Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 585
Từ Tử Lăng chạy như bay trên thảo nguyên, nhắm hướng Đại Hà thẳng tiến, quay lại Trường An, trong lòng có chút mờ mịt.
Hai hổ đánh nhau, tất có một bị thương, gã không thể ngăn cản sự tình này phát triển. Tạo hóa trêu người, Sư Phi Huyên vì sao lại nhận định gã có thể thay đổi điều tựa hồ như vận mệnh đã được định sẵn này? Mà sự thực là gã luôn nghĩ mình không có khả năng làm được.
Từ Tử Lăng cảm giác Lý Thế Dân có thể quyết tâm tàn nhẫn đối phó với sự hãm hại của Kiến Thành và Nguyên Cát, nhưng lại không thể không để ý đến tình phụ tử với Lý Uyên. Việc Lý Thế Dân tỏ ra bình tĩnh tỉnh táo thực sự nằm ngoài dự liệu của gã. Trước đó, Từ Tử Lăng suy đoán phản ứng của y phải là kịch liệt kích động, song thực tế y lại hoàn toàn đặt chuyện phát sinh ở Trường An ra ngoài, tập trung tinh thần đối phó Khấu Trọng.
Nếu như không có Tống Khuyết tham gia việc này, cho dù không nể mặt Từ Tử Lăng, khi Lý Thế Dân đả bại Khấu Trọng cũng sẽ cho gã một lối thoát, không dồn gã vào chỗ chết. Việc Tống Khuyết tham gia đã làm sự việc phát triển theo hướng khác. Lý Thế Dân nói cho Từ Tử Lăng việc này là muốn thể hiện y không còn lựa chọn nào khác.
Gã rất hy vọng có thể tránh xa tất cả những việc sắp xảy ra này, để không phải nghe đến cuộc chiến cũng như những tin tức kiểu đó. Nhưng Từ Tử Lăng gã khó có thể đặt mình bên ngoài! Gã có thể đứng nhìn Khấu Trọng bị giết sao?
---oOo---
Khấu Trọng từ đằng sau bụi cỏ cao dày lao ra, chạy như sao băng lên đỉnh đồi, nhằm Lý Thế Dân lao tới.
Bên này Bàng Ngọc và hai gã thân vệ cao thủ đồng thời cảm ứng được, lớn tiếng hét lên. Sau khi phát hiện thấy người đến là Khấu Trọng, ba người liền từ lưng ngựa nhảy lên, binh khí phóng ra, một kiếm hai đao hướng đến Khấu Trọng nghênh đón.
Trên đỉnh đồi là Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, La Sĩ Tín cùng với mười sáu thân vệ, không hề hỗn loạn như Khấu Trọng dự đoán. Lý Thế Dân ha ha cười nói:
- Đã lâu không gặp Thiếu Soái!
Bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ đều lấy binh khí ra, vây quanh bảo vệ Lý Thế Dân, đồng thời phân năm tên thân vệ cao thủ xuống ngựa đối phó với Khấu Trọng.
Khấu Trọng thầm kêu đáng tiếc. Nếu như có thể lên đến đỉnh đồi mới bị phát hiện, hoặc là đối phương phi ngựa đến ngăn trở, gã có thể dùng thân pháp linh hoạt hơn tìm cơ hội áp sát Lý Thế Dân cuồng công. Bây giờ tình thế lại biến thành cục diện song phương dốc toàn lực chiến đấu. Gã buột miệng trả lời:
- Thế Dân huynh phong thái vẫn tốt như xưa. Chúc mừng chúc mừng!
Keng!
Tỉnh Trung Nguyệt rời lưng xuất ra, nhanh chóng đánh về phía trước, đầu tiên đỡ chiêu kiếm đang công tới của Bàng Ngọc ở giữa. Sau đó gã dịch người sang bên phải một chút đủ để tránh một đao đang chém đến đầu, Tỉnh Trung Nguyệt lại đánh sang ngang, không thương tiếc choảng vào sống đao của cao thủ ở bên phải đang chém tới.
Bàng Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải cầm kiếm tê tê tái tái, không cách gì vận được lực, khó chịu đến cực điểm. Trước kia ở Lạc Dương, hắn từng giao thủ với Khấu Trọng, nhưng giờ phút này gã như đã thoát thai hoán cốt biến thành một người khác, công lực cao thâm khôn lường, đao pháp biến hóa vô phép nắm bắt. Bàng Ngọc kinh ngạc lùi xuống điều chỉnh trận cước.
Đang!
Tên thân vệ cao thủ bên phải cũng bị Khấu Trọng tiện tay cho một đao đã sớm lảo đảo ngã lăn ra đất. Thì ra gã đã mượn thêm một phần nội kình của Bàng Ngọc, làm sao tên này không lập tức chịu khổ cho được.
Khấu Trọng sớm phân tách địch nhân bên phải, sau đó tả cước xuất ra, mũi giày đá trúng lưỡi đao địch nhân bên trái đang biến chiêu đánh tới. Kẻ đó trợn mắt nhìn cú đá của gã, vô phương né tránh.
Loa Hoàn kình bộc phát, tên thân vệ cao thủ hộc máu rút lui.
Bàng Ngọc vừa lùi lại, năm tên thân vệ cao thủ dùng thương đã vượt qua hắn, hăng hái lao về phía Khấu Trọng đánh đến.
Trên đỉnh đồi, Lý Thế Dân và đám người còn lại nhìn thấy vậy đều hít một hơi lạnh. Khấu Trọng làm sao trở nên lợi hại như vậy, không phải là Khấu Trọng mà bọn họ từng biết!
Khấu Trọng cười ha hả, tung người chạy đi, năm cây trường thương đánh vào khoảng không. Gã đầu óc thông minh, thấy năm người đều dùng thương, đoán chắc bọn họ tinh thông một loại trận pháp có thể phát huy ưu điểm của trường thương, vì thế không dám để chúng kiềm chế.
Từ sườn đồi sà xuống lần nữa, Bàng Ngọc lại vô cũng khó hiểu. Khấu Trọng phi thân bay lên không, đến khi hết lực tất nhiên phải rơi xuống mặt đất, làm thế nào đối phó với năm cây trường thương đang chờ gã? Hiện tại khó có thể biết được nên họ Bàng đành chỉ áp trận chờ xem.
Trên đỉnh đồi, người của Lý Thế Dân không có thời gian suy nghĩ nhiều. Ngoại trừ Lý Thế Dân, tất cả đều lăm lăm binh khí, giương cung đặt tên, kéo căng hết cỡ nhằm vào Khấu Trọng đang lơ lửng trên không chờ bắn ra.
Tiếng dây cung bật tanh tách, mười bốn mũi tên mạnh bắn ra, làm thành một lưới tên, nhằm thẳng Khấu Trọng bay đến. Người bắn cung đều là nhất lưu cao thủ, góc ngắm cực chuẩn, theo lý đều là bách phát bách trúng. Chỉ cần Khấu Trọng vẫn giữ nguyên tốc độ và phương hướng, khẳng định gã sẽ biến thành bia hứng tên. Mặc dù võ công gã có cao cũng không thể trong tình huống này chặn được cả mười bốn mũi tên.
Lý Thế Dân đột nhiên cảm thấy không đành lòng, trong lòng lại thầm nghĩ Khấu Trọng sẽ không bị giết dễ dàng thế.
Quả nhiên Khấu Trọng cười dài một tiếng, hoán đổi chân khí, thân hình bay xéo sang bên cạnh, chẳng những có thể né tránh tất cả các mũi tên đoạt mạng, mà còn lướt qua Bàng Ngọc, lao thẳng tới những người trên đỉnh đồi tấn công.
Bàng Ngọc hét lớn một tiếng, vang động trời đất, trường kiếm bay theo đâm tới lưng của Khấu Trọng.
Tốc độ của Khấu Trọng tăng lên, nhanh chóng nới rộng khoảng cách với kiếm phong của Bàng Ngọc, hướng đến đỉnh đồi nơi Lý Thế Dân đang đứng.
Bọn Uất Trì Kính Đức nào biết Khấu Trọng có thể nghịch chuyển chân khí, thay đổi phương hướng, thân pháp linh hoạt như vậy, nằm ngoài dự đoán nên không kịp rút ra binh khí thường dùng. Cả bọn đành từ mình ngựa nhảy lên, lăng không nghênh đón Khấu Trọng, tay dùng đại cung khua lên công tới.
Đám người này đều là mãnh tướng dũng sỹ thân kinh bách chiến, lâm nguy bất loạn, chẳng những không đụng nhau một đám trên không, mà còn phối hợp, chia ra một nửa lập thành lưới người tấn công và ngăn cản, số còn lại cất cung tên rút binh khí cố thủ tại chỗ.
Thời gian từ lúc Khấu Trọng tấn công cho đến thời khắc này chỉ qua vài cái nháy mắt, qua đó có thể thấy tình huống chiến đấu khẩn trương kịch liệt như thế nào.
Lý Thế Dân rút bội kiếm. Bản thân y võ công cũng cao cường, mặc dù nhìn thấy Khấu Trọng anh dũng không thể ngăn cản, liên tục xuất kì chiêu nhưng không hề sợ hãi.
Bàng Ngọc một kiếm liên tục truy kích sau lưng Khấu Trọng, năm tên thương thủ cũng đang quay lại. Chỉ cần Uất Trì Kính Đức, La Sĩ Tín và ba gã thân vệ ngăn cản thành công, Khấu Trọng tất lâm vào vòng vây, chỉ còn nước chết.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo vệ bên cạnh Lý Thế Dân, mắt không rời Khấu Trọng đang lao đến. Trong đám chư tướng, hắn và Uất Trì Kính Đức võ công cao nhất, lại bình tĩnh đa mưu. Hắn sẽ không vì người bên mình có vẻ như đang khống chế cục diện mà sinh lòng khinh địch, thậm chí còn phải suy nghĩ các tình thế biến hóa để có phương pháp ứng biến.
Kẻ đầu tiên gặp Khấu Trọng là Uất Trì Kính Đức. Với những cao thủ như y, mặc dù trên tay là trường cung chứ không phải thứ binh khí hay dùng là Quy Tàng tiên, nhưng chiêu số phát ra vẫn lăng lệ, tràn đầy uy mãnh. Uất Trì Kính Đức mắt thấy có thể sớm đánh trúng vũ khí của đối phương, biết rõ ràng Tỉnh Trung Nguyệt đang chém đến, nhưng bỗng đột nhiên phát sinh biến hóa. Trong lòng y vừa kêu khổ thì trường cung không kịp biến chiêu đã bị lưỡi đao của Khấu Trọng chém ngang vào dây cung.
Khấu Trọng cười to nói:
- Chiêu này gọi là Binh trá! Tựa thực mà hư, hư hóa thành thực.
Băng!
Dây cung đứt đôi, cán cung lập tức bật ra duỗi thẳng băng.
Đây thực sự là một đao vô cùng khéo léo của Khấu Trọng, tránh nặng tìm nhẹ, không cùng Uất Trì Kính Đức ngạnh đấu mà đánh vào nơi trường cung yếu nhất, hóa giải thế công của địch nhân, biến loan cung thành que củi. Hơn nữa, khi bung ra thân cung phát sinh lực đạo, dù Uất Trì Kính Đức có cao thủ đến mức nào nhất thời cũng không thể biến chiêu phản kích, lại sợ Khấu Trọng thi triển sát chiêu, đành hạ thân xuống đất. Bất quá y cũng không quá lo lắng, đao của La Sĩ Tín và kiếm của ba gã thân vệ cao thủ khác có thể ứng phó được với Khấu Trọng.
Uất Trì Kính Đức không hề nghĩ đến Khấu Trọng khi chém đứt dây cung đã thu lấy lực phản kích, mượn lực bay lên lộn một vòng, hoàn toàn tránh khỏi công kích bay qua đầu họ, đến khi hạ xuống đỉnh đồi thì chỉ còn Trưởng Tôn Vô Kỵ và ba tên thân vệ che chở cho Lý Thế Dân.
Vô luận chiến lược hay đao pháp, đều được Khấu Trọng vận dụng xuất thần nhập hóa, tinh diệu tuyệt luân.
Ở phía sau, Bàng Ngọc đuổi theo không kịp liền đáp xuống đất, trong lòng hối hận, nếu lúc đầu như lấy tĩnh chế động, cố thủ đỉnh đồi thì sẽ không lâm vào cục diện hiện tại. Nếu để cho Khấu Trọng trước mặt công kích Lý Thế Dân, cho dù sau này họ Lý thoát hiểm không sao thì bọn họ cũng không thể tránh khỏi tội bảo vệ không tốt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cưỡi ngựa chặn trước, thấy Lý Thế Dân muốn huy kiếm nghênh chiến, hét lên:
- Các ngươi chặn hắn lại!
Một tay y cầm lấy cương ngựa của Lý Thế Dân, kéo ngựa chạy về hướng doanh trại.
Ba tên cận vệ tay phải cầm đao tay trái cầm thuẫn, cùng phi thân đánh đến trước mặt Khấu Trọng.
Choang!
Tỉnh Trung Nguyệt như sấm sét đánh trúng một mặt thuẫn bài, mượn lực như viên đạn bay lên không sau đó hoán khí, như tên bay đến thẳng chỗ Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lý, Trưởng Tôn hai người phi ngựa chạy xuống chân đồi, tuấn mã thần tốc phi thường nhưng chưa thể dốc toàn lực để đạt tốc độ cao nhất. Khấu Trọng triển khai toàn diện thân pháp, như sao băng từ phía sau đuổi đến.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đã sớm giữ sức, xoay người lại, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, ngọc tiêu trong tay biến thành muôn ngàn điểm sáng như phản xạ trăng sao trên trời, hướng đến hai chân sắp tiếp đất của Khấu Trọng đánh tới như cuồng phong bạo vũ.
Y tính toán vô cùng chính xác, xuất thủ trước khi Khấu Trọng chạm đất, là lúc gã khí lực vừa hết không kịp sinh ra. Khấu Trọng hét lên một tiếng, mũi chân điểm thẳng ra, so với phỏng đoán của Trưởng Tôn Vô Kỵ đến trước một bước, chạm vào mặt đất, tiếp đó theo đà lao gã quay tròn xông tới, đao thân hợp nhất.
Những tiếng “đinh đinh” ngân vang mãi, Trưởng Tôn Vô Kỵ trổ hết khả năng điểm ra hơn mười chiêu ngọc tiêu, cuối cùng đánh trúng Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng không thể ngay chặn được đao thế cuồng công của Khấu Trọng, bị đẩy bay ngược về phía sau. Nếu để cho Khấu Trọng liên hoàn đao chém trúng người, y chắc chắn sẽ giống như bị ngũ mã phanh thây, biến thành nhiều mảnh.
Khấu Trọng trong lòng thở dài, thầm khen Trưởng Tôn Vô Kỵ công phu cao thủ, chống đỡ được mấy chiêu tận lực của gã, biết là chính mình đã mất đi cơ hội trời cho trừ khử kình địch Lý Thế Dân rồi. Đúng là công bại thùy thành.
Gã liền cười dài nói với theo:
- Thế Dân huynh đi thong thả, ta không tiễn nhé!
Lý Thế Dân phi ngựa chạy xuống chân đồi, quay đầu lại cười đáp:
- Để thong thả rồi ta tìm Thiếu Soái uống rượu nói chuyện được không?
Khấu Trọng trước khi địch nhân vây lại đã nhanh chóng rời đi.
---oOo---
Từ Tử Lăng đến Đại Hà, chạy theo bờ Tây con sông, sau khoảng một canh giờ thì trời đã sắp hừng đông. Địa thế trở nên bằng phẳng, phía trước xuất hiện một bến đò, nằm yên tĩnh trong bóng tối trước bình minh, không một bóng người.
Từ Tử Lăng còn tưởng đã tìm nhầm địa phương, đến lúc gặp một tấm bia nhỏ đề "Ông Sơn cổ độ" mới khẳng định đây đúng là địa điểm ước định với bọn Lôi Cửu Chỉ, Tống Sư Đạo, rồi cùng nhau vào Trường An. Gã liền đến bến đò ngồi xuống, ngây ngốc nhìn dòng Đại Hà cuồn cuộn chảy về đông.
Phụ trách thông tri cho Lôi Cửu Chỉ chính là Trần Phủ, lão và Âu Lương Tài có cách nhờ vào khoái đĩnh thông tin cho nhau, tin tức có thể trao đổi nhanh chóng. Bọn Lôi Cửu Chỉ lý ra đã phải ở đây đợi gã, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy bóng thuyền.
Gã đang do dự có nên tiếp tục đợi ở đây hay trực tiếp đi tìm bọn người Lôi, Tống thì một cánh buồm xuất hiện ở thượng du. Một chiếc thuyền buồm nhỏ theo dòng nước đi đến.
Từ Tử Lăng cảm thấy không đúng lắm, Tư Đồ Phúc Vinh tất nhiên sẽ không đi một con thuyền buồm nhỏ như thế, mà nên là một con thuyền lớn ba hoặc thậm chí năm cột buồm. Gã vội tránh vào cánh rừng cạnh bến đò.
Thuyền buồm ghé vào bờ, Âu Lương Tài xuất hiện trên thuyền, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
Từ Tử Lăng vẫn chưa biết có chuyện gì, từ trong rừng lao ra.
Âu Lương Tài thấy gã, mừng rỡ nói:
- Tử Lăng mau lên thuyền.
Từ Tử Lăng lên thuyền, Âu Lương Tài hạ lệnh cho thuyền quay đầu, đi về phía Tây theo hướng nhập quan. Họ Âu nói:
- Đây là chủ ý của Lôi lão ca. Hắn nói thừa dịp thiên hạ đều biết ngươi đi tìm Tần Vương, tìm người giống ngươi giả làm Tư Đồ Phúc Vinh vào kinh thành, làm chúng không đoán được ngươi và gã Tư Đồ đó có quan hệ. Bất quá bây giờ Tử Lăng cần nhanh chóng quay trở lại Trường An, nếu không nhỡ kẻ đóng giả Tư Đồ Phúc Vinh phải cùng người tiếp chuyện, sau đó Tư Đồ Phúc Vinh chân chính là người lại muốn giả trang sẽ có sơ hở.
Từ Tử Lăng đột nhiên bật cười nói:
- Ta chính thức là Tư Đồ Phúc Vinh à? Thế còn tên Tư Đồ Phúc Vinh không thật không giả kia hành tung ra sao?
Âu Lương Tài vui vẻ đáp:
- Tư Đồ Phúc Vinh trốn chạy ra vùng Tái ngoại, y nghĩ rằng đó là nơi thế lực của Tống gia không với tới, chưa đến sáu tháng nửa năm hắn sẽ không dám trở về. Cùng lúc đó chúng ta ở Bình Diêu cho đại thuyền khởi hành, lại phao tin đồn là hắn đến Trường An lánh nạn. Còn thương gia Bình Diêu đều là người của mình, đều nhất trí nếu có người đến điều tra để chứng minh lai lịch thì cũng không để lộ ra tin tức khả nghi nào.
Từ Tử Lăng nhìn về bình minh hiện lên ở phía chân trời, trong lòng thấy cảm khái. Chiến trường mà Khấu Trọng và Lý Thế Dân tranh hùng đấu thắng dù xa xôi cách trở nhưng liệu gã có thể bỏ qua hết thảy, chẳng mảy may quan tâm?
---oOo---
Tiếng binh khí giao tranh liên tục không dứt, vang động toàn thành. Trong tiếng hò reo của một đám đông quân sỹ đứng xem, Khấu Trọng cởi trần đấu với mười hai thân binh của Dương Công Khanh do Ma Thường đích thân huấn luyện. Cuộc chiến tinh diệu bắt mắt khiến cho người xem không ngừng khen hay, không khí hết sức náo nhiệt.
Tinh! Tinh! Tinh!
Khấu Trọng triển khai kỳ bộ, đột nhiên thoát khỏi vòng vây, cử đao cười nói:
- Hôm nay đến đây là dừng. Chúng ta để lại chút sức lực để đánh vỡ trứng của Lý Thế Dân chứ!
Gã đi đến bên cạnh Dương Công Khanh đang đứng xem trận đấu, đồng thời mặc y phục thân binh đem tới.
Dương Công Khanh cười hỏi:
- Thiếu Soái bộc lộ thực lực như thế, không sợ khiến Thánh thượng ghen ghét sao?
Khấu Trọng lấy Xạ Nhật cung cất đi, từ từ đáp:
- Hắn phải cảm kích ta mới đúng.
Nhìn về phía đầu tường nơi những quân sĩ đang hướng đến thi lễ, gã nói:
- Đây là phương pháp khích lệ sỹ khí tốt nhất, chính là dùng thân mình làm mẫu, dùng hành động thực tế chứng tỏ thực lực của ta, điều này trên chiến trường sẽ phát huy công hiệu rất lớn. Chiêu này là ta học được của Hiệt Lợi. Trước khi công phá Long Tuyền, Hiệt Lợi luôn cùng tướng sỹ ở hậu phương cùng nhau bắn cung làm vui. Đó thực sự là phong thái của đại tướng.
Dương Công Khanh vui vẻ nói:
- Ở đây người tôn kính đao pháp của ngươi nhất chắc là ta. Ngoại trừ Thiếu Soái, ai có thể coi đám thân binh mãnh tướng của Lý Thế Dân như không có, đuổi giết đến mức hắn chỉ còn cách chạy trốn để giữ mạng.
Khấu Trọng chán nản nói:
- Đừng tâng bốc! Thiếu chút nữa là ta đã không thể dậy sớm mà ra đánh đấm, làm trò con khỉ thế này.
Tiếng vó ngựa vang lên, trong thành một thớt ngựa chạy ra, hai người nhìn lại, thì ra đó là đại tướng Trương Chí chuyên vâng mệnh Vương Thế Sung truyền đi mệnh lệnh. Khấu Trọng và Dương Công Khanh nhìn nhau, đều kêu không ổn.
Trương Chí đến trước hai người, xuống ngựa nói:
- Chúng ta vào trướng nói chuyện.
Khấu Trọng đứng yên không động, nhíu mày hỏi:
- Phải chăng Trương đại tướng quân phụng mệnh Thánh thượng đến đây?
Dương Công Khanh hừ lạnh hỏi:
- Thánh thượng có chuyện gì chỉ thị?
Trương Chí khó xử thấp giọng đáp:
- Thánh thượng cử ta đến truyền khẩu lệnh, hủy bỏ việc hôm nay chủ động tiến quân, chuyển thành lấy ổn định xem biến động.
Khấu Trọng và Dương Công Khanh đồng thời thất thanh thốt:
- Chuyện gì?
Dù cho Dương Công Khanh lúc đầu cũng không đồng ý hôm nay xuất chiến, nhưng Vương Thế Sung thay đổi mệnh lệnh, đã phạm phải điều tối kỵ của binh gia. Bây giờ mỗi người đều chuẩn bị xong xuôi, sĩ khí đang lên như cầu vồng, hành vi ngu dốt này của Vương Thế Sung như đổ một gáo nước lạnh vào đầu họ, sao không khiến mọi người tâm tàn ý lạnh.
Trương Chí cười gượng:
- Thánh thượng cho rằng…
Khấu Trọng khoát tay ngăn hắn nói tiếp, rồi phi thân lên ngựa quát:
- Để ta đi nói với hắn.
Gã không để ý đến Trương Chí, giục ngựa thẳng tiến vào thành môn, phi đến Từ Giản Tổng quản phủ, nơi đang là hành cung của Vương Thế Sung.
Khấu Trọng đi vào phủ Tổng quản, thủ vệ không dám ngăn lại. Gã đến thẳng đại sảnh mới bị thân vệ của Vương Thế Sung chặn lại ngoài cửa.
Khấu Trọng quát to:
- Ta muốn gặp Thánh thượng.
Tiếng Vương Thế Sung truyền đến:
- Để Thiếu Soái vào đây!
Khấu Trọng bực tức hầm hầm đi vào. Tống Mông Thu và Lang Phụng đang ngồi nói chuyện với Vương Thế Sung, biết ý lui ra. Họ Vương ngồi một mình trên ghế Thái sư ở phía Nam sảnh, đang an nhàn thưởng thức ly trà, lại tỏ ý bảo Khấu Trọng đến chỗ ghế thủ hạ của lão mà ngồi.
Khấu Trọng đi thẳng đến trước mặt hắn, trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thế nào đây?
Vương Thế Sung không vui đáp:
- Có chuyện gì chứ? Đêm qua ta không thể ngủ được, đem sự tình ra tính toán, cuối cùng quyết định hôm nay không nên dụng bịnh. Lý lẽ rất đơn giản, công sự phòng ngự vẫn chưa hoàn thành. Nếu vội vã xuất binh, một khi không thuận lợi, hai bên thành trì trận địa bị địch công vào, tình thế rất bấp bênh.
Khấu Trọng nén giận nói:
- Nhưng liệu Thánh thượng có nghĩ tối qua đã hạ lệnh toàn diện chuẩn bị, quyết tâm hôm nay tiến đánh, đột nhiên thay đổi thế này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt tới sỹ khí ba quân. Hơn nữa, chiến lược của chúng ta là tiên phát chế nhân, để cho quân ta thấy rằng Đường quân không hề đáng sợ. Nếu để cho Lý Thế Dân xuất quân trước, chúng ta bị động hoàn toàn, so với việc chủ động xuất binh là hai chuyện khác hẳn.
Vương Thế Sung hừ lạnh nói:
- Thiếu Soái không cần nóng vội, ta chỉ trì hoãn một ngày, đợi công sự phòng ngự ổn thỏa, mười phần được chín thì xuất chiến. Trên chiến trường không những phải đấu lực, mà còn có đấu trí nữa, vội vã tiến binh là điều kỵ của binh gia. Cùng lắm chỉ chậm thêm một ngày thời gian, bây giờ Lý Thế Dân trận cước chưa ổn, cũng phải mất vài ngày chuẩn bị nữa. Ngày mai hay hôm nay cũng không phân biệt gì nhiều.
Khấu Trọng tức giận cười:
- Nếu Lý Thế Dân để kẻ khác dễ dàng đoán biết hành vi chiến lược của hắn như vậy, thì thực không xứng với danh hiệu soái tướng được tôn xưng là vô địch đương thời. Hắn có thể đến nhanh hơn dự kiến của Thánh thượng ba ngày, bây giờ lại để cho người khác đoán trúng sao? Binh pháp Lý Thế Dân có ổn có kỳ (vừa trầm ổn vừa kỳ lạ), thực sự biến hóa vô cùng, nếu chúng ta dùng các kiến thức quân sự bình thường nhìn nhận hắn, khẳng định sẽ không có kết quả tốt.
Vương Thế Sung tức giận nói:
- Trẫm tự có chủ trương, không cần ngươi giáo huấn ta.
Khấu Trọng cuối cùng không kiềm chế được nộ hỏa, ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ra thế! Khấu Trọng ta có lẽ tốt hơn hết là quay về Bành Lương hưởng thêm chút nhàn hạ nữa.
Sắc mặt Vương Thế Sung trầm xuống, đang muốn nói tiếp thì Tống Mông Thu và Lang Phụng thần sắc bối rối cùng tiến đến, đồng thanh nói:
- Đại quân của Lý Thế Dân toàn diện phát động, tiến thẳng gần đến quân ta.
(Hết chương)
Hai hổ đánh nhau, tất có một bị thương, gã không thể ngăn cản sự tình này phát triển. Tạo hóa trêu người, Sư Phi Huyên vì sao lại nhận định gã có thể thay đổi điều tựa hồ như vận mệnh đã được định sẵn này? Mà sự thực là gã luôn nghĩ mình không có khả năng làm được.
Từ Tử Lăng cảm giác Lý Thế Dân có thể quyết tâm tàn nhẫn đối phó với sự hãm hại của Kiến Thành và Nguyên Cát, nhưng lại không thể không để ý đến tình phụ tử với Lý Uyên. Việc Lý Thế Dân tỏ ra bình tĩnh tỉnh táo thực sự nằm ngoài dự liệu của gã. Trước đó, Từ Tử Lăng suy đoán phản ứng của y phải là kịch liệt kích động, song thực tế y lại hoàn toàn đặt chuyện phát sinh ở Trường An ra ngoài, tập trung tinh thần đối phó Khấu Trọng.
Nếu như không có Tống Khuyết tham gia việc này, cho dù không nể mặt Từ Tử Lăng, khi Lý Thế Dân đả bại Khấu Trọng cũng sẽ cho gã một lối thoát, không dồn gã vào chỗ chết. Việc Tống Khuyết tham gia đã làm sự việc phát triển theo hướng khác. Lý Thế Dân nói cho Từ Tử Lăng việc này là muốn thể hiện y không còn lựa chọn nào khác.
Gã rất hy vọng có thể tránh xa tất cả những việc sắp xảy ra này, để không phải nghe đến cuộc chiến cũng như những tin tức kiểu đó. Nhưng Từ Tử Lăng gã khó có thể đặt mình bên ngoài! Gã có thể đứng nhìn Khấu Trọng bị giết sao?
---oOo---
Khấu Trọng từ đằng sau bụi cỏ cao dày lao ra, chạy như sao băng lên đỉnh đồi, nhằm Lý Thế Dân lao tới.
Bên này Bàng Ngọc và hai gã thân vệ cao thủ đồng thời cảm ứng được, lớn tiếng hét lên. Sau khi phát hiện thấy người đến là Khấu Trọng, ba người liền từ lưng ngựa nhảy lên, binh khí phóng ra, một kiếm hai đao hướng đến Khấu Trọng nghênh đón.
Trên đỉnh đồi là Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, La Sĩ Tín cùng với mười sáu thân vệ, không hề hỗn loạn như Khấu Trọng dự đoán. Lý Thế Dân ha ha cười nói:
- Đã lâu không gặp Thiếu Soái!
Bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ đều lấy binh khí ra, vây quanh bảo vệ Lý Thế Dân, đồng thời phân năm tên thân vệ cao thủ xuống ngựa đối phó với Khấu Trọng.
Khấu Trọng thầm kêu đáng tiếc. Nếu như có thể lên đến đỉnh đồi mới bị phát hiện, hoặc là đối phương phi ngựa đến ngăn trở, gã có thể dùng thân pháp linh hoạt hơn tìm cơ hội áp sát Lý Thế Dân cuồng công. Bây giờ tình thế lại biến thành cục diện song phương dốc toàn lực chiến đấu. Gã buột miệng trả lời:
- Thế Dân huynh phong thái vẫn tốt như xưa. Chúc mừng chúc mừng!
Keng!
Tỉnh Trung Nguyệt rời lưng xuất ra, nhanh chóng đánh về phía trước, đầu tiên đỡ chiêu kiếm đang công tới của Bàng Ngọc ở giữa. Sau đó gã dịch người sang bên phải một chút đủ để tránh một đao đang chém đến đầu, Tỉnh Trung Nguyệt lại đánh sang ngang, không thương tiếc choảng vào sống đao của cao thủ ở bên phải đang chém tới.
Bàng Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải cầm kiếm tê tê tái tái, không cách gì vận được lực, khó chịu đến cực điểm. Trước kia ở Lạc Dương, hắn từng giao thủ với Khấu Trọng, nhưng giờ phút này gã như đã thoát thai hoán cốt biến thành một người khác, công lực cao thâm khôn lường, đao pháp biến hóa vô phép nắm bắt. Bàng Ngọc kinh ngạc lùi xuống điều chỉnh trận cước.
Đang!
Tên thân vệ cao thủ bên phải cũng bị Khấu Trọng tiện tay cho một đao đã sớm lảo đảo ngã lăn ra đất. Thì ra gã đã mượn thêm một phần nội kình của Bàng Ngọc, làm sao tên này không lập tức chịu khổ cho được.
Khấu Trọng sớm phân tách địch nhân bên phải, sau đó tả cước xuất ra, mũi giày đá trúng lưỡi đao địch nhân bên trái đang biến chiêu đánh tới. Kẻ đó trợn mắt nhìn cú đá của gã, vô phương né tránh.
Loa Hoàn kình bộc phát, tên thân vệ cao thủ hộc máu rút lui.
Bàng Ngọc vừa lùi lại, năm tên thân vệ cao thủ dùng thương đã vượt qua hắn, hăng hái lao về phía Khấu Trọng đánh đến.
Trên đỉnh đồi, Lý Thế Dân và đám người còn lại nhìn thấy vậy đều hít một hơi lạnh. Khấu Trọng làm sao trở nên lợi hại như vậy, không phải là Khấu Trọng mà bọn họ từng biết!
Khấu Trọng cười ha hả, tung người chạy đi, năm cây trường thương đánh vào khoảng không. Gã đầu óc thông minh, thấy năm người đều dùng thương, đoán chắc bọn họ tinh thông một loại trận pháp có thể phát huy ưu điểm của trường thương, vì thế không dám để chúng kiềm chế.
Từ sườn đồi sà xuống lần nữa, Bàng Ngọc lại vô cũng khó hiểu. Khấu Trọng phi thân bay lên không, đến khi hết lực tất nhiên phải rơi xuống mặt đất, làm thế nào đối phó với năm cây trường thương đang chờ gã? Hiện tại khó có thể biết được nên họ Bàng đành chỉ áp trận chờ xem.
Trên đỉnh đồi, người của Lý Thế Dân không có thời gian suy nghĩ nhiều. Ngoại trừ Lý Thế Dân, tất cả đều lăm lăm binh khí, giương cung đặt tên, kéo căng hết cỡ nhằm vào Khấu Trọng đang lơ lửng trên không chờ bắn ra.
Tiếng dây cung bật tanh tách, mười bốn mũi tên mạnh bắn ra, làm thành một lưới tên, nhằm thẳng Khấu Trọng bay đến. Người bắn cung đều là nhất lưu cao thủ, góc ngắm cực chuẩn, theo lý đều là bách phát bách trúng. Chỉ cần Khấu Trọng vẫn giữ nguyên tốc độ và phương hướng, khẳng định gã sẽ biến thành bia hứng tên. Mặc dù võ công gã có cao cũng không thể trong tình huống này chặn được cả mười bốn mũi tên.
Lý Thế Dân đột nhiên cảm thấy không đành lòng, trong lòng lại thầm nghĩ Khấu Trọng sẽ không bị giết dễ dàng thế.
Quả nhiên Khấu Trọng cười dài một tiếng, hoán đổi chân khí, thân hình bay xéo sang bên cạnh, chẳng những có thể né tránh tất cả các mũi tên đoạt mạng, mà còn lướt qua Bàng Ngọc, lao thẳng tới những người trên đỉnh đồi tấn công.
Bàng Ngọc hét lớn một tiếng, vang động trời đất, trường kiếm bay theo đâm tới lưng của Khấu Trọng.
Tốc độ của Khấu Trọng tăng lên, nhanh chóng nới rộng khoảng cách với kiếm phong của Bàng Ngọc, hướng đến đỉnh đồi nơi Lý Thế Dân đang đứng.
Bọn Uất Trì Kính Đức nào biết Khấu Trọng có thể nghịch chuyển chân khí, thay đổi phương hướng, thân pháp linh hoạt như vậy, nằm ngoài dự đoán nên không kịp rút ra binh khí thường dùng. Cả bọn đành từ mình ngựa nhảy lên, lăng không nghênh đón Khấu Trọng, tay dùng đại cung khua lên công tới.
Đám người này đều là mãnh tướng dũng sỹ thân kinh bách chiến, lâm nguy bất loạn, chẳng những không đụng nhau một đám trên không, mà còn phối hợp, chia ra một nửa lập thành lưới người tấn công và ngăn cản, số còn lại cất cung tên rút binh khí cố thủ tại chỗ.
Thời gian từ lúc Khấu Trọng tấn công cho đến thời khắc này chỉ qua vài cái nháy mắt, qua đó có thể thấy tình huống chiến đấu khẩn trương kịch liệt như thế nào.
Lý Thế Dân rút bội kiếm. Bản thân y võ công cũng cao cường, mặc dù nhìn thấy Khấu Trọng anh dũng không thể ngăn cản, liên tục xuất kì chiêu nhưng không hề sợ hãi.
Bàng Ngọc một kiếm liên tục truy kích sau lưng Khấu Trọng, năm tên thương thủ cũng đang quay lại. Chỉ cần Uất Trì Kính Đức, La Sĩ Tín và ba gã thân vệ ngăn cản thành công, Khấu Trọng tất lâm vào vòng vây, chỉ còn nước chết.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo vệ bên cạnh Lý Thế Dân, mắt không rời Khấu Trọng đang lao đến. Trong đám chư tướng, hắn và Uất Trì Kính Đức võ công cao nhất, lại bình tĩnh đa mưu. Hắn sẽ không vì người bên mình có vẻ như đang khống chế cục diện mà sinh lòng khinh địch, thậm chí còn phải suy nghĩ các tình thế biến hóa để có phương pháp ứng biến.
Kẻ đầu tiên gặp Khấu Trọng là Uất Trì Kính Đức. Với những cao thủ như y, mặc dù trên tay là trường cung chứ không phải thứ binh khí hay dùng là Quy Tàng tiên, nhưng chiêu số phát ra vẫn lăng lệ, tràn đầy uy mãnh. Uất Trì Kính Đức mắt thấy có thể sớm đánh trúng vũ khí của đối phương, biết rõ ràng Tỉnh Trung Nguyệt đang chém đến, nhưng bỗng đột nhiên phát sinh biến hóa. Trong lòng y vừa kêu khổ thì trường cung không kịp biến chiêu đã bị lưỡi đao của Khấu Trọng chém ngang vào dây cung.
Khấu Trọng cười to nói:
- Chiêu này gọi là Binh trá! Tựa thực mà hư, hư hóa thành thực.
Băng!
Dây cung đứt đôi, cán cung lập tức bật ra duỗi thẳng băng.
Đây thực sự là một đao vô cùng khéo léo của Khấu Trọng, tránh nặng tìm nhẹ, không cùng Uất Trì Kính Đức ngạnh đấu mà đánh vào nơi trường cung yếu nhất, hóa giải thế công của địch nhân, biến loan cung thành que củi. Hơn nữa, khi bung ra thân cung phát sinh lực đạo, dù Uất Trì Kính Đức có cao thủ đến mức nào nhất thời cũng không thể biến chiêu phản kích, lại sợ Khấu Trọng thi triển sát chiêu, đành hạ thân xuống đất. Bất quá y cũng không quá lo lắng, đao của La Sĩ Tín và kiếm của ba gã thân vệ cao thủ khác có thể ứng phó được với Khấu Trọng.
Uất Trì Kính Đức không hề nghĩ đến Khấu Trọng khi chém đứt dây cung đã thu lấy lực phản kích, mượn lực bay lên lộn một vòng, hoàn toàn tránh khỏi công kích bay qua đầu họ, đến khi hạ xuống đỉnh đồi thì chỉ còn Trưởng Tôn Vô Kỵ và ba tên thân vệ che chở cho Lý Thế Dân.
Vô luận chiến lược hay đao pháp, đều được Khấu Trọng vận dụng xuất thần nhập hóa, tinh diệu tuyệt luân.
Ở phía sau, Bàng Ngọc đuổi theo không kịp liền đáp xuống đất, trong lòng hối hận, nếu lúc đầu như lấy tĩnh chế động, cố thủ đỉnh đồi thì sẽ không lâm vào cục diện hiện tại. Nếu để cho Khấu Trọng trước mặt công kích Lý Thế Dân, cho dù sau này họ Lý thoát hiểm không sao thì bọn họ cũng không thể tránh khỏi tội bảo vệ không tốt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cưỡi ngựa chặn trước, thấy Lý Thế Dân muốn huy kiếm nghênh chiến, hét lên:
- Các ngươi chặn hắn lại!
Một tay y cầm lấy cương ngựa của Lý Thế Dân, kéo ngựa chạy về hướng doanh trại.
Ba tên cận vệ tay phải cầm đao tay trái cầm thuẫn, cùng phi thân đánh đến trước mặt Khấu Trọng.
Choang!
Tỉnh Trung Nguyệt như sấm sét đánh trúng một mặt thuẫn bài, mượn lực như viên đạn bay lên không sau đó hoán khí, như tên bay đến thẳng chỗ Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lý, Trưởng Tôn hai người phi ngựa chạy xuống chân đồi, tuấn mã thần tốc phi thường nhưng chưa thể dốc toàn lực để đạt tốc độ cao nhất. Khấu Trọng triển khai toàn diện thân pháp, như sao băng từ phía sau đuổi đến.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đã sớm giữ sức, xoay người lại, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, ngọc tiêu trong tay biến thành muôn ngàn điểm sáng như phản xạ trăng sao trên trời, hướng đến hai chân sắp tiếp đất của Khấu Trọng đánh tới như cuồng phong bạo vũ.
Y tính toán vô cùng chính xác, xuất thủ trước khi Khấu Trọng chạm đất, là lúc gã khí lực vừa hết không kịp sinh ra. Khấu Trọng hét lên một tiếng, mũi chân điểm thẳng ra, so với phỏng đoán của Trưởng Tôn Vô Kỵ đến trước một bước, chạm vào mặt đất, tiếp đó theo đà lao gã quay tròn xông tới, đao thân hợp nhất.
Những tiếng “đinh đinh” ngân vang mãi, Trưởng Tôn Vô Kỵ trổ hết khả năng điểm ra hơn mười chiêu ngọc tiêu, cuối cùng đánh trúng Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng không thể ngay chặn được đao thế cuồng công của Khấu Trọng, bị đẩy bay ngược về phía sau. Nếu để cho Khấu Trọng liên hoàn đao chém trúng người, y chắc chắn sẽ giống như bị ngũ mã phanh thây, biến thành nhiều mảnh.
Khấu Trọng trong lòng thở dài, thầm khen Trưởng Tôn Vô Kỵ công phu cao thủ, chống đỡ được mấy chiêu tận lực của gã, biết là chính mình đã mất đi cơ hội trời cho trừ khử kình địch Lý Thế Dân rồi. Đúng là công bại thùy thành.
Gã liền cười dài nói với theo:
- Thế Dân huynh đi thong thả, ta không tiễn nhé!
Lý Thế Dân phi ngựa chạy xuống chân đồi, quay đầu lại cười đáp:
- Để thong thả rồi ta tìm Thiếu Soái uống rượu nói chuyện được không?
Khấu Trọng trước khi địch nhân vây lại đã nhanh chóng rời đi.
---oOo---
Từ Tử Lăng đến Đại Hà, chạy theo bờ Tây con sông, sau khoảng một canh giờ thì trời đã sắp hừng đông. Địa thế trở nên bằng phẳng, phía trước xuất hiện một bến đò, nằm yên tĩnh trong bóng tối trước bình minh, không một bóng người.
Từ Tử Lăng còn tưởng đã tìm nhầm địa phương, đến lúc gặp một tấm bia nhỏ đề "Ông Sơn cổ độ" mới khẳng định đây đúng là địa điểm ước định với bọn Lôi Cửu Chỉ, Tống Sư Đạo, rồi cùng nhau vào Trường An. Gã liền đến bến đò ngồi xuống, ngây ngốc nhìn dòng Đại Hà cuồn cuộn chảy về đông.
Phụ trách thông tri cho Lôi Cửu Chỉ chính là Trần Phủ, lão và Âu Lương Tài có cách nhờ vào khoái đĩnh thông tin cho nhau, tin tức có thể trao đổi nhanh chóng. Bọn Lôi Cửu Chỉ lý ra đã phải ở đây đợi gã, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy bóng thuyền.
Gã đang do dự có nên tiếp tục đợi ở đây hay trực tiếp đi tìm bọn người Lôi, Tống thì một cánh buồm xuất hiện ở thượng du. Một chiếc thuyền buồm nhỏ theo dòng nước đi đến.
Từ Tử Lăng cảm thấy không đúng lắm, Tư Đồ Phúc Vinh tất nhiên sẽ không đi một con thuyền buồm nhỏ như thế, mà nên là một con thuyền lớn ba hoặc thậm chí năm cột buồm. Gã vội tránh vào cánh rừng cạnh bến đò.
Thuyền buồm ghé vào bờ, Âu Lương Tài xuất hiện trên thuyền, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
Từ Tử Lăng vẫn chưa biết có chuyện gì, từ trong rừng lao ra.
Âu Lương Tài thấy gã, mừng rỡ nói:
- Tử Lăng mau lên thuyền.
Từ Tử Lăng lên thuyền, Âu Lương Tài hạ lệnh cho thuyền quay đầu, đi về phía Tây theo hướng nhập quan. Họ Âu nói:
- Đây là chủ ý của Lôi lão ca. Hắn nói thừa dịp thiên hạ đều biết ngươi đi tìm Tần Vương, tìm người giống ngươi giả làm Tư Đồ Phúc Vinh vào kinh thành, làm chúng không đoán được ngươi và gã Tư Đồ đó có quan hệ. Bất quá bây giờ Tử Lăng cần nhanh chóng quay trở lại Trường An, nếu không nhỡ kẻ đóng giả Tư Đồ Phúc Vinh phải cùng người tiếp chuyện, sau đó Tư Đồ Phúc Vinh chân chính là người lại muốn giả trang sẽ có sơ hở.
Từ Tử Lăng đột nhiên bật cười nói:
- Ta chính thức là Tư Đồ Phúc Vinh à? Thế còn tên Tư Đồ Phúc Vinh không thật không giả kia hành tung ra sao?
Âu Lương Tài vui vẻ đáp:
- Tư Đồ Phúc Vinh trốn chạy ra vùng Tái ngoại, y nghĩ rằng đó là nơi thế lực của Tống gia không với tới, chưa đến sáu tháng nửa năm hắn sẽ không dám trở về. Cùng lúc đó chúng ta ở Bình Diêu cho đại thuyền khởi hành, lại phao tin đồn là hắn đến Trường An lánh nạn. Còn thương gia Bình Diêu đều là người của mình, đều nhất trí nếu có người đến điều tra để chứng minh lai lịch thì cũng không để lộ ra tin tức khả nghi nào.
Từ Tử Lăng nhìn về bình minh hiện lên ở phía chân trời, trong lòng thấy cảm khái. Chiến trường mà Khấu Trọng và Lý Thế Dân tranh hùng đấu thắng dù xa xôi cách trở nhưng liệu gã có thể bỏ qua hết thảy, chẳng mảy may quan tâm?
---oOo---
Tiếng binh khí giao tranh liên tục không dứt, vang động toàn thành. Trong tiếng hò reo của một đám đông quân sỹ đứng xem, Khấu Trọng cởi trần đấu với mười hai thân binh của Dương Công Khanh do Ma Thường đích thân huấn luyện. Cuộc chiến tinh diệu bắt mắt khiến cho người xem không ngừng khen hay, không khí hết sức náo nhiệt.
Tinh! Tinh! Tinh!
Khấu Trọng triển khai kỳ bộ, đột nhiên thoát khỏi vòng vây, cử đao cười nói:
- Hôm nay đến đây là dừng. Chúng ta để lại chút sức lực để đánh vỡ trứng của Lý Thế Dân chứ!
Gã đi đến bên cạnh Dương Công Khanh đang đứng xem trận đấu, đồng thời mặc y phục thân binh đem tới.
Dương Công Khanh cười hỏi:
- Thiếu Soái bộc lộ thực lực như thế, không sợ khiến Thánh thượng ghen ghét sao?
Khấu Trọng lấy Xạ Nhật cung cất đi, từ từ đáp:
- Hắn phải cảm kích ta mới đúng.
Nhìn về phía đầu tường nơi những quân sĩ đang hướng đến thi lễ, gã nói:
- Đây là phương pháp khích lệ sỹ khí tốt nhất, chính là dùng thân mình làm mẫu, dùng hành động thực tế chứng tỏ thực lực của ta, điều này trên chiến trường sẽ phát huy công hiệu rất lớn. Chiêu này là ta học được của Hiệt Lợi. Trước khi công phá Long Tuyền, Hiệt Lợi luôn cùng tướng sỹ ở hậu phương cùng nhau bắn cung làm vui. Đó thực sự là phong thái của đại tướng.
Dương Công Khanh vui vẻ nói:
- Ở đây người tôn kính đao pháp của ngươi nhất chắc là ta. Ngoại trừ Thiếu Soái, ai có thể coi đám thân binh mãnh tướng của Lý Thế Dân như không có, đuổi giết đến mức hắn chỉ còn cách chạy trốn để giữ mạng.
Khấu Trọng chán nản nói:
- Đừng tâng bốc! Thiếu chút nữa là ta đã không thể dậy sớm mà ra đánh đấm, làm trò con khỉ thế này.
Tiếng vó ngựa vang lên, trong thành một thớt ngựa chạy ra, hai người nhìn lại, thì ra đó là đại tướng Trương Chí chuyên vâng mệnh Vương Thế Sung truyền đi mệnh lệnh. Khấu Trọng và Dương Công Khanh nhìn nhau, đều kêu không ổn.
Trương Chí đến trước hai người, xuống ngựa nói:
- Chúng ta vào trướng nói chuyện.
Khấu Trọng đứng yên không động, nhíu mày hỏi:
- Phải chăng Trương đại tướng quân phụng mệnh Thánh thượng đến đây?
Dương Công Khanh hừ lạnh hỏi:
- Thánh thượng có chuyện gì chỉ thị?
Trương Chí khó xử thấp giọng đáp:
- Thánh thượng cử ta đến truyền khẩu lệnh, hủy bỏ việc hôm nay chủ động tiến quân, chuyển thành lấy ổn định xem biến động.
Khấu Trọng và Dương Công Khanh đồng thời thất thanh thốt:
- Chuyện gì?
Dù cho Dương Công Khanh lúc đầu cũng không đồng ý hôm nay xuất chiến, nhưng Vương Thế Sung thay đổi mệnh lệnh, đã phạm phải điều tối kỵ của binh gia. Bây giờ mỗi người đều chuẩn bị xong xuôi, sĩ khí đang lên như cầu vồng, hành vi ngu dốt này của Vương Thế Sung như đổ một gáo nước lạnh vào đầu họ, sao không khiến mọi người tâm tàn ý lạnh.
Trương Chí cười gượng:
- Thánh thượng cho rằng…
Khấu Trọng khoát tay ngăn hắn nói tiếp, rồi phi thân lên ngựa quát:
- Để ta đi nói với hắn.
Gã không để ý đến Trương Chí, giục ngựa thẳng tiến vào thành môn, phi đến Từ Giản Tổng quản phủ, nơi đang là hành cung của Vương Thế Sung.
Khấu Trọng đi vào phủ Tổng quản, thủ vệ không dám ngăn lại. Gã đến thẳng đại sảnh mới bị thân vệ của Vương Thế Sung chặn lại ngoài cửa.
Khấu Trọng quát to:
- Ta muốn gặp Thánh thượng.
Tiếng Vương Thế Sung truyền đến:
- Để Thiếu Soái vào đây!
Khấu Trọng bực tức hầm hầm đi vào. Tống Mông Thu và Lang Phụng đang ngồi nói chuyện với Vương Thế Sung, biết ý lui ra. Họ Vương ngồi một mình trên ghế Thái sư ở phía Nam sảnh, đang an nhàn thưởng thức ly trà, lại tỏ ý bảo Khấu Trọng đến chỗ ghế thủ hạ của lão mà ngồi.
Khấu Trọng đi thẳng đến trước mặt hắn, trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thế nào đây?
Vương Thế Sung không vui đáp:
- Có chuyện gì chứ? Đêm qua ta không thể ngủ được, đem sự tình ra tính toán, cuối cùng quyết định hôm nay không nên dụng bịnh. Lý lẽ rất đơn giản, công sự phòng ngự vẫn chưa hoàn thành. Nếu vội vã xuất binh, một khi không thuận lợi, hai bên thành trì trận địa bị địch công vào, tình thế rất bấp bênh.
Khấu Trọng nén giận nói:
- Nhưng liệu Thánh thượng có nghĩ tối qua đã hạ lệnh toàn diện chuẩn bị, quyết tâm hôm nay tiến đánh, đột nhiên thay đổi thế này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt tới sỹ khí ba quân. Hơn nữa, chiến lược của chúng ta là tiên phát chế nhân, để cho quân ta thấy rằng Đường quân không hề đáng sợ. Nếu để cho Lý Thế Dân xuất quân trước, chúng ta bị động hoàn toàn, so với việc chủ động xuất binh là hai chuyện khác hẳn.
Vương Thế Sung hừ lạnh nói:
- Thiếu Soái không cần nóng vội, ta chỉ trì hoãn một ngày, đợi công sự phòng ngự ổn thỏa, mười phần được chín thì xuất chiến. Trên chiến trường không những phải đấu lực, mà còn có đấu trí nữa, vội vã tiến binh là điều kỵ của binh gia. Cùng lắm chỉ chậm thêm một ngày thời gian, bây giờ Lý Thế Dân trận cước chưa ổn, cũng phải mất vài ngày chuẩn bị nữa. Ngày mai hay hôm nay cũng không phân biệt gì nhiều.
Khấu Trọng tức giận cười:
- Nếu Lý Thế Dân để kẻ khác dễ dàng đoán biết hành vi chiến lược của hắn như vậy, thì thực không xứng với danh hiệu soái tướng được tôn xưng là vô địch đương thời. Hắn có thể đến nhanh hơn dự kiến của Thánh thượng ba ngày, bây giờ lại để cho người khác đoán trúng sao? Binh pháp Lý Thế Dân có ổn có kỳ (vừa trầm ổn vừa kỳ lạ), thực sự biến hóa vô cùng, nếu chúng ta dùng các kiến thức quân sự bình thường nhìn nhận hắn, khẳng định sẽ không có kết quả tốt.
Vương Thế Sung tức giận nói:
- Trẫm tự có chủ trương, không cần ngươi giáo huấn ta.
Khấu Trọng cuối cùng không kiềm chế được nộ hỏa, ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ra thế! Khấu Trọng ta có lẽ tốt hơn hết là quay về Bành Lương hưởng thêm chút nhàn hạ nữa.
Sắc mặt Vương Thế Sung trầm xuống, đang muốn nói tiếp thì Tống Mông Thu và Lang Phụng thần sắc bối rối cùng tiến đến, đồng thanh nói:
- Đại quân của Lý Thế Dân toàn diện phát động, tiến thẳng gần đến quân ta.
(Hết chương)