Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Âu Dương Hi Di bước lên trước ba bộ, rút ngắn khoảng cách giữa lão với Bạt Phong Hàn lại còn hai trượng.
Khí thế khi lão bước chân, thêm vào thân hình khôi vĩ như sơn, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ, tự nhiên bày ra một khí độ khiến người ta không thể kháng cự.
Khoé miệng Bạt Phong Hàn vẫn hé nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng từ từ đưa lên đặt lên chuôi đao và chuôi kiếm. Chúng nhân đều không biết y sẽ sử đao hay sử kiếm, hoặc giả là dùng cả hai, đao lẫn kiếm.
Âu Dương Hi Di đột nhiên đứng lại, ngửa mặt cườii một tràng dài, lập tức cả đại sảnh rộng lớn như muốn rung lên.
"Cheng!"
Hữu thủ Bạt Phong Hàn đã kéo đao ra khỏi vỏ, đao khí lăng lệ vô tỉ đã tràn ngập không gian.
Trong sát na ngắn ngủi đó, đao của Bạt Phong Hà đã rời vỏ, hóa thành một đạo cầu vồng chủ động tấn công đối thủ.
Âu Dương Hi Di cũng bạt kiếm xuất kích.
Hai cỗ đao khí kiếm khí vô hình giao kích với nhau trước khi đao kiếm tương tiếp, sau đó mới vang lên tiếng va chạm chói tai.
Bạt Phong Hàn nhẹ nhàng thoái bộ, hoành đạo đỉnh lập.
Chỉ thấy y vẫn nhàn nhã như thường, khoé miệng vẫn nở nụ cười ngạo mạn, tựa hồ như không hề thua kém trước vị cao thủ võ lâm tiền bối này vậy, càng không để người khác cảm thấy y bị đối phương bức lui.
Âu Dương Hi Di vẫn đứng yên chỗ cũ, chỉ có thân hình hơi khẽ lay động. Đám tân khách đang có mặt tại trường không ai dám tin vào mắt mình, không ai là không động dung.
Không ai ngờ được một thanh niên tuổi chừng hai mươi như Bạt Phong Hàn lại có thể nghênh tiếp một chiêu của Âu Dương Hi Di.
Bạt Phong Hàn thấy toàn trường đang chú mục vào mình, ngửa mặt cười dài nói: "Hảo kiếm, không ngờ Bạt Phong Hàn lần này đến Trung Nguyên đã được gặp ngay cao thủ, tại hạ xin được lĩnh giáo!"
Lời vừa dứt, y đã tiếp tục chủ động tấn công.
Vương Thế Sung và Vương Thông đưa mắt nhìn nhau, không những nhìn ra được sự kinh hãi trong mắt đối phương, mà còn nhìn thấy sát cơ hiển hiện.
Nếu không trừ ngay kẻ này, nói không chừng mười năm nữa sẽ có thêm một Tất Huyền thứ hai.
Âu Dương Hi Di cũng có tâm ý như hai bọn họ, hơn nữa còn hiểu rõ, Bạt Phong Hàn đích thực sẽ là kẻ kế thừa Tất Huyền trở thành nhân vật lợi hại nhất của Đột Quyết, niên kỷ chỉ mới đôi mươi mà võ công đã đạt tới địa bộ cao thâm mạt trắc thế này rồi, thử hỏi thêm mười, hai mươi năm nữa, người này sẽ tiến tới đâu?
Mà theo sự quan sát của lão, tên này là loại thiên sinh lãnh khốc vô tình, loại người này nếu như làm việc ác, e rằng chúng sinh khó tránh khỏi đại họa.
Tâm niệm chuyển động, Âu Dương Hi Di hừ lạnh một tiếng, vung kiếm đón thẳng lấy chiêu đao hoành ngang từ phía tả sang của đối phương.
Một chiêu kiếm này xem ra có vẻ hết sức bình phàm, nhưng thực ra lại hàm chứa công lực tu vi cả đời của Âu Dương Hi Di, đạt tới cảnh giới hóa thô thành xảo, đại xảo ẩn trong tiểu chuyết.
Cho dù Võ Tôn Tất Huyền có đích thân đến đây cũng không dám coi thường một chiêu kiếm này của lão. Trâm Sa Kiếm pháp của Âu Dương Hi Di khí thế hung mãnh, chiêu nào chiêu nấy đều đặt đối phương vào tử địa, thắng bại chỉ quyết trong vài chiêu. Giờ đây lão đã động sát cơ, kiếm chiêu lăng lệ khác thường, so với một kiếm vừa rồi hoàn toàn khác biệt.
Bạt Phong Hàn song mục thần quang lấp lánh, hai chân di chuyển theo một bộ pháp kỳ dị, chỉ di động trong một khoảng không gian chừng hơn trượng, khiến chúng nhân cảm thấy y không hề trực tiếp tấn công mà là không ngừng thay đổi góc độ phương hướng, nhưng lại giống như là đang trực tiếp tấn công. Những người đứng bên ngoài quan chiến đã cảm thấy đau đầu trước bộ pháp kỳ ảo của y, thiết tưởng không cần nghĩ cũng biết cảm giác của Âu Dương Hi Di lúc này thế nào.
Bạch y nữ đến cùng Bạt Phong Hàn lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, toàn thần chú ý vào hai đại cao thủ đang giao chiến.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì cứ đứng ngây ra nhìn Bạt Phong Hàn di chuyển, tâm lĩnh thần hội, trong lòng thầm nhủ, thì ra bộ pháp lại có diệu dụng như vậy.
Âu Dương Hi Di gầm lên một tiếng, dịch người nhanh như thiểm điện, không đỡ một đao của Bạt Phong Hàn đang chém tới trước ngực mà lách người né tránh, lui ra gần trượng.
Không ai hiểu nổi tại sao Âu Dương Hi Di trước giờ nổi danh chỉ luôn nghênh tiếp lại lựa chọn chiến pháp này. Họa may chỉ có những bậc cao thủ như Vương Thông, Vương Thế Sung, Đơn Uyển Tinh mới hiểu được thực ra lão không nhìn rõ bộ pháp của đối thủ nên mới không dám mạo hiểm tấn công, thiết nghĩ sự kinh hãi của những người này không cần phải nói cũng biết là thế nào rồi.
Có điều lão tránh né cũng hết sức tuyệt diệu, vừa hay chọn đúng chỗ nhược nhất trong đao chiêu của Bạt Phong Hàn, vì vậy tuyệt đối không rơi vào thế hạ phong.
Bạt Phong Hàn thốt lên một tiếng: "Hảo!" Đoạn tung người nhảy về phía sau.
Trong nháy mắt, cổ kiếm trong tay Âu Dương Hi Di hóa thành muôn đạo kiếm ảnh như thủy triều, cuồn cuộn dâng lên tấn công truy kích.
Bạt Phong Hàn dường như sớm đã dự liệu trước tình thế lành, bình tĩnh như mặt nước hồ không gợn sóng, gương mặt anh tuấn không hề biến sắc, nhanh chóng lướt mình ra phía sau gần trượng, sau đó lại tung người bay tới, hoành đao phản kích.
Y một tiến một thoái hết sức tự nhiên, khiến chúng nhân đều nảy sinh một cảm giác kỳ dị không thể nói ra thành lời.
Bọn Vương Thông đều không còn giữ được vẻ bình tĩnh như ban đầu.
Từ lúc Bạt Phong Hàn vào trong đại môn đến nay, hai lão đã nhân ra tiểu tử này là kẻ bất phàm, nhưng nằm mộng hai lão cũng không thể ngờ y lại lợi hại như vậy.
"Đang đang đang!"
Trong khoảng khắc điện chớp lửa xẹt, hai đối thủ đã trao đổi ba chiêu.
Đạo quang xạ khắp tứ phía, kiếm khí hoành không bay lượn.
Kiếm ảnh đao quang bao trùm cả khuôn viên ba trượng, những người đứng xung quanh cố gắng lùi xa chiến trường kinh tâm động phách này một chút.
Đao thế của Bạt Phong Hàn dần dần thu hẹp lại, chỉ thủ trong khoảng không gian chừng hơn thước vuông. Chỉ thấy y dùng bộ pháp kỳ dị của mình di động như loài quỷ mị trong kiếm ảnh trùng trùng của Âu Dương Hi Di.
Thoạt nhìn thì có vẻ như y đang rơi vào thế hạ phong, nhưng bọn Vương Thông, Vương Thế Sung đều biết đó mới là sách lược cao minh nhất để đối phó với Âu Dương Hi Di.
Nên biết rằng phàm là những chiêu số lấy công làm chủ hao tổn chân khí vô cùng, nếu như Bạt Phong Hàn có thể kéo dài tình trạng trước mắt đến lúc Âu Dương Hi Di sức cùng lực kiệt, vậy thì thời khắc phản công của y cũng chính là lúc Âu Dương Hi Di đại bại chứ chẳng nghi.
Đương nhiên Âu Dương Hi Di có công lực hơn bảy mươi năm, có thể Bạt Phong Hàn chưa đợi được đến lúc đó thì đã mạng vong, nhưng nhìn y tiến thoái tự do tung hoành ngang dọc như hiện giờ, không ai dám nói người trước giờ luôn phân thắng bại trong ba chiêu như Âu Dương Hi Di có thể hạ sát gã trước lúc chính lão kiệt sức.
Vương Thông và Vương Thế Sung cùng lúc đứng dậy, nhưng cũng chỉ biết nhìn nhau mà không thể nhúng tay.
Âu Dương Hi Di liên tiếp công ra ba kiếm, lực đạo thoắt khinh thoắt trọng, góc độ cũng hoàn toàn khác nhau, những người bàng quan đều nảy sinh cảm giác khó thể chống đỡ, nhưng trường đao trong tay Bạt Phong Hàn vẫn như lưu thủy hành vân, nhất nhất hóa giải, chẳng những vậy đao thể còn đột nhiên mở rộng, lấy lại thế chủ động, tiếp tục trì thế cân bằng với Âu Dương Hi Di.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liếc mắt nhìn trộm Đơn Uyển Tinh, chỉ thấy cặp mắt đẹp của nàng ánh lên dị quang, nhìn chăm chăm vào Bạt Phong Hàn đang đại triển thần oai, uy mãnh như thiên thần, tựa hồ như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai gã. Bọn Thượng Minh cũng lộ vẻ kinh hãi, toàn thần chú ý vào trường ác đấu.
Lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào nữa?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tuy có chút không nỡ bỏ cơ hội hiếm hoi được xem hai đại cao thủ phân thắng phụ, xong mạng sống quan trọng, nên đành quay người lẩn ra cửa lớn.
Nhưng người bị hai gã chen lấn đều không hề cảm giác, tự động lui lại nhường đường cho hai gã rồi tiếp tục quan chiến.
Một hồi sau hai gã mới chen ra ngoài cửa lớn, lúc này, một tiếng tiêu bất chợt nổi lên.
Hai gã hiếu kỳ quay lại nhìn, không hiểu ai lại nhàn rỗi thổi tiêu vào lúc này?
Tiếng tiêu này kỳ diệu vô cùng, ngừng ngắt vô thường, thoắt ẩn thoắt hiện giữa tiếng đao kiếm chạm nhau, dường như không hề theo một điệu nhạc nhất định nào đó, mà tùy theo đao chiêu kiếm thức của hai cao thủ mà thổi nên. Nhưng điều làm người ta khó có thể tin tưởng là trong tiếng đao kiếm giao kích leng keng, tiếng nhạc thoạt ngưng thoạt hiện, tuy có gián đoạn nhưng người nghe lại cảm thấy như kéo dài liên tục không ngừng nghỉ. Hỏa hầu này quả thật đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực trên tiêu đạo.
Tiếng tiêu thoắt lên thoắt xuống, chuyển hóa vô cùng, nhất thời khiến chúng nhân nghe như si như dại.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng như bị ma xui quỷ khiến, quên cả chạy trốn.
Hai người đang ác chiến cũng tiêu tan sát ý, đánh nhau một chiêu rồi tự động thoái lui, đứng yên bất động.
Ngọc dung lạnh tựa tảng băng của bạch y nữ cũng lần đầu tiên thoáng biến sắc, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Tiếng tiêu vẫn không ngừng vang lên, nhưng đột nhiên chuyển thành nhu dịu, tuy vậy vẫn lan truyền đại sảnh tĩnh lặng tựa như được cất lên từ một chốn vĩnh hằng huyền bí nào đó, tiếng tiêu diệu kỳ cất lên mang theo cả những thống khổ và hoan lạc của cõi người, khiến chúng nhân tất thảy đều quên hết tất cả, ngây người lắng nghe.
Tiếng tiêu lại đổi thay lần nữa, mang theo một sự nhiệt tình trong âm vực, phảng phất như muốn kể cho mỗi người nghe câu chuyện trong lòng.
...
Tiếng tiêu đã ngưng hẳn.
Nhưng đại sảnh vẫn im lặng như tờ.
Vương Thông lúc này cũng đã quên mất sự tồn tại của Bạt Phong Hàn, sát cơ trong lòng hoàn toàn tiêu tán, ngửa mặt thở dài, cất giọng thê lương nói: "Được rồi! Được rồi! Được nghe khúc nhạc của Thạch tiểu thư, sau này e rằng khó có gia âm nào lọt vào lỗ tai già này được nữa, tiêu nghệ của tiểu thư chẳng những đạt hết chân truyền của lệnh đường mà còn thanh xuất ư lam nữa, Vương Thông bái phục, bái phục."
Chúng nhân giờ mới biết thì ra Vương Thông và Thạch Thanh Tuyền có uyên nguyên sâu xa. Lại thấy lão nhắc tới mẫu thân của nàng mà song mục lấp lánh ánh lệ, ai nấy đều đoán rằng chắc hẳn đã có một chuyện tình không có kết quả đã từng xảy ra.
Ánh mắt oai vệ uy phong của Âu Dương Hi Di cũng trở nên nhu hòa, cao giọng nói: "Thanh Tuyền tiên giá tới đây, hà có gì không vào đây tương kiến, để bá bá xem con xinh đẹp thế nào rồi?"
Chúng nhân vô cùng kinh ngạc, giờ mới biết chẳng trách không thấy bóng nử tử thần bí này đâu, nguyên lai đến giờ này nàng mới đại giá quang lâm, dùng tiếng tiêu tuyệt nghệ để hóa giải một trường ác đấu.
Bạt Phong Hàn cũng cất giọng nói: "Nếu hân hạnh được tương kiến phương dung của tiểu thư, Bạt Phong Hàn có chết cũng không hối hận."
Lúc này giá trị con người y đã tăng lên gấp bội, không còn ai dám lên tiếng trách y khẩu xuất cuồng ngôn nữa.
Chỉ nghe một tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó từ mái hiên vọng xuống một thanh âm nử tử ôn nhu hòa dịu đến độ không một từ ngữ nào có thể hình dung: "Tương kiến chi bằng bất kiến, Thanh Tuyền phụng di mệnh của gia mẫu đến thổi tặng hai vị thế bá một khúc nhạc, việc đã làm rồi, Thanh Tuyền xin được cáo lui."
Trong sảnh lập tức ồn ào náo động, ai nấy đều lên tiếng lưu giữ nàng ở lại.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy ra khỏi đại môn.
Hai gã tiểu tử này có thể nói đã trở thành cao thủ đào vong, nhân lúc đang hỗn loạn đã nhanh chóng rời khỏi Vương phủ, nhưng không chạy đi xa, mà chỉ nấp vào một phòng củi của một trang viên gần đó.
Hai gã thư thái nằm lên một đống cỏ, đều cảm thấy chuyến đi đến Vương phủ quả không uổng phí.
Khấu Trọng than: "Tuy bị ả ác công chúa kia phát giác chúng ta vẫn còn sống mạnh khoẻ, nhưng được xem tỷ võ giữa gã Phong Thấp Hàn và Âu Dương lão đấu, lại được nghe tiếng tiêu tuyệt nghệ của giang hồ kỳ nữ, thế coi như cũng đáng."
Từ Tử Lăng ngưỡng một nói: "Gã Phong Thấp Hàn đó không lớn hơn chúng ta bao nhiêu vậy mà thân thủ thật phi thường, không biết lúc nào chúng ta mới được như vậy nhỉ?"
Khấu Trọng hừ lạnh một tiếng nói: "Tên này xem ra không phải người tốt, hơn nữa còn rất giỏi nghề câu dẫn nữ nhân, nữ nhân nào bị hắn nhìn phải đều hồn siêu phách tán cả, xem ra công chúa của ngươi bị hắn câu mất hồn phách rồi."
Từ Tử Lăng bật cười: "Cái gì mà của ngươi của ta chứ. Có ma mới thích loại nữ nhân kiêu ngạo tự phụ mục hạ vô nhân đó. Mặc kệ ả ta là công chúa rắm thối gì đi nữa."
Khấu Trọng ngồi dậy giơ ngón tay cái lên khen: "Khá lắm! Ta cũng gần như quên Tú Ninh muội muội của ta rồi đó!"
Từ Tử Lăng lắc đầu vỗ trán nói: "Thì ra đối trận phải nói khí thế trước! Mẹ ơi! Làm sao mới có thể tạo ra được khí thế nhỉ? Tuyệt đối không thể tự tung tự tác, ngang ngạnh nổi cáu mà thành được. Ta thấy dụng binh trong lúc nói cười thế mới là thượng thừa chi đạo."
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, nghiêm mặt nói: "Đó có lẽ là hiệu quả của tinh thần và nội công hợp lại. Cần một quá trình tu luyện lâu dài, không thể miễn cưỡng được đâu."
Gã ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: "Ngươi đoán xem gã Phong Thấp Hàn đó có đuổi kịp được Thạch Thanh Tuyền không? Nếu để gã câu dẫn được, sau này chúng ta làm sao còn cơ hội nữa chứ?"
