• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Đường Song Long Truyện (4 Viewers)

  • Chương 587

Từ Tử Lăng nhảy qua tường sau tiến vào hoa trạch của Sùng Nhân Lý. Lôi Cửu Chỉ, Tống Sư Đạo hai người đã cải trang xong, đang ngồi nói chuyện ở hậu sảnh, thấy Từ Tử Lăng đến đương nhiên vô cùng vui vẻ.


Hai bên kể cho nhau nghe những tình huống đã gặp phải. Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:


- Sao không thấy bọn tùy tùng? Tiểu Tuấn đi đâu rồi?


Lôi Cửu Chỉ đáp:


- Tiểu Tuấn đang cải trang. Bọn ta sau khi xem xét lại đã quyết định thay đổi kế hoạch một chút cho thêm phần hoàn mỹ.


Tử Lăng đối với Lôi Cửu Chỉ còn có đôi phần nghi hoặc nhưng lại hoàn toàn tin tưởng vào Tống Sư Đạo, vui vẻ nói:


- Tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe.


Tống Sư Đạo ung dung cười nói:


- Thật ra chỉ thay đổi hai điểm, đều là do tình thế thay đổi. Nguyên lai không ngờ Tư Đồ Phúc Vinh gan nhỏ hơn cả tưởng tượng của ta, sau khi nhận được thư cảnh cáo của bọn ta liền lập tức cùng Thân Văn Giang ngay trong đêm trốn khỏi Bình Diêu tránh hoạ. Mọi công việc hắn đều giao cho thân đệ xử lý, vì thế chúng ta không thể hoá trang thành nô bộc được.


Tử Lăng thấy lạ bèn hỏi:


- Sao trùng hợp thế? Tại sao hắn không mang theo ai đó khác mà lại chỉ mang mỗi Thân Văn Giang tránh hoạ? Quan hệ của hai người thân thiết như thế sao?


Lôi Cửu Chỉ cười nói:


- Đó gọi là khôn ba năm, dại một giờ. Đương nhiên là do Tống nhị gia giở thủ đoạn trong thư, cho dù Thân Văn Giang dám không chịu hoạ cùng lão bản của hắn thì cũng mất mạng thôi.


Tử Lăng giật mình:


- Tống nhị ca quả nhiên là tính toán như thần.


Tống Sư đạo cười, nói với Lôi Cửu Chỉ:


- Ta không phải là Tống Nhị gia mà là Thân tiên sinh, Tô quản gia nên sửa lại đi.


Lôi Cửu Chỉ tự tay tát vào mặt, ra vẻ run rẩy nói:


- Tiểu nhân biết tội! Tiểu nhân biết tội! Thân gia đại nhân đại lượng, xin đừng chấp tiểu nhân.


Mấy câu này gã dùng giọng Bình Diêu để nói làm cả sảnh đường cười vang.


Từ Tử Lăng than:


- Nếu như có cao thủ cỡ Thạch Chi Hiên hay Loan Loan đến đây thám thính thì mọi tâm huyết của chúng ta đành trôi theo dòng nước mất thôi.


Tống Sư Đạo gật đầu đồng ý:


- Tử Lăng nói đúng lắm. Tô quản gia ngươi nên kiểm điểm lại đi. Nếu không Văn Giang ta chỉ cần nói một câu với Phúc Vinh gia thì ngươi chỉ còn cách cuốn gói về quê cày ruộng thôi.


Ba người lại nhìn nhau cười lớn.


Tử Lăng ngả người ra ghế, trong lòng cảm thấy khó yên. Giá mà có Khấu Trọng ở đây thì tốt quá, mọi người cười đùa một trận rồi cùng nhau bàn kế cho chu toàn.


Một thanh âm già nua từ cửa sau truyền đến:


- Tô quản gia lại làm trò gì phạm thượng nữa đây? À, ra là Từ gia.


Tử Lăng liếc mắt nhìn, lập tức khen thầm trong bụng. Tiểu Tuấn trong vai Tư Đồ Phúc Vinh đại giá thân lâm, từ hình thể đến nét mặt đều giống y hệt.


Lôi Cửu Chỉ nhảy tới, một tay ôm vai Tiểu Tuấn, một tay véo vào mặt hắn nói:


- Cái mặt nạ này tuy không xảo diệu bằng mặt nạ do Lỗ sư phụ làm ra, nhưng cũng phải được bảy, tám phần thành tựu. Ta đảm bảo lúc Tư Đồ Phúc Vinh nhìn thấy Tiểu Tuấn cũng sẽ nghĩ là mình đang soi gương thôi.


Tử Lăng không nhịn được cười nói:


- Phải nói là Lỗ đại sư nhìn thấy cũng tưởng là mặt nạ này do mình làm mới đúng.


Lôi Cửu Chỉ hoan hỷ bỏ tay khỏi mặt Tiểu Tuấn, cười nói:


- Hảo tiểu tử! Ngươi học cái thói vỗ mông ngựa từ bao giờ vậy!


Tống Sư Đạo nói:


- Đây chính là sự thay đổi thứ hai của bọn ta. Nguyên do là vì nếu để Tử Lăng ngươi ngồi cả ngày ở đây đóng vai Tư Đồ Phúc Vinh thì uổng quá. Vậy nên bình thường thì cứ để Tiểu Tuấn thủ vai, khi nào cần thể hiện công phu đánh bạc, với công phu của đệ, giả giọng Tiểu Tuấn dễ như bỡn.


Nhậm Tuấn nghiêm mặt, dùng khẩu âm Bình Diêu nói:


- Việc mở tiệm cầm đồ không chỉ là kinh doanh mà còn là học vấn nữa. Muốn kiếm tiền phải có uy tín, như Tư Đồ Phúc Vinh ta kiếm thêm một chút hay bớt đi một chút tuyệt không là vấn đề, quan trọng là khi chư vị bằng hữu nghe đến bốn chữ Tư Đồ Phúc Vinh thì đều cảm thấy tin tưởng.


Giọng điệu, tốc độ và cách ngắt câu của hắn đều có tính đặc trưng làm người ta khó quên. Chính do có điểm khác biệt và bất đồng như thế nên dễ bị nắm bắt và mô phỏng.


Lôi Cửu Chỉ nói:


- Đó là do Âu Lương Tài dạy đó, Tư Đồ Phúc Vinh đúng là nói chuyện giống như thế. Theo Âu công tử thì Tiểu Tuấn nói giống đến bảy, tám phần rồi.


Tử Lăng càng thêm tin tưởng:


- Ngồi xuống rồi hãy nói!


Bốn người ngồi vào chỗ, Tống Sư Đạo nói:


- Bọn ta đã đến chào quan phủ, thỉnh họ để ý đến nguyện vọng không muốn phô trương của chúng ta. Ngày mai Trần Phủ sẽ đưa mấy người hầu đến giúp Phúc Vinh gia, ngay cả các loại hộ vệ cũng nhờ Trần phủ ngầm chiêu mộ. Nếu Trì Sanh Xuân thực sự có ý xấu với bọn ta, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này cho thủ hạ trà trộn vào. Ta sẽ tương kế tựu kế.


Nhậm Tuấn nói:


- Sợ nhất là Trì Sanh Xuân căn bản không biết chúng ta đại giá đã đến đây.


Tử Lăng suy nghĩ một lúc rồi quay sang Lôi Cửu Chỉ nói:


- Lôi đại ca đã dạy cho Tiểu Tuấn chiêu ‘lưỡng thủ tuyệt hoạt’ chưa?


Lôi Cửu Chỉ chưa kịp trả lời, Nhậm Tuấn đã xoa tay, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện ba hột xúc xắc. Hắn cười nói:


- Bây giờ tiểu đệ khi ngủ cũng mơ thấy mình đang đánh bạc, chỉ có điều toàn thấy thua nhiều được ít.


Tử Lăng hoan hỉ nói:


- Để được vậy cũng tốn nhiều công phu đây. Ngoài đời Tư Đồ Phúc Vinh thật bao nhiêu tuổi, vợ con thê thiếp thế nào?


Lôi Cửu Chỉ đáp:


- Thật ra gã Tư Đồ đó chưa quá bốn mươi tuổi, hình như không thích nữ sắc, hiện tại đang độc thân nên rất nhiều người hoài nghi hắn có sở thích khác, là một cặp cùng với Tống nhị gia.


Tống Sư Đạo phá lên cười:


- Lôi lão ca cứ đùa ta. Hắn là một cặp với Thân Văn Giang, chứ làm gì có nhị gia, tam gia?


Tiểu Lăng quay sang Nhậm Tuấn hỏi:


- Tiểu Tuấn có sợ không?


Nhậm Tuấn tự tin khẳng định:


- Có Lôi gia và Nhị gia ở bên chỉ điểm, tiểu đệ chẳng những không sợ mà còn hứng thú nữa.


Lôi Cửu Chỉ nghiêm mặt nói:


- Tiểu Tuấn rất ham học, thiên tư rất cao, Tử Lăng không cần lo lắng là hắn có đủ sức hay không.


Từ Tử Lăng nói:


- Thế là ổn rồi! Điều lo lắng duy nhất là nhãn thần của Tiểu Tuấn có thể tiết lộ bí mật. Vì chỉ cần có nhãn lực là có thể nhìn ra gã là người trong nghề.


Tống Sư Đạo phân tích:


- Kẻ dám mở hiệu cầm đồ làm sao hoàn cảnh đơn giản được? Tư Đồ Phúc Vinh xuất thân hắc đạo, vốn là Long đầu đại ca của một bang hội trứ danh ở Bình Diêu. Thân Văn Giang ta cũng xuất thân thế gia, học võ từ nhỏ, nên phương diện này không thành vấn đề.


Lôi Cửu Chỉ nói:


- Tô quản gia mà ta đóng giả là một tâm phúc khác của Tư Đồ Phúc Vinh, có chút danh khí trong võ lâm Bình Diêu. Khi gã Tư Đồ cùng Thân Văn Giang trốn khỏi Bình Diêu thì họ Tô cũng về phương Nam, không biết tung tích hắn đâu. Nhiều khả năng hắn phụng lệnh Tư Đồ Phúc Vinh đi nghe ngóng tin tức Tống nhị gia.


Từ Tử Lăng thầm hiểu thế nào là người đông thế mạnh, bản thân cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhiều, nói:


- Hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi cái đã, đợi sau khi ta an bài xong mọi việc thì ngày mai có thể tiến hành Thảo Hương đại kế.


Tống Sư Đạo hỏi:


- Tử Lăng sẽ có an bài gì?


Tử Lăng vươn vai đứng dậy, cười nói:


- Trước tiên phải an bày một vị tuyệt sắc mỹ nữ. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, xem ra tên Tư Đồ Phúc Vinh này tuyệt không khiến cho người ta yêu thích. Giờ làm sao có thể khiến hắn thay đổi sở thích, thành mê nữ nhân. Ôi mẹ của ta ơi! Đây rốt cuộc là chuyện gì đây?


---oOo---


Cuộc chiến tạm thời kết thúc.


Tấn công không được, Lý Thế Dân bèn ra lệnh thu binh. Quân Đường khống chế thế chủ động, từ từ rút lui rất có trật tự về doanh trại.


Tại nơi trọng yếu này, Khấu Trọng liều chết chống cự lại toán ‘Tạc xuyên thiên binh’ của Lý Thế Dân khiến quân Đường không cách nào đột phá được tuyến phòng ngự của quân Trịnh. Hai bên thương vong nặng nề, số tử thương lên đến hàng nghìn, cục diện hết sức thê thảm.


Khấu Trọng bị thương đầy mình, chiến bào nhuộm đẫm máu của cả địch nhân lẫn bản thân, trông hết sức khủng khiếp.


Trải qua quá trình rèn luyện ‘dĩ chiến dưỡng chiến’ ở Tái Ngoại, gã đã hoàn toàn biết cách làm sao giữ mạng sống giữa trường huyết chiến thiên quân vạn mã. Bất quá không thể tránh khỏi bị thụ thương. Giữa chiến trường người ngựa chen chúc, dù võ công có cao đến đâu, đao pháp có giỏi cỡ nào thì muốn tránh cũng không thể tránh, đao kiếm quệt phải là chuyện đương nhiên. Nhưng làm thế nào để giảm tối đa vết thương do địch gây ra, lại chính là bản lĩnh siêu phàm mà gã ngộ được qua vô số trận đánh.


Quân lính dọn dẹp chiến trường, Khấu Trọng cùng Dương Công Khanh cưỡi ngựa đi quanh thành, tới một ngọn đồi nhỏ nằm ở một góc thành Từ Giản. Từ đây nếu dùng khoái mã chạy nhanh dọc theo đường quan đạo về phía Đông, chỉ khoảng hai ngày là có thể đến Lạc Dương.


Khấu Trọng nói:


- Trong lúc ta phải đi nói chuyện với Vương Thế Sung, cần phải lập ở đây một doanh trại để có thể bảo đảm việc vận lương được thông suốt. Nếu không, chẳng may Lý Thế Dân phái những đội quân nhỏ tập kích đội vận lương của chúng ta thì khó mà ứng phó được.


Dương Công Khanh nói:


- Chi bằng ta xây một toà thành đá, có thể cùng hô ứng với Từ Giản, công cụ và thợ có thể điều từ Lạc Dương đến. Như vậy, kể cả ngay khi Từ Giản thất thủ, Lý Thế Dân cũng không thể thẳng đường truy đuổi tới Lạc Dương. Nếu bọn ta bất đắc dĩ bị bức lui về Lạc Dương, cũng không sợ Lý Thế Dân đuổi theo sát nút.


Khấu Trọng ngạc nhiên:


- Hôm nay chúng ta đã chiến đấu một trận thoả thích, khiến Lý Thế Dân không dám coi thường. Dương Công đối với việc giữ ổn Từ Giản vẫn không có lòng tin như vậy ư?


Dương Công Khanh than:


- Tất nhiên là ta tin tưởng hoàn toàn vào Thiếu soái. Nhưng với Vương Thế Sung thì khác. Ai mà biết được ngày mai tên chết nhát đó lại có chủ ý ngu xuẩn gì?


Khấu Trọng thấy đồng cảm với lão, hỏi:


- Xây một toà thành đá như vậy hết bao lâu?


Dương Công Khanh đáp:


- Để phòng quân Đường tấn công Lạc Dương, ta đã chuẩn bị sẵn những tảng đá đã được đẽo gọt, lúc cần thiết có thể dùng để tu bổ thành trì. Nếu cho chuyển một phần đến đây, nhân lực đầy đủ thì chỉ cần hơn chục ngày là có thể xây xong một toà thành có khả năng phòng ngự chứa vài trăm binh lính.


Khấu Trọng ngạc nhiên:


- Xây dựng một toà thành đá mà nhanh thế sao? Không thể tưởng tượng nổi! Vậy sao ta không xây hẳn hai cái hai bên đường, như vậy sức phòng thủ sẽ tăng lên gấp bội?


Dương Công Khanh hoan hỷ tán thành:


- Có lý lắm. Nhưng tốt nhất là bọn ta không nên trực tiếp đề xuất ý kiến này, ta sẽ thương nghị với Bạt Dã Cương trước. Hắn đã theo Vương Thế Sung hơn mười năm, là người mà họ Vương tin tưởng nhất trong số các tướng lĩnh ngoại tộc. Nếu hắn đề nghị thì dễ lọt tai Vương Thế Sung hơn.


Khấu Trọng suy nghĩ rồi nói:


- Bạt Dã Cương và Vương Thế Sung đều là người Hồ, khả năng có quan hệ huyết thống, hoặc cùng có quan hệ trong Đại Minh tôn giáo. Hắn đúng là nhân tuyển lý tưởng để đề xuất với Vương Thế Sung. Dương Công tính toán thật chu đáo.


Dương Công Khanh cười khổ:


- Chu đáo à? Phải nói là cực khổ mới đúng. Trên chiến trường, người ra quyết định nếu sai một bước thì thần tiên cũng khó mà cứu được.


Khấu Trọng nói:


- Sau cuộc chiến hôm nay, ta đối với toàn bộ tình thế từ bi quan đã chuyển thành lạc quan. Hiện nay ai cũng hiểu ta có thành ý giúp Vương Thế Sung đẩy lùi Lý Thế Dân. Bây giờ ta chỉ cần thuyết phục được Vương Thế Sung chấp nhận Đậu Kiến Đức, mặt khác trình bày rõ lợi hại với Hạ Vương, thỉnh ông ta xuất binh tương trợ. Lúc đó Lý Thế Dân sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bị hãm vào cảnh bị động.


Dương Công Khanh trầm ngâm một lúc rồi hạ giọng:


- Đậu Kiến Đức rốt cuộc là người thế nào?


Khấu Trọng giật mình, một hồi sau mới đáp:


- Quả thật đến lúc này ta cũng không rõ tính cách ông ta như thế nào. Con người này ăn nói khéo léo, chỉ nói những gì nên nói, không làm mất lòng ai. Bất quá khuyết điểm của ông ta, cũng có thể là ưu điểm, chính là tự tin thái quá. Lần trước, khi công hãm Lê Dương, ông ta định xua quân công kích Hổ Lao. Rõ ràng Đậu Kiến Đức không những không để Vương Thế Sung trong mắt, cũng chẳng coi sức uy hiếp của Lý Thế Dân vào đâu cả.


Dương Công Khanh nói:


- Chẳng trách Vương Thế Sung sợ ông ta đến vậy. Việc Đậu Kiến Đức công hãm Lê Dương đã trở thành sự uy hiếp rất lớn đối với Vương Thế Sung. Trong tình hình này, hai người bọn họ tuyệt không có khả năng liên thủ với nhau chống Đường đâu.


Lúc đó Ma Thường cùng hơn chục thủ hạ phi ngựa đến nói:


- Thánh thượng mời Thiếu soái đến tiếp kiến.


Khấu Trọng và Dương Công Khanh đưa mắt nhìn nhau hoài nghi. Không hiểu có chuyện gì mà Vương Thế Sung lại muốn gặp Khấu Trọng gấp gáp đến vậy.


---oOo---


Từ Tử Lăng đeo mặt nạ Ung Tần, thêm bộ râu dài mà Hầu Hy Bạch đưa cho, tới sảnh ngoài của Minh Đường Oa vào canh một. Sảnh đường đèn đuốc sáng choang, người đông nghìn nghịt, tiếng hò reo cờ bạc điếc tai.


Từ Tử Lăng đổi lấy mấy thẻ đánh bạc, nhàn tản đi qua mấy bàn đánh bạc, trong lòng chỉ nghĩ đến Hồ Tiểu Tiên. Chỉ cần gã lưu lại mấy ký hiệu ở góc sảnh, ngày mai có thể liên lạc được với mỹ nữ này. Điều Từ Tử Lăng lo lắng nhất là vì gã phải chạy đến Từ Giản, lỡ mất kỳ hạn liên lạc ước định, không biết tình hình có biến hoá gì không.


Cuối cùng Từ Tử Lăng cũng nhân lúc không ai để ý, lưu lại ký hiệu mà chỉ gã và Hồ Tiểu Tiên mới hiểu, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.


Sau đó gã tuỳ tiện chơi vài ván bạc, thua mất quá nửa, đang định ly khai thì chợt có mùi hương xộc vào mũi, Kỷ Thiến lướt qua nói:


- Ta chờ huynh ở Tứ Xuyên thái quán.


---oOo---


Vương Thế Sung ngồi ở ghế Long toạ trong đại đường phía Nam phủ Tổng quản. Các đại tướng Đoạn Đạt, Đơn Hùng Tín, Úc Nguyên Chân, Trương Chí, Trần Trí Lược, Quách Thiện Tài cùng Bạt Dã Cương chia nhau ngồi hai bên, không khí rất nghiêm túc.


Thấy Khấu Trọng đến, đám tướng lĩnh đều quay sang cười, chào hỏi rất cung kính. Rõ ràng gã đã có một địa vị nhất định trong lòng bọn họ, tạo được sự kính trọng.


Vương Thế Sung tay cầm một lá thư, đưa cho tên thân binh phía sau, lạnh lùng nói:


- Đưa cho Thiếu soái xem!


Khấu Trọng ngạc nhiên, Vương Thế Sung vẫn lạnh băng nói:


- Lá thư này do Lý Thế Dân cho người bắn vào doanh trại, bề ngoài là gửi cho Trẫm, nhưng lời thư thì nói với Thiếu soái.


Khấu Trọng tiếp lấy thư tín, bắt đầu đọc kỹ lưỡng. Trừ Vương Thế Sung, tất cả đều lộ vẻ mặt tò mò, không hiểu nội dung thư viết gì.


Với tác phong của Lý Thế Dân, nội dung thư đương nhiên không thể chỉ là chuyện chán ngắt.


Khấu Trọng gấp thư lại, phá lên cười:


- Lý Thế Dân giỏi thật. Chỉ cần mấy chữ đơn giản mà làm cho Thánh thượng trong lòng chẳng yên, tại hạ thì tiến thoái lưỡng nan.


Đại tướng Trần Trí Lược nhịn không nổi liền hỏi:


- Lý Thế Dân đã viết gì trong thư vậy?


Vương Thế Sung cố thản nhiên nói:


- Trẫm có gì phải bực chứ, Thiếu soái tự quyết định việc này nên làm thế nào.


Mọi người dù không hiểu chuyện gì, nhưng ai nấy đều thấy Vương Thế Sung nói trong lòng không tức, thực tế là ngược lại. Nếu không đã chẳng nói mấy câu tức khí như vậy.


Khấu Trọng đến chỗ cuối cùng bên phải ngồi xuống, đặt thư lên bàn, vỗ tay vào ghế cười nói:


- Lý Thế Dân hẹn ta canh ba đến trại hắn gặp mặt, ta nên đi hay không?


Mọi người đều ngạc nhiên.


Lý Thế Dân quả là lợi hại phi thường. Thư gửi cho Vương Thế Sung, nhưng lời lẽ trong thư lại nói với Khấu Trọng, đúng là đã đánh vào mâu thuẫn sâu sắc giữa gã và họ Vương. Hơn nữa rõ ràng không tôn trọng Vương Thế Sung, chỉ rõ trong lòng Lý Thế Dân hắn, chỉ có Khấu Trọng mới xứng làm địch thủ, còn họ Vương căn bản hắn không để vào trong mắt.


Trương Chí hắng giọng nói:


- Thánh thượng cần phải cẩn thận. Có khả năng Lý Thế Dân giăng bẫy để hại Thiếu soái.


Khấu Trọng thầm khen. Trương Chí nói rất khéo, quyền quyết định đã được trả về tay Vương Thế Sung.


Úc Nguyên Chân than:


- Bức thư này chính là kế ly gián cao minh phi thường. Thánh thượng chớ nên mắc bẫy Lý Thế Dân.


Chỉ nghe hai đại tướng thủ hạ của Vương Thế Sung nói tốt cho gã, cũng biết là mọi người đều có lòng tin đối với Khấu Trọng. Vấn đề là Vương Thế Sung bụng dạ hẹp hòi, biết là chúng tướng nói đúng nhưng trong lòng vẫn khó tiếp thu.


Đơn Hùng Tín chau mày:


- Lý Thế Dân còn có chuyện gì muốn nói với Thiếu soái chứ? Nếu Thiếu soái là kẻ dễ lung lạc thì hôm nay đã chẳng ở đây cùng sinh tử với chúng ta để chống quân Đường.


Khấu Trọng thấy được an ủi trong lòng, nhưng chư tướng càng nói tốt cho gã thì càng làm Vương Thế Sung thêm đố kỵ. Biết vậy nhưng gã cũng chẳng có giải pháp nào để đối phó.


Vương Thế Sung quả nhiên vẫn sầm mặt, lạnh lùng nói:


- Nói vậy chư vị khanh gia đều nghĩ Thiếu soái không nên phó hội phải không?


Bạt Dã Cương giờ mới lên tiếng:


- Xem ra với tác phong của Lý Thế Dân thì đây không phải là Hồng Môn yến. Cho dù đấy là cạm bẫy thì với thân thủ của Thiếu soái, muốn chạy trốn ai có thể ngăn cản được. Qua trận hôm nay, liệu có khả năng hắn thấy khó muốn rút lui không?


Vương Thế Sung hừ lạnh:


- Nếu hắn biết khó mà rút thì nên nói trực tiếp với ta chứ.


Quách Thiện Tài nói:


- Ta nghĩ là có khả năng nữa, đó là Lý Thế Dân muốn biết tâm ý của Thiếu soái rồi mới quyết định có lui binh hay không.


Đối với đám tướng lĩnh dưới trướng Vương Thế Sung, bất luận là những lão tướng đã theo lão lâu năm, hay bọn Đoạn Đạt, Đơn Hùng Tín, Úc Nguyên Chân bỏ Lý Mật mà đầu hàng, đều hiểu là Khấu Trọng là đại công thần đánh bại Lý Mật, trận đánh hôm nay cũng toàn nhờ gã mà duy trì đại cục. Cho nên bọn họ nghe Quách Thiện Tài phân tích đều thấy đúng đắn, chỉ có Vương Thế Sung càng nghe càng không lọt tai.


Vương Thế Sung thấy đa số đều đồng ý với kiến giải của Quách Thiên Tài, mặt trầm xuống, nhìn Khấu Trọng nói:


- Chỉ có Thiếu soái mới hiểu rõ hơn ai hết mối quan hệ của mình với Lý Thế Dân. Mà nói cho cùng, Thiếu soái có thân phận là khách khanh, không chịu sự quản hạt trực tiếp của Trẫm. Vậy mọi việc do Thiếu soái tự quyết định.


Khấu Trọng than thầm, nhưng bên ngoài vẫn thản nhiên nói:


- Đa tạ Thánh thượng. Lý Thế Dân đã dám ước hẹn, lẽ nào Khấu Trọng ta không dám gặp? Hắn nói gì với ta, nhất định ta sẽ thuật lại cho Thánh thượng không thiếu một chữ. Người hãy tin rằng hiện tại mục tiêu duy nhất của ta là giữ vững Từ Giản, những việc khác ta không có thời gian để quản, cũng không rảnh mà suy nghĩ.


Gã đã nói cạn lời với Vương Thế Sung, giữ được thể diện cho lão. Nếu họ Vương còn không thông thì lão tự diệt vong. Khấu Trọng gã còn làm được gì đây?


Chú thích:


Tạc xuyên thiên binh: ám chỉ toán Hắc giáp thiết kỵ của Lý Thế Dân.


(Hết hồi 588).
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom