Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Viên Hải kể rằng mẹ của anh ấy cũng là người dân ở đây, bà sau khi rời khỏi làng bị ba anh lừa dối và đã sinh ra anh, dẫu vậy bà luôn yêu thương và cho anh học hành đến nơi đến chốn.
Khi đang học năm thứ hai đại học thì mẹ anh bị tai nạn qua đời. Sau đó anh quyết định đem theo tín vật của mẹ anh để trở lại ngôi làng và sinh sống an nhàn không bon chen xô bồ.
Ngoài là một bác sĩ đông y, anh còn là thầy giáo duy nhất trong làng dậy chữ cho lũ trẻ.
Từ khi Thiên Ái đến đây cô cũng đã trở thành cô giáo hàng ngày cùng Viên Hải dạy học.
Người dân trong làng đều rất quý mến hai người, họ đều mong hai người sẽ nên duyên vì họ là đôi trai tài gái sắc, rất đẹp đôi. Huống chi Thiên Ái lại sống cùng nhà với Viên Hải, càng rất chi là giống với vợ chồng.
Viên Hải cũng có tình cảm đặc biệt với Thiên Ái, nhưng anh là người khá rụt rè trong chuyện thổ lộ tình cảm nên cứ lần này qua lần khác bỏ lỡ cơ hội.
Có một hôm Thiên Ái chủ động tìm Viên Hải nói chuyện.
Bầu không khí có vẻ không giống với bình thường, có gì đó rất là thẹn thùng từ cả hai người.
- Umh... anh Viên Hải, cảm ơn anh đã cưu mang em lâu như vậy, thật sự anh là ân nhân lớn, rất rất lớn của cả đời em.
Mặc dù em không nhớ gì về chuyện trước đây, nhưng có vẻ như nó không cần thiết nữa.
Bởi vì hiện tại được ở đây có người trong làng, có anh, em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Nghe từng câu từng chữ mà Thiên Ái nói, tim Viên Hải đập loạn nhịp, hai má đỏ ửng, nhìn biểu cảm của anh mà Thiên Ái không nhịn được bật cười.
- Ah... anh xin lỗi... anh....
- Không sao đâu, trông anh như vậy rất đáng yêu.
Cô nói ra câu này cũng chính cô cũng không biết là nụ cười của cô mới thật là vô cùng đáng yêu.
Viên Hải bất chợt quyết định, hôm nay nhất định anh phải thổ lộ lòng mình.
Anh trở lại vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Ái làm cô hơi ngạc nhiên.
- Anh có một chuyện nghiêm túc cần nói, em nghe kĩ đây. Anh thích em, em... có muốn... gả cho cho anh không.
Đột nhiên bị Viên Hải thổ lộ tình cảm, rồi đột nhiên anh cầu hôn, cô đứng đơ người không biết phải làm thế nào.
Thấy cô hơi hoang mang anh vội buông tay cô ra.
- Xin lỗi em, anh hơi đường đột rồi, có lẽ....
- Em đồng ý..
- H... hở, em vừa nói đồng...đồng ý sao?
- Phải anh Viên Hải em đồng ý gả cho anh.
Viên Hải không tin vào tai mình vui mừng quá nhấc bổng cô lên xoay vòng vòng.
Hai người trở nên âu yếm ngồi tựa vào nhau bên bờ sông.
- Nếu kết hôn chúng ta có cần ra ngoài làm giấy chứng nhận không anh.
- Em muốn ra ngoài kia không?
- Không! Em chỉ muốn ở đây thôi. Không đi đâu cả.
- Vậy, em thấy tờ giấy kết hôn đó có còn ý nghĩ với chúng ta không?
- Ưm... Không có ý nghĩa nữa.
- Đúng vậy, trong tim anh có em, trong tim em cũng có anh thì đó là chứng nhận tốt nhất rồi.
Không hiểu lý do gì khi nghe anh nói, lòng ngực cô bổng nói lên đau điến, đầu cô cũng bắt đầu thấy đau râm ran. Trong đầu xuất hiện những hình bóng mờ ảo. Một người đàn ông, một người phụ nữ, một đứa bé. Cô dần ngất đi trong vô thức.
Viên Hải lo lắng lập tức bế cô về nhà bắt mạch.
Đến sáng hôm sau cô mới mơ hồ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Viên Hải ngồi ngủ gục cạnh bên.
Cô vừa nhúc nhích anh lập tức giật mình dậy.
- Em tỉnh rồi sao? Để anh đi lấy cháo cho em, chắc em cũng đói rồi.
Viên Hải chạy vội bưng cháo cho cô. Anh từ từ thổi nguội muỗng cháo đút cho cô.
- Nào em ăn đi, có nóng quá thì nói anh nhé.
Nhớ lại ngày trước lúc chữa trị cho cô anh cũng dịu dàng như thế này, cô bất giác cười mỉm.
Khi đang học năm thứ hai đại học thì mẹ anh bị tai nạn qua đời. Sau đó anh quyết định đem theo tín vật của mẹ anh để trở lại ngôi làng và sinh sống an nhàn không bon chen xô bồ.
Ngoài là một bác sĩ đông y, anh còn là thầy giáo duy nhất trong làng dậy chữ cho lũ trẻ.
Từ khi Thiên Ái đến đây cô cũng đã trở thành cô giáo hàng ngày cùng Viên Hải dạy học.
Người dân trong làng đều rất quý mến hai người, họ đều mong hai người sẽ nên duyên vì họ là đôi trai tài gái sắc, rất đẹp đôi. Huống chi Thiên Ái lại sống cùng nhà với Viên Hải, càng rất chi là giống với vợ chồng.
Viên Hải cũng có tình cảm đặc biệt với Thiên Ái, nhưng anh là người khá rụt rè trong chuyện thổ lộ tình cảm nên cứ lần này qua lần khác bỏ lỡ cơ hội.
Có một hôm Thiên Ái chủ động tìm Viên Hải nói chuyện.
Bầu không khí có vẻ không giống với bình thường, có gì đó rất là thẹn thùng từ cả hai người.
- Umh... anh Viên Hải, cảm ơn anh đã cưu mang em lâu như vậy, thật sự anh là ân nhân lớn, rất rất lớn của cả đời em.
Mặc dù em không nhớ gì về chuyện trước đây, nhưng có vẻ như nó không cần thiết nữa.
Bởi vì hiện tại được ở đây có người trong làng, có anh, em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Nghe từng câu từng chữ mà Thiên Ái nói, tim Viên Hải đập loạn nhịp, hai má đỏ ửng, nhìn biểu cảm của anh mà Thiên Ái không nhịn được bật cười.
- Ah... anh xin lỗi... anh....
- Không sao đâu, trông anh như vậy rất đáng yêu.
Cô nói ra câu này cũng chính cô cũng không biết là nụ cười của cô mới thật là vô cùng đáng yêu.
Viên Hải bất chợt quyết định, hôm nay nhất định anh phải thổ lộ lòng mình.
Anh trở lại vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Ái làm cô hơi ngạc nhiên.
- Anh có một chuyện nghiêm túc cần nói, em nghe kĩ đây. Anh thích em, em... có muốn... gả cho cho anh không.
Đột nhiên bị Viên Hải thổ lộ tình cảm, rồi đột nhiên anh cầu hôn, cô đứng đơ người không biết phải làm thế nào.
Thấy cô hơi hoang mang anh vội buông tay cô ra.
- Xin lỗi em, anh hơi đường đột rồi, có lẽ....
- Em đồng ý..
- H... hở, em vừa nói đồng...đồng ý sao?
- Phải anh Viên Hải em đồng ý gả cho anh.
Viên Hải không tin vào tai mình vui mừng quá nhấc bổng cô lên xoay vòng vòng.
Hai người trở nên âu yếm ngồi tựa vào nhau bên bờ sông.
- Nếu kết hôn chúng ta có cần ra ngoài làm giấy chứng nhận không anh.
- Em muốn ra ngoài kia không?
- Không! Em chỉ muốn ở đây thôi. Không đi đâu cả.
- Vậy, em thấy tờ giấy kết hôn đó có còn ý nghĩ với chúng ta không?
- Ưm... Không có ý nghĩa nữa.
- Đúng vậy, trong tim anh có em, trong tim em cũng có anh thì đó là chứng nhận tốt nhất rồi.
Không hiểu lý do gì khi nghe anh nói, lòng ngực cô bổng nói lên đau điến, đầu cô cũng bắt đầu thấy đau râm ran. Trong đầu xuất hiện những hình bóng mờ ảo. Một người đàn ông, một người phụ nữ, một đứa bé. Cô dần ngất đi trong vô thức.
Viên Hải lo lắng lập tức bế cô về nhà bắt mạch.
Đến sáng hôm sau cô mới mơ hồ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Viên Hải ngồi ngủ gục cạnh bên.
Cô vừa nhúc nhích anh lập tức giật mình dậy.
- Em tỉnh rồi sao? Để anh đi lấy cháo cho em, chắc em cũng đói rồi.
Viên Hải chạy vội bưng cháo cho cô. Anh từ từ thổi nguội muỗng cháo đút cho cô.
- Nào em ăn đi, có nóng quá thì nói anh nhé.
Nhớ lại ngày trước lúc chữa trị cho cô anh cũng dịu dàng như thế này, cô bất giác cười mỉm.
Bình luận facebook