Từ Tử Lăng chau mày nói: "Ngươi bớt si tâm vọng tưởng đi một chút được không? Bài học Lý Tú Ninh trước mắt vẫn còn chưa quên à?"
Khấu Trọng nằm phịch xuống nệm cỏ, nhắm mắt hít sâu vào một hơi, chán nản nói: "Được rồi! Sáng mai chúng ta lập tức khởi trình đi Vinh Dương tìm Tố Tố tỷ, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa."
Từ Tử Lăng đột nhiên nói: "Ngươi có xem với khinh công của chúng ta hiện nay có thể vượt qua tường thành không?"
Khấu Trọng giật mình nói: "Ngươi sợ tên quan kia nhận ra chúng ta à?"
Tử Tử Lăng gật đầu nói: "Những nhân tài siêu phàm trác tuyệt như chúng ta! Hà... quả thật rất dễ bị nhận ra! Nếu như ngươi là hắn, ngươi sẽ làm thế nào?"
Khấu Trọng biến sắc nói: "Sẽ lập tức báo cho Vũ Văn Hóa Cốt."
Từ Tử Lăng nói: "Nếu như chúng ta cứ chạy như vậy, e rằng hắn ta sẽ lập tức động thủ bắt người, chỉ nhìn nhãn thần của hắn ta với khẩu khí lúc hắn bảo tên Trần dương gia gì đó lùi lại cũng biết hai chúng ta hợp lại cũng không phải là đối thủ rồi. Vì vậy người đáng sợ nhất hiện giờ không phải ả công chú rắm thối kia mà chính là hắn đấy."
Khấu Trọng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Ta đang muốn ngươi nghĩ cách đây, không ngờ ngươi lại hỏi ngược lại ta."
Khấu Trọng cúi đầu suy nghĩ rồi vỗ trán nói: "Chỉ cần chúng ta nấp trong nhà củi này năm ba ngày, đến nửa đêm mới mò ra ngoài trộm đồ ăn, đợi cho tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta đã chạy thật xa, không còn để ý đến nữa chúng ta mới động thân rời khỏi, ngươi thấy diệu kế của ta đã đủ diệu chưa?"
Từ Tử Lăng phấn khích nói: "Hảo! Vậy chúng ta cứ ở đây bà nó năm ba ngày, nhân thể đem những kinh nghiệm mấy ngày nay dung hợp lại, nếu như thành công thì có lẽ sẽ không cần lần nào cũng bị người ta đuổi giết như bây giờ nữa đâu."
Khấu Trọng lại nói: "Nhưng giải quyết được vấn đề này lại xuất hiện một vấn đề khác, đó chính là sau khi an trí cho Tố Tố tỷ, chúng ta rốt cược là nên đi Dương Châu tìm hoàng đế lão tử cáo giác tội trạng của Vũ Văn Hóa Cập hay là đi Đông Đô thử vận khí với Hoà Thị Bích, còn cả Dương Công Bảo Khố ở kinh sư nữa, bao giờ thì chúng ta mới đến đào nó lên?"
Từ Tử Lăng nói: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Khấu Trọng làu bàu: "Ta tôn trọng ngươi mới hỏi ngươi mà?"
Từ Tử Lăng bực mình nói: "Nếu ngươi hỏi ta, ta đương nhiên nói lấy việc báo thù cho mẹ làm trọng rồi."
Khấu Trọng không vui nói: "Chẳng lẽ ta lại không nghĩ như vậy à? Được rồi, chúng ta đi Giang Đô trước."
Từ Tử Lăng bật cười nói: "Ngươi giận ta rồi à? Được rồi! Coi như ta hiểu lầm ngươi!"
Khấu Trọng nằm yên không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi là hảo huynh đệ của ta, là người thân duy nhất của ta, dù ngươi có nói ta thế nào ta cũng không giận ngươi đâu."
Khấu Trọng lại ngồi dậy, ôm đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Trước giờ ngươi đều tùy ngô nhi an hơn ta, dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, nhưng ta lại hay vọng tưởng lung tung! Ôi! Con người sống ở trên đời mà không làm nên sự nghiệp thì thật là vô vị."
Từ Tử Lăng nói: "Ta tuyệt đối đồng ý với ngươi. Nói thật lòng, ta chỉ là không đa tâm với các tỷ muội như ngươi mà thôi, trừ phi gặp phải người khiến cho ta không thể kiềm chế được, bằng không ta tuyệt đối không dễ động lòng như ngươi đâu. Nhưng nếu như ta thực sự thích người đó, vậy thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ."
Khấu Trọng ngồi ôm chân, đặt cằm lên đầu gối trầm ngâm nói: "Ta dễ động lòng trước các nữ nhân như vậy hay sao? Lý Tú Ninh, Ác công chúa, mỹ nhân sư phụ, hay ác bà nương Trầm Lạc Nhạn, người nào ta cũng cảm thấy rất tốt, nhưng ta cũng biết bản thân không thể chung tình với bất kỳ một ai. Rốt cuộc là ta đa tình hơn ngươi hay vô tình hơn ngươi đây?"
Từ Tử Lăng im lặng hồi lâu sau mới lên tiếng đáp lời: "Ta nghĩ có lẽ vì nữ nhân không phải là mục tiêu lớn nhất của ngươi, từ nhỏ ta đã nhận thấy Trọng thiếu gia ngươi là loại người sinh ra để làm lãnh tụ, thích nhất là xuất đầu làm chủ. Ta cũng rất thích kiểu cách đó của ngươi! Thôi! đêm rồi! chúng ta luyện công đi!"
Nghe tiếng thở đều đều của Từ Tử Lăng, trong đầu Khấu Trọng bất giác hiện ra từng chiêu từng thức của Bạt Phong Hàn và Âu Dương Hi Di vừa giao thủ với nhau, nhất thời tâm thần như mê đi, hoàn toàn không còn cảm giác về thời gian nữa.
Lúc Từ Tử Lăng tỉnh lại, trời đã sáng bảnh.
Khí thế khi lão bước chân, thêm vào thân hình khôi vĩ như sơn, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ, tự nhiên bày ra một khí độ khiến người ta không thể kháng cự.
Khoé miệng Bạt Phong Hàn vẫn hé nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng từ từ đưa lên đặt lên chuôi đao và chuôi kiếm. Chúng nhân đều không biết y sẽ sử đao hay sử kiếm, hoặc giả là dùng cả hai, đao lẫn kiếm.
Âu Dương Hi Di đột nhiên đứng lại, ngửa mặt cườii một tràng dài, lập tức cả đại sảnh rộng lớn như muốn rung lên.
"Cheng!"
Hữu thủ Bạt Phong Hàn đã kéo đao ra khỏi vỏ, đao khí lăng lệ vô tỉ đã tràn ngập không gian.
Trong sát na ngắn ngủi đó, đao của Bạt Phong Hà đã rời vỏ, hóa thành một đạo cầu vồng chủ động tấn công đối thủ.
Âu Dương Hi Di cũng bạt kiếm xuất kích.
Hai cỗ đao khí kiếm khí vô hình giao kích với nhau trước khi đao kiếm tương tiếp, sau đó mới vang lên tiếng va chạm chói tai.
Bạt Phong Hàn nhẹ nhàng thoái bộ, hoành đạo đỉnh lập.
Chỉ thấy y vẫn nhàn nhã như thường, khoé miệng vẫn nở nụ cười ngạo mạn, tựa hồ như không hề thua kém trước vị cao thủ võ lâm tiền bối này vậy, càng không để người khác cảm thấy y bị đối phương bức lui.
Âu Dương Hi Di vẫn đứng yên chỗ cũ, chỉ có thân hình hơi khẽ lay động. Đám tân khách đang có mặt tại trường không ai dám tin vào mắt mình, không ai là không động dung.
Không ai ngờ được một thanh niên tuổi chừng hai mươi như Bạt Phong Hàn lại có thể nghênh tiếp một chiêu của Âu Dương Hi Di.
Bạt Phong Hàn thấy toàn trường đang chú mục vào mình, ngửa mặt cười dài nói: "Hảo kiếm, không ngờ Bạt Phong Hàn lần này đến Trung Nguyên đã được gặp ngay cao thủ, tại hạ xin được lĩnh giáo!"
Lời vừa dứt, y đã tiếp tục chủ động tấn công.
Vương Thế Sung và Vương Thông đưa mắt nhìn nhau, không những nhìn ra được sự kinh hãi trong mắt đối phương, mà còn nhìn thấy sát cơ hiển hiện.
Nếu không trừ ngay kẻ này, nói không chừng mười năm nữa sẽ có thêm một Tất Huyền thứ hai.
Âu Dương Hi Di cũng có tâm ý như hai bọn họ, hơn nữa còn hiểu rõ, Bạt Phong Hàn đích thực sẽ là kẻ kế thừa Tất Huyền trở thành nhân vật lợi hại nhất của Đột Quyết, niên kỷ chỉ mới đôi mươi mà võ công đã đạt tới địa bộ cao thâm mạt trắc thế này rồi, thử hỏi thêm mười, hai mươi năm nữa, người này sẽ tiến tới đâu?
Mà theo sự quan sát của lão, tên này là loại thiên sinh lãnh khốc vô tình, loại người này nếu như làm việc ác, e rằng chúng sinh khó tránh khỏi đại họa.
Tâm niệm chuyển động, Âu Dương Hi Di hừ lạnh một tiếng, vung kiếm đón thẳng lấy chiêu đao hoành ngang từ phía tả sang của đối phương.
Một chiêu kiếm này xem ra có vẻ hết sức bình phàm, nhưng thực ra lại hàm chứa công lực tu vi cả đời của Âu Dương Hi Di, đạt tới cảnh giới hóa thô thành xảo, đại xảo ẩn trong tiểu chuyết.
Cho dù Võ Tôn Tất Huyền có đích thân đến đây cũng không dám coi thường một chiêu kiếm này của lão. Trâm Sa Kiếm pháp của Âu Dương Hi Di khí thế hung mãnh, chiêu nào chiêu nấy đều đặt đối phương vào tử địa, thắng bại chỉ quyết trong vài chiêu. Giờ đây lão đã động sát cơ, kiếm chiêu lăng lệ khác thường, so với một kiếm vừa rồi hoàn toàn khác biệt.
Bạt Phong Hàn song mục thần quang lấp lánh, hai chân di chuyển theo một bộ pháp kỳ dị, chỉ di động trong một khoảng không gian chừng hơn trượng, khiến chúng nhân cảm thấy y không hề trực tiếp tấn công mà là không ngừng thay đổi góc độ phương hướng, nhưng lại giống như là đang trực tiếp tấn công. Những người đứng bên ngoài quan chiến đã cảm thấy đau đầu trước bộ pháp kỳ ảo của y, thiết tưởng không cần nghĩ cũng biết cảm giác của Âu Dương Hi Di lúc này thế nào.
Bạch y nữ đến cùng Bạt Phong Hàn lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, toàn thần chú ý vào hai đại cao thủ đang giao chiến.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì cứ đứng ngây ra nhìn Bạt Phong Hàn di chuyển, tâm lĩnh thần hội, trong lòng thầm nhủ, thì ra bộ pháp lại có diệu dụng như vậy.
Âu Dương Hi Di gầm lên một tiếng, dịch người nhanh như thiểm điện, không đỡ một đao của Bạt Phong Hàn đang chém tới trước ngực mà lách người né tránh, lui ra gần trượng.
Không ai hiểu nổi tại sao Âu Dương Hi Di trước giờ nổi danh chỉ luôn nghênh tiếp lại lựa chọn chiến pháp này. Họa may chỉ có những bậc cao thủ như Vương Thông, Vương Thế Sung, Đơn Uyển Tinh mới hiểu được thực ra lão không nhìn rõ bộ pháp của đối thủ nên mới không dám mạo hiểm tấn công, thiết nghĩ sự kinh hãi của những người này không cần phải nói cũng biết là thế nào rồi.
Có điều lão tránh né cũng hết sức tuyệt diệu, vừa hay chọn đúng chỗ nhược nhất trong đao chiêu của Bạt Phong Hàn, vì vậy tuyệt đối không rơi vào thế hạ phong.
Bạt Phong Hàn thốt lên một tiếng: "Hảo!" Đoạn tung người nhảy về phía sau.
Trong nháy mắt, cổ kiếm trong tay Âu Dương Hi Di hóa thành muôn đạo kiếm ảnh như thủy triều, cuồn cuộn dâng lên tấn công truy kích.
Bạt Phong Hàn dường như sớm đã dự liệu trước tình thế lành, bình tĩnh như mặt nước hồ không gợn sóng, gương mặt anh tuấn không hề biến sắc, nhanh chóng lướt mình ra phía sau gần trượng, sau đó lại tung người bay tới, hoành đao phản kích.
Y một tiến một thoái hết sức tự nhiên, khiến chúng nhân đều nảy sinh một cảm giác kỳ dị không thể nói ra thành lời.
Bọn Vương Thông đều không còn giữ được vẻ bình tĩnh như ban đầu.
Từ lúc Bạt Phong Hàn vào trong đại môn đến nay, hai lão đã nhân ra tiểu tử này là kẻ bất phàm, nhưng nằm mộng hai lão cũng không thể ngờ y lại lợi hại như vậy.
"Đang đang đang!"
Trong khoảng khắc điện chớp lửa xẹt, hai đối thủ đã trao đổi ba chiêu.
Đạo quang xạ khắp tứ phía, kiếm khí hoành không bay lượn.
Kiếm ảnh đao quang bao trùm cả khuôn viên ba trượng, những người đứng xung quanh cố gắng lùi xa chiến trường kinh tâm động phách này một chút.
Đao thế của Bạt Phong Hàn dần dần thu hẹp lại, chỉ thủ trong khoảng không gian chừng hơn thước vuông. Chỉ thấy y dùng bộ pháp kỳ dị của mình di động như loài quỷ mị trong kiếm ảnh trùng trùng của Âu Dương Hi Di.
Thoạt nhìn thì có vẻ như y đang rơi vào thế hạ phong, nhưng bọn Vương Thông, Vương Thế Sung đều biết đó mới là sách lược cao minh nhất để đối phó với Âu Dương Hi Di.
Nên biết rằng phàm là những chiêu số lấy công làm chủ hao tổn chân khí vô cùng, nếu như Bạt Phong Hàn có thể kéo dài tình trạng trước mắt đến lúc Âu Dương Hi Di sức cùng lực kiệt, vậy thì thời khắc phản công của y cũng chính là lúc Âu Dương Hi Di đại bại chứ chẳng nghi.
Đương nhiên Âu Dương Hi Di có công lực hơn bảy mươi năm, có thể Bạt Phong Hàn chưa đợi được đến lúc đó thì đã mạng vong, nhưng nhìn y tiến thoái tự do tung hoành ngang dọc như hiện giờ, không ai dám nói người trước giờ luôn phân thắng bại trong ba chiêu như Âu Dương Hi Di có thể hạ sát gã trước lúc chính lão kiệt sức.
Vương Thông và Vương Thế Sung cùng lúc đứng dậy, nhưng cũng chỉ biết nhìn nhau mà không thể nhúng tay.
Âu Dương Hi Di liên tiếp công ra ba kiếm, lực đạo thoắt khinh thoắt trọng, góc độ cũng hoàn toàn khác nhau, những người bàng quan đều nảy sinh cảm giác khó thể chống đỡ, nhưng trường đao trong tay Bạt Phong Hàn vẫn như lưu thủy hành vân, nhất nhất hóa giải, chẳng những vậy đao thể còn đột nhiên mở rộng, lấy lại thế chủ động, tiếp tục trì thế cân bằng với Âu Dương Hi Di.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liếc mắt nhìn trộm Đơn Uyển Tinh, chỉ thấy cặp mắt đẹp của nàng ánh lên dị quang, nhìn chăm chăm vào Bạt Phong Hàn đang đại triển thần oai, uy mãnh như thiên thần, tựa hồ như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai gã. Bọn Thượng Minh cũng lộ vẻ kinh hãi, toàn thần chú ý vào trường ác đấu.
Lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào nữa?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tuy có chút không nỡ bỏ cơ hội hiếm hoi được xem hai đại cao thủ phân thắng phụ, xong mạng sống quan trọng, nên đành quay người lẩn ra cửa lớn.
Nhưng người bị hai gã chen lấn đều không hề cảm giác, tự động lui lại nhường đường cho hai gã rồi tiếp tục quan chiến.
Một hồi sau hai gã mới chen ra ngoài cửa lớn, lúc này, một tiếng tiêu bất chợt nổi lên.
Hai gã hiếu kỳ quay lại nhìn, không hiểu ai lại nhàn rỗi thổi tiêu vào lúc này?
Tiếng tiêu này kỳ diệu vô cùng, ngừng ngắt vô thường, thoắt ẩn thoắt hiện giữa tiếng đao kiếm chạm nhau, dường như không hề theo một điệu nhạc nhất định nào đó, mà tùy theo đao chiêu kiếm thức của hai cao thủ mà thổi nên. Nhưng điều làm người ta khó có thể tin tưởng là trong tiếng đao kiếm giao kích leng keng, tiếng nhạc thoạt ngưng thoạt hiện, tuy có gián đoạn nhưng người nghe lại cảm thấy như kéo dài liên tục không ngừng nghỉ. Hỏa hầu này quả thật đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực trên tiêu đạo.
Tiếng tiêu thoắt lên thoắt xuống, chuyển hóa vô cùng, nhất thời khiến chúng nhân nghe như si như dại.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng như bị ma xui quỷ khiến, quên cả chạy trốn.
Hai người đang ác chiến cũng tiêu tan sát ý, đánh nhau một chiêu rồi tự động thoái lui, đứng yên bất động.
Ngọc dung lạnh tựa tảng băng của bạch y nữ cũng lần đầu tiên thoáng biến sắc, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Tiếng tiêu vẫn không ngừng vang lên, nhưng đột nhiên chuyển thành nhu dịu, tuy vậy vẫn lan truyền đại sảnh tĩnh lặng tựa như được cất lên từ một chốn vĩnh hằng huyền bí nào đó, tiếng tiêu diệu kỳ cất lên mang theo cả những thống khổ và hoan lạc của cõi người, khiến chúng nhân tất thảy đều quên hết tất cả, ngây người lắng nghe.
Tiếng tiêu lại đổi thay lần nữa, mang theo một sự nhiệt tình trong âm vực, phảng phất như muốn kể cho mỗi người nghe câu chuyện trong lòng.
...
Tiếng tiêu đã ngưng hẳn.
Nhưng đại sảnh vẫn im lặng như tờ.
Vương Thông lúc này cũng đã quên mất sự tồn tại của Bạt Phong Hàn, sát cơ trong lòng hoàn toàn tiêu tán, ngửa mặt thở dài, cất giọng thê lương nói: "Được rồi! Được rồi! Được nghe khúc nhạc của Thạch tiểu thư, sau này e rằng khó có gia âm nào lọt vào lỗ tai già này được nữa, tiêu nghệ của tiểu thư chẳng những đạt hết chân truyền của lệnh đường mà còn thanh xuất ư lam nữa, Vương Thông bái phục, bái phục."
Chúng nhân giờ mới biết thì ra Vương Thông và Thạch Thanh Tuyền có uyên nguyên sâu xa. Lại thấy lão nhắc tới mẫu thân của nàng mà song mục lấp lánh ánh lệ, ai nấy đều đoán rằng chắc hẳn đã có một chuyện tình không có kết quả đã từng xảy ra.
Ánh mắt oai vệ uy phong của Âu Dương Hi Di cũng trở nên nhu hòa, cao giọng nói: "Thanh Tuyền tiên giá tới đây, hà có gì không vào đây tương kiến, để bá bá xem con xinh đẹp thế nào rồi?"
Chúng nhân vô cùng kinh ngạc, giờ mới biết chẳng trách không thấy bóng nử tử thần bí này đâu, nguyên lai đến giờ này nàng mới đại giá quang lâm, dùng tiếng tiêu tuyệt nghệ để hóa giải một trường ác đấu.
Bạt Phong Hàn cũng cất giọng nói: "Nếu hân hạnh được tương kiến phương dung của tiểu thư, Bạt Phong Hàn có chết cũng không hối hận."
Lúc này giá trị con người y đã tăng lên gấp bội, không còn ai dám lên tiếng trách y khẩu xuất cuồng ngôn nữa.
Chỉ nghe một tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó từ mái hiên vọng xuống một thanh âm nử tử ôn nhu hòa dịu đến độ không một từ ngữ nào có thể hình dung: "Tương kiến chi bằng bất kiến, Thanh Tuyền phụng di mệnh của gia mẫu đến thổi tặng hai vị thế bá một khúc nhạc, việc đã làm rồi, Thanh Tuyền xin được cáo lui."
Trong sảnh lập tức ồn ào náo động, ai nấy đều lên tiếng lưu giữ nàng ở lại.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy ra khỏi đại môn.
Hai gã tiểu tử này có thể nói đã trở thành cao thủ đào vong, nhân lúc đang hỗn loạn đã nhanh chóng rời khỏi Vương phủ, nhưng không chạy đi xa, mà chỉ nấp vào một phòng củi của một trang viên gần đó.
Hai gã thư thái nằm lên một đống cỏ, đều cảm thấy chuyến đi đến Vương phủ quả không uổng phí.
Khấu Trọng than: "Tuy bị ả ác công chúa kia phát giác chúng ta vẫn còn sống mạnh khoẻ, nhưng được xem tỷ võ giữa gã Phong Thấp Hàn và Âu Dương lão đấu, lại được nghe tiếng tiêu tuyệt nghệ của giang hồ kỳ nữ, thế coi như cũng đáng."
Từ Tử Lăng ngưỡng một nói: "Gã Phong Thấp Hàn đó không lớn hơn chúng ta bao nhiêu vậy mà thân thủ thật phi thường, không biết lúc nào chúng ta mới được như vậy nhỉ?"
Khấu Trọng hừ lạnh một tiếng nói: "Tên này xem ra không phải người tốt, hơn nữa còn rất giỏi nghề câu dẫn nữ nhân, nữ nhân nào bị hắn nhìn phải đều hồn siêu phách tán cả, xem ra công chúa của ngươi bị hắn câu mất hồn phách rồi."
Từ Tử Lăng bật cười: "Cái gì mà của ngươi của ta chứ. Có ma mới thích loại nữ nhân kiêu ngạo tự phụ mục hạ vô nhân đó. Mặc kệ ả ta là công chúa rắm thối gì đi nữa."
Khấu Trọng ngồi dậy giơ ngón tay cái lên khen: "Khá lắm! Ta cũng gần như quên Tú Ninh muội muội của ta rồi đó!"
Từ Tử Lăng lắc đầu vỗ trán nói: "Thì ra đối trận phải nói khí thế trước! Mẹ ơi! Làm sao mới có thể tạo ra được khí thế nhỉ? Tuyệt đối không thể tự tung tự tác, ngang ngạnh nổi cáu mà thành được. Ta thấy dụng binh trong lúc nói cười thế mới là thượng thừa chi đạo."
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, nghiêm mặt nói: "Đó có lẽ là hiệu quả của tinh thần và nội công hợp lại. Cần một quá trình tu luyện lâu dài, không thể miễn cưỡng được đâu."
Gã ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: "Ngươi đoán xem gã Phong Thấp Hàn đó có đuổi kịp được Thạch Thanh Tuyền không? Nếu để gã câu dẫn được, sau này chúng ta làm sao còn cơ hội nữa chứ?"
