• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Đường Song Long Truyện (3 Viewers)

  • Chương 601

Khấu Trọng gãi đầu nói:


- Điều này thật vô lý!


Thiết kế của cửa ra ở ngay trên đầu bọn họ cũng giống như cửa vào, vấn đề là địa đạo không phải đi về phía Hoàng cung như Khấu Trọng dự đoán. Theo vị trí này thì nếu mở ra chắc chắn là nằm trong phạm vi Hoàng thành nhưng không phải Hoàng cung. Hoàng cung Đại đường chiếm một diện tích rất lớn, không kể đến Tây Nội Uyển thì diện tích cũng bằng mười hai lần so với Đông thị. Hoàng thành và Cung thành đều chiếm một nửa, được phân cách bởi Hoành Quán quảng trường rộng lớn chạy theo chiều đông tây. Hoàng thành là nơi có các quan thự để bá quan văn võ làm việc. Cung thành thì gồm có Dịch Đình cung, Thái Cực cung và Đông cung, trong đó Thái Cực cung là nơi ở và cũng là nơi nghị sự của Lý Uyên.


Bố Chính phường ở phía Tây Hoàng thành, chỉ cách Hoàng thành bởi một con đường An Hóa. Bọn họ từ trong Duẫn phủ ở Bố Chính phường đi thẳng về phía Đông, theo khoảng cách thì cửa ra này nằm ở góc Tây Nam của Hoàng Thành. Trong lúc Hoàng cung Đường thất đang được phòng bị cẩn mật để đề phòng Thạch Chi Hiên như thế này, dù cho ba người có thể thần bất tri quỷ bất giác vào trong Hoàng thành thì muốn vượt qua Hoành Quán quảng trường rộng lớn, rồi lọt qua bất kỳ cửa nào trong các cửa Quảng Vận môn, Thừa Thiên môn hoặc Trường Nhạc môn là điều là không thể.


Hầu Hy Bạch nói:


- Hay là cứ mở cửa rồi thò đầu ra xem thế nào, bên ngoài có khả năng là một mật thất khác, có địa đạo thông tới hoàng cung.


Từ Tử Lăng lắc đầu:


- Theo thiết kế mà nói thì rất vô lý, vừa rồi Lý Uyên và Tổ Văn cũng không phải từ chỗ này đi ra. Hy Bạch huynh xin hãy xem cái cửa sắt này đi, xem dấu rỉ sét này thì đã lâu không có người nào động tới.


Khấu Trọng gật đầu nói:


- Đây không những là cửa ra giả mà còn là một cái bẫy. Trông cơ quan để mở cửa dường như giống với nơi mà chúng ta đi vào nhưng thật ra phải có một chỗ khác biệt rất khéo léo nào đó, tuy ta không biết là ở đâu nhưng có thể đoán là nếu khởi động cơ quan mở cửa thì chắc chắn sẽ đánh động hệ thống cảnh báo.


Hầu Hy Bạch đồng ý:


- Vậy mới hợp lý. Một địa đạo có thể thông tới Hoàng cung như thế này cực kỳ quan trọng. Những người thợ giỏi của Đường thất đương nhiên đã suy nghĩ nát óc để bảo đảm an toàn, vì vậy họ phải thiết kế cạm bẫy để cho địch nhân tìm thấy địa đạo trúng kế.


Ba người bắt đầu nghiên cứu bức tường phía Bắc của địa đạo. Hết cây hỏa tập này lại đến cây khác, họ đi dọc theo địa đạo tìm hiểu nhưng đến lúc ngọn hỏa tập cuối cùng cháy hết ba gã vẫn không thu hoạch được gì. Khấu Trọng thở dài:


- Cái tên mới bước lên hàng đại sư cơ quan thổ mộc như ta đúng là nên về nhà mà chết đi cho rồi. Một cái địa đạo nho nhỏ thế này mà con mẹ nó còn khó tìm hiểu hơn cả Dương Công bảo tàng.


Từ Tử Lăng dò dẫm trong bóng tối đi về hướng cửa ra ở ngôi tiểu lâu trong Duẫn phủ, cất tiếng:


- Vẫn còn chưa tìm hiểu bức tường phía Nam, chỉ tiếc thời gian không nhiều, chúng ta phải rời khỏi đây thôi, nếu không sau khi trời sáng sẽ không dễ dàng gì đâu, đêm mai lại tới đi.


Hầu Hy Bạch lúc này vẫn còn đứng ở bậc thang bằng đá, ra hiệu muốn nói phía trên có người.


Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cực kỳ ngạc nhiên, theo đạo lý tiểu lâu phải là nơi cấm địa ở Duẫn Phủ, dù là việc quét dọn hàng ngày cũng không thể tiến hành trước khi trời sáng.


Tuy vậy bọn gã không hề lo lắng việc có người đi vào địa đạo, lý do thứ nhất là cửa chỉ có thể mở từ bên trong, trừ phi người tới có bản lĩnh mở cửa như hai người Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hợp lại vừa rồi.Thêm vào đó, đây có thể xem là “ngự đạo” chuyên dụng của Lý Uyên, làm sao có người nào khác có thể lạm dụng được.


Hai gã tiến đến cạnh Hầu Hy Bạch rồi dụng công vào hai tai, quả nhiên bọn họ nghe được thanh âm mơ hồ của nam nữ đang đối thoại. Tuy nhiên bởi vì cách tấm đá dày tới nửa xích, lại thêm các khe hở gần như bị bịt kín, với công lực ba người nhưng vẫn không thể nghe rõ người phía trên đang nói chuyện gì.


Từ Tử Lăng có cảm quan nhạy bén hơn Khấu Trọng, nhỏ giọng nói:


- Nam nhân dường như là Duẫn Tổ Văn, nữ nhân là... hắc... nữ là, á! Là Văn Thải Đình của Âm Quí phái.


Đột nhiên thính giác của gã trở nên vô cùng tinh tường, không những nhận ra được Văn Thải Đình, mà còn nghe rõ được nội dung cuộc nói chuyện của hai người. Nhân vì Khấu Trọng đã đưa tay ấn vào bối tâm gã, chân khí liên tục không dứt truyền vào rồi hòa hợp với chân khí bản thân của Từ Tử Lăng cùng nhau vận hành trong cơ thể gã. Trong thiên hạ, có thể mượn dùng chân khí người kia và hòa hợp dễ dàng với chân khí bản thân thì chỉ có hai gã có thể làm được, tuyệt không có hai người nào khác.


Khấu và Từ chậm rãi bước lên bậc đá, tiếng nói phía trên càng lúc càng rõ, bất quá đúng ra mà nói thì điều này chỉ chính xác với Từ Tử Lăng. Chỉ nghe thấy Duẫn Tổ Văn nói:


- Việc này nên từ từ chứ không nên gấp gáp, hơn nữa thời cơ chưa đến, chúng ta trồng cây trước rỗi hẵng hái quả sau.


Từ Tử Lăng nghe vậy càng thêm mơ hồ, thầm nghĩ chắc chắn đã bỏ lỡ mất đoạn đối thoại quan trọng trước đó.


Đột nhiên truyền lại tiếng quần áo sột soạt, tiếp đó là tiếng rên rỉ của Văn Thải Đình, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì biết ngay trên kia đôi nam nữ đó đang quấn vào nhau. Văn Thải Đình này không những biết lợi dụng sắc đẹp vẫn còn thu hút để đạt được mục đích, mà còn có thiên tính dâm đãng, Từ Tử Lăng từng chính tai nghe ả khêu gợi Trì Sanh Xuân, nhưng lúc đó Trì Sanh Xuân đã không làm gì.


Tiếp đó tiếng Văn Thải Đình hổn hển thì thào nói:


- Công phu của ta thế nào? Ngươi mãn ý không?


Từ Tử Lăng quay sang nhìn hai người Khấu Trọng và Hầu Hy Bạch đang háo hức chờ đợi, nhẹ nhàng nói:


- Bọn họ vừa giao hoan với nhau xong.


Khấu Trọng lau mồ hôi trán, than:


- Thật may quá, nếu không chúng ta chết ngạt ở đây mất!


Giọng nói của Duẫn Tổ Văn lại vang lên trong đôi tai linh mẫn của Từ Tử Lăng:


- Thải Đình ngươi thật là kỳ tích, mười hai năm trước đã làm mê đắm người ta, mười hai năm sau vẫn hấp dẫn như thế. Ta đã thử với đám nữ nhân trẻ tuổi nhiều lần, nhưng lần nào cũng vô vị, sao mà bằng được ngươi chứ.


