• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Đường Song Long Truyện (2 Viewers)

  • Chương 192

Phong thái của Ngân Long Tống Lỗ vẫn như xưa, còn ái thiếp Liễu Thanh lúc nào cũng ở bên y như hình với bóng cũng vẫn đẹp mê hồn như xưa, tựa như một quả mật đào lúc nào cũng có thể chảy nước ra vậy.


Gian sương phòng mà Tống Lỗ đặt nằm ở phía Nam của tầng cao nhất Đổng Gia Tửu Lâu, cách các gian phòng khác một gian khách sảnh nhỏ, chỉ riêng điểm này cũng thấy được danh vọng địa vị của Tống phiệt ở Lạc Dương này. Trên hành lang có năm, sáu cao thủ thanh niên của Tống phiệt đứng gác, bọn họ thấy Khấu Trọng thần thái cung kính thì không cần nói, trong mắt cũng lộ ra vẻ tâm phục khẩu phục và sùng bái ngưỡng mộ.


Sự thực thì chuyện Khấu Trọng và Từ Tử Lăng từ hai tên vô danh tiểu tốt không ngừng phấn đấu vươn lên, trở thành nhân vật anh hùng nổi danh thiên hạ, sớm đã trở thành mục tiêu được giới thanh niên trong võ lâm yêu thích ngưỡng mộ, so với những tử đệ môn phiệt mới xuất thế đã ngậm trong miệng chiếc thìa bạc, thì càng khiến người ta cảm thấy đáng quý, đáng trân trọng hơn.


Khấu Trọng cũng không tỏ vẻ ta đây, gật đầu chào hỏi đám cao thủ Tống gia một cách rất thân thiết, rồi bước vào trong dưới sự dẫn lối của một người trong bọn.


Gian sương phòng vốn xếp mười bàn tiệc giờ chỉ có một chiếc bàn lớn bên cạnh cửa sổ là có người ngồi, bên ngoài chính là dòng Lạc Hà chảy ngang thành Lạc Dương, thuyền qua thuyền lại như mắc cửi, nếu ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, thò đầu ra ngoài là có thể nhìn thấy Lạc Dương Đệ Nhất Thiên Tân Kiều.


Khi Khấu Trọng bước qua cửa, một nam tử tuổi chừng năm mươi, béo lùn, toàn thân đeo đầy châu ngọc, tựa hồ như một đại thương gia đang đứng bên cạnh Tống Lỗ thì thầm nhỏ to gì đó. Liễu Thanh thì như một con chim nhỏ nép mình bên cạnh Tống Lỗ, nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện, thi thoảng lại phát ra những tiếng cười khúc khích như chuông bạc.


Tống Ngọc Trí ngồi quay lưng ra cửa, mái tóc đen mềm như đã được chải rất tỷ mỉ, toát lên một thứ khí chất cao quý thanh lệ.


Liễu Thanh vừa liếc thấy Khấu Trọng, đôi mắt đẹp đã sáng bừng lên, cười cười nói: "Tiểu Trọng đến rồi! Không ngờ đã cao lớn như vậy rồi!".


Ánh mắt của Tống Lỗ dừng lại trên người Khấu Trọng, đứng dậy cười ha hả nói: "Sĩ biệt tam nhật đúng là phải nhìn bằng con mắt khác, thật không ngờ Tống Lỗ này trước nay luôn tự phụ nhãn quang hơn người, ấy thế mà cũng nhìn lầm hai người".


Nam nhân béo lùn toàn thân tục khí kia cũng nhướng mày cười cầu tài: "Khấu gia chịu nể mặt quang lâm đúng là vinh hạnh của Đổng Gia Tửu Lâu chúng tôi!".


Vừa nói vậy, Khấu Trọng liền biết ngay y chính là đại lão bản của Đổng Gia Tửu Lâu này.


Tống Ngọc Trí nghe tiếng nhưng vẫn bất động, cũng không quay đầu nhìn gã hay chào hỏi gì.


Tống Lỗ rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt Khấu Trọng, đưa tay nắm chặt hai tay gã, song mục lấp lánh như điện, lộ ra những tình cảm sâu sắc, thở dài nói: "Năm đó biệt ly, rồi lại nghe được tin dữ của Quân Sước, đời người đúng là vô thường. Cũng may là hai người cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của Quân Sước. Ta nghĩ vong linh của nàng trên trời cũng cảm thấy được an ủi đôi phần".


Bị y khơi gợi tâm sự, Khấu Trọng như trở lại thành đứa trẻ không hiểu chuyện năm xưa, đôi mắt hổ đỏ lựng lên, chỉ biết nắm chặt đôi tay ấm áp của Tống Lỗ, không biết nói gì.


Liễu Thanh thấy vậy bèn khẽ trách móc: "Hôm nay chỉ được nói chuyện vui thôi, Tiểu Trong mau phạt Lỗ thúc của ngươi một chung đi!".


Đổng lão bản kéo chiếc ghế bên cạnh chỗ Tống Lỗ vừa ngồi ra rồi cười híp mắt nói: "Khấu gia ngồi xuống uống chung trà nóng rồi nói sau, Từ gia không đi cùng với ngài sao?".


Tống Lỗ giờ mới nhớ là chưa giới thiệu hai người, liền kéo Khấu Trọng đến chỗ ngồi, mỉm cười nói: "Đổng Phương là đại lão bản của Đổng Gia Tửu Lâu, ở Lạc Dương này không ai là không biết, cũng là lão bằng hữu hơn ba mươi năm nay của Tống Lỗ này, tất cả đều là người nhà, không cần khách khí".


Khấu Trọng vội vàng thi lễ, rồi nói: "Tiểu Lăng sẽ đến ngay bây giờ thôi!".


Sau khi ngồi xuống, Liễu Thanh mới cười vui vẻ nói: "Đổng lão bản không phải muốn luyện công phu đứng lâu đấy chứ? Tại sao vẫn còn chưa chịu ngồi xuống?".


Quan hệ song phương hiển nhiên là rất thân thiết, Đổng Phương cười khì khì nói: "Chỉ vì kiếm hai bữa cháo này mà Đổng mỗ này phải vất vả cả đời. Hôm nay không biết là gió gì thổi mà cả ba gian sương phòng đều có quý khách không thể không đến chào hỏi. Ôi! Phu nhân chắc cũng biết tính Đổng mỗ đã ngồi xuống là không muốn đứng lên rồi mà!".


Chúng nhân thấy y tự châm biếm mình, nói năng rất thú vị, đều bật cười thành tiếng, đến cả Tống Ngọc Trí từ đầu vẫn lạnh lùng như băng đá cũng phải hé nở nụ cười, nhưng vẫn không hề ngẩng đầu lên nhìn Khấu Trọng lấy một cái.


Khấu Trọng nói: "Đổng lão bản thật dí dỏm, không biết Lý Thế Dân tiểu tử đặt gian sương phòng nào vậy?".


Tống Lỗ hiển nhiên đã biết quan hệ của gã và Lý Thế Dân đã xấu đi, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi đã gặp y hả?".


Khấu Trọng thản nhiên đáp: "Người tiểu tử gặp là Đột Lợi, Lý tiểu tử hẹn hắn cùng ăn bữa trưa ở đây".


Đổng Phương có vẻ hơi mất tự nhiên, lưỡng lự nói: "Tần Vương vốn định đặt gian phòng này, bởi ở đây có thể ngắm cảnh đẹp Thiên Tân Kiều, nhưng nơi này đã để dành cho Lỗ huynh, đương nhiên không thể nào đáp ứng y được".


Liễu Thanh cổ tỏ vẻ nũng nịu đoán: "Vậy chắc y phải chuyển sang gian phía Tây rồi, chỗ đó cũng có thể ngắm được cảnh Thiên Tân Kiều và đoạn Lạc Hà chảy về phía Tây Uyển đó mà".


Đổng Phương lại thở dài: "Gian phía Tây cũng bị người khác đặt trước rồi, vì vậy Tần Vương đành phải chịu thiệt thòi một chút đến gian phía Đông, cũng may là ở đó tuy không ngắm được cảnh Thiên Tân Kiều, nhưng cũng còn có cảnh sắc Lạc Hà để thưởng thức".


Tống Lỗ cười ha hả: "Ai mà có thể diện như vậy? Theo ta biết thì Đổng lão bản vì sợ các quý khách từ xa đến không kịp đặt trước những gian sương phòng trên lầu cao nhất này, nên tuyệt đối không để người khác tùy tiện đặt trước cơ mà?".


Lần này thì cả Tống Ngọc Trí cũng lộ thần sắc chú ý.


Khấu Trọng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cảnh quan tráng lệ hai bên bờ Lạc Hà nằm cả trong tầm mắt, bên tai vang lên tiếng Đổng Phương: "Lỗ huynh đúng là con sâu trong bụng tiểu đệ, từ xưa đến nay Đổng Phương luôn có tâm ý kết giao anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, vì vậy nên không dám đắc tội với ai hết".


Liễu Thanh bật cười khúc khích nói: "Vậy thì sau này ai làm hoàng đế, Đổng lão bản của chúng ta vẫn có thể làm ăn lớn rồi".


Đổng Phương và Tống Lỗ đều cười rộ lên, còn Tống Ngọc Trí thì hơi giận dỗi nói: "Đổng thúc còn chưa nói rốt cuộc là ai đã đặt gian phía Tây đó!".


Đổng Phương đáp: "Người đó là Lạc Dương đệ nhất phú hào Vinh Phụng Tường đại lão bản, khách nhân của y là Tri Thế Lang Vương Bạc và vương tử Thổ Lỗ Hồn Phục Khiên, con nói xem Đổng thúc có dám đổi phòng của bọn họ không?".


Khấu Trọng nghe y nói vậy, thì giật mình quay lại nói: "Lần này có kịch hay xem rồi!".


oOo


Dưới sự tiếp đón niềm nở của một người tiếp khách trong Đổng Gia Tửu Lâu Từ Tử Lăng chậm rãi cất bước lên lầu.


Người kia giới thiệu: "Gian phòng phía Nam mà Tống gia đặt là gian đứng đầu trong mười hai gian trên lầu cao nhất, nổi tiếng khắp toàn thành".


Từ Tử Lăng đanh định đáp qua loa hai ba câu, thì chợt nghe phía sau có người gọi tên mình, ngạc nhiên quay lại thì nhận ra đó chính là mỹ nhân sư phụ Văn Ngọc Chân đã lâu không gặp. Từ Tử Lăng vội vàng bảo người tiếp tân kia đi trước, đợi Văn Ngọc Chân cười ngọt ngào đến bên cạnh mình, mới vui vẻ nói: "Không ngờ lại khéo như vậy".


Văn Ngọc Chân đưa ngọc thủ vòng qua tay gã, thân thiết nói: "Ngươi càng lúc càng anh tuấn, còn Khấu Trọng càng lúc càng xấu xa, giá mà hai ngươi trao đổi cho nhau một chút thì tốt rồi! Khấu Trọng không nói với ngươi là hắn đã gặp vi sư hay sao?"


Lúc này hai người đã lên đến tầng cao nhất, Văn Ngọc Chân dẫn gã đến bên ngoài một gian sương phòng ở phía Tây thì dừng lại nhổm lên thì thầm vào tai gã: "Sư phụ có một tin tức quan trọng muốn chuyển cáo cho hai ngươi, Vương Bạc và Vũ Văn Hóa Cập đã bí mật kế minh, hiện giờ đang toàn lực lôi kéo Phục Khiên, hi vọng mượn lực lượng mới trỗi dậy của Thổ Lỗ Hồn để đánh thiên hạ".


Từ Tử Lăng vốn đang khó chịu nhíu chặt đôi mày kiếm vì bị nàng thân thiết quá độ, đặc biệt là khi hơi thở như lan của nàng phả vào trong tai, vừa khiêu khích lại vừa ngứa ngáy. Có điều khi nghe được hai câu cuối cùng, gã lập tức quên hết tất cả, đôi mắt hổ sáng rực lên như điện: "Đúng là có chuyện này chứ?"


Văn Ngọc Chân không biết vô ý hay cố ý mà khẽ cọ đôi môi thơm vào lỗ tai của gã một cái, dịu dàng nói: "Dù sư phụ có gạt tất cả người trong thiên hạ cũng không nỡ gạt Tử Lăng ngươi, có điều Phục Khiên này là kẻ bụng dạ khó dò, lần này y đến Trung Nguyên chủ yếu chỉ là để tìm hiểu tình thế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị phe nào lung lạc đâu".


