Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Tương Dương nằm bên bờ Hán Thủy, nếu đi xuôi dòng một ngày sẽ tới được một tòa thành nhỏ là Hán Nam, từ đó đi thêm hai ngày nữa sẽ tới Cảnh Lăng.
Từ khi Dương Quảng bị Vũ Văn Hóa Cập khởi binh tạo phản giết chết, tình thế các nơi đều trở nên kịch liệt và gay gắt. Những kẻ vốn đã chiếm đất xưng vương đế nhân cơ hội này mở rộng đại bàn, còn quan binh nhà Tùy nếu không giữ thái độ tọa thị bàng quan thì cũng lần lượt giương cờ xưng bá, trở thành những thế lực ở địa phương, bảo vệ thành trì gia viên của mình. Tiền Độc Quan ở Tương Dương chính là một ví dụ điển hình.
"Song Đao" Tiền Độc Quan vốn là long đầu lão đại của Hán Thủy Phái, đứng giữa chính và tà, rất có thể diện với hắc bạch lưỡng đạo ở địa phương. Hiện giờ y đang buôn tơ lụa, sinh ý rất thịnh vượng.
Sau khi tin tức về cái chết của Dạng Đế được truyền tới, Tiền Độc Quan được phú hào thân sĩ và các bang hội ở Tương Dương đề cử lên làm lãnh tụ, đuổi Tương Dương thái thú ra khỏi thành, tự mình tổ chức dân binh đoàn, nắm lấy chính quyền trong tay.
Tiền Độc Quan tuy tự biết mình không có thực lực tranh bá thiên hạ, nhưng trong thời kỳ gió cuốn mây bay, thiên hạ hỗn loạn này, cũng có thể tự bảo vệ Tương Dương, không cần phải xem sắc mặt của bất cứ ai. Trong cục thế các đại thế lực như Lý Mật, Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thông đối đầu lẫn nhau, y vẫn không hề bị lung lay theo bất cứ phía nào, thậm chí còn mở rộng sinh ý, đổi lấy những thứ mình cần, giống như là cắt đất xưng vương vậy.
Quá buổi hoàng hôn, đoàn người của Thương Tú Tuần đã kịp đến trước cổng thành Tương Dương trước khi cửa thành đóng lại. Sau khi nộp mấy đĩnh vàng sáng choé làm thuế nhập thành, bảy người mới được đi qua cổng.
Tương Dương thành cao hào rộng, lầu quan sát ở thành môn cao như núi, gác chuông, chòi canh sóng đôi rất có khí thế, chưa vào thành đã gây cho người ta một ấn tượng rất sâu sắc.
Vào trong thành, chúng nhân đi trên một con đường lớn thông xuyên hai cửa thành Nam Bắc. Lúc này, đèn đuốc vẫn còn thưa thớt, con phố dài tưởng chừng như kéo đến vô tận, hai bên dường cửa tiệm san sát, nhà cửa dày đặc như vảy lân, trên đường người đi xe lại náo nhiệt vô cùng, khiến cho bọn Khấu Trọng nhất thời cũng quên hết mọi khói lửa chiến tranh ở bên ngoài.
Trên phố thỉnh thoảng lại có một tổ ba tới năm người các lam y võ sĩ đi qua, chỉ thấy thần thái hung hăng như đi đòi nợ của bọn họ là biết ngay là thủ hạ của Tiền Độc Quan. Trên phố dường như không thấy một phụ nữ trẻ nào, ngẫu nhiên có một hai người từ nơi khác đến cũng đều cúi gằm mặt xuống đi nhanh như chạy.
Bọn Hứa Dương, Lạc Phương và những người khác sớm đã vào thành đợi từ lâu. Sau khi gặp mặt, Lạc Phương dẫn bảy người bọn Thương Tú Tuần đến một khách sạn rất có nguy mô. Khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liền trở về phòng của mình chờ chỉ thị từ Phương Tú Tuần.
Khấu Trọng thấp giọng cười hì hì nói: "Vừa rồi may mà chúng ta ngồi trên xe, lại mặc y phụ của mã phu, bằng không với phong độ phi phàm của chúng ta, nói không chừng đã bị hai tên vô lại Lăng Phong và Kim Ba đó nhận ra rồi!"
Từ Tử Lăng gắt gỏng nói: "Có phải ngươi tự ái đến phát cuồng rồi không? Ngày nào ngươi không tự khen mình thì không chịu được hay sao vậy?"
Khấu Trọng cười hích hích nói: "Cái gì cũng được! Ta chỉ muốn làm không khí sôi nổi lên chút thôi! Hà! Lần này tới Cảnh Lăng, chỉ một mình Loan Loan đã đủ khiến ta như có tảng đá đè nặng trên tim, phiền não tới độ chỉ muốn khóc lớn một trận rồi, huống hồ còn phải ứng phó cả lão gia nữa!"
Từ Tử Lăng ngồi ngẩn ra bên mép giường, một hồi lâu sau mới nói: "Cuối cùng thì ngươi cũng phải đối mặt với lão gia rồi, có cảm giác gì không?"
Khấu Trọng chán nản ngồi xuống chiếc ghế đặc cạnh cửa ra vào, khoé miệng nở một nụ cười ảm đạm: "Ta biết lần này lão gia sẽ không chịu bỏ quan cho chúng ta lần nữa đâu, nhưng nếu có cơ hội ta vẫn sẽ tha cho lão một lần để sau này không ai nợi ai, làm gì cũng có thể thoải mái hơn một chút."
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Đây mới là hảo hán tử! Được lắm!"
Khấu Trọng thở dài nói: "Có điều lần này chỉ e không có cơ hội làm hảo hán tử thôi. Bất luận là đơn đả độc đấu hay tranh hùng trên chiến trường, chúng ta vẫn còn kém lão gia một bậc. Quân Giang Hoài là vô địch hùng sư, đám tứ đại khấu gà chó ô hợp kia đâu thể so sánh được."
Từ Tử Lăng trầm ngâm nói: "Mỹ nhân trường chủ bảo Liễu Tông Đạo quya lại mục trường, rốt cuộc là có tác dụng gì nhỉ?"
Khấu Trọng cười nói: "Tử yêu đạo ngươi không phải chỉ cần bấm độn một cái là chuyện gì cũng biết hết hay sao?"
Từ Tử Lăng bật cười nói: "Biết cái đầu ngươi ấy, có cơ hội là hãm hại ta ngay được."
Khấu Trọng ôm bụng cười ngất, chưa kịp nói thêm câu gì thì Lạc Phương đã đẩy cửa bước vào nói: "Chúg ta đã đặt hai bàn rượu thịt ở lầu hai của Gia Hương Lầu lớn nhất trong thành này, hai ngươi đi theo ta!"
Hai gã đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ rằng trong tình cảnh này mà Thương Tú Tuần vẫn còn không quên xem trọng thể diện, thích phô trương thanh thế.
0O0
Gia Hương Lầu chia làm ba tầng, thượng, trung, hạ. Toàn bộ lầu ba là sương phòng dùng cho khách quý, nếu không phải alf khách quen hoặc nhân vật có thế lực ở trong vùng, căn bản không thể đặt bàn ở đây.
Đoàn người của Phi Mã Mục Trường từ nơi khác tới chỉ có thể đặt bàn ở lầu hai hoặc lầu dưới, chằng những vậy mà còn phải thông qua chưởng quầy của khách sạn, nhờ y ra mặt mới có thể đặt được.
Thương Tú Tuần chằng những vận nam trang mà còn nhuộm da mặt cho đen đi một chút, lại gắn thêm hàm râu, trông giống như một vị đạo học tiên sinh, dáng vẻ tuy tức cười, nhưng dù sao cũng hơn để lộ vẻ quốc sắc thiên hương khuynh nước khuynh thành của nàng ra.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thấy dáng vẻ quái đản của nàng, sém chút nữa thì ngã bổ người ra, nhịn cười đến là khổ. Thương Tú Tuần chẳng ngờ lại chẳng lấy đó làm giận, chỉ mỉm cười rồi dẫn Lương Trị đi lên phía trước. Một đoàn người chia thành mấy tổ, chầm chậm đi trên phố. Hai lão đầu Thương Bằng, Thương Hạc phụ trách áp hậu.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều hiểu rõ càng lúc sẽ càng có nhiều người nhận ra bọn gã, đành phải lấy chiếc mũ của người hầu che đội lên sùm sụp, lại phải khom lưng bó gối, vừa đi vừa thầm kêu khổ.
Lạc Phương đi bên cạnh thấy vậy thì hiếu kỳ hỏi: "Tại sao các ngươi lại trở nến khép nép như vậy?"
Khấu Trọng tránh khỏi một đám nhân vật giang hồ mặt mũi dữ tợn đi ngược lại, cúi mình thấp giọng nói: "Trường chủ cũng đóng giả như vậy, chúng ta là hạ nhân tự nhiên phải che giấu hành tung rồi, đúng không?"
Chợt ở bên trái vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, có hai nhóm người đang lao vào đánh nhau, vừa đánh vừa chạy dọc theo phố, đao kiếm vung lên loang loáng. Lạc Phương phân thần, vội kéo hai gã tránh vào một bên. Thương Tú Tuần cháp tay đứng lại, nhàn nhã đứng nhìn trận chiến đẫm máu.
Khấu Trọng nghi hoặc nói với Từ Tử Lăng và Lạc Phương: "Hai người nhìn xem, đó không phải là thủ hạ của Tiền Độc Quan sao? Tại sao lại tụ thủ bàng quan không can thiệp vào vậy?"
Từ Tử Lăng liếc mắt nhìn sang, quả nhiên thấy chừng bảy tám tên đại hán vận lam y kình trang đứng giữa đám người đang xem nhiệt náo, chẳng những không can thiệp mà còn đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa nói vừa khoa chân múa tay, nói nước bọt bắn tung toé, hưng phấn vô cùng.
Lạc Phương lại không lấy đó làm ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nói: "Đây là quy củ của Tiền Độc Quan, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của y, thì y sẽ đứng ngoài mọi tranh đoạt cửu sát trên giang hồ, cho dù y muốn quản, cũng không quãn được nhiều chuyện như vậy."
Khấu Trọng le lưỡi nói: "Vậy còn vương pháp nữa sao!"
Từ Tử Lăng gượng cười nói: "Sớm đã không có vương pháp từ lâu rồi!"
Song mục Khấu Trọng sáng rực lên, không nói thêm gì nữa. Lúc này thắng bại đã phân, bên bại chỉ để lại mấy cỗ thi thể, chạy tán loạn vào trong các ngõ nhỏ. Đám thủ hạ của Tiền Độc Quan giờ mới tràn lên kéo hết thi thể đi, trong chốt lát khu phố đã trở lại vẻ phồn hoa náo nhiệt như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy kinh hãi, còn Lạc Phương thì lại bình thản như vừa chứng kiến một chuyện hết sức bình thường vậy.
Qua một góc phố, tấm biển lớn của Gia Hương Lầu đã hiện ra ở đằng xa, ở phố đối diện văng vẳng vang lên tiếng đàn tiếng sáo, tiếng người uống rượu chúc tụng nhau. Khấu Trọng quay đầu lại nhìn, thì ra là một tòa thanh lâu, chỉ thấy chỗ cửa ra vào chật cứng người, nhiệt náo phi thường.
Không hiểu vì sao Khấu Trọng lại dừng chân quan sát, nghĩ tới mấy lần mình và Từ Tử Lăng vào thanh lâu đều không có kết quả tốt, đang cảm thấy buồn cười thì chợt có ba người đi thành hình chữ phẩm tiến về phía gã.
Gã không dám hiển lộ võ công, chỉ dùng bộ pháp hết sức bình thường của người không biết võ công dịch sang một bên, chính vào lúc này, một trong ba người kia chợt thò tay ra mò vào túi gã.
Khấu Trọng cả mừng thầm nhủ: "Cả lão tổ tông chuyên nghề nẫng túi của người ta mà ngươi cũng dám thi triển diệu thủ, thật chẳng khác gì múa búa trước cửa Lỗ Ban!" Nghĩ đoạn liền thi triển Tiệt Mạch Thủ Pháp mà Đỗ Thúc Phương, gia tướng thủ hạ của Trác Nhượng dạy cho chụp vào mạch môn đối phương.
Kẻ kia đang định giãy giụa thì bị gã tống sang một đạo chân khí, toàn thân lập tức cứng đờ. Hai tên khác thấy kế hoạch thất bại, vội vàng lẩn mất trong đám đông.
"Ngươi làm đau ta đó!"
Khấu Trọng đảo mắt nhìn kỹ, phát hiện đối phương chỉ là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy, lại mi thanh mục tú, không giống như hạng đầu trộm đuôi cướp. Gã chợt nhớ ljai bản thân mình năm xưa ở Dương Châu, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả, đưa tay trái vào bọc lấy ra một đĩnh vàng, dúi vào tay tên trộm rồi thấp giọng nói: "Công phu của ngươi thấp quá, lần sau đừng làm vậy nữa!"
Thiếu niên ngây người ra như phỗng nhìn gã, rồi lại nhìn đĩnh vàng trong tay, trong mắt lộ ra thần sắc cảm kích. Lúc này Lạc Phương ở phía trước quay đầu lại gọi: "Tiểu Ninh nhanh lên!"
Khấu Trọng vỗ vỗ vài thiếu niên hai cái, đoạn quay người chạy theo Từ Tử Lăng và Lạc Phương.
0O0
Lúc ba người lên lầu thì bọn Thương Tú Tuần đã ngồi yên vị từ lâu, chiếm lấy hai bàn trong năm chiếc bàn lớn kê cạnh cửa sổ.
Cả lầu hai ồn ào náo nhiệt đầy chặt người, duy chỉ có chiếc bàn lớn kê bên cạnh cửa sổ là chỉ có một người ngồi một mình. Người này thân hình khôi vĩ, chỉ nhìn lưng y người ta cũng đã cảm thấy khí thế đáng sợ mà y tỏa ra.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc biến sắc, trong lòng thầm kêu khổ, bởi dù có hóa thành tro bụi thì hai gã cũng nhận ra đó chính là Bạt Phong Hàn. Bất luận là tiểu nhị hay là những khách nhân khác, cơ hồ đều như đã quen với việc họ Bạt này độc chiếm một chiếc bàn lớn, ngay cả một ánh mắt dị thường cũng không hề có.
Hai gã đang phân vân không biết có nên lập tức lủi đi tránh để y làm bại lộ thân phận hay không thì Bạt Phong Hàn đã quay đầu lại, nhìn hai gã nở một nụ cười mập mờ đầy thâm ý. Tiếp đó y đưa mắt nhìn về phía bọn Thương Tú Tuần, trên mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
Lạc Phương cũng tròn mắt nhìn Bạt Phong Hàn, cùng lúc kéo giật hai gã lại, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng ở đây cản đường cản lối nữa, nếu không sẽ có chuyện đấy! Đi thôi!"
Hai gã cực chẳng đã đành phải đi theo Lạc Phương tới ngồi xuống chiếc bàn cách bàn của Bạt Phong Hàn một bàn, rồi cũng học theo y ngồi quay lưng vào lối lên cầu thang. Khấu Trọng chỉ ngồi cách Bạt Phong Hàn chưa đầy nửa trượng, đồng thời cũng chắn mất góc nhìn của y về phía bàn của bọn Thương Tú Tuần.
Trên bàn của Bạt Phong Hàn có một bình rượu và vài đĩa thức ăn nhỏ, nhưng xem ra y đều chưa động đũa tới món nào, chỉ ngồi một mình tự chuốc tự uống, dáng vẻ rất có phong thái của bậc cao thủ. Kiếm được y đặt trên cạnh bàn, nhưng lại không thấy thanh đao vẫn đeo bên ngoài đâu.
Thương Tú Tuần ngả người ra trước một chút, liếc mắt nhìn về phía Bạt Phong Hàn, gương mặt ngọc thoáng ngây ra trong giây lát, hiển nhiên là đã bị vẻ đẹp hoang dã và thể hình cùng khuôn mặt đầy khí khái nam tử hán của y làm rung động.
Lương Trị, Ngô Ngôn, Hứa Dương, Thương Bằng, Thương Hạc ngồi cùng bàn với nàng khi bị ánh mắt sắc bén như dao của Bạt Phong Hàn quyét qua đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, thầm khen đối phương lợi hại, tự nhủ không ngờ lại gặp được cao thủ hãn thế còn trẻ nhường này, nhưng không ai biết được y là thần thánh phương nào.
Chợt nghe có người quát lớn: "Bạt Phong Hàn mau xuống đây chịu chết!"
Cả gian tửu lầu đang náo nhiệt bỗng trở nên im ắng, thi thoảng mới nghe có người thở dài than: "Lại thêm một người nữa!" Có kẻ thích chí nói: "Lại có nhiệt náo xem rồi!" Nhưng đều cuối cùng thì cũng im lặng như tờ, thậm chí một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy ở phía đối diện bên dưới lầu có bốn người đang đứng, người nào người nấy đều mặt lộ hung quang, binh khí cầm tay, miệng không ngừng chửi mắng thách thức Bạt Phong Hàn.
Bọn Thương Tú Tuần không ai là không động dung.
Bạt Phong Hàn là cao thủ tới từ Tây Vực, hai năm nay đã không ngừng khiêu chiến các danh gia cao thủ, thổ hào ác bá mà chưa từng bại một lần nào, thậm chí ở giữa trùng trùng vây khốn của cừu gia mà y vẫn có thể ung dung thoát thân, những chuyên này sớm đã truyền đi khắp giang hồ từ lâu. Ngoài ra y cũng là người được đánh giá cao nhất trong đám cao thủ thanh niên được võ lâm công nhận như Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Dương Hư Ngạn...
Trong mắt của nhân sĩ võ lâm, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng sau khi hành thích Nhậm Thiếu Danh thành công, danh vọng mới miễn cưỡng đuổi kịp được ba người còn lại, nhưng khi gộp năm người lại với nhau để nói một lượt, hai gã vẫn chưa được xem là hạng cao thủ có thể độc bá một phương như là ba người
kia.
Bốn người vừa khiêu chiến với Bạt Phong Hàn đều mặc hắc y kình trang giống nhau, niên kỷ ước chừng từ ba mươi tới khoảng bốn mươi, người cao nhất hai tay cầm song câu, còn ba người kia đều dùng đao, sắc mặt hung hãn, vừa nhìn đã gây cho người ta ấn tượng bọn y không phải hạng lương thiện gì.
Lạc Phương thấp giọng nói: "Các ngươi có nhìn thấy mai hoa tiêu ký ở cổ áo bọn chúng không? Bốn tên này là đầu lĩnh của Mai Hoa Môn, cùng với lão đại Cổ Lạc tự xưng là Mai Hoa Ngũ Ác, thủ hạ chừng hơn trăm người, chuyên môn cướp của giết người, vô ác bất tác, không biết có phải lão đại của bọn chúng đã bị giết rồi hay không mà hôm nay không thấy tới."
Lúc này đại hán cao lớn lại quát: "Bạt tiểu tặc có giỏi thì cút xuống đây cho ta! Nợ máu của đại ca cần máu của ngươi mới rửa sạch được!"
Khấu Trọng giơ ngón tay cái về phía Lạc Phương, tán thưởng y vừa đoán đã trúng, khiến cho y cảm thấy sung sướng, người cứ lâng lâng xuất thần.
Bạt Phong Hàn chậm rãi cầm bầu rượu lên rót ra chén, chẳng thèm đưa mắt nhìn bọn Mai Hoa Tứ Ác lấy một cái, mỉm cười nói: "Các ngươi có tư cách gì mà bảo tay xuống đó! Lão đại của các ngươi chưa đầy ba chiêu đã bị ta thu thập rồi, hừ... chỉ cần các ngươi đỡ được một chiêu cũng đủ để ta ngạc nhiên lắm rồi!"
Rồi như biết được Thương Tú Tuần đang chú mục nhìn mình, y quay đầu lại, nâng chén lên, nở một nụ cười với nàng. Thương Tú Tuần có chút không tự nhiên, cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của y.
Một tiếng gầm vang như sấm sét nổ giữa trời xanh, một tên trong Mai Hoa Tứ Ác nhún chân tà tà bay lên, bổ vào trong Gia Hương Lầu.
Bạt Phong Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát những đường nét trên gương mặt giả của Thương Tú Tuần, cánh tay trái đang nâng ly rượu khẽ hất nhẹ, rượu trong ly lập tức hóa thành một đạo tửu tiễn bắn về phía tên dịch nhân vừa nhảy lên nhanh như một mũi tên.
Tên kia chân vừa rời khỏi mặt đất, tiếng hét còn chưa tới, tia tửu tiễn đã chui tọt vào trong mồm. Toàn thân tên địch nhân xấu số của Bạt Phong Hàn run lên bần bật, thất khiếu đều xuất huyết, há hốc miệng rơi bịch xuống đất, lập tức táng mạng đương trường.
Toàn bộ người trên lầu hai đều đứng dậy, tiếng bàn tán huyên náo như sấm động. Dùng ruợ hoá làm tiễn sát nhân, đối phương lại còn là ác bá hoành hành một phương, đây là chuyện chúng nhân mới được tận mắt nhìn thấy lần đầu.
Những người của Phi Mã Mục Trương cũng bị chấn động. Chỉ có Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên nâng chén uống trà.
Ba tên ác nhân còn lại đều cả kinh thất sắc, dáng vẻ hung hãn hoàn toàn biến mất, vội vội vàng vàng vác thi thể của đồng bọn, lập tức lẩn đi như loài chuột nhắt, trông thảm hạii vô cùng, làm cho những người bàng quan trên phố đều bật cười chế giễu.
Bạt Phong Hàn giống như vừa làm một chuyện hết sức nhỏ nhặt, tiếp tục uống trà. Chẳng bao lâu sau thì tửu lầu lại trở lại vẻ bình thường như trước, giống như hai nhóm người vừa đánh nhau trên phố khi nãy, sau khi chuyện xảy ra thì tựa hồ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Lúc này, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe thấy thực khách ở chiếc bàn sau lưng thấp giọng nói: "Đây đã là bọn ngốc chán sống thứ bảy rồi đấy, coi như bọn này cũng may mắn, sáng sớm hôm nay có mấy tên còn hùng hổ hơn cả bọn chúng mà không tên nào sống sót trở về đấy!"
Rượu thịt đã được bưng lên, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nào còn hứng thú để ý tới Bạt Phong Hàn, lại thấy y không đụng đến mình thì liền thoải mái ăn uống. Còn Thương Tú Tuần trước nay vốn rất háu ăn thì dường như lại bị Bạt Phong Hàn ảnh hưởng, tỏ ra tâm sự trùng trùng, chỉ ăn hai miếng cá rán rồi dừng đũa suy nghĩ gì đó. Hai lão già Thương Bằng và Thương Hạc thì không ngừng đưa mắt quan sát Bạt Phong Hàn.
Chợt một thanh âm vang lên bên dưới: "Ta muốn hai chiếc bàn đó!"
Tên tiểu nhị ngạc nhiên thốt: "Nhưng khách nhân vẫn còn chưa đi ạ!"
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng kinh hãi nhìn nhau, trong lòng biết có chuyện không ổn, bởi hai gã đã nhận ra đó chính là thanh âm đáng ghét của Trường Thúc Mưu, đại đệ tử của Khúc Ngạo.
Lần này có chắc chắn là y đến đây vì bọn Thương Tú Tuần. Những người ở Phi Mã Mục Trường hiển nhiên vẫn còn chưa biết Trường Thúc Mưu là ai, ngoại trừ Thương Tú Tuần và hai lão già Bằng Hạc, tất cả đều lộ ra thần sắc khẩn trương đề phòng.
Hai gã đương nhiên không dám quay đầu lại nhìn, trong lòng thầm nhủ đối phương đã có chuẩn bị mới tới đây, phía mục trường có thể thoái lui an toàn đã là may mắn lắm rồi.
Bạt Phong Hàn cơ hồ như đang nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không để ý tới chuyện xảy ra sau lưng.
Tiếng bước chân của hơn mười người vang lên sau lưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, một giọng nữ lanh lảnh cất lên: "Chúng ta trưng dụng hai chiếc bàn này, các ngươi cút mau!"
Chính là giọng của mỹ nữ Thiết Lặc Hoa Linh Tử đã từng giao thủ với Từ Tử Lăng. Bởi hai gã quay lưng về phía cửa, nên nàng vẫn còn chưa biết hai đại cừu gia của mình cũng có mặt tại tửu lầu này.
Bạt Phong Hàn như vừa sực tỉnh, bật cười ha hả nói: "Đồ đệ của Khúc Ngạo đều hoành hành ngang ngược như vậy hay sao?"
Khách nhân ở hai chiếc bàn đó nghe thấy người đòi trưng dụng bàn của mình là đồ đệ của Khúc Ngạo, lập tức ngoan ngoãn bỏ đi như bầy dê non.
Trường Thúc Mưu bước tới chiếc bàn ở sau lưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, cố ý ngồi quay lưng ra cửa sổ, phía sau y chưa đầy nửa trượng là chỗ ngồi của hai gã, Bạt Phong Hàn ở bên trái, Thương Tú Tuần ở bên phải cách y cũng chưa tới một trượng, hình thành nên một cục diện rất kỳ quái.
Những cao thủ khác thuộc phe Trường Thúc Mưu cũng lần lượt nhập tọa, vừa đủ hai mươi người, Canh Ca Hô Nhi và Hoa Linh Tử ngồi xuống hai chiếc ghế bên cạnh Trường Thúc Mưu.
Trường Thúc Mưu liếc nhìn tên tiểu nhị đang run lẩy bẩy dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, bình tĩnh nói: "Từ khi ở tệ quốc Trường mỗ đã được nghe qua đại danh của Bạt huynh, trong lòng trước giờ luôn luôn ngưỡng mộ, chỉ hận không thể có cơ hội thỉnh giáo cao minh, không biết hai ngày tới đây Bạt huynh có rảnh rỗi hay không để chúng ta tìm thời gian thân mật với nhau một chút."
Bạt Phong Hàn nâng chén uống cạn, tiện tay ném chiếc ly xuống khoảng đất trống giữa y và Trường Thúc Mưu.
"Cách!"
Chiếc ly sứ vỡ nát, mảnh vụn bắn tung toé.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đánh mắt nhìn nhau, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, không hiểu Bạt tiểu tử này hữu tâm hay là vô ý mà lại giúp bọn gã như vậy?
Bạt Phong Hàn thản nhiên như không, nói: "Chọn ngày chi bằng lấy luôn hôm nay đi, sáng mai ta phải rời khỏi thành rồi, cứ để Bạt Phong Hàn xem thử Trường huynh học được bao nhiêu chân truyền của Khúc Ngạo luôn bây giờ cũng được."
Toàn bộ người trên lầu đều dừng đũa, mấy trăm cặp mắt đều nhìn về phía Trường Thúc Mưu, xem y phản ứng thế nào. Canh Ca Hô Nhi và Hoa Linh Tử cùng lúc biến sắc, đang định lên tiếng chất vấn thì Trường Thúc Mưu đã xua tay cản lại, phát ra một tràng cười ha hả rung động cả mái ngói.
Những người hiểu biết trên lầu không ai là không động dung, nhận ra tiếng cười của y cao mà không sắc nhọn, nhưng lại có thể khiến tai người ta đau như bị dùi chích vào, hiển nhiên là cả nội công lẫn ngoại công của kẻ này đều đã đạt tới hóa cảnh.
Tiếng cười chợt dừng lại.
Bạch y trên người Trường Thúc Mưu bay lên phần phật như trời đang nổi gió to, một cỗ sát khí lạnh thấu xương lập tức bao trùm cả không gian, gương mặt tuấn tú nở ra một nụ cười hòa nhã, lắc đầu thở dài nói: "Thật là thống khoái, có điều hiện giờ ta đang có chuyện bên mình, Bạt huynh có thể đợi một lát được không?"
Tiếp đó quát lên với tên tiểu nhị đang run rẩy lập cập bên cạnh: "Dọn cho ta hai bàn thức ăn như của các bằng hữu Phi Mã Mục Trường kia! Đi mau!"
Tên tiểu nhị vội vàng chạy đi. Thương Tú Tuần biết địch nhân có thể xuất thủ bất cứ lúc nào, đưa tay ra hiệu cho chúng nhân vừa đánh vừa chạy. Có câu lại giả bất thiện, thiện giả bất lai. Thái độ của Trường Thúc Mưu như chắc chắn có thể ăn sống nuốt tươi bọn họ, chắc chắn là có chỗ ỷ lại, nói không chừng bên ngoài lầu hoặc bên dưới cũng có phục binh chờ sẵn.
Có điều chỉ cần ba sư huynh muội của Trường Thúc Mưu đã đủ để khiến phía nàng phải đau đầu nhức óc rồi. Bảy người còn lại cũng đều là cao thủ của Thiết Lặc, người nào người nấy thần khí nội liễm, lạnh lùng như băng, người sáng mắt đều có thể nhận ra họ tuyệt đối không phải là hạng người dễ chạm vào.
Người trong lầu im lặng như tờ, nhưng không có ai chịu bỏ qua trường nhiệt náo này mà rời khỏi đây, chỉ trân mắt ra chờ câu trả lời của Bạt Phong Hàn.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liếc nhìn xuống phố, phát giác cả con phố vốn ồn ào náo nhiệt giờ trở nên tĩnh lặng như quỷ vực, các cửa tiệm đều đã đóng cửa, không thấy một bóng người, lập tức hiểu ra hành động của Trường Thúc Mưu đối với Phi Mã Mục Trường đã được phía Tiền Độc Quan ngầm ưng thuận, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.
Thanh âm của Bạt Phong Hàn vang lên: "Chuyện này thật là trùng hợp, ta cũng muốn giải quyết một chút ân oán riêng với hai vị bằng hữu của Phi Mã Mục Trường, không biết Trường Thúc huynh có thể chờ giây lát hay không?"
Hai lộ nhân mã của Thương Tú Tuần, Trường Thúc Mưu đều lấy làm ngạc nhiên. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng biết đã đến lúc con dâu xấu phải ra mắt bố chồng rồi, đang nhìn nhau cười khổ thì Bạt Phong Hàn chợt lẩm bẩm nói một mình: "Tại sao Quân Du còn chưa tới nhỉ?"
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cả kinh thất sắc, thầm nhủ nếu cả Phó Quân Du cũng tới đây thì thật là hỏng bét. Ánh mắt Thương Tú Tuần quét lên người hai gã, hàn quang lấp lánh.
Khấu Trọng cuối cùng cũng khai khẩu, thở dài một tiếng nói: "Trường Thúc huynh đã mất kim thuẫn, trước mắt không biết là dùng thiết thuẫn, đồng thuẫn, mộc thuẫn, thảo thuẫn hay là thổ thuẫn vậy?"
Lời này như kỳ phong đột xuất, khiến cả bọn Trường Thúc Mưu giật mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn về phía Khấu Trọng với vẻ không dám tin tưởng vào những gì mình nhìn và nghe thấy. Bọn Lạc Phương lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn hai gã với ánh mắt dò xét.
Khấu Trọng quay đầu lại nhìn Trường Thúc Mưu nở ra một nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, vẫy tay thở hắt ra một tiếng rồi nói: "Ngươi trúng kế rồi! Loan Loan và chúng ta sớm đã cấu kết với nhau, bằng không thì tên ngốc nhà ngươi làm sao chịu đến tận nơi chịu tội chứ! Hà! Thật là buồn cười!" Tiếp đó gã chỉ tay vào hai chiếc thiết thuẫn mới sau lưng y cười sặc sụa nói: "Thì ra là thiết thuẫn, hà! sao đột nhiên lại trở nên nghèo như vậy chứ?"
Nói rồi gã lại quay sang Thương Tú Tuần, song mục sáng rực lên hai đạo tinh quang: "Trường chủ đại nhân đại lượng, để huynh đệ chúng ta lấy công chuộc tội vậy!"
Ngoại trừ những người liên quan, những người khác đều như lọt vào giữa vùng sương vụ, không hiểu Khấu Trọng và Từ Tử Lăng là thần thánh phương nào?
Có điều chỉ nhìn việc bọn Trường Thúc Mưu vẫn chưa trở mặt động thủ là biết hai gã nhất định rất có lai lịch.
Hoa Linh Tử cười khanh khách nói: "Phải để chúng ta nói câu này mới đúng, để bản tiểu thư xem hai tên tiểu tử các ngươi lập công thế nào." Lời còn chưa dứt thì hai thanh đoản đao đã trượt ra từ trong ống tay áo.
Bạt Phong Hàn quát lớn: "Dừng tay!" Một câu nói lập tức áp chế không khí đã kiếm bạt cung dương xuống.
Canh Ca Hô Nhi sớm đã thấy Bạt Phong Hàn không thuận nhãn, cười lạnh nói: "Bạt huynh không phải muốn lo chuyện bao đồng đấy chứ?"
Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Lo hay không lo thì phải xem tâm tình lúc đó của bản nhân đã. Nhưng nếu cả một chút thể diện trong lúc này mà cũng không nể mặt tại hạ thì đừng trách tại hạ phải nhúng tay vào đấy."
Trường Thúc Mưu là người rất cao ngạo tự phụ nhưng lúc này cũng không muốn cùng lúc đối phó với cao thủ của Phi Mã Mục Trương, hai gã Khấu Từ và Bạt Phong Hàn cùng lúc, nên cũng tỏ ra là bậc kiêu hùng có thể nhấc lên cũng có thể đặt xuống, ngồi tựa lưng vào ghế, thoải mái vỗ tay lên bàn nói: "Còn không dọn rượu thịt lên đi!"
Tiếng cười khúc khích của Thương Tú Tuần vang lên làm toàn trường chú ý, tiếp đó nàng lại ung dung nói: "Từ lâu đã nghe Bạt huynh đao kiếm song tuyệt, không biết có thể cho Tú Tuần đại khai nhãn giới được không?"
Kể cả Bạt Phong Hàn, ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên, không hiểu tại sao nàng lại tự chuốc phiền toái, đột nhiên chủ động khiêu chiến Bạt Phong Hàn như vậy. Riêng Từ Tử Lăng thì có chút hiểu tâm tình của nàng, hiện giờ đang vừa tức giận vì bị hai gã dối gạt, lại càng hận Bạt Phong Hàn tự nhiên nhúng tay vào đòi tính nợ cũ với hai gã khiến cho Trường Thúc Mưu có cơ hội đục nước béo cò. Gã quay đầu lại nhìn sang phía Bạt Phong Hàn đang ngồi. Bạt Phong Hàn cũng vừa quay mặt sang nhìn gã, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, lập tức sáng rực lên bốn đạo tinh quanh khiếp người.
Từ Tử Lăng thẳng lưng ngồi dậy, khí thế tăng lên gấp bội, lộ ra một phong thái cao thủ tuyệt đỉnh mà ngay cả Khấu Trọng cũng chưa từng thấy, nhàn nhã nhìn Bạt Phong Hàn một cái, mỉm cười nói: "Đao của Bạt huynh có phải đã gãy rồi không?"
Bạt Phong Hàn kinh ngạc nói: "Từ huynh đoán trúng rồi, mười ngày trước tại hạ gặp phải một cao thủ đáng sợ vô cùng, thanh đao vẫn đeo bên mình đã bị gãy đoạn, Từ huynh làm sao mà đoán được vậy?"
Hai chữ "Từ huynh" vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức làm toàn trường xôn xao một trận, lúc này thì mọi người đều đã đoán ra cặp huynh đệ này chính là Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã giết chết Nhậm Thiếu Danh, làm loạn cả tình thế phương nam rồi.
Thương Tú Tuần lộ ra thần sắc tức giận vô cùng, trừng mắt nhìn hai gã, giậm mạnh chân xuống sàn mấy cái, nhưng trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mâu thuẫn lạ thường. Bọn Lương Trị, Lạc Phương vẫn ngẩn người ra như phỗng đá nhìn hai gã, trong lòng kinh hãi vạn phần.
Khấu Trọng thấy Bạt Phong Hàn nói đã gặp phải một cường địch mạnh nhất từ trươc tới nay, trong mắt liền lộ ra thần sắc phức tạp, động tâm hỏi: "Chuyện này có gì khó đoán đâu, chúng ta còn đoán được là địch thủ Bạt huynh gặp phải đó là một mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên trên trời giáng hạ, phương danh Loan Loan. Hà! Có đúng không?"
Bạt Phong Hàn bật cười nói: "Đúng! Hà! Có điều Khấu huynh chỉ đoán trúng một nửa, nàng đích thực đẹp tựa thiên tiên, nhưng không phải là Loan Loan, mà là nữ cao thủ xuất sắc nhất từ trước tới này của Độc Cô phiệt."
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc thất thanh thốt lên: "Độc Cô Phượng?"
Lần này thì đến Bạt Phong Hàn phải ngạc nhiên: "Hai người đã giao thủ với nàng sao?"
Trường Thúc Mưu cũng hiếu kỳ hỏi: "Vậy có phải Bạt huynh đã thua một trận hay không? Tại sao tại hạ chưa từng nghe danh nữ tử này nhỉ?"
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Các hạ không nghe qua cũng đâu có gì ly kỳ, Bạt huynh không phải cũng không biết yêu nữ Loan Loan là ai hay sao?"
Trường Thúc Mưu tỏ vẻ không vui nói: "Ta đang nói chuyện với Bạt huynh, đâu tới lượt ngươi nói leo chứ!"
Khấu Trọng đang định nói lại thì Thương Tú Tuần đã quát lên: "Nói nhiều làm gì cho phí lời, tất cả câm miệng cho ta! Bạt Phong Hàn, để ta xem kiếm của ngươi có cứng hơn đao hay không?"
Toàn trường lại im lặng như tờ.
Từ khi Dương Quảng bị Vũ Văn Hóa Cập khởi binh tạo phản giết chết, tình thế các nơi đều trở nên kịch liệt và gay gắt. Những kẻ vốn đã chiếm đất xưng vương đế nhân cơ hội này mở rộng đại bàn, còn quan binh nhà Tùy nếu không giữ thái độ tọa thị bàng quan thì cũng lần lượt giương cờ xưng bá, trở thành những thế lực ở địa phương, bảo vệ thành trì gia viên của mình. Tiền Độc Quan ở Tương Dương chính là một ví dụ điển hình.
"Song Đao" Tiền Độc Quan vốn là long đầu lão đại của Hán Thủy Phái, đứng giữa chính và tà, rất có thể diện với hắc bạch lưỡng đạo ở địa phương. Hiện giờ y đang buôn tơ lụa, sinh ý rất thịnh vượng.
Sau khi tin tức về cái chết của Dạng Đế được truyền tới, Tiền Độc Quan được phú hào thân sĩ và các bang hội ở Tương Dương đề cử lên làm lãnh tụ, đuổi Tương Dương thái thú ra khỏi thành, tự mình tổ chức dân binh đoàn, nắm lấy chính quyền trong tay.
Tiền Độc Quan tuy tự biết mình không có thực lực tranh bá thiên hạ, nhưng trong thời kỳ gió cuốn mây bay, thiên hạ hỗn loạn này, cũng có thể tự bảo vệ Tương Dương, không cần phải xem sắc mặt của bất cứ ai. Trong cục thế các đại thế lực như Lý Mật, Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thông đối đầu lẫn nhau, y vẫn không hề bị lung lay theo bất cứ phía nào, thậm chí còn mở rộng sinh ý, đổi lấy những thứ mình cần, giống như là cắt đất xưng vương vậy.
Quá buổi hoàng hôn, đoàn người của Thương Tú Tuần đã kịp đến trước cổng thành Tương Dương trước khi cửa thành đóng lại. Sau khi nộp mấy đĩnh vàng sáng choé làm thuế nhập thành, bảy người mới được đi qua cổng.
Tương Dương thành cao hào rộng, lầu quan sát ở thành môn cao như núi, gác chuông, chòi canh sóng đôi rất có khí thế, chưa vào thành đã gây cho người ta một ấn tượng rất sâu sắc.
Vào trong thành, chúng nhân đi trên một con đường lớn thông xuyên hai cửa thành Nam Bắc. Lúc này, đèn đuốc vẫn còn thưa thớt, con phố dài tưởng chừng như kéo đến vô tận, hai bên dường cửa tiệm san sát, nhà cửa dày đặc như vảy lân, trên đường người đi xe lại náo nhiệt vô cùng, khiến cho bọn Khấu Trọng nhất thời cũng quên hết mọi khói lửa chiến tranh ở bên ngoài.
Trên phố thỉnh thoảng lại có một tổ ba tới năm người các lam y võ sĩ đi qua, chỉ thấy thần thái hung hăng như đi đòi nợ của bọn họ là biết ngay là thủ hạ của Tiền Độc Quan. Trên phố dường như không thấy một phụ nữ trẻ nào, ngẫu nhiên có một hai người từ nơi khác đến cũng đều cúi gằm mặt xuống đi nhanh như chạy.
Bọn Hứa Dương, Lạc Phương và những người khác sớm đã vào thành đợi từ lâu. Sau khi gặp mặt, Lạc Phương dẫn bảy người bọn Thương Tú Tuần đến một khách sạn rất có nguy mô. Khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liền trở về phòng của mình chờ chỉ thị từ Phương Tú Tuần.
Khấu Trọng thấp giọng cười hì hì nói: "Vừa rồi may mà chúng ta ngồi trên xe, lại mặc y phụ của mã phu, bằng không với phong độ phi phàm của chúng ta, nói không chừng đã bị hai tên vô lại Lăng Phong và Kim Ba đó nhận ra rồi!"
Từ Tử Lăng gắt gỏng nói: "Có phải ngươi tự ái đến phát cuồng rồi không? Ngày nào ngươi không tự khen mình thì không chịu được hay sao vậy?"
Khấu Trọng cười hích hích nói: "Cái gì cũng được! Ta chỉ muốn làm không khí sôi nổi lên chút thôi! Hà! Lần này tới Cảnh Lăng, chỉ một mình Loan Loan đã đủ khiến ta như có tảng đá đè nặng trên tim, phiền não tới độ chỉ muốn khóc lớn một trận rồi, huống hồ còn phải ứng phó cả lão gia nữa!"
Từ Tử Lăng ngồi ngẩn ra bên mép giường, một hồi lâu sau mới nói: "Cuối cùng thì ngươi cũng phải đối mặt với lão gia rồi, có cảm giác gì không?"
Khấu Trọng chán nản ngồi xuống chiếc ghế đặc cạnh cửa ra vào, khoé miệng nở một nụ cười ảm đạm: "Ta biết lần này lão gia sẽ không chịu bỏ quan cho chúng ta lần nữa đâu, nhưng nếu có cơ hội ta vẫn sẽ tha cho lão một lần để sau này không ai nợi ai, làm gì cũng có thể thoải mái hơn một chút."
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Đây mới là hảo hán tử! Được lắm!"
Khấu Trọng thở dài nói: "Có điều lần này chỉ e không có cơ hội làm hảo hán tử thôi. Bất luận là đơn đả độc đấu hay tranh hùng trên chiến trường, chúng ta vẫn còn kém lão gia một bậc. Quân Giang Hoài là vô địch hùng sư, đám tứ đại khấu gà chó ô hợp kia đâu thể so sánh được."
Từ Tử Lăng trầm ngâm nói: "Mỹ nhân trường chủ bảo Liễu Tông Đạo quya lại mục trường, rốt cuộc là có tác dụng gì nhỉ?"
Khấu Trọng cười nói: "Tử yêu đạo ngươi không phải chỉ cần bấm độn một cái là chuyện gì cũng biết hết hay sao?"
Từ Tử Lăng bật cười nói: "Biết cái đầu ngươi ấy, có cơ hội là hãm hại ta ngay được."
Khấu Trọng ôm bụng cười ngất, chưa kịp nói thêm câu gì thì Lạc Phương đã đẩy cửa bước vào nói: "Chúg ta đã đặt hai bàn rượu thịt ở lầu hai của Gia Hương Lầu lớn nhất trong thành này, hai ngươi đi theo ta!"
Hai gã đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ rằng trong tình cảnh này mà Thương Tú Tuần vẫn còn không quên xem trọng thể diện, thích phô trương thanh thế.
0O0
Gia Hương Lầu chia làm ba tầng, thượng, trung, hạ. Toàn bộ lầu ba là sương phòng dùng cho khách quý, nếu không phải alf khách quen hoặc nhân vật có thế lực ở trong vùng, căn bản không thể đặt bàn ở đây.
Đoàn người của Phi Mã Mục Trường từ nơi khác tới chỉ có thể đặt bàn ở lầu hai hoặc lầu dưới, chằng những vậy mà còn phải thông qua chưởng quầy của khách sạn, nhờ y ra mặt mới có thể đặt được.
Thương Tú Tuần chằng những vận nam trang mà còn nhuộm da mặt cho đen đi một chút, lại gắn thêm hàm râu, trông giống như một vị đạo học tiên sinh, dáng vẻ tuy tức cười, nhưng dù sao cũng hơn để lộ vẻ quốc sắc thiên hương khuynh nước khuynh thành của nàng ra.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thấy dáng vẻ quái đản của nàng, sém chút nữa thì ngã bổ người ra, nhịn cười đến là khổ. Thương Tú Tuần chẳng ngờ lại chẳng lấy đó làm giận, chỉ mỉm cười rồi dẫn Lương Trị đi lên phía trước. Một đoàn người chia thành mấy tổ, chầm chậm đi trên phố. Hai lão đầu Thương Bằng, Thương Hạc phụ trách áp hậu.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều hiểu rõ càng lúc sẽ càng có nhiều người nhận ra bọn gã, đành phải lấy chiếc mũ của người hầu che đội lên sùm sụp, lại phải khom lưng bó gối, vừa đi vừa thầm kêu khổ.
Lạc Phương đi bên cạnh thấy vậy thì hiếu kỳ hỏi: "Tại sao các ngươi lại trở nến khép nép như vậy?"
Khấu Trọng tránh khỏi một đám nhân vật giang hồ mặt mũi dữ tợn đi ngược lại, cúi mình thấp giọng nói: "Trường chủ cũng đóng giả như vậy, chúng ta là hạ nhân tự nhiên phải che giấu hành tung rồi, đúng không?"
Chợt ở bên trái vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, có hai nhóm người đang lao vào đánh nhau, vừa đánh vừa chạy dọc theo phố, đao kiếm vung lên loang loáng. Lạc Phương phân thần, vội kéo hai gã tránh vào một bên. Thương Tú Tuần cháp tay đứng lại, nhàn nhã đứng nhìn trận chiến đẫm máu.
Khấu Trọng nghi hoặc nói với Từ Tử Lăng và Lạc Phương: "Hai người nhìn xem, đó không phải là thủ hạ của Tiền Độc Quan sao? Tại sao lại tụ thủ bàng quan không can thiệp vào vậy?"
Từ Tử Lăng liếc mắt nhìn sang, quả nhiên thấy chừng bảy tám tên đại hán vận lam y kình trang đứng giữa đám người đang xem nhiệt náo, chẳng những không can thiệp mà còn đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa nói vừa khoa chân múa tay, nói nước bọt bắn tung toé, hưng phấn vô cùng.
Lạc Phương lại không lấy đó làm ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nói: "Đây là quy củ của Tiền Độc Quan, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của y, thì y sẽ đứng ngoài mọi tranh đoạt cửu sát trên giang hồ, cho dù y muốn quản, cũng không quãn được nhiều chuyện như vậy."
Khấu Trọng le lưỡi nói: "Vậy còn vương pháp nữa sao!"
Từ Tử Lăng gượng cười nói: "Sớm đã không có vương pháp từ lâu rồi!"
Song mục Khấu Trọng sáng rực lên, không nói thêm gì nữa. Lúc này thắng bại đã phân, bên bại chỉ để lại mấy cỗ thi thể, chạy tán loạn vào trong các ngõ nhỏ. Đám thủ hạ của Tiền Độc Quan giờ mới tràn lên kéo hết thi thể đi, trong chốt lát khu phố đã trở lại vẻ phồn hoa náo nhiệt như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy kinh hãi, còn Lạc Phương thì lại bình thản như vừa chứng kiến một chuyện hết sức bình thường vậy.
Qua một góc phố, tấm biển lớn của Gia Hương Lầu đã hiện ra ở đằng xa, ở phố đối diện văng vẳng vang lên tiếng đàn tiếng sáo, tiếng người uống rượu chúc tụng nhau. Khấu Trọng quay đầu lại nhìn, thì ra là một tòa thanh lâu, chỉ thấy chỗ cửa ra vào chật cứng người, nhiệt náo phi thường.
Không hiểu vì sao Khấu Trọng lại dừng chân quan sát, nghĩ tới mấy lần mình và Từ Tử Lăng vào thanh lâu đều không có kết quả tốt, đang cảm thấy buồn cười thì chợt có ba người đi thành hình chữ phẩm tiến về phía gã.
Gã không dám hiển lộ võ công, chỉ dùng bộ pháp hết sức bình thường của người không biết võ công dịch sang một bên, chính vào lúc này, một trong ba người kia chợt thò tay ra mò vào túi gã.
Khấu Trọng cả mừng thầm nhủ: "Cả lão tổ tông chuyên nghề nẫng túi của người ta mà ngươi cũng dám thi triển diệu thủ, thật chẳng khác gì múa búa trước cửa Lỗ Ban!" Nghĩ đoạn liền thi triển Tiệt Mạch Thủ Pháp mà Đỗ Thúc Phương, gia tướng thủ hạ của Trác Nhượng dạy cho chụp vào mạch môn đối phương.
Kẻ kia đang định giãy giụa thì bị gã tống sang một đạo chân khí, toàn thân lập tức cứng đờ. Hai tên khác thấy kế hoạch thất bại, vội vàng lẩn mất trong đám đông.
"Ngươi làm đau ta đó!"
Khấu Trọng đảo mắt nhìn kỹ, phát hiện đối phương chỉ là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy, lại mi thanh mục tú, không giống như hạng đầu trộm đuôi cướp. Gã chợt nhớ ljai bản thân mình năm xưa ở Dương Châu, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả, đưa tay trái vào bọc lấy ra một đĩnh vàng, dúi vào tay tên trộm rồi thấp giọng nói: "Công phu của ngươi thấp quá, lần sau đừng làm vậy nữa!"
Thiếu niên ngây người ra như phỗng nhìn gã, rồi lại nhìn đĩnh vàng trong tay, trong mắt lộ ra thần sắc cảm kích. Lúc này Lạc Phương ở phía trước quay đầu lại gọi: "Tiểu Ninh nhanh lên!"
Khấu Trọng vỗ vỗ vài thiếu niên hai cái, đoạn quay người chạy theo Từ Tử Lăng và Lạc Phương.
0O0
Lúc ba người lên lầu thì bọn Thương Tú Tuần đã ngồi yên vị từ lâu, chiếm lấy hai bàn trong năm chiếc bàn lớn kê cạnh cửa sổ.
Cả lầu hai ồn ào náo nhiệt đầy chặt người, duy chỉ có chiếc bàn lớn kê bên cạnh cửa sổ là chỉ có một người ngồi một mình. Người này thân hình khôi vĩ, chỉ nhìn lưng y người ta cũng đã cảm thấy khí thế đáng sợ mà y tỏa ra.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc biến sắc, trong lòng thầm kêu khổ, bởi dù có hóa thành tro bụi thì hai gã cũng nhận ra đó chính là Bạt Phong Hàn. Bất luận là tiểu nhị hay là những khách nhân khác, cơ hồ đều như đã quen với việc họ Bạt này độc chiếm một chiếc bàn lớn, ngay cả một ánh mắt dị thường cũng không hề có.
Hai gã đang phân vân không biết có nên lập tức lủi đi tránh để y làm bại lộ thân phận hay không thì Bạt Phong Hàn đã quay đầu lại, nhìn hai gã nở một nụ cười mập mờ đầy thâm ý. Tiếp đó y đưa mắt nhìn về phía bọn Thương Tú Tuần, trên mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
Lạc Phương cũng tròn mắt nhìn Bạt Phong Hàn, cùng lúc kéo giật hai gã lại, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng ở đây cản đường cản lối nữa, nếu không sẽ có chuyện đấy! Đi thôi!"
Hai gã cực chẳng đã đành phải đi theo Lạc Phương tới ngồi xuống chiếc bàn cách bàn của Bạt Phong Hàn một bàn, rồi cũng học theo y ngồi quay lưng vào lối lên cầu thang. Khấu Trọng chỉ ngồi cách Bạt Phong Hàn chưa đầy nửa trượng, đồng thời cũng chắn mất góc nhìn của y về phía bàn của bọn Thương Tú Tuần.
Trên bàn của Bạt Phong Hàn có một bình rượu và vài đĩa thức ăn nhỏ, nhưng xem ra y đều chưa động đũa tới món nào, chỉ ngồi một mình tự chuốc tự uống, dáng vẻ rất có phong thái của bậc cao thủ. Kiếm được y đặt trên cạnh bàn, nhưng lại không thấy thanh đao vẫn đeo bên ngoài đâu.
Thương Tú Tuần ngả người ra trước một chút, liếc mắt nhìn về phía Bạt Phong Hàn, gương mặt ngọc thoáng ngây ra trong giây lát, hiển nhiên là đã bị vẻ đẹp hoang dã và thể hình cùng khuôn mặt đầy khí khái nam tử hán của y làm rung động.
Lương Trị, Ngô Ngôn, Hứa Dương, Thương Bằng, Thương Hạc ngồi cùng bàn với nàng khi bị ánh mắt sắc bén như dao của Bạt Phong Hàn quyét qua đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, thầm khen đối phương lợi hại, tự nhủ không ngờ lại gặp được cao thủ hãn thế còn trẻ nhường này, nhưng không ai biết được y là thần thánh phương nào.
Chợt nghe có người quát lớn: "Bạt Phong Hàn mau xuống đây chịu chết!"
Cả gian tửu lầu đang náo nhiệt bỗng trở nên im ắng, thi thoảng mới nghe có người thở dài than: "Lại thêm một người nữa!" Có kẻ thích chí nói: "Lại có nhiệt náo xem rồi!" Nhưng đều cuối cùng thì cũng im lặng như tờ, thậm chí một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy ở phía đối diện bên dưới lầu có bốn người đang đứng, người nào người nấy đều mặt lộ hung quang, binh khí cầm tay, miệng không ngừng chửi mắng thách thức Bạt Phong Hàn.
Bọn Thương Tú Tuần không ai là không động dung.
Bạt Phong Hàn là cao thủ tới từ Tây Vực, hai năm nay đã không ngừng khiêu chiến các danh gia cao thủ, thổ hào ác bá mà chưa từng bại một lần nào, thậm chí ở giữa trùng trùng vây khốn của cừu gia mà y vẫn có thể ung dung thoát thân, những chuyên này sớm đã truyền đi khắp giang hồ từ lâu. Ngoài ra y cũng là người được đánh giá cao nhất trong đám cao thủ thanh niên được võ lâm công nhận như Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Dương Hư Ngạn...
Trong mắt của nhân sĩ võ lâm, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng sau khi hành thích Nhậm Thiếu Danh thành công, danh vọng mới miễn cưỡng đuổi kịp được ba người còn lại, nhưng khi gộp năm người lại với nhau để nói một lượt, hai gã vẫn chưa được xem là hạng cao thủ có thể độc bá một phương như là ba người
kia.
Bốn người vừa khiêu chiến với Bạt Phong Hàn đều mặc hắc y kình trang giống nhau, niên kỷ ước chừng từ ba mươi tới khoảng bốn mươi, người cao nhất hai tay cầm song câu, còn ba người kia đều dùng đao, sắc mặt hung hãn, vừa nhìn đã gây cho người ta ấn tượng bọn y không phải hạng lương thiện gì.
Lạc Phương thấp giọng nói: "Các ngươi có nhìn thấy mai hoa tiêu ký ở cổ áo bọn chúng không? Bốn tên này là đầu lĩnh của Mai Hoa Môn, cùng với lão đại Cổ Lạc tự xưng là Mai Hoa Ngũ Ác, thủ hạ chừng hơn trăm người, chuyên môn cướp của giết người, vô ác bất tác, không biết có phải lão đại của bọn chúng đã bị giết rồi hay không mà hôm nay không thấy tới."
Lúc này đại hán cao lớn lại quát: "Bạt tiểu tặc có giỏi thì cút xuống đây cho ta! Nợ máu của đại ca cần máu của ngươi mới rửa sạch được!"
Khấu Trọng giơ ngón tay cái về phía Lạc Phương, tán thưởng y vừa đoán đã trúng, khiến cho y cảm thấy sung sướng, người cứ lâng lâng xuất thần.
Bạt Phong Hàn chậm rãi cầm bầu rượu lên rót ra chén, chẳng thèm đưa mắt nhìn bọn Mai Hoa Tứ Ác lấy một cái, mỉm cười nói: "Các ngươi có tư cách gì mà bảo tay xuống đó! Lão đại của các ngươi chưa đầy ba chiêu đã bị ta thu thập rồi, hừ... chỉ cần các ngươi đỡ được một chiêu cũng đủ để ta ngạc nhiên lắm rồi!"
Rồi như biết được Thương Tú Tuần đang chú mục nhìn mình, y quay đầu lại, nâng chén lên, nở một nụ cười với nàng. Thương Tú Tuần có chút không tự nhiên, cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của y.
Một tiếng gầm vang như sấm sét nổ giữa trời xanh, một tên trong Mai Hoa Tứ Ác nhún chân tà tà bay lên, bổ vào trong Gia Hương Lầu.
Bạt Phong Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát những đường nét trên gương mặt giả của Thương Tú Tuần, cánh tay trái đang nâng ly rượu khẽ hất nhẹ, rượu trong ly lập tức hóa thành một đạo tửu tiễn bắn về phía tên dịch nhân vừa nhảy lên nhanh như một mũi tên.
Tên kia chân vừa rời khỏi mặt đất, tiếng hét còn chưa tới, tia tửu tiễn đã chui tọt vào trong mồm. Toàn thân tên địch nhân xấu số của Bạt Phong Hàn run lên bần bật, thất khiếu đều xuất huyết, há hốc miệng rơi bịch xuống đất, lập tức táng mạng đương trường.
Toàn bộ người trên lầu hai đều đứng dậy, tiếng bàn tán huyên náo như sấm động. Dùng ruợ hoá làm tiễn sát nhân, đối phương lại còn là ác bá hoành hành một phương, đây là chuyện chúng nhân mới được tận mắt nhìn thấy lần đầu.
Những người của Phi Mã Mục Trương cũng bị chấn động. Chỉ có Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên nâng chén uống trà.
Ba tên ác nhân còn lại đều cả kinh thất sắc, dáng vẻ hung hãn hoàn toàn biến mất, vội vội vàng vàng vác thi thể của đồng bọn, lập tức lẩn đi như loài chuột nhắt, trông thảm hạii vô cùng, làm cho những người bàng quan trên phố đều bật cười chế giễu.
Bạt Phong Hàn giống như vừa làm một chuyện hết sức nhỏ nhặt, tiếp tục uống trà. Chẳng bao lâu sau thì tửu lầu lại trở lại vẻ bình thường như trước, giống như hai nhóm người vừa đánh nhau trên phố khi nãy, sau khi chuyện xảy ra thì tựa hồ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Lúc này, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe thấy thực khách ở chiếc bàn sau lưng thấp giọng nói: "Đây đã là bọn ngốc chán sống thứ bảy rồi đấy, coi như bọn này cũng may mắn, sáng sớm hôm nay có mấy tên còn hùng hổ hơn cả bọn chúng mà không tên nào sống sót trở về đấy!"
Rượu thịt đã được bưng lên, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nào còn hứng thú để ý tới Bạt Phong Hàn, lại thấy y không đụng đến mình thì liền thoải mái ăn uống. Còn Thương Tú Tuần trước nay vốn rất háu ăn thì dường như lại bị Bạt Phong Hàn ảnh hưởng, tỏ ra tâm sự trùng trùng, chỉ ăn hai miếng cá rán rồi dừng đũa suy nghĩ gì đó. Hai lão già Thương Bằng và Thương Hạc thì không ngừng đưa mắt quan sát Bạt Phong Hàn.
Chợt một thanh âm vang lên bên dưới: "Ta muốn hai chiếc bàn đó!"
Tên tiểu nhị ngạc nhiên thốt: "Nhưng khách nhân vẫn còn chưa đi ạ!"
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng kinh hãi nhìn nhau, trong lòng biết có chuyện không ổn, bởi hai gã đã nhận ra đó chính là thanh âm đáng ghét của Trường Thúc Mưu, đại đệ tử của Khúc Ngạo.
Lần này có chắc chắn là y đến đây vì bọn Thương Tú Tuần. Những người ở Phi Mã Mục Trường hiển nhiên vẫn còn chưa biết Trường Thúc Mưu là ai, ngoại trừ Thương Tú Tuần và hai lão già Bằng Hạc, tất cả đều lộ ra thần sắc khẩn trương đề phòng.
Hai gã đương nhiên không dám quay đầu lại nhìn, trong lòng thầm nhủ đối phương đã có chuẩn bị mới tới đây, phía mục trường có thể thoái lui an toàn đã là may mắn lắm rồi.
Bạt Phong Hàn cơ hồ như đang nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không để ý tới chuyện xảy ra sau lưng.
Tiếng bước chân của hơn mười người vang lên sau lưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, một giọng nữ lanh lảnh cất lên: "Chúng ta trưng dụng hai chiếc bàn này, các ngươi cút mau!"
Chính là giọng của mỹ nữ Thiết Lặc Hoa Linh Tử đã từng giao thủ với Từ Tử Lăng. Bởi hai gã quay lưng về phía cửa, nên nàng vẫn còn chưa biết hai đại cừu gia của mình cũng có mặt tại tửu lầu này.
Bạt Phong Hàn như vừa sực tỉnh, bật cười ha hả nói: "Đồ đệ của Khúc Ngạo đều hoành hành ngang ngược như vậy hay sao?"
Khách nhân ở hai chiếc bàn đó nghe thấy người đòi trưng dụng bàn của mình là đồ đệ của Khúc Ngạo, lập tức ngoan ngoãn bỏ đi như bầy dê non.
Trường Thúc Mưu bước tới chiếc bàn ở sau lưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, cố ý ngồi quay lưng ra cửa sổ, phía sau y chưa đầy nửa trượng là chỗ ngồi của hai gã, Bạt Phong Hàn ở bên trái, Thương Tú Tuần ở bên phải cách y cũng chưa tới một trượng, hình thành nên một cục diện rất kỳ quái.
Những cao thủ khác thuộc phe Trường Thúc Mưu cũng lần lượt nhập tọa, vừa đủ hai mươi người, Canh Ca Hô Nhi và Hoa Linh Tử ngồi xuống hai chiếc ghế bên cạnh Trường Thúc Mưu.
Trường Thúc Mưu liếc nhìn tên tiểu nhị đang run lẩy bẩy dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, bình tĩnh nói: "Từ khi ở tệ quốc Trường mỗ đã được nghe qua đại danh của Bạt huynh, trong lòng trước giờ luôn luôn ngưỡng mộ, chỉ hận không thể có cơ hội thỉnh giáo cao minh, không biết hai ngày tới đây Bạt huynh có rảnh rỗi hay không để chúng ta tìm thời gian thân mật với nhau một chút."
Bạt Phong Hàn nâng chén uống cạn, tiện tay ném chiếc ly xuống khoảng đất trống giữa y và Trường Thúc Mưu.
"Cách!"
Chiếc ly sứ vỡ nát, mảnh vụn bắn tung toé.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đánh mắt nhìn nhau, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, không hiểu Bạt tiểu tử này hữu tâm hay là vô ý mà lại giúp bọn gã như vậy?
Bạt Phong Hàn thản nhiên như không, nói: "Chọn ngày chi bằng lấy luôn hôm nay đi, sáng mai ta phải rời khỏi thành rồi, cứ để Bạt Phong Hàn xem thử Trường huynh học được bao nhiêu chân truyền của Khúc Ngạo luôn bây giờ cũng được."
Toàn bộ người trên lầu đều dừng đũa, mấy trăm cặp mắt đều nhìn về phía Trường Thúc Mưu, xem y phản ứng thế nào. Canh Ca Hô Nhi và Hoa Linh Tử cùng lúc biến sắc, đang định lên tiếng chất vấn thì Trường Thúc Mưu đã xua tay cản lại, phát ra một tràng cười ha hả rung động cả mái ngói.
Những người hiểu biết trên lầu không ai là không động dung, nhận ra tiếng cười của y cao mà không sắc nhọn, nhưng lại có thể khiến tai người ta đau như bị dùi chích vào, hiển nhiên là cả nội công lẫn ngoại công của kẻ này đều đã đạt tới hóa cảnh.
Tiếng cười chợt dừng lại.
Bạch y trên người Trường Thúc Mưu bay lên phần phật như trời đang nổi gió to, một cỗ sát khí lạnh thấu xương lập tức bao trùm cả không gian, gương mặt tuấn tú nở ra một nụ cười hòa nhã, lắc đầu thở dài nói: "Thật là thống khoái, có điều hiện giờ ta đang có chuyện bên mình, Bạt huynh có thể đợi một lát được không?"
Tiếp đó quát lên với tên tiểu nhị đang run rẩy lập cập bên cạnh: "Dọn cho ta hai bàn thức ăn như của các bằng hữu Phi Mã Mục Trường kia! Đi mau!"
Tên tiểu nhị vội vàng chạy đi. Thương Tú Tuần biết địch nhân có thể xuất thủ bất cứ lúc nào, đưa tay ra hiệu cho chúng nhân vừa đánh vừa chạy. Có câu lại giả bất thiện, thiện giả bất lai. Thái độ của Trường Thúc Mưu như chắc chắn có thể ăn sống nuốt tươi bọn họ, chắc chắn là có chỗ ỷ lại, nói không chừng bên ngoài lầu hoặc bên dưới cũng có phục binh chờ sẵn.
Có điều chỉ cần ba sư huynh muội của Trường Thúc Mưu đã đủ để khiến phía nàng phải đau đầu nhức óc rồi. Bảy người còn lại cũng đều là cao thủ của Thiết Lặc, người nào người nấy thần khí nội liễm, lạnh lùng như băng, người sáng mắt đều có thể nhận ra họ tuyệt đối không phải là hạng người dễ chạm vào.
Người trong lầu im lặng như tờ, nhưng không có ai chịu bỏ qua trường nhiệt náo này mà rời khỏi đây, chỉ trân mắt ra chờ câu trả lời của Bạt Phong Hàn.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liếc nhìn xuống phố, phát giác cả con phố vốn ồn ào náo nhiệt giờ trở nên tĩnh lặng như quỷ vực, các cửa tiệm đều đã đóng cửa, không thấy một bóng người, lập tức hiểu ra hành động của Trường Thúc Mưu đối với Phi Mã Mục Trường đã được phía Tiền Độc Quan ngầm ưng thuận, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.
Thanh âm của Bạt Phong Hàn vang lên: "Chuyện này thật là trùng hợp, ta cũng muốn giải quyết một chút ân oán riêng với hai vị bằng hữu của Phi Mã Mục Trường, không biết Trường Thúc huynh có thể chờ giây lát hay không?"
Hai lộ nhân mã của Thương Tú Tuần, Trường Thúc Mưu đều lấy làm ngạc nhiên. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng biết đã đến lúc con dâu xấu phải ra mắt bố chồng rồi, đang nhìn nhau cười khổ thì Bạt Phong Hàn chợt lẩm bẩm nói một mình: "Tại sao Quân Du còn chưa tới nhỉ?"
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cả kinh thất sắc, thầm nhủ nếu cả Phó Quân Du cũng tới đây thì thật là hỏng bét. Ánh mắt Thương Tú Tuần quét lên người hai gã, hàn quang lấp lánh.
Khấu Trọng cuối cùng cũng khai khẩu, thở dài một tiếng nói: "Trường Thúc huynh đã mất kim thuẫn, trước mắt không biết là dùng thiết thuẫn, đồng thuẫn, mộc thuẫn, thảo thuẫn hay là thổ thuẫn vậy?"
Lời này như kỳ phong đột xuất, khiến cả bọn Trường Thúc Mưu giật mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn về phía Khấu Trọng với vẻ không dám tin tưởng vào những gì mình nhìn và nghe thấy. Bọn Lạc Phương lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn hai gã với ánh mắt dò xét.
Khấu Trọng quay đầu lại nhìn Trường Thúc Mưu nở ra một nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, vẫy tay thở hắt ra một tiếng rồi nói: "Ngươi trúng kế rồi! Loan Loan và chúng ta sớm đã cấu kết với nhau, bằng không thì tên ngốc nhà ngươi làm sao chịu đến tận nơi chịu tội chứ! Hà! Thật là buồn cười!" Tiếp đó gã chỉ tay vào hai chiếc thiết thuẫn mới sau lưng y cười sặc sụa nói: "Thì ra là thiết thuẫn, hà! sao đột nhiên lại trở nên nghèo như vậy chứ?"
Nói rồi gã lại quay sang Thương Tú Tuần, song mục sáng rực lên hai đạo tinh quang: "Trường chủ đại nhân đại lượng, để huynh đệ chúng ta lấy công chuộc tội vậy!"
Ngoại trừ những người liên quan, những người khác đều như lọt vào giữa vùng sương vụ, không hiểu Khấu Trọng và Từ Tử Lăng là thần thánh phương nào?
Có điều chỉ nhìn việc bọn Trường Thúc Mưu vẫn chưa trở mặt động thủ là biết hai gã nhất định rất có lai lịch.
Hoa Linh Tử cười khanh khách nói: "Phải để chúng ta nói câu này mới đúng, để bản tiểu thư xem hai tên tiểu tử các ngươi lập công thế nào." Lời còn chưa dứt thì hai thanh đoản đao đã trượt ra từ trong ống tay áo.
Bạt Phong Hàn quát lớn: "Dừng tay!" Một câu nói lập tức áp chế không khí đã kiếm bạt cung dương xuống.
Canh Ca Hô Nhi sớm đã thấy Bạt Phong Hàn không thuận nhãn, cười lạnh nói: "Bạt huynh không phải muốn lo chuyện bao đồng đấy chứ?"
Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Lo hay không lo thì phải xem tâm tình lúc đó của bản nhân đã. Nhưng nếu cả một chút thể diện trong lúc này mà cũng không nể mặt tại hạ thì đừng trách tại hạ phải nhúng tay vào đấy."
Trường Thúc Mưu là người rất cao ngạo tự phụ nhưng lúc này cũng không muốn cùng lúc đối phó với cao thủ của Phi Mã Mục Trương, hai gã Khấu Từ và Bạt Phong Hàn cùng lúc, nên cũng tỏ ra là bậc kiêu hùng có thể nhấc lên cũng có thể đặt xuống, ngồi tựa lưng vào ghế, thoải mái vỗ tay lên bàn nói: "Còn không dọn rượu thịt lên đi!"
Tiếng cười khúc khích của Thương Tú Tuần vang lên làm toàn trường chú ý, tiếp đó nàng lại ung dung nói: "Từ lâu đã nghe Bạt huynh đao kiếm song tuyệt, không biết có thể cho Tú Tuần đại khai nhãn giới được không?"
Kể cả Bạt Phong Hàn, ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên, không hiểu tại sao nàng lại tự chuốc phiền toái, đột nhiên chủ động khiêu chiến Bạt Phong Hàn như vậy. Riêng Từ Tử Lăng thì có chút hiểu tâm tình của nàng, hiện giờ đang vừa tức giận vì bị hai gã dối gạt, lại càng hận Bạt Phong Hàn tự nhiên nhúng tay vào đòi tính nợ cũ với hai gã khiến cho Trường Thúc Mưu có cơ hội đục nước béo cò. Gã quay đầu lại nhìn sang phía Bạt Phong Hàn đang ngồi. Bạt Phong Hàn cũng vừa quay mặt sang nhìn gã, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, lập tức sáng rực lên bốn đạo tinh quanh khiếp người.
Từ Tử Lăng thẳng lưng ngồi dậy, khí thế tăng lên gấp bội, lộ ra một phong thái cao thủ tuyệt đỉnh mà ngay cả Khấu Trọng cũng chưa từng thấy, nhàn nhã nhìn Bạt Phong Hàn một cái, mỉm cười nói: "Đao của Bạt huynh có phải đã gãy rồi không?"
Bạt Phong Hàn kinh ngạc nói: "Từ huynh đoán trúng rồi, mười ngày trước tại hạ gặp phải một cao thủ đáng sợ vô cùng, thanh đao vẫn đeo bên mình đã bị gãy đoạn, Từ huynh làm sao mà đoán được vậy?"
Hai chữ "Từ huynh" vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức làm toàn trường xôn xao một trận, lúc này thì mọi người đều đã đoán ra cặp huynh đệ này chính là Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã giết chết Nhậm Thiếu Danh, làm loạn cả tình thế phương nam rồi.
Thương Tú Tuần lộ ra thần sắc tức giận vô cùng, trừng mắt nhìn hai gã, giậm mạnh chân xuống sàn mấy cái, nhưng trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mâu thuẫn lạ thường. Bọn Lương Trị, Lạc Phương vẫn ngẩn người ra như phỗng đá nhìn hai gã, trong lòng kinh hãi vạn phần.
Khấu Trọng thấy Bạt Phong Hàn nói đã gặp phải một cường địch mạnh nhất từ trươc tới nay, trong mắt liền lộ ra thần sắc phức tạp, động tâm hỏi: "Chuyện này có gì khó đoán đâu, chúng ta còn đoán được là địch thủ Bạt huynh gặp phải đó là một mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên trên trời giáng hạ, phương danh Loan Loan. Hà! Có đúng không?"
Bạt Phong Hàn bật cười nói: "Đúng! Hà! Có điều Khấu huynh chỉ đoán trúng một nửa, nàng đích thực đẹp tựa thiên tiên, nhưng không phải là Loan Loan, mà là nữ cao thủ xuất sắc nhất từ trước tới này của Độc Cô phiệt."
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc thất thanh thốt lên: "Độc Cô Phượng?"
Lần này thì đến Bạt Phong Hàn phải ngạc nhiên: "Hai người đã giao thủ với nàng sao?"
Trường Thúc Mưu cũng hiếu kỳ hỏi: "Vậy có phải Bạt huynh đã thua một trận hay không? Tại sao tại hạ chưa từng nghe danh nữ tử này nhỉ?"
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Các hạ không nghe qua cũng đâu có gì ly kỳ, Bạt huynh không phải cũng không biết yêu nữ Loan Loan là ai hay sao?"
Trường Thúc Mưu tỏ vẻ không vui nói: "Ta đang nói chuyện với Bạt huynh, đâu tới lượt ngươi nói leo chứ!"
Khấu Trọng đang định nói lại thì Thương Tú Tuần đã quát lên: "Nói nhiều làm gì cho phí lời, tất cả câm miệng cho ta! Bạt Phong Hàn, để ta xem kiếm của ngươi có cứng hơn đao hay không?"
Toàn trường lại im lặng như tờ.
Bình luận facebook