Từ Tử Lăng thầm hiểu thì ra hai người là tình nhân cũ, chỉ là Duẫn phủ có bao nhiêu chỗ, sao lại chọn cái tiểu lâu ngầm chứa cửa ra của bí đạo này để gặp gỡ lén lút? Nếu như Lý Uyên bất chợt muốn “xuất tuần” lần nữa vào đêm nay có phải là sẽ thấy cảnh này không?


Văn Thải Đình hỏi:


- Cửa vào địa đạo ở đây ư?


Từ Tử Lăng thất kinh, sau sực nhớ đối phương không thể mở cửa từ bên ngoài mới yên lòng lại một chút.


Duẫn Tổ Văn nói:


- Ở ngay dưới giường, bất quá chỉ có thể mở từ bên trong. Ngày đầu tiên ta được ban cho tòa phủ đệ này cũng được giao cho trách nhiệm thủ hộ địa đạo cho Lý Uyên, nhưng thực ra ta chưa bao giờ tiến vào trong đó.


Văn Thải Đình cười hích hích:


- Lý Uyên tin tưởng ngươi quá nhỉ!


Duẫn Tổ Văn cũng cười theo:


- Lý Uyên này không phải là khó đối phó, quan trọng nhất là phải biết chiều theo sở thích của hắn. Lúc đầu hắn không nghĩ ra việc dùng địa đạo để ra ngoài tìm vui tửu sắc, toàn là nhờ ta đề tỉnh và an bài, đã làm cuộc đời hắn thêm phong phú. Trong lòng Lý Uyên, Duẫn Tổ Văn ta mới thực sự chính là đại công thần.


Văn Thải Đình yêu mị nói:


- Nếu luận về trí kế, trong Thánh môn ta Duẫn sư huynh có thể nằm trong ba người hàng đầu, chỉ xem việc huynh đưa con gái ra thôi mà đã khiến một nửa thiên hạ của Lý phiệt lọt vào trong tay, Âm Quí phái của chúng ta trông theo cũng chẳng kịp.


Duẫn Tổ Văn nói:


- Ngươi giữ khí lực để thưởng công ta trên giường đi! Đừng nói lời thừa nữa, ta đối với kẻ hậu bối như Thanh Nhi vô cùng hân thưởng, nhận định nàng ta là nhân tuyển tốt nhất để kế thừa Chúc Hậu, thích hợp hơn Loan Loan nhiều.


Văn Thải Đình thở dài:


- Ta và Tích Trần sư bá, Biên sư đệ đều xem trọng Thanh Nhi, vấn đề là ngày nào Thiên Ma Pháp Quyết còn trên tay Loan Loan, ả vẫn là người kế thừa danh chính ngôn thuận.


Duẩn Tổ Văn nói:


- Chỉ cần các ngươi có thể bắt giữ ả, ta tự có cách bức ả phải giao ra pháp quyết. Tư chất của nữ oa nhi này thực là tuyệt hảo, vấn đề là không biết thức thời vụ, lúc nào cũng cố vì sư phụ mà báo cừu. Hiện tại giấc mơ của Thánh môn chúng ta cuối cùng đã có cơ hội trở thành hiện thực, vì vậy phải bỏ qua hiềm khích, đoàn kết nhất trí, để người có năng lực nhất đứng ra lãnh đạo.


Văn Thải Đình im lặng giây lát, trầm giọng đáp:


- Được rồi! Chỉ cần Thanh Nhi lấy được pháp quyết và Thạch Chi Hiên có quyết tâm giết nữ nhi của hắn, ta có thể thay mặt cho các nguyên lão Âm Quí phái chấp nhận chuyện này, nhất thiết nghe theo sự phân phó của Thạch Chi Hiên! Tiếc thật, trời sáng nhanh quá!


oOo


Từ Tử Lăng gặp Hồ Tiểu Tiên ở hồ Phóng Sinh ở Đông thị, hai người đến bên bờ hồ rồi cùng ngồi xuống trên một tảng đá. Hồ Tiểu Tiên cười hi hi hỏi:


- Tìm người ta có chuyện gì vậy?


Từ Tử Lăng đáp:


- Ta cuối cùng đã tìm ra một biện pháp có thể khiến Hồ tiểu thư không phải lo Trì Sanh Xuân bức bách chuyện hôn ước.


Hồ Tiểu Tiên đưa ánh mắt trong vắt như nước hồ thu dò xét gã, yêu kiều nói:


- Người ta rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Từ đại hiệp muốn đối phó với Trì Sanh Xuân rồi.


Từ Tử Lăng liền biết cuộc nói chuyện tối qua của Âu Dương Hi Di và Đại Tiên Hồ Phật đã có công hiệu. Hồ Phật cũng đã chuyển cáo đến Hồ Tiểu Tiên, do đó nàng ta hiểu rằng Hồ Phật tuyệt không để con gái làm dâu Trì gia nên tâm tình cực kỳ vui vẻ.


Gã giả vờ như không biết chuyện gì, hỏi:


- Dường như tiểu thư không hề để tâm đến biện pháp của ta, phải chăng vì đã tự mình có cách giải quyết khác rồi? Hoặc là vì sự tình đã được thu xếp ổn thỏa?


Hồ Tiểu Tiên ngạc nhiên trả lời:


- Khả năng suy nghĩ xét đoán của con người ngươi thực là lợi hại, có thể nhận ra nhiều điều chỉ từ phản ứng của người ta. Ai! Người ta bái phục! Vốn ta còn muốn đùa giỡn chàng một phen đó. Được rồi! Còn có tin xấu gì nữa chăng?


Từ Tử Lăng trong lòng bội phục sự linh mẫn của ả, chỉ cần nghe giọng điệu mà có thể biết được gã đã có kế hoạch chu đáo, cười nhẹ nói:


- Nếu như Duẫn Tổ Văn mời được Lý Uyên đề cập chuyện cầu thân với lệnh tôn cho Trì Sanh Xuân, tiểu thư có thể đoán biết kết quả thế nào không?


Hồ Tiểu Tiên đáp với giọng khinh thường:


- Lý Uyên làm sao có thể ra mặt vì Trì Sanh Xuân được, Trì Sanh Xuân căn bản không thể có tư cách khiến Duẫn Tổ Văn đề xuất mấy vấn đề đó cho Lý Uyên suy nghĩ.


Từ Tử Lăng từ tốn nói:


- Nếu như người trộm Hàn Lâm Thanh Viễn đồ không phải là Tào Tam mà là Lý Uyên thì sao?


Hồ Tiểu Tiên hoa dung thất sắc, thất thanh kêu lên:


- Ngươi nói bậy.


Từ Tử Lăng thất kinh, không ngờ Hồ Tiểu Tiên phản ứng kịch liệt như vậy. Gã vẫn điềm đạm:


- Cái này hoàn toàn chính xác, Hồ tiểu thư có kế hoạch gì không?


Hồ Tiểu Tiên ngẩn người hồi lâu, chán nản nói:


- Vậy thì hỏng rồi, ta tình nguyện lấy Trì Sanh Xuân chứ không muốn bị đưa vào thâm cung để trải qua những ngày thê thảm không thấy mặt trời.


Từ Tử Lăng nói:


- Nàng làm sao mà bị đưa vào hoàng cung được? Huống gì Hàn Lâm Thanh Viễn đồ là vật không thể để cho ai thấy được, Lý Uyên chỉ vì chiều chuộng Trương Tiệp Dư nên mới đi trộm về thôi.


Hồ Tiểu Tiên thở dài nói:


- Đối với loại nam nhân như Lý Uyên thì ta còn hiểu rõ hàng nghìn hàng vạn lần so với Từ đại hiệp, lão mỗi lần thấy ta là hai mắt cứ sáng lên. Ài! Cái trực giác của nữ nhân như thế này một lời khó mà giải thích được, bảo ta làm sao có thể nói cho ngươi hiểu đây!


Đoạn nàng ta nhíu mày hỏi:


- Làm sao ngươi biết là Lý Uyên trộm vậy?


Từ Tử Lăng trở nên hồ đồ, không trả lời mà hỏi lại:


- Nàng đã biết được sự việc nguy hiểm như thế, tại sao lại tiết lộ việc Hàn Lâm Thanh Viễn đồ đang do Trì Sanh Xuân nắm giữ đến tai Lý Uyên?


Hồ Tiểu Tiên nói một cách đáng thương:


- Ta là muốn Lý Uyên ra mặt để giúp người ta. Nếu như lão đường đường chính chính lấy thì chẳng có vấn đề gì, còn lén lút đoạt đi thì chắc chắn có lòng dạ khó lường. Chỉ cần lão nói là lấy bức họa về từ trên tay Tào Tam rồi tặng cho cha ta, thêm vào những người bên cạnh lão nói ra nói vào với cha thì cha chỉ còn cách đưa đứa con gái ngoan này vào Hoàng cung, trừ phi sau này cha không muốn ở Trường An nữa. Ài! Cha suốt ngày chỉ nghĩ làm sao để phát triển Đại Tiên môn, hy sinh hạnh phúc của nữ nhi thì cũng là gì chứ? Nói cho cùng Tiểu Tiên cũng chỉ là dưỡng nữ mà thôi.


Từ Tử Lăng nghe vậy chỉ biết trơ ra mà nhìn, một lúc sau hỏi lại vẻ không hiểu:


- Nếu như lệnh tôn quả là người như tiểu thư nói, bằng với quyền thế của Lý Uyên, không cần dùng đến Hàn Lâm Thanh Viễn đồ cũng có thể tiến nạp tiểu thư vào hoàng cung, cần gì phải phí công tốn sức như vậy?


Trong lòng gã cũng nghĩ sự việc này không quá khó để chứng thực, chỉ cần tra ra có phải Trương Tiệp Dư mong muốn có bức họa như lời Lưu Văn Tĩnh nói với Trì Sanh Xuân là được. Nếu không may những gì Hồ Tiểu Tiên vừa nói trở thành sự thật, vậy sẽ đến phiên ba người gã, Khấu Trọng và Hầu Hi Bạch phải đau đầu. Muốn trộm lại bức tranh dưới sự trông coi bởi Vu Sở Hồng đã là việc vô cùng khó khăn, hơn nữa trong tình hình Hoàng cung đang được canh phòng nghiêm ngặt để đề phòng Thạch chi Hiên này mà muốn ăn cắp cái gì của Lý Uyên thì gần như không thể.


Hồ Tiểu Tiên thở dài nói:


- Trong thành Trường An này có hai người mà Lý Uyên muốn nạp vào cung nhất, một người là ta, người kia là danh kỹ thanh lâu nổi tiếng Kỷ Thiến. Người ta... ài! Nói sao cho ngươi hiểu đây, người ta là người thích kết giao bằng hữu, chàng có hiểu không? Tóm lại mà nói, với thân phận hoàng đế của Lý Uyên, để bọn ta nhập cung là một sự việc đại cố kỵ, bàn dân thiên hạ sẽ chê cười sự háo sắc của lão, tuy rằng việc lão là người háo sắc thì trong thiên hạ không ai không không biết.


Từ Tử Lăng thầm kêu hỏng bét. Nếu mà như vậy thì chẳng phải cái kế hoạch “Bảo Họa Chiêu Thân” của Khấu Trọng đã hại nàng ta sao, việc này sao có thể dừng lại được? Từ Tử Lăng cũng chẳng dám nói ra, chỉ đành cười khổ:


- Đây chỉ là suy đoán của tiểu thư mà thôi!


Hồ Tiểu Tiên nổi giận nói:


- Ngươi không tin ta sao? Đến khi Lý Uyên nhân chuyện này đưa người ta vào cung rồi thì ai có thể cứu ta được đây?


Từ Tử Lăng đáp:


- Đợi sau khi ta chứng thực việc này đúng như những gì nàng nói thì ta sẽ ăn cắp bảo họa từ tay lão, mọi việc sẽ ổn.


Hồ Tiểu Tiên hỏi gắt:


- Nhưng làm sao ngươi có thể chứng thực việc này? Chẳng lẽ đi chất vấn Lý Uyên ư?


Từ Tử Lăng cười nhẹ đáp:


- Cái này sơn nhân đã có diệu kế, tạm thời không thể tiết lộ.


Hồ Tiểu Tiên tỏ vẻ bất mãn:


- Ngươi thật là, nói chuyện mà cứ úp úp mở mở, giấu đầu hở đuôi, có phải muốn người ta phải lo lắng không? Dù cho có thể chứng thực điều đó, Thái Cực cung cao thủ như mây, canh phòng nghiêm mật, Từ đại hiệp ngươi tuy bản lĩnh cao cường, nhưng trong tình thế không biết Lý Uyên giấu bảo họa ở đâu, cũng vô ích mà thôi. Không cần phải gạt cho người ta vui đâu.


Từ Tử Lăng cười khổ:


- Lại dùng thủ đoạn để ép ta nói ra rồi, ta đáp ứng với nàng chuyện này tất sẽ hết sức mà làm, nàng cứ đợi tin tức tốt của ta.


Hồ Tiểu Tiên vội vàng hỏi:


- Chàng vẫn chưa nói cho người ta biết là muốn đi mê hoặc ai đó?


Từ Tử Lăng đứng dậy tiêu sái trả lời:


- Vấn đề này tạm thời hủy bỏ, khi có biến hóa tự khắc sẽ nói với nàng.


Gã nói xong vừa muốn rời khỏi thì Hồ Tiểu Tiên nắm áo kéo lại, cười nói:


- Ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi nghe đây.


oOo


Khấu Trọng với hình dáng và thân phận Thái Nguyên Dũng đi đến Tư Đồ phủ, phát giác có bốn người mới tới, liền hỏi Lôi Cửu Chỉ về việc đó.


Lôi Cửu Chỉ cười nói:


- Có vẻ như ta là một tên quản gia thực sự vậy. Khi có khách tới ta sẽ biến thành người hầu, người mở cửa chính là ta, châm trà đưa nước cũng là ta, thành cái dạng gì đây. Bốn người này được Trần Phủ điều phái qua, là đồng hương của Phúc Vinh gia chúng ta, về mặt trung thành không có vấn đề.


Hai người gặp Nhậm Tuấn trong vai Tư Đồ Phúc Vinh trong sảnh đường. Sau khi cùng ngồi quanh bàn, Khấu Trọng hạ thấp giọng hỏi:


- Có phải Tống nhị gia đi gặp giai nhân rồi hả?


Lôi Cửu Chỉ thoáng ngạc nhiên hỏi lại:


- Nghe giọng điệu và cách dùng từ của ngươi, dường như ám chỉ điều khác.


Khấu Trọng đáp:


- Các ngươi không nhận ra sau khi Tống nhị gia của chúng ta gặp Thượng mỹ nhân hôm qua, thì tình thần trở nên hoạt bát hẳn lên sao?


Nhậm Tuấn nói:


- Đúng như lời Khấu gia nói, tiểu tử cũng cảm thấy thế. Tống gia nói với tiểu tử rằng huynh ấy đã đi khắp Đông Tây lưỡng thị mới chọn được tấm vải hoa ưng ý để làm lễ vật tặng cho Thương trường chủ, khi trở về lại còn hỏi ý kiến của mọi người. Nhãn quan của Tống gia, đương nhiên là không có ai có thể phê bình rồi.


Lôi Cửu Chỉ nói vẻ đăm chiêu:


- Lần này phải chăng là vô tình trồng liễu liễu xanh tươi không? Nếu thực đúng như vậy, thì quả là đáng vui đáng mừng, ngươi và Tiểu Lăng cũng bớt đi một mối tâm sự.


Nhậm Tuấn tò mò hỏi:


- Bớt đi một mối tâm sự gì vậy?


Lôi Cửu Chỉ lên giọng kẻ cả:


- Con nít đừng có xen vào chuyện người lớn!


Lôi Cửu Chỉ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng Nhậm Tuấn, lòng thoáng mềm lại, nói:


- Sau này ta sẽ nói ngươi hay, bây giờ chính sự rất khẩn cấp.


Khấu Trọng hỏi:


- Có việc chính sự khẩn cấp gì vậy?


Lôi Cửu Chỉ đáp:


- Duẫn Tổ Văn tối nay sẽ thiết yến tẩy trần cho Phúc Vinh gia tại Thượng Lâm Uyển, ngươi nói đây có phải là chính sự khẩn cấp không?


Khấu Trọng vui vẻ nói:


- Cuối cùng cũng lọt bẫy rồi.


Rồi nhíu mày hỏi tiếp:


- Vậy tối nay chúng ta phải từ chối vụ chơi bạc bịp với Nhĩ Văn Hoán sao?


Lôi Cửu Chỉ nói:


- Dường như ngươi quên mất thân phận của bản thân là gì vậy, dạ tiệc của Phúc Vinh gia mà đi so đo với mấy cái chuyện vặt của một kẻ dưới như ngươi sao?


Khấu Trọng không nhịn được bật cười lớn:


- Cái chiêu ra oai của tổng quản đối với người mới đến thực là lợi hại! Tiểu nhân kiến thức thiển cận, không biết công việc của kẻ hầu người hạ lại dễ dàng đơn giản đến vậy, chỉ cần ở trong nhà ngủ hoặc đi đâu cũng được, đi tìm đổ trường đánh bạc con bà nó một phen.


Lôi Cửu Chỉ cười:


- Ta muốn nói các ngươi chỉ cần giả vờ đứng ở bên ngoài. Khi bọn ta ở bên trong uống rượu bằng chén lớn ăn thịt từng miếng to thì các ngươi có thể qua bên kia đường chờ cá cắn câu. Cái này chính là bản sắc không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội đánh bạc nào của những đỗ quỷ tham lam, bảo đảm không ai nghi ngờ các ngươi.


Nhậm Tuấn nói:


- Lôi gia muốn hỏi Khấu gia chuyện tối nay nên ứng phó thế nào?


Khấu Trọng vui vẻ trả lời:


- Rất đơn giản! Ngươi chỉ cần lộ ra dã tâm muốn thò tay vào đổ trường, càng phải biểu hiện ra tác phong đa nghi thận trọng xưa nay. Đối với Duẫn Tổ Văn đương nhiên hết sức bợ đỡ, những chuyện khác tốt nhất là ngươi hỏi Lăng thiếu gia, về kế hoạch toàn cục hắn rõ hơn ta.


Lôi Cửu Chỉ cười nói:


- Bây giờ là người hữu tâm chọi người hữu tâm. May mà chúng ta biết được chủ ý quỷ quyệt trong lòng bọn chúng, còn bọn chúng lại không hiểu được càn khôn trong tay áo chúng ta. Bọn ta đã chiếm hết thượng phong rồi.


Khấu Trọng vui vẻ tiếp:


- Nếu trong những khách mời tối nay có Trì Sanh Xuân thì ngày thành công không còn xa nữa. Còn có một chuyện quan trọng suýt nữa quên nói, Thiện Mẫu Toa Phương và hơn chục giáo đồ của Đại Minh tôn giáo cùng đi đã bị Thạch Chi Hiên giết chết tối qua, hơn nữa Thạch Chi Hiên còn đích thân nói Dương Hư Ngạn là Nguyên Tử.


Lôi Cửu Chỉ và Nhậm Tuấn vô cùng kinh ngạc, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, Lôi Cửu Chỉ nói:


- Việc này chắc chắn sẽ làm rúng động toàn thành, chấn kinh thiên hạ!


Khấu Trọng phủ định:


- Ta nghĩ không ai biết được chuyện này mới đúng. Trong lúc đang động binh với bên ngoài thì những loại tin tức như thế này Đường thất tất sẽ tìm cách dìm đi, không để lộ ra dù chỉ một chút phong thanh, giống như là chưa bao giờ xảy ra sự việc như vậy, để tránh lòng người hoảng hốt.


Rồi gã lại thở dài:


- Thạch Chi Hiên thực sự không thể xem nhẹ, chỉ với một tay có thể trấn nhiếp các phái hệ Ma môn, tình cảnh của Loan Loan càng thêm nguy hiểm.


Lôi Cửu Chỉ nhíu mày hỏi:


- Ngươi còn muốn bao biện cho yêu nữ đó sao?


Khấu Trọng cười khổ đáp:


- Không phải là bao biện, mà là sự cần thiết về mặt chiến lược. Hiện tại tình thế của chúng ta không phải là giang hồ cừu sát thông thường, mà là cuộc minh tranh ám đấu để tranh bá thiên hạ. Nếu vứt bỏ mọi toan tính, người đầu tiên muốn giết Loan Loan phải là Khấu Trọng ta. Tối qua ta đã giao thủ qua với ả, Thiên Ma đại pháp rất có khả năng là khắc tinh định mệnh của Tỉnh Trung Bát Pháp. Con bà nó!


Lôi Cửu Chỉ và Nhậm Tuấn nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, không nói được câu nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom