Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 593
Vào khoảng canh ba, Khấu Trọng dùng dây vượt qua tường thành cao tới ba trượng, lẻn vào Trường An. Do phần lớn quân đội đã được điều ra ngoài nên sự canh phòng không còn nghiêm mật như lần trước bọn gã đến đây tìm Dương Công bảo khố. Gã bơi qua hộ thành hào, nhắm đúng lúc tuần binh đổi phiên để đột nhập vào thành, không gặp chút nguy hiểm nào.
Khấu Trọng lặng lẽ len lỏi, băng nhà vượt tường đi về hướng Đa Tình Oa. Đột nhiên gã phát giác bản thân không hề đơn độc. Trên mái ngói thỉnh thoảng lại thấy những nhân vật mặc quần áo dạ hành lướt qua hoặc nằm phục xuống ở những góc tối. Điều đó khiến gã phải đeo mặt nạ vào để tránh trong lúc bất cẩn có người ngẫu nhiên nhận ra gã là Thiếu soái Khấu Trọng danh chấn thiên hạ. Nếu vậy thì đúng là tai bay vạ gió.
Một vài dạ hành nhân có vẻ muốn chặn gã lại, làm Khấu Trọng suýt chút nữa thì dừng lại để hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cuối cùng gã cũng e ngại gặp phải phiền phức không đáng có. Sau khi bỏ rơi được đối phương, gã đi đến Đa Tình Oa. Khi gã đến nơi thì Hầu Hy Bạch đã rời khỏi cái ổ của hắn, để lại ngôi nhà không.
Trải qua mấy ngày lao lực vội vã trên đường và huyết chiến vào sinh ra tử liên miên, Khấu Trọng mỏi mệt gần chết, cảm giác nếu thêm một ngày không tắm nữa thì khó mà chịu nổi. Gã lấy thùng tắm trong nhà tắm đem ra sân sau, múc nước trong giếng đổ đầy vào, gác Tỉnh Trung Nguyệt cạnh thùng, cởi sạch quần áo rồi nhảy vào thùng nước mát, hưởng thụ lạc thú vô hạn.
Hai tên tiểu tử Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch không biết chui đi đâu. Nếu khi bọn họ trở về nhìn thấy gã đang ngủ say như chết thì sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nghĩ đến chỗ đó, Khấu Trọng cảm thấy vô cùng đắc ý, nhất thời quên mất những điều không được như mong muốn trên chiến trường. Gã thư thái ngâm nga một khúc hát thịnh hành ở Dương Châu.
- Lại là bài hát này, Thiếu soái không sợ chán sao?
Khấu Trọng giật mình kinh hãi. Lời Từ Tử Lăng nói không sai, Loan Loan quả nhiên lợi hại hơn nhiều so với trước kia. Đối với việc nàng ta đại giá quang lâm, bản thân gã không hề cảm nhận được một chút nào. Gã cười khổ nói:
- Loan đại tỷ dường như đặc biệt có hứng thú đối với việc tắm rửa của ta thì phải, cứ toàn chọn những lúc như thế này mà đến.
Loan Loan như một bóng u linh từ gian giữa hiện ra, đến bên cạnh thùng tắm, cười rúc rích:
- Người ta chưa bao giờ che giấu sự ái mộ đối với cơ thể Thiếu soái, bất quá lần này là cơ hội thích hợp nhất. Thiếu soái không phải đang quyết chiến với Lý Thế Dân ở Lạc Dương ư? Sao còn thời gian nhàn rỗi đến Trường An tắm rửa thế?
Khấu Trọng chống hai khuỷu tay lên thành thùng tắm, tỉ mỉ quan sát ngọc dung xinh đẹp mang vẻ bỡn cợt của nàng ta, lấy làm lạ hỏi:
- Loan đại tỷ so với trước kia đẹp hơn hẳn đó, có phải là công hiệu của Thiên Ma đại pháp không? Bọn ta dường như đều không thể so được với ngươi, lần này lại chuẩn bị hại bọn ta như thế nào đây?
Loan Loan cúi xuống hôn nhẹ lên má Khấu Trọng, đôi môi thơm ngọt ngào mềm mại khiến gã tiêu hồn lạc phách. Đoạn nàng rời môi khỏi má gã, hai gương mặt chỉ cách nhau vài thốn, hơi thở thơm tho như lan như xạ. Nàng cất tiếng:
- Người ta sao lại muốn hại các ngươi chứ, trước đây chẳng qua là vì lệnh thầy khó chống, bây giờ thì chẳng còn lo ngại gì nữa. Tối nay ta vốn đến đây để tìm Tử Lăng, gặp được ngươi là có được sự vui mừng ngoài mong đợi đó.
Khấu Trọng vẫn còn ngơ ngẩn với cảm giác nụ hôn thơm tho của nàng đọng lại trên má. Mâu thuẫn ở chỗ gã biết rõ nàng ta miệng lưỡi ngọt ngào nhưng trong lòng luôn có đao kiếm, vậy mà gã không thể nảy sinh cảm giác chán ghét với nàng, thậm chí còn không muốn nhớ lại những việc ác mà nàng đã làm trước kia. Gã thở dài:
- Ài! Không muốn hại bọn ta? Thế mà nàng cũng nói ra được mấy lời giả dối đó. Chỉ là nàng muốn lợi dụng bọn ta đối phó Thạch Chi Hiên, để nàng ngồi lên địa vị phái chủ của Âm Quý phái, vì lệnh sư hoàn thành mộng tưởng thống nhất Ma đạo, thậm chí là thống nhất thiên hạ. Ta nói có sai không? Xin Loan đại tỷ chỉ giáo!
Loan Loan khẽ cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Ngươi muốn nghe lời thật lòng của ta sao?
Khấu Trọng lòng chợt mềm ra, ủ rủ đáp:
- Ta đang nghe đây.
Loan Loan đưa ánh mắt thâm thúy mạc trắc ngắm nhìn gã, phục hồi thần thái lạnh lùng băng tuyết như vốn có, cất giọng bình tĩnh êm như nước chảy:
- Cho dù là Thạch Chi Hiên hay người nào trong Thánh Môn ta, thậm chí là bọn người Hiệt Lợi hay Lý Uyên, đều mong đợi cái ngày mà ngươi và Tử Lăng chia ra đường ai nấy đi. Bởi vì sự thật đã chứng minh, khi hai người liên thủ hợp tác thì trong thiên hạ không một người nào có năng lực đồng thời giết được các ngươi, bất luận kẻ thù người đông thế mạnh cỡ nào thì ít nhất các ngươi cũng có thể trốn thoát. Nhưng lần này Thiếu soái ngươi đến Trường An rất có khả năng là lần cuối cùng hai người cùng nhau liên thủ, sau đó sẽ tan ra mỗi người một nơi. Bởi vì Khấu Thiếu soái ngươi dù sao cũng không thể bỏ mặc Lạc Dương và Thiếu soái quân. Vì vậy, muốn giết chết Thạch Chi Hiên, phá đi Bất Tử ấn pháp của lão, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng. Thiếu soái là người thông minh, đương nhiên hiểu được sự uy hiếp của Thạch Chi Hiên đối với ngươi, lão tuyệt không để ngươi và Tử Lăng đồng thời tồn tại trên thế gian này.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Ngươi nói không phải không có đạo lý. Tuy nhiên việc giết Thạch Chi Hiên dễ nói khó làm. Ngay cả Tứ Đại Thánh Tăng cũng không thực hiện nổi, chúng ta có thể làm được không đây?
