_Cuối cùng cũng tìm được dây chuyền
Cô mừng rỡ nhìn sợi dây chuyền đang phản chiếu trên ngọn cây gai, cô chạy đến vội vã chụp lấy nó
_A...
Do quá gấp gáp vì vui mừng cô chạy nhanh, chân bị trược ngã nhào xuống hố tuyết, cả người ê ẩm
_Lâm tiểu thư...
Người gọi cô chính là Hải Đan, cô ngốc nghếch mừng rỡ nghĩ là có người kéo mình ra khỏi cái hố đó, mà quên mất lý do tại sao Hải Đan có mặt ở đây, khi ra khỏi hố cô mới phát hiện, có rất nhiều người, còn có cả hắn, cái lạnh lẽo hiện diện trên khuôn mặt còn âm u hơn tuyết ngoài trời
_Hoa...
_Câm miệng, em dám bỏ trốn à? Muốn chạy thoát tôi đến như vậy sao? Rẻ tiền...
Cô đang vui vẻ, lòng ấm áp vì nghĩ hắn biết cô ở đây nên đến tìm, không ngờ hắn tạt gáo nước lạnh vào mặt cô bằng những lời miệt thị, cô thu vội cảm xúc mừng rỡ khi gặp hắn, trên mắt bắt đầu tuông lệ
_Khóc cái gì? Loại phụ nữ không có giá trị, có giỏi chạy nữa tôi xem? Từ hôm nay em sẽ biết thế nào là sống không bằng chết...
Hoa Trạch Siêu kéo tay cô, hắn cố ý siết chặt để cô đau đớn nhớ rõ hắn không phải là thứ để cô cả gan chọc ghẹo, hắn bị chọc giận đôi mắt đỏ ngầu màu máu của quỷ dữ, gương mặt hung ác không còn tin bất cứ điều gì ở cô
_Đừng bày ra bộ mặt đáng thương, em đã hết giá trị lợi dụng...cút đi...muốn đi lắm mà, đi tìm thằng đàng ông của em thoả mãn...loại vô dụng
Hắn luồng tay qua sau gáy cô kéo sát về phía mình, buộc cô phải nhìn gương mặt đầy sát khí của hắn, ánh mắt chán ghét bất mãn, sao cô không thể nào làm theo ý hắn, hắn ghét cái bộ dáng ngu ngốc của cô hiện giờ
_Cút...
Hắn trừng mắt quát lớn, trong giọng nói sĩ nhục mang theo lưỡi dao gây tổn thương, hôm nay trái tim của người nào đó rất đau...cô đã cho rằng dù thế nào đi nữa dù không thể hoà hợp với lối sống của hắn cô vẫn sẽ tuân theo ý hắn không bao giờ tự ý bỏ đi lung tung nhưng hôm nay chính hắn đuổi cô đi, hắn có nghĩ đến trong lòng cô cũng biết đau, tim cô thắt lại vì một người...sao phải là vì kẻ máu lạnh như hắn...thật chua xót...
_Tôi đi...
Cô ấm ức định bụng gân cổ lên giải thích, quá oan ức nhưng mà...hắn đã sĩ nhục cô đến vậy, đành thôi cô bỏ đi cho hắn vừa lòng hả dạ
Cô lủi thủi đi về phía cạnh rừng, hắn không nhìn cô lấy một cái, trong đêm bão tuyết hắn đành lòng đuổi cô đi sao? Tâm trạng đau đớn không dám nhìn cô một cái hắn sợ hắn mềm lòng đuổi theo cô
_Hoa tổng...có cần đuổi theo Lâm tiểu thư hay không? Ngoài trời đang rất lạnh...
Hải Đan buồn thay cho cô, nhìn ngoài trời tuyết mỗi lúc dày đặt hơn Hải Đan lo cô một mình đi trong đêm
_Là cô ta tự bỏ trốn đến đây thì có màn gì đến lạnh lẽo
Hoắc Kiệt Nam chết tiệt kia đã không nói giúp còn châm dầu vào lửa, mặt mày thật sự khó ưa, đáng thương cho cô bây giờ cả người lạnh run đi ngoài trời
_Hừ...
Hắn thở dài, hơi thở lạnh nhạt, hai mắt thâm sâu mệt mỏi, hắn quay lại tỏ ra không quan tâm đến cô nữa, cứ nghĩ hắn đuổi cô đi cô sẽ nan nỉ khóc lóc, chỉ cần như vậy hắn lập tức đem cô về nhà, bỏ qua mọi chuyện mà còn sủng cô hơn nào ngờ...suy nghĩ của hắn khác với của cô, hắn đã đuổi thì cô sẽ đi
***
_Huhu....đáng ghét...đáng ghét.... huhu...mình đúng là số khổ mà...
Lâm Tương Y bước đi từng bước chân nặng nề, lòng đầy ấm ức, bản thân đã lo lắng cho hắn sợ hắn bị lạnh nên quyết định đem áo ấm đến cho hắn, bây giờ không cần nữa rồi, cũng vì tìm sợi dây chuyền nên cô mới đến đây, kết quả...hắn nóng giận chưa hỏi ngọn ngành đã một mực khẳng định rồi khép tội cô
_Tôi ghét anh...Hoa Trạch Siêu...
Tiếp theo Chap 59 Nhận ra có phải quá muộn
By Thuytinh103
Bình luận facebook