Từ Tử Lăng chau mày nói: "Ngươi bớt si tâm vọng tưởng đi một chút được không? Bài học Lý Tú Ninh trước mắt vẫn còn chưa quên à?"
Khấu Trọng nằm phịch xuống nệm cỏ, nhắm mắt hít sâu vào một hơi, chán nản nói: "Được rồi! Sáng mai chúng ta lập tức khởi trình đi Vinh Dương tìm Tố Tố tỷ, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa."
Từ Tử Lăng đột nhiên nói: "Ngươi có xem với khinh công của chúng ta hiện nay có thể vượt qua tường thành không?"
Khấu Trọng giật mình nói: "Ngươi sợ tên quan kia nhận ra chúng ta à?"
Tử Tử Lăng gật đầu nói: "Những nhân tài siêu phàm trác tuyệt như chúng ta! Hà... quả thật rất dễ bị nhận ra! Nếu như ngươi là hắn, ngươi sẽ làm thế nào?"
Khấu Trọng biến sắc nói: "Sẽ lập tức báo cho Vũ Văn Hóa Cốt."
Từ Tử Lăng nói: "Nếu như chúng ta cứ chạy như vậy, e rằng hắn ta sẽ lập tức động thủ bắt người, chỉ nhìn nhãn thần của hắn ta với khẩu khí lúc hắn bảo tên Trần dương gia gì đó lùi lại cũng biết hai chúng ta hợp lại cũng không phải là đối thủ rồi. Vì vậy người đáng sợ nhất hiện giờ không phải ả công chú rắm thối kia mà chính là hắn đấy."
Khấu Trọng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Ta đang muốn ngươi nghĩ cách đây, không ngờ ngươi lại hỏi ngược lại ta."
Khấu Trọng cúi đầu suy nghĩ rồi vỗ trán nói: "Chỉ cần chúng ta nấp trong nhà củi này năm ba ngày, đến nửa đêm mới mò ra ngoài trộm đồ ăn, đợi cho tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta đã chạy thật xa, không còn để ý đến nữa chúng ta mới động thân rời khỏi, ngươi thấy diệu kế của ta đã đủ diệu chưa?"
Từ Tử Lăng phấn khích nói: "Hảo! Vậy chúng ta cứ ở đây bà nó năm ba ngày, nhân thể đem những kinh nghiệm mấy ngày nay dung hợp lại, nếu như thành công thì có lẽ sẽ không cần lần nào cũng bị người ta đuổi giết như bây giờ nữa đâu."
Khấu Trọng lại nói: "Nhưng giải quyết được vấn đề này lại xuất hiện một vấn đề khác, đó chính là sau khi an trí cho Tố Tố tỷ, chúng ta rốt cược là nên đi Dương Châu tìm hoàng đế lão tử cáo giác tội trạng của Vũ Văn Hóa Cập hay là đi Đông Đô thử vận khí với Hoà Thị Bích, còn cả Dương Công Bảo Khố ở kinh sư nữa, bao giờ thì chúng ta mới đến đào nó lên?"
Từ Tử Lăng nói: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Khấu Trọng làu bàu: "Ta tôn trọng ngươi mới hỏi ngươi mà?"
Từ Tử Lăng bực mình nói: "Nếu ngươi hỏi ta, ta đương nhiên nói lấy việc báo thù cho mẹ làm trọng rồi."
Khấu Trọng không vui nói: "Chẳng lẽ ta lại không nghĩ như vậy à? Được rồi, chúng ta đi Giang Đô trước."
Từ Tử Lăng bật cười nói: "Ngươi giận ta rồi à? Được rồi! Coi như ta hiểu lầm ngươi!"
Khấu Trọng nằm yên không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi là hảo huynh đệ của ta, là người thân duy nhất của ta, dù ngươi có nói ta thế nào ta cũng không giận ngươi đâu."
Khấu Trọng lại ngồi dậy, ôm đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Trước giờ ngươi đều tùy ngô nhi an hơn ta, dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, nhưng ta lại hay vọng tưởng lung tung! Ôi! Con người sống ở trên đời mà không làm nên sự nghiệp thì thật là vô vị."
Từ Tử Lăng nói: "Ta tuyệt đối đồng ý với ngươi. Nói thật lòng, ta chỉ là không đa tâm với các tỷ muội như ngươi mà thôi, trừ phi gặp phải người khiến cho ta không thể kiềm chế được, bằng không ta tuyệt đối không dễ động lòng như ngươi đâu. Nhưng nếu như ta thực sự thích người đó, vậy thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ."
Khấu Trọng ngồi ôm chân, đặt cằm lên đầu gối trầm ngâm nói: "Ta dễ động lòng trước các nữ nhân như vậy hay sao? Lý Tú Ninh, Ác công chúa, mỹ nhân sư phụ, hay ác bà nương Trầm Lạc Nhạn, người nào ta cũng cảm thấy rất tốt, nhưng ta cũng biết bản thân không thể chung tình với bất kỳ một ai. Rốt cuộc là ta đa tình hơn ngươi hay vô tình hơn ngươi đây?"
Từ Tử Lăng im lặng hồi lâu sau mới lên tiếng đáp lời: "Ta nghĩ có lẽ vì nữ nhân không phải là mục tiêu lớn nhất của ngươi, từ nhỏ ta đã nhận thấy Trọng thiếu gia ngươi là loại người sinh ra để làm lãnh tụ, thích nhất là xuất đầu làm chủ. Ta cũng rất thích kiểu cách đó của ngươi! Thôi! đêm rồi! chúng ta luyện công đi!"
Nghe tiếng thở đều đều của Từ Tử Lăng, trong đầu Khấu Trọng bất giác hiện ra từng chiêu từng thức của Bạt Phong Hàn và Âu Dương Hi Di vừa giao thủ với nhau, nhất thời tâm thần như mê đi, hoàn toàn không còn cảm giác về thời gian nữa.
Lúc Từ Tử Lăng tỉnh lại, trời đã sáng bảnh.
Bình luận facebook