Loan Loan đáp:
- Trên đời có việc gì mà mười phần chắc chắn đâu? Có thể có nửa phần cơ hội thành công, thậm chí nữa tia hy vọng, chúng ta cũng không thể bỏ qua. Việc ta luyện thành Thiên Ma đại pháp thì Thạch Chi Hiên vẫn hoàn toàn không biết, đại khái có thể mang lại cho lão một chút ngạc nhiên thú vị.
Khấu Trọng nghi hoặc hỏi:
- Không phải lại dùng lại chiêu cũ chứ? Theo bước lệnh sư dùng cái chiêu ‘Ngọc Thạch câu phần’ gì đó để đưa bọn ta và Thạch Chi Hiên cùng nhau lên đường, đại tỷ ngươi sẽ chiếm hết tiện nghi, còn ta và Tử Lăng thì trở thành mấy tên lỗ mãng ngu ngốc.
Loan Loan trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì? Thạch Chi Hiên dựa vào cái gì để thoát khỏi chiêu Ngọc Thạch câu phần của sư tôn?
Khấu Trọng không muốn trả lời, càng không nghĩ sẽ làm điều đó, gã nói lảng đi:
- Việc này thì tình lang của ngươi biết rõ hơn ta, vì lúc đó hắn là một trong những người có mặt tại đương trường. Còn ta thì đang bận giết Thâm Mạt Hoàn.
Loan Loan u oán than thở:
- Ta sẽ thiết lập việc đàm phán với Thạch Chi Hiên. Rốt cuộc các ngươi đến hay không đến?
Khấu Trọng cười nói:
- Chúng ta chỉ có một cơ hội để giết Thạch Chi Hiên, để nàng lãng phí đi như vậy, không phải đáng tiếc lắm sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Loan Loan bừng sáng trở lại, nàng nhìn gã chằm chằm rồi nói:
- Dường như ngươi đã có kế hoạch chu đáo, có để cho ta tham gia không? Tin ta có được không? Ta thực sẽ không hại các ngươi nữa đâu, nếu không ta sẽ bị ngũ lôi đánh chết.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- E rằng lão Thiên gia cũng ít khi dùng loại chiêu số hiếm hoi như ngũ lôi giáng xuống để trừng phạt những người không thủ tín. Lời thề của Loan Loan nàng thực là khéo đó. Nói về kế hoạch hoàn chỉnh thì còn sớm quá, sơ lược thì may ra còn có thể kể ra vài điểm. Tuy nhiên ta phải thương lượng với Tử Lăng trước mới có thể đáp lời với nàng. Tối mai mọi người cùng ăn cơm ở đây rồi bàn bạc có được không? Nghề nấu nướng của ta so với Tĩnh Trung Bát Pháp cũng không thua kém bao nhiêu đâu! Hắc! Ta đang còn phải tắm đó.
Loan Loan đưa mắt nhìn vào thùng tắm, khẽ nhăn cái mũi xinh rồi mỉm cười nói:
- Vừa bẩn vừa hôi! Ta vào phòng đi ngủ đây. Tắm xong thì vào ủ ấm ta nhé.
Nói xong nàng không thèm quan tâm đến sự kháng nghị của Khấu Trọng, đi về phía phòng ngủ.
oOo
Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch trở về khi trời còn mờ sáng, nhìn thấy Khấu Trọng đem tất cả các thứ bánh trái mỹ tửu do Hầu Hy Bạch “trân tàng” bày lên chiếu bàn tròn lớn giữa sảnh, tay trái cầm rượu tay phải cầm bánh, ăn uống no say. Hai người ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhất thời không nói được câu nào.
Khấu Trọng nhìn thấy nét vui mừng xuất phát từ nội tâm của Từ Tử Lăng khi thấy gã còn sống, trong lòng chợt bồi hồi xúc động. Trước tiên gã đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu không được lớn tiếng, sau đó dùng ngón cái chỉ vào phòng trong nói:
- Trên giường Hầu công tử có một vị mỹ nhân đang chờ hắn đó, chúng ta phải nói chuyện cẩn thận đó. Hắc! Hầu công tử đúng là diễm phúc tề thiên!
Hầu Hy Bạch ngạc nhiên:
- Có chuyện đó sao?
Từ Tử Lăng tỉnh ngộ ra, hạ giọng nhắc khẽ:
- Đừng có nghe hắn ba hoa. Chắc là Loan Loan đó.
Hầu Hy Bạch rút Mỹ Nhân phiến, xòe ra phe phẩy vài cái, tiêu sái nói:
- Hai huynh đệ ngươi cứ tâm sự với nhau đi, diễm phúc trời ban không thể bỏ phí. Để tiểu đệ lên giường cái đã.
Nói xong hắn gật gù thỏa mãn bước vào phòng trong.
Từ Tử Lăng vui vẻ ngồi xuống trước mặt Khấu Trọng. Khấu Trọng thu hồi ánh mắt đang nhìn theo Hầu Hy Bạch, cười nói:
- Tên tiểu tử này càng ngày càng thú vị. Mấy năm gần đây, tuy chúng ta khắp nơi thụ địch nhưng cũng kết giao được một vài huynh đệ bằng hữu can đảm tương chiếu.
Từ Tử Lăng không nhịn được hỏi:
- Vì sao ngươi ở đây vậy?
Khấu Trọng than thở:
- Lạc Dương xong rồi! Lý tiểu tử thật lợi hại, có thể bất chiến tự nhiên thành. Hắn chỉ mời ta uống rượu một bữa, vậy mà đã khiến Vương Thế Sung khiếp sợ vãi đái cả ra quần, chạy về Lạc Dương. Con mẹ nó! Ở cùng loại người này thêm một khắc là thêm một khắc khó chịu. Vì vậy ta mới tính chuyện đến Trường An uống rượu với ngươi, thuận đường làm thịt lão Thạch.
Từ Tử Lăng cau mày hỏi tiếp:
- Mất Lạc Dương coi như mất luôn Ba Thục, và cũng chẳng khác nào mất đi sính lễ để cưới Tống Ngọc Trí. Ngươi có tính toán gì không?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Ngươi cũng biết ta là kẻ ngu ngốc có chết cũng không thay đổi, có xuống suối vàng thì cũng phải đem theo. Sau khi giết chết Thạch Chi Hiên, ta sẽ lập tức trở về Bành Lương, xem xem có biện pháp gì đuổi Lý Tử Thông khỏi gia hương Dương Châu của chúng ta không? Dù cho chỉ còn một binh một tốt, Khấu Trọng ta tuyệt sẽ không bó tay chịu thua đâu.
Từ Tử Lăng im lặng một lúc, đột nhiên cất tiếng nói một câu như sét đánh ngang trời:
- Vậy để ta giúp ngươi đoạt lấy Dương Châu!
Khấu Trọng giật mình, ánh mắt tỏ vẻ như không thể tin nổi. Gã cảm động đến đỏ cả mắt, một lúc sau mới lắc đầu kiên quyết nói:
- Có được câu này của Lăng thiếu gia, dù ta có binh bại chiến tử cũng ngậm cười dưới cửu tuyền. Nhưng ta sẽ không tiếp thu hảo ý của ngươi. Ài! Thẳng thắn mà nói, xưa nay ta có một chút không phục trong lòng, cứ nghĩ ngươi coi trọng Sư tiên tử hơn, giờ ta mới biết mình đã quá sai lầm. Chúng ta là huynh đệ, sao ta lại có thể khiến ngươi phải bất nghĩa, lôi ngươi vào vũng bùn này chứ? Hà hà! Khấu Trọng ta há là kẻ dễ nuốt vậy sao? Lăng thiếu gia cứ yên tâm đi sống những ngày tháng tiếu ngạo sơn lâm của ngươi đi.
Từ Tử Lăng thở dài, muốn nói nhưng cũng chẳng biết nói gì.
Khấu Trọng vội chuyển đề tài:
- Vừa rồi ngươi và Hầu tiểu tử lang thang đâu cả đêm vậy?
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Đúng là lang thang, hơn nữa lại cả một đêm nữa! Tìm khắp Duẫn phủ nhưng vẫn tìm không ra cái thứ mà tiểu Hầu muốn kiếm.
Đoạn gã đem chuyện về bức Hàn Lâm Thanh Viễn Đồ kể hết ra.
Khấu Trọng trầm tư nghĩ ngợi, cất giọng xét đoán:
- Duẫn Tổ Văn mà lại đi lấy đồ của Trì Sanh Xuân, việc này đúng là vô lý. Hà hà! Chẳng trách Trường An toàn thấy dạ hành nhân đi đi lại lại, thì ra là vì món tiền thưởng vạn lạng hoàng kim nên bôn ba khắp nơi để tìm Tào Tam. Đúng là tức cười thật! Thiên hạ không ngờ lại có nhiều kẻ ngốc đến vậy!
Tiếp đó gã hét lớn vào phòng trong:
- Hầu công tử xong việc chưa?
Từ Tử Lăng không nhịn được cười nói:
- Việc mất Lạc Dương có vẻ như không có quan hệ gì với ngươi vậy!
Khấu Trọng uống cạn ly rượu, lắc đầu chán nản nói:
- Cái này kêu là tìm sự vui sướng trong đau khổ mà thôi. Chỗ phi thường nhất của Lý Thế Dân là thượng binh phạt mưu. Rõ ràng là biết hắn sẽ đánh trận này như thế nào, nhưng ngươi lại chỉ có thể trợn mắt mà nhìn hắn chiếm lợi thế, không có cách gì khác.
Lúc này Hầu Hy Bạch đã quay lại sảnh, đến bên bàn ngồi xuống, cười khổ đáp:
- Loan mỹ nhân muốn tắm rửa thay áo, ngay cả y phục cũng mang theo rồi, dường như chuẩn bị ở lại cùng chúng ta vui vẻ ân ái. Hai vị có ý kiến gì không?
Khấu Trọng cúi mình về phía hai gã thầm thì:
- Rốt cuộc là trước khi lên giường nàng ta có rửa chân không vậy?
Hầu Hy Bạch mỉm cười:
- Ngươi sẽ biết nhanh thôi mà!
Khấu Trọng thấy Từ Tử Lăng cau hẳn mày lại, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện tức cười như thế, vì sao Tử Lăng lại không cười nổi vậy?
Từ Tử Lăng đáp:
- Bởi vì ta biết được một việc mà ngươi không biết: Thương trường chủ lúc này đang ở Trường An. Nếu như lúc nàng ta đến đây gặp phải Loan Loan, ngươi nói xem sẽ có hậu quả gì?
Hầu Hy Bạch biến sắc nói:
- Tối hôm qua lúc ta ngầm báo cho nàng biết Tử Lăng đang ở nhà ta, nàng có nói là đêm nay sẽ đến đây.
Khấu Trọng kinh hãi nói:
- Vậy thì là vấn đề lớn rồi, chúng ta lại cùng với tử địch của mỹ nhân trường chủ ở chung một nhà. Nếu nàng ta biết được mà còn ngó ngàng tới bọn ta mới là lạ đó.
Nói xong vội vàng đứng dậy, cả quyết:
- Ta đi bảo Loan Loan rời khỏi.
Từ Tử Lăng nói:
- Loan Loan lẽ nào lại dễ đối phó như vậy? Đừng gây thêm rắc rối nữa, để ta thỏa thuận với nàng ta xem.
Khấu Trọng chán nản ngồi xuống, mặt mày khổ sở nói:
- Chúng ta đúng là khó mà giải thích với Thương Tú Tuần, mà cũng chẳng có cách nào để trình bày với mỹ nhân trường chủ. Vậy để Tử Lăng đi thuyết phục Loan Loan, nàng ta vì đối phó Thạch…hà hà, cái gì mà chẳng đáp ứng chứ.
Hầu Hy Bạch thở dài:
- Không cần phải che che giấu giấu như vậy, tiểu đệ minh bạch là chuyện gì rồi.
Ánh mắt Khấu Trọng tỏa ra những tia nhìn sắc bén, gã nói:
- Trên đường từ Từ Giản đến Trường An, ta bị Dương Hư Ngạn chặn đường, Ảnh Tử kiếm pháp của tên tiểu tử này đã tinh tiến rất nhiều, còn ta thì đánh nhau cả ngày trước đó nên rất mệt mỏi. May mà ta nhìn ra họ Dương rất quý trọng cái mạng Hoàng đế của hắn, vì thế chiêu nào cũng theo kiểu đồng ư quy tận, khiến hắn phải biết khó mà lui. Cũng có khả năng tiểu tử này cố ý tha cho ta đến Trường An để đối phó lệnh sư, cũng là sư tôn của hắn. Khả năng lớn hơn là hắn nhường cho lệnh sư đích thân giết ta. Cho dù là khả năng nào thì Thạch sư phụ của ngươi cũng không xem ngươi là đồ đệ của lão đâu. Hy Bạch có tính toán gì không?
Hầu Hy Bạch thẫn thờ đáp:
- Ta có thể làm gì chứ?
Từ Tử Lăng nói:
- Giả sử Dương Hư Ngạn giết ngươi trong một trận quyết chiến, Thạch Chi Hiên nhân đó mà truyền Bất Tử ấn pháp cho hắn. Vậy có tính là đi ngược lại quy củ quý phái không?
Hầu Hy Bạch lắc đầu đáp:
- Đương nhiên là không đi ngược lại quy củ của tổ sư.
Khấu Trọng giật mình nói:
- Ta hiểu rồi! Đêm trước Dương Hư Ngạn nói có việc bên người, ta lại còn tưởng hắn chỉ mượn cớ hạ đài, thì ra thực sự có chuyện này. Nếu như hắn thụ thương thì trong thời gian ngắn sẽ khó tranh phong với tiểu Hầu ngươi.
Hầu Hy Bạch ôm đầu nói:
- Bây giờ ta cũng trở nên hồ đồ rồi! Rốt cuộc Thạch sư phụ có muốn đích thân xử lý kẻ mà không biết có bị coi là phản đồ như ta không? Hay là muốn ta phân thắng phụ với Dương Hư Ngạn?
Từ Tử Lăng than:
- Việc này e là ngay cả Thạch sư của ngươi cũng hồ đồ không biết rõ, chính bởi tính cách phân liệt của lão. Do sự mâu thuẫn trong tính cách mà lão không có cách nào tự mình giải quyết. Vì vậy lão mới chép ra Bất Tử ấn quyết, hy vọng hai người các ngươi tự xử lý lấy. Tuy nhiên, bây giờ tính cách của lão đã trở lại như cũ, tất cả mọi việc đều dựa trên thực tế đại cục mà làm, đương nhiên sẽ bỏ ngươi mà chọn Dương Hư Ngạn.
Khấu Trọng hừ lạnh nói:
- Tiểu Hầu ngươi phải nghiến răng hạ quyết tâm, hoặc là ngồi yên chờ bị mổ thịt hoặc là cố gắng phấn đấu bảo mệnh.
Hầu Hy Bạch quả quyết nói:
- Nếu chỉ là đối phó với Dương Hư Ngạn, thì cũng không khó lắm. Tuy nhiên nếu là sư phụ tự thân xuất thủ thì tiểu đệ …ài! Tiểu đệ …
Khấu Trọng cười ha hả nói:
- Lão Thạch thì giao cho ta và tiểu Lăng xử lý, Dương Hư Ngạn dành cho lão ca ngươi, vậy là xong!
- Còn có người ta nữa mà!
Ba người thầm giật mình kinh ngạc, đưa mắt nhìn vào bên trong.
Mỹ lệ như tiên nữ hạ phàm, quỷ dị như u linh, Loan Loan áo trắng chân trần đang đứng trên lối vào, đôi mắt đẹp sáng lên lấp lánh.
Cho đến khi nàng cất tiếng, ba người mới biết nàng ta phương giá quang lâm.
Khấu Trọng hít vào một hơi nói:
- Loan đại tỷ càng ngày càng trở nên lợi hại!
Loan Loan cười nhạt một tiếng, như một bóng u linh chân không chạm đất lướt tới rồi an nhiên ngồi xuống, cất tiếng:
- Nếu ta cùng với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liên thủ mà vẫn không thể thu thập Thạch Chi Hiên, thì trong thiên hạ không có kẻ nào làm được điều này.
Hầu Hy Bạch cười khổ:
- Ông ta nói cho cùng vẫn là sư phụ ta, không cần phải nói trắng trợn như vậy chứ?
Loan Loan đưa mắt nhìn hắn, nói một cách tự nhiên:
- Hầu công tử tất phải đối diện với sự thực tàn nhẫn này. Ngươi chỉ là một sai lầm của Thạch Chi Hiên và bây giờ là lúc ông ta sửa chữa sai lầm ấy. Phương thức huấn luyện truyền nhân xưa nay của Bổ Thiên phái là bỏ yếu lấy mạnh, bây giờ rõ ràng Thạch Chi Hiên muốn toàn lực tài bồi Dương Hư Ngạn. Nếu ngươi vẫn còn lòng dạ mềm yếu, mở miệng ra là cái gì tình nghĩa sư đồ, đơn giản chỉ cần tự tận là xong, miễn cho ta khỏi thấy cái bộ mặt đưa đám của ngươi, lại càng không làm trở ngại đến bằng hữu.
Từ Tử Lăng không vui nói:
- Sao ngươi lại có thể nói những lời như vậy?
Loan Loan lạnh lùng nói:
- Đây không chỉ là sự đấu tranh trong nội bộ Thánh môn chúng ta mà còn quan hệ đến mệnh vận tương lai của thiên hạ, chẳng khác gì chiến trường tranh bá đang xảy ra ở Lạc Dương. Trên con đường tranh giành quyền làm chủ thiên hạ này, cha có thể giết con, con có thể thí cha, bằng hữu có thể trở mặt, huynh đệ có thể tương tàn. Ta chỉ nói sự thực, Hầu công tử tất phải tỉnh khỏi cơn mê. Một là chạy trốn thật xa, vĩnh viễn trốn tránh. Hai là chiến đấu đến cùng. Còn cách thứ ba là trở thành heo dê, sống cuộc sống trong sự chờ đợi giết mổ.
Hầu Hy Bạch hơi thở trở nên gấp rút, một lát sau mới chán nản nói:
- Ta cũng biết rõ như thế, tuy nhiên muốn bắt ta phải thẳng thắn đối phó Thạch sư phụ thì ta vẫn rất khó hạ quyết tâm. Thế này đi, Dương Hư Ngạn để ta ứng phó, còn về Thạch sư phụ, ài, ta sẽ không nghe không hỏi tới. Tiểu đệ sinh ra đã là như vậy rồi, biết làm sao đây?
Loan Loan điềm đạm nói:
- Ngươi căn bản không phải là đối thủ của Dương Hư Ngạn.
Sắc mặt Hầu Hy Bạch lộ vẻ không phục, tuy nhiên hắn không phản bác.
Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Ngươi dựa vào cái gì mà phán đoán như vậy?
Loan Loan chậm rãi nói:
- Hai đại tuyệt học của Thạch Chi Hiên chính là Huyễn Ma thân pháp và Bất Tử ấn pháp, do lão tự sáng tạo ra. Nhưng hai loại tuyệt học này đều dựa trên sự dung hợp Thiên Nhất tâm pháp của Bổ Thiên phái và Hoa Gián phái mới có thể đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Dương Hư Ngạn được truyền Huyễn Ma thân pháp, đương nhiên cũng được chân truyền Thiên Nhất tâm pháp, nghĩa là đã thâu tóm kỳ công của hai phái Bổ Thiên và Hoa Gián. Trong khi đó Hầu Công tử chỉ được võ công sở trường của Hoa Gián phái, cao thấp đã rõ. Vì vậy phân tích của ta không phải hoa ngôn dọa người, mà là có căn có cứ thực sự đó.
Dừng lại một lát, đoạn nàng nói tiếp:
- Hầu Công tử và Dương Hư Ngạn đều được một nửa ấn quyển, nhưng do Dương Hư Ngạn có Thiên Nhất tuyệt học trên mình nên luyện Bất Tử ấn pháp thì cũng như đắp kênh xong rồi mới dẫn nước vào. Còn Hầu công tử thì chỉ như gãi ngứa ngoài giày, dù cho Hầu công tử có thể đọc được cả quyển thì khi luyện đến chỗ quan trọng cũng rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ có hại mà không có lợi gì.
Ba người nghe vậy đều cùng biến sắc, thân hình Loan Loan run khẽ, nàng ta hỏi:
- Chẳng lẽ một nửa ấn quyển của Dương Hư Ngạn đã lọt vào tay các ngươi?
Hầu Hy Bạch đưa tay chỉ vào đầu hắn, cười khổ:
- Tất cả đã ở đây.
Đôi mắt xinh đẹp của Loan Loan chợt ánh lên những tia dị quang, không cần nàng ta nói thì ba người cũng biết nàng ta đang tính toán về việc Bất Tử ấn quyển.
Hầu Hy Bạch cười thảm nói:
- Trái không được, phải cũng không xong. Tại hạ phải làm sao tự xử đây?
Từ Tử Lăng nói:
- Trời không tuyệt đường người, chỉ cần Hy Bạch huynh quyết định kháng cự tranh đấu đến cùng, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Khấu Trọng cười lạnh nói:
- Ta từ lâu đã thấy tên Dương tiểu tử này không thuận mắt chút nào, vậy giao cho ta làm thịt hắn đi!
Loan Loan thở dài:
- Dựa vào Tỉnh Trung bát pháp của Thiếu soái, hoặc giả có thể đánh bại Dương Hư Ngạn, nhưng nếu muốn giết chết hắn thì dù cho sau lưng hắn không có Lý Uyên hoặc Thạch Chi Hiên, e rằng cũng không phải là việc dễ dàng.
Khấu Trọng đang muốn cự lại, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Ba người lại một lần nữa sắc mặt đại biến, thầm kêu không ổn.
Nếu người đến là Thương Tú Tuần thì có phải là vô cùng hỏng bét rồi không?
(Hết hồi 594).
Khấu Trọng lặng lẽ len lỏi, băng nhà vượt tường đi về hướng Đa Tình Oa. Đột nhiên gã phát giác bản thân không hề đơn độc. Trên mái ngói thỉnh thoảng lại thấy những nhân vật mặc quần áo dạ hành lướt qua hoặc nằm phục xuống ở những góc tối. Điều đó khiến gã phải đeo mặt nạ vào để tránh trong lúc bất cẩn có người ngẫu nhiên nhận ra gã là Thiếu soái Khấu Trọng danh chấn thiên hạ. Nếu vậy thì đúng là tai bay vạ gió.
Một vài dạ hành nhân có vẻ muốn chặn gã lại, làm Khấu Trọng suýt chút nữa thì dừng lại để hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cuối cùng gã cũng e ngại gặp phải phiền phức không đáng có. Sau khi bỏ rơi được đối phương, gã đi đến Đa Tình Oa. Khi gã đến nơi thì Hầu Hy Bạch đã rời khỏi cái ổ của hắn, để lại ngôi nhà không.
Trải qua mấy ngày lao lực vội vã trên đường và huyết chiến vào sinh ra tử liên miên, Khấu Trọng mỏi mệt gần chết, cảm giác nếu thêm một ngày không tắm nữa thì khó mà chịu nổi. Gã lấy thùng tắm trong nhà tắm đem ra sân sau, múc nước trong giếng đổ đầy vào, gác Tỉnh Trung Nguyệt cạnh thùng, cởi sạch quần áo rồi nhảy vào thùng nước mát, hưởng thụ lạc thú vô hạn.
Hai tên tiểu tử Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch không biết chui đi đâu. Nếu khi bọn họ trở về nhìn thấy gã đang ngủ say như chết thì sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nghĩ đến chỗ đó, Khấu Trọng cảm thấy vô cùng đắc ý, nhất thời quên mất những điều không được như mong muốn trên chiến trường. Gã thư thái ngâm nga một khúc hát thịnh hành ở Dương Châu.
- Lại là bài hát này, Thiếu soái không sợ chán sao?
Khấu Trọng giật mình kinh hãi. Lời Từ Tử Lăng nói không sai, Loan Loan quả nhiên lợi hại hơn nhiều so với trước kia. Đối với việc nàng ta đại giá quang lâm, bản thân gã không hề cảm nhận được một chút nào. Gã cười khổ nói:
- Loan đại tỷ dường như đặc biệt có hứng thú đối với việc tắm rửa của ta thì phải, cứ toàn chọn những lúc như thế này mà đến.
Loan Loan như một bóng u linh từ gian giữa hiện ra, đến bên cạnh thùng tắm, cười rúc rích:
- Người ta chưa bao giờ che giấu sự ái mộ đối với cơ thể Thiếu soái, bất quá lần này là cơ hội thích hợp nhất. Thiếu soái không phải đang quyết chiến với Lý Thế Dân ở Lạc Dương ư? Sao còn thời gian nhàn rỗi đến Trường An tắm rửa thế?
Khấu Trọng chống hai khuỷu tay lên thành thùng tắm, tỉ mỉ quan sát ngọc dung xinh đẹp mang vẻ bỡn cợt của nàng ta, lấy làm lạ hỏi:
- Loan đại tỷ so với trước kia đẹp hơn hẳn đó, có phải là công hiệu của Thiên Ma đại pháp không? Bọn ta dường như đều không thể so được với ngươi, lần này lại chuẩn bị hại bọn ta như thế nào đây?
Loan Loan cúi xuống hôn nhẹ lên má Khấu Trọng, đôi môi thơm ngọt ngào mềm mại khiến gã tiêu hồn lạc phách. Đoạn nàng rời môi khỏi má gã, hai gương mặt chỉ cách nhau vài thốn, hơi thở thơm tho như lan như xạ. Nàng cất tiếng:
- Người ta sao lại muốn hại các ngươi chứ, trước đây chẳng qua là vì lệnh thầy khó chống, bây giờ thì chẳng còn lo ngại gì nữa. Tối nay ta vốn đến đây để tìm Tử Lăng, gặp được ngươi là có được sự vui mừng ngoài mong đợi đó.
Khấu Trọng vẫn còn ngơ ngẩn với cảm giác nụ hôn thơm tho của nàng đọng lại trên má. Mâu thuẫn ở chỗ gã biết rõ nàng ta miệng lưỡi ngọt ngào nhưng trong lòng luôn có đao kiếm, vậy mà gã không thể nảy sinh cảm giác chán ghét với nàng, thậm chí còn không muốn nhớ lại những việc ác mà nàng đã làm trước kia. Gã thở dài:
- Ài! Không muốn hại bọn ta? Thế mà nàng cũng nói ra được mấy lời giả dối đó. Chỉ là nàng muốn lợi dụng bọn ta đối phó Thạch Chi Hiên, để nàng ngồi lên địa vị phái chủ của Âm Quý phái, vì lệnh sư hoàn thành mộng tưởng thống nhất Ma đạo, thậm chí là thống nhất thiên hạ. Ta nói có sai không? Xin Loan đại tỷ chỉ giáo!
Loan Loan khẽ cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Ngươi muốn nghe lời thật lòng của ta sao?
Khấu Trọng lòng chợt mềm ra, ủ rủ đáp:
- Ta đang nghe đây.
Loan Loan đưa ánh mắt thâm thúy mạc trắc ngắm nhìn gã, phục hồi thần thái lạnh lùng băng tuyết như vốn có, cất giọng bình tĩnh êm như nước chảy:
- Cho dù là Thạch Chi Hiên hay người nào trong Thánh Môn ta, thậm chí là bọn người Hiệt Lợi hay Lý Uyên, đều mong đợi cái ngày mà ngươi và Tử Lăng chia ra đường ai nấy đi. Bởi vì sự thật đã chứng minh, khi hai người liên thủ hợp tác thì trong thiên hạ không một người nào có năng lực đồng thời giết được các ngươi, bất luận kẻ thù người đông thế mạnh cỡ nào thì ít nhất các ngươi cũng có thể trốn thoát. Nhưng lần này Thiếu soái ngươi đến Trường An rất có khả năng là lần cuối cùng hai người cùng nhau liên thủ, sau đó sẽ tan ra mỗi người một nơi. Bởi vì Khấu Thiếu soái ngươi dù sao cũng không thể bỏ mặc Lạc Dương và Thiếu soái quân. Vì vậy, muốn giết chết Thạch Chi Hiên, phá đi Bất Tử ấn pháp của lão, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng. Thiếu soái là người thông minh, đương nhiên hiểu được sự uy hiếp của Thạch Chi Hiên đối với ngươi, lão tuyệt không để ngươi và Tử Lăng đồng thời tồn tại trên thế gian này.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Ngươi nói không phải không có đạo lý. Tuy nhiên việc giết Thạch Chi Hiên dễ nói khó làm. Ngay cả Tứ Đại Thánh Tăng cũng không thực hiện nổi, chúng ta có thể làm được không đây?
Loan Loan đáp:
- Trên đời có việc gì mà mười phần chắc chắn đâu? Có thể có nửa phần cơ hội thành công, thậm chí nữa tia hy vọng, chúng ta cũng không thể bỏ qua. Việc ta luyện thành Thiên Ma đại pháp thì Thạch Chi Hiên vẫn hoàn toàn không biết, đại khái có thể mang lại cho lão một chút ngạc nhiên thú vị.
Khấu Trọng nghi hoặc hỏi:
- Không phải lại dùng lại chiêu cũ chứ? Theo bước lệnh sư dùng cái chiêu ‘Ngọc Thạch câu phần’ gì đó để đưa bọn ta và Thạch Chi Hiên cùng nhau lên đường, đại tỷ ngươi sẽ chiếm hết tiện nghi, còn ta và Tử Lăng thì trở thành mấy tên lỗ mãng ngu ngốc.
Loan Loan trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì? Thạch Chi Hiên dựa vào cái gì để thoát khỏi chiêu Ngọc Thạch câu phần của sư tôn?
Khấu Trọng không muốn trả lời, càng không nghĩ sẽ làm điều đó, gã nói lảng đi:
- Việc này thì tình lang của ngươi biết rõ hơn ta, vì lúc đó hắn là một trong những người có mặt tại đương trường. Còn ta thì đang bận giết Thâm Mạt Hoàn.
Loan Loan u oán than thở:
- Ta sẽ thiết lập việc đàm phán với Thạch Chi Hiên. Rốt cuộc các ngươi đến hay không đến?
Khấu Trọng cười nói:
- Chúng ta chỉ có một cơ hội để giết Thạch Chi Hiên, để nàng lãng phí đi như vậy, không phải đáng tiếc lắm sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Loan Loan bừng sáng trở lại, nàng nhìn gã chằm chằm rồi nói:
- Dường như ngươi đã có kế hoạch chu đáo, có để cho ta tham gia không? Tin ta có được không? Ta thực sẽ không hại các ngươi nữa đâu, nếu không ta sẽ bị ngũ lôi đánh chết.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- E rằng lão Thiên gia cũng ít khi dùng loại chiêu số hiếm hoi như ngũ lôi giáng xuống để trừng phạt những người không thủ tín. Lời thề của Loan Loan nàng thực là khéo đó. Nói về kế hoạch hoàn chỉnh thì còn sớm quá, sơ lược thì may ra còn có thể kể ra vài điểm. Tuy nhiên ta phải thương lượng với Tử Lăng trước mới có thể đáp lời với nàng. Tối mai mọi người cùng ăn cơm ở đây rồi bàn bạc có được không? Nghề nấu nướng của ta so với Tĩnh Trung Bát Pháp cũng không thua kém bao nhiêu đâu! Hắc! Ta đang còn phải tắm đó.
Loan Loan đưa mắt nhìn vào thùng tắm, khẽ nhăn cái mũi xinh rồi mỉm cười nói:
- Vừa bẩn vừa hôi! Ta vào phòng đi ngủ đây. Tắm xong thì vào ủ ấm ta nhé.
Nói xong nàng không thèm quan tâm đến sự kháng nghị của Khấu Trọng, đi về phía phòng ngủ.
oOo
Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch trở về khi trời còn mờ sáng, nhìn thấy Khấu Trọng đem tất cả các thứ bánh trái mỹ tửu do Hầu Hy Bạch “trân tàng” bày lên chiếu bàn tròn lớn giữa sảnh, tay trái cầm rượu tay phải cầm bánh, ăn uống no say. Hai người ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhất thời không nói được câu nào.
Khấu Trọng nhìn thấy nét vui mừng xuất phát từ nội tâm của Từ Tử Lăng khi thấy gã còn sống, trong lòng chợt bồi hồi xúc động. Trước tiên gã đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu không được lớn tiếng, sau đó dùng ngón cái chỉ vào phòng trong nói:
- Trên giường Hầu công tử có một vị mỹ nhân đang chờ hắn đó, chúng ta phải nói chuyện cẩn thận đó. Hắc! Hầu công tử đúng là diễm phúc tề thiên!
Hầu Hy Bạch ngạc nhiên:
- Có chuyện đó sao?
Từ Tử Lăng tỉnh ngộ ra, hạ giọng nhắc khẽ:
- Đừng có nghe hắn ba hoa. Chắc là Loan Loan đó.
Hầu Hy Bạch rút Mỹ Nhân phiến, xòe ra phe phẩy vài cái, tiêu sái nói:
- Hai huynh đệ ngươi cứ tâm sự với nhau đi, diễm phúc trời ban không thể bỏ phí. Để tiểu đệ lên giường cái đã.
Nói xong hắn gật gù thỏa mãn bước vào phòng trong.
Từ Tử Lăng vui vẻ ngồi xuống trước mặt Khấu Trọng. Khấu Trọng thu hồi ánh mắt đang nhìn theo Hầu Hy Bạch, cười nói:
- Tên tiểu tử này càng ngày càng thú vị. Mấy năm gần đây, tuy chúng ta khắp nơi thụ địch nhưng cũng kết giao được một vài huynh đệ bằng hữu can đảm tương chiếu.
Từ Tử Lăng không nhịn được hỏi:
- Vì sao ngươi ở đây vậy?
Khấu Trọng than thở:
- Lạc Dương xong rồi! Lý tiểu tử thật lợi hại, có thể bất chiến tự nhiên thành. Hắn chỉ mời ta uống rượu một bữa, vậy mà đã khiến Vương Thế Sung khiếp sợ vãi đái cả ra quần, chạy về Lạc Dương. Con mẹ nó! Ở cùng loại người này thêm một khắc là thêm một khắc khó chịu. Vì vậy ta mới tính chuyện đến Trường An uống rượu với ngươi, thuận đường làm thịt lão Thạch.
Từ Tử Lăng cau mày hỏi tiếp:
- Mất Lạc Dương coi như mất luôn Ba Thục, và cũng chẳng khác nào mất đi sính lễ để cưới Tống Ngọc Trí. Ngươi có tính toán gì không?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Ngươi cũng biết ta là kẻ ngu ngốc có chết cũng không thay đổi, có xuống suối vàng thì cũng phải đem theo. Sau khi giết chết Thạch Chi Hiên, ta sẽ lập tức trở về Bành Lương, xem xem có biện pháp gì đuổi Lý Tử Thông khỏi gia hương Dương Châu của chúng ta không? Dù cho chỉ còn một binh một tốt, Khấu Trọng ta tuyệt sẽ không bó tay chịu thua đâu.
Từ Tử Lăng im lặng một lúc, đột nhiên cất tiếng nói một câu như sét đánh ngang trời:
- Vậy để ta giúp ngươi đoạt lấy Dương Châu!
Khấu Trọng giật mình, ánh mắt tỏ vẻ như không thể tin nổi. Gã cảm động đến đỏ cả mắt, một lúc sau mới lắc đầu kiên quyết nói:
- Có được câu này của Lăng thiếu gia, dù ta có binh bại chiến tử cũng ngậm cười dưới cửu tuyền. Nhưng ta sẽ không tiếp thu hảo ý của ngươi. Ài! Thẳng thắn mà nói, xưa nay ta có một chút không phục trong lòng, cứ nghĩ ngươi coi trọng Sư tiên tử hơn, giờ ta mới biết mình đã quá sai lầm. Chúng ta là huynh đệ, sao ta lại có thể khiến ngươi phải bất nghĩa, lôi ngươi vào vũng bùn này chứ? Hà hà! Khấu Trọng ta há là kẻ dễ nuốt vậy sao? Lăng thiếu gia cứ yên tâm đi sống những ngày tháng tiếu ngạo sơn lâm của ngươi đi.
Từ Tử Lăng thở dài, muốn nói nhưng cũng chẳng biết nói gì.
Khấu Trọng vội chuyển đề tài:
- Vừa rồi ngươi và Hầu tiểu tử lang thang đâu cả đêm vậy?
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Đúng là lang thang, hơn nữa lại cả một đêm nữa! Tìm khắp Duẫn phủ nhưng vẫn tìm không ra cái thứ mà tiểu Hầu muốn kiếm.
Đoạn gã đem chuyện về bức Hàn Lâm Thanh Viễn Đồ kể hết ra.
Khấu Trọng trầm tư nghĩ ngợi, cất giọng xét đoán:
- Duẫn Tổ Văn mà lại đi lấy đồ của Trì Sanh Xuân, việc này đúng là vô lý. Hà hà! Chẳng trách Trường An toàn thấy dạ hành nhân đi đi lại lại, thì ra là vì món tiền thưởng vạn lạng hoàng kim nên bôn ba khắp nơi để tìm Tào Tam. Đúng là tức cười thật! Thiên hạ không ngờ lại có nhiều kẻ ngốc đến vậy!
Tiếp đó gã hét lớn vào phòng trong:
- Hầu công tử xong việc chưa?
Từ Tử Lăng không nhịn được cười nói:
- Việc mất Lạc Dương có vẻ như không có quan hệ gì với ngươi vậy!
Khấu Trọng uống cạn ly rượu, lắc đầu chán nản nói:
- Cái này kêu là tìm sự vui sướng trong đau khổ mà thôi. Chỗ phi thường nhất của Lý Thế Dân là thượng binh phạt mưu. Rõ ràng là biết hắn sẽ đánh trận này như thế nào, nhưng ngươi lại chỉ có thể trợn mắt mà nhìn hắn chiếm lợi thế, không có cách gì khác.
Lúc này Hầu Hy Bạch đã quay lại sảnh, đến bên bàn ngồi xuống, cười khổ đáp:
- Loan mỹ nhân muốn tắm rửa thay áo, ngay cả y phục cũng mang theo rồi, dường như chuẩn bị ở lại cùng chúng ta vui vẻ ân ái. Hai vị có ý kiến gì không?
Khấu Trọng cúi mình về phía hai gã thầm thì:
- Rốt cuộc là trước khi lên giường nàng ta có rửa chân không vậy?
Hầu Hy Bạch mỉm cười:
- Ngươi sẽ biết nhanh thôi mà!
Khấu Trọng thấy Từ Tử Lăng cau hẳn mày lại, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện tức cười như thế, vì sao Tử Lăng lại không cười nổi vậy?
Từ Tử Lăng đáp:
- Bởi vì ta biết được một việc mà ngươi không biết: Thương trường chủ lúc này đang ở Trường An. Nếu như lúc nàng ta đến đây gặp phải Loan Loan, ngươi nói xem sẽ có hậu quả gì?
Hầu Hy Bạch biến sắc nói:
- Tối hôm qua lúc ta ngầm báo cho nàng biết Tử Lăng đang ở nhà ta, nàng có nói là đêm nay sẽ đến đây.
Khấu Trọng kinh hãi nói:
- Vậy thì là vấn đề lớn rồi, chúng ta lại cùng với tử địch của mỹ nhân trường chủ ở chung một nhà. Nếu nàng ta biết được mà còn ngó ngàng tới bọn ta mới là lạ đó.
Nói xong vội vàng đứng dậy, cả quyết:
- Ta đi bảo Loan Loan rời khỏi.
Từ Tử Lăng nói:
- Loan Loan lẽ nào lại dễ đối phó như vậy? Đừng gây thêm rắc rối nữa, để ta thỏa thuận với nàng ta xem.
Khấu Trọng chán nản ngồi xuống, mặt mày khổ sở nói:
- Chúng ta đúng là khó mà giải thích với Thương Tú Tuần, mà cũng chẳng có cách nào để trình bày với mỹ nhân trường chủ. Vậy để Tử Lăng đi thuyết phục Loan Loan, nàng ta vì đối phó Thạch…hà hà, cái gì mà chẳng đáp ứng chứ.
Hầu Hy Bạch thở dài:
- Không cần phải che che giấu giấu như vậy, tiểu đệ minh bạch là chuyện gì rồi.
Ánh mắt Khấu Trọng tỏa ra những tia nhìn sắc bén, gã nói:
- Trên đường từ Từ Giản đến Trường An, ta bị Dương Hư Ngạn chặn đường, Ảnh Tử kiếm pháp của tên tiểu tử này đã tinh tiến rất nhiều, còn ta thì đánh nhau cả ngày trước đó nên rất mệt mỏi. May mà ta nhìn ra họ Dương rất quý trọng cái mạng Hoàng đế của hắn, vì thế chiêu nào cũng theo kiểu đồng ư quy tận, khiến hắn phải biết khó mà lui. Cũng có khả năng tiểu tử này cố ý tha cho ta đến Trường An để đối phó lệnh sư, cũng là sư tôn của hắn. Khả năng lớn hơn là hắn nhường cho lệnh sư đích thân giết ta. Cho dù là khả năng nào thì Thạch sư phụ của ngươi cũng không xem ngươi là đồ đệ của lão đâu. Hy Bạch có tính toán gì không?
Hầu Hy Bạch thẫn thờ đáp:
- Ta có thể làm gì chứ?
Từ Tử Lăng nói:
- Giả sử Dương Hư Ngạn giết ngươi trong một trận quyết chiến, Thạch Chi Hiên nhân đó mà truyền Bất Tử ấn pháp cho hắn. Vậy có tính là đi ngược lại quy củ quý phái không?
Hầu Hy Bạch lắc đầu đáp:
- Đương nhiên là không đi ngược lại quy củ của tổ sư.
Khấu Trọng giật mình nói:
- Ta hiểu rồi! Đêm trước Dương Hư Ngạn nói có việc bên người, ta lại còn tưởng hắn chỉ mượn cớ hạ đài, thì ra thực sự có chuyện này. Nếu như hắn thụ thương thì trong thời gian ngắn sẽ khó tranh phong với tiểu Hầu ngươi.
Hầu Hy Bạch ôm đầu nói:
- Bây giờ ta cũng trở nên hồ đồ rồi! Rốt cuộc Thạch sư phụ có muốn đích thân xử lý kẻ mà không biết có bị coi là phản đồ như ta không? Hay là muốn ta phân thắng phụ với Dương Hư Ngạn?
Từ Tử Lăng than:
- Việc này e là ngay cả Thạch sư của ngươi cũng hồ đồ không biết rõ, chính bởi tính cách phân liệt của lão. Do sự mâu thuẫn trong tính cách mà lão không có cách nào tự mình giải quyết. Vì vậy lão mới chép ra Bất Tử ấn quyết, hy vọng hai người các ngươi tự xử lý lấy. Tuy nhiên, bây giờ tính cách của lão đã trở lại như cũ, tất cả mọi việc đều dựa trên thực tế đại cục mà làm, đương nhiên sẽ bỏ ngươi mà chọn Dương Hư Ngạn.
Khấu Trọng hừ lạnh nói:
- Tiểu Hầu ngươi phải nghiến răng hạ quyết tâm, hoặc là ngồi yên chờ bị mổ thịt hoặc là cố gắng phấn đấu bảo mệnh.
Hầu Hy Bạch quả quyết nói:
- Nếu chỉ là đối phó với Dương Hư Ngạn, thì cũng không khó lắm. Tuy nhiên nếu là sư phụ tự thân xuất thủ thì tiểu đệ …ài! Tiểu đệ …
Khấu Trọng cười ha hả nói:
- Lão Thạch thì giao cho ta và tiểu Lăng xử lý, Dương Hư Ngạn dành cho lão ca ngươi, vậy là xong!
- Còn có người ta nữa mà!
Ba người thầm giật mình kinh ngạc, đưa mắt nhìn vào bên trong.
Mỹ lệ như tiên nữ hạ phàm, quỷ dị như u linh, Loan Loan áo trắng chân trần đang đứng trên lối vào, đôi mắt đẹp sáng lên lấp lánh.
Cho đến khi nàng cất tiếng, ba người mới biết nàng ta phương giá quang lâm.
Khấu Trọng hít vào một hơi nói:
- Loan đại tỷ càng ngày càng trở nên lợi hại!
Loan Loan cười nhạt một tiếng, như một bóng u linh chân không chạm đất lướt tới rồi an nhiên ngồi xuống, cất tiếng:
- Nếu ta cùng với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liên thủ mà vẫn không thể thu thập Thạch Chi Hiên, thì trong thiên hạ không có kẻ nào làm được điều này.
Hầu Hy Bạch cười khổ:
- Ông ta nói cho cùng vẫn là sư phụ ta, không cần phải nói trắng trợn như vậy chứ?
Loan Loan đưa mắt nhìn hắn, nói một cách tự nhiên:
- Hầu công tử tất phải đối diện với sự thực tàn nhẫn này. Ngươi chỉ là một sai lầm của Thạch Chi Hiên và bây giờ là lúc ông ta sửa chữa sai lầm ấy. Phương thức huấn luyện truyền nhân xưa nay của Bổ Thiên phái là bỏ yếu lấy mạnh, bây giờ rõ ràng Thạch Chi Hiên muốn toàn lực tài bồi Dương Hư Ngạn. Nếu ngươi vẫn còn lòng dạ mềm yếu, mở miệng ra là cái gì tình nghĩa sư đồ, đơn giản chỉ cần tự tận là xong, miễn cho ta khỏi thấy cái bộ mặt đưa đám của ngươi, lại càng không làm trở ngại đến bằng hữu.
Từ Tử Lăng không vui nói:
- Sao ngươi lại có thể nói những lời như vậy?
Loan Loan lạnh lùng nói:
- Đây không chỉ là sự đấu tranh trong nội bộ Thánh môn chúng ta mà còn quan hệ đến mệnh vận tương lai của thiên hạ, chẳng khác gì chiến trường tranh bá đang xảy ra ở Lạc Dương. Trên con đường tranh giành quyền làm chủ thiên hạ này, cha có thể giết con, con có thể thí cha, bằng hữu có thể trở mặt, huynh đệ có thể tương tàn. Ta chỉ nói sự thực, Hầu công tử tất phải tỉnh khỏi cơn mê. Một là chạy trốn thật xa, vĩnh viễn trốn tránh. Hai là chiến đấu đến cùng. Còn cách thứ ba là trở thành heo dê, sống cuộc sống trong sự chờ đợi giết mổ.
Hầu Hy Bạch hơi thở trở nên gấp rút, một lát sau mới chán nản nói:
- Ta cũng biết rõ như thế, tuy nhiên muốn bắt ta phải thẳng thắn đối phó Thạch sư phụ thì ta vẫn rất khó hạ quyết tâm. Thế này đi, Dương Hư Ngạn để ta ứng phó, còn về Thạch sư phụ, ài, ta sẽ không nghe không hỏi tới. Tiểu đệ sinh ra đã là như vậy rồi, biết làm sao đây?
Loan Loan điềm đạm nói:
- Ngươi căn bản không phải là đối thủ của Dương Hư Ngạn.
Sắc mặt Hầu Hy Bạch lộ vẻ không phục, tuy nhiên hắn không phản bác.
Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Ngươi dựa vào cái gì mà phán đoán như vậy?
Loan Loan chậm rãi nói:
- Hai đại tuyệt học của Thạch Chi Hiên chính là Huyễn Ma thân pháp và Bất Tử ấn pháp, do lão tự sáng tạo ra. Nhưng hai loại tuyệt học này đều dựa trên sự dung hợp Thiên Nhất tâm pháp của Bổ Thiên phái và Hoa Gián phái mới có thể đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Dương Hư Ngạn được truyền Huyễn Ma thân pháp, đương nhiên cũng được chân truyền Thiên Nhất tâm pháp, nghĩa là đã thâu tóm kỳ công của hai phái Bổ Thiên và Hoa Gián. Trong khi đó Hầu Công tử chỉ được võ công sở trường của Hoa Gián phái, cao thấp đã rõ. Vì vậy phân tích của ta không phải hoa ngôn dọa người, mà là có căn có cứ thực sự đó.
Dừng lại một lát, đoạn nàng nói tiếp:
- Hầu Công tử và Dương Hư Ngạn đều được một nửa ấn quyển, nhưng do Dương Hư Ngạn có Thiên Nhất tuyệt học trên mình nên luyện Bất Tử ấn pháp thì cũng như đắp kênh xong rồi mới dẫn nước vào. Còn Hầu công tử thì chỉ như gãi ngứa ngoài giày, dù cho Hầu công tử có thể đọc được cả quyển thì khi luyện đến chỗ quan trọng cũng rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ có hại mà không có lợi gì.
Ba người nghe vậy đều cùng biến sắc, thân hình Loan Loan run khẽ, nàng ta hỏi:
- Chẳng lẽ một nửa ấn quyển của Dương Hư Ngạn đã lọt vào tay các ngươi?
Hầu Hy Bạch đưa tay chỉ vào đầu hắn, cười khổ:
- Tất cả đã ở đây.
Đôi mắt xinh đẹp của Loan Loan chợt ánh lên những tia dị quang, không cần nàng ta nói thì ba người cũng biết nàng ta đang tính toán về việc Bất Tử ấn quyển.
Hầu Hy Bạch cười thảm nói:
- Trái không được, phải cũng không xong. Tại hạ phải làm sao tự xử đây?
Từ Tử Lăng nói:
- Trời không tuyệt đường người, chỉ cần Hy Bạch huynh quyết định kháng cự tranh đấu đến cùng, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Khấu Trọng cười lạnh nói:
- Ta từ lâu đã thấy tên Dương tiểu tử này không thuận mắt chút nào, vậy giao cho ta làm thịt hắn đi!
Loan Loan thở dài:
- Dựa vào Tỉnh Trung bát pháp của Thiếu soái, hoặc giả có thể đánh bại Dương Hư Ngạn, nhưng nếu muốn giết chết hắn thì dù cho sau lưng hắn không có Lý Uyên hoặc Thạch Chi Hiên, e rằng cũng không phải là việc dễ dàng.
Khấu Trọng đang muốn cự lại, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Ba người lại một lần nữa sắc mặt đại biến, thầm kêu không ổn.
Nếu người đến là Thương Tú Tuần thì có phải là vô cùng hỏng bét rồi không?
(Hết hồi 594).
Bình luận facebook