
Lý Triều Kha cảm thấy ánh mắt Thịnh Thế Hùng ngày càng nóng bỏng hơn.
Làn da bị anh nhìn vào cũng nóng lên.
Cô giơ tay ra, để tay ở ngực anh, muốn anh cách xa mình chút.
Mùi hương nam tính mà anh tỏa ra quá nồng, dựa vào gần, khiến cho cô mặt cũng đỏ lên, tim đập nhanh.
Nhưng anh lại cầm lấy tay cô, cúi đầu, ngậm đầu ngón tay của cô.
Mút vào một cái.
Kích thích đến dây thần kinh.
Da đầu cũng run lên.
Một cảm giác khó có thể nói nên lời truyền đi khắp cơ thể.
Lúc Lý Triều Kha không biết làm sao, Thịnh Thế Hùng lại buông tay cô ra, lấy lại sự đứng đắn nói: "Nhanh ăn lẩu đi, tôi còn có việc phải về công ty."
"Tôi cũng có việc." Lý Triều Kha vội nói theo.
"Ừ."
Lý Triều Kha cũng không biết có phải câu nói này của mình làm cho Thịnh Thế Hùng mất hứng.
Dù sao thì sau đó Thịnh Thế Hùng không nói gì nữa, ăn lẩu xong, liền rời đi.
Nhưng bữa lẩu này, trực tiếp khiến Lý Triều Kha thành người nổi tiếng của Bách Lệ.
Đồng nghiệp trong công ty bình thường không có qua lại với Lý Triều Kha cũng chạy tới xem Lý Triều Kha.
"Chị Kha, về sau có hoạt động gì, chị phải dắt em theo à, em năm nay hai mươi ba tuổi, vẫn là tấm chiếu mới, chưa hề quen bạn trai."
"Chị Kha, em biết khiêu vũ, biết nấu ăn, bên cạnh chị có người đàn ông tốt, nhớ giới thiệu cho em nha."
"Chị Kha, còn có em, em…"
"…"
Lý Triều Kha: "?"
Sao cô lại thành bà mai rồi?
Hướng Vũ Liên giơ tay giải tán mọi người: "Giờ làm việc đâu, mỗi người nhanh về làm việc của mình, chị em à, đàn ông có tốt như tiền sao."
"Không không không, tiền phải có mà đàn ông cũng cần!"
"Chị Kha, hạnh phúc cả đời em giao cho chị."
"Chị Kha, nhờ chị đó."
Lý Triều Kha chỉ có thể cười cười, nói: "Thật ra chị chỉ mới về thành phố Cổ, không quen ai."
Trừ Thịnh Thế Hùng âm hồn không tan muốn tranh con với cô, trước mắt bên cạnh cô, vẫn chưa có người đàn ông nào xuất hiện.
Để người suốt ngày ru rú trong nhà như cô giới thiệu bạn trai cho họ, Lý Triều Kha chỉ có thể nói, ánh mắt mấy người họ không tốt lắm.
Sau khi đồng nghiệp giải tán, Hướng Vũ Liên lén lút vỗ vai Lý Triều Kha, rất nhẹ.
"Triều Kha, hôm nay quá hết giận mà, cô thấy mặt Hồ Vy Vy không, hậm hực quá trời."
"Cho cô ta kiêu ngạo, lần này bị cậu Thịnh cảnh cáo, về sau nhìn thấy cô, chắc chắn đều thành thật cúp đuôi làm người."
"Nhưng Triều Kha a, cô nhịn giỏi quá đi thôi."
"Nếu tôi là cô, sau lưng có chỗ dựa vững chắc như cậu Thịnh, dù tôi không ra ngoài tác oai tác quái khi dễ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không cho ai có cơ hội khi dễ tôi."
Lý Triều Kha cười khổ một tiếng, nói: "Đó là vì cô nghĩ sai rồi, anh ấy cũng không phải người đàn ông chống lưng cho tôi."
Anh thậm chí không phải người đàn ông của cô.
Cô và anh, chỉ là vận mệnh trêu người cho một đoạn nhân duyên sớm nở tối tàn thôi, sau khi kết thúc thì có con, có ràng buộc.
Nếu không một đêm kia qua đi, ai nhớ ai chứ.
Hướng Vũ Liên nở nụ cười: “Mặc kệ hiện tại có phải hay không, dù sao anh ấy có ý với cô."
"Triều Kha, có thể được người như vậy coi trọng, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội, đây là cơ hội tốt cho cả cô lẫn Tuấn Kiệt."
Nét mặt Lý Triều Kha bình thản, không gật đầu, cũng không nói chuyện.
"Tôi đi làm việc đây." Hướng Vũ Liên thông minh nói sang chuyện khác: “Triều Kha, cố lên, tôi tin Bách Lệ của chúng ta, nhất định sẽ vì cô mà càng ngày tốt hơn."
Lý Triều Kha rất có lòng tin với chuyện này, cô dùng sức gật đầu.
Một ngày làm việc bận rộn qua đi, Lý Triều Kha ra về sớm mười phút, cô lái xe tới nhà trẻ Quốc tế Quý tộc đón con trai.
Học viện quý tộc đúng là học viện quý tộc, bảo vệ rất phù hợp, đều cao lớn uy vũ, trang bị đầy đủ.
Lý Triều Kha dừng xe nhìn lại, hay thật, hôm nay cô lái xe Bentley của Thịnh Thế Hùng, cũng là một chiếc xe rất tốt, nhưng giữa những chiếc xe rực rỡ muôn màu, siêu xe như mây ở đây, Bentley lại không đáng chú ý chút nào.
Những gia đình cho con học ở đây, đều là không phú thì quý.
Lý Triều Kha đột nhiên cảm thán.
May mắn tên nhóc kia là con của Thịnh Thế Hùng.
Từ nay về sau không bị ai chỉ vào nói cậu bé là con hoang.
Anh cũng có khả năng cho cậu bé nhận nền giáo dục và sự bảo vệ tốt nhất.
Cha con họ nhận nhau, thật là một chuyện tốt vẹn cả đôi đường.
Chỉ là trong lòng cô có chút không vui.
Luôn cảm thấy con trai mình vất vả nuôi lớn, bị người khác cướp đi rồi.
"Mẹ!"
Nhà trẻ cuối cùng cũng tan học, mấy bạn nhỏ đi ra.
Học sinh của học viện quý tộc, đều được sắp xếp cho giáo viên lo việc thường ngày.
Giáo viên ấy cười với Lý Triều Kha, gật đầu nói: "Chào chị, mẹ của Tuấn Kiệt."
"Xin chào."
Lý Triều Kha cũng gật đầu chào hỏi cô giáo: “Tuấn Kiệt ở trường học nhờ cô chăm sóc giúp."
"Đó là trách nhiệm của tôi, cậu bé rất thông minh, sau này lớn lên tiền đồ rất xán lạn." Cô giáo khen không dứt miệng.
Lý Triều Kha khiêm tốn cười cười, ôm cậu bé vẫy tay chào tạm biệt cô giáo.
Nhưng khóe miệng nhếch lên của cô đã thể hiện rõ niềm vui trong lòng.
Làm mẹ, ai không thích người khác khen con mình chứ, nghe khen, liền thấy rất tự hào, muốn giả bộ không để ý cũng rất khó.
Con trai bảo bối của cô, dù khen thế nào cũng khen không đủ.
Người khác khen thế nào, cũng cảm thấy nghe hoài không chán.
Cậu bé vừa lên xe, liền lấy điện thoại của Lý Triều Kha gọi cho Thịnh Thế Hùng: “Ba, sao ba không cùng mẹ tới đón con?"
Lý Triều Kha nhìn thoáng qua cậu bé trong kính chiếu hậu trên xe, cậu bé nhìn thấy, liền nở nụ cười: “Mẹ, mẹ cũng nhớ ba rồi có phải không?"
Sau đó, cậu bé mở loa ngoài, ra lệnh với người đàn ông ở đầu bên kia: "Ba, ba mau hôn mẹ một cái đi, mẹ đang chờ."
Lý Triều Kha: "…"
Làm cô xấu hổ chính là-
Bình luận facebook