Từ Tử Lăng không chịu được cảm giác khó chịu đó, bèn nghiêng đầu sang môt bên. Giữ mặt cách mặt nàng chưa đầy ba thốn: "Không phải sư phụ cũng vừa mới đến Lạc Dương hay sao? Tại sao lại có được tin tức bí mật như vậy chứ?"


Văn Ngọc Chân đang định trả lời thì một giọng nam nhân êm dịu dễ nghe từ trong phòng truyền ra: "Ngọc Chân! Nàng đang nói chuyện với ai vậy? Sao không vào đi?"


Từ Tử Lăng lập tức nhận ra đó là thanh âm của Đa Tình Công Tử Hầu Hy Bạch, gương mặt xinh đẹp của Văn Ngọc Chân ửng hồng, ngần ngừ nói: "Đến đây!". Tiếp đó nhân lúc Từ Tử Lăng không đề phòng kiễng người lên hôn phớt một cái vào má gã: "Đợi lát nữa ta sẽ đến tìm hai ngươi".


Nói xong liền đầy cửa vào trong phòng.


Từ Tử Lăng ngẩn người ra giây lát rồi mới lắc đầu thở dài đi về phía gian phòng Tống Lỗ đã đặt trước.


oOo


Đợi Đổng Phương đi chào hỏi những quý khách khác, trong phòng chỉ còn bốn người, Khấu Trọng mới nói: "Đối với con người của Vinh Phụng Tường, Lỗ thúc hiểu biết được bao nhiêu?"


Tống Ngọc Trí cuối cùng cũng đưa mắt nhìn sang phía Khấu Trọng, lạnh lùng hờ hững như không: "Vinh Phụng Tường lai lịch rất thần bí, tuy chưa từng có ai thấy y xuất thủ, song cũng không ai là không cho rằng y võ công cao cường, thêm vào đó con người y rất khôn khéo, nên rất có thể diện trong hắc bạch lưỡng đạo, hình như ngươi rất để ý đến y thì phải?".


Liễu Thanh lườm Khấu Trọng một cái rồi mới dịu dàng nói: "Rốt cuộc là Tiểu Trọng ngươi đã đắc tội gì với Trí Trí vậy, làm liên lụy bọn ta phải bị tiểu cô nương này làm mặt lạnh từ nãy đến giờ".


Tống Ngọc Trí giận dỗi: "Thanh di!".


Tống Lỗ cười lên ha hả: "Nữ nhi phải vậy mới thú vị chứ. Đúng rồi! Vinh Phụng Tường và chuyện hôm nay có kịch hay để xem hay không thì liên quan gì đến nhau chứ?"


Khấu Trọng chắp tay nhận lỗi, nhìn Tống Ngọc Trí đang tức giận dẩu môi cười hì hì, thấy nàng vẫn cố ý không thèm nhìn mình, mới quay sang nói với Tống Lỗ và Liễu Thanh: "Lão già Vinh Phụng Tường này và Lý tiểu tử chắc cũng có chút quan hệ, lần này thiết yến mới Vương Bạc và Phục Khiên cũng không đơn giản như bề ngoài đâu. Chỉ xem chuyện Lý tiểu tử đặt sương phòng ngay sau Vinh Phụng Tường là đã không khó nhận ra cả hai tên tiểu tử Lý Thế Dân và Đột Lợi đều vì Phục Khiên và Vương Bạc mà đến".


Liễu Thanh bật cười hích hích: "Tiểu Trọng ngươi đúng là vẫn còn tính trẻ con, cái gì mà lão già với tiểu tử chứ, thật làm người ta cười chết mất thôi!"


Tống Lỗ gật đầu đồng ý: "Nói như vậy thì mục tiêu của Lý Thế Dân và Đột Lợi là Phục Khiên, người này ở Trung Nguyên vẫn còn chưa có căn cơ vững chắc, vì vậy giả như có thể làm nhục y một phen, chắc chắn y sẽ phải nản lòng thoái lui thôi".


Lúc này Từ Tử Lăng cũng bước vào, Tống Lỗ hân hoan đứng dậy dẫn gã vào chỗ, ngồi giữa Tống Ngọc Trí và Liễu Thanh, đối diện với Khấu Trọng.


Liễu Thanh chăm chú quan sát Từ Tử Lăng không rời mắt, đôi hàng lông mày lá liễu nhướng cao, bộ dạng yêu kiều quyến rũ phi thường: "Bề ngoài của Tiểu Lăng còn thay đổi nhiều hơn cả Tiều Trọng nữa, trong nét thanh tú lại có vẻ anh hùng khí khái kiên cường bất khuất, không biết đã có nữ tử nhà nào khiến ngươi phải xiêu lòng chưa vậy?".


Từ Tử Lăng chợt thấy một cảm giác ấm áp và thân thiết dâng lên trong lòng, đoạn hồi ức thương tâm về Phó Quân Sước bị khơi gợi lại, cảnh tượng trên con thuyền lớn năm đó giống như vừa mới xảy ra trước mắt, không khỏi thở dài đáp: "Thanh di không phải cũng diễm lệ hơn trước gấp bội hay sao?"


Liễu Thanh nghe được câu này thì cười tươi như hoa, Tống Lỗ thấy vậy cũng hân hoan nói: "Những lời dỗ dành nịnh hót này nói ra từ miệng của Từ Tử Lăng thật khiến người ta khó mà tin cho nổi đấy"


Tống Ngọc Trí trừng mắt lên nhìn Khấu Trọng một cái, cơ hồ như tỏ ý nếu câu này do Khấu Trọng nói ra thì đúng là hoàn toàn không thể tin được rồi.


Khấu Trọng gượng cười đáp trả lại ánh mắt của Tống Ngọc Trí, rồi quay sang hỏi Từ Tử Lăng: "Ngươi biến đi đâu vậy? Sao lại đến trễ thế?"


Từ Tử Lăng nhún vai nói như không có chuyện gì xảy ra: "Có chỗ nào cho ta đi đâu chứ, chỉ bất quá đến Tịnh Niệm Thiền Viện đảo một vòng, nói mấy câu với Sư Phi Huyên thôi! Hà, tại sao ngươi lại trợn tròn mắt lên nhìn ta như thế?"


Sự thực thì sáu con mắt của cả ba người còn lại cũng dần dần trợn to lên theo lời nói của gã, thần sắc như không thể tin vào những gì mình vừa nghe vậy.


Khấu Trọng phì cười nói: "Ngươi có thể kể lại toàn bộ sự tình một cách thật tường tận không?"


Từ Tử Lăng tiêu sái khoát tay nói: "Dâu xấu cuối cùng cũng phải ra mắt bố chồng, cứ để sự việc kéo dài mãi đối với ta và ngươi cũng đâu có lợi gì chứ?"


Khấu Trọng lấy làm khó hiểu, cẩn thận quan sát lại gã một hồi rồi mới hỏi: "Có phải bây giờ bề ngoài ngươi vẫn hết sức bình thường nhưng thực ra bên trong đã bị nội thương nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã lăn ra chết hay không?".


Tống Lỗ và Liễu Thanh cùng lúc phá lên cười, lớp băng trên gương mặt ngọc của Tống Ngọc Trí cũng tan chảy, cúi đầu cười trộm, dáng vẻ đáng yêu lạ thường.


Liễu Thanh vừa cười vừa mắng: "Cái đầu ngươi ấy, những lời bất tường như thế mà cũng nói ra được!".


Từ Tử Lăng cũng làm ra vẻ tức giận nói: "Vì vậy ta mới hay nói người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà, người tu hành lẽ nào lại động một chút là đánh là giết như bọn ta. Tất cả mọi chuyện đều do Vương Bạc ngầm giở trò, vừa rồi ta có gặp Vân bang chủ, chứng thực được chuyện Vương Bạc đã liên kết với đại cừu nhân Vũ Văn Hóa Cập của chúng ta, thế nên...".


Khấu Trọng chẳng hề hứng thú với chuyện của Vương Bạc, lên tiếng ngắt lời gã: "Sư Phi Huyên đã nói những gì? Có dọa ngươi không?"


Từ Tử Lăng bật người: "Cái thói quen tiểu nhân của ngươi đến lúc nào mới thay đổi được vậy? Người ta tu hành thiền pháp, chuyên nói chuyện nhân quả cơ duyên, lẽ nào lại có thù tất báo như hai tên tục tử phàm phu chúng ta. Hừ, thật hận không thể lập tức cắt cái đầu thối tha của Vũ Văn Hóa Cập xuống để uống rượu!"


Tống Lỗ nói: "Ân oán phân minh có gì không tốt chứ? Phật môn cũng có cách nói trừ yêu giáng ma cơ mà. Loại người như Vũ Văn Hóa Cập mà làm hoàng đế, e rằng còn nguy hại hơn Dương Quảng gấp bội. Đúng rồi! Sao Liễu Không lại dễ dàng để ngươi gặp Sư Phi Huyên vậy?".


Từ Tử Lăng nói: Ta cũng tưởng rằng không gặp được Sư Phi Huyên, đang định chuẩn bị rời khỏi đó, ai ngờ Sư Phi Huyên lại đích thân đến tìm ta".


Liễu Thanh ngạc nhiên hỏi: "Lẽ nào Tiểu Lăng đã lọt vào mắt xanh của nàng ta?"


Khấu Trọng vỗ bàn nói: "Đây mới đúng là câu ta muốn hỏi đấy"


Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Cách nghĩ này chỉ có thể xem là tự tác đa tình mà thôi, Sư Phi Huyên là người để tóc tu hành, nàng chỉ quan tâm có một chuyện duy nhất, đó chính là hạnh phúc của vạn dân trong thiên hạ"


Tống Ngọc Trí không hiểu hỏi: "Nhưng nàng ta đâu có lý do gì để bỏ qua cho hai người? Có phải ngươi đã giao trả Hòa Thị Bích ra không?"


Khấu Trọng thừa cơ nhìn nàng nói: "Hòa Thị Bích đã bị bọn ta ăn mất rồi, lấy đâu ra nữa mà trả lại cho nàng chứ?".


Cuối cùng thì Tống Ngọc Trí cũng ngẩng đầu lên nhìn gã, thái độ có vẻ hơi bực bội: "Không nói được câu nào tử tế, ta không nói chuyện với ngươi nữa".


Khấu Trọng kêu oan rầm trời: "Nếu Khấu Trọng này có một chữ giả dối, xin hãy phạt ta cả đời này cũng không lọt được vào mắt xanh của tam tiểu thư, không tin nàng cứ hỏi Lăng tiểu tử mà nàng cho là thành thực thật thà xem".


Tống Ngọc Trí lập tức đỏ bừng hai má, tức đến nỗi suýt chút nữa thì thưởng cho gã một cái bạt tai.


Tống Lỗ lên tiếng hòa giải: "Tiểu Lăng không ngại thì có thể nói rõ hơn một chút không?"


Từ Tử Lăng vừa giải thích sơ qua một lượt cho ba người bọn Tống Lỗ nghe chuyện Hòa Thị Bích, thì tiểu nhị đã bưng rượu thịt lên, chúng nhân liền tạm thời ngưng câu chuyện lại. Đợi cho tiểu nhị lui ra ngoài, Tống Lỗ mới thở dài than: "Dị bảo quả nhiên là dị bảo, không ngờ lại có chuyện ly kỳ như thế, thật khiến người ta khó mà tưởng tưởng ra được".


Liễu Thanh ngưỡng mộ nói: "Hai tên tiểu tử này thật may mắn!"


Khấu Trọng ân cần rót rượu cho mọi người, đến lượt Tống Ngọc Trí thì mỹ nhân này dịch chung rượu sang bên, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta không uống rượu"


Khấu Trọng thoáng ngây người, đang định rót trà cho nàng thì tay kia của Tống Ngọc Trí đã với ra cầm lấy bình trà, dáng vẻ như đang cố nhịn cười: "Tự ta làm được, không cần phiền tay quý của ngươi!".


Khấu Trọng biết nàng chỉ đang cố làm bộ giận dỗi, vui vẻ ngồi xuống, lại còn cố ý dựa lưng vào thành ghế, vươn vai ngáp dài nữa.


Tống Ngọc Trí đành phải "phục hồi nguyên trạng", không thèm để ý đến gã nữa.


Tống Lỗ phân tích: "Hòa Thị Bích danh truyền thiên cổ đã bị hủy, còn hai người các ngươi lại là đại địch của Âm Quý Phái, vì vậy Sư Phi Huyên bỏ qua chuyện này có thể nói là một việc làm sáng suốt"


Khấu Trọng hỏi: "Hiện giờ tình hình phương Nam thế nào?"


Liễu Thanh nhăn mặt nói: "Ngươi còn dám hỏi câu này hay sao? Làm cho cả phương Nam náo loạn lên rồi bỏ đi, để lại một đống bừa bộn cho người khác thu thập".


Tống Lỗ cũng bật cười xen vào: "Cũng may là đống bừa bộn này đối với bọn ta chỉ có lợi chứ vô hại, có điều trong cái hay cũng vẫn có cái dở, đó chính là vì thực lực của Lâm Sĩ Hồng bị yếu đi mà Trầm Pháp Hưng và Đỗ Phục Uy đều phát triển lớn mạnh hơn, trực tiếp uy hiếp đến liên minh giữa Lĩnh Nam Tống gia và Ba Lăng Bang"


Khấu Trọng hưng phấn hỏi tiếp: "Gần đây lão Tiêu thế nào rồi?"


Tống Lỗ cười khổ: "Đây là một chuyện khác làm ta đau đầu. Từ khi Thiết Kỵ Hội tan rã, y liền mở rộng địa bàn ở phương Nam, binh lực giờ đã tăng lên bốn mươi vạn, hiện giờ tuy vẫn khách khách khí khi với Tống gia bọn ta, nhưng ai mà biết được ngày mai y có trở mặt hay không?".


Khấu Trọng hừ lạnh nói: "Tranh bá thiên hạ, thủy chung phải xem có thể khống chế được mảnh đất quan ngoại này hay không.Huynh đệ Trúc Hoa Bang của tiểu tử thì sao?"


Tống Lỗ nghĩ ngợi giây lát rồi mới nói: "Chuyện này Trí Trí rõ hơn ta".


Tống Ngọc Trí lườm gã một cái rồi nói: "Ngươi thật sự quan tâm huynh đệ của mình hay là sợ Trúc Hoa Bang bay ra khỏi lòng bàn tay của ngươi vậy?"


Khấu Trọng cười hì hì: "Nếu ta vẫn còn là tên tiểu tử đầu đường xó chợ ở Dương Châu thì đương nhiên là quan tâm huynh đệ bằng hữu, có điều hiện giờ mọi người đều đã trưởng thành, tự nhiên phải nghĩ cho sự nghiệp và tương lai của mình nhiều hơn một chút, mà bằng hữu thì cũng là một phần chủ yếu của sự nghiệp, ta nói như vậy đã đủ thẳng thắn chưa?".


Tống Ngọc Trí lừ mắt nhìn gã, có vẻ như hơi bị cưỡng ép: "Bằng hữu hồi nhỏ Quế Tích Lương của ngươi đã thành rể quý của bang chủ Trúc Hoa Bang Thiệu Lệnh Châu, trong tay có thực quyền, đã vừa ý rồi chứ?".


Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thầy rất ngạc nhiên.


Liễu Thanh cười khúc khích nói: "Còn không mau đa tạ Trí Trí đi, người ta đã tốn không biết bao nhiêu sức lực vào chuyện này rồi đấy"


Khấu Trọng còn chưa kịp lên tiếng thì trên nóc nhà đã vang lên tiếng động ầm ầm, tiếp đó là tiếng cười hùng tráng của Phục Khiên: "Công phu như vậy mà dám khua tay múa chân trước mặt bản vương, thật là buồn cười chết đi được"


Khấu Trọng cả mừng reo lên: "Kịch hay cuối cùng cũng đã mở màn rồi. Chúng ta nên ngồi đây ăn hay ra xem nhiệt náo nhỉ?"


Còn chưa dứt lời, Liễu Thanh đã đứng dậy dẫm chân nói: "Còn phải nghĩ nữa sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom