He he
Thời gian đúng là một thứ vi diệu mà, nhớ cái hồi ta mới bắt đầu lại bằng Trảm nam sắc mọi người luôn nghĩ ta là mỹ nữ, bây giờ thì gần như đã có cái hình ảnh gần đúng về ta rồi đấy (nhưng là ta không có đeo kính cận nha, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng có lẽ là bởi vì máu tốt kkk).
Nói thật, hồi đó mỗi lần có người nói tới từ mỹ nữ là ta lại run rẩy. Tuy mẹ ta đúng là mỹ nữ, 40 tuổi còn có người đàn ông sẵn sàng buông bỏ tất cả cùng bà nắm tay chạy trốn, 50 tuổi còn có đàn ông vây quanh thương nhớ, cơ mà ta không giống bà, không phải nói tính cách, là ngoại hình không giống. Còn về khí chất, dù sao cũng từng nuôi ta 17, 18 năm, người mẹ của ta vẻ đẹp truyền thống, theo tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các trong xã hội phong kiến, ta được bà dạy cách cư xử, nói năng, đi đứng, ăn uống, bla bla, túm lại ngoại trừ vấn đề có quá nhiều hoa đào ra thì bà cũng coi như người phụ nữ chuẩn thước của xã hội phong kiến đấy haha, ít nhất là nhờ bà mà ta có một cái vỏ bọc ngoài hoàn hảo đối phó với đằng ngoại trọng lễ nghi thích níu kéo những tháng ngày giàu sang phú quý xa tít tắp (à thì thế hệ của ta ngoại trừ ta cũng có thể coi như đều là người thành công, sau này họ có thể tiếp tục dùng cái đống lễ nghi đó mà không cần sợ sát phong cảnh rồi). Nhưng mà cũng buồn cười, khi nhỏ không thích bao nhiêu, sau này lớn lên ta lại biến nó thành cái phong cách sống sâu trong gốc rễ của mình, cái tính bừa bãi tùy tiện chuyển thành vỏ bọc ngoài, thậm chí khi có đứa nhỏ phụng phịu khó chịu không chịu mỉm cười chào hỏi bậc trên, hay là đòi ngồi ngoài phòng khách xem tivi thay vì ngay ngắn ngồi ở chiếc ghế của mình trong phòng ăn cũng có thể khiến ta khó chịu thật lâu. Thật ra thì ta cũng không chắc lắm mình thật sự muốn sống thế nào, nói chung dù ta có cư xử nói năng ra sao thì ta vẫn không phải mỹ nữ, mỹ nữ phóng khoáng hay mỹ nữ dịu dàng, dù dùng cái nào cũng không phù hợp.
Ta giống lão ba của ta hơn, cùng lắm thì được coi là khả ái. Nyc của ta, không cao lắm, 1m78 thôi (được rồi, ta làm tròn đấy, cũng xi nhê đi 2,3 cen haha), cơ mà ta đứng cạnh người ta vẫn như cô em gái. Cân nặng của ta còn không đủ đi hiến máu, lúc trước biết được nhóm máu của mình cũng là sau một lần làm cái tiểu phẫu. À, dĩ nhiên lão ba ta không nhỏ như ta, nhưng so với mặt bằng chung của cánh đàn ông thì cũng không tính là cao, với mẹ ta chỉ hơn được 2cm, haha, trước đây khi chụp ảnh cho hai người ta thường trêu chọc ông hãy đứng lên một cái bậc nào đó phía sau, được rồi, cũng vì đằng ngoại nhà ta gen quá tốt, nam nhiều soái nữ cũng dáng chuẩn người mẫu. Cơ mà ông không tầm thường đâu nhé, 16 tuổi đã vào quân đội làm tiểu đội trưởng quản một nhóm người hầu như đều cao hơn mình rồi (thật ra ông khai man lên 2 tuổi nên mới vào sớm vậy đó). Năm 36 tuổi ông về hưu, nếu ta không nhầm thì quân hàm là trung tá, chỉ huy người ta quen rồi nên sau khi ông ở nhà kinh doanh cái gia đình nhỏ của ta cũng bị ông biến thành một cái quân doanh thu nhỏ luôn, cuộc sống sinh hoạt 18 năm đầu đời của ta còn quy củ hơn, kham khổ hơn cả khi mn đi tập luyện quân sự trên Sơn Tây nữa, dĩ nhiên là trừ chuyện nước sạch haha
À thì là, trong đó có một cái trò của ông làm ta oán hận suốt n năm tuổi thơ, chính là đều đặn mùa hè 5 rưỡi mùa đông 6 giờ phải chạy bộ buổi sáng, ngủ nướng luôn là danh từ mà ta chỉ có thể nhìn chứ không được sờ (ai oán thôi chứ cũng chẳng nói gì được, bởi khi đó ông và mẹ ta đều dậy trước ta ít nhất 15p hahaha)
Cơ mà về sau khi mà ta thấy ông nói cái gì cũng đúng, làm cái gì cũng chí lí ấy, ta mới nghiệm ra một điều. Chúng ta nên chăm chỉ chạy bộ, một là vì sức khỏe, hai là để gặp người con trai có trách nhiệm. Có trách nhiệm với sức khỏe của mình thì sẽ có trách nhiệm với cuộc sống, có trách nhiệm với người thân. Ta không nói chạy bộ buổi chiều đâu nhé, bởi vì ta cứ thích người con trai có thể dậy 5h30p mỗi sáng cơ, người ấy chính là một người chăm chỉ, có nghị lực, có chí tiến thủ, biết sắp xếp thời gian biểu cho bản thân, mọi thứ trong cuộc sống đủ gọn gàng ngay ngắn kkkkkk
Thật ra hồi nhỏ ta rất ai oán cái kiểu quản lý gia đình bằng quân huấn của lão ba ta (dĩ nhiên ai oán cả kiểu dạy lễ nghi cho con cái theo phong cách xã hội phong kiến của mẹ ta, hai cái trộn vào nhau thậm chí còn khiến ta có ảo tưởng hai thứ này nhìn thì không liên quan nhưng cũng có nhiều điểm chung ra phết haha, nhưng hình như chuyện này không liên quan với điều ta đang nói nên tạm bỏ qua đi), cũng ai oán bởi tại ông quá cứng nhắc, ông yêu gia đình hơn chính bản thân ông, thế nhưng yêu thương bằng hành động mà lại không biết nói lời hay, nóng giận là lại nói sự thật, bởi vậy mới khiến cho người phụ nữ thích bay bổng lại có trái tim mỏng manh dễ vỡ trong nhà bay đi mất. Tuy là ta thấy mẹ ta ngốc thật, ông cũng chỉ nói sự thật thôi, tiếc là ông không phải mấy chàng nam9 quân nhân miệng lưỡi giảo hoạt trong ngôn tình, không nói từ ngốc, đã thế lại còn lặp đi lặp lại kkk.
Dĩ nhiên một trong những lý do về sau ta biết ơn phương pháp quản gia đình của ông là vì ông đã thật sự giúp ta tìm được người con trai tốt nhất thế giới này, không có cái kết trọn vẹn, nhưng cũng coi như có 1 ký ức đẹp cả đời ôm ấp trân trọng, dù sau này có xuống tóc làm ni cô cũng sẽ có cái nhớ về nơi hồng trần kkkk
Mọi người đọc mệt chưa? Ta nghĩ là cái tính lan man này của ta sẽ không chữa đâu haha. Túm lại ngày hôm nay bỗng nhiên rảnh rỗi quá, sau đó nghĩ đến câu hỏi nhiều nhất trong bộ này của mọi người chính là 'đào đâu ra người đàn ông tốt như tiểu Hoành' nên ta nghĩ đến câu chuyện của mình, muốn chia sẻ với mọi người một chút đỉnh, ừ thì, câu trả lời của ta chính là mọi người hãy chăm chỉ chạy bộ buổi sáng đi, công viên buổi sáng tuy là nơi tụ tập chính của những bậc lão niên, nhưng cũng sẽ có soái nam mỹ nữ được tuyển lọc đó kkkkkkkkk~~
À à, phần không thể thiếu nè~~~
Cám ơn đại gia đình đã luôn ủng hộ Bát Bát, cám ơn bé Qinqin với bộ ảnh siêu siêu yêu cho album truyện đăng trên Facebook của ta, cám ơn những người bạn luôn theo dõi và cổ vũ cho ta, cám ơn những độc giả tin tưởng ta theo ta từ hố này qua hố khác, cám ơn các trang web đã không quên thêm cái tên siêu vớ vẩn của ta vào để ta có cái để yêu các vị kkk
Cám ơn, cám ơn, cám ơn................
Cám ơn chính bản thân ta nữa, cám ơn vì Bát Bát đã cho ta được một lần nữa đặt câu nói yêu thích nhất của chính mình ở đây ~~
"Không cầu người cùng ta đi đến cuối chặng đường dài đầy cô độc này
Chỉ cầu mỗi đoạn đường ngắn sẽ có ai đó đồng hành cùng ta.
Ngàn lời yêu thương gửi đi từ Bát Bát..."
...
[Hà Nội, 09/03/2019]
Bình